Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 45
Nhìn từ góc độ này, Phong Bất Yếm không thể thấy rõ cảm xúc trong mắt thanh niên, chỉ có thể cảm nhận được đối phương dường như đang do dự rối rắm chuyện gì đó.
"Không biết có nên trở thành thợ săn cơ giáp hay không à?" Hắn nhẹ nhàng mở miệng.
Sở Thời Thời chần chừ hai giây, gật gật đầu ừ một tiếng.
"Không biết thì cứ không biết, cũng đâu phải chuyện gì to tát." Phong Bất Yếm cười nói: "Ly trà sữa đều bị em bóp tới bẹo hình bẹo dạng rồi kìa, cẩn thận đổ hết xuống quần."
Sở Thời Thời giật mình, theo bản năng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy ly trà sữa rõ ràng vẫn còn êm đẹp nằm trong tay mình, hoàn toàn không có dấu hiệu biến dạng, cũng càng không có khả năng bị làm đổ.
Phong Bất Yếm chớp chớp mắt với đối phương: "Chọc em thôi."
Sở Thời Thời: "..."
Đã nhìn ra.
Phong Bất Yếm hỏi cậu: "Do dự có nên làm thợ săn cơ giáp hay không là bởi vì em còn những chuyện khác muốn làm?"
Sở Thời Thời gật đầu.
"Vậy thì cứ từ từ cân nhắc, không cần vội." Phong Bất Yếm cong cong mắt: "Cứ làm theo con tim của mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó."
...Muốn làm cái gì thì làm cái đó sao? Sở Thời Thời thầm lặp lại.
Trước đây cậu muốn sống hết một đời cùng cơ giáp, trốn trong thế giới tinh võng thực tế ảo không cần tiếp xúc với người khác, nhưng bây giờ cậu dường như đã có nhiều chuyện muốn làm hơn rồi.
Cảm giác như vậy quá phức tạp, Sở Thời Thời nhất thời có chút không lý giải được mạch suy nghĩ của mình. Cậu hút ly trà sữa trên tay một hơi thật mạnh, cảm giác mát lạnh khiến cậu hơi bình tĩnh lại, quyết định lại cho bản thân thêm chút thời gian để rối rắm.
Thấy thần sắc của thanh niên thoáng thả lỏng, Phong Bất Yếm cũng cong cong môi, tầm mắt dịch chuyển ra ngoài cửa sổ xe.
Hôm nay đi lấy 'Bạch Kình', Phong Bất Yếm cũng không có ý định che giấu thân phận trước mặt Sở Thời Thời, cho nên hắn có thể khẳng định, Sở Thời Thời chắc chắn có thể từ hành động đi lấy cơ giáp Bạch Kình mà đoán ra hắn chính là vị cố vấn đặc biệt ở cửa hàng sửa chữa Sơn Thạch.
Nhưng kỳ lạ là, cậu ấy không hề có bất kỳ biểu hiện kinh ngạc nào, thậm chí hoàn toàn không có ý định 'chất vấn' thân phận của hắn.
Tình huống này chỉ có thể nói rõ một chuyện, đó là Sở Thời Thời đã sớm biết thân phận của hắn, hơn nữa còn tạm thời không có ý định 'thành thật thẳng thắn đối diện nhau' với hắn.
Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng trong lòng, nghĩ thầm xem ra đối phương đã ngh.iện chơi đầu gấu trúc rồi.
Nhưng mà như vậy cũng khá tốt, hắn thầm nghĩ, có đầu gấu trúc hộ thân, hòn đá nhỏ cũng rất đáng yêu. Nếu như hòn đá nhỏ nguyện ý, vậy hắn cứ tiếp tục chơi cùng cậu ấy một chút vậy.
----
Sau khi từ Hiệp Hội Thợ Săn trở về căn cứ Liệt Dương, Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời ở trong căn cứ nghỉ ngơi hai ngày.
Bốn người Long Nham không biết đã chạy đi đâu, mấy ngày nay không thấy bóng dáng, Phong Bất Yếm nói bình thường bọn họ có thể đi bất cứ đâu, đến lúc cần bọn họ cùng làm nhiệm vụ thì chỉ cần trực tiếp gọi tới là được.
Rất nhanh đã đến ngày đã hẹn với Quan tinh giả Vân Sa.
Ái sủng của Vân Sa nuôi trong căn cứ của nàng, Phong Bất Yếm trước kia cũng từng nghe nói về ái sủng của Quan tinh giả.
Nghe nói, Quan tinh giả cực kỳ yêu thích con hải thú kia, bởi vì ái sủng là dị thú biển sâu, nàng còn đặc biệt di dời đến gần biển xây dựng một căn cứ mới, chỉ để tiện cho bảo bối cưng có thể thường xuyên ra ngoài chơi đùa.
Tuy rằng cùng ở trong tinh cầu Thợ Săn, nhưng căn cứ của Vân Sa cách căn cứ Liệt Dương có chút xa, Phong Bất Yếm quyết định lái cơ giáp đưa Sở Thời Thời đến căn cứ Quan Tinh.
Lại lần nữa nhìn thấy cơ giáp màu lam bạc xinh đẹp này, Sở Thời Thời vẫn sáng rực cả hai mắt, một lần nữa cảm khái Bruno quả là một trong những cơ giáp đẹp nhất mà cậu từng thấy.
Sở Thời Thời ngồi vào khoang cơ giáp, ngân lang trên quầng sáng có chút kinh ngạc nói: "Đây là lần đầu tiên Phong ca đưa người khác vào khoang điều khiển đấy."
"Không phải lần đầu tiên." Phong Bất Yếm nhướng mày, nghiêng người giúp Sở Thời Thời thắt dây an toàn: "Cậu quên mất hòn đá nhỏ bảo bối của tôi rồi à?"
Bruno rõ ràng sững sờ: "Đá... Đá..."
Nó đương nhiên không thể quên được.
Nhưng cục đá sao có thể tính là người được?
Phong Bất Yếm đột nhiên ồ một tiếng: "Quên chưa giới thiệu với cậu, đây là Sở Thời Thời, cũng là hòn đá nhỏ bảo bối của tôi."
Hắn tựa như trêu chọc mà nói, mắt liếc về phía thanh niên ngồi bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy vành tai đối phương hơi ửng đỏ.
Bruno trợn mắt há mồm: "Nhỏ, hòn đá nhỏ... là cục đá lúc trước sao?"
Phong Bất Yếm cười tủm tỉm gật đầu: "Không sai, chính là cậu ấy."
Ngân Lang khiếp sợ nhìn Sở Thời Thời, lại nhìn chỗ đùi của Phong Bất Yếm, lần trước gặp mặt, cục đá đen thui kia còn nằm trên đùi Phong Bất Yếm, nó dường như đang hồi tưởng lại hình dáng của cục đá kia.
Thân là một quản gia thông minh của cơ giáp, Bruno không thể hiểu nổi tại sao cục đá có thể biến thành người, nhưng nó cũng sẽ không nghi ngờ lời nói của Phong Bất Yếm.
Đường đến căn cứ Quan Tinh rất thuận lợi, hai người thành công đến nơi trước thời gian hẹn.
Vân Sa đã mở sẵn hệ thống phòng ngự cho bọn họ từ trước, Bruno trực tiếp dừng lại trong trạm không gian của căn cứ Quan Tinh.
Đây là lần thứ hai Sở Thời Thời gặp mặt Vân Sa, tuy rằng không căng thẳng như lần đầu tiên nhưng trước khi rời khỏi khoang cơ giáp, cậu vẫn không nhịn được mà nhét một viên thuốc đặc trị vào trong miệng.
Vân Sa vẫn mặc giống như lần trước, mái tóc màu tím bạc tung bay trong gió, nhẹ phiêu phiêu, thoạt nhìn rất xinh đẹp.
"Vất vả các cậu đến từ xa như vậy." Vân Sa khẽ mỉm cười: "Đi theo tôi, Tiểu Hải ở bên này."
Tiểu Hải là tên ái sủng của Vân Sa, Sở Thời Thời trước đây từng hỏi Phong Bất Yếm có biết Tiểu Hải là giống loài gì không, Phong Bất Yếm lại bảo hắn cũng không biết, Vân Sa bảo vệ ái sủng của mình rất tốt, ngay cả trong căn cứ Quan Tinh cũng không có bao nhiêu người biết được diện mạo thật của Tiểu Hải.
Sở Thời Thời nghĩ thầm, gọi bằng cái tên đáng yêu như 'Tiểu Hải', vậy chắc chắn là một con thú biển nhỏ nhắn đáng yêu rồi.
Nhưng hiện thực đã cho cậu một cái bạt tai vang dội.
Quan Tinh giả dẫn theo bọn họ đi thang máy huyền phù, xuống thẳng đến tầng dưới cùng của căn cứ Quan Tinh.
"Tầng dưới cùng là lãnh địa của Tiểu Hải." Vân Sa giới thiệu với bọn họ: "Tầng dưới cùng trực tiếp thông với vùng hải vực bên ngoài, bình thường Tiểu Hải có thể đi qua đường hầm dưới lòng đất để ra biển tự do hoạt động."
Sở Thời Thời thầm cảm thán một tiếng trong lòng, Vân Sa yêu thương Tiểu Hải còn hơn những gì người ngoài tưởng tượng nhiều.
"Tiểu Hải bình thường thích ra biển hoạt động, có khi mười ngày nửa tháng mới về một lần." Vân Sa tiếp tục nói: "Tình trạng nó không khoẻ bắt đầu khoảng mười ngày trước, lần đó sau khi nó trở về từ vùng biển bên ngoài, trên người mang theo vết thương, còn bị chảy m.áu."
Bị thương?
Chẳng lẽ là ở bên ngoài đánh nhau một trận với người ta?
Nghe tình huống này có vẻ như là đánh không lại nên về nhà tìm chỗ dựa than khổ mách lẻo.
"Tôi đã bôi chút thuốc cho nó, muốn nó ở trong căn cứ tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, dạo này đừng mang thương tích chạy lung tung nữa." Vân Sa nói: "Nhưng cũng từ chính ngày đó, Tiểu Hải bắt đầu chán ăn, tính tình nóng nảy, nghiêm trọng hơn là ngủ li bì, cho nó uống thuốc nó cũng phun ra."
Sở Thời Thời hỏi: "Là thuốc khó uống quá ư? Cho nên không chịu uống thuốc?"
"Không thể nào, thuốc đó được điều chế đặc biệt, là vị tôm tươi mà Tiểu Hải thích nhất." Vân Sa lắc đầu, ngữ khí rất lo lắng: "Thuốc không chịu uống, cơm cũng không ăn nổi, miệng vết thương trên người vốn một tuần là có thể khỏi hẳn, kết quả bây giờ đã mười ngày rồi, còn thường xuyên bị rách chảy m.áu."
Sở Thời Thời gật đầu, đại khái đã hiểu mình cần làm gì.
Tiểu Hải là sinh vật biển, mà nhân ngư trời sinh có độ tương tác rất cao với sinh vật biển, nếu chỉ để cậu an ủi loài hải sinh không chịu uống thuốc đàng hoàng, thân là nhân ngư, cậu chắc là có thể làm được.
Tuy nhiên, cái ý niệm lạc quan này chỉ kéo dài cho đến khi bọn họ đi đến tầng dưới cùng của căn cứ.
Cửa thang máy huyền phù mở ra, đập vào mắt mọi người là một hành lang thật dài dưới nước, bốn phía xung quanh hành lang đều được bao quanh bởi nước, có lẽ bởi vì chưa bật đèn, toàn bộ tầng dưới cùng nhìn có vẻ tối đen như mực.
Sở Thời Thời nhìn trái nhìn phải: "Tiểu Hải đâu?"
Vân Sa chỉ lên phía trên: "Nó ở ngay đó."
Sở Thời Thời buồn bực ngẩng đầu, men theo phương hướng Vân Sa chỉ mà tìm kiếm nửa ngày cũng không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu của sinh vật nào.
Mãi cho đến khi 'đám mây đen' khổng lồ trên đỉnh đầu bọn họ đột nhiên động một chút.
'Đám mây đen' lăn lộn quay cuồng trên đỉnh đầu bọn họ, đuôi cá khổng lồ nặng nề đập vào vách tường trong suốt của hành lang, phát ra một tràng âm thanh kinh thiên động địa, toàn bộ hành lang dài đều run lên ba cái.
Ngay sau đó, một đôi đồng tử đen nhánh khổng lồ dán chặt vào vách tường trong suốt, chớp mắt cũng không chớp mà nhìn ba người trong hành lang.
Vân Sa cách hành lang vuốt ve cự thú, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, Tiểu Hải, bọn họ là bạn của ta."
Sở Thời Thời: "..."
Tiểu Hải có sợ hay không cậu không biết, nhưng cậu thì sợ rồi, cái này hình như có hơi khác so với tưởng tượng của cậu.
Tiểu Hải sao lại, sao lại l-lớn, như v-vậy--- hả!!
Sở Thời Thời: Đồng tử động đất.jpg
Vân Sa quay đầu lại cười với hai người: "Đừng lo lắng, vật liệu của hành lang dài rất chắc chắn, Tiểu Hải không đập vỡ được đâu."
Sở Thời Thời: "."
Không, cậu lo không phải là cái này.
Cậu lo là mình sắp rời khỏi sự che chở của hành lang dài, tiến vào trong nước cho Tiểu Hải uống thuốc đây này.
Nhìn thấy hình thể của Tiểu Hải, Phong Bất Yếm cũng không nhịn được nhíu mày: "Đây là... Hắc Kình Độc Giác*?"
*Cá voi đen một sừng
"Không hổ là Phong đội, liếc mắt một cái đã nhận ra chủng tộc của Tiểu Hải." Vân Sa tán thưởng gật đầu: "Tiểu Hải từ khi còn là một đứa bé đã đi theo tôi rồi, tôi nuôi nó hơn ba mươi năm, tháng trước vừa mới trưởng thành."
Tuổi thọ của dị thú không thể dùng lẽ thường để phán đoán, hơn ba mươi tuổi mới trưởng thành trong dị thú cũng không phải chuyện hiếm thấy.
Thế giới trước đây của Sở Thời Thời không có chủng tộc Hắc Kình Độc Giác, cho nên cậu không hiểu rõ tình huống tính cách của tộc đàn này lắm
Nói thật, hiện tại cậu có chút muốn đánh trống lui quân.
Vân Sa dẫn đường ở phía trước, dẫn bọn họ đi đến căn phòng nhỏ ở cuối hành lang.
"Thấy cái cửa chắn này không?" Vân Sa chỉ chỉ vào cánh cửa tròn nhỏ gắt gao đóng chặt trong phòng: "Sau khi cửa phòng đóng lại, cậu có thể đi vào trong nước từ cửa chắn này, như vậy nước sẽ không chảy vào trong hành lang nữa."
Sở Thời Thời hít sâu một hơi, tỏ vẻ đã hiểu.
Vân Sa lại chỉ vào chiếc túi chống thấm nước bên cạnh: "Thuốc mà Tiểu Hải cần uống ở bên trong, nếu cậu có thể thuyết phục Tiểu Hải uống thuốc thì không còn gì bằng, nếu ngay cả cậu cũng không được..."
Nàng thở dài: "Vậy thì tôi chỉ có thể dùng biện pháp cưỡng chế thôi."
Đây là một biện pháp vạn bất đắc dĩ mới phải dùng đến, Vân Sa từ trước đến nay vẫn luôn cưng chiều ái sủng của mình, đương nhiên không muốn dùng biện pháp cưỡng chế đối với nó.
Nhưng nàng tin tưởng vào lời nhắc nhở của tinh không, cũng tin Sở Thời Thời có thể giúp mình giải quyết hoàn hảo tình huống đặc biệt lần này.
Cánh cửa căn phòng nhỏ khép lại, Sở Thời Thời và Phong Bất Yếm bị để lại trong phòng nhỏ.
Phong Bất Yếm nhẹ giọng hỏi: "Sợ không?"
Sở Thời Thời gật đầu: "Một chút."
Cậu không phải là thợ săn thực lực cao cường như Phong Bất Yếm, đối mặt với một con quái vật khổng lồ như vậy, nói không sợ hãi là không thể.
Mặc dù hình thể của Tiểu Hải không khoa trương như con hải quái trên hành tinh Lan Ni Đặc, nhưng đối với Sở Thời Thời mà nói, một cái quật đuôi nhẹ nhàng của Hắc Kình Độc Giác trưởng thành cũng có thể dễ dàng đánh toàn bộ cá thành một đống thịt băm nhuyễn.
Chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến người ta sởn gai ốc.
Sở Thời Thời hít một hơi thật sâu: "Sợ thì cũng phải làm thôi."
Tuy rằng bây giờ nói cậu không làm được vẫn còn kịp, nhưng dù sao đây cũng là giao dịch giữa cậu và Vân Sa, cậu không muốn trở thành người vừa mới bắt đầu đã vì sợ hãi mà bội ước.
Bất kể cuối cùng mọi chuyện có thể thành công hay không, dù sao vẫn phải thử một lần.
Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng, cũng không bất ngờ trước lựa chọn của Sở Thời Thời.
Sở Thời Thời thầm cổ vũ cho mình, trong lòng nhìn về phía Phong Bất Yếm, đang chuẩn bị bảo đối phương rời khỏi phòng nhỏ để mình biến đổi hình thái thì nhìn thấy nam nhân cách đó không xa đã cởi áo khoác ngoài, thậm chí còn vén lớp áo lót mỏng manh ở trong lên một nửa.
Sở Thời Thời: "!!!"
Cậu đột nhiên quay đầu lại, hoảng loạn nói: "Anh lại cởi đồ làm gì vậy!"
"Phải thay đồ lặn mà, đương nhiên phải cởi đồ trước." Phong Bất Yếm đúng lý hợp tình nói: "Nào có chuyện chưa cởi đồ mà mặc đồ lặn chứ."
"Không phải, anh mặc đồ lặn gì chứ..." Câu nói theo bản năng còn chưa kịp dứt, Sở Thời Thời đã ý thức được gì đó, kinh ngạc nói: "Anh định đi cùng tui sao?"
"Nếu không thì sao?" Giọng điệu của Phong Bất Yếm có vẻ rất nghi hoặc, như thể Sở Thời Thời vừa hỏi một vấn đề rất kỳ quái: "Sao tôi có thể để một mình em đi được?"
Sở Thời Thời: "..."
Không, không xong, vừa mới không cẩn thận liền ---
Cậu che lấy trái tim đang đập thình thịch trong ngực trái, thính tai mượt mà trong nháy mắt đỏ bừng lên như muốn nhỏ m.áu, cuối cùng cậu vẫn không nhịn được, biu một tiếng biến thành vây tai màu xanh lam.
Phong Bất Yếm thu hết thấy cảnh này vào mắt, nụ cười trên mặt càng thêm làm càn, chỉ tiếc là Sở Thời Thời quay lưng về phía hắn hoàn toàn không nhìn thấy một màn này.
"Được rồi, tôi đã thay xong rồi." Phong Bất Yếm vừa nói vừa vô cùng chủ động đi đến một góc nhỏ, quay lưng lại làm bộ úp mặt vào tường suy ngẫm.
Sở Thời Thời lén quay đầu nhìn hắn một cái, thấy đối phương vẫn tự giác như trước, trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cởi quần ngoài, biến ra đuôi cá.
"Tui cũng xong rồi." Sở Thời Thời nhỏ giọng nói.
Phong Bất Yếm quay người lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nhân ngư tóc vàng đang cuộn đuôi ngồi trên mặt đất.
Tư thế ngồi của nhân ngư đuôi xanh cực kỳ ngoan ngoãn, khi ngẩng đầu nhìn hắn, trong đồng tử xanh lam xinh đẹp tựa như chứa đựng hai hồ nước biển, như thể đang chờ mong hắn đến.
Thấy Phong Bất Yếm nhìn qua, Sở Thời Thời theo bản năng né tránh ánh mắt của đối phương một chút, nhưng lại không nhịn được lén dùng khóe mắt quan sát hắn.
Phong Bất Yếm cong môi, hai chân đi dài bước tới bên cạnh Sở Thời Thời, cúi người ôm cậu lên khỏi mặt đất.
Có kinh nghiệm của lần trước, lúc này Sở Thời Thời cực kỳ chủ động khoác tay lên vai Phong Bất Yếm, từ đó để ổn định cơ thể của mình.
Túi chống thấm nước của Vân Sa được Phong Bất Yếm đeo trên vai, trước khi đi nàng đã đưa cho Sở Thời Thời một chiếc máy liên lạc, nhưng lúc này vây tai của Sở Thời Thời có chút không giữ được máy liên lạc, cho nên máy liên lạc cũng được gắn lên tai của Phong Bất Yếm.
Giọng nói của Vân Sa từ trong máy liên lạc truyền đến: "Chuẩn bị xong chưa?"
Phong Bất Yếm trả lời: "Xong rồi."
Cánh cửa tròn nhỏ được Vân Sa điều khiển từ xa mở ra, bên ngoài dường như đã lắp đặt một thiết bị đặc biệt, dòng nước cũng không ào ạt tràn vào căn phòng nhỏ mà là từ từ lấp đầy.
Dòng nước quen thuộc bao bọc lấy cơ thể, Sở Thời Thời giật giật đuôi, không đợi Phong Bất Yếm buông tay ra đã linh hoạt chui vào trong nước biển.
Phong Bất Yếm thầm chậc lưỡi một tiếng, cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng mà giây tiếp theo, nhân ngư tóc vàng đang định bơi ra khỏi cánh cửa tròn nhỏ đột nhiên cứng đờ, thậm chí còn giật lùi ngược lại ra sau, một tay theo bản năng túm chặt lấy tay áo Phong Bất Yếm.
Phong Bất Yếm nhìn về phía cánh cửa tròn nhỏ, cổng tò vò tròn tròn đã bị một con ngươi cũng vô cùng tròn xoe chặn lại.
"Mọi người yên tâm, Tiểu Hải tuy rằng gần đây tính tình có chút nóng nảy, nhưng chưa từng làm bị thương người." Vân Sa nói: "Gặp phải hơi thở không thích, nó chỉ muốn tránh càng xa càng tốt, tình huống chủ động tiếp cận như vậy, chứng tỏ nó rất thích hương vị của mọi người."
"Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, tôi đã lắp đặt thiết bị tê liệt trong nước trước rồi." Vân Sa nói: "Nếu nó có hành động quá khích, tôi sẽ khởi động thiết bị để tiêm thuốc tê cho nó, sẽ không làm mọi người bị thương."
Vân Sa dường như cười một tiếng: "Cho nên Phong đội, anh cứ yên tâm."
Phong Bất Yếm cong môi: "Tôi biết rồi."
Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua nhân ngư đuôi xanh đang nắm chặt ống tay áo mình không buông, trong mắt xẹt qua một tia ý cười: "Em phải nắm chặt tôi đấy, đừng để không cẩn thận bị đuôi của Tiểu Hải quật bay mất."
Máy liên lạc ở trên tai Phong Bất Yếm, cho nên Sở Thời Thời hoàn toàn không biết Vân Sa vừa nói gì, cậu gật gật đầu, không hề nghi ngờ lời của Phong Bất Yếm: "Được, tôi biết rồi."
Vừa nói, cậu lại túm chặt hơn một chút.
Nhưng ống tay áo dù sao cũng chỉ là một miếng vải, nghĩ thế nào cũng không chống đỡ được sức mạnh của cự thú, lỡ như Tiểu Hải thật sự quật đuôi tới, e rằng ống tay áo của Phong Bất Yếm sẽ trực tiếp đứt đoạn, ngay cả một giây cũng không thể chống cự được.
Sở Thời Thời nuốt nước miếng, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: "Phong Bất Yếm."
Phong Bất Yếm dường như đoán được cậu muốn nói gì: "Sao vậy?"
"Tôi có thể nắm cánh tay anh không?" Nhân ngư tóc vàng hỏi, vây tai run rẩy kịch liệt: "Tôi sợ làm rách luôn ống tay áo của anh."
Phong Bất Yếm ừm một tiếng, chủ động đưa cánh tay ra: "Muốn nắm chỗ nào cũng được."
Sở Thời Thời trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vươn tay về phía bắp tay Phong Bất Yếm.
Cũng đúng vào lúc này, cánh tay Phong Bất Yếm theo dòng nước đung đưa một cái, Sở Thời Thời không nhắm trúng vị trí, lập tức chộp một phát vào bàn tay Phong Bất Yếm.
Cậu ngẩn người, vừa định dịch tay lên cánh tay đối phương thì Phong Bất Yếm đã nắm ngược lại tay cậu.
"Muốn nắm tay thì cứ việc nói thẳng ra, tôi cũng đâu phải không cho em nắm." Giọng nói mang theo ý cười của nam nhân vang lên bên tai: "Được rồi, đi thôi, chúng ta tốc chiến tốc thắng."
Sở Thời Thời: "..."
Cậu, cậu không phải ---
Linh Linh Bá ở trong đầu vô tình vạch trần đối phương: "Cậu rõ ràng có, ký chủ, đừng giãy giụa nữa."
Sở Thời Thời: "...Câm miệng, Tiểu Bá."
Linh Linh Bá: "Được hoi."
Bàn tay đang nắm tay Sở Thời Thời vô cùng hữu lực, mặc dù lực nắm cậu thật sự rất chặt, nhưng cũng không khiến cậu cảm thấy đau.
Sở Thời Thời nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, không nhịn được mà cười thầm trong lòng.
Sở Thời Thời: "Hì hì hì."
Vui vẻ đến mức nổi bong bóng.jpg
Linh Linh Bá ôm thanh năng lượng rụt vào chỗ sâu trong ý thức của đối phương, đồng thời kéo đen màn hình ánh sáng trong đầu, quyết định ai thích xem thì cứ xem, dù sao nó muốn nhắm mắt làm ngơ.
Có Phong Bất Yếm ở phía trước mở đường, Sở Thời Thời dường như thật sự không còn sợ hãi như thế nữa.
Cậu nuốt nước bọt, đung đưa đuôi cá xanh lam đi theo sau Phong Bất Yếm.
Con ngươi to lớn kia chắn ở cửa một lúc, dường như ý thức được bản thân mình có hơi cản đường nên đã chủ động lùi lại một chút.
Hai người thành công rời khỏi căn phòng nhỏ, đi đến vùng nước ngầm rộng lớn bên ngoài.
Thấy bọn họ đi ra, Độc Giác Hắc Kình thân hình khổng lồ rung đùi đắc ý tiến lại gần, cố gắng dùng cái đầu bự của nó cọ vào Sở Thời Thời.
Phản ứng này, dường như không khác biệt gì so với hải quái trên hành tinh Lan Ni Đặc.
Trong lòng Sở Thời Thời khẽ buông lỏng, đưa tay sờ sờ cái đầu to to trơn trơn của Tiểu Hải, lại đánh bạo sờ sờ cái sừng sắc bén đặc biệt trên đầu Hắc Kình Thú.
Hắc Kình phát ra một tiếng than nhẹ vui vẻ.
Sở Thời Thời hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội này, cậu lấy thuốc Vân Sa chuẩn bị ra từ trong túi, nhét vào miệng Tiểu Hải.
Viên thuốc kia còn to hơn ba cái đầu của Sở Thời Thời, quả thực như lời Vân Sa nói, có một mùi vị ngọt ngào thơm ngon khác thường.
Đừng nói là Hắc Kình vốn thích ăn hải sản, ngay cả Sở Thời Thời ngửi thấy cũng muốn cắn một miếng.
Viên thuốc thành công được nhét vào miệng Hắc Kình, nó crộp crộp cắn nát viên thuốc, có thể thấy đã rất cố gắng muốn nuốt xuống, nhưng cuối cùng vẫn thất bại kết thúc.
Những viên thuốc vỡ vụn thành từng hạt nhỏ rồi bị nhả ra nước, có thiết bị nhanh chóng đến dọn dẹp những đồ vật dơ bẩn xung quanh, nhưng Tiểu Hải lại trông có vẻ càng không có tinh thần hơn trước.
Giọng nói của Vân Sa vang lên từ trong máy liên lạc: "Ngay cả nhân ngư cũng không được sao..."
Nhân ngư tóc vàng ngửa đầu, mơ hồ nhìn ra một tia sốt ruột và uất ức từ đôi mắt đen láy của hắc kình.
Sở Thời Thời suy nghĩ một chút, vẫy đuôi lại bơi lên phía trước một đoạn, một tay dán chặt lên đầu hắc kình.
Tinh thần lực nhu hoà tràn ra từ trên cơ thể nhân ngư đuôi xanh, ánh sáng trắng nhạt xuất hiện trong nước, tựa như một vầng trăng tròn rơi xuống thủy vực.
Sở Thời Thời đang cố gắng sử dụng tinh thần lực cộng hưởng với con Độc Giác Hắc Kình này.
Chỉ số thông minh của cá voi được coi là tương đối cao, Độc Giác Hắc Kình nếu đã có quan hệ họ hàng với kình (cá voi), vậy thì chỉ số thông minh hẳn cũng không tệ.
Tinh thần lực cộng hưởng có thể giúp nhân ngư cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của sinh vật dưới đáy biển, nếu đối phương có trí thông minh cao thì thậm chí còn có thể trực tiếp hiểu được những gì đối phương nghĩ.
Trong thời gian này, Phong Bất Yếm vẫn luôn không buông bàn tay đang nắm Sở Thời Thời ra, không biết vì hắn quên, hay chỉ đơn thuần là không yên tâm.
Một lát sau, Sở Thời Thời mở mắt ra, đôi mắt xanh lam có chút hoảng hốt nhìn về phía Phong Bất Yếm.
Phong Bất Yếm hỏi cậu: "Sao vậy?"
Sở Thời Thời dường như có chút không biết phải mở miệng thế nào: "Tiểu Hải nói nó không phải bị bệnh, đây là phản ứng mang thai bình thường của nó."
Phong Bất Yếm hơi sững sờ: "Phản ứng mang thai? Nhưng mà Tiểu Hải... không phải là đực sao?"
"Tiểu Hải đúng là một con Độc Giác Hắc Kình đực." Vân Sa nói: "Nhưng Độc Giác Hắc Kình tương đối đặc biệt, nếu mẫu thú mang thai, vậy thì trong suốt cả thai kỳ, công thú sẽ cộng hưởng với mẫu thú, tất cả các phản ứng mang thai mà mẫu thú có, công thú đều có thể cảm nhận được."
Nhưng vấn đề hiện tại là, theo như Vân Sa nói, Tiểu Hải là một con Hắc Kình thú độc thân vừa mới trưởng thành một tháng trước mà!
Sở Thời Thời vẫn đang tiếp nhận thông tin truyền đến từ Tiểu Hải, chốc lát sau, cậu thần sắc hoảng hốt nói: "Tiểu Hải nói, nó tìm được một người vợ ở vùng hải vực bên ngoài, bây giờ vợ nó mang thai, nó muốn dẫn Vân đội đi gặp vợ nó, kết quả lại bị Vân đội nhốt lại."
Hiện trường nhất thời rơi vào im lặng.
Sở Thời Thời nói: "Tiểu Hải nói nó rất oan ức."
Vân Sa im lặng một lát, sau đó hỏi: "Vậy thì vết thương trên người nó..."
Sở Thời Thời cũng im lặng, lát sau có chút khó khăn mà mở miệng: "Là, là tình thú... giữa vợ chồng chúng nó."
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Thời Thời: Tui rất là chấn động [Cá cá khiếp sợ.jpg]
0 Nhận xét