Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 38

Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 38

Nhìn lén người khác thay quần áo còn bị đối phương phát hiện……

Sở Thời Thời chỉ hận không thể tìm ngay một cái khe đất nào đó để chui vào, hoặc dứt khoát đào hố tự chôn sống mình luôn cho xong!

Phong Bất Yếm nhìn phản ứng của thanh niên tóc vàng mà có chút buồn cười, nhịn không được cố tình trêu chọc nói: “Xem ra ngày hôm qua tôi đoán không sai, quả nhiên là một tiểu sắc ngư.”

Sở Thời Thời lập tức bịt kín mắt, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, vây tai run rẩy dữ dội: “Anh, anh đừng nói nữa---”

“Đến nói cũng không thể nói à? Người bị nhìn lén là tôi, người chịu thiệt hình như cũng là tôi mà nhỉ?” Tuy nói là nói như vậy nhưng ngữ khí của Phong Bất Yếm cũng không hề có một chút chỉ trích hay bất mãn nào, thậm chí còn mang theo ý cười nhàn nhạt: “Nói như vậy, có phải tôi nên đòi cậu một chút bồi thường không nhỉ? Phí tổn thất tinh thần chẳng hạn?”

Sở Thời Thời: “……”

Thanh niên tóc vàng bị hắn nói đến mặt đỏ tai hồng, hai tay che mắt xê dịch sang, bịt chặt lỗ tai mình, hai mắt nhắm tịt lại.

“Còn, còn không phải bởi vì anh đột nhiên cởi quần áo sao, tui hoàn toàn không có thời gian chuẩn bị tinh thần mà……” Sở Thời Thời nhỏ giọng lẩm bẩm.

Không nói trước cũng không tránh đi chỗ khác, chẳng phải là ngầm đồng ý để cậu tùy tiện xem à?

Nghĩ như vậy, Sở Thời Thời lập tức cảm thấy bản thân cũng không đến mức quá đuối lý.

Phong Bất Yếm nhướng mày: “Muốn thay đồ thì đương nhiên phải cởi đồ trước, cậu còn cần chuẩn bị gì nữa? Chẳng lẽ là định……” Hắn dừng lại một chút, ý cười càng sâu: “Tìm một cách nhìn lén khác càng bí mật hơn?”

Sở Thời Thời: “……”

“Ta sai rồi, cái gì mà Phong ca chu đáo nhất toàn tinh tế chứ, hắn không phải!” Cậu ở trong đầu tìm Linh Linh Bá than khổ: “Ai cũng được, mau bịt miệng hắn lại giùm tui đi huhuhu!”

Quang cầu hệ thống quơ quơ, tỏ vẻ mình cũng bất lực.

Thấy thanh niên tóc vàng bị mình nói đến mức sắp không còn chỗ chui, Phong Bất Yếm cuối cùng cũng thu lại tâm tư trêu chọc, nhanh chóng thay quần áo xong xuôi.

“Được rồi, mau dọn dẹp một chút rồi đứng lên đi.” Hắn nhặt áo khoác Sở Thời Thời đặt bên cạnh, đưa cho đối phương: “Cửu Tùng và An Tư đang chuẩn bị bữa sáng, bây giờ ra ngoài thì có thể ăn lúc còn nóng.”

Sở Thời Thời che tai không dám ngẩng đầu, mãi đến khi nghe thấy âm thanh người trước mặt đứng dậy rời khỏi lều trại, cậu mới thật cẩn thận hé mắt ra nhìn.

Rèm lều trại lại đột nhiên bị người xốc lên: “À đúng rồi.” Phong Bất Yếm từ bên ngoài thò đầu vào: “Tối hôm qua cậu gặp ác mộng à? Tôi nghe thấy cậu nói mớ.”

Sở Thời Thời: “!!!”

Phong Bất Yếm cong cong mắt: “Cậu hét to cái gì mà ‘Đừng ăn tui’, ‘Thịt tui không thể ăn đâu’ này nọ, còn ôm chân tôi khóc hu hu, dỗ thế nào cũng không được.”

Nam nhân nhéo giọng, bắt chước cách nói chuyện của Sở Thời Thời, ngữ điệu phập phồng rất có thần thái, diễn đến mười phần sinh động.

Sở Thời Thời: “!!!”

Phong Bất Yếm vẫn chưa có ý định dừng lại: “Gối đầu chắc cũng ướt hết rồi nhỉ? Kêu lớn tiếng lại còn chảy nhiều nước mắt như vậy, không biết có khóc đến khàn giọng không, đợi lát nữa phải uống nhiều nước một chút để bù lại --- ”

Áo khoác mang theo hơi thở biển cả bay về phía mặt của Phong Bất Yếm, bị hắn giơ tay chuẩn xác bắt được.

“Anh anh anh --- Im miệng!” Cả người Sở Thời Thời gần như chui tịt vào trong chăn, mặt đỏ đến mức đỉnh đầu sắp bốc khói, “Mau đi đi mau đi đi, đừng nói nữa mà a a a!”

“Thật sự không cần nói nữa sao?” Phong Bất Yếm chớp chớp mắt một chút: “Dù gì thì tối hôm qua cậu nói mớ cũng không chỉ có hai câu kia ---”

Sở Thời Thời sắc mặt đỏ bừng, đột nhiên xốc chăn lên trùm kín mít cả người.

Phong Bất Yếm bật cười ha ha hai tiếng, cuối cùng cũng hài lòng mà buông rèm rời đi.

Bên ngoài lều trại mơ hồ vang lên tiếng trò chuyện: “An Tư, lát nữa đun thêm một bình nước ấm, bỏ thêm chút mật ong vào.”

“Được đội trưởng.” An Tư có chút buồn bực: “Sao tự nhiên lại muốn bỏ thêm mật ong? Đội trưởng không phải anh không quá thích đồ ngọt à?”

“Cho hòn đá nhỏ.” Phong Bất Yếm nói: “Hôm qua cậu ấy mệt mỏi cả một ngày, buổi tối ngủ cũng không yên ổn, uống nước mật ong cho thoải mái một chút.”

“Đúng rồi.” Hắn giống như đột nhiên nhớ ra gì đó: “Cháo cá lát hầm lâu thêm một chút, cậu ấy thích ăn.”

Sở Thời Thời hai tai đỏ bừng, ló đầu ra khỏi chăn, rèm của lều trại cũng không đóng kín, xuyên thấu qua khe hở vừa vặn có thể nhìn thấy mấy đôi chân đang đi qua đi lại bên ngoài cách đó không xa.

Đôi chân thẳng tắp mạnh mẽ mang bốt tác chiến Martin, bắp chân rắn rỏi mượt mà là bắt mắt nhất giữa đám người.

Sở Thời Thời xoa xoa vây tai không ngừng run rẩy, trong lòng thầm nói một câu: Được rồi, tạm thời không đề cập tới mấy cái trò đùa ác ý kỳ quái thì thật ra Phong ca của cậu vẫn rất tri kỷ mà.

---

Sau khi dùng xong bữa sáng, mọi người thu dọn lại toàn bộ lều trại, chuẩn bị xuất phát tiếp tục thăm dò cung điện nhân ngư.

Trước khi đi, Sở Thời Thời đứng yên dưới gốc san hô thật lâu, cuối cùng đưa tay sờ sờ thân cây, nhẹ nhàng ôm đại thụ cô độc ngàn năm này một cái.

“Con sẽ trở lại thăm mọi người.” Cậu nhẹ giọng nói: “Chờ con nhé.”

Lần này có sương xám dẫn đường nên sáu người rất nhanh đã đi gần hết cung điện nhân ngư.

Ngoại trừ tế điện có lão nhân ngư Ngải Tư Tháp Nhĩ, toàn bộ những nơi khác trong cung điện nhân ngư đều đã tổn hại nghiêm trọng, có vài khu vực thậm chí không còn nhận ra hình dáng căn phòng.

Có sương xám chỉ dẫn và Sở Thời Thời phiên dịch, Phong Bất Yếm đã phác họa ra một tấm bản đồ sơ lược của cung điện nhân ngư.

Sở Thời Thời không khỏi cảm khái, nếu không có trận đại biến năm đó thì chắc chắn cung điện nhân ngư sẽ là một trong những tòa cung điện hoa lệ nhất toàn tinh tế.

Phần lớn đồ vật bên trong cung điện đều đã bị các nhân ngư dời đi từ trước, mấy người Sở Thời Thời đi theo sương xám dạo khắp cung điện xong thì chuẩn bị rời khỏi nơi này, quay về chiến hạm.

Lối ra của cung điện nằm ở tế điện, trên thân cây san hô có ẩn giấu một cơ quan nhỏ, cần phải có sức mạnh của nhân ngư để kích hoạt.

Sở Thời Thời làm theo hướng dẫn của sương xám để mở lối ra, chờ sau khi bốn người Long Nham rời đi trước, cậu lại lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cây san hô khổng lồ.

Không biết có phải san hô nhận ra Sở Thời Thời không nỡ hay không, một nhánh san hô nhỏ khẽ rơi xuống trên đỉnh đầu cậu, được Phong Bất Yếm tay mắt lanh lẹ mà bắt lấy.

Sở Thời Thời hơi sững người, sau đó cười hỏi: “Đây là lễ vật ngài tặng con sao?”

Cây san hô đương nhiên không thể trả lời, nhưng từng nhánh san hô nho nhỏ giống như lá cây bị gió thổi xào xạt, khe khẽ rung lên như thể đang đáp lại cậu.

Sở Thời Thời nhận lấy nhánh san hô từ trong tay Phong Bất Yếm, màu của nhánh san hô nhỏ này cực giống với màu mắt của cậu, là sắc xanh thẳm xinh đẹp của đại dương.

“Rất hợp với đôi mắt của cậu.” Phong Bất Yếm nói.

Sở Thời Thời sờ sờ nhánh san hô, để Linh Linh Bá thu nó vào không gian hệ thống, sau đó nghiêng đầu cười cười với Phong Bất Yếm: “Đi thôi, sau này chúng ta lại quay lại.”

Phía sau còn có một câu, cậu muốn hỏi sau này lúc trở lại đây, Phong Bất Yếm có thể đi cùng cậu giống như lần này được không.

Nhưng Sở Thời Thời do dự hai giây, cuối cùng cũng không mở miệng.

Phong Bất Yếm là thợ săn cấp S, bình thường nhiệm vụ nhiều đến mức lo liệu không hết, cậu tốt nhất không nên chiếm dụng quá nhiều thời gian của đối phương.

Phong Bất Yếm sóng vai đi bên cạnh cậu, giọng nói trầm thấp tựa như trời sinh mang theo một chút không để ý: “Được rồi, lúc muốn đến thì nói với tôi, chúng ta trực tiếp dùng phi thuyền tư nhân tới, nhanh hơn nhiều so với tinh hạm công cộng.”

Như thể cùng Sở Thời Thời trở lại Lan Ni Đặc Tinh là một chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Sở Thời Thời trong lòng ấm áp: “Được nha.”

Cậu không nói cảm ơn, vì Phong Bất Yếm từng bảo hắn không thích nghe.

Phong Bất Yếm cong cong môi: “Không tệ, lần này nhớ kỹ rồi.”

Sở Thời Thời nhỏ giọng lầm bầm: “Làm gì có chuyện lần nào cũng quên đâu chứ...”

Dù sao, bị Phong Bất Yếm gián đoạn một hồi như vậy, một chút phiền muộn của cậu bởi vì sắp rời đi cũng đã tan không ít.

Sau khi rời khỏi lối ra ngoài, mọi người quay lại phiến thủy vực lúc trước bị hút vào cung điện nhân ngư. Cửa động đáng lẽ phải xuất hiện dưới đáy biển đã biến mất, chỉ để lại một tảng đá khắc phù văn kỳ quái.

Mọi người đeo lại mặt nạ dưỡng khí lên, Phong Bất Yếm đưa tay chạm vào tảng đá: “Có vẻ tảng đá này cảm ứng được hơi thở của nhân ngư cho nên mới bị kích hoạt.”

Nói cách khác, nếu không có Sở Thời Thời, chuyến đi Lan Ni Đặc Tinh lần này của bọn họ, rất có thể căn bản sẽ không thu hoạch được gì cả.

Sau khi rời khỏi cung điện nhân ngư, hải quái vẫn luôn bám theo phía sau bọn họ cũng khôi phục kích thước ban đầu.

Thân hình khổng lồ giống như chiến hạm che kín bầu trời, nó mở to đôi mắt đỏ rực hùng hổ bơi về phía bọn họ, sau đó ló một xúc tu nhòn nhọn, chọc Sở Thời Thời đến mức ngã nhào một cái trong nước biển.

Sở Thời Thời: “...”

Ta biết là mày nôn nóng, nhưng mà đừng có vội.

Phong Bất Yếm đưa tay kéo Sở Thời Thời lại, giúp cậu ổn định thân hình.

“Chiến hạm hẳn là vẫn còn ở gần đây.” Phong Bất Yếm nói, mở định vị ra: “Đi thôi, chúng ta trở về.”

Bọn họ bơi lên trên mặt biển, hải quái thân hình to lớn theo sát phía sau, xúc tu thô tráng vẫy qua vẫy lại, cái đầu khổng lồ Duang* một chút, quét bay luôn đám người Long Nham.

(*Duang: Từ tượng thanh mô tả chuyển động mạnh, bất ngờ.)

Nhìn đôi mắt hung ác lại vô tội của hải quái, Sở Thời Thời nói: “Nếu nó đã muốn đi theo, hay là chúng ta đi nhờ một đoạn luôn đi?”

Phong Bất Yếm trong lúc nhất thời không theo kịp mạch não của đối phương: “Đi nhờ?”

Không bao lâu sau, các đội viên trên chiến hạm dừng lại mặt biển thăm dò suốt một ngày một đêm lại lần nữa nhìn thấy được con hải quái quen thuộc kia.

Mà trên đầu hải quái khổng lồ, lại là mấy bóng người bọn họ càng quen thuộc hơn.

“Đội trưởng bọn họ đã trở lại rồi!” Sau một ngày một đêm căng thẳng, mọi người rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hải quái đưa đám người lên trên chiến hạm, mấy cái xúc tu còn vung vẩy bám vào lan can, giống như muốn bò lên cùng.

Sở Thời Thời vội vàng ngăn cản nó: “Không được không được, mày không lên được, thuyền sẽ lật mất!”

Hải quái oan oan ức ức rút xúc tu về, bơi theo phía sau chiến hạm. Ngay cả mấy quả trứng còn đang nằm trong tổ của nó cũng quên sạch không còn một mảnh.

Mấy ngày tiếp theo, mọi người đổi chiến hạm sang tàu ngầm, bắt đầu tiến hành thăm dò dưới đáy biển.

Ngoại trừ cung điện nhân ngư khổng lồ, tàu ngầm còn phát hiện một số tàn tích thành phố nhân ngư hư hư thực thực ẩn dưới đại dương.

Nhờ có hải quái khổng lồ hộ giá hộ tống, trên tinh cầu hoàn toàn không có dị thú nào dám tấn công bọn họ. Nhiệm vụ thăm dò lần này nhẹ nhàng suôn sẻ đến mức chẳng khác nào đang đi du lịch.

Mấy người Phong Bất Yếm không hề động vào bất kỳ thứ gì thuộc về di chỉ của tộc nhân ngư.

“Đây đều là đồ của tộc nhân ngư, ngoại trừ cậu ra, không có bất kỳ người nào có tư cách chạm vào.” Hắn nói với Sở Thời Thời như vậy: “Chờ sau khi trở về Thợ Săn Tinh, tôi sẽ dẫn cậu đến bộ phận liên quan làm thủ tục công chứng, làm cho cậu một bản chứng minh thân phận công dân tinh tế.”

Sở Thời Thời gật gật đầu.

Trước khi làm nhiệm vụ lần này, cậu chưa từng suy xét đến chuyện đó, chỉ mong có thể hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, sau này thì tùy tiện kiếm một thân phận mới, từ từ sinh hoạt trong thế giới này.

Nhưng hiện tại khi biết rõ thân phận thật sự của mình, công chứng và thân phận chứng trở nên vô cùng quan trọng.

Tàn tích tộc nhân ngư đã hiện thế, nếu không có nhân ngư xuất hiện tiếp quản tinh cầu Lan Ni Đặc thì toàn bộ tinh cầu và tất cả những đồ vật trên đó đều sẽ bị coi là tài sản chung của vũ trụ.

Sở Thời Thời không hy vọng nhìn thấy chuyện đó xảy ra.

Cậu thở dài, sắc mặt có chút ủ rũ.

Phong Bất Yếm hỏi cậu: “Sao thế? Mặt ủ mày chau, ai chọc cậu không vui?”

“Không có không vui.” Sở Thời Thời thở dài: “Chỉ là…… Có chút khẩn trương.”

Phong Bất Yếm nhướng mày: “Khẩn trương cái gì?”

Sở Thời Thời không nói chuyện, đuôi tóc vàng óng cũng có vẻ có chút uể oải ỉu xìu.

Cậu còn có thể khẩn trương vì cái gì chứ? Đương nhiên là một khi thân phận nhân ngư của cậu bị công khai cho mọi người biết thì cậu sẽ không thể yên bình tiếp tục làm xã khủng của cậu nữa.

Bị người khác chú ý, hơn nữa còn là bị người trên toàn bộ tinh tế chú ý, đối với một xã khủng mà nói, không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng đáng sợ.

Phong Bất Yếm đột nhiên lên tiếng: “Muốn xuống nước chơi không?”

Sở Thời Thời mịt ngẩng đầu: “Ả?”

“Bơi lội.” Phong Bất Yếm chỉ chỉ ra ngoài tàu ngầm, bọn họ đang ngồi bên cạnh cửa sổ, nước biển chỉ cách bọn họ một lớp chắn mỏng. “Ngày mai sẽ phải rời khỏi Lan Ni Đặc Tinh rồi, nếu bây giờ không bơi thì phải chờ lần sau đấy.”

Sở Thời Thời thành thật gật đầu: “Muốn.”

Làm gì có nhân ngư nào không muốn xuống nước chơi đâu? Nhất là khi vùng biển này còn là nguyên cố hương của cậu.

Phong Bất Yếm đứng dậy, vươn tay về phía cậu: “Vậy đi thôi.”

Sở Thời Thời nắm lấy tay đối phương, mượn lực đứng lên: “Tui đi thay đồ lặn.”

“Thay cái gì mà thay.” Phong Bất Yếm chậc một tiếng: “Mặc đồ lặn cởi ra rất phiền phức.”

“Cởi, cởi ra…?” Thanh niên tóc vàng đột nhiên trợn to mắt, khiếp sợ đến mức nói lắp: “Cởi… cởi cái gì?”

“Chẳng lẽ tôi đoán sai?” Phong Bất Yếm nhẹ nhàng nhíu mày: “Cậu không muốn để đuôi cá của mình ngâm nước biển một chút sao?”

Sở Thời Thời: “…”

Đương nhiên là muốn.

Nhưng mà cậu hơi xấu hổ. Hoặc đúng hơn là không quen với việc lộ đuôi trước mặt nhiều người như vậy, cho dù những người này đều đã biết thân phận nhân ngư của cậu.

“Đi thôi.” Phong Bất Yếm nói: “Tôi đưa cậu đi vùng biển xa một chút, chơi tận hứng rồi quay về.”

Đôi mắt xanh lam xinh đẹp của thanh niên tóc vàng lập tức sáng ngời.

Hai người chào hỏi với các đội viên một tiếng, nói là ra ngoài dạo một vòng, sau đó nhanh chóng rời khỏi tàu ngầm.

Phong Bất Yếm mặc đồ lặn, còn Sở Thời Thời thì thay sang một thân quần áo rộng thùng thình trước, để tiện cởi ra, hai người bơi một lúc lâu mới dừng lại.

Hải quái vẫn luôn bám theo phía sau hai người, Sở Thời Thời trong lòng biết có ngăn cũng vô dụng nên không quá để ý.

Khu vực này có san hô dày đặc và cao lớn vô cùng. Sở Thời Thời tìm một nơi kín đáo rồi lẩn vào, Phong Bất Yếm biết cậu định biến ra đuôi cá cho nên chủ động xoay người sang chỗ khác, còn giúp ngăn cản hải quái đang muốn tiếp tục bám theo.

Một lát sau, giọng nói Sở Thời Thời từ phía sau vang lên: “Tui xong rồi.”

Phong Bất Yếm quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy bóng dáng nhân ngư trong dự đoán, chỉ nhìn thấy một cái quần vận động rộng thùng thình treo trên nhánh san hô.

Trong nước biển truyền đến loạt âm thanh rất nhỏ, có chút đặc biệt, Phong Bất Yếm theo tiếng nhìn lại, con ngươi đen sẫm lập tức bắt được một vệt sáng kim lam nhanh chóng lướt qua.

Nhân ngư tóc vàng đuôi lam vui vẻ đong đưa đuôi cá giữa đại dương, linh hoạt xuyên qua những rặng hải tảo và san hô cao lớn.

Ngẫu nhiên có đàn cá nhỏ bơi ngang qua bên cạnh nhân ngư, luôn sẽ có vài con tinh nghịch không nhịn được mà lao đến, dùng miệng cá nhẹ nhàng mổ mổ vào mái tóc vàng của cậu, tựa như đang thân mật chơi đùa với đối phương.

Mái tóc vàng óng ánh hòa cùng sắc màu diễm lệ của sinh vật dưới đáy biển, đan chéo vào nhau tạo nên một bức tranh đẹp như ảo mộng.

Sở Thời Thời sinh ra đã là con cưng của biển cả. Ngay cả những viên trân châu đẹp đẽ nhất nơi đáy đại dương cũng không thể rực rỡ bằng nửa vẻ lộng lẫy của cậu.

Tia kinh diễm dưới đáy mắt Phong Bất Yếm thật lâu sau mới rút đi. Hắn tìm một khối đá ngầm lớn rồi ngồi xuống, yên lặng ngẩng đầu ngắm nhìn vệt lưu quang di động ấy.

Sức nổi của nước biển khiến hắn ngồi không quá ổn định, phải dùng tay vịn vào đá để giữ thăng bằng.

Cách đó không xa, hải quái vẫn luôn yên tĩnh chờ có chút ngo ngoe rục rịch, có vẻ như cũng muốn gia nhập vào đội ngũ chơi đùa với nhân ngư.

Không biết đã trôi qua bao lâu, đột nhiên có một âm thanh vọng tới từ xa: “Đầu Nhi! Bọn tôi cũng tới đây!”

Phong Bất Yếm nhíu mày, quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, dựng thẳng ngón tay lên ‘suỵt’ một tiếng ra hiệu im lặng.

Đáng tiếc vẫn là chậm một bước. Đợi khi hắn quay đầu lại, vệt lưu quang xinh đẹp kia đã biến mất. Cùng biến mất còn có cả quần nhỏ treo trên nhánh san hô.

Một lát sau, Sở Thời Thời đã khôi phục hình người bơi ra từ sau rặng san hô, dừng lại bên cạnh Phong Bất Yếm.

Phong Bất Yếm mỉm cười hỏi: “Bơi vui không?”

“Vui lắm!” Mái tóc vàng của Sở Thời Thời vẫn còn rối tung ở sau đầu, đung đưa theo dòng hải lưu: “Lâu lắm rồi mới thấy sảng khoái như vậy!”

Mãi cho đến lúc này cậu mới nhận ra dụng ý của Phong Bất Yếm. Chắc chắn đối phương đã nhận ra tâm trạng của cậu không tốt nên mới cố tình dẫn cậu ra ngoài giải sầu theo cách này.

Không thể không thừa nhận, đối với một nhân ngư mà nói, cách này tuy đơn giản nhưng lại hiệu quả vô cùng.

Sở Thời Thời nhìn vào đôi mắt đen sẫm của Phong Bất Yếm, mím mím môi, rồi không nhịn được mà cười với đối phương.

Những chuyện sau này thì cứ để sau này hẵng phiền não, ít ra thì bây giờ cậu cũng không còn lẻ loi một mình. Bên cạnh vẫn có Phong Bất Yếm và những người bạn đáng tin cậy. Có lẽ cậu cũng không cần phải quá mức lo âu nữa.

Lúc này, mấy người Long Nham vòng qua hải quái, đi đến gần chỗ đá ngầm của Phong Bất Yếm.

Long Nham lẩm bẩm đầy bất mãn: “Ra ngoài tìm kho báu sao lại không gọi bọn tôi chứ, đầu nhi anh cũng quá không phúc hậu rồi áa---”

Nhưng mà hắn ta còn chưa kịp dứt lời đã bị An Tư nhéo mạnh một cái vào đùi, dùng sức xoắn nửa vòng.

“Đừng nói nữa.” An Tư hạ giọng. “Không nhìn thấy tâm trạng đội trưởng không tốt à?”

Cửu Tùng đã sớm nhận ra không đúng, tương đối sáng suốt mà núp sau xúc tua của hải quái, còn khá tri kỉ mà kéo cả Thanh Âm vẫn chưa quá rõ tình huống lại.

Phong Bất Yếm không kiên nhẫn mà chậc một tiếng: “Không phải đã nói chỉ đi dạo một chút rồi về à? Sao các cậu cũng mò tới đây?”

“Đi dạo một chút rồi về?” Long Nham khiếp sợ nói: “Nhưng bọn họ bảo các anh ra ngoài tìm kho báu!”

“Kho báu từ đâu ra.” Phong Bất Yếm nheo mắt lại: “Ai nói tôi đi tìm kho báu?”

An Tư xấu hổ ho khan một tiếng: “Bọn họ bảo đội trưởng nói muốn ra ngoài một chuyến, có thể là phát hiện được thứ gì đó. Rồi cái tên Long Nham này liền nghĩ ngay đến kho báu…”

“Thế là cứ men theo mùi hương mà tìm tới?” Phong Bất Yếm cố nhịn xúc động muốn xoa trán: “Cái mũi rồng của cậu đều bị dùng thành mũi chó rồi đấy, Long Nham.”

Sở Thời Thời ở bên cạnh suýt chút nữa thì không nhịn được bật cười ra tiếng. Bình thường chỉ cần Phong Bất Yếm mở miệng mà không trêu chọc cậu thì nghe hắn dỗi người khác vẫn rất thú vị.

Long Nham cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó sai sai, cúi đầu rụt rụt cổ không dám hó hé.

An Tư nhìn thoáng qua Phong Bất Yếm, rồi lại nhìn thoáng qua Sở Thời Thời ở một bên. Tầm mắt dừng lại trên vây tai xanh lam của đối phương không đến một giây rồi nhanh chóng thu lại.

“Đi thôi đi thôi.” An Tư kéo Long Nham trở về: “Đội trưởng, bọn tôi đi về trước, không quấy rầy hai người nữa!”

Bốn người đến nhanh mà đi còn nhanh hơn, chỉ chớp mắt đã mất hút sau rặng san hô, không để lại chút dấu vết.

Phong Bất Yếm thở dài trong lòng, quay sang hỏi Sở Thời Thời: “Còn muốn chơi tiếp không?”

Sở Thời Thời lắc đầu, vây tai màu lam khẽ rung lên trong nước: “Không chơi nữa, đã chơi đủ rồi. Chờ lần sau lại đến đi.”

Cậu suy nghĩ một chút rồi thử đề nghị: “Chúng ta có thể đến biển Đỏ lần nữa không?”

Phong Bất Yếm hơi nhướng mày, khóe môi giãn ra: “Đương nhiên là có thể.” Hắn nói: “Nhưng mà... Vây tai của cậu...”

Sở Thời Thời theo bản năng nâng tay, đầu ngón tay chạm vào phần nhọn nhọn của vây tai, vây tai lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà khẽ run run lên một chút.

“Một lát nữa sẽ hết thôi.” Cậu hơi ngượng ngùng, gốc vây tai cũng dần nhiễm một tầng hồng nhạt, đan chéo hoà quyện cùng sắc lam xinh đẹp, càng làm nổi bật mạt lam quang rực rỡ kia: “Chơi vui quá, bây giờ vẫn chưa biến lại được.”

--- Thì ra không chỉ lúc thẹn thùng mới biến thành vây tai, Phong Bất Yếm thầm nghĩ.

Phong Bất Yếm hỏi: “Vậy cậu muốn về ngay bây giờ hay đi dạo trong biển thêm một lát nữa?”

“Trở về thôi.” Sở Thời Thời thoáng ngập ngừng, như chợt nhớ ra cái gì đó: “Anh có biết nhân ngư bẩm sinh đã sở hữu dị năng trị liệu không?”

Phong Bất Yếm vốn đã chuẩn bị rời đi, nghe vậy bèn xoay người lại: "Tôi biết."

Đây cũng không phải là bí mật gì, dù tộc nhân ngư đã biến mất một nghìn bốn trăm năm, nhưng cả vũ trụ đều biết, thiên phú trị liệu của tộc nhân ngư tự cổ chí kim không ai có thể sánh bằng.

"Tôi... Tôi có hơi tương đối đặc biệt, tuy là tộc nhân ngư nhưng thiên phú trị liệu vẫn luôn không xuất hiện." Sở Thời Thời cụp mắt xuống.

Chuyện này cậu vốn không định kể cho Phong Bất Yếm bây giờ, cậu muốn đợi đến khi thiên phú trị liệu của mình xuất hiện rồi mới giúp hắn tiến hành điều trị.

Nhưng hành động Yếm đưa cậu ra ngoài chơi của Phong Bất đã khiến cậu thay đổi chủ ý.

"Tui vẫn luôn nghĩ rằng mình là dị loại trong tộc nhân ngư, sinh ra đã không có thiên phú này, nhưng Ngải Tư Tháp Nhĩ đã nói với tui là, tui không phải không có năng lực trị liệu, chỉ là vẫn chưa đến thời điểm, vẫn chưa được kích hoạt." Sở Thời Thời nhẹ giọng nói: "Bệnh huyết mạch của anh, tui nhất định sẽ nghĩ cách chữa trị."

Giây tiếp theo, lòng bàn tay dày rộng quen thuộc xuyên qua găng tay lặn đặt lên đỉnh đầu cậu.

"Cậu không cần tự tạo áp lực cho bản thân." Phong Bất Yếm nói: "Ngay từ đầu tôi tiếp xúc với cậu không phải vì cậu là nhân ngư, cậu có khả năng chữa trị cho tôi hay những lý do tương tự như vậy."

Âm thanh của hắn bởi vì cách lớp mặt nạ thở mà có chút méo mó, nhưng vẫn mang theo sức mạnh khiến người ta an tâm một cách khó hiểu như mọi khi.

"Cho dù thực sự không có thiên phú trị liệu, cậu cũng chưa bao giờ là kẻ dị loại cả." Phong Bất Yếm xoa xoa đỉnh đầu thanh niên tóc vàng, lòng bàn tay vô tình chạm vào vây tai màu lam giữa những sợi tóc, khiến đối phương hơi hơi run rẩy một lần nữa.

"Hơn nữa... Tôi dường như quên nói với cậu." Phong Bất Yếm nói: "Còn nhớ lần trước khi lực lượng huyết mạch của tôi bạo động trên phi thuyền không? Nếu không phải nhờ cậu, sức mạnh của tôi không có khả năng nhanh chóng bình ổn trở lại như vậy được."

Sở Thời Thời đột nhiên ngẩng đầu lên: "Tui ư?"

Phong Bất Yếm gật gật đầu: "Lúc đó cậu vẫn còn là một quả trứng, nhưng bắt đầu từ khi chạm vào cậu, sức mạnh của tôi bắt đầu dần dần ổn định lại."

Sở Thời Thời khiếp sợ không thôi.

Nếu những gì Phong Bất Yếm nói đều là sự thật thì điều đó cũng có nghĩa là... Năng lực trị liệu của cậu, thực ra đã bắt đầu hồi phục rồi sao? Chỉ là cậu vẫn chưa nhận ra mà thôi.

Nghĩ đến đây, cậu lôi kéo Phong Bất Yếm ngồi lại trên tảng đá san hô.

"Tui thử thử xem." Sở Thời Thời mặt mày nghiêm túc: "Thử xem có thể sử dụng dị năng trị liệu không."

Phong Bất Yếm không ngắt lời, để mặc đối phương nắm tay mình tiến hành nghiên cứu thử nghiệm.

Sở Thời Thời thực sự rất cố gắng, muốn tìm được cảm giác sử dụng dị năng trị liệu, dùng sức đến mức cổ cũng phiếm một tầng hồng nhạt.

Nhưng cậu thực sự không biết phải vận chuyển dị năng trị liệu như thế nào.

Phong Bất Yếm nghe thấy đối phương phát ra một tiếng hừ nhẹ do dùng sức, giây tiếp theo, thanh niên tóc vàng đột nhiên biu một cái biến mất, chỉ còn lại một bộ quần áo chậm rãi chìm xuống tảng đá ngầm.

Phong Bất Yếm sửng sốt: "Hòn đá nhỏ?"

Bộ quần áo trên tảng đá ngầm nhẹ nhàng động đậy, có một âm thanh rầu rĩ truyền ra từ bên trong: "Tui ở đây."

Phong Bất Yếm vội vàng duỗi tay ra, giúp đỡ tìm kiếm Sở Thời Thời đang chôn mình trong đống quần áo ra ngoài.

Người mini tóc vàng khó khăn ló đầu ra khỏi đống quần áo, giọng điệu thất vọng: "Thất bại rồi, tui không tìm thấy năng lượng của dị năng trị liệu."

Không tìm thấy dị năng trị liệu, nhưng cậu lại nỗ lực hết sức để sử dụng dị năng, kết quả là dị năng biến to biến nhỏ được kích hoạt, vừa hay mấy ngày nay cậu ăn nhiều, năng lượng đã được bổ sung đầy đủ rồi, thế là không cẩn thận lại biến về hình thái mini.

Sở Thời Thời thở dài: "Tui sẽ tìm lại cảm giác, đã có lần đầu tiên rồi thì lần thứ hai lần thứ ba chắc chắn không còn xa."

Người trước mặt cậu lại khẽ ho một tiếng: "Hòn đá nhỏ, quần áo."

Người mini tóc vàng mờ mịt nhìn hắn một cái, rồi lại mờ mịt cúi đầu xuống, cuối cùng hậu tri hậu giác nhận ra bây giờ mình không mặc gì cả.

Gò má trắng nõn lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà đỏ bừng lên, không đợi Phong Bất Yếm mở miệng, cậu đã biu một cái núp lại vào trong đống quần áo.

Sở Thời Thời: "..."

Aaaaaa!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Thời Thời: Thà rằng bị cá mập ăn thịt còn hơn [cá cá tuyệt vọng.jpg]

------

Bắt đầu edit lại, lâu quá không đọc bộ này nên có thể tui sẽ hơi sai sót trong xưng hô hay tên tuổi gì đó (ví dụ: hổng nhớ hồi xưa để là anh Phong hay Phong ca nựa). Nên mong mấy mom thông cảm nhe, có lỗi thì có thể cmt ở dưới nhắc tui nè. Anw, tui nhớ hình như tui đọc tới phần sau của bộ này có khúc nào đó nó bị rập khuôn quá nên hơi nản, không muốn edit, chứ đọc bình thường vẫn thấy đáng iu. Tui sẽ đăng đan xen bộ này với bộ Bày Quán Mỹ Thực Cẩu Huyết Văn nhe. Hí

Chương Trước

Chương Sau

Đăng nhận xét

2 Nhận xét

  1. Sốp edit là em mừng 🥹(em lỡ gửi biểu mẫu cho sốp r 🥹 lâu quá ko dùng, bị ngờ u lun)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hahahahahahahhh, sốp có thấy mail nè, gửi biểu mẩu là nó gửi tin nhắn tới mail cho sốp, thấy tâm thư của cưng rùi nha 🤣 thương chưa

      Xóa