Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 43

 Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 43



Hiệu quả khi mặc áo choàng siêu dài lên người còn tốt hơn cả dự đoán của Sở Thời Thời.

Chiếc áo choàng rộng thùng thình hoàn toàn che khuất thân hình cậu, vành mũ rộng lớn buông xuống, không chỉ che đi hơn phân nửa gương mặt mà ngay cả tóc cũng chẳng lộ ra ngoài được một cọng.

Chỗ duy nhất không tiện chính là, sau khi đội mũ lên sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn một chút.

Nhưng mà có Phong Bất Yếm ở đây, vấn đề này căn bản không còn tính là vấn đề, Sở Thời Thời chỉ cần nhìn chằm chằm vào chân Phong Bất Yếm từ dưới mũ trùm rồi cứ thế đi theo đối phương là được, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ vô tình đụng trúng người khác.

Sở Thời Thời rất hài lòng với chuyện này.

Phương Luật lái xe đưa hai người đến bãi đỗ xe ngầm của Hiệp Hội Thợ Săn, trong lúc đó còn không nhịn được mà liếc nhìn người ăn mặc đen kịt từ đầu đến chân ngồi ở hàng ghế sau mấy lần.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh ta gặp người trùm kín mít từ trên xuống dưới như vậy, nếu không phải đội trưởng nhà mình còn đang ngồi bên cạnh người đó, anh ta còn cho rằng đối phương định đến Hiệp Hội Thợ Săn để làm chuyện gì kh.ủng kh.iếp lắm.

--- Mà thời buổi này, chắc không ai luẩn quẩn trong lòng đến mức nhằm vào tổng bộ Hiệp Hội Thợ Săn đâu nhỉ?

Phong Bất Yếm nói với Phương Luật ngồi ở ghế tài xế: "Cậu có thể đi dạo quanh đây, lát nữa tôi sẽ nhắn tin cho cậu đến đón chúng tôi."

Phương Luật: "Vâng, đội trưởng."

Phong Bất Yếm xuống xe trước Sở Thời Thời một bước, Sở Thời Thời vừa mới đẩy cửa xe ở một hướng khác ra, Phong Bất Yếm đã đi vòng sang phía bên này, vươn tay: "Cẩn thận, đừng vấp ngã."

Sở Thời Thời vịn tay đối phương một chút, thuận lợi xuống xe, cậu giơ tay kéo kéo vành mũ, đảm bảo chiếc mũ có thể che mình kín mít.

Nói một cách nghiêm túc, đây vẫn là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới mới này, cậu đi vào Hiệp Hội Thợ Săn nổi tiếng không người không biết.

Lần trước đến đây cậu vẫn còn là một viên đá cho nên không tính, Sở Thời Thời thầm nghĩ.

Thế giới này khác xa với thế giới cậu từng sống trước đây, thế lực có ảnh hưởng sâu rộng nhất trong toàn Tinh Tế không phải là Đế Quốc hay Liên Bang mà là Hiệp Hội Thợ Săn.

Bên trong Hiệp Hội Thợ Săn chia thành nhiều bộ phận khác nhau, hầu như liên quan đến tất cả các lĩnh vực và ngành nghề.

Ví dụ như phân bộ cơ giáp tập trung các cơ giáp sư, phân bộ công vụ sẽ làm thủ tục chứng minh thân phận cho cậu, còn có phân bộ tiền thưởng với số lượng nhân khẩu đông đảo nhất, sức mạnh tổng hợp mạnh nhất, hàng năm đều có vô số người trầy da tróc vẩy chen chúc muốn gia nhập.

Nếu nói thợ săn là chức nghiệp được hoan nghênh nhất thế giới này, thì thợ săn tiền thưởng chính là bộ phận được trọng vọng và ngưỡng mộ nhất trong tất cả các bộ phận của Hiệp Hội Thợ Săn.

Mà với tư cách là một trong những tân tinh xuất sắc nhất trong hàng ngũ thợ săn tiền thưởng, Phong Bất Yếm chính là người đứng trên đỉnh kim tự tháp của thế giới.

Lần bước vào thang máy huyền phù này, Sở Thời Thời không còn nhiều hứng thú như lần trước, cũng không thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài khi thang máy bay lên cao.

Cậu không thể tránh khỏi mà bắt đầu cảm thấy hơi căng thẳng.

Phong Bất Yếm nhạy bén nhận ra sự thay đổi tâm trạng của người bên cạnh, nhỏ giọng trêu chọc: "Đã trở thành phù thủy nhỏ rồi mà vẫn cảm thấy căng thẳng à?"

Sở Thời Thời hơi mờ mịt: "Phù thủy nhỏ?"

Phong Bất Yếm chỉ chỉ về phía trước: "Đây không phải là phù thủy nhỏ à?"

Sở Thời Thời nhìn theo hướng Phong Bất Yếm chỉ một lúc lâu, cuối cùng mới hiểu rõ ý của hắn. Cánh cửa kim loại của thang máy huyền phù phản chiếu ảnh ngược của cậu, chiếc áo choàng đen kịt rộng thùng thình cùng với mũ trùm đầu cũng rộng không kém, phía dưới vành mũ lộ ra một chiếc cằm nhọn gầy xanh xao, trông thật sự hơi giống một phù thủy.

Còn là kiểu phù thủy xấu xa chuyên ăn th.ịt trẻ con.



Sở Thời Thời lập tức bật cười: "Anh nói đúng, khi gặp kiểu phù thủy này, nên sợ hãi hẳn là người khác mới đúng."

Cậu bóc một viên thuốc đặc trị bỏ vào miệng, chút căng thẳng vừa dâng lên trong lòng lập tức tan biến.

"À đúng rồi." Sở Thời Thời lấy vỏ trứng từ trong không gian hệ thống ra: "Không thể quên thứ này được."

Phong Bất Yếm cười nhận lấy vỏ trứng rồi bỏ vào trong túi nhung đầu gấu trúc, nhìn từ bên ngoài, vết nứt vốn đã kín đáo trên vỏ trứng càng là không thể nhìn thấy.

Sở Thời Thời cũng lấy hòn đá đã được ghép lại bỏ vào chiếc túi mới mua.

Hai cái túi đầu gấu trúc đều nổi bật như nhau, cậu hài lòng gật gật đầu, cảm thấy có đại thần gấu trúc toạ trấn, gen xã khủng của cậu dường như cũng ngoan ngoãn hơn.

Thang máy huyền phù nhanh chóng đưa bọn họ lên đại sảnh nhiệm vụ ở tầng tám mươi tám.

Sau khi cửa mở ra, Sở Thời Thời hơi cúi đầu, để vành mũ buông xuống trước mặt, vừa che đi tầm mắt của bản thân, đồng thời cũng chặn lại ánh mắt của những người khác nhìn về phía cậu.

Không biết có phải là nhờ thuốc đặc trị hay vẫn là do mấy chữ phù thủy nhỏ lúc nãy Phong Bất Yếm nói, tóm lại Sở Thời Thời cảm thấy gen xã khủng của mình đã được xoa dịu.

Xung quanh không ngừng có người chào hỏi Phong Bất Yếm, cũng không ngừng có người nhìn về phía bóng dáng kỳ quái và quỷ dị đằng sau hắn, ngay cả các cuộc thảo luận liên quan đến Phong Bất Yếm cũng đã bao gồm cả chủ đề về thân phận của người bí ẩn này.

"May mắn quá đi, lại gặp được Phong đội bản người thật!"

"Người mà Phong đội dẫn theo là ai vậy? Nhìn hơi lạ mắt, hình như chưa thấy bao giờ..."

"Chẳng lẽ là thành viên mới của căn cứ Liệt Dương?"

"Thành viên mới cũng đâu cần phải mặc thành như vậy đâu? Nam hay nữ cũng không phân biệt được..."

"Phong đội quả nhiên vẫn xách theo cái túi đầu gấu trúc đó!"

"Người bí ẩn kia cũng có một cái túi, bên trong dường như đựng hòn, ẹc... hòn đá mà Phong đội mang đến lần trước?"

Mọi người tuy rằng đều hạ thấp giọng, nhưng vẫn có vài câu lọt vào tai Sở Thời Thời.

Đôi môi no đủ dưới mũ trùm khẽ mím lại một chút, mặc dù cảm giác không được tự nhiên cũng không nhiều lắm, nhưng Sở Thời Thời vẫn vô thức tăng nhanh bước chân, để mình cách gần Phong Bất Yếm hơn một chút.

Đột nhiên, một câu nói truyền vào tai Sở Thời Thời ---

"Vãi nồi, có khi đó là bạn gái của Phong đội không? Chẳng lẽ túi đầu gấu trúc là túi đôi tình nhân của họ?"

"Có lý đấy, nhưng cũng có thể là bạn trai mà..."

Bên tai Sở Thời Thời nóng bừng, hai tai suýt chút nữa đã không khống chế được mà biến thành vây tai.

Mà ở nơi cậu không nhìn thấy, độ cong khóe môi Phong Bất Yếm đã tăng lên một chút, nhưng rất nhanh đã bị hắn ép xuống.

Phong Bất Yếm dẫn cậu đi vào khu vực nhiệm vụ cấp S mà lần trước đã tới.

Quy trình đệ trình nhiệm vụ vẫn giống như lần trước, nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ trên máy, Phong Bất Yếm lại dẫn Sở Thời Thời đi vào chỗ sâu hơn trong phòng, đến chỗ cửa sổ nhân viên.

Những nhiệm vụ tương đối thuận lợi không cần sử dụng đến cửa sổ nhân viên, chỉ khi nhiệm vụ xuất hiện ngoài ý muốn hoặc xảy ra chuyện gì đó tương đối quan trọng mới cần tiến hành đăng ký xét duyệt thủ công.

Cửa sổ mà Phong Bất Yếm chọn rõ ràng là nơi hắn thường đến, ngồi sau quầy là một thợ săn hậu cần, một người đàn ông trung niên với gương mặt hiền hòa.

Sau khi Phong Bất Yếm đến quầy, một tầng rào chắn như sương mù xuất hiện từ hư không, ngăn cách tất cả những ánh mắt có thể tồn tại ở bên ngoài.

"Phong đội, lại đến rồi à." Thợ săn hậu cần thân thiện chào hỏi: "Nhiệm vụ  lần này gặp tình huống gì vậy? Tôi nhớ ngài nhận nhiệm vụ khám phá tinh cầu mới đúng không?"

Phong Bất Yếm gật đầu: "Chính xác."

Người đàn ông trung niên nhanh chóng truy xuất thông tin nhiệm vụ của Phong Bất Yếm: "Tinh cầu mới được phát hiện trong tinh vực Z4469..."

"Trải qua quá trình thăm dò, chúng tôi phát hiện ra tinh cầu này là một trong những hành tinh lãnh địa của tộc Nhân Ngư đã biến mất từ một nghìn bốn trăm năm trước." Phong Bất Yếm nói: "Chúng tôi tìm thấy cung điện Nhân Ngư và thành phố cư trú dưới đáy biển của tinh cầu, cũng như ---"

Hắn dừng lại một chút, hơi hơi nghiêng người, để người vẫn luôn đứng sau lưng mình lọt vào tầm mắt của người đàn ông trung niên.

"Một người bạn của tộc Nhân Ngư mà chúng tôi đã mang về từ tinh cầu đó."

"Tộc Nhân Ngư?!" Sắc mặt người đàn ông trung niên biến đổi: "Phong đội, tôi không có ý hoài nghi ngài, nhưng ngài có thể chịu trách nhiệm cho những lời mình nói không?"

"Lấy tư cách là một thợ săn tiền thưởng cấp S, tôi xin đảm bảo mỗi một câu nói của mình đều là sự thật." Phong Bất Yếm vừa nói vừa lấy thiết bị đầu cuối ra và phát một đoạn video.

Đây là một đoạn video có liên quan đến vị lão giả Nhân Ngư kia, nguồn video đến từ thiết bị ghi hình trên người Phong Bất Yếm. Loại thiết bị ghi hình này mỗi thợ săn tiền thưởng đều có, khi thực hiện nhiệm vụ đều sẽ mang theo bên mình và bật lên để ghi lại quá trình làm nhiệm vụ.

Video đã trải qua một chút cắt nối biên tập, giảm bớt những cảnh Sở Thời Thời xuất hiện, nhưng không hề thêm vào bất kỳ nội dung giả mạo nào.

"Thì ra một nghìn bốn trăm năm trước tộc Nhân Ngư biến mất là vì đại biến, họ đã đi đến dị thế..."

Vẻ mặt người đàn ông trung niên càng thêm nghiêm túc, ông đột ngột đứng dậy từ chỗ ngồi, treo tấm biển "Tạm ngừng tiếp đón" bên ngoài cửa sổ, giọng điệu cung kính nói: "Phong đội, và vị... người bạn tộc nhân ngư này, xin mời theo tôi."

Việc tộc Nhân Ngư lần nữa quay trở lại tầm mắt của công chúng không phải là chuyện nhỏ, cũng không phải là chuyện mà một thợ săn hậu cần nho nhỏ như ông có thể xử lý.

Chuyện này cần phải chuyển giao cho phân bộ công vụ xử lý, nếu không có gì bất ngờ, sau khi phân bộ công vụ xác nhận tính xác thực của sự việc này, toàn tinh tế có lẽ sẽ chấn động.

Nhân ngư duy nhất trong toàn vũ trụ, chờ sau khi thân phận của vị nhân ngư này được tiết lộ trước công chúng, không biết sẽ nhấc lên bao nhiêu sóng gió.

Người đàn ông trung niên thầm cảm khái trong lòng một tiếng, chỉ có thể nói rằng nhân ngư đó thật sự may mắn, người phát hiện ra cậu ấy là đội trưởng Phong Bất Yếm chứ không phải là những người khác có tâm địa không tốt khác, nếu không thì---

Lần này ba người bọn họ men theo lối đi dành riêng cho nhân viên, không đi qua đại sảnh đông người phía trước.

Ba người đi thang máy huyền phù dành cho nhân viên đến tầng của phân bộ công vụ, người đàn ông trung niên đã chào hỏi bộ công vụ trước, vì vậy bên ngoài thang máy huyền phù đã có người đang chờ bọn họ.

Phong Bất Yếm cũng không ngoài ý muốn khi nhìn thấy Bộ trưởng Bộ Công Vụ.

Bộ trưởng bộ công vụ là một phụ nữ thoạt nhìn rất nghiêm khắc tên là Nghiêm Thu Hồ, cô ấy mặc bộ đồng phục công tác độc quyền của bộ công vụ, phía sau lại kéo theo một cái đuôi thật dài.

Sở Thời Thời đoán cô hẳn là thành viên của một tộc Thú nào đó, tò mò nhìn thoáng qua đuôi của đối phương một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi.

Nghiêm Thu Hồ gật gật đầu với người đàn ông trung niên nói: "Những chuyện tiếp theo cứ giao cho chúng tôi xử lý."

Người đàn ông trung niên lên tiếng, sau đó quay lại thang máy huyền phù.

"Các vị mời đi theo tôi." Nghiêm Thu Hồ nói với Phong Bất Yếm, tầm mắt của cô quét qua trên người Sở Thời Thời đang mặc hắc bào mang theo chút tò mò và thẩm tra, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Sau khi thân ảnh của ba người biến mất trong căn phòng sâu nhất của bộ Công Vụ, đại sảnh vẫn luôn yên tĩnh cuối cùng cũng khôi phục được chút sinh khí.

"Đó là Phong đội phải không?"

"Không hổ danh là Phong đội, lại được bộ trưởng Nghiêm đích thân tiếp đón, đây vẫn là lần đầu tiên tôi gặp kể từ khi vào bộ!"

"Ngay cả Lệ đội, bộ trưởng Nghiêm cũng chưa bao giờ đích thân tiếp đãi..."

"Phong đội lần này hẳn là gặp chuyện gì lớn rồi nhỉ?"

Cửa phòng cạch một tiếng đóng lại, ngăn cách tất cả âm thanh từ đại sảnh bên ngoài.

Trong văn phòng của Nghiêm Thu Hồ, vài vị phó bộ trưởng của Bộ công vụ đã tập hợp từ trước, lúc này mọi người đang ngồi xung quanh chiếc bàn dài, có một loại khí thế sẵn sàng chiến đấu.

Sở Thời Thời vừa rồi thật vất vả mới không còn căng thẳng, nhìn thấy cảnh tượng này liền lập tức căng thẳng trở lại.

Thuốc đặc trị được cậu ngậm trong miệng, Sở Thời Thời dùng đầu lưỡi đẩy đẩy, tầm mắt đảo qua thân ảnh cao lớn bên cạnh, hơi thở lạnh lẽo khiến cậu bình tĩnh lại một chút.

Nghiêm Thu Hồ bảo hai người ngồi bên cạnh bàn, còn bản thân thì ngồi ở vị trí chủ tọa phía trước: "Tôi nghe nói, vị này là người bạn đến từ tộc Nhân Ngư?"

Phong Bất Yếm gật đầu: "Đúng vậy, chắc bộ trưởng Nghiêm đã xem qua đoạn video được ghi lại bởi thiết bị ghi hình nhiệm vụ rồi."

Nghiêm Thu Hồ ừm một tiếng, tầm mắt vẫn dừng lại trên người người bí ẩn mặc hắc bào kia: "Không biết người bạn này xưng hô thế nào?"

"Tôi tên Sở Thời Thời." Sở Thời Thời hít sâu một hơi, cởi mũ trùm trên đầu xuống.

Vây tai màu xanh biển mỏng như cánh ve lập tức hiện ra trong tầm mắt của tất cả mọi người có mặt, có vài người không nhịn được hít vào một hơi, ngay cả Nghiêm Thu Hồ sắc mặt điềm tĩnh cũng lộ ra vẻ chấn động.

Đôi vây tai như thế này chỉ có tộc nhân ngư mới sở hữu.

Nghiêm Thu Hồ gật gật đầu, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Lát nữa sẽ có người dẫn cậu đi làm một số kiểm tra, bộ Công Vụ sẽ xử lý các giấy tờ chứng minh danh tính cho cậu, còn người hướng dẫn cậu tại Hiệp Hội Thợ Săn ---"

Phong Bất Yếm tiếp lời: "Đương nhiên là ta."

Chuyện này không cần phải bàn cãi, không ai trong số những người có mặt phản đối cả.

"Sở Thời Thời vừa mới đi đến thế giới này không lâu, có rất nhiều thứ cậu ấy vẫn chưa hiểu cũng chưa quen thuộc, về việc xử lý các vấn đề liên quan đến tộc nhân ngư sau này, cậu ấy đã ủy thác toàn quyền cho tôi đại diện xử lý rồi." Phong Bất Yếm nói.

Nghiêm Thu Hồ gật đầu: "Không thành vấn đề, để Phong đội trưởng đại diện xử lý tôi cũng yên tâm."

Cuộc nói chuyện tiếp theo không cần Sở Thời Thời tham gia nhiều, vì thế cậu chỉ ngồi bên cạnh Phong Bất Yếm, lắng nghe mọi người tiến hành thảo luận về các vấn đề liên quan đến tộc nhân ngư.

Đúng như lời Nghiêm Thu Hồ nói, việc này giao cho Phong Bất Yếm xử lý, không chỉ Nghiêm Thu Hồ yên tâm, bản thân Sở Thời Thời cũng cực kỳ yên tâm.

Sở Thời Thời vốn không giỏi xử lý những chuyện này, nếu gặp phải những vấn đề không quen thuộc rất có khả năng sẽ bị hố đến mức cả quần lót cũng không còn một cái.

Chẳng hạn như một trong những phó bộ trưởng bộ Công Vụ có mặt tại đây, mặc dù không thể hiện rõ ràng ý đồ của mình, nhưng ý tứ trong lời nói của ông ta chính là nghi ngờ về danh tính của Sở Thời Thời cũng như tham lam nhòm ngó tài sản thất lạc của tộc nhân ngư.

Cũng may là Phong Bất Yếm dường như đã nhìn quen nhiều kiểu người như này, không chỉ bất động thanh sắc mà dỗi trở lại, thậm chí còn làm cho vị phó bộ trưởng này rối loạn, khiến hắn ta vô tình để lộ sơ hở.

Nghiêm Thu Hồ liếc nhìn vị phó bộ trưởng đó bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Danh tính của Sở Thời Thời đương nhiên sẽ được các nhân viên kiểm tra liên quan tiến hành xác nhận, hay là ông đang nghi ngờ về tính chuyên nghiệp của đội ngũ kiểm tra của bộ phận chúng ta?"

Những người khác cũng sôi nổi lên tiếng, hoặc trực tiếp hoặc ám chỉ chỉ trích sai lầm của ông ta.

Vị phó bộ trưởng đó lập tức im bặt.

Sở Thời Thời mím môi, bàn tay ngoan ngoãn đặt dưới bàn đột nhiên bị người vỗ nhẹ một chút.

Cậu theo bản năng cứng đờ, sau đó nhanh chóng nhận ra người vỗ vào tay mình là ai, cũng cảm nhận được một chút an ủi từ lực vỗ nhẹ nhàng đó.

Sở Thời Thời hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đối phương đang nhìn về phía mình, đôi đồng tử đen thẫm kia chứa đựng ý quan tâm không hề che giấu.

Sở Thời Thời nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ra hiệu mình không sao, đối phương lúc này mới thu hồi tầm mắt.

Nhạc đệm nhỏ không vui rất nhanh đã trôi qua, vị phó bộ trưởng khiến mọi người tức giận kia lúc sau cũng không nói thêm lời nào nữa, cuộc nói chuyện được tiếp tục suôn sẻ.

Cuộc thảo luận lần này còn rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết, một chủng tộc biến mất một nghìn bốn trăm năm lại đột nhiên "phục sinh", sự kiện như vậy ngay cả trong lịch sử hàng vạn năm của tinh tế cũng là lần đầu tiên diễn ra, chưa từng có tiền lệ.

Cho dù là bộ trưởng bộ Công Vụ, Nghiêm Thu Hồ cũng phải cân nhắc thận trọng về vấn đề này, thậm chí còn phải liên hệ với các bộ phận khác để cân nhắc đa phương.

Bởi vậy, cuối cùng cuộc thảo luận cũng không đi đến kết luận cụ thể nào, Nghiêm Thu Hồ dặn dò Sở Thời Thời và Phong Bất Yếm cũng như những người biết chuyện khác tạm thời không được tiết lộ tin tức về tộc nhân ngư ra bên ngoài.

Sở Thời Thời cũng không ngoài ý muốn về chuyện này, sau khi đồng ý liền được dẫn đến phòng kiểm tra.

Trong phòng kiểm tra đã có đội ngũ kiểm tra chuyên nghiệp đang chờ sẵn.

"Đây là đội ngũ kiểm tra xuất sắc nhất của bộ Công Vụ chúng tôi." Nghiêm Thu Hồ nói: "Cậu cứ yên tâm, việc kiểm tra sẽ không gây ra bất kỳ tác động tiêu cực nào đến cơ thể, nếu cậu cảm thấy khó chịu, chúng tôi sẽ dừng lại ngay lập tức."

Sở Thời Thời theo bản năng nhìn về phía Phong Bất Yếm.

"Tôi cũng đã từng làm kiểm tra này rồi." Phong Bất Yếm khẽ cong môi: "Khi chính thức trở thành thợ săn cũng như khi thăng cấp thành thợ săn hạng S đều cần tiến hành thực hiện kiểu kiểm tra này."

"Vậy anh đã làm hai lần?" Sở Thời Thời nhỏ giọng hỏi.

"Không chỉ hai lần." Phong Bất Yếm trả lời: "Trong một số tình huống đặc biệt cũng cần phải làm, ví dụ như sau khi hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm bị phán định là bất thường, tất cả những người tham gia nhiệm vụ đều phải làm."

Hắn khẽ cười một tiếng, trong giọng nói mang theo chút không để ý quen thuộc nhưng lại cực kỳ có sức thuyết phục: "Cho nên cứ yên tâm đi, nếu việc kiểm tra này thật sự có vấn đề thì tôi đã sớm bỏ gánh không làm rồi."

Nghiêm Thu Hồ có chút bất đắc dĩ: "Phong đội, xin hãy chú ý lời nói của anh."

Sở Thời Thời cong môi không tiếng động cười cười.

Thực ra cậu cũng không lo lắng kiểm tra có vấn đề, chỉ đơn giản là vì sắp phải lộ bản thể trước mặt mọi người nên vô thức cảm thấy căng thẳng.

Tục xưng là DNA xã khủng hoạt động.

Sau khi nghe Phong Bất Yếm nói xong, Sở Thời Thời cảm thấy mình dường như không còn căng thẳng nữa, cho nên cậu tiến lên hai bước, chủ động cởi áo khoác dài trên người.

Đội ngũ kiểm tra tổng cộng có ba thành viên viên, mỗi người phụ trách công việc khác nhau, mà thành viên phụ trách hỗ trợ Sở Thời Thời tiến hành kiểm tra là một thanh niên tóc nâu thoạt nhìn có vẻ rất trẻ tuổi.

Thanh niên tóc nâu nhận ra sự căng thẳng của Sở Thời Thời, cười nói: "Cậu yên tâm, trong quá trình kiểm tra thường sẽ không cảm thấy khó chịu."

Sở Thời Thời ừm một tiếng, như thể để xoa dịu sự căng thẳng, nở một nụ cười có phần cứng nhắc về phía đối phương.

Thanh niên tóc vàng cười rất thẹn thùng, đôi vây tai khác với loài người dường như đang rung động nhẹ, ẩn trong mái tóc vàng rực rỡ, đặc biệt dẫn nhân chú mục.

Ánh mắt của vị đội viên tóc nâu không tự chủ được mà đặt lên đôi vây tai này, lại đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng ho nhẹ mang chút cảnh báo.

Là giọng của Phong đội.

Thanh niên tóc nâu giật mình một cái, lập tức phản ứng lại, trong lòng thầm niệm 'không được nhìn những gì không nên nhìn', khó khăn thu hồi tầm mắt gần như dính chặt trên đôi vây tai xinh đẹp kia.

Những hạng mục kiểm tra đầu tiên đều rất đơn giản, chỉ cần Sở Thời Thời nằm trong các thiết bị kiểm tra khác nhau, phần còn lại giao hoàn toàn cho đội ngũ kiểm tra vận hành là được.

Rất nhanh chỉ còn lại hạng mục cuối cùng.

"Đây là thiết bị kiểm tra chủng tộc thực sự của người được kiểm tra." Thành viên tóc nâu giải thích: "Cậu cần phải biến về bản thể của tộc mình, nếu chủng tộc không sai thì thiết bị sẽ hiển thị ánh sáng xanh lục, nếu phát hiện người được kiểm tra có điều che giấu hoặc khai báo gian dối chủng tộc thật sẽ xuất hiện ánh sáng đỏ."

Biến về bản thể...

Sở Thời Thời thầm thở dài trong lòng, quả nhiên chuyện gì phải đến thì sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Cho đến bây giờ, cậu vẫn chưa biến thành bản thể trước mặt ai ngoại trừ Phong Bất Yếm. Ngay cả ở thế giới trước đây cũng vậy, ngoại trừ thời gian ban đầu trong tộc nhân ngư thì cậu chưa bao giờ để người ngoài tộc nhìn thấy đuôi cá của mình.

Thanh niên tóc nâu chỉ chỉ vào một gian phòng cách đó không xa: “Xét thấy một số chủng tộc có thể không thuận tiện khi thay đổi hình dạng, cho nên chúng tôi đã chuẩn bị sẵn phòng thay đồ.”

Sở Thời Thời gật gật đầu, chân tay cứng đờ mà đi vào. 

Phong Bất Yếm vẫn luôn chú ý đến đối phương, khẽ nhướng mày, khóe miệng lại cong lên một chút.

Căng thẳng đến mức đi cùng tay cùng chân.

Quá mức đáng yêu rồi.

Âm thanh vải vóc ma sát nhẹ nhàng vang lên trong phòng thay đồ, một lúc sau, bên trong bỗng phát ra một tiếng động lớn, như thể có thứ gì đó va chạm vào nhau.

Đội viên tóc nâu theo phản xạ định đi tới, nhưng đã bị người đàn ông bên cạnh giành trước một bước.

“Hòn đá nhỏ?” Phong Bất Yếm hỏi: “Em không sao chứ?”

“Không, không sao!” Giọng nói trong trẻo mang theo chút run rẩy từ bên trong vọng ra: “Chỉ là không cẩn thận trượt ngã một cái…”

Bên trong, Sở Thời Thời đang quỳ rạp trên mặt đất, cố gắng chống người dậy để di chuyển về phía cửa, nhưng cố gắng nửa ngày cũng chỉ tiến về phía trước chưa đầy nửa mét.

Sở Thời Thời: "..."

Đuôi cá nhân ngư quả nhiên rất khó di chuyển trên cạn.

Giọng nói của Phong Bất Yếm kịp thời vang lên từ bên ngoài: "Cần tôi giúp đỡ không?"

Sở Thời Thời mím môi, vây tai vì cảm xúc dao động mà run rẩy càng thêm kịch liệt. Trong cổ họng cậu phát ra một tiếng 'cần', nhưng giọng nói lại cực kỳ nhỏ.

May mà Phong Bất Yếm thính tai, lập tức bắt được giọng nói của đối phương. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một bóng người màu xanh vàng đang trên nằm trên mặt đất.

Đội viên tóc nâu đứng chờ bên ngoài phòng thay đồ theo bản năng muốn nhìn vào trong, cửa phòng lại "cạch" một tiếng đóng lại, cánh cửa cứng rắn suýt chút nữa đập vào mũi anh ta.

"Có bị thương không?" Phong Bất Yếm ngồi xổm xuống, vươn tay đỡ lấy bả vai của nhân ngư tóc vàng, coi như là cho cậu chút chống đỡ.

Sở Thời Thời lắc đầu: "Không có."

Giây tiếp theo, cả người cậu đột nhiên bay lên.

Sở Thời Thời chỉ kịp thốt lên một tiếng kinh hô nhỏ đã bị Phong Bất Yếm chặn ngang bế từ dưới mặt đất lên: "A..."

Phong Bất Yếm nhỏ giọng nói: "Suỵt, cậu muốn để người bên ngoài nghe thấy hết sao?"

Đuôi cá xanh lam đột nhiên cứng đờ, vây đuôi mỏng như lụa khẽ cuộn tròn lại.

Sở Thời Thời chưa từng bị người khác ôm như vậy, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào: "Anh, anh..."

"Tôi làm sao?" Phong Bất Yếm khẽ nhướng mày: "Chẳng lẽ sự giúp đỡ em cần không phải là để tôi bế đến chỗ thiết bị kiểm tra hay sao?"

Sở Thời Thời không lên tiếng.

Cậu quả thật cần người giúp dẫn mình tới chỗ thiết bị kiểm tra, nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ đến Phong Bất Yếm lại không hề do dự mà dùng tư thế này.

Quá ái muội.

Có hơi... quá mức rồi.

Sở Thời Thời nhỏ giọng nói: "Anh có muốn đổi tư thế không?"

"Sao, em không thích tư thế này?" Phong Bất Yếm có chút kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ em muốn tôi bế như bế trẻ con? Hoặc là giống như vác bao tải mà vác em trên vai?"

"Tôi thì không sao." Giọng của Phong Bất Yếm mang theo ý cười: "Nhưng em không cảm thấy những tư thế khác càng kỳ quái hơn sao?"

Sở Thời Thời: "..."

Không hiểu sao cậu lại cảm thấy rất có lý.

"Vậy... vậy thì cứ như này đi." Sở Thời Thời nhỏ giọng nói: "Chúng ta nhanh một chút, làm xong rồi về thôi."

"Tuân lệnh, Tiểu trưởng quan." Âm cuối kéo dài của Phong Bất Yếm mang theo chút trêu chọc: "Nhưng bây giờ Tiểu trưởng quan tốt nhất nên ôm lấy cổ tôi, nếu không đợi lát nữa đi được giữa đường, rất có khả năng sẽ trượt xuống đó nha."

Hắn còn vừa dứt câu, Sở Thời Thời đã cảm thấy đuôi cá của mình dường như có xu hướng trượt xuống.

Trong lòng cậu cả kinh, vội vàng giơ tay khoác lên vai Phong Bất Yếm, mượn lực ổn định cơ thể.

"Như vậy được chưa?" Sở Thời Thời nhỏ giọng thúc giục: "Nhanh lên nhanh lên."

Phong Bất Yếm cúi đầu nhìn thoáng qua người trong lòng, ánh mắt bồi hồi dừng lại ở vành tai đỏ ửng của đối phương một lát, ý cười sâu thẳm trong đáy mắt mãi không tan đi được.

Đáng yêu ch.ết mất, thật sự đáng yêu ch.ết mất, hắn nghĩ thầm.

Tác giả có lời muốn nói:

Phong Bất Yếm hiện tại: Đáng yêu, như mặt trời vậy [lén lút chọc ghẹo.jpg]

Phong Bất Yếm sau này: Vẫn đáng yêu, nên thịt thôi, thịt lộn xộn đủ kiểu [mặt dày, đúng tình hợp lý.jpg]


Chương Trước

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét