Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 44

 Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế

Chương 44

Để ngăn chặn người được kiểm tra lén lút làm động tác nhỏ trong phòng thay đồ, vật liệu chế tác của phòng là loại tương đối đặc biệt, hơn nữa cũng không cách âm.

Cho nên, sau khi Phong Bất Yếm đi vào, toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người gần như lọt vào tai tất cả mọi người trong phòng kiểm tra.

Vị đội niên tóc nâu đứng ở trước cửa càng là nghe rõ mồn một, gần như không bỏ sót một chữ nào.

Đội viên tóc nâu: "..."

Đây là Phong đội?

Đây là Phong đội Phong Bất Yếm nổi tiếng trưởng thành ổn trọng sát phạt quyết đoán, được xưng là sát thủ nhiệm vụ cấp S trong truyền thuyết?!

Đây mẹ nó căn bản chính là tên đàn ông tâm cơ đáng ghét đùa giỡn con cá đàng hoàng nhà người khác!

Má, filter thần tượng tan nát.

Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt ở nơi này.

Phong Bất Yếm một tay đỡ sau lưng Sở Thời Thời, tay còn lại nâng phần đuôi cá xinh đẹp của đối phương lên, hai tay đều bận bận rộn rộn không rảnh rỗi, chỉ có thể tế ra dị năng của mình để mở cửa.

Ánh sáng u lam ngưng tụ thành một nắm nhỏ, mô phỏng hình dáng bàn tay người đẩy cửa phòng ra.

Sở Thời Thời hơi kinh ngạc, hóa ra dị năng còn có thể dùng như vậy à?

Cửa mở ra, nghênh đón hai người chính là ánh mắt khiếp sợ lại phức tạp của đám đông bên ngoài.

Sở Thời Thời: "..."

Cậu dứt khoát quyết định làm một con đà điểu, đầu nghiêng sang một bên chôn vào vai Phong Bất Yếm.

Khóe môi Phong Bất Yếm cong lên, đồng tử đen nhánh thâm trầm lướt nhẹ một vòng, giọng điệu cực kỳ bình thản, giống như thật sự không biết chuyện gì vừa xảy ra: "Đều nhìn tôi làm gì?"

Thanh niên tóc nâu mở miệng: "Phong đội, ngài---"

Lời vừa mới nói được một nửa, đồng tử đen nhánh thâm trầm kia liền dừng trên người anh ta, giọng nói của thanh niên tóc nâu nghẹn lại, nhất thời không dám lên tiếng nữa.

Cuối cùng vẫn là Nghiêm Thu Hồ phá vỡ sự trầm mặc trong phòng, cô ho nhẹ một tiếng nói: "Tiếp tục kiểm tra đi."

Sở Thời Thời như con đà điểu nhắm chặt hai mắt, mãi cho đến khi Phong Bất Yếm đặt cậu vào khoang kiểm tra, cơ thể và đệm mềm trong khoang tiếp xúc, cậu mới hơi hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cửa khoang kiểm tra là trong suốt, Sở Thời Thời vừa mở mắt đã thấy một đám người vây quanh bên ngoài, vì thế cậu vừa mới trợn mắt chưa đến một giây đã vội vàng nhắm lại.

Cái DNA xã khủng của cậu không chỉ đang hoạt động nữa, mà là muốn nổ tung rồi. 

May mà tốc độ của hạng mục kiểm tra cuối cùng cực kỳ nhanh, không lâu sau máy móc đã hiện lên ánh sáng xanh, đại biểu cho việc kiểm tra không có vấn đề.

Khi nghe thấy đội viên tóc nâu nói ra mấy chữ 'kiểm tra đã hoàn thành', Sở Thời Thời cảm thấy đuôi cá của mình cũng đã tê cứng hết cả rồi.

Cửa khoang mở ra, Phong Bất Yếm lập tức cúi người ôm lấy nhân ngư tóc vàng trong khoang ra ngoài.

Sở Thời Thời gắt gao nắm lấy phần áo trên vai của đối phương, dường như muốn co cả người thành một cục vào lòng đối phương.

Nhìn tình huống này, e là 'thuốc đặc trị' cũng không có tác dụng nổi.

Phong Bất Yếm tạm thời gạt bỏ tâm tư trêu chọc, ôm người nhanh chóng đi vào phòng thay đồ, đặt nhân ngư gần như cuộn tròn thành một nắm lên đệm ngồi mềm mại.

"Hòn đá nhỏ?" Hắn nhẹ giọng gọi, nhân ngư tóc vàng không lên tiếng, nhưng hắn tinh mắt nhìn thấy vây tai xanh lam của đối phương khẽ run lên một chút, rõ ràng là đã nghe thấy âm thanh của hắn.

Phong Bất Yếm cong cong mắt, nâng tay xoa xoa mái tóc dài mềm mại của đối phương, nói: "Không sao rồi, thay quần áo xong chúng ta sẽ rời khỏi nơi này."

Vây tai mỏng như cánh ve lại run rẩy, giọng nói trong trẻo đáp lại bằng âm thanh cực nhẹ: "Ừm."

Phong Bất Yếm đứng dậy rời đi rồi đóng cửa phòng thay đồ lại, ngẩng đầu đón lấy tầm mắt đang nhìn về phía này của mọi người.

Đội viên tóc nâu há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi, giống như đang nghẹn một bụng lời muốn nói, nhưng lại không dám phát ra một chữ.

Trong phòng thay đồ truyền ra tiếng thay quần áo sột sột soạt soạt, Nghiêm Thu Hồ ra hiệu cho Phong Bất Yếm, chờ đối phương đi tới, cô mới mở miệng: "Anh---"

Cô chỉ mới nói một chữ đã dừng lại, thở dài thật sâu: "Đối xử tốt với cậu ấy."

Phong Bất Yếm khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Chuyện này không cần Nghiêm bộ trưởng lo lắng."

Nghiêm Thu Hồ gật đầu, biểu cảm của đối phương có vẻ có chút có chút bất cần đời, nhưng cô lại nhạy bén bắt được một tia nghiêm túc trong đáy mắt hắn.

Cô cười cười nói: "Nếu là Phong đội thì tôi vẫn tương đối yên tâm."

Nghiêm Thu Hồ cũng không lo lắng về phẩm hạnh của Phong Bất Yếm, chỉ là Sở Thời Thời dù sao cũng là mầm non duy nhất của tộc nhân ngư, lại vừa từ thế giới khác trở về, cho dù cậu ấy không làm gì cả, cô cũng phải lo lắng cậu ấy có phải không thích ứng được với cuộc sống ở thế giới này hay không.

Cửa phòng thay đồ bị đẩy ra, Sở Thời Thời đã biến lại thành hình người, cũng mặc chiếc áo choàng rộng thùng thình kia lên.

"Thủ tục chính thức xử lý giấy tờ thân phận nhân ngư tương đối phức tạp, có lẽ cần phải mất mấy ngày, đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp gửi thẻ thân phận đến căn cứ của Phong đội." Nghiêm Thu Hồ nói: "Mấy ngày nay cậu cứ dùng thẻ thân phận tạm thời trước nhé, hiệu lực cũng giống như chính thức, chỉ là có thời hạn một tháng."

Sở Thời Thời gật gật đầu rồi nhận thẻ: "Cảm ơn."

"Không cần khách sáo." Nghiêm Thu Hồ cười, trên mặt đã không còn vẻ nghiêm khắc lúc mới gặp.

"Nếu không còn chuyện gì khác, chúng tôi đi trước đây." Phong Bất Yếm nói.

Nghiêm Thu Hồ nói: "Ừ, có chuyện thì tôi sẽ liên hệ với hai người."

Sở Thời Thời lại đội mũ trùm đầu rộng thùng thình của áo choàng lên, đi theo Phong Bất Yếm rời khỏi bộ Công Vụ. Mũ trùm đầu che khuất tầm mắt của mọi người, cuối cùng cũng khiến cậu cảm nhận được cảm giác an toàn quen thuộc.

Phong Bất Yếm nhỏ giọng hỏi: "Còn khó chịu không?"

"Khá hơn nhiều rồi." Sở Thời Thời lắc đầu: "Thật ra cũng không khó chịu lắm."

Phong Bất Yếm nhìn đối phương một cái, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi gì.

Hòn đá nhỏ dường như cực kỳ không quen để lộ đuôi cá trước mặt người khác, hắn nghĩ thầm. Đó không chỉ đơn giản là 'xã khủng' hoặc 'thẹn thùng' có thể hình dung, nếu nhất định phải nói, dùng từ 'bài xích' có lẽ sẽ thích hợp hơn.

Nhưng mà đuôi cá là kết cấu cơ thể trời sinh của nhân ngư, tại sao lại bài xích việc lộ ra ngoài?

Ít nhất ở thế giới này, Long tộc Long Nham sẽ không bài xích lộ ra sừng và đuôi rồng trước mặt mọi người, Cửu Vĩ Hồ tộc Cửu Tùng cũng sẽ không để ý người khác nhìn thấy đuôi hồ ly của cậu ấy.

Nghĩ đến một tia khác thường mà hắn cảm nhận được ngày hôm đó trong cung điện nhân ngư, khi lão giả nhân ngư dò hỏi Sở Thời Thời về chuyện ở thế giới khác, Phong Bất Yếm không khỏi nhíu mày. 

Hòn đá nhỏ ở thế giới khác, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?

Phong Bất Yếm chỉ có thể đoán là có liên quan đến đuôi cá, hắn nhìn thoáng qua người bên cạnh một cái, vừa vặn chạm phải đôi mắt xanh lam xinh đẹp dưới vành mũ đang lén nhìn sang đây.

Sở Thời Thời hỏi hắn: "Đang nghĩ gì thế? Sao lại mặt ủ mày ê vậy?"

Phong Bất Yếm nhướng mày cười: "Đang nghĩ xem phù thủy nhỏ trước mặt tôi khi nào thì lộ bản tính ăn th.ịt người."

"Nói không chừng là ngay bây giờ ó." Sở Thời Thời bị hắn chọc cười, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, giống như thật sự đang suy nghĩ xem nên xuống miệng từ bộ phận nào trước.

Vừa nói, thang máy huyền phù phía trước cuối cùng cũng đã đến tầng mà họ đang ở, cánh cửa kim loại trượt sang hai bên, một bóng dáng quen thuộc bước ra từ trong thang máy.

Tóc bạc mắt đỏ áo khoác xám, rõ ràng chính là Lệ Niên.

Thấy hai người đang đợi bên ngoài thang máy huyền phù, Lệ Niên hơi hơi sững sờ, dường như không ngờ lại gặp bọn họ ở đây.

"Phong đội, thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi." Lệ Niên thân thiện cười nói.

Sở Thời Thời trong lòng nói thầm một câu, gã ta đúng là biết diễn quá đi.

Phong Bất Yếm cũng hơi hơi sững sờ, sau đó nhiệt tình nói: "Trùng hợp quá Lệ đội, tôi còn vừa mới nghĩ xem khi nào thì mời anh đến căn cứ của chúng tôi ngồi chơi đây!"

Ừm, vị này cũng là ảnh đế Oscar, Sở Thời Thời vẫn thầm nghĩ.

Lệ Niên bị sự nhiệt tình của hắn làm cho hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc như cũ: "Có thời gian ---"

Vừa mới mở miệng, Phong Bất Yếm đã tiếp tục nhiệt tình nói: "Hay là hôm nay đi! Đúng lúc tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ xong, chúng ta cùng đến căn cứ ngồi chơi rồi ngắm nghía mấy bảo bối tôi mang về từ tinh cầu mới!"

Lệ Niên nghẹn một hơi ở trong ngực, mắt thấy đối phương dường như còn muốn nói gì đó, gã vội vàng dứt khoát nói: "Lần này thì thôi vậy, không khéo là tôi còn có việc, đợi lần sau đi."

"Lệ đội còn bận việc à..." Phong Bất Yếm thở dài một tiếng, trông vô cùng thất vọng: "Vậy chỉ có thể đợi lần sau, Lệ đội có rảnh thì nhất định phải đến đấy."

"Nhất định, nhất định." Lệ Niên cười gượng, cố gắng chuyển chủ đề: "Vị này là?" 

Ánh mắt gã ta rơi vào người vẫn luôn đi theo sau Phong Bất Yếm, đối phương mặc một chiếc áo choàng rộng thùng thình không thấy rõ dáng người, thoạt nhìn có vẻ như không muốn người khác biết mình là ai.



Phong Bất Yếm cười nói: "Đây là bạn mới tôi đưa về từ tân tinh cầu, tên là Sở Thời Thời."

Dưới vành mũ to rộng chỉ lộ ra một phần cằm nhọn gầy, người thần bí khoác áo choàng tiến lên hai bước chủ động nói: "Chào Lệ đội, tôi từng nghe Phong ca nhắc đến anh rồi."

Không biết là cố ý hay vô tình, cánh tay vừa nãy bị che khuất của người thần bí lộ ra ngoài, chiếc túi lông xù khoác trên cánh tay lúc này vừa vặn đối diện với Lệ Niên, viên đá xấu xí đen thui bên trong túi thoạt nhìn quen thuộc tới chói mắt.

Đồng tử của Lệ Niên hơi co lại, đây là ---

Chú ý đến tầm mắt của gã ta, Sở Thời Thời chủ động nói: "Đây là Phong đội tặng tôi, viên đá thật xinh đẹp, đúng không?"

Phong Bất Yếm thấy thế, cũng cầm lấy chiếc túi vẫn luôn treo trên cánh tay mình xuống, để hai chiếc túi đặt song song cạnh nhau.

Bạo kích đến từ hai cái túi lông có hoa văn meme đầu gấu trúc giống hệt nhau không thể nghi ngờ, là cực kỳ lớn.

Anh có ổn hông?.jpg

Anh diễn giỏi thật đấy!.jpg

Lệ Niên: "..."

Phong Bất Yếm cười híp mắt nói: "Xác ngoài của viên đá bảo bối không biết sao lại bị vỡ mất, vừa hay Sở Thời Thời nói cậu ấy rất thích viên đá này, tôi liền tặng vỏ đá rụng ra của viên đá bảo bối cho cậu ấy."

"Cục đá xinh đẹp như vậy, trước đây tôi chưa từng nhìn thấy." Sở Thời Thời cảm khái: "Tốn rất nhiều thời gian mới có thể dán lại vỏ đá, nhưng nó xứng đáng để tôi làm như vậy." 

Cậu còn vừa nói vừa vươn tay sờ sờ lớp vỏ sần sùi của viên đá xấu xí, giọng điệu cực kỳ dịu dàng: "Em nói có đúng không, cục cưng nhỏ?"

Lệ Niên: "..."

Giờ phút này gã ta thậm chí còn có dục vọng muốn tự chọc mù hai mắt mình, nhưng gã ta không những không thể làm như vậy mà còn phải duy trì nụ cười trên mặt, không thể để người khác nhìn ra bất kỳ sự khác thường nào.

"Đúng, đúng là rất xinh đẹp." Lệ Niên căng da đầu nói: "Vô cùng độc đáo, vô cùng đẹp."

"Phong ca quả nhiên nói không sai." Sở Thời Thời giọng điệu hưng phấn: "Phong ca nói anh cũng thích mấy viên đá này, thật sự quá tốt rồi."

Lệ Niên bị nghẹn đến đau tim, mắt thấy hai người kia dường như còn vô số lời muốn nói, gã vội vàng lên tiếng: "Xin lỗi, hiện tại tôi còn có việc gấp trong người, lần sau nói chuyện nhé."

Nói xong, gã ta áy náy gật đầu xin lỗi với hai người rồi nhanh chóng vòng qua bọn họ đi vào bên trong bộ Công Vụ.

Vừa đi còn vừa nghe thấy có người xì xào bàn tán trong đại sảnh:

"Thì ra Lệ đội và Phong đội có quan hệ tốt như vậy à!"

"Bây giờ thịnh hành dùng túi đầu gấu trúc nuôi đá xấu xí he? Nghe ý của Phong đội, hình như Lệ đội cũng thích?"

"Đây là trào lưu kỳ quái gì thế?"

"Mặc kệ nó kỳ quái hay không, Phong đội cùng Lệ đội đều thích thì chắc chắn có lý do của họ, chúng ta cứ làm theo là được!"

Lệ đội cơ thể loạng choạng, hai mắt tối sầm, suýt chút nữa thì phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vấp ngã ngay trên đất bằng.

Mẹ kiếp, một đời thanh danh của gã ta!

Chờ đã, nếu thật sự để trào lưu lố bịch này thịnh hành thì chẳng phải sau này mỗi lần đến tổng bộ Hiệp Hội Thợ Săn, gã ta đều phải nhìn cái túi đầu gấu trúc vạn ác kia phối với cục đá xấu xí hay sao?!

Trong khoảnh khắc này Lệ Niên chợt cảm thấy, không làm thợ săn nữa, dường như, dường như cũng không tệ.

Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời cùng bước vào thang máy huyền phù, chờ sau khi cửa kim loại đóng lại, Sở Thời Thời cuối cùng cũng không nhịn được, phụt một cái bật cười thành tiếng.

Phong Bất Yếm nhìn cậu với ánh mắt mang theo ý cười: "Diễn không tệ."

Sở Thời Thời cũng khen lại đối phương: "Anh cũng vậy."

"Thật ra tôi thì có chút tò mò." Phong Bất Yếm hỏi cậu: "Tại sao khi đối diện với Lệ Niên, chứng xã khủng của em lại không tái phát?"

Sở Thời Thời vô cùng đúng tình hợp lý nói: "Bởi vì ở chỗ tui, gã ta không tính là người."

Phong Bất Yếm khẽ nhướng mày: "Không phải người? Vậy là cái gì?"

Sở Thời Thời lấy ra một viên thuốc đặc trị từ trong túi, xé bao bì nhét vào miệng, sau đó vẫy vẫy túi ni lông trong suốt trong tay với Phong Bất Yếm: "Gã ta là cái này."

Phong Bất Yếm lập tức hiểu ý của đối phương: "Là rác rưởi?"

Sở Thời Thời ừ hừ một tiếng, viên thuốc đặc trị cứng rắn trượt trong miệng, va vào hàm răng phát ra tiếng lách cách nhẹ.

Phong Bất Yếm cũng cười thành tiếng theo Sở Thời Thời, giơ tay xoa xoa đầu cậu qua mũ trùm: "Em nói đúng."

Mà ở một bên khác, Lệ Niên chịu đựng bị mọi người lẩm nhẩm lầm nhầm suốt một đường, cuối cùng cũng đến nơi. 

Người mở cửa cho gã ta không ai khác, chính là phó bộ trưởng bộ Công Vụ vừa gây ra sự phẫn nộ của quần chúng vì tư dục cá nhân trong văn phòng của Nghiêm Thu Hồ lúc nãy.

Người đàn ông trung niên bụng phệ hơi hơi nghiêng người, để Lệ Niên tiến vào văn phòng của mình: "Sao vậy Lệ đội, sắc mặt khó coi thế, có ai chọc giận anh à?"

Lệ Niên hừ lạnh một tiếng, lại không có ý định trả lời câu hỏi của ông ta, chuyện mất mặt lại khiến gã nghẹn họng như vậy, gã không muốn nhớ lại thêm lần nào nữa.

"Người mà Phong Bất Yếm mang về từ tinh cầu mới rốt cuộc là ai?" Gã ta trực tiếp đi vào chủ đề: "Ngay cả Nghiêm Thu Hồ cũng bị kinh động?"

Sắc mặt người đàn ông trung niên cũng trầm xuống, ông ta thở dài một hơi rồi nói: "Không phải tôi không muốn nói cho anh biết đâu, Lệ đội , thật sự là tôi không có cách nào nói được."

Lệ Niên nheo mắt lại: "Không có cách nào nói?"

Người đàn ông trung niên há miệng, trên đầu lưỡi ló ra một con dấu khế ước nhỏ xíu. Ông ta lắc đầu nói: "Lần này Nghiêm Thu Hồ hạ tử lệnh, tất cả những người biết tình hình thực tế đều phải chấp nhận phong ấn."

Lông mày của Lệ Niên nhíu lại càng chặt.

Tình huống nghiêm khắc như vậy, gã ta vẫn là lần đầu tiên gặp phải.

Bất kể thế nào, tuy rằng gã không dò hỏi được tình hình thực tế, nhưng thái độ của Nghiêm Thu Hồ đã nói rõ tất cả ---

Tên nhóc tên là Sở Thời Thời kia, chắc chắn không phải người bình thường.

Điều này càng củng cố quyết tâm nhất định phải cướp người từ chỗ Phong Bất Yếm của Lệ Niên.

Còn không phải là cục đá xấu xí thôi à, gã nghiến răng, cũng không phải là không được ---

Mẹ kiếp.

Gã ta không được.

Gã ta thật sự không được.

Sau khi rời khỏi bộ Công Vụ, Phong Bất Yếm lại không trực tiếp đưa Sở Thời Thời về bãi đỗ xe dưới lòng đất mà là đi đến bộ phận cơ Giáp nằm ở một tầng khác.

Sở Thời Thời liếc mắt nhìn thoáng qua bảng hiệu bộ phận Cơ Giáp, lập tức hiểu rõ mục đích Phong Bất Yếm đến đây, chắc chắn là để lấy cơ giáp Bạch Kình cấp S.

Quả thật là như vậy.

Phong Bất Yếm trực tiếp đi đến quầy dịch vụ: "Xin chào, tôi đến lấy cơ giáp."

Thợ săn cơ giáp ở quầy dịch vụ nhận thẻ thân phận của hắn, nhưng thái độ lại có chút kỳ lạ: "Phong đội? Đến lấy 'Bạch Kình' đúng không? Xin anh chờ một chút."

Nói xong hắn ta liền vội vội vàng vàng rời đi, bóng dáng biến mất trong cánh cửa phía sau quầy dịch vụ.

Phong Bất Yếm nhướng mày, cũng không sợ đối phương trở mặt, quả nhiên không bao lâu sau, vị thợ săn cơ giáp kia đã trở lại quầy dịch vụ.

Chỉ có điều, lần này, sau lưng anh ta còn có thêm một người nữa. Đó là một ông lão hai bên tóc mai đã bạc trắng, tuổi ước chừng sáu mươi bảy mươi, nhưng trông đặc biệt có tinh thần.

Là bộ trưởng bộ phận Cơ Giáp Tần Châu: "Phong đội, cuối cùng cũng đợi được cậu rồi."

*Thêm một lần không nhớ tên, tui quên đợt trước tui edit tên bộ trưởng là gì rồi, có hai kiểu tên là tên tiếng Anh và tiếng Hán, tui edit lại theo tiếng Hán trước, có gì lần beta tổng kết sau tui sửa lại.

Ông ấy cười cười với Phong Bất Yếm, chỉ là Sở Thời Thời lại cảm thấy, trong nụ cười này không hiểu sao lại mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi.

Phong Bất Yếm mặt không đổi sắc: "Bộ trưởng Tần, lâu rồi không gặp, dạo này ông khỏe chứ?"

Đầu lông mày của Tần Châu giật một cái: "Khỏe, nhờ có anh, tôi khỏe lắm."

Ông hít sâu một hơi, hơi hạ thấp giọng nói: "Đây không phải chỗ nói chuyện, Phong đội mời đi theo tôi."

Sở Thời Thời có chút khẩn trương.

Thái độ của vị bộ trưởng Tần này nghe có vẻ không đúng lắm...

Chờ một chút, có khi nào lát nữa sẽ đánh nhau luôn không?

Dường như nhận ra sự khẩn trương của Sở Thời Thời, Phong Bất Yếm an ủi vỗ vỗ mu bàn tay cậu: "Không sao đâu."

Tần Châu đưa hai người đến văn phòng của ông ấy, cửa vừa đóng lại, ông liền siêu cấp lớn tiếng mà hừ lạnh một tiếng: "Phong đội, lần này cậu làm vậy là quá mức không trượng nghĩa! Đã nói là đưa phương thức liên lạc của tôi cho vị đại sư Lâm Gian kia, giờ đã qua bao lâu rồi, tôi ngay cả một lời mời kết bạn cũng không nhận được! Có phải cậu muốn giấu người đi không hả?"

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Sở Thời Thời hơi hơi sững sờ, chuyện này sao lại liên quan đến cậu?

"Chuyện này là ông hiểu lầm tôi, tôi sớm đã gửi danh thiếp điện tử của ông cho cậu ấy rồi." Phong Bất Yếm cũng ngẩn ra: "Sao vậy? Cậu ấy không liên lạc với ông à?"

"Chứ sao nữa!" Tần Châu giận dữ đi tới đi lui: "Cậu đã đưa danh thiếp của tôi cho cậu ấy? Cậu ấy có biết tôi là bộ trưởng phân bộ Cơ Giáp của Hiệp Hội Thợ Săn không?"

Phong Bất Yếm khẳng định: "Cậu ấy đương nhiên biết."

Vừa nói, hắn vừa không dấu vết dùng khóe mắt nhìn lướt qua Sở Thời Thời.

Đối phương đội mũ trùm rộng thùng thình không nhìn rõ biểu cảm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khóe môi hơi mím lại, dường như đang tự hỏi gì đó.

Sở Thời Thời quả thực đang tự hỏi, cậu nhớ lại 'danh thiếp điện tử' mà Phong Bất Yếm nói, ngay vào ngày mà Phong Bất Yếm tặng Bạch Kình cho cậu như một món quà rút thăm trúng thưởng, đối phương quả thực có gửi một tấm danh thiếp điện tử vào hộp thư của cậu.

Lúc đó Sở Thời Thời chỉ nhìn lướt qua một cái, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ đã chìm vào một loạt sự kiện xấu hổ xã chớt nối gót mà đến sau khi phá xác.

Sau đó thì bọn họ đi đến tinh cầu Lan Ni Đặc của tộc nhân ngư, cậu liền hoàn toàn vứt tấm danh thiếp này ra sau đầu.

Bây giờ nghe Tần Châu nhắc đến chuyện này, Sở Thời Thời cuối cùng mới bảo Linh Linh Bá tìm tấm danh thiếp suýt chút nữa đã bị ném vào thùng thư rác trong hộp thoại ra.

Tần Châu vẫn còn đang buồn bực nói: "Đã biết là lời mời của Hiệp Hội Thợ Săn, sao cậu ấy lại thờ ơ như vậy chứ?"

Phong Bất Yếm thu hồi tầm mắt, thở dài: "Đều đã là đại sư rồi, nhân vật ở cấp bậc này có chút cá tính riêng cũng không lạ."

Tần Châu cũng thở dài theo: "Đây là lời mời của Hiệp Hội Thợ Săn mà, tôi còn chuẩn bị để cậu ấy tham gia buổi bỏ phiếu nội bộ của bộ phận Cơ Giáp vào tháng sau, rồi chỉ cần cậu ấy thông qua khảo hạch, với thực lực đó, sau khi đến bộ phận Cơ Giáp, muốn làm tới vị trí nào chẳng phải đều do cậu ấy quyết định sao?"

Ông thật sự không thể hiểu nổi, trên thế giới này làm gì có ai có thể từ chối lời mời của Hiệp Hội Thợ Săn chứ? Hơn nữa còn là lời mời của bộ trưởng phân bộ tự mình mời! Đây là đãi ngộ mà bao nhiêu người cầu mà không được đấy!

Phong Bất Yếm xòe tay: "Việc này tôi cũng không có cách nào, suy nghĩ của đại sư tôi không thể quyết định được."

Tần Châu vô cùng buồn bực nhưng cũng biết chuyện này không phải lỗi của Phong Bất Yếm, chỉ có thể không ngừng dặn dò: "Cậu lại giúp tôi nói với đại sư thêm lần nữa đi."

Phong Bất Yếm gật đầu đáp ứng.

Lấy được cơ giáp Bạch Kình rồi, Phong Bất Yếm cuối cùng cũng đưa Sở Thời Thời đến bãi đỗ xe ngầm, Phương Luật đã đợi sẵn ở đây.

Sau khi lên xe, Sở Thời Thời tháo mũ trùm đầu xuống, cả người hoàn toàn nhẹ nhàng hẳn lên.

Cậu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, cảm thấy chuyến đi đến Hiệp Hội Thợ Săn ngày hôm nay, mặc dù quá trình có hơi căng thẳng nhưng tổng thể vẫn tương đối khiến cậu hài lòng.

Đang lúc cậu đang làm tổng kết trong lòng, bên má lại đột nhiên lạnh buốt.

Sở Thời Thời theo bản năng hít một hơi, quay đầu nhìn lại, liền thấy một ly trà sữa thêm đá được đưa đến trước mặt.

"Tôi bảo Phương Luật mua cho chúng ta." Phong Bất Yếm nói: "Có thêm trân châu pudding, tôi nhớ em thích."

Trà sữa đã được chu đáo mà cắm ống hút, Sở Thời Thời nhận lấy trà sữa, nhìn thấy trong tay Phong Bất Yếm cũng cầm một ly giống hệt.

Sở Thời Thời cúi đầu hút một ngụm, trà sữa không bỏ quá nhiều đường, vị ngọt thanh nhàn nhạt phối hợp với hương sữa mềm mịn thơm ngon của trân châu pudding, hương vị cực kỳ tuyệt vời.

"Ngon quá." Cậu cong cong mắt, đột nhiên nghi ngờ hỏi: "Anh không phải không thích ăn ngọt sao?"

Phong Bất Yếm có chút kinh ngạc: "Sao em lại biết?"

"Nghe An Tư kể." Sở Thời Thời nói. Chính xác hơn là, cậu vô tình nghe thấy An Tư nói vào buổi sáng sớm ngày thứ hai sau khi qua đêm ở đại điện tế tự của tộc nhân ngư.

"Cũng không hẳn là không thích, chỉ là không có hứng thú." Phong Bất Yếm nói: "Nhưng thỉnh thoảng uống cùng em một lần cũng không tệ."

Trong lòng Sở Thời Thời ấm áp.

Cùng cậu uống cái gì đó, những lời này nghe thật khiến người ta động lòng mà.

Phong Bất Yếm liếm liếm môi, chậc một tiếng: "Trân châu pudding vẫn còn hơi quá ngọt, lần sau để chủ quán đổi sang thạch trái cây bạc hà thử xem."

Sở Thời Thời phụt một tiếng bật cười: "Ở đâu có trà sữa bỏ thạch trái cây bạc hà chứ."

"Thử xem, lỡ như hương vị cũng không tệ thì sao?" Phong Bất Yếm cũng cười: "Aiz, không phải nói em cũng là cơ giáp sư sao? Có cân nhắc đến việc gia nhập bộ phận cơ giáp không?"

Hắn như vô tình nhắc đến chủ đề này, Sở Thời Thời thì lại bị hỏi đến ngẩn người, mãi một lúc lâu sau mới nói: "Tui không biết nữa."

Linh Linh Bá ở trong đầu cậu nói: "Ký chủ, sau khi gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn, tài nguyên nhiệm vụ chắc chắn sẽ tốt hơn, kiếm tiền kiếm điểm tích phân cũng sẽ càng nhanh hơn!"

Sở Thời Thời trong đầu ừ một tiếng: "Cái này tui biết."

Cậu biết, hơn nữa trước đây quả thật từng có suy nghĩ muốn gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn, trở thành một thợ săn Cơ Giáp.

Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ trước kia thôi.

Trên thế giới này, hầu như tất cả các cơ giáp sư đều lấy việc gia nhập bộ phận cơ giáp của Hiệp Hội Thợ Săn làm vinh dự. 

Trở thành thợ săn cơ giáp đương nhiên là một lựa chọn rất tốt, Sở Thời Thời trước kia cũng nghĩ như vậy, nhưng mà... Nhưng mà sau khi đi theo Phong Bất Yếm ra ngoài làm nhiệm vụ một lần, nhìn thấy nhiều cảnh đẹp như thế, cậu lại có chút do dự.

Cuộc sống của thợ săn cơ giáp cũng giống như kiếp trước của cậu, công việc mỗi ngày đều là giao tiếp với máy móc, có thể nói là một chức nghiệp đem chữ 'trạch' quán triệt đến mức tận cùng.

Nếu là Sở Thời Thời của trước kia thì chắc chắn sẽ không chút do dự nào mà chọn nghề nghiệp như vậy.

Nhưng bây giờ cậu đã khác rồi.

Sở Thời Thời của hiện tại so với cuộc sống nhất thành bất biến trước kia, dường như càng khao khát được bước ra thế giới bên ngoài để lặng lẽ ngắm nhìn một mặt tốt đẹp khác của nhân sinh hơn.

Có biết bao cảnh sắc nhiễm nét đặc trưng riêng biệt như vậy, có biết bao ngày mặt trời mọc rồi lặn, thủy triều dâng rồi rút, còn có cả một người cùng cậu ngắm nhìn thế giới này nữa ---

Sở Thời Thời lén lút nhìn thoáng qua Phong Bất Yếm một cái, đối phương đang cúi đầu chờ đợi cậu đáp lại.

Trong lòng thầm nghĩ, dường như trong lúc bất tri bất giác, cậu đã trở nên có hơi tham lam rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Phong Bất Yếm: Em có thể càng tham lam hơn một chút, tôi không ngại, thật sự [Điên cuồng ám chỉ.jpg]

Chương Trước

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét