Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 46
Hiện trường trong lúc nhất thời yên tĩnh đến mức khiến người sợ hãi.
Hắc Kình thú thân hình to lớn lắc lắc đuôi, đôi mắt đen bóng vô cùng tủi thân nhìn Sở Thời Thời, lại nhìn về phía Vân Sa đang đứng trong hành lang trong suốt.
Trong nhận thức của Tiểu Hải, nó chỉ muốn dẫn phụ huynh đi gặp bà xã của mình, lại thê thảm bị phụ huynh cấm túc, khoảng chừng mười ngày chưa được gặp bà xã rồi.
Còn chuyện nào càng oan ức hơn chuyện này không? Nếu không mau quay về gặp bà xã, Hắc Kình thật sự sợ nó sẽ bị bà xã coi là tra cá ăn sạch sẽ xong thì vứt bỏ vợ con.
Thật sự không thể nào oan ức hơn!
Lúc này Phong Bất Yếm đã chuyển sang chế độ liên lạc, để giọng nói của Vân Sa khuếch tán ra trong nước biển.
"Trước đây tôi... đã tìm hiểu về tập tính của Hắc Kình Độc Giác thú." Giọng nói của Vân Sa nghe có chút mơ hồ, giống như người đi trong hư không không tìm được điểm tựa: "Trong các tài liệu phổ cập khoa học có nói, Hắc kình thú lấy thực lực vi tôn, nếu công thú muốn có được quyền giao phối với mẫu thú, nhất định phải đánh thắng mẫu thú và những kẻ theo đuổi khác của mẫu thú."
“Mà một số mẫu thú có tính cách tương đối mạnh mẽ, trong quá trình giao phối, cũng có khả năng sẽ đột kích để khảo nghiệm công thú, mẫu thú sẽ chỉ sinh hạ hậu đại sau khi công thú vượt qua tất cả các bài kiểm tra của nó.”
Miệng vết thương trên người Tiểu Hải khi trở về lần này, Vân Sa hiện tại hồi tưởng lại, quả thực cảm thấy những vết th.ương kia rất giống như độc giác trên đỉnh đầu Hắc Kình thú tạo ra.
Nàng chỉ là không nghĩ tới, Tiểu Hải mới vừa thành niên được một tháng mà đã thành công tìm được bạn đời có tính cách tương đối mạnh mẽ như vậy.
May mắn là vị mẫu thú mạnh mẽ này không thực sự muốn cướp đi tính mạng của bạn đời, miệng vết th.ương trên người Tiểu Hải thực ra chỉ là những vết th.ương ngoài da, chỉ là không may kết hợp thêm phản ứng khi mang thai nên mới có vẻ hơi nghiêm trọng.
Vân Sa thở dài một hơi, cuối cùng cũng hiểu tại sao tinh không phải đi vòng một vòng nhắc nhở nàng, để nàng đi tìm nhân ngư cầu cứu chứ không phải đưa ra lời nhắc nhở trực tiếp hơn.
Chuyện này quá phức tạp và khó tin, nếu không phải có nhân ngư giúp đỡ tiến hành phiên dịch, e rằng Vân Sa căn bản không thể tìm ra sự thật từ lời gợi ý của tinh không.
"Thời kỳ mang thai của Độc Giác Hắc Kình thú rất ngắn, chỉ có ba tháng." Vân Sa tính toán thời gian: "Lần trước Tiểu Hải ra ngoài chơi là vừa mới qua sinh nhật, chơi nửa tháng mới trở về, lại bị tôi nhốt mười ngày, tính như vậy, đầu mẫu thú kia có lẽ đã mang thai gần một tháng rồi."
Nàng lại không tự chủ được mà rơi vào trầm mặc.
Tính như vậy, chẳng phải Tiểu Hải vừa mới thành niên được hai ngày đã chạy ra ngoài tìm vợ sao? Còn hoả tốc làm người ta to bụng?!
Nghe thấy lời Vân Sa nói, Tiểu Hải trở nên có chút nôn nóng, cái đuôi thô tráng đánh bang bang vào vách tường trong suốt, cái đầu to lớn nhìn về phía xa, lo lắng rên rỉ.
Sở Thời Thời an ủi sờ sờ đầu của Tiểu Hải một chút, nhỏ giọng dò hỏi: "Tiếp theo Vân đội định làm gì?"
Nguyên nhân căn bản khiến thân thể Tiểu Hải không khoẻ nằm ở chỗ mẫu thú kia, chỉ có sau khi thời kỳ mang thai của mẫu thú kết thúc, hai con Hắc Kình thú mới có thể kết thúc những bất tiện trong thai kỳ.
"Chuyện này nói đến cùng là lỗi của tôi." Vân Sa nhịn không được mà thở dài một hơi: "Tôi sẽ cùng Tiểu Hải đi thăm mẫu thú kia, nếu mẫu thú đồng ý, tôi sẽ đón nó về sống chung với Tiểu Hải. Nếu nó đã quen với cuộc sống tự do, mà Tiểu Hải cũng muốn đi cùng bạn đời của mình..."
Vân Sa dừng một chút, giọng nói có chút không nỡ, nhưng lại không có chút không muốn nào: "Hắc kình thú cực kỳ trung thành với bạn đời, tôi sẽ không can thiệp vào lựa chọn của Tiểu Hải."
Những chuyện 'gặp phụ huynh' sau này, không liên quan đến Sở Thời Thời và Phong Bất Yếm.
Sau khi Vân Sa đáp ứng Tiểu Hải sẽ cùng nó đi gặp mẫu thú kia, thằng nhóc Hắc Kình thú đã nôn nóng suốt mười ngày nay cuối cùng cũng ngoan ngoãn lại.
Sở Thời Thời và Phong Bất Yếm trở lại hành lang dài dưới nước, Vân Sa gật gật đầu với hai người: "Lần này rất cảm ơn Tiểu Sở và Phong đội."
Sở Thời Thời còn chưa hoàn toàn hoàn hồn từ cú sốc của chuyện 'đứa nhóc vừa mới thành niên đã có vợ có con', giọng điệu có chút mờ mịt: "Là chuyện nên làm."
Vân Sa cười nói: "Chuyện trước đây đã hứa với hai người, tôi sẽ không quên. Tôi đã truyền tin cho những trưởng bối đáng tin cậy trong nhà, để bọn họ giúp đỡ thu thập những tài liệu liên quan, chắc không lâu nữa sẽ có tin tức."
Hai mắt Sở Thời Thời sáng lên: "Vậy thì rất cảm tạ Vân đội."
Vân Sa lắc đầu: "Khách sáo rồi."
Vân Sa vốn định giữ Sở Thời Thời và Phong Bất Yếm ở lại căn cứ Quan Tinh ăn một bữa cơm rồi đi, nhưng Phong Bất Yếm biết Sở Thời Thời không quen ở trong môi trường xa lạ quá lâu, vì vậy bèn giúp đỡ uyển chuyển từ chối thiện ý của Vân Sa.
Hai người trở lại trong khoang cơ giáp của Bruno, hoàn cảnh quen thuộc khiến Sở Thời Thời khẽ thả lỏng một hơi, lại nhét vào trong miệng một viên thuốc đặc trị để tự an ủi.
"Người khác đều là xong việc hút thuốc, em đây là ---" Phong Bất Yếm dừng một chút, âm cuối như trêu chọc mà hơi nâng cao: "Thuốc xong việc"?
*Thuốc xong việc ở đây đại loại là thuốc tránh thai, xong việc là xong việc ấy ấy đó =))
Sở Thời Thời bị lời nói của đối phương làm cho giật mình, răng dưới theo bản năng dùng sức một cái, không cẩn thận cắn nát viên thuốc đặc trị đang lăn lộn trong kẽ răng, hương vị vừa cay tê tái vừa lạnh lẽo xộc thẳng lên não, hốc mắt trong chốc lát đã ửng đỏ, suýt nữa bị cay đến chảy nước mắt.
Phong Bất Yếm hơi khiếp sợ trợn to mắt: "Ai ai đừng mà, sao lại muốn khóc rồi? Được được được, tôi không nói, không nói nữa được không?"
Sở Thời Thời che miệng lại, cảm thấy đầu lưỡi sắp không còn là của mình: "Tui, tui không khóc!"
Chỉ tiếc là âm thanh đứt quãng lại còn nghẹn ngào của cậu phối hợp với một đôi mắt đỏ bừng vì cay, thoạt nhìn chẳng có chút sức thuyết phục nào.
Phong Bất Yếm đương nhiên biết đối phương không phải thực sự khóc, nhưng nhìn bộ dạng thảm thương của thanh niên tóc vàng, hắn căn bản không khống chế được bản thân, hơn nữa cũng không muốn khống chế bản thân lắm.
"Được được được, em không khóc." Hắn kéo một tờ giấy đưa cho thanh niên: "Lau lau?"
Sở Thời Thời: "..."
Quá qua loa có lệ đi! Căn bản là không tin cậu mà!
Cậu phẫn nộ nhận lấy khăn giấy, quyết định ba phút tới Phong Bất Yếm nói gì cậu cũng không thèm để ý.
Giây tiếp theo, Phong Bất Yếm không biết lấy từ đâu ra một cái túi giấy dầu: "Cá khô nhỏ có ăn không?"
Sở Thời Thời tương đối có cốt khí mà không lên tiếng.
Phong Bất Yếm mặc kệ mà tự mình mở bao bì ra, nắm lấy đuôi một con cá khô nhỏ đưa đến trước mặt thanh niên: "Nè, đặc biệt để đầu bếp của căn cứ làm vào sáng nay, dùng cá biển tươi mới vừa vớt lên."
Mùi thơm của cá khô xộc thẳng vào mũi, Sở Thời Thời trong lòng thầm mặc niệm 'ba phút, ba phút, ba phút'...
Ba giây sau, cậu nhả viên thuốc đặc hiệu trong miệng ra, một ngụm cắn lấy con cá khô đang lúc ẩn lúc hiện trước miệng mình, hàm hồ nói: "... Ăn."
Ba giây và ba phút chỉ thiếu có một chữ mà thôi, vấn đề không lớn, vấn đề không lớn!
*3 giây: 三秒; 3 phút: 三分钟. Một cái hai chữ, một bên ba chữ, chênh nhau một chữ.
Thấy vậy, Phong Bất Yếm không tiếng động cong cong môi, ý cười trong đáy mắt làm thế nào cũng giấu không được.
Linh Linh Bá chứng kiến toàn bộ quá trình trong đầu Sở Thời Thời: "..."
Thôi vậy.
Nó nên học cách làm quen.
Bruno chứng kiến toàn bộ quá trình Phong Bất Yếm trêu chọc nhân ngư đơn thuần: "..."
Thôi vậy.
Nó đã sớm quen rồi.
Sở Thời Thời ôm cá khô nhỏ mài răng, vị thơm ngon giòn tan của cá khô đã xua tan cái cay của thuốc đặc trị, đầu lưỡi của cậu rất nhanh đã khôi phục vị giác bình thường.
Cậu không dấu vết dùng khóe mắt quét về phía thân ảnh trên vị trí điều khiển chính, trước khi đối phương phát hiện ra tầm mắt của mình, lại nhanh chóng thu liễm mi mắt.
"Thỉnh thoảng tui cảm thấy, làm một con dị thú thực ra cũng rất tốt." Sở Thời Thời lẩm bẩm một câu trong đầu.
Quang cầu hệ thống tránh trong đầu cậu quơ quơ, phát ra một tiếng không có ý nghĩa cụ thể.
"Không cần suy nghĩ quá nhiều thứ, thích chính là thích, không thích chính là không thích." Sở Thời Thời cảm khái: "Như vậy thật sự rất tốt."
Linh Linh Bá dường như ý thức được Sở Thời Thời thật sự đang cảm khái chuyện gì: "Nhân loại cũng có thể."
Âm thanh máy móc hơi dừng lại một giây, lại lập tức bổ sung: "Nhân ngư cũng có thể."
Sở Thời Thời không nói chuyện, chỉ là răng rắc răng rắc cắn con cá khô nhỏ trong miệng.
Cậu biết Linh Linh Bá có lẽ đã nhìn thấu chuyện gì, những đạo lý này cậu đều hiểu, nhưng... nhưng mà Phong Bất Yếm quá mức chói mắt.
Tiểu Hải có thể đánh bại một đám đối thủ cạnh tranh để tìm được bạn đời chỉ trong vài ngày sau khi trưởng thành đã chứng minh nó vốn dĩ cũng đủ ưu tú, nhưng cậu thì khác.
Sở Thời Thời mím mím môi, hai tay nâng túi giấy giấy vô thức dùng sức, nhéo một góc của túi nhăn lại.
"Đang nghĩ gì?"
Phong Bất Yếm ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Sở Thời Thời, đồng tử đen thẫm tò mò dừng lại trên người cậu: "Biểu cảm nghiêm túc như vậy, đang suy nghĩ nhân sinh đại sự à?"
Sở Thời Thời bị âm thanh đột ngột của đối phương làm cho giật mình, suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi.
Phong Bất Yếm chớp chớp mắt: "Em không phải... vẫn đang suy nghĩ về chuyện của Tiểu Hải đấy chứ?"
...Cũng coi như là có liên quan một chút đến Tiểu Hải, Sở Thời Thời thầm nghĩ.
Nhìn biểu cảm của cậu, Phong Bất Yếm liền biết mình đã nói trúng rồi. Hắn nhướng mày, ngữ khí có vẻ vô cùng kinh ngạc: "Không ngờ nha hòn đá nhỏ, khẩu vị của em lại độc đáo như vậy, chỉ là chút tình thú nhỏ giữa vợ chồng chúng nó mà thôi, tới mức em phải nhớ mãi không quên đến tận bây giờ à?"
Sở Thời Thời: "???"
Phong Bất Yếm chẹp chẹp hai tiếng: "Nhìn em ăn cá khô nhỏ cũng không thấy ngon kìa."
Sở Thời Thời: "..."
"Nếu đã luyến tiếc như vậy..." Phong Bất Yếm nheo mắt suy nghĩ một lát: "Hay là bây giờ chúng ta liền đổi hướng quay lại? Vân đội hiện tại hẳn chỉ mới cùng Tiểu Hải xuất phát không lâu, lúc này quay đầu có lẽ vẫn còn kịp gặp gỡ hai vợ chồng chúng nó."
Sở Thời Thời ngậm một miếng cá khô trong miệng, nhưng lại giống như bị mắc nghẹn ở ngực.
"...Không cần đâu." Cậu dùng sức cắn vào cái đầu giòn tan của con cá khô, như thể coi cá khô thành người trước mắt, cắn đến nghiến răng nghiến lợi.
"Thật sự không cần?" Phong Bất Yếm hơi nghiêng đầu: "Nếu thật sự có hứng thú thì cũng không cần phải giấu diếm trước mặt tôi, thời đại nào rồi, có chút hứng thú độc đáo cũng không phải là chuyện gì không thể nói cho ai biết."
"Thật, sự, không, cần!" Sở Thời Thời gằn từng chữ một mà nói, vành tai mơ hồ lại có dấu hiệu ửng đỏ: "Không cần quay lại, tui cũng không có --- không có nghĩ đến chuyện... của vợ chồng Tiểu Hải!"
Phong Bất Yếm ý vị sâu xa ừ một tiếng: "Được, tôi biết rồi."
Sở Thời Thời: "..."
Anh biết cái gì rồi! Biết cái gì hả!!!
Cậu hít sâu một hơi, cảm thấy mình sắp bị tức ch.ết rồi.
Bruno trong màn hình đã xoay người lại, đưa lưng về phía họ, dường như không muốn tiếp tục xem tương tác kỳ quái giữa hai người.
Con người, dungd là một sinh vật vô cùng khó hiểu, nó nghĩ như vậy.
*
Sau khi trở về căn cứ không lâu, Sở Thời Thời đã nhận được một tin nhắn từ cửa hàng sửa chữa Sơn Thạch.
Là do vị cố vấn đặc biệt kia gửi tới, nói rằng cơ giáp Bạch Kình cấp S đã tới tay, cậu muốn trực tiếp gửi chuyển phát nhanh Tinh Tế sang, hay là hai người hẹn một thời gian địa điểm để gặp mặt trong hiện thực.
Sở Thời Thời nhìn tin nhắn này, cảm thấy CPU của mình sắp bị cháy queo rồi.
Gửi đến đây? Chắc chắn là không được rồi, cậu tạm thời vẫn không muốn lộ thân phận trước mặt cố vấn đặc biệt, bây giờ cậu đang ở tại căn cứ Liệt Dương, địa chỉ này vừa điền vào, với cái đầu thông minh của Phong Bất Yếm, nhất định có thể đoán ra thân phận của cậu.
Nhưng gặp mặt trong hiện thực...
Sở Thời Thời sờ sờ cằm, gặp mặt là không thể gặp mặt rồi, nhưng có thể nghĩ biện pháp tìm một điểm trung gian để lấy hàng trong hiện thực.
Cậu lật lật bản đồ, rất nhanh đã tìm được địa điểm thích hợp.
Đó là một trung tâm thương mại cách căn cứ Liệt Dương không xa, trung tâm thương mại có cung cấp tủ đựng đồ tự động, chỉ cần cậu và Phong cố vấn hẹn giờ, để Phong Bất Yếm đem cơ giáp Bạch Kình bỏ vào tủ đựng đồ trước, sau đó gửi mật mã tủ đồ sang để cậu tự đi lấy là được.
Khó khăn duy nhất của kế hoạch này chính là, làm sao để trong lúc lấy đồ không bị Phong Bất Yếm nhìn thấy.
Sở Thời Thời suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định đến lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến, thật sự không được thì dùng phương pháp rất tục nhưng rất hữu dụng ---
Đi tiểu kế!
*Cho ai mất 10s để load như tui, là ẻm giả vờ đi tiểu để trốn đi lấy đồ =))))
Sau khi đã quyết định xong, Sở Thời Thời lập tức gửi định vị trung tâm thương mại cho cố vấn Phong, cũng nói với đối phương kế hoạch của mình.
Một bên khác, Phong Bất Yếm đợi một lúc mới nhận được thư trả lời của đại sư Lâm Gian.
Trong nháy mắt nhìn thấy định vị của trung tâm thương mại kia, Phong Bất Yếm nhướng mày, thầm nghĩ phỏng đoán trước đây của hắn quả nhiên không sai, Sở Thời Thời không chỉ đã biết thân phận của hắn mà còn tạm thời không có ý định nói với hắn chuyện này.
Còn về nguyên nhân... Phong Bất Yếm cũng có thể đoán được đại khái.
Hắn cong môi, khóe mắt liếc nhìn thanh niên tóc vàng đang ngồi bên cạnh mình một cái, đầu ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình, trả lời: [Được, vậy thì sáng mai mười giờ, tôi sẽ để Bạch Kình ở trong tủ đựng đồ trên tầng cao nhất.]
Sở Thời Thời đã nhận được tin tức, mím mím môi, không nhịn được cười hì hì một tiếng.
"Cười cái gì?" Phong Bất Yếm biết rõ còn cố hỏi: "Gặp chuyện tốt à?"
Quả thực là chuyện tốt, hơn nữa là chuyện siêu cấp tốt.
Sở Thời Thời trong lòng cười trộm hai tiếng: "Không có gì, chỉ là quen biết một người rất thú vị trên Tinh Võng."
"Quen biết trên Tinh Võng?" Phong Bất Yếm hơi nhíu mày: "Thời buổi này tỉ lệ lừa đảo trên mạng không thấp đâu, quen biết bạn mới là chuyện tốt, nhưng đừng thả lỏng cảnh giác quá nhanh."
"Ừm ừm ừm, tôi biết." Sở Thời Thời nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng cong lên lại cưỡng chế buông xuống, lại không nhịn được cong lên.
Cuối cùng cậu nhịn không được cười lớn trong lòng: "Tiểu Bá cậu có nghe thấy không! Phong Bất Yếm nói hắn là kẻ lừa đảo kìa ha ha ha!"
Linh Linh Bá ôm thanh năng lượng: "Nghe thấy nghe thấy."
Thời gian rất nhanh đã đến ngày hôm sau.
Sau khi dậy sớm rửa mặt, Phong Bất Yếm nhanh chóng giải quyết bữa sáng của mình, con ngươi đen láy quét về phía thanh niên trước mặt, không chút để ý nói: "Buổi sáng tôi phải đi một chuyến đến trung tâm thương mại, em có muốn đi cùng không?"
Trong lòng Sở Thời Thời mừng rỡ, thầm nghĩ Phong ca của cậu quả nhiên chu đáo, chủ động đưa ra cơ hội để cậu cùng đi.
Nhưng trong lòng cậu vẫn còn hơi nhút nhát: "Trung tâm thương mại có nhiều người không?"
"Hôm nay là ngày làm việc, người sẽ không nhiều như ngày nghỉ, nhưng cũng khó nói." Phong Bất Yếm nói: "Nếu em muốn đi thì có thể mặc áo choàng phù thủy của mình."
Cái gọi là áo choàng phù thủy thực ra chính là chiếc áo choàng đen lần trước, kể từ sau khi hai người nói đùa về phù thủy, 'áo choàng phù thủy' liền trở thành nick name đặc biệt dành riêng của nó.
Sở Thời Thời gật đầu: "Được."
Có thuốc đặc trị và áo choàng phù thủy ở đây, cho dù có nhiều người một chút thì chắc cũng không sao, cậu thầm nghĩ.
Ăn xong bữa sáng, Phong Bất Yếm dẫn cậu đến hầm đỗ xe của căn cứ, vừa vặn gặp Phương Luật. Phương Luật có chút kinh ngạc: "Phong đội hôm nay muốn ra ngoài à?"
Phong Bất Yếm lười biếng ừ một tiếng: "Ở ngay gần đây, tự tôi lái xe là được rồi, không cần cậu đi theo."
Phương Luật gật gật đầu, tầm mắt đảo qua thân ảnh sau lưng Phong Bất Yếm, trong lòng ý vị thâm trường mà ồ một tiếng.
Đây là muốn đi hẹn hò đúng không?
Ngay từ lần trước trở về từ Hiệp Hội Thợ Săn, Phương Luật làm tài xế cho hai người đã nhận ra bầu không khí khác thường giữa bọn họ.
Đúng là không dễ dàng, anh thầm nghĩ. Anh làm trợ lý cho Phong Bất Yếm bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Phong đội quan tâm một người như vậy.
Nhiều năm nay không phải không có người theo đuổi Phong đội, chỉ tiếc hắn cứ như khúc gỗ mục, đến một người thì đẩy một người, ngay cả một sợi tóc cũng không cho người ta chạm vào, Phương Luật còn lo Phong đội nhà bọn họ sau này sẽ đứng đầu bảng những người đàn ông độc thân lớn tuổi hoàng kim.
Bây giờ xem ra, không phải Phong đội nhà bọn họ là khúc gỗ, chỉ là lúc đó chưa gặp đúng người mà thôi.
Nhìn xem Phong đội bây giờ, vừa mua trà sữa cho người ta vừa đưa người ta đi hẹn hò, gỗ đâu mà gỗ?
Nhìn Phong Bất Yếm chủ động giúp người ta mở cửa xe, chủ động giúp người ta thắt dây an toàn, thậm chí cả việc điều chỉnh ghế dựa lưng cũng chủ động đảm nhận, Phương Luật không nhịn được lắc đầu trong lòng.
Xem đi, đây mà là khúc gỗ thì những người khác e rằng chính là que kem!
Xe huyền phù chở hai người rời đi với tốc độ ánh sáng, Sở Thời Thời ngồi ở vị trí phó lái, trong tay được Phong Bất Yếm nhét cho một ly trà kim quất bạc hà.
Trà bạc hà vẫn chưa nguội, cầm trong tay rất ấm áp.
Phong Bất Yếm dường như thật sự rất thích những thứ có vị bạc hà, Sở Thời Thời thầm nghĩ. Cậu cúi đầu nhấp một ngụm trà, trong nước trà ấm áp chua ngọt mang theo một hương thơm bạc hà nhàn nhạt lành lạnh, là một vị rất kỳ lạ.
Phong Bất Yếm hỏi: "Vị thế nào?"
Sở Thời Thời gật đầu: "Ngon."
"Ngon thì uống nhiều một chút." Phong Bất Yếm cong môi: "Tôi làm đó."
Sở Thời Thời hơi trợn to mắt: "Anh còn biết làm cái này à?"
"Tôi biết làm nhiều chuyện lắm." Phong Bất Yếm cười nói: "Không được nha hòn đá nhỏ, đã lâu như vậy rồi, ngay cả tôi biết làm cái gì cũng không biết được?"
Sở Thời Thời cũng cười: "Anh biết nhiều như vậy, anh phải để tui đoán anh không biết làm gì mới đúng chứ?"
Lên được chiến trường nhiệm vụ xuống được phòng bếp trong nhà, trên thế giới này còn có người nào thích hợp để làm bạn đời hơn Phong Bất Yếm không?
Sở Thời Thời trong lòng lẩm nhẩm lầm nhầm, hơi ấm của trà kim quất dường như lan toả từ dạ dày đến toàn thân.
Trung tâm thương mại cách căn cứ rất gần, trà trong tay Sở Thời Thời còn chưa uống hết một phần ba thì xe huyền phù đã đến nơi.
Trước khi xuống xe, Sở Thời Thời như thường lệ mà nhét vào miệng một viên thuốc đặc trị, còn chỉnh sửa lại vành mũ rộng.
Phong Bất Yếm tựa vào cửa xe ở vị trí phó lái cười nói: "Đừng che nữa, thật sự che kín mít rồi, che nữa thì mũ của vị phù thủy nhỏ nào đó sẽ bị kéo hỏng mất."
"Chất lượng nào có kém như vậy." Sở Thời Thời nhỏ giọng phản bác, nhưng vẫn nghe lời mà buông tay xuống.
Nếu là ở thế giới trước đây của cậu, ban ngày ban mặt mà ăn mặc như một phù thủy thì chắc chắn sẽ thu được ánh mắt kỳ lạ của rất nhiều người, nhưng thế giới này lại khác.
Thế giới này có độ bao dung rất cao đối với trang phục lố lăng kỳ lạ, đi trên đường có thể nhìn thấy mọi người mặc đủ loại quần áo, chỉ là một chiếc áo choàng đen như phù thủy mà thôi, phần lớn mọi người nhìn qua một cái là xong, cũng sẽ không dừng mắt lại quá lâu.
Nhưng thật ra Phong Bất Yếm ăn mặc bình thường hơn cậu lại càng thu hút ánh mắt của những người xung quanh hơn.
Phong Bất Yếm hôm nay không mặc đồ tác chiến, một thân áo hoodie và quần thể dục đơn giản, bình bình thường thường không có gì nổi bật, chỉ là hắn vai rộng chân dài mặt còn đẹp, mặc gì cũng có thể mặc ra cảm giác cao cấp, tùy tiện đứng trong đám người đều là tiêu điểm.
Nơi này không phải Hiệp hội Thợ Săn, công chúng tuy rằng biết có thợ săn S cấp Phong Bất Yếm người này, nhưng lại không biết bản thân Phong Bất Yếm trông như thế nào.
Cho nên người xung quanh tuy sẽ không nhịn được nhìn Phong Bất Yếm, nhưng phần lớn đều dùng ánh mắt như thưởng thức một anh đẹp trai, không giống như đám thợ săn trong Hiệp hội Thợ Săn kia, ánh mắt nóng rực giống như nhìn thấy bảo vật gì đó.
Sở Thời Thời ban đầu còn có chút căng thẳng, nhưng đi theo Phong Bất Yếm một hồi, cậu đã thích ứng với tầm mắt thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía họ.
Hai người đi thang máy huyền phù đến tầng cao nhất của trung tâm thương mại.
Tầng cao nhất được chia thành hai khu vực, trong đó một nửa là sân trượt băng lớn trong nhà, điểm đến của họ trong chuyến này nằm ở khu vực còn lại.
Mặc dù hôm nay là ngày làm việc nhưng sân trượt băng trong nhà vẫn có rất nhiều người, nam nam nữ nữ ăn mặc khác nhau đang vui chơi náo nhiệt trên sân trượt băng, Sở Thời Thời không nhịn được mà nhìn về hướng đó.
Phong Bất Yếm chú ý đến tầm mắt của cậu: "Muốn đi trượt băng không?"
Sở Thời Thời lắc đầu: "Không muốn."
"Là không muốn trượt băng, hay là bởi vì có quá nhiều người nên không muốn đi?" Phong Bất Yếm hỏi.
"Đều có cả." Sở Thời Thời nói: "Tui không biết trượt băng."
Kiếp trước cậu không ra khỏi cửa, không bước khỏi nhà, đừng nói đến trượt băng, ngay cả giày trượt băng cậu cũng chưa từng chạm vào một lần.
"Chuyện này thì dễ thôi." Phong Bất Yếm cong cong mắt: "Lần sau dẫn em đi sân trượt tuyết ngoài trời, tôi dạy em trượt tuyết, chúng ta bao sân chơi."
Sở Thời Thời trợn to mắt, đúng là phát ngôn tài đại khí thô!
Phong Bất Yếm hỏi: "Đi không?"
Sở Thời Thời gật đầu: "Đi!"
Phong Bất Yếm rất nhanh đã tìm thấy tủ đồ tự động, nút cơ giáp của Bạch Kình được hắn cất trong tủ đựng số tám mươi tám.
Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên: "Ký chủ, Phong Bất Yếm đã gửi mã lấy hàng điện tử đến rồi."
Sở Thời Thời ừ một tiếng, tầm mắt đảo đảo xung quanh, suy nghĩ lát nữa nên làm sao để giấu Phong Bất Yếm một mình đến đây một chuyến.
Bên cạnh tủ đồ quẹo sang khúc cua có một nhà vệ sinh, đối diện là một cửa hàng trà sữa...
Đang suy nghĩ, giọng nói của Phong Bất Yếm đã vang lên bên tai: "Muốn uống trà sữa không?"
Sở Thời Thời lấy lại tinh thần, lúc này mới nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào cửa hàng trà sữa một hồi lâu rồi. Cậu thuận nước đẩy thuyền gật đầu: "Muốn."
Phong Bất Yếm: "Đi thôi."
Nói xong hắn liền nhấc chân đi về phía cửa hàng trà sữa, nhưng mà chưa đi được hai bước đã phát hiện người bên cạnh không theo kịp.
Phong Bất Yếm quay đầu lại: "Hòn đá nhỏ?"
Sở Thời Thời ngượng ngùng nói: "Tui muốn đi vệ sinh." Cậu chỉ vào biểu tượng người nhỏ phía trên: "Lát nữa đến tìm anh."
Phong Bất Yếm khẽ nhướng mày: "Một mình em được chứ? Cần người đi cùng không?"
"Ai, ai đi vệ sinh còn cần người đi cùng chứ!" Sở Thời Thời vành tai đỏ bừng, liên tục xua tay: "Tui đâu phải con nít đâu!"
Phong Bất Yếm cười khẽ một tiếng: "Được, em đi đi."
Sở Thời Thời đi vào chỗ ngoặt rồi lén nhìn ra bên ngoài, thấy Phong Bất Yếm đã đi vào cửa hàng trà sữa, cậu lại vội vàng chạy ra, nhanh chóng nhập mã lấy hàng điện tử trên tủ đồ, lấy được nút cơ giáp kia rồi bỏ vào không gian hệ thống.
Làm xong tất cả, Sở Thời Thời vội vàng chạy nhanh vào nhà vệ sinh rửa tay, làm bộ như vừa mới đi vệ sinh xong, tiến về phía cửa hàng trà sữa.
Rất tốt, rất hoàn mỹ. Cậu thầm nghĩ, Phong Bất Yếm chắc chắn sẽ không đoán được, Lâm gian đại sư mà hắn khổ sở tìm kiếm, thực ra ở ngay bên cạnh hắn.
Sở Thời Thời bước chân nhẹ nhàng đi vào cửa hàng trà sữa.
Trong quán không nhiều khách hàng, có rải rác vài người ngồi ở những bàn nhỏ khác nhau, hầu như quanh thân mỗi người đều viết mấy chữ to ‘người lạ chớ đến gần’, vừa nhìn là biết là địa bàn tụ tập của một đám xã khủng.
Trong lòng Sở Thời Thời yên tâm, nhìn về phía Phong Bất Yếm ở bên trong.
Điều khiến cậu có chút ngoài ý muốn là, bên cạnh chỗ ngồi của Phong Bất Yếm đang đứng một vị thanh niên, nhìn từ phía Sở Thời Thời, chỉ có thể thấy khuôn mặt có chút không kiên nhẫn của Phong Bất Yếm.
...Có người lạ rồi.
Bước chân của Sở Thời Thời khựng lại, Phong Bất Yếm lại vừa lúc ngẩng đầu nhìn thấy cậu.
"Hòn đá nhỏ, mau đến đây!" Hắn vẫy tay với Sở Thời Thời.
Sở Thời Thời bất đắc dĩ mà căng da đầu đi về phía bên đó, vành mũ to rộng che đi một phần tầm nhìn của cậu, khiến cậu không nhìn thấy rõ khuôn mặt của thanh niên xa lạ, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt mang theo chút nghi hoặc của đối phương dừng lại trên người mình.
Thanh niên hỏi: "Vị này là?"
Phong Bất Yếm đứng dậy, một bước đi đến bên cạnh Sở Thời Thời, giơ tay thân mật khoác lên vai cậu, kéo thanh niên nhỏ hơn mình một kích cỡ vào trong ngực.
"Bạn trai tôi." Phong Bất Yếm cười tủm tỉm nói: "Cho nên xin lỗi nhé, phương thức liên lạc gì đó thì thôi đi. Bạn nhỏ nhà tôi dễ ăn dấm lắm, nếu thật sự cho cậu thì trở về tôi phải quỳ ván giặt đồ."
Sở Thời Thời hai mắt tròn xoe: "?!!"
Bạn bạn bạn, bạn trai?!!
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Bất Yếm: Không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội có thể lợi dụng nào [Kiên định.jpg]
Sốp đã edit xong xuôi chính văn rồi, đang edit phiên ngoại. Sẽ lên hết cho các mom nha. Nhắn lại một lần, bộ này vứt não đọc giải sì trét, đừng mần mò bug quá nhe, từ từ tác giả lấp cho 🤘🏻
0 Nhận xét