Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết: Chương 50

Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 50

Trước quầy hoa quả dầm.

Một nữ sinh trông khoảng hai mươi tuổi hưng phấn nói: "Ông chủ, tôi muốn một phần hoa quả dầm!"

Cô chỉ vào các loại hoa quả bày trên quầy, bắt đầu chọn lựa.

Giản Vân Lam gật đầu cười nói: "Được."

Đứng trước quầy là một cô gái trông khoảng chừng tuổi sinh viên đại học.

Cô mặc áo thun trắng đơn giản và quần jean, tóc buộc đuôi ngựa cao, vẻ ngoài sạch sẽ thanh tú nhưng toàn thân lại mang vẻ quý khí không thể che giấu.

--- Hoắc Hoan thực sự được cha mẹ nuông chiều từ nhỏ mà lớn lên.

Dùng cách nói của người bây giờ thì, có thể xem là đại tiểu thư sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Khác với Uông Tiểu Phú 'lo lắng ăn hoa quả dầm rẻ tiền sẽ làm giảm giá trị con người của mình', giá trị con người của Hoắc Hoan hoàn toàn không cần phải thể hiện thông qua những đồ vật bên ngoài. Cho nên, ngay cả khi chỉ mặc áo thun trắng và quần jean bình thường nhất, mọi người đều có thể liếc mắt một cái đã nhận ra cô không giống người bình thường.

Cô muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, không bao giờ quan tâm giá cả đắt đỏ hay rẻ tiền.

Hoắc Hoan vừa mới ăn xong lẩu cay tại một nhà hàng tư nhân nổi tiếng ở trung tâm thành phố với giá bình quân hàng vạn tệ. Mặc dù nguyên liệu đều là hảo hạng, nhưng cảm giác dầu mỡ cay nóng và béo ngậy của lẩu cay vẫn còn vương vấn trong miệng không vứt đi được.

Dọc đường tài xế đưa đến KTV Lưu Kim tìm bạn đại học, Hoắc Hoan vẫn luôn cân nhắc muốn ăn thứ gì đó thoải mái tươi mát một chút để làm nhạt cảm giác dầu mỡ béo ngậy kia, tốt nhất là trái cây hay gì đó linh tinh, chua ngọt ngon miệng...

Sau đó, cô mới vừa vào cửa đã nhìn thấy quầy hoa quả dầm dưới ánh đèn ấm áp này.

Vì Hoắc Hoan không thường đến các khu phố ăn vặt vỉa hè, cho nên loại hình quán ăn vặt hoa quả dầm này, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cảm giác khá mới lạ.

Quán đồ ăn vặt đó trông rất ấm áp, hơn nữa các loại hoa quả trên quầy đều có màu sắc tươi sáng hấp dẫn, topping cũng rất bắt mắt. Chưa kể đến ông chủ và trợ thủ bên cạnh quầy đều là hai anh chàng đẹp trai!

"Tôi muốn dâu tây, thanh long, nho xanh, xoài... dưa hấu cũng lấy một ít, phải ngọt đấy!"

Hắc Hoan thò đầu ra phía trước, tùy tâm sở dục chỉ chỉ vào hoa quả trên quầy, muốn ăn cái nào thì chỉ cái đó.

Giản Vân Lam lấy một chén thủy tinh trong suốt, dựa theo lựa chọn của đối phương mà cầm muôi vớt múc lên từng loại, lại rưới thêm một tầng sữa chua đặc mịn.

Sữa chua đều là Giản Vân Lam tự pha chế theo công thức của mình bằng sữa dừa, sữa chua và kem tươi nhạt, có độ chua ngọt thích hợp nhất, ngon nhất để ăn kèm với hoa quả dầm.

Cách bày trí hoa quả dầm cũng yêu cầu tính cầu kỳ.

Như dưa lưới, dưa hấu những loại trái cây dễ ra nước đều được xếp ở tầng dưới cùng, sau đó phía trên để thêm đào và lê có thịt quả cứng hơn.

Bày đến đây, Giản Vân Lam múc một muỗng sữa chua lớn, rưới đầy lên hoa quả, lại trang trí thanh long, chuối, nho xanh, xoài, những loại hoa quả có thịt quả mềm hơn ở tầng trên cùng.

Hoắc Hoan nhìn chăm chú không chớp mắt.

"Muốn cho topping gì thêm không?" Giản Vân Lam hỏi.

"Đậu đỏ này cũng là topping à? Tôi muốn đậu đỏ, nho khô, và... vụn bánh Oreo đi." Hoắc Hoan nói.

Giản Vân Lam gật gật đầu, rắc một lớp đậu đỏ ngọt và nho khô lên mặt trên của hoa quả dầm, rồi bỏ thêm một lớp vụn bánh Oreo nhỏ làm điểm nhấn.

Một chén hoa quả dầm sữa chua đã hoàn thành.

Hoắc Hoan tràn đầy mong đợi nhận lấy chén hoa quả dầm này ---

Các loại hoa quả màu sắc tươi sáng đầy ắp, chìm nổi trong sữa chua, phía trên cùng của hoa quả dầm được điểm xuyết bởi nho khô và đậu đỏ ngọt, những hạt đậu đỏ ngọt mềm thơm nhỏ nhắn tròn trịa.

Trên lớp sữa chua đặc sệch màu trắng sữa là từng quả từng quả nho xanh to tròn đầy đặn long lanh, thịt quả nửa trong suốt, nhìn cực kỳ tươi mới. Ngoài ra, còn có dâu tây mọng nước căng tròn, vỏ màu đỏ sẫm, hạt nhỏ phân bố đều đặn; những miếng thanh long màu đỏ tím cực kỳ mọng nước, nước sốt chảy xuôi vào trong sữa chua, nhuộm sữa chua thành màu tím nhạt đẹp mắt.

Tất cả hoa quả kết hợp với nhau một cách hài hòa, phủ đầy sữa chua mát lạnh mịn màng, hương thơm của trái cây xộc vào mũi!

Hoắc Hoan cũng không thể miêu tả được, nhưng chén hoa quả dầm này trông vừa đẹp mắt vừa tươi mới, hơn nữa còn khiến người ta thèm ăn.

Múc lên một muỗng, tầng sữa chua kia quá mức mịn màng, thậm chí còn có chút cảm giác kéo sợi.

Cô gần như gấp không chờ nổi mà đưa muỗng hoa quả dầm này vào miệng.

...Trước mắt Hoắc Hoan sáng ngời!

--- Một muỗng vào miệng, đầu lưỡi trước hết nếm được hương vị của sữa chua. Sữa chua kia cũng không biết được làm như thế nào, mát mát lạnh lạnh, cảm giác mịn màng như lụa lại chua ngọt, theo cổ họng trượt thẳng vào trong.

Trong hương sữa đậm đà còn có một chút vị dừa nhàn nhạt như có như không, khiến người khác không nhịn được muốn tinh tế thưởng thức.

Mà lúc này, thịt quả của nho xanh phủ đầy sữa chua đã hơi hơi rung động giữa những kẽ răng.

Một miếng cắn xuống, nước cốt trong nho xanh đầy đặn lập tức chảy xuôi, mang theo hương thơm đặc trưng của nho xanh, chua ngọt dễ chịu, cảm giác thịt quả trơn mềm, mịn giòn dai dai vô cùng tuyệt vời.

Thịt quả nho xanh được bọc đầy trong tầng sữa chua, không quá chua chát, chỉ khiến người ta cảm thấy thoải mái tươi mát, lập tức xua tan vị béo ngậy của lẩu cay vừa ăn xong.

Mà trong khi nhấm nháp, còn có thể nếm được đậu đỏ ngọt mềm dẻo ngọt ngào, vị ngọt của đậu đỏ mịn màng và tự nhiên, kết hợp với chút chua chua của nho xanh và sữa chua, khiến người khác muốn ngừng mà không được...

"Thật thoải mái tươi mát, ăn ngon quá!" Hoắc Hoan không nhịn được lại múc thêm một muỗng lớn, như nếm được mùi ngon mà đưa vào miệng, tấm tắc khen ngợi:

"Rõ ràng hoa quả vẫn là hoa quả lúc nãy, kết hợp với sữa chua và các loại topping này lại có một kiểu ngon hoàn toàn khác trước, hương vị đó một tầng lại một tầng, cực kỳ phong phú..."

Hoắc Hoan từ nhỏ đã không thiếu các loại hoa quả tươi ngon đắt tiền, chỉ cần cô muốn ăn, cha mẹ sẽ lập tức gọi người vận chuyển bằng đường hàng không những loại quả tươi mới nhất về.

Nhưng cách làm của hoa quả dầm này, không chỉ giữ lại hương tươi ngon của chính hoa quả mà còn nâng sự mỹ vị đó lên một tầm cao mới.

Khiến cô cảm thấy, trước đây bản thân đã ăn nhiều hoa quả như vậy, đều là ăn cho có!

"Ông chủ, hoa quả dầm này của cậu thực sự quá ngon!" Hoắc Hoan vừa ăn vừa nói.

Giản Vân Lam mỉm cười gật gật đầu.

Nhìn thấy biểu cảm hài lòng thưởng thức của các thực khách, đối với cậu mà nói, chính là sự khen ngợi lớn nhất.

"Cũng cảm ơn anh trai nhỏ đã tự tay bóc nho xanh." Hắc Hoan chuyển sang mỉm cười ngọt ngào với Úc Minh.

Úc Minh gật đầu, nhẹ giọng nói một câu "cảm ơn", lại có hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống.

...Không biết vì sao, động tác bóc nho lại càng thêm nhanh nhẹn.

Khoan đã.

Giản đại thiếu này, thật sự đang bán hoa quả dầm à?!

Tác dụng của cậu, thực sự chỉ là bóc vỏ nho ở quán hoa quả dầm...?

Hoắc Hoan ăn rất hăng say, không nhịn được mà đứng ăn ngay tại chỗ.

Cô còn không nỡ ăn quá nhanh, mỗi một miếng đều phải tinh tế thưởng thức, hương vị mịn màng của sữa chua, xúc cảm của thịt quả, sự mềm dẻo của đậu đỏ ngọt.

Ngay cả khi bạn học cấp ba của cô không biết lúc nào đã tìm đến cũng không phát hiện ra.

"Hoắc Hoan, bọn tôi còn bảo sao chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy cậu đâu, còn sợ cậu bị lạc đường nữa!"

Một nhóm sinh viên đại học trẻ tuổi chạy chậm tới, có nam có nữ, vây quanh Hoắc Hoan mồm năm miệng mười mà nhao nhao:

"Đúng vậy, buổi họp lớp chỉ thiếu mỗi cậu." 

"Lần đầu tiên thấy cậu không đúng giờ đấy!"

"Cái gì đã câu mất hồn Hoắc đại tiểu thư của chúng ta vậy?"

Hoắc Hoan bình thường rất đúng giờ, đã nói mười một giờ sẽ đến mà đã gần mười một rưỡi rồi vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, tin nhắn cũng không trả lời.

Mọi người đều nóng nảy, cho rằng cô gặp chuyện gì ngoài ý muốn, định cùng nhau ra ngoài tìm.

Ai ngờ vừa ra khỏi phòng riêng đã thấy Hoắc Hoan đang ở ngay trước cửa chính của KTV, đứng ăn hoa quả dầm!

Hoắc Hoan, một thiên kim đại tiểu thư như vậy, lại đang ăn hoa quả dầm trước quầy đồ ăn vặt bình dân như thế này.

Mọi người đều cảm thấy hình ảnh này nhìn thế nào cũng có chút kỳ lạ.

Hơn nữa, Hoắc Hoan còn nâng chén hoa quả dầm lên, đề cử với bọn họ, hai mắt sáng lấp lánh: "Hoa quả dầm này thực sự ăn rất ngon, các cậu mau nếm thử đi, thật đấy, không lừa đâu!"

"Hả?"

Một nữ sinh tóc hồng nhạt liếc trộm hai cái về phía Giản Vân Lam và Úc Minh trước quầy hoa quả dầm, khuỷu tay huých huých vào Hoắc Hoan, nhỏ giọng hỏi:

"Cậu ủng hộ anh đẹp trai... để lấy phương thức liên lạc à?"

Hiện giờ các quầy đồ ăn vặt hoa quả dầm trên đường phố rất hot, khắp nơi đều có, cô gái tóc hồng cũng không cảm thấy hoa quả dầm này có gì đặc biệt.

Chỗ đặc biệt nhất, chắc là hai anh siêu đẹp trai đứng trước quầy!

Hoắc Hoan: "..."

"Không phải mà, thực sự rất ngon, các cậu cứ ăn thử là biết." Hoắc Hoan bất đắc dĩ nói.

Mọi người cậu nhìn tui tui nhìn cậu, vừa hay cũng không có việc gì làm, chi bằng mua một phần hoa quả dầm ăn thử xem.

Mấy người trẻ tuổi liền tụ tập trước quán.

"Ông chủ, tôi cũng muốn một phần. Để xem nào, xoài, thanh long, kiwi..."

"Tôi cũng muốn một phần."

"Tôi không đói lắm, chắc tôi ăn chung một phần với bạn thân vậy."

Những trái cây này nhìn khá tươi, chỉ là không biết vị của hoa quả dầm thế nào.

...Mặc dù Hoắc Hoan đã đề cử một cách mãnh liệt như vậy, nhưng mọi người cũng không quá xem trọng.

Dù sao bọn họ học cùng trường nhiều năm như vậy, ai cũng biết rõ gia cảnh của Hoắc Hoan như thế nào, bình thường chắc chắn cô không ăn đồ ăn vặt vỉa hè.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Hoắc Hoan ăn hoa quả dầm, thấy mới lạ nên coi như báu vật ấy mà.

Nhưng, khi một miếng hoa quả dầm vừa vào miệng, thái độ của mọi người lập tức thay đổi!

Cô gái tóc hồng không nhịn được mà trợn tròn mắt.

--- Cô múc một muỗng đầy ắp dâu tây, những quả dâu tây đó ngâm trong nước sữa chua, trên bề mặt điểm xuyết những hạt trân châu trong suốt.

Một miếng cắn xuống, thịt quả tươi ngon đỏ mọng tan thành nước, hương thơm của dâu tây tràn ngập khoang miệng.

Đây là dâu tây đã hơi chín, khi nhai có cảm giác mềm mại xen lẫn chút giòn sật, nếu chỉ ăn riêng từng phần thì có lẽ sẽ có chút ngọt gắt, nhưng dưới sự bao bọc của sữa chua mịn màng tinh tế ngòn ngọt, thịt quả dâu tây vừa chín chua ngọt vừa phải, khiến người ta cảm thấy sảng khoái lại ngọt ngào...

Hơn nữa, thơm quá đi!

Mùi thơm của dâu tây, mùi thơm của các loại hoa quả khác, dưới sự phụ trợ của sữa chua, từng tầng từng tầng tiếp nối, hương sữa và hương trái cây đan xen.

Ngay cả những hạt trân châu vốn không có mùi vị gì cũng trở nên ngọt ngào, rất giòn dai.

Cô gái tóc hồng khó tin nhìn vào cái chén trong tay:

"Sao lại ngon thế này?! Tôi cứ nghĩ hoa quả dầm đều giống nhau hết, trời ơi..."

Cô gái tóc hồng vốn dĩ đã rất thích ăn hoa quả dầm, những quầy ăn vặt và cửa hàng hoa quả thập cẩm trong làng đại học, cô cơ bản đã ăn hết, nhưng cảm thấy đều không quá khác nhau---

Ngon thì ngon thật, nhưng không có gì đặc biệt kinh diễm.

Nhưng món hoa quả dầm trước mắt lại không giống.

Độ tươi ngon của hoa quả thật ra chỉ là thứ yếu, điều quan trọng hơn là, sự kết hợp giữa hương vị của hoa quả, sữa chua và topping không hề có chút gượng ép, cách bày trí và cảm giác khi ăn đều rất tuyệt vời, giữa các hương vị lại tạo ra hiệu ứng cộng hưởng một cộng một lớn hơn hai.

Hóa ra hoa quả dầm cũng có thể thể hiện được trù nghệ cao thấp của một người!

Cô gái tóc hồng lập tức cực kỳ kính nể ông chủ quầy hoa quả dầm.

Những người trẻ tuổi khác cũng tương tự, vài miếng hoa quả dầm xuống bụng đã lập tức nếm ra sự khác biệt bản chất giữa hoa quả dầm này với những món hoa quả dầm khác:

"Đệt, ăn ngon vãi, chuối này ăn vào mềm dẻo lại trơn mịn, cảm giác kết hợp với sữa chua quá tuyệt..."

"Tôi thích kết hợp dưa hấu với thạch trong suốt, ai hiểu chứ."

"Rõ ràng đều là hoa quả dầm, sao ở đây lại ngon hơn chỗ khác quá trời luôn, mà chỉ bán có mười tệ!"

Hoắc Hoan, người đầu tiên phát hiện ra bảo tàng, chống hông, vô cùng tự hào: "Tôi đã nói với các cậu là ăn ngon rồi, giờ có tin chưa."

"Tin rồi tin rồi."

"Ông chủ, tôi muốn thêm một phần nữa!" 

"Tôi và bạn thân mỗi người hai phần tổng cộng bốn phần, cảm ơn!"

Giản Vân Lam cười tủm tỉm nói: "Được~"

Vốn dĩ là buổi họp lớp hát karaoke, không ngờ lại biến thành mọi người tụ tập ăn hoa quả dầm trước cửa KTV.

Nhưng mọi người đều ăn rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại nói chuyện hai ba câu, như thể trở về thời trung học.

Nhìn thấy nhiều người trẻ tuổi ăn đến khí thế ngất trời như vậy, những người khác trong đại sảnh vốn đã ngo ngoe rục rịch, lúc này rốt cuộc cũng không thể kìm chế được nữa, đều lần lượt bỏ xuống gánh nặng.

--- Ngay cả cấp bậc đại tiểu thư như Hoắc Hoan còn đang ăn hoa quả dầm rồi, bọn họ còn có gì không buông bỏ được? Chẳng lẽ trong nhà họ còn có tiền hơn Hoắc gia chắc?!

Không ngừng có người bị hấp dẫn đi đến trước quầy hoa quả:

"Ông chủ, tôi muốn một phần hoa quả dầm."

"Tôi thích dưa lưới, cho tôi thêm nhiều nhiều dưa lưới nha!"

"Nho được bóc ngay tại chỗ, nhìn tươi ghê."

"Táo, kiwi, bơ... sữa chua này thơm quá, tôi muốn gấp đôi sữa chua, rắc thêm yến mạch, viên khoai môn và bánh dẻo!"

Chỉ trong nháy mắt, trước quán hoa quả dầm đã xếp thành hàng.

Người không biết còn tưởng KTV Lưu Kim đang tổ chức hoạt động gì đó.

Mà trước quán, thỉnh thoảng lại bùng nổ những tiếng kinh hô kinh hỉ, dần dần trở nên náo nhiệt.

Ở quầy lễ tân, nhân viên phục vụ còn đang giải thích các gói dịch vụ cho khách hàng mới:

"Thưa ngài, phòng riêng của chúng tôi là hai trăm năm mươi tệ một giờ, mỗi người tiêu thụ tối thiểu là... thưa ngài?" (250 tệ ~ 895k)

Nhân viên phục vụ ngơ ngác chớp chớp mắt.

Người đâu rồi.

Khách hàng một giây trước còn đang nhìn thực đơn, một giây sau đã biến mất!

Nhìn kỹ lại, hóa ra là đã đi xếp hàng ở trước quán hoa quả dầm.

Nhân viên phục vụ: "..."

Không chỉ khách hàng trong đại sảnh, ngay cả các vị khách trong phòng riêng KTV cũng bị kinh động---

Hôm nay Tiểu Vương đến hẹn hò với bạn gái, hai người đặt một phòng đôi ngọt ngào với nhau, vốn định yên ổn thư giãn một chút, hát vài bài tình ca.

Kết quả vừa mới ngồi xuống không bao lâu, bạn gái ra ngoài đi vệ sinh...

Một đi, liền không trở lại.

Tiểu Vương: "???"

Vụ án Conan, nhà vệ sinh KTV ăn người?!

Hắn ta lo lắng bạn gái gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, vội vàng đi ra ngoài tìm khắp nơi, kết quả là nhìn thấy đối phương đang ôm một chén hoa quả dầm ăn ngon lành ở trước cửa KTV.

"Em ra ngoài đi vệ sinh, ai ngờ lại nhìn thấy hoa quả dầm này, ăn siêu cấp vô địch ngon, lại rẻ nữa, anh nếm thử đi!"

Bạn gái nhiệt tình giới thiệu.

Tiểu Vương nửa tin nửa ngờ nếm thử một miếng, vị chua ngọt thoải mái mát lành đó, hương trái cây bùng nổ trong khoang miệng kia, lập tức chinh phục hắn ta.

Đệt, thực sự ăn ngon!

Hai người đầu dựa gần đầu mà trong đại sảnh ăn tiếp, quên hết chuyện phòng riêng gì đó ở sau đầu.

Ngoài ra, còn có người trong phòng riêng nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, tò mò ra nhìn thử, kết quả là không quay lại nữa;

Còn có người đi vào phòng riêng kéo những người bạn đang hát say sưa của mình ra ngoài, cùng nhau xếp hàng trước quầy hoa quả dầm...

Màn hình theo dõi của KTV Lưu Kim cho thấy, chỉ trong vỏn vẹn mười mấy phút đã có hơn trăm người rời khỏi phòng riêng, đổ xô chạy ra cửa lớn.

Nhân viên bảo vệ đang xem màn hình giám sát nhìn thấy cảnh tượng này liền sợ hãi:

...Xảy ra động đất hay hỏa hoạn à, sao lại có nhiều người chạy ra ngoài vậy!

Nhìn kỹ lại, thì ra là đi ăn hoa quả dầm.

Bảo vệ: ???

Một bên khác.

Trong đại sảnh, Uông Tiểu Phú cũng gần như không thể nhịn được nữa.

Rất nhiều người đều bị hoa quả dầm hấp dẫn tới, ăn một cách ngon lành.

Thoạt nhìn, món hoa quả dầm này thực sự rất ngon!

Nhưng mà, mười tệ không tương xứng với giá trị con người của hắn ta... nhưng mà hoa quả dầm... nhưng mà giá trị con người...!

Biểu cảm trên mặt Uông Tiểu Phú thay đổi liên tục, lúc đen lúc trắng.

Hắn ta nhìn chén hoa quả dầm cực kỳ khó ăn trong tay mình, rồi lại nhìn những người đang ôm chén hoa quả dầm tươi ngon chua ngọt ăn ở quầy hàng cách đây không xa.

Cuối cùng, Uông Tiểu Phú không thể nhịn được nữa, chạy đến trước quầy hoa quả lạnh, ôm đùi Giản Vân Lam khóc lóc:

"Ông chủ, tôi cầu xin cậu, cậu có thể bán cho tôi phần hoa quả lạnh này với giá 288 tệ được không?"

Giản Vân Lam: "?"

Các thực khách khác: "???"

Từng nghe có người van nài ông chủ giảm giá, đây vẫn là lần đầu tiên thấy có người cầu xin ông chủ tăng tiền.

Mặc dù, món hoa quả dầm này thực sự đáng giá.

Chén hoa quả lạnh dầm ngon thế này, chẳng phải đáng giá hơn nhiều so với mấy loại trái cây lừa tiền trong KTV nhiều sao?

Giản Vân Lam từ chối đề nghị tăng giá một cách uyển chuyển.

Uông Tiểu Phú hỏng mất mà ngồi phệt xuống một bên.

Sau một lúc lâu, hắn ta âm thầm bụm mặt chạy trở lại, lặng lẽ mua một chén hoa quả dầm giá mười tệ, ngồi xổm một bên ăn.

Một miếng xuống bụng, nước mắt Uông Tiểu Phú đã bắt đầu rưng rưng.

--- A, vị chua ngọt này, sự ngon miệng này!

Dưa lưới kia như được ngâm trong mật vậy, được cắt thành những khối vuông nhỏ kích thước đều nhau, bọc trong lớp sữa chua mịn màng chua ngọt.

Khi nhấm nháp, miếng trái cây giòn rụm kêu rùm rụm giữa môi răng, nước cốt phong phú trào ra, hương trái cây, hương sữa, nước sốt ngọt mát theo cổ họng một đường đi xuống...

Lúc này, lại nhai đến những hạt nho khô dai dai, hương vị đậm đà chua ngọt đó, đúng là một bút vẽ rồng điểm mắt.

Tuyệt vời!

"Thực sự quá ngon, giống như quay về thời gian còn ngây thơ vô lo vô nghĩ của tôi."

Uông Tiểu Phú vừa ăn vừa hu hu lau lau nước mắt.

Hắn ta từng cho rằng, sau khi có tiền, tâm tính mình đã thay đổi, không thể nào có được niềm vui từ những món ăn rẻ tiền nữa.

Hắn ta thật đáng thương làm sao!

Tuy có tiền, nhưng lại mất đi phiền muộn.

Uông Tiểu Phú từng nghĩ, nếu biết trước cuộc sống sau khi phá bỏ di dời đất sẽ giàu có nhưng khô khan vô vị như vậy, hắn ta thà rằng làm người nghèo mãi mãi...

Nhưng nhìn vào lúc này, đúng là sai lầm nghiêm trọng.

Chén hoa quả dầm mười tệ một phần này, mang lại cho hắn ta niềm vui mà không một món sơn hào hải vị nào có thể thay thế được.

Còn chén hoa quả dầm 288 tệ một phần của KTV Lưu Kim kia, có lẽ trong đó có 287 tệ là thuế trí tuệ.

Vì vậy, khi nhà bếp KTV Lưu Kim bưng vài đĩa hoa quả dầm ra rao hàng, Vương Tiểu Phú là người đầu tiên hét lên:

"Địu má mày, trả tiền đây!"

...

Đúng vậy, nhìn thấy sinh ý hoa quả dầm của Giản Vân Lam càng ngày càng phát đạt, nhà bếp của KTV Lưu Kim cũng không thể ngồi yên được nữa.

Hôm bọn họ họ vừa mới ra mắt món hoa quả dầm, lại chỉ liên tục nhận được đánh giá tiêu cực, tại sao chứ?!

Chỉ bởi vì giá cả quá đắt đỏ sao?!

Tuy bọn họ đắt đỏ, nhưng hoa quả của bọn họ đều là chất lượng hàng đầu, hơn nữa toàn bộ món ăn rất có ý tưởng thiết kế, thể hiện suy nghĩ của bếp trưởng về nhân văn và bảo vệ môi trường...

Hoa quả dầm của bọn họ tuy đắt đỏ, nhưng lại đáng giá.

Những thực khách không có con mắt thưởng thức đó, chắc chắn là ham rẻ.

Bởi vì quầy hoa quả dầm ở cửa bán quá rẻ, cho nên bọn họ phóng đại sự thật, dở ẹc cũng thổi phồng thành ngon.

Nhà bếp cảm thấy rất không phục, vài người đồng tâm hiệp lực cùng xách hoa quả dầm đã làm xong ra đại sảnh bán.

Đến đây, ai sợ ai, đấu chính diện!

"Hoa quả dầm, 288 tệ một phần!" Nhà bếp ra sức rao hàng: "Bếp trưởng ba sao Michelin trực tiếp chế biến, hoa quả dầm làm thủ công đầy tâm huyết!"

Một vài khách hàng ném cho bọn họ ánh mắt khó tin.

Nhìn những chén hoa quả dầm không có chút gì là ngon miệng trên quầy của họ, những miếng trái cây kích thước không đồng đều, táo bị nghiền nát... rồi lại nhìn các loại hoa quả và topping nhỏ sạch sẽ tươi mới, rực rỡ muôn màu tùy tiện chọn trên quầy của ông chủ Giản.

Bọn họ có phải là đầu óc hỏng rồi mới bỏ qua món hoa quả dầm ngon lành giá mười tệ, đi tiêu 288 tệ để tự chuốc lấy khổ?

Mà những người bị hại của món hoa quả dầm 288 tệ do Uông Tiểu Phú dẫn đầu đã la ó lên:

"Địu má mày, trả tiền đây!"

"Hoa quả dầm của mấy người khó ăn muốn ch.ết mà còn dám không biết xấu hổ nói cảm giác thiết kế"

"Đúng vậy đúng vậy, trả tiền đây!"

Không ngoại lệ, tất cả bọn họ đều là những người đã mua phần hoa quả lạnh gần ba trăm tệ theo lời giới thiệu của nhân viên phục vụ hôm nay.

Đã khó ăn thì thôi.

Không chỉ khó ăn, bọn họ còn không biết tự lượng sức mình.

Thế mà lại tự phụ nghĩ rằng mình có thể phân đua cao thấp với hoa quả dầm của ông chủ Giản!

Dám nói đồ vật kia của bọn họ là hoa quả dầm, đúng là sỉ nhục!

Bị một vài người hỏi dồn với khí thế hùng hổ, tiếng rao hàng của nhà bếp nhỏ dần, nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ ý định.

Nếu vấn đề nằm ở chỗ quá đắt, vậy bọn họ giảm giá, giảm giá là được chứ gì?

"188 tệ một phần hoa quả dầm, ngon miệng, tươi mới!"

...Không ai quan tâm.

"88 tệ một phần hoa quả dầm, đảm bảo ngon miệng, chua ngọt hợp khẩu vị!"

...Các thực khách đều nhìn họ bằng ánh mắt khinh thường.

Nhà bếp cắn răng một cái, liều mạng:

"8 tệ một phần! Tất cả chỉ 8 tệ một phần hoa quả dầm!"

Cuối cùng, khi nhà bếp giảm giá xuống tám tệ, cuối cùng cũng có khách hàng tới cửa.

Vì khách hàng của Giản Vân Lam rất đông, thời gian xếp hàng càng ngày càng dài, có thực khách không thể đợi được nữa, không nhịn được đi qua, mua một phần.

Một miếng vào miệng ---

"Ọe!"

"Hoa quả dầm mà làm khó ăn thế này, hay là các người đền tiền cho tôi đi."

Người đó nói với vẻ mặt vô cùng cạn lời, sau đó quay lại hàng đợi ban đầu, tiếp tục xếp hàng chờ hoa quả dầm của ông chủ Giản.

Nhà bếp: "..."

Hu hu hu mặt mũi làm đầu bếp đã mất hết rồi.

Bọn họ rốt cuộc không thể chịu đựng được đả kích nữa, xám xịt mặt mày ---

Gia nhập vào đội ngũ xếp hàng đợi hoa quả dầm của ông chủ Giản.

Các thực khách khác: "."

Lấy vị bếp trưởng mập mạp dẫn đầu, bọn họ khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy thách thức.

Bọn họ muốn cũng nếm thử, xem xem món hoa quả dầm giá mười tệ một phần này, rốt cuộc là lấy giá rẻ để thắng, hay thực sự có thực lực.

...Nửa giờ sau, một miếng vào miệng, tay bưng chén của bếp trưởng bắt đầu run rẩy.

Làm sao, làm sao lại có thể ngon thế này!

Miếng bơ cuộn trong sữa chua kia, thịt quả đậm đà, còn thơm mịn hơn cả kem, vị mềm mại đầy đặn, mang theo một chút hương của quả hạch.

Bản thân bơ không có mùi vị quá nặng.

Nhưng sữa chua và nước cốt dừa được điều phối vừa phải gãi đúng chỗ ngứa, đã phát huy hương thơm vốn có của quả bơ đến mức tận cùng, trở nên vô cùng đậm đà!

Thịt quả mềm mượt tự nhiên dưới lớp sữa chua mịn màng, ăn vào vừa mát lành vừa chua ngọt đáng yêu, khẽ ngậm là tan. Hơn nữa, bản thân mùi béo của bơ cũng hoàn toàn biến mất dưới sự kết hợp của sữa chua, chỉ còn lại hương trái cây tươi mát và hương dừa...

Càng miễn bàn đến trong lúc nhấm nháp, còn có thể nếm được yến mạch giòn giòn, viên khoai mài mềm dẻo thơm ngọt, và đậu mật còn ngọt hơn cả mật ong.

Chân chân chính chính phát huy sự mỹ vị của hoa quả dầm đến mức cực hạn!

Rõ ràng là cùng loại trái cây, tại sao đối phương làm lại ngon như vậy?

Vài người trong nhà bếp ôm đầu khóc rống:

"Hu hu hu, làm đầu bếp bao nhiêu năm như vậy, uổng công rồi!"

"Là chúng ta học nghệ không tinh..."

"Có lẽ, chúng ta nên bái ông chủ Giản làm sư phụ?"

Không biết ai đã nói một câu.

Mấy người hai mặt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy... ơ có lý đấy chứ.

Họ khóc la ầm ĩ chạy đến trước quầy của Giản Vân Lam:

"Sư phụ, tôi vừa nhìn đã biết cậu là sư phụ thất lạc nhiều năm của tôi!"

"Sư phụ dạy chúng tôi cách làm hoa quả dầm đi, chúng tôi không muốn tiếp tục chuốc nhục thế này nữa."

"Đúng vậy sư phụ, coi như là quà gặp mặt cho các đệ tử, cậu cho chúng tôi vài chén hoa quả dầm để ăn... à không phải, để học hỏi một chút đi!"

Giản Vân Lam: "."

Các thực khách khác: "???"

Kỹ xảo cọ ăn cọ uống mới ra lò?!

"..."

Trụ sở phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới.

Cung Tư Xa và nhóm các nhân viên hoàn toàn không nói nên lời.

...Hoàn cảnh thần kỳ của KTV vào lúc đêm khuya, lại có thể để cậu ấy bày quán bán hoa quả dầm, lại còn bán đắt hàng như vậy?!

Còn khiến nhân vật chính thụ Úc Minh thành thành thật thật bóc nho cho cậu cả đêm??!

Có nhân viên hấp hối giãy giụa: "Nhưng, dù bày quán có tốt đi nữa cũng chỉ là lãng phí thời gian thôi, cậu ấy không thể nào hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế bằng cách bày quán được, đúng không...?"

Bày quán là bày quán, hoàn toàn là quăng tám sào cũng không đụng tới yêu cầu nhiệm vụ 'Úc Minh tự tay đút nho' mà!

.

Cửa KTV Lưu Kim.

Người xếp hàng càng ngày càng đông.

Để đáp ứng nhu cầu dạt dào của các thực khách, động tác múc hoa quả dầm vào chén của Giản Vân Lam càng lúc càng nhanh, động tác bóc quả nho của Úc Minh cũng càng ngày càng nhanh, tay hai người đều như sắp ma sát ra tia lửa.

Không biết từ khi nào, trong quá trình lao động lặp đi lặp lại một động tác đơn giản này, sự đề phòng trong lòng Úc Minh đối với Giản Vân Lam dần dần nới lỏng một chút.

--- Úc Minh ngồi ngay bên trái quầy hoa quả dầm, từng phút từng giây đều có thể nhìn thấy biểu cảm của Giản Vân Lam.

Úc Minh phát hiện, sự nhiệt tình của Giản Vân Lam đối với bày quán bán đồ ăn còn thật hơn cả vàng. Cậu là đại thiếu gia nhà giàu số một, thế mà lại bận rộn vì hoa quả dầm đến mức này, gần như liên tục không ngừng nghỉ, trán đổ đầy mồ hôi, trong đôi mắt xanh đen chỉ chứa đầy thực khách và hoa quả lạnh, cắt trái cây, múc trái cây, rưới sữa chua...

Những người có lý tưởng mãnh liệt đều sẽ rất quen thuộc với ánh mắt chuyên chú đó của Giản Vân Lam.

Lý tưởng của chính Úc Minh là thi đỗ vào trường quân sự, đền đáp quốc gia;

Còn lý tưởng của Giản Vân Lam, chính là quán ăn vặt này sao?

Cứ nhìn ngắm mãi như vậy, trong lòng Úc Minh có chút xúc động khó tả.

Hơn nữa, Úc Minh cũng dần dần từ quá trình bóc nho đặt nho đơn giản lặp đi lặp lại này, cảm nhận được một niềm vui thuần khiết, một loại cảm giác chữa lành, một loại cảm giác kiên định...

Cậu ấy thậm chí không nhịn được mà nghĩ, giá như mình cũng có thể nếm thử một miếng hoa quả dầm đó thì tốt biết mấy.

Nhìn động tác nước chảy mây trôi của ông chủ Giản, những chén hoa quả dầm thơm ngon đó, Úc Minh chỉ cảm thấy cái bụng đói khát hồi lâu của mình cũng thầm kêu ọt ọt, nước bọt tiết ra trong khoang miệng.

Nhưng...

Úc Minh nhắm mắt:

"Thèm ăn, chỉ ảnh hưởng đến tốc độ bóc nho của tôi!"

Khi mở mắt ra lần nữa, cậu ấy lại là một người bóc nho vô tình tàn nhẫn.

Để đạt được tốc độ phục vụ món nhanh nhất và hoàn hảo nhất, Úc Minh dần dần mò ra được một bộ kỹ thuật nhỏ của riêng mình:

Đợi Giản Vân Lam múc từng chén hoa quả dầm xong, lần lượt xếp trên thớt, cậu ấy mới đi qua và đặt từng quả nho đã bóc vỏ lên trên cùng.

Những quả nho trong suốt óng ánh đó, đặt trên đỉnh chén hoa quả dầm, là phần hấp dẫn nhất và đẹp nhất.

Ánh mắt Úc Minh nghiêm túc.

Động tác của cậu ấy vô cùng trôi chảy, trong đôi mắt đen kịt có tham vọng sắc bén như một chú sói con ---

Cậu ấy muốn trở thành người đàn ông bóc nho nhanh nhất giỏi nhất trên thế giới!

Làm nghề nào yêu nghề đó.

Đây chính là cảm giác tín niệm mà Úc Minh đã hun đúc trong nhiều năm lăn lê bò lết ngoài xã hội từ nhỏ.

... Mặc dù cậu ấy vẫn không thể hoàn toàn hiểu được Giản Vân Lam, cũng còn đề phòng đối phương, nhưng đối với người cũng sẵn sàng phụng hiến tất cả vì lý tưởng của mình, Úc Minh sẵn lòng giúp đỡ đối phương một tay.

Rất nhanh, Giản Vân Lam lại một lần nữa xếp vài chén hoa quả dầm cần đặt nho lên thành một hàng ngang, quay đầu lại:

"Úc Minh, nho."

... Không cần phải nói nhiều.

Úc Minh mở mắt ra, ánh mắt đầy kiên quyết!

Động tác cậu ấy nhanh chóng, giống như một cao thủ võ lâm ném mạnh ám khí, ôm chén nho đã bóc vỏ sẵn, dọc theo mặt bàn, lần lượt đặt xuống.

Nhìn thấy ánh mắt của Úc Minh, có người trong đám đông run rẩy nói:

"Đây, đây là Kim Đan kỳ cường giả! Khủng khiếp quá!"

"Trời ơi, người này tuổi còn trẻ mà đã có ngộ tính như vậy, ngày sau ắt có thành tựu lớn..."

"Vô Tình Đạo! Cậu ấy tu Bóc Nho Vô Tình Đạo! Chỉ có Trái Cây Dầm Tiên Tôn mới có thể áp chế được cậu ấy!"

Lúc này, trong mắt Úc Minh chỉ có quả nho, không còn bất kỳ thứ gì khác.

Cậu ấy, chân chân chính chính đạt đến cảnh giới tối cao: Người nho hợp nhất, cảnh giới tối cao, trong lòng vô tạp niệm.

Cậu ấy, muốn nhét vào mỗi chén hoa quả dầm đã bày ra, một quả nho trong suốt căng mọng.

Nho Môn!

Một quả, hai quả, ba quả, bốn quả, năm quả... sáu quả!

Giản Vân Lam: "Ơi?"

Giản Vân Lam chỉ đang đứng bên cạnh bàn, nghỉ ngơi một lát giữa lúc bận rộn, há miệng chuẩn bị ngửa đầu uống nước.

Đột nhiên, trong miệng không kịp phòng ngừa bị nhét vào một quả nho.

Giản Vân Lam: "...?"

Úc Minh: "...???"

Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới.

Màn hình ánh sáng hiện lên một dòng chữ, kèm theo hiệu ứng pháo hoa rực rỡ:

【Chúc mừng chủ bá [Giản Vân Lam] hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến cưỡng chế, thời gian sử dụng 1:58:30~】

Khán giả: "??????"

Chương Trước

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét