Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 47
Đại não của Sở Thời Thời cứng đơ, bị lời nói của Phong Bất Yếm dọa đến mức quên cả phản bác.
Cánh tay khoác lên bả vai mang theo nhiệt độ quen thuộc, rất lớn rất ấm, nhẹ nhàng bao bọc một bên vai cậu.
Một bên đầu vai bị lòng bàn tay rộng lớn bao bọc, một sườn vai khác thì tựa vào một lồng ngực rộng lớn ấm áp, mang theo hơi thở bạc hà nhàn nhạt.
Tư thế này rất khó để người ta không có cảm giác an toàn.
Nhưng Sở Thời Thời lại cảm thấy đầu óc trống rỗng, chóp mũi vương vấn hương vị trên người Phong Bất Yếm, vành tai bị mũ che khuất đã sớm đỏ ửng, cuối cùng biu một tiếng biến thành vây tai màu xanh.
Lúc này Phong Bất Yếm cách Sở Thời Thời cực kỳ gần, tuy rằng chiếc mũ to rộng che đi phần đầu của người trong lòng, nhưng động tĩnh nho nhỏ kia vẫn rõ ràng nói cho hắn biết, đôi tai dưới mũ đã xảy ra biến hóa gì.
Phong Bất Yếm trong đầu phác họa ra hình dáng đôi vây tai đang run rẩy, hắn cong môi lên, sự khó chịu bị quấy rầy ngay lập tức tan biến.
Thật đáng tiếc, hắn thầm nói. Cảnh tượng đáng yêu như vậy bị mũ che lại, thật sự quá đáng tiếc.
May mà thanh niên đến bắt chuyện cũng không phải người dai dẳng, thấy Phong Bất Yếm đã có ‘bạn trai’, nói một tiếng xin lỗi rồi lúng túng rời đi.
Nhạc đệm ở góc nhỏ trong cửa hàng trà sữa không làm phiền đến những người khác.
Sở Thời Thời được Phong Bất Yếm ôm lấy ngồi vào chỗ, một hồi lâu sau, đại não bị đơ mới ca-đang một tiếng bắt đầu vận hành trở lại.
"Bạ..." Cậu lắp bắp mở miệng, phần cằm lộ ra bên ngoài vành mũ dường như đều nhiễm một vệt hồng: "Bạn trai?"
"Tình thế cấp bách, tôi tạm thời nghĩ ra biện pháp này, vất vả hòn đá nhỏ phối hợp rồi." Phong Bất Yếm giả bộ bất đắc dĩ mà thở dài: "Em cũng thấy đấy, tôi đã từ chối cậu ta rồi, nhưng tên kia cứ nói gì mà ‘chỉ là thêm bạn trên tinh võng thôi mà’, tôi thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng hạ sách này."
Miệng Sở Thời Thời hơi hơi mở ra, dường như muốn nói gì, lại bẹp một cái bịt miệng lại. Cậu cứng đờ nhìn về phía cánh tay vẫn đang khoác lên vai mình, ngữ khí mơ hờ: "Tay..."
"Tay? À --- Xin lỗi xin lỗi." Phong Bất Yếm giống như cuối cùng đã nhớ ra mà thu hồi cánh tay: "Nhất thời quên mất."
Sở Thời Thời chậm rì rì chớp mắt, thật ra, thật ra tiếp tục ôm cậu cũng không ngại.
Nhưng câu này cậu nói không nên lời.
Phong Bất Yếm giống như hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của đối phương, cười híp mắt chuyển đề tài: "Trà sữa tôi mua của nhà này là loại khoai môn sữa nổi tiếng, đáng tiếc cửa hàng bọn họ không có thạch bạc hà."
Sở Thời Thời hơi hoàn hồn, không nhịn được phàn nàn: "Cửa hàng trà sữa bình thường sẽ không có topping kỳ quái như thạch bạc hà trái cây đâu..."
"Có lẽ vậy." Giọng điệu của Phong Bất Yếm có chút tiếc nuối: "Xem ra chỉ có thể để sau này tự mình làm thử xem sao."
Hắn nghiêng đầu hỏi Sở Thời Thời: "Em có muốn làm thử với tôi không?"
Sở Thời Thời thầm nghĩ, loại trà sữa kỳ quái như vậy cậu mới không muốn uống đâu. Nhưng nếu là Phong Bất Yếm tự tay làm thì...
Cậu nhỏ giọng ừ một tiếng: "Muốn."
Linh Linh Bá: "..."
Thôi vậy.
Thật sự không nỡ nhìn.
Phong Bất Yếm ở một bên cong cong mắt, hòn đá nhỏ đáng yêu thì đáng yêu thật, nhưng suy cho cùng thì vẫn là một con cá nhỏ nhát gan.
Không thể sốt ruột, hắn thầm nghĩ.
Tuyệt đối không thể dọa cá nhỏ xinh đẹp chạy mất.
*
Thời gian hai ngày tiếp theo, Phong Bất Yếm bắt đầu kỳ nghỉ ngắn hạn sau khi nhiệm vụ cấp S kết thúc.
Nói là nghỉ phép thật ra cũng không đúng, Phong Bất Yếm chỉ là tạm thời không tiếp nhận nhiệm vụ mới, nhưng mỗi ngày vẫn bận bịu với những việc khác trong căn cứ.
Nhân cơ hội này, Sở Thời Thời cứ có thời gian rảnh là chui vào không gian hệ thống tiến hành cải tạo Bạch Kình.
Sáng sớm hôm nay, văn phòng của Phong Bất Yếm có người gõ cửa.
Sở Thời Thời đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, trong bộ sưu tập của Phong Bất Yếm vừa vặn có không ít sách về cơ giáp, một số phương pháp sửa chữa cơ giáp ở thế giới này không giống với những gì cậu học trước đây, cho nên Sở Thời Thời xem rất nhập tâm.
Người gõ cửa là Cửu Tùng.
Từ khi bọn họ từ hành tinh Lan Ni Đặc trở về Thợ Săn tinh, mấy người Cửu Tùng liền giống như đã biến mất, Sở Thời Thời chưa từng nhìn thấy bóng dáng bọn họ trong căn cứ.
"Đội trưởng." Cửu Tùng đẩy cửa đi vào, trong tay xách theo một túi giấy da bò căng phồng lên: "Lượng dùng của một tháng tới."
Phong Bất Yếm liếc mắt nhìn đối phương một cái, công việc trong tay không dừng lại, dùng cằm ý chỉ vào chỗ trống trên bàn: "Được, để đó đi."
Cửu Tùng để túi giấy lên bàn, đồng tử màu xanh lục hơi hơi mở ra nói: "Lục thúc nói những thứ thuốc này uống nhiều sẽ có kháng tính, dược lực sẽ dần dần suy yếu cho đến khi biến mất."
Phong Bất Yếm ừ một tiếng: "Tôi biết."
Cửu Tùng nhìn thoáng qua thanh niên tóc vàng trên ghế sofa, môi mấp máy một lát dường như muốn nói cái gì, Phong Bất Yếm lại giành trước một bước mở miệng: "Còn chuyện gì sao?"
"Còn." Cửu Tùng nuốt xuống nghi vấn trong lòng, biểu cảm lần nữa khôi phục thành khuôn mặt tươi cười như ngày thường: "Chúng ta khi nào thì nhận một nhiệm vụ thăm dò nữa? Nhiệm vụ ở tinh cầu Lan Ni Đặc quá đơn giản, có chút không đã ghiền."
"Thôi đi, loại nhiệm vụ này có thể gặp không thể cầu, cậu còn chê bai nữa." Phong Bất Yếm cười mắng một câu: "Cho các cậu nghỉ phép các cậu còn không vui?"
Cửu Tùng xòe tay: "Không có cách nào, Long Nham ngày nào cũng lải nhải bên tai bọn tôi, nói móng rồng của mình ngứa ngáy không chịu nổi, muốn chơi một trận lớn."
"Để hắn qua một bên ngốc đi, thật sự không được thì nhận mấy nhiệm vụ tiêu diệt dị thú cấp S cho đỡ thèm." Phong Bất Yếm nói: "Gặp được nhiệm vụ thích hợp tôi sẽ thông báo cho các cậu, nhưng khoảng thời gian này tạm thời đừng nghĩ nữa, cho dù có tôi cũng không rảnh."
Cửu Tùng ồ một tiếng, tròng mắt hơi chuyển động, giống như nghĩ tới cái gì, tầm mắt một lần nữa đảo về phía ghế sofa, trên mặt xẹt qua một tia hiểu rõ.
"Tôi biết rồi." Cửu Tùng gật gật đầu.
Sở Thời Thời nghe lọt tai hết cuộc đối thoại của hai người, đợi Cửu Tùng rời đi, cậu chỉ vào túi giấy da bò hỏi: "Đây là cái gì?"
Phong Bất Yếm buông bút hoạt động cổ tay, khớp xương phát ra mấy tiếng vang thanh thúy: "Thuốc trưởng lão Cửu Vĩ Hồ tộc phối cho tôi, có thể áp chế một số ảnh hưởng của lực lượng huyết mạch với cơ thể."
Sở Thời Thời không nhịn được hỏi: "Trong thời gian không bạo động, lực lượng huyết mạch cũng có ảnh hưởng đến cơ thể của anh sao?"
"Có, nhưng không lớn, không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường." Phong Bất Yếm nói, dường như hắn không muốn kể chi tiết chuyện này.
"Ngày thường cũng phải uống sao?" Sở Thời Thời hỏi.
"Trước kia phải uống, bây giờ thì..." Phong Bất Yếm lười biếng nhìn cậu: "Bây giờ có em rồi, không uống chắc cũng được."
Vành tai Sở Thời Thời nóng lên.
Cái gì mà bây giờ có cậu rồi...
Hơn nữa dị năng trị liệu của cậu quá kỳ quái, đến bây giờ vẫn không thể xác định điều kiện chân chính có thể kích hoạt nó.
Nhưng mà... Nếu là năng lực bị động kích hoạt, vậy có khả năng trong những tình huống khác cũng có thể kích hoạt không?
Việc này cần phải tự mình thử nghiệm mới xác định được, trong lòng Sở Thời Thời cân nhắc một lát, ngẩng đầu hỏi: "Trong căn cứ có chỗ nào có thể điều chế thuốc không?"
"Phòng điều chế thuốc?" Phong Bất Yếm dường như có chút kinh ngạc: "Có thì cũng có, trong phòng khám của căn cứ có một phòng điều chế thuốc."
Sở Thời Thời mắt sáng lên: "Vậy thì tốt quá, có thể cho tui mượn dùng một chút không?"
"Tùy em dùng." Phong Bất Yếm khẽ nhướng mày: "En còn biết điều chế thuốc?"
Sở Thời Thời hơi nghẹn lại: "...Không biết."
Đâu chỉ là không biết, trước kia cậu hoàn toàn không tiếp xúc với kỹ thuật cao thâm như điều chế thuốc, từ trước đến giờ toàn đi mua thuốc có sẵn ở ngoài hiệu thuốc, ngay cả bệnh viện cũng ít khi đi.
Phong Bất Yếm ý vị thâm trường mà ồ một tiếng: "Sao đột nhiên lại muốn đi điều chế thuốc?"
"Thử xem mà." Sở Thời Thời nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trước đó đã suy đoán là điều kiện kích hoạt dị năng trị liệu của tui là ‘chạm vào’. Tui đang nghĩ, tiếp xúc với anh cũng là chạm vào, tiếp xúc với dược liệu cũng là chạm vào, lỡ như dị năng trị liệu có thể thông qua tiếp xúc mà thẩm thấu vào trong thuốc thì sao?"
Nếu phương pháp này thật sự khả thi, huyết mạch bạo động của Phong Bất Yếm có lẽ sẽ có hy vọng mau chóng được chữa trị hơn.
"Ừm---" Phong Bất Yếm kéo dài giọng, dường như đang suy nghĩ gì đó: "Rất có lý, có thể thử một chút."
Hắn buông công việc trong tay rồi đứng dậy: "Đi thôi."
"Anh cũng đi ư?" Sở Thời Thời có chút kinh ngạc, nhìn vào bàn làm việc chất đầy của Phong Bất Yếm: "Anh bận xong rồi sao?"
"Bận không xong đâu." Phong Bất Yếm cười khẩy: "Đồ vật lung tung rối loạn, nhìn đến đau cả đầu, vừa vặn đi với em một chuyến, coi như là giải khuây."
Sở Thời Thời cười trộm trong lòng, thầm nghĩ nếu để mấy fanboy fangirl của Phong Bất Yếm trong căn cứ nghe được lời này, sợ là filter thần tượng cũng phải vỡ nát.
Trong phòng khám bệnh của căn cứ có vài vị thợ săn y tế đang bận rộn, Phong Bất Yếm chào hỏi với bọn họ, sau đó dẫn Sở Thời Thời đi vào một phòng nhỏ ở bên trong.
Căn phòng điều chế thuốc này không lớn lắm, nhưng những dụng cụ và trang thiết bị cần thiết đều có đủ, một bên tường được làm thành tủ đựng đồ lớn, bên trong bày những dược liệu được bảo quản hoàn hảo, thậm chí còn rất tươi mới.
Sở Thời Thời không hiểu điều chế thuốc, nhưng một số dược liệu cơ bản vẫn nhận ra được.
Cậu chọn một số dược liệu bình thường có thể an ủi b.ạo động l.ực lượng và b.ạo đ.ộng tinh thần lực, đi đến bên cạnh thiết bị điều chế thuốc, sau khi im lặng vài giây thì móc thiết bị đầu cuối mới mua ra, bắt đầu tìm kiếm 'Bách khoa toàn thư các thủ pháp điều chế dược cơ bản' ngay tại chỗ.
Thao tác này làm Phong Bất Yếm thấy buồn cười: "Được nha, người khác là lâm thời ôm chân Phật, còn em thì tốt rồi, trực tiếp vừa học vừa làm."
Sở Thời Thời bị hắn nói đến vành tai đỏ ửng: "Dù sao quan trọng nhất là xem dị năng trị liệu có thể được kích hoạt hay không mà, kỹ thuật điều chế thuốc không phải là trọng điểm."
"Ừm, em nói đúng." Phong Bất Yếm thuận theo mà gật gật đầu, khiêng một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh thanh niên tóc vàng, nhìn cậu bận bận rộn rộn trước bàn điều chế dược.
Với trình độ khoa học kỹ thuật phát triển hiện nay, có những thiết bị chuyên dụng có thể thay thế toàn bộ quá trình điều chế thuốc, bình thường không cần phải tự tay điều chế thuốc.
Trong căn phòng điều chế thuốc này cũng có thiết bị điều chế sẵn, nhưng Sở Thời Thời không có ý định dùng nó.
Điều chế thuốc bằng máy tuy tiện lợi và dễ thao tác hơn nhưng lại làm giảm cơ hội tiếp xúc giữa cậu và dược liệu, vậy thì có chút lẫn lộn đầu đuôi.
Cũng may mà trên Tinh Võng có hướng dẫn điều chế thuốc thủ công, Sở Thời Thời tìm một phương pháp điều chế thuốc cơ bản nhất, vụng về làm theo video mà bắt đầu điều chế thuốc.
Phương pháp điều chế thuốc này hầu như không cần dùng kỹ thuật gì, chỉ cần nghiền nát tất cả những dược liệu cần thiết thành từng mảnh nhỏ, thêm một chút tá dược kết dính phụ trợ, lại thêm một lượng nhỏ nước để nhào những dược liệu này lại với nhau, sau đó chia thành từng khối nhỏ là được.
"Ngay cả lửa cũng không cần dùng ư?" Sở Thời Thời có vẻ rất kinh ngạc: "Vậy chẳng khác nào là gom dược liệu lại ăn sống?"
Sở Thời Thời có chút hoài nghi tính chân thật của phương pháp điều chế thuốc này, nhưng cũng đã bắt đầu rồi, Sở Thời Thời cũng chỉ có thể căng da đầu tiếp tục làm theo.
Phong Bất Yếm vui vẻ thoải mái nhìn đối phương: "Sao em không thử dùng thuốc có sẵn?"
Hắn chỉ chỉ vào cái túi giấy da bò Cửu Tùng đưa cho mình, nói: "Trực tiếp lấy một phần thuốc mang theo người, chẳng phải cũng được tính là đã tiếp xúc trực tiếp với em rồi sao?"
Sở Thời Thời nghiền thuốc đến mức đại não choáng váng ngẩng đầu lên: "Không được, những thuốc đó là đều thành phẩm, lỡ như bị tui không cẩn thận làm hỏng thì sẽ uổng phí tâm ý của trưởng lão."
"Không sao, tôi có niềm tin với em." Phong Bất Yếm cười nói: "Cho dù hỏng thì tôi vẫn có thể ăn được."
Sở Thời Thời trong lòng thở dài một hơi, nhưng mà cậu không có niềm tin với chính mình đó! Đây không phải là sửa chữa cơ giáp mà cậu am hiểu, cậu hoàn toàn không có chút niềm tin nào.
Thoạt nhìn đơn giản nhưng việc điều chế thuốc lại tiêu hao thể lực vô cùng, Sở Thời Thời bận rộn cả một buổi trưa, cuối cùng cũng nhào nặn được mấy loại dược liệu không xung khắc với nhau.
Nhưng cũng chỉ là nhào nặn vào nhau mà thôi.
Phong Bất Yếm thấy thanh niên dừng động tác, đẩy đẩy cái đĩa trên bàn về phía trước: "Đói rồi hả? Ăn chút gì đi?"
Trên đĩa bày mấy miếng trái cây tươi đã cắt sẵn, nhìn đặc biệt hấp dẫn.
Sở Thời Thời vừa muốn nói không đói, kết quả bụng lại đặc biệt không cho mặt mũi mà sôi ục ục một tiếng thật dài, trong cả phòng điều chế thuốc đều vang vọng âm thanh này.
Sở Thời Thời: "..."
Phong Bất Yếm khẽ cười hai tiếng, nhận được cái trừng mắt thẹn thùng từ thanh niên. Hắn khẽ ho một chút rồi nói: "Nghỉ ngơi một lát đi, ăn chút trái cây lót dạ."
Sở Thời Thời ừ một tiếng, duỗi tay chuẩn bị lấy nĩa, lại đột nhiên nhìn thấy ngón tay đen thui dính đầy cặn dược liệu của mình.
Cậu lập tức rụt tay về: "Tui đi rửa tay trước."
Một miếng táo lại đột nhiên xuất hiện bên miệng, Phong Bất Yếm ngữ khí tự nhiên, giống như đang làm một việc hết sức bình thường: "Há miệng ra."
Sở Thời Thời môi giật giật, theo bản năng muốn từ chối: "Tui tự..."
Táo đã cắt thành miếng được nhét vào miệng cậu một cách chính xác, nước cốt ngọt thanh hơi chua chua tức thì tràn đầy giữa kẽ răng.
"Ngon không?" Phong Bất Yếm cười híp mắt hỏi.
"Ngon." Sở Thời Thời có chút mơ hồ nói: "Táo ở đâu ra vậy?"
"Vừa nãy có người đưa tới." Phong Bất Yếm nói: "Em quá chuyên tâm, có người đến cũng không biết."
Thính tai Sở Thời Thời run lên, bị hắn nói đến có chút ngượng ngùng.
Lại một miếng thanh long được đưa tới, Sở Thời Thời nói: "Tui đi rửa tay đ..."
Thanh long không cho phép phân trần mà bị nhét vào miệng cậu, vành tai Sở Thời Thời càng thêm đỏ lên, cuối cùng biu một cái biến thành vây tai.
Thôi vậy, cậu thầm nghĩ.
Cảm giác được đút ăn cũng khá tốt.
Sau khi miễn cưỡng lót dạ một chút, tầm mắt Sở Thời Thời một lần nữa rơi lại trên mặt bàn.
"Ơ..." Cậu hơi rơi vào trầm mặc, nhất thời có chút không dám tin thứ trên bàn là viên thuốc lớn cậu vừa nhào nặn ra.
"Sao vậy?" Nhận thấy sự khác lạ của cậu, Phong Bất Yếm cũng nhìn theo, lại bị Sở Thời Thời giơ tay lên che khuất tầm mắt.
"Đừng nhìn đừng nhìn! Anh đừng nhìn!" Sở Thời Thời hoảng loạn vung vẩy cánh tay, muốn đẩy Phong Bất Yếm ra xa, còn cố gắng dùng thân thể che chắn tầm mắt của Phong Bất Yếm.
Phong Bất Yếm nheo mắt lại, tâm phản nghịch đột nhiên dâng trào: "Tại sao không thể nhìn? Để tôi xem một chút!"
Hắn vừa nói vừa thừa dịp Sở Thời Thời không chú ý mà đột nhiên nhón chân thò đầu lên thăm dò.
Bản thân Phong Bất Yếm vốn đã cao hơn Sở Thời Thời nửa cái đầu, lại nhón chân như vậy, cái thân hình nhỏ nhắn của Sở Thời Thời trước mặt hắn càng không đủ nhìn.
Phong Bất Yếm liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên mặt bàn... ừm, một đống vật thể không rõ có màu đen, hình dạng cực kỳ quỷ dị, hắn thậm chí còn cảm thấy mình có thể nhìn thấy 'mùi hương kỳ lạ' toả ra từ đống vật thể không rõ kia.
"Đây là... viên thuốc em nhào?" Phong Bất Yếm khiếp sợ không thôi: "Thuốc độc? Vũ khí sinh hóa kiểu mới?"
Sở Thời Thời vẻ mặt tuyệt vọng: "Nó vừa nãy không phải như vậy đâu..."
Lúc vừa làm xong còn là một viên thuốc to bằng quả táo, tuy không được tròn trịa cho lắm, nhưng ít nhất còn nhìn ra đó là một vật thể hình cầu.
Nhưng hiện tại...
Không biết có phải trong quá trình điều chế thuốc đã bỏ ít tá dược phụ trợ để kết dính hay không, vật thể hình cầu trước đó sau khi để không một lát đã bắt đầu có dấu hiệu tan chảy, biến thành một đống vật thể không rõ có màu đen.
Cực kỳ giống như thứ gì đó không thể miêu tả.
"Hòn đá nhỏ, nếu em có ý kiến gì với tôi thì cứ nói thẳng." Phong Bất Yếm vẻ mặt đau đớn kịch liệt, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra một tia ý cười: "Không cần dùng thủ đoạn tàn khốc như vậy với tôi, thật sự là quá tàn nhẫn rồi."
"Tui không phải! Tui không có!" Sở Thời Thời hoảng loạn xua tay, cố gắng biện minh: "Tui tui tui lại nhìn xem! Bây giờ chắc vẫn còn kịp!"
Cậu vừa nói vừa cố gắng moi moi từ trong đống vật thể không rõ kia, thật vất vả nhéo ra một khối nhỏ chất rắn vẫn còn chưa tan chảy, khó khăn vê nó thành một viên cầu nhỏ.
Phong Bất Yếm thở dài: "Miễn miễn cưỡng cưỡng cũng có một chút hình dạng của thuốc viên rồi."
Sở Thời Thời xấu hổ cười cười: "Có muốn thử thử không?"
Phong Bất Yếm nhận viên thuốc từ trong tay đối phương, ngữ khí nặng nề biểu cảm bi tráng: "Vậy thì thử xem đi."
Thử xem rồi ẹo luôn.jpg
Không hiểu vì sao, trong đầu Sở Thời Thời đột nhiên hiện ra gói biểu cảm này, cậu đột nhiên lại đổi ý: "Hay là thôi đi..."
Lời còn chưa nói xong, Phong Bất Yếm đã nhét viên thuốc vào miệng.
Trong viên thuốc này không bỏ thêm bất kỳ hương liệu nào, toàn bộ đều là hương vị của bản thân dược liệu, không chỉ hình dạng của viên thuốc kỳ quái mà ngay cả vị cũng một lời khó nói hết.
Trong lúc Sở Thời Thời nhào thuốc đã nhiều lần bị hun đến mức muốn ói, Phong Bất Yếm lại mặt không đổi sắc mà ăn vào.
"Cũng được, không khó ăn." Phong Bất Yếm đánh giá: "Chỉ là vị thuốc."
Sở Thời Thời có chút căng thẳng: "Thế nào rồi? Có thấy dễ chịu hơn một chút nào không?"
"Ừm..." Phong Bất Yếm dừng một chút, "Nói thật nhé?"
Sở Thời Thời: "Đương nhiên là nói thật!"
"Không có." Phong Bất Yếm lắc đầu: "Một chút cảm giác cũng không có, còn không có ích bằng em nắm tay tôi."
Hắn vừa nói vừa vươn tay nắm lấy tay Sở Thời Thời, động tác cực kỳ tự nhiên: "Ừm, quả thật nắm tay tương đối có tác dụng hơn."
Sở Thời Thời vốn dĩ muốn rút tay về theo bản năng, nhưng nghe Phong Bất Yếm nói vậy, cậu lại không nhịn được hỏi: "Bình thường anh cũng sẽ rất khó chịu sao?"
"Đương nhiên--" Phong Bất Yếm cố ý kéo dài âm cuối, mắt thấy thanh niên trước mặt nhíu mày, hắn mới cười nói: "Đương nhiên là không phải, bình thường có thiết bị ức chế, lực lượng hầu như đều bị áp chế lại."
Sở Thời Thời trong lòng hơi thả lỏng: "Vậy anh cảm nhận được như thế nào?"
"Bởi vì có cảm giác." Phong Bất Yếm nhắm mắt cảm nhận một lát rồi nói: "Nói như này đi, tôi mà không đeo thiết bị ức chế, lực lượng huyết mạch sẽ có trạng thái mất khống chế mà chạy lung tung trong cơ thể. Sau khi đeo thiết bị ức chế vào thì những lực lượng đó sẽ bị nén ở vị trí cố định, ở trạng thái bị trấn áp."
"Lực lượng bị trấn áp vẫn luôn không an phận, không ngừng muốn thoát khỏi sự trấn áp, tôi có thể cảm nhận được chúng đang không ngừng phản kháng, nhưng có thuốc do trưởng lão tộc Cửu Vĩ Hồ cung cấp, có thể giảm bớt một chút khó chịu do phản kháng mang lại."
Phong Bất Yếm dừng một chút: "Mà khi nắm tay em, những lực lượng đó sẽ hơi hơi bình tĩnh lại, không phản kháng kịch liệt như vậy nữa, cảm giác khó chịu cũng sẽ giảm bớt."
Nghe hắn hình dung như vậy, Sở Thời Thời lập tức hiểu rõ.
Dược vật chỉ có thể tạm thời làm dịu sự khó chịu, nhưng lực lượng phản kháng vẫn kịch liệt như cũ, ảnh hưởng đến cơ thể vẫn luôn tồn tại.
Nhưng dị năng trị liệu của cậu, tương đương với việc giải quyết triệt để sự khó chịu trong cơ thể Phong Bất Yếm.
--- Nói cái gì mà không khó chịu, đều là gạt cậu phải không?
Sở Thời Thời mím môi, ánh mắt hơi ảm đạm.
Phong Bất Yếm đột nhiên uốn gối cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hơi rũ xuống của Sở Thời Thời: "Em đang lo lắng cho tôi à?"
Thanh niên tóc vàng mím môi không nói lời nào, thần sắc trên mặt lại đã nói rõ tất cả: "Thật ra vẫn sẽ rất khó chịu, đúng không?"
"Trước kia có lẽ sẽ." Phong Bất Yếm nói: "Nhưng bây giờ thì... đã sớm quen rồi."
Ngữ khí hắn nhẹ nhàng, nhưng nghe vào tai, Sở Thời Thời lại càng cảm thấy khó chịu thay đối phương.
"Đã quen", hai chữ này quá mức nặng nề, Sở Thời Thời trước kia vẫn luôn cho rằng, Phong Bất Yếm chỉ có mấy ngày lực lượng bạo động thì mới cảm thấy không thoải mái, cho đến bây giờ mới ý thức được, thật ra đối phương mỗi một ngày, thậm chí mỗi một phút mỗi một giây đều đang bị ảnh hưởng bởi lực lượng huyết tộc.
Cậu vẫn đánh giá quá thấp sự cường hãn của lực lượng huyết mạch.
Chuyện này không hề được nhắc tới trong cốt truyện gốc, Sở Thời Thời cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao cốt truyện gốc là lấy Lệ Niên làm chủ thị giác, Phong Bất Yếm chẳng qua chỉ là một vai phản diện sớm muộn cũng sẽ xuống sân khấu mà thôi.
Sở Thời Thời nhìn thoáng qua viên thuốc đã bị cậu hủy hoại không còn hình dạng, tâm tình cực kỳ nặng nề.
"Anh..." Cậu do do dự dự mở miệng, không biết nghĩ đến cái gì, vây tai run rẩy cực kỳ lợi hại: "Nếu anh cảm thấy khó chịu, có thể nắm tay tui."
Giọng nói của cậu càng ngày càng nhỏ, đầu cũng theo đó mà càng cúi càng thấp, bởi vậy, cậu hoàn mỹ bỏ lỡ nụ cười đắc ý lướt qua trên mặt người phía trước.
"Như vậy có phải không tốt lắm không?" Ngữ khí của Phong Bất Yếm có chút do dự.
"Có gì mà không tốt!" Sở Thời Thời khó được cứng rắn một lần, ngẩng đầu, lên giọng điệu khí kiên định: "Tui cho phép anh nắm thì anh có thể nắm."
Cậu khí thế hung hăng mà nói xong, thấy Phong Bất Yếm dường như vẫn muốn nói gì, vì thế lại bổ sung: "Lúc nào cũng được! Bất cứ lúc nào! Bất kể địa điểm!"
Phong Bất Yếm dường như bị ngữ khí kiên định của cậu dọa sợ, một hồi lâu mới ừ một tiếng: "Vậy được thôi, đều nghe em."
Trong lòng hắn cười khẽ một tiếng, đôi khi yếu thế một chút lại càng có ích hơn hắn tưởng tượng.
Sở Thời Thời vừa lòng gật đầu, dường như cuối cùng cũng hậu tri hậu giác nhận ra mình đã nói gì, vành tai vốn đã phiếm hồng càng thêm đỏ bừng.
Linh Linh Bá có chút do dự: "Ký chủ, sao tôi cứ cảm thấy có chút không đúng? Hắn đây là muốn ăn --" đậu hủ của cậu.
Lời còn chưa dứt, một thanh năng lượng đã bị Sở Thời Thời chính xác nhét vào trong quang đoàn hệ thống. "Câm miệng."
Giọng điệu hơi tức giận của Sở Thời Thời vang lên trong đầu: "Ăn thanh năng lượng của cậu đi, đừng nói chuyện."
Linh Linh Bá: "......"
Được rồi.
Nó xem như đã nhìn ra, hai người này căn bản là một người muốn cho một người muốn nhận mà!
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Bất Yếm: Cảm thấy mãn nguyện.jpg
Sở Thời Thời: Cảm thấy mãn nguyện.jpg
-----
Sori nhưng mà edit xin phép ý kiến, sao công hay nhướng mày nhếch môi, thụ hay đỏ mặt lộ vây tai quá dị, hai đứa nhỏ này bẹo hình bẹo dạng quá rồi nha ☺️
0 Nhận xét