Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 51
Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới.
Nhiệm vụ cưỡng chế lần này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực ra độ khó rất cao.
Bởi vì trong nhiệm vụ viết rõ ràng, phải 'đóng vai đại thiếu gia ăn chơi trác táng bá đạo' đồng thời khiến Úc Minh 'chủ động đút nho'. Cả hai nhiệm vụ này tách riêng ra đều rất dễ hoàn thành, nhưng khi đặt cùng nhau lại khiến nhiều chủ bá gặp khó khăn.
Dù sao, Úc Minh cũng không phải kiểu người sẽ khuất phục vì cường quyền.
Cậu ấy muốn kiếm tiền, nhưng cậu ấy có điểm mấu chốt của mình, một khi điểm mấu chốt bị chạm đến, cậu ấy sẽ không do dự mà rút lui.
Nhưng nếu không dùng cường quyền thì rất dễ phá vỡ nhân thiết đại thiếu gia bá đạo, cũng sẽ dẫn đến nhiệm vụ thất bại.
Bởi vậy, một nhiệm vụ nhìn có vẻ đơn giản như vậy, đã gần hai giờ trôi qua, hơn một nửa chủ bá đã bị loại, một nửa các chủ bá còn lại thì đang đau khổ chống đỡ, không biết làm sao để phá cục.
Trong đó, chủ bá có tiến độ nhanh nhất là một người đã kích hoạt bàn tay vàng thuật đọc tâm. Trong khi đóng vai đại thiếu gia bá đạo, anh ta thông qua thuật đọc tâm mà bất động thanh sắc nắm bắt suy nghĩ nội tâm của Úc Minh, từng bước dẫn dắt đối phương hành động theo hướng hoàn thành nhiệm vụ...
Vì là người được kỳ vọng hoàn thành nhiệm vụ nhiều nhất, nên lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp của chủ bá này cũng nước lên thì thuyền lên, chỉ trong vỏn vẹn nửa giờ đã bùng nổ, tăng năm sáu vạn khán giả.
Mọi người đều nghĩ anh ta sẽ là chủ bá đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ.
...Cho đến khi thông báo thông quan của Giản Vân Lam vang lên.
Toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp vạn giới trực tiếp nổ tung!
【Giản Vân Lam, tại sao lại là Giản Vân Lam, rốt cuộc cậu ấy là thần thánh phương nào vậy aaa!!!】
【Nếu tôi nhớ không nhầm thì người thông quan vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm> trước đây cũng là cậu ấy? Cả người cứu Lượng Lượng cũng là cậu ấy? Nhân vật chính trong video 'Kỳ hạn ba năm đã đến' cũng là cậu ấy?!】
【Chính là người đàn ông đó :)】
【Giản giản đơn đơn, trời xanh mây trắng, một đường đồng hành, follow và tham gia fan clubs để không bị lạc đường~~~】
【...Cậu ấy thông quan nhiệm vụ như thế nào?】
【Những lời sau đây có thể nghe có vẻ rất thái quá, nhưng tất cả đều là sự thật: Ông chủ Giản bá đạo yêu cầu Úc Minh làm trợ thủ quầy bán hoa quả dầm của mình, khiến Úc Minh hoàn toàn thức tỉnh bóc nho thánh thể bẩm sinh, biến thành một cỗ máy bóc vỏ nho không cảm xúc, sau đó--】
Phía chính phủ phòng trực tiếp Vạn Giới đính kèm một bức ảnh chụp màn hình:
Giản Vân Lam đeo tạp dề hoa nhí, ban đầu chỉ là mệt mỏi đứng bên cạnh quán đồ ăn vặt nghỉ ngơi. Nhưng Úc Minh đã bóc nho đặt nho đến tẩu hỏa nhập ma, đột nhiên không kịp phòng ngừa nhét vào miệng Giản Vân Lam một quả nho.
Trong ảnh chụp màn hình của phía chính phủ, Giản Vân Lam nhìn Úc Minh với ánh mắt ngơ ngác, miệng bị nhét một quả nho to tròn.
Phía chính phủ phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới còn chu đáo đóng một dấu mộc màu đỏ 'Thông quan thành công!' bên cạnh bức ảnh này.
Khán giả: "..."
Chính phủ, các người thực sự là một thiên tài chụp màn hình!
Cũng may là nhan sắc của Giản Vân Lam quá mức tuyệt mỹ, ngay cả dính góc chụp tử thần như vậy, cậu vẫn có thể dựa vào thịnh thế mỹ nhan mà cứng rắn chống đỡ được... Nhưng bức ảnh này, nhìn từ bất kỳ góc độ nào vẫn thấy rất buồn cười aaa.
Trong đẹp trai xen lẫn một chút hài hước, trong dễ thương kéo theo một chút buồn cười.
Gói meme, get!
Cũng không biết là vị thần nào, ngay khi bức ảnh chụp màn hình này vừa ra đã lập tức tay mắt lanh lẹ làm thành gói meme.
Hơn hai mươi vạn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam, cùng với các khán giả mới đang liên tục cuồn cuộn ùa vào như điên, tất cả đều bắt đầu spam gói meme:
【Trước đây luôn là ông chủ Giản khiến nhân vật chính truyện cẩu huyết ngơ ngác, giờ đột nhiên đảo khách thành chủ, biến thành nhân vật chính truyện cẩu huyết khiến ông chủ Giản ngơ ngác hahaha】
【Minh Minh: Khôi phục vinh quang nhân vật chính cẩu huyết văn, thế hệ chúng tôi đạo nghĩa không thể chối từ!】
【Ông chủ Giản không biết, ông chủ Giản chỉ là muốn yên yên tĩnh tĩnh bán hoa quả dầm mà thôi (Ông chủ Giản ăn nho.jpg)】
【Mấy mom hư quá nhe, đừng có phát tán gói meme ông chủ Giản của chúng tôi nữa, được không? Được. (Ông chủ Giản ăn nho.jpg)】
【Let's bày quán, rất vui vì các bạn có quan điểm riêng về việc bày quán (Ông chủ Giản ăn nho.jpg)】
【(Ông chủ Giản ăn nho.jpg)】
【……6】
【 Mấy người học nhiều bằng cấp như vậy không mệt hay gìiii!】
【Có ai mau tới ngăn cản Ninh Thần lại vớiiii, cậu ấy đã đi in bức ảnh này rồi, nói là muốn thờ bức ảnh của ông chủ Giản đẹp trai để ăn chung với cơm, cũng tương tự như bản thân được ăn hoa quả dầm của ông chủ Giản vậy (run rẩy) --- đến từ vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm> --- Lý Minh Hi】
【Anh Minh Hi đừng vội, nghe tôi nói, anh ra phố mua cho Ninh bảo 100g dâu tây, 100g đào vàng, 50g Oreo, ăn kèm sữa chua ướp lạnh, ba liều một đợt điều trị, dùng trước hoặc sau bữa ăn đều được, kết hợp với bản ghi hình phát sóng trực tiếp của ông chủ Giản sẽ có hiệu quả kỳ diệu (Ông chủ Giản ăn nho.jpg)】
【Làn đạn đã lộn xộn như một nồi cháo rồi, mọi người tranh thủ uống khi còn nóng đi!】
【Cháo cũng ngon, khi nào ông chủ Giản bán cháo vậy, muốn xem, muốn uống (chảy nước miếng).....】
【Trời xanh mây trắng mấy người chỉ biết ăn dầu muối* thôi à!!!】
*Câu gốc chơi chữ từ thành ngữ “油盐不进” (dầu muối không ăn), nghĩa là người rất cứng đầu, không chịu tiếp thu lời khuyên. Nhưng ở đây nói “只进油盐” (chỉ ăn dầu muối), tức là kiểu dễ dãi cái gì cũng ăn, cái gì cũng chơi hết =))
...
【Nhân tiện, chủ bá hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên đều sẽ có phần thưởng từ phía Chính phủ Vạn Giới đúng không? Phần thưởng của ông chủ Giản là gì?】
Bởi vì tính đặc biệt và độ khó cao của nhiệm vụ cưỡng chế, mỗi một đợt khiêu chiến xuyên thư bắt đầu, chủ bá đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ đều sẽ nhận được phần thưởng bí ẩn từ phía Chính phủ Vạn Giới.
Loại phần thưởng này thường có thể vượt qua nhiều vị diện, sau khi nhận được phần thưởng, bất kể chủ bá đi đến vị diện nào cũng sẽ có thể sử dụng phần thưởng này.
Trước đây từng có chủ bá được thưởng năng lực của đồng tiền, chân chân thật thật là năng lực của đồng tiền, bất kể đi đến vị diện nào đều sẽ không ngừng nhận được nguồn tiền tệ thông dụng của vị diện đó; còn có chủ bá được thưởng cánh cổng dịch chuyển, bất cứ lúc nào cũng có thể quay trở lại vị diện Vạn Giới thông qua cánh cổng dịch chuyển, hoặc đi đi lại lại giữa các vị diện...
Phần thưởng của ông chủ Giản, sẽ là gì đây?
Dưới sự thúc giục không ngừng của khán giả, phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới cuối cùng cũng đưa ra thông tin:
【Để khen thưởng chủ bá [Giản Vân Lam] là người khiêu chiến đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế nhiệm vụ chủ tuyến, chủ bá [Giản Vân Lam] nhận được: 】
【Lâu đài di động của ông chủ Giản x1】
【Ghi chú: Biệt thự Giản gia, bến cảng ấm áp của ông chủ Giản, quản gia và nhóm người hầu vĩnh viễn là hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của thiếu gia!】
【Sau khi kích hoạt phần thưởng này, biệt thự Giản gia có thể xuất hiện ở bất kỳ địa điểm nào trong vị diện hiện tại, đồng thời tất cả nhân viên được thuê của biệt thự Giản gia sẽ không còn bị c.ưỡng é.p trưng dụng làm NPC, có được ý thức tự chủ, trực tiếp ràng buộc quan hệ thuê mướn với ông chủ Giản.】
Ố.
Phần thưởng này là vẫn lần đầu tiên nhìn thấy.
Khán giả lập tức bắt đầu thảo luận sôi nổi.
...
Vị diện <Ám Hà Minh Đăng>.
Giản Vân Lam chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, rồi lại sáng lên.
Khi mở mắt ra lần nữa, cạu đã ngồi trên ghế da mềm mại quen thuộc của siêu xe Maybach, đang với chuyện phiếm với tài xế Tiểu Lý:
"Thiếu gia à, theo tôi thấy thì mấy những hoạt động đi KTV lúc nửa đêm như thế này, về sau cậu vẫn nên tham gia ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu, thiếu gia mỗi ngày bày quán đã rất vất vả rồi..."
Cảm giác xa lạ trên người Tiểu Lý đã biến mất, trở lại thành Tiểu Lý lắm mồm quen thuộc.
Giản Vân Lam không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi thở phào xong, cậu chợt nhớ --
Khoan đã, cậu đã đi rồi, vậy quán hoa quả dầm của cậu làm sao bây giờ?
......
KTV Lưu Kim.
Thực khách ngỡ ngàng nhìn quán hoa quả dầm trống trơn trước mặt.
Ngay giây thứ nhất sau khi Úc Minh nhét quả nho vào miệng ông chủ Giản ---
Có một nhóm vệ sĩ mặc tây trang giày da hùng hổ đi vào, khiêng ông chủ Giản đi rồi nhét vào một chiếc Maybach sang trọng.
Hoa quả, sữa chua trên quầy cũng vừa lúc hết sạch. Trong một giờ qua, ước tính sơ bộ thì ông chủ Giản đã bán được một đến hai trăm phần hoa quả dầm, quả thực cũng sắp bán xong rồi.
Những người đã ăn được hoa quả dầm rồi thì còn đỡ.
Những người xếp hàng thật lâu mà không ăn được hoa quả dầm bắt đầu hỏng mất phát điên ngay tại chỗ, âm u bò sát:
"Ông chủ, một ông chủ to như vậy của bọn tôi! Đám vệ sĩ đó đã bắt cóc ông chủ thân yêu của bọn tôi!!!"
"Hình như đó là vệ sĩ của nhà ông chủ Giản."
"Hoa quả dầm ngon như vậy, kiếp này còn cơ hội ăn nữa không huhu huhu... nước mắt lưng tròng..."
"Mặc dù tôi đã được ăn rồi nhưng vẫn muốn ăn tiếp, ăn cả đời cũng không thấy chán, ông chủ rốt cuộc có bày quán hay mở cửa hàng ở đâu không vậy???"
"Chẳng lẽ các người không phát hiện ra sao, ông chủ Giản lái xe toàn là Maybach, có lẽ không cần dựa vào việc này để kiếm tiền, có lẽ chỉ đơn giản là sở thích thôi ---"
Thực khách sững người.
Giây tiếp theo, bọn họ khóc càng thê thảm hơn!!!
Nếu ông chủ Giản dựa vào việc này để kiếm tiền thì dù bọn họ có đuổi đến tận chân trời góc biển, cuối cùng vẫn luôn có thể tìm lại quán hoa quả dầm của cậu ấy.
Nhưng mà, cậu ấy, không thiếu tiền!!!
Uông Tiểu Phú lau nước mắt, lẩm bẩm tự nhủ: "Trên thế giới này sao lại có chuyện tiền bạc không giải quyết được, không ăn được hoa quả dầm của ông chủ Giản, tôi giữ khoản tiền đền bù di dời giải tỏa khổng lồ này để làm gì..."
Còn mấy người ở sau nhà bếp thì vừa đuổi theo hướng ông chủ Giản rời đi vừa hét lớn:
"Sư phụ, cậu quên mấy đứa đệ tử này rồi sư phụ ơi, đã nói là sẽ cùng nhau đi Tây Thiên thỉnh kinh rồi mà!"
Ngay cả Hoắc Hoan cũng có chút luống cuống.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì mọi thứ đều đến quá dễ dàng, cô muốn cái gì, thậm chí không cần mở miệng thì người khác đã chủ động mang đến tận cửa.
Nhưng lúc này, cô ôm ngực, cảm thấy nhịp tim mình có hơi nhanh.
--- Cô có một dự cảm mơ hồ rằng, vận mệnh đã chú định, cho dù là bản thân cô, muốn ăn được đồ ăn của ông chủ Giản, cũng phải trải qua trăm cay ngàn đắng.
Giai đoạn bảo vệ tân thủ đã kết thúc!
Ánh mắt của Hoắc Hoan, từ ngây thơ không rành thế sự vốn có của thiên kim đại tiểu thư, dần dần trở nên kiên định, trở thành phong phạm của một nữ nhân đội trời đạp đất:
"Để có thể ăn lại hoa quả dầm của ông chủ Giản, tôi phải trưởng thành lên, tôi phải tự mình đảm đương một phía."
Toàn bộ KTV Lưu Kim đã loạn thành một nồi cháo.
Người khóc lóc, người bán thảm, người đuổi theo Maybach, người phát điên vì không ăn được hoa quả dầm ---
Nhưng không ai để ý rằng.
Một giây trước khi Giản Vân Lam bị vệ sĩ khiêng đi, cậu đã nhanh tay lẹ mắt nhét cho thiếu niên vẫn luôn lặng lẽ bóc nho kia thứ gì đó.
Trong một góc tối tăm của KTV Lưu Kim.
Úc Minh rũ mắt, nhìn chằm chằm vào hộp hoa quả dầm trong tay mình.
Hộp hoa quả dầm đó được soi rọi dưới ánh đèn màu vàng ấm, đầy ắp dưa hấu, đào, dâu tây, bơ, chìm trong lớp sữa chua chua ngọt mịn màng. Trên bề mặt sữa chua được rắc một tầng đậu phộng vụn và đậu ngọt, tỏa ra hương thơm nồng nàn của sữa và trái cây.
Trên hộp đóng gói đựng hoa quả dầm dán một mảnh giấy ghi chú nhỏ, trên giấy ghi hai chữ rồng bay phượng múa lớn:
'Tiền lương'.
Còn dán kèm một tấm chi phiếu năm mươi nghìn tệ.
Úc Minh đọc kỹ mảnh giấy ghi chú đó.
Mảnh giấy lật sang mặt sau, cậu ấy đột nhiên thấy ở đó có ghi một dòng chữ:
"Trước cổng tiểu khu Hà Đường lúc 7 giờ tối, quán lẩu cay nhỏ của ông chủ Giản, hoan nghênh đến thưởng thức~"
Úc Minh: "..."
Úc Minh: "Lẩu cay... sao?"
Theo phản xạ có điều kiện, nỗi ám ảnh tuổi thơ bị cay đến chảy nước mắt, cổ họng bốc lửa ùa về trong đầu.
Nhưng lần này, không hiểu sao, Úc Minh lại nhớ đến mùi hương nồng nàn từng ngửi thấy trong hộp đồ ăn của dì Tống.
Hương thơm của nước dùng xương bò béo ngậy, vị cay nồng nóng hổi...
Nghe dì Tống nói, lẩu cay đó là mua chỗ Dương Mỗ Phúc mang về.
... Ông chủ Giản, cũng bán lẩu cay sao?
----
Hôm sau.
Mặc dù tối qua thức khuya bày quán nhưng hôm nay Giản Vân Lam vẫn dậy thật sớm, hơn nữa ngay khi vừa tỉnh giấc đã hứng thú bừng bừng mà đứng trước cửa chính, như thể đang nghiên cứu gì đó.
Hồ Đương Quy mặc bộ đồ ngủ con thỏ, ngáp dài thức dậy, nãi thanh nãi khí hỏi quản gia: "Chú quản gia, chủ nhân đang làm gì vậy?"
Quản gia hơi khom người với Hồ Đương Quy: "Hồ tiểu thư, thiếu gia phát hiện ra chức năng mới của biệt thự chúng ta, đang thí nghiệm xem."
Thao Thiết thì nằm trên ghế sofa ôm cái máy tính bảng Giản Vân Lam mới mua cho y mà viết báo cáo, trên gương mặt tuấn tú không có biểu cảm đặc biệt nào. Nghe bọn họ nói chuyện, y cũng không quay đầu lại mà nói: "Hừ, nhân loại đúng là đại kinh tiểu quái, chẳng qua chỉ là dịch hoa tiếp mộc bình thường mà thôi."
...Trong căn nhà này, chỉ một mình Giản Vân Lam đã có ba cách gọi, từ 'chủ nhân' 'thiếu gia' lại đến 'nhân loại', nhưng cả ba người đều tự gọi theo cách riêng của mình, nói chuyện với nhau chẳng có chút trở ngại nào.
Hồ Đương Quy lấy một miếng đồ ăn vặt từ trên bàn trà nhét vào miệng, vừa nhai vừa đi tới bên cạnh Giản Vân Lam: "Chủ nhân chủ nhân, trưa nay ăn gì?"
"Để quản gia nấu cho mọi người." Giản Vân Lam nói: "Tôi đang nghiên cứu cánh cửa này, tạm thời không rảnh."
Không được, nàng nhất định phải ăn bữa trưa do Giản Vân Lam nấu!
Hồ Đương Quy khẽ mím cái miệng nhỏ, trong mắt đã chứa đầy nước mắt long lanh.
Giây tiếp theo, Giản Vân Lam đột nhiên kéo cửa ra, bên ngoài là tuyết phủ trắng xóa, một trận gió lạnh thổi qua, nước mắt của Hồ Đương Quy bị đông cứng trên mặt.
Hồ Đương Quy: "?"
Chim cánh cụt bên ngoài: "Gru gru gru?"
"Quả nhiên, mình nghĩ gì trong lòng thì ngoài cửa sẽ hiện ra cái đó..." Giản Vân Lam đóng cửa lại, lẩm bẩm: "Nhưng bất kể truyền tống đến nơi nào cũng đều ở trong tiểu vị diện hiện tại, không thể vượt quá vị diện được."
Đúng vậy, sáng nay lúc Giản Vân Lam thức dậy trong trạng thái mơ màng, kéo cửa ra, bất ngờ phát hiện phong cảnh bên ngoài hoàn toàn khác biệt.
Có vẻ như liên quan đến phần thưởng từ nhiệm vụ cưỡng chế mà cậu hoàn thành tối qua.
Không chỉ biệt thự mà ngay cả nhóm người hầu trong biệt thự, dường như cũng trở nên khác biệt -- mọi người đều trở nên sống động hơn, càng giống như con người thật sự hơn, trước đây thì bọn họ ít nhiều cũng có một chút cảm giác 'NPC'.
Trước mắt, Giản Vân Lam thầm nghĩ 'sa mạc' trong lòng rồi mở cửa ra.
Bên ngoài là mặt trời chói chang, cát vàng khắp nơi, giữa sa mạc mênh mông bát ngát, một lữ khách cưỡi lạc đà, tiếng lục lạc kêu vang.
Một trận gió nóng pha lẫn cát sỏi thổi tới, thổi bay những giọt nước mắt đông thành đá trên mặt Hồ Đương Quy, đồng thời hất đầy cát bụi lên mặt nàng.
Hồ Đương Quy: "?"
Con lạc đà bên ngoài: "Lược lược lược?"
Hồ Đương Quy: "..."
"Chức năng này có vẻ không có tác dụng gì với việc bày quán của mình, nhưng thú vị thật đấy." Giản Vân Lam hưng phấn nói: "Đúng là cánh cửa thần kỳ của Doraemon!"
Thao Thiết đang nằm trên ghế sofa cười khẩy một tiếng: "Đô ra cái gì mà mon, ta đường đường là Thao Thiết đại nhân, chẳng phải càng uy phong đại khí hơn hàng nhập khẩu kia nhiều sao?"
Chẳng qua chỉ là năng lực di hình đổi ảnh đơn giản như này, không phải chỉ cần Thao Thiết đại nhân búng một cái là xong rồi sao. Đừng nói là trong vị diện, ngay cả xuyên qua vị diện, chỉ cần nhân loại này cầu xin y một tiếng, Thao Thiết cũng có thể làm được ngay lập tức.
Nhóc mũm mĩm màu xanh kia có thể so được với y à?
Giản Vân Lam: "Phải phải phải, ngài không phải hàng nhập khẩu, ngài là đặc sản địa phương."
Thao Thiết: "?"
Sao nghe có vẻ quái quái.
Tuy là như vậy, Giản Vân Lam vẫn rất hưng phấn về khám phá mới này.
--- Có ai khi còn nhỏ chưa từng mơ ước có một cánh cửa thần kỳ đâu.
Nhưng mà, từ góc độ thuận tiện cho việc bày quán mà nói, vị trí thích hợp nhất vẫn là...
Giản Vân Lam đóng cửa lại, rồi mở ra.
Bên ngoài cửa, hoa thơm chim hót, ánh nắng vừa phải.
Phía sau tiểu khu Hà Đường có một ngọn núi nhỏ, khu biệt thự nằm ở dưới chân ngọn núi đó. Tám giờ sáng, Tống Lan Trân mở cửa ra, vừa định hít thở không khí trong lành bên ngoài một chút thì nhìn thấy cánh cửa của căn biệt thự vốn bỏ trống từ lâu ở bên cạnh cũng đang mở ra.
Từ trong cánh cửa bên cạnh bước ra một người trẻ tuổi tướng mạo tuấn mỹ, mỉm cười nhẹ với bà, chào hỏi: "Dì Tống, chào dì, con là người mới chuyển đến."
Dì Tống dụi dụi mắt, rồi lại dụi dụi thêm lần nữa.
Một lúc sau, bà đột nhiên nhảy dựng lên với tốc độ khiến người khó tưởng tượng nổi, phát ra tiếng kêu chói tai: "Lão Tống, lão Tống, ông mau ra đây xem!!!"
Chú Tống đang chuẩn bị ra ngoài tập thái cực quyền: "?"
Ông bị vợ kéo đi, mơ mơ màng màng bước ra cửa chào hỏi với Giản Vân Lam.
"Ông chủ Giản, ông chủ Giản chuyển đến bên cạnh chúng ta." Dì Tống xúc động lau nước mắt: "Đây đúng là phúc khí trời ban, sau này ăn ké --- không, sau này hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau, thuận tiện biết mấy."
Giản Vân Lam: "..."
Dì Tống, hình như dì đã nói ra tiếng lòng rồi đấy!
Ba giờ chiều.
Giản Vân Lam đúng giờ cưỡi xe ba bánh đến chợ đồ ăn nhập hàng.
Hôm nay vừa vào chợ, Giản Vân Lam đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ các ông chủ quầy đồ ăn trong chợ, đãi ngộ đó so với minh tinh chỉ hơn chứ không kém. Có vài người vừa nhìn thấy liền sáng mắt lên, vây quanh:
"Ông chủ Giản, nhà tôi có củ sen mới về, cậu cứ lấy đi, không tính tiền đâu!"
"Ừm ừm, còn có thịt bò nhà tôi nữa, ngon lắm, đã cắt sẵn hết cho cậu rồi, cậu cứ lấy đi lấy đi~"
“Tôi về nhà còn cố ý làm thêm nhiều tương vừng nè, tặng không cho ông chủ Giản luôn!”
Người lên tiếng là lão Triệu bán tương vừng. Ông còn đặc biệt dắt theo hai con chó nhà mình tới, hai bé chó thân mật quấn quýt lấy Giản Vân Lam, liếm liếm ngón tay của cậu.
Mấy người đang mua rau chọn rau bên cạnh đều bị cảnh tượng này làm cho đứng hình.
Người trẻ tuổi này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà lại khiến toàn bộ các chủ sạp bán đồ ăn trong chợ đều phải khuất phục?
Rất nhiều chủ sạp nhiệt tình không ngừng nhồi nhét đồ ăn cho Giản Vân Lam, Giản Vân Lam ngượng ngùng thu, vì thế các chủ sạp len lén chất lên xe ba bánh của cậu.
...Kết quả là, Giản Vân Lam còn chưa đi dạo được một nửa cái chợ, chiếc xe ba bánh đã đầy ắp!
Giản Vân Lam: "..."
Cậu đã nói mà, sao xe ba bánh của mình lại càng đi càng chậm, càng đi càng nặng như vậy được.
Nhìn lại phía sau xe ba bánh, đủ loại rau dưa, cà rốt, thịt heo, thịt dê, thịt bò... Các chủ sạp trong chợ đều chọn những thứ tốt nhất của nhà mình, đặc biệt để dành cho cậu, người khác muốn mua bọn họ còn không bán, lại đem tặng không cho cậu.
Đây là cách các chủ sạp cảm ơn vì Giản Vân Lam đã cứu mấy con chó.
Giản Vân Lam vô cùng cảm động, sau đó lén lút đi quét mã thanh toán tiền tại từng quầy hàng.
...Giống hệt đang đóng vai điệp viên, lúc quét mã còn phải tranh thủ các chủ sạp không để ý, nếu bị phát hiện thì không hay.
Cực kỳ nguy hiểm và kích thích.
Đi dạo một vòng trong chợ, ngay khi Giản Vân Lam đã mua vừa gần đủ đồ, đột nhiên nghe thấy một tiếng rao hàng:
"Đi ngang qua dạo ngang qua ghé tới nhìn một chút! Sụn cổ bò tươi đây! Nấu lẩu nhúng lẩu cay nướng BBQ đều ngon!"
Người rao hàng rõ ràng là một sinh viên đại học trong trẻo đang trông quầy hộ người nhà, động tác bày quán không được thuần thục lắm.
Giản Vân Lam tập trung nhìn kỹ, sụn bò đó có màu vàng nhạt khỏe mạnh, huyết sắc đều đặn, mặc dù không được Trù Thần Chi Nhãn đánh giá, nhưng nhìn chất lượng cũng rất tốt.
Nhìn thấy Giản Vân Lam, lúc đầu nam sinh kia còn đẩy mạnh tiêu thụ sụn bò.
Khi Giản Vân Lam đến gần, không hiểu sao cậu trai đột nhiên khịt khịt mũi rồi đỏ mặt nói: "Anh em, cậu thơm quá."
Giản Vân Lam: "??"
"À, không, tôi không có ý đó!" Cậu trai vẫy vẫy tay: "Mùi tin tức tố trên người cậu, là lẩu cay phải không, ngửi thơm quá..."
"Cậu sắp đến kỳ mẫn cảm rồi đúng không?"
Thông thường, mùi tin tức tố sẽ không đậm như vậy, trừ khi đến kỳ mẫn cảm.
Cậu trai không nhịn được sờ sờ chóp mũi.
Anh chàng đẹp trai trước mặt có mùi tin tức tố quá thơm, chính là cái mùi thơm cay nồng kiểu Tứ Xuyên, khiến người ta ngửi mà đói bụng.
Cậu trai nhìn Giản Vân Lam, nước miếng nhỏ xuống từng giọt.
Cậu trai: "...Thất lễ."
Giản Vân Lam: "Kỳ mẫn cảm là gì?"
Thấy Giản Vân Lam không biết kỳ mẫn cảm là gì, cậu trai rất nhiệt tình giải thích một chút: Tương ứng với kỳ phát tình của Omega, trong kỳ mẫn cảm của mình, Alpha sẽ trở nên táo bạo xúc động hơn, dục vọng trong nội tâm cũng được phóng đại, không thể kiểm soát tin tức tố được, hơn nữa còn có bản năng xâm lược.
"Nếu có bạn đời Omega đồng hành thì sẽ đỡ hơn rất nhiều." Cậu trai nói: "Tất nhiên cũng có thể uống thuốc ức chế."
"Ồ." Giản Vân Lam gật gật đầu, nghĩ đến chuyện phải đi mua thuốc ức chế.
Nhưng rất nhanh, cậu lại quên việc này ở sau đầu.
Dù sao thì làm gì còn chuyện nào quan trọng hơn bày quán đâu.
-----
Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới.
Không khí ở chuyên khu <Ám Hà Minh Đăng> đã hoàn toàn nóng lên sau nhiệm vụ cưỡng chế đêm qua.
Tỷ lệ đào thải của nhiệm vụ cưỡng chế lần này còn cao hơn những năm trước, hơn sáu phần mười chủ bá bị loại, những người còn lại phần lớn đều có chút tài năng đặc biệt, rất đáng xem.
【Tỷ lệ đào thải lần này cũng quá cao, rất nhiều chủ bá lớn đều bị loại rồi】
【Phần lớn những chủ bá may mắn còn sống sót đều là hoàn thành trong gang tấc, ngoại trừ ông chủ Giản, thành công của cậu ấy thực sự không thể sao chép được (đỡ trán)】
【Giản môn.jpg】
【Đừng Giản môn nữa, đã là ngày thứ ba rồi, sắp đến điểm cốt truyện quan trọng rồi aaa! Dù thực lực Giản Vân Lam có nghịch thiên cỡ nào thì cũng không thể viết lại cốt truyện này được đâu nhỉ?】
【Đừng nói một chủ bá mới như Giản Vân Lam, ngay cả chủ bá triệu fan Lưu Nguyệt lần trước suýt thông quan cũng không thể thay đổi cốt truyện này...】
【Tôi là khán giả mới, cốt truyện gì thế?】
【Hôm nay là ngày tuyến thể của Minh Minh bị th.ương, tôi không dám xem nữa】
Diễn biến cốt truyện của <Ám Hà Minh Đăng> vốn nổi tiếng với tiết tấu nhanh.
Chẳng hạn, ngày thứ ba sau khi vị diện mở ra sẽ nghênh đón đoạn cốt truyện mấu chốt nhất ở giai đoạn đầu, trực tiếp dẫn đến bi kịch lớn nhất trong cuộc đời Úc Minh ---
Vào buổi tối ngày thứ ba, Úc Minh thấy việc nghĩa hăng hái làm, cứu mấy đứa trẻ con khỏi tay mấy tên côn đồ cầm dao.
Mà cái giá phải trả là, tuyến thể của cậu ấy bị th.ương cực kỳ nghiêm trọng.
Vốn có xác suất phân hóa thành Alpha rất lớn, nhưng bởi vì lần này tuyến thể bị th.ương, cộng với tình trạng thiếu dinh dưỡng kéo dài, cậu ấy trực tiếp phân hóa thành Omega.
Kết quả phân hóa này không chỉ khiến lý tưởng của Úc Minh tan vỡ, không còn cơ hội tiến vào trường quân sự, mà còn khiến cậu vướng vào đủ kiểu dây dưa ép buộc của Phó Trường Phong, trượt dài xuống vực thẳm.
Đây là bước ngoặt tuyệt vọng nhất trong cuộc đời Úc Minh.
【Lần trước Lưu Nguyệt khiêu chiến rất may mắn, suýt chút nữa đã ngăn chặn được bọn côn đồ trước, nhưng lại không cản được mấy đứa trẻ chạy lung tung, để bọn nhóc bị bắt làm con tin, cuối cùng Úc Minh vẫn phải hy sinh bản thân để cứu bọn trẻ...】
【Không biết lần này có kỳ tích không?】
【Cảm giác không thể nào】
【Tôi đoán đây chắc là cốt truyện định sẵn, không có cốt truyện này thì Úc Minh làm sao phân hóa thành Omega? Cậu ấy không phân hóa thì ngụy huynh đệ cưỡng chế yêu diễn thế nào?】
'Cốt truyện định sẵn', có nghĩa là cốt truyện đã được nguyên tác quy định sẵn, không thể bị người khiêu chiến viết lại.
Mặc dù phía chính phủ phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới chưa bao giờ thừa nhận sự tồn tại của bất kỳ 'cốt truyện định sẵn' nào, nhưng khán giả qua nhiều lần khiêu chiến cũng dần dần sờ soạng ra được một ít manh mối.
--- Giống như đoạn cốt truyện phân hóa này của Úc Minh, tất cả các chủ bá dù dùng hết thủ đoạn cả người cũng không thể thay đổi được, chắc chắn là cốt truyện định sẵn rồi!
Thậm chí, ngay cả anh trồng cây chuối uống lẩu từng im hơi lặng tiếng một đoạn thời gian sau khi bị Giản Vân Lam vả mặt cũng đã bắt đầu lên tiếng trên màn hình lớn công khai của chuyên khu:
"Lúc trước tôi thề nếu có người thông quan <Ám Hà Minh Đăng> thì tôi sẽ uống cạn nồi lẩu cũ trong một ngụm... Cảm giác chưa đủ kích thích."
--- "Thế này nhé, nói được làm được, nếu lần này có chủ bá nào chữa lành được Úc Minh, có thể ngăn cản tuyến thể của cậu ấy bị thương, tôi sẽ xoay người, trồng cây chuối uống cạn cả nồi lẩu trước [hình ảnh]!"
Quàoo.
Các khán giả lúc này đều ngạc nhiên.
Anh trồng cây chuối uống lẩu lần này thật sự đã thề độc rồi!
Không ít khán giả đều sôi nổi chạy đến trước phòng phát sóng trực tiếp do chính anh trong cái chuối uống lẩu mở để để lại tin nhắn:
【Anh Lẩu, anh lấy tự tin từ đâu ra vậy? Lần này có nhiều tân chủ bá có tài năng lắm đấy】
【Đúng vậy đúng vậy, uống cạn một nồi lớn như vậy, sợ là sẽ phải trực tiếp tiến vào phòng cấp cứu hậu môn trực tràng luôn đúng không? =口=】
Anh trồng cây chuối uống lẩu cười nhe răng: "Nhà tôi ở ngay cạnh bệnh viện, mẹ tôi là bác sĩ chuyên khoa hậu môn trực tràng."
Khán giả: "..."
Trách không được, anh bạn này là có chuẩn bị mà đến.
"Nhưng mà." Anh Lẩu tự tin vỗ vỗ ngực: "Tôi hoàn toàn không lo lắng, lời của tôi để đây, không có khả năng có người có thể cứu rỗi Úc Minh đâu!"
【Anh còn nhớ ông chủ Giản từng làm anh ăn mệt không...】
【Anh Lẩu, anh cũng biết đấy, mỹ thực của ông chủ Giản có hiệu quả chữa người ch.ết tái sinh da thịt kỳ diệu, lỡ đâu Úc Minh ăn lẩu cay của ông chủ Giản rồi trực tiếp khỏi bệnh bgay tại chỗ thì sao (。】
Anh Lẩu ngửa mặt lên trời cười lớn: "Hahaha! Đúng là một chuyện cười hài hước, Úc Minh? Cậu ấy ghét ăn lẩu cay nhất!"
Có một làn đạn chỉ ra điểm mấu chốt:
【Anh Lẩu, sao anh lại hiểu rõ Úc Minh thế?】
Nụ cười trên mặt anh Lẩu cứng đờ.
Đúng vậy, thực ra anh trồng cây chuối uống lẩu có một thân phận che giấu.
...Anh ta là fan trung thành của Úc Minh.
Trước đây anh Lẩu cũng giống như các đồng bọn nhỏ khác, chỉ xem phát sóng trực tiếp của văn nam chủ nhà giàu, hoàn toàn không hứng thú với đam mỹ cẩu huyết văn gì đó, cho rằng đó đều là 'thứ mà con gái thích'.
Nhưng sau này, dưới một lần cơ duyên xảo hợp, anh ta đã xem phát sóng trực tiếp <Ám Hà Minh Đăng>, sau đó bị cậu thiếu niên cô độc mà tỏa sáng cùng một thân nhiệt huyết trong đó chinh phục.
Anh Lẩu vẫn luôn mong mỏi có chủ bá nào đó có thể thay đổi vận mệnh Úc Minh, để Úc Minh thực hiện được ước mơ, như ý nguyện mà báo đáp quốc gia.
Nhưng mà, sau khi thất vọng hết lần này đến lần khác, sau khi nhìn Úc Minh trượt sâu xuống vực thẳm hết lần này đến lần khác...
Anh trồng cây chuối uống lẩu, hắc hóa!
Anh ta trở nên vặn vẹo, bắt đầu không còn tin tưởng có người có thể thay đổi số phận của Úc Minh, nhưng trong thâm tâm vẫn che giấu một chút chờ mong, hy vọng phép màu có thể xảy ra.
Vì vậy, anh ta lần lượt dùng việc trồng cây chuối ăn lẩu để thề độc, hy vọng cái này sẽ mang tới hiệu quả ngược lại.
Nhưng mỗi một lần, lời tiên đoán lúc nào cũng trở thành sự thật, anh ta còn bị khán giả phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới phong làm nhà tiên tri vĩ đại của chuyên khu cẩu huyết văn...
【Có rất nhiều fan cũ còn không biết Úc Minh ghét ăn lẩu cay, sao anh Lẩu lại biết được?】
"Khụ." Để che giấu thân phận fans hâm mộ của mình, ánh mắt anh Lẩu dao động: "Ngẫu nhiên, ngẫu nhiên nghe nói thế, quên mất nghe từ đâu rồi."
"...Nhưng mà, tôi có thể đảm bảo với các bạn, Úc Minh tuyệt đối không thể nào đi ăn lẩu cay đâu!"
Một làn đạn sâu kín trôi qua:
【Thật không?】
【Vậy tại sao trong phòng phát sóng trực tiếp của ông chủ Giản, Úc Minh đã đứng trước cửa của Dương Mỗ Phúc rồi?】
Anh Lẩu: "...???"
Anh ta không thể tin được mà mở to mắt, dùng tốc độ ánh sáng tiến vào phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam.
Trên màn hình hiển thị một cảnh:
Úc Minh đứng trước cửa của Dương Mỗ Phúc, nâng mắt lên, nghiêm túc nhìn chăm chú tấm biển hiệu.
Cậu đứng thẳng lưng, tựa như chi lan ngọc thụ, khiến những người qua đường sôi nổi ngoái nhìn.
Chóp mũi thiếu niên khẽ động đậy, ngửi mùi hương thoáng qua theo gió thoảng...
Úc Minh nhíu nhíu mày, vẻ mặt có chút mê mang.
– Ngửi mùi, không đúng lắm.
Chương Sau
0 Nhận xét