Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 48

 Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 48

Trong lòng Sở Thời Thời muốn luôn nắm tay Phong Bất Yếm để kích hoạt dị năng trị liệu của cậu, giảm bớt đau đớn trong cơ thể đối phương vào những lúc bình thường.

Nhưng cậu nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy cứ mãi nắm tay thì dường như không được tiện lắm.

Chẳng hạn như bây giờ.

Bàn làm việc trong phòng điều chế thuốc đã bị Sở Thời Thời làm cho rối tinh rối mù, một tay cậu nắm tay Phong Bất Yếm nên chỉ còn lại một tay có thể thu dọn, cho dù Phong Bất Yếm cũng dùng cái tay rảnh rỗi còn lại để hỗ trợ, nhưng hiệu suất của hai tay hai người cộng lại cũng không quá ổn.

Nhưng dù sao thì cái bàn bừa bộn này cuối cùng cũng dọn dẹp xong.

Đợi hai người ra khỏi phòng điều chế, Sở Thời Thời mới hoàn toàn cảm nhận được, nắm tay Phong Bất Yếm đi lại trong căn cứ sẽ nhận được đãi ngộ như thế nào ---

Hầu như tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hoặc khiếp sợ hoặc là dại ra nhìn chăm chú vào bàn tay nắm chặt của bọn họ.

Thậm chí có không ít người bởi vì cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của bọn họ mà xuất hiện đủ loại sự cố khiến người ta dở khóc dở cười.

Ví dụ như một thợ săn trẻ tuổi nào đó đi ngang qua phía trước bên trái họ đụng vào cột điện một cái rầm. Lại ví dụ như một đội viên khác đi song song với họ, một cước đá văng dép lào trên chân người bên cạnh...

Nhìn đủ loại sự cố tương tự, đầu Sở Thời Thời càng ngày càng thấp, tai cũng đang trên bờ vực nóng lòng muốn biến thành vây cá.

Cho dù những ánh mắt này thật ra không chứa bất kỳ ác ý nào, nhưng Sở Thời Thời trở thành tiêu điểm của đám đông vẫn cảm thấy rất không được tự nhiên.

Nhận ra sự không thoải mái của cậu, Phong Bất Yếm buông lỏng tay: "Thật sự không được thì thôi vậy." Hắn nhẹ giọng nói: "Thật ra bình thường không khó chịu lắm, không nắm tay cũng được."

Giây tiếp theo, bàn tay vừa bị hắn buông ra lại đuổi theo nắm lại tay hắn.

Tay của thanh niên nhỏ hơn hắn một cỡ, phần thịt ở lòng bàn tay không có vết chai do thường xuyên cầm vũ khí cọ xát, nắm trong tay hơi lạnh, rất thoải mái.

Trong giọng nói thanh thúy mang theo một chút run rẩy không dễ phát hiện, rất nhẹ nhưng lại lộ ra một sự kiên định: "Tui không sao."

Phong Bất Yếm cong cong môi, rũ mi che đi sự dao động trong đáy mắt.

"Em có biết cách tốt nhất để khắc phục chứng xã khủng là gì không?" Phong Bất Yếm đột nhiên đổi giọng: "Tôi có một cách, nghe nói rất hữu dụng, em có muốn thử không?"

Sở Thời Thời lắc đầu hỏi: "Là cách gì?"

Phong Bất Yếm nói: "Biến thành xã ngưu."

Trên đầu thanh niên tóc vàng bay ra một dấu chấm hỏi to đùng, đôi mắt xanh lam kinh ngạc nhìn về phía Phong Bất Yếm, giống như đang không tiếng động dò hỏi đối phương 'anh đang giỡn mặt với tui đó hả'.

"Tôi không đùa với em đâu." Phong Bất Yếm cười tủm tỉm nói: "Một trong những nguyên nhân hình thành chứng xã khủng chính là vì da mặt mỏng. Có một số người trong cuộc sống hiện thực cảm thấy mình xã khủng, nhưng tính cách trên mạng lại hoàn toàn tương phản trong thực tế."

Sở Thời Thời gật đầu trong lòng, thầm nghĩ cậu cũng như vậy, thậm chí nếu cho cậu mặc lên người một bộ đồ thú bông trong cuộc sống thực, chứng xã khủng của cậu cũng có thể được 'chữa trị' trong một khoảng thời gian ngắn.

"Chỉ cần thử đưa tâm thế trên mạng vào trong thực tế, không nói hoàn toàn không còn xã khủng, nhưng ít nhất sẽ không còn kháng cự như vậy nữa."

Phong Bất Yếm nói: "Tìm cách chuyển cái xã khủng này lên người người khác."

Cách nói này nghe có vẻ quá trừu tượng, Sở Thời Thời lắc đầu nói: "Tui không hiểu lắm."

"Nói đơn giản một chút chính là, chỉ cần em không cảm thấy xấu hổ, vậy thì người xấu hổ chính là người khác." Phong Bất Yếm cười cười: "Ví dụ như..."

Hắn đột nhiên hắng hắng giọng, tầm mắt chợt chuyển về phía một đội viên nam trong căn cứ cách đó không xa.

Đội viên nam đó trong tay cầm nửa cây kem ốc quế, đang khiếp sợ không thôi nhìn hai người đi ngang qua trước mặt mình, ngay cả bơ trên kem chảy xuống tay cũng không hề phát hiện ra.

"Nhìn cái gì? Chưa từng thấy người khác nắm tay nhau bao giờ à?" Phong Bất Yếm nâng nâng cằm với người kia, giọng điệu mang theo sự không để ý trước sau như một, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt của mọi người: "Kem rơi xuống đất hết rồi kia, lát nữa nhớ lau sạch."

Đội viên nam kia chợt lấy lại tinh thần, sắc mặt gần như lập tức đỏ bừng: "Xin, xin lỗi!"

Anh ta vội thu hồi tầm mắt rồi dọn dẹp sạch vết bẩn trên mặt đất, bước chân vội vàng giống hệt như đang chạy trốn.

Sở Thời Thời trợn mắt há hốc mồm, càng khiến cậu kinh ngạc hơn chính là, Phong Bất Yếm rõ ràng là nói với vị đội viên nam kia, nhưng hắn vừa nói xong không bao lâu thì tất cả ánh mắt vốn dừng trên người họ cũng gần như rời đi cùng một lúc.

Trong vòng vài giây ngắn ngủi, hai người đã từ tiêu điểm của đám đông biến thành sự tồn tại bị mọi người ‘bỏ qua’.

Sở Thời Thời lẩm bẩm nói: "Thật lợi hại..." 

Phong Bất Yếm cười nói: "Học được chưa?"

"Trong đầu thì được rồi." Sở Thời Thời thở dài: "Nhưng miệng lại nói là nó chưa học được."

Cậu và Phong Bất Yếm không giống nhau, khi có nhiều người cậu thậm chí còn có khả năng căng thẳng đến mức một chữ cũng không nói nên lời.

Phong Bất Yếm sờ sờ cằm: "Còn một cách đơn giản hơn."

"Cách gì?"

"B.ạo l.ực lạnh." Phong Bất Yếm nói: "Mặc kệ người khác nhìn em thế nào nói em ra sao, toàn bộ xử lý lạnh, quan trọng nhất chính là, đừng để người khác nhìn ra sự căng thẳng của em."

Sở Thời Thời nhíu mày suy nghĩ một lát: "Nghĩ không ra..."

Phong Bất Yếm cười khẽ một tiếng: "Nhìn cho kỹ đây."

Bóng dáng quen thuộc đi tới, có thể nhìn thấy mái tóc đỏ vô cùng bắt mắt của hắn ta ngay từ xa, chính là Long Nham mấy ngày không gặp.

"Đội trưởng!" Long Nham vẫy vẫy tay với hai người, dường như đang chuẩn bị nói gì đó, tầm mắt lại bị bàn tay đang gắt gao nắm chặt của hai người thu hút.

Long Nham: "!!!" 

Long tộc tóc đỏ dường như bị khiếp sợ,, ngẩn người một hồi lâu mới mở miệng: "Vaiz nồi đội trưởng! Hai người đây là ---" 

Nhìn dáng vẻ của hắn ta là biết chắc chắn đã hiểu lầm chuyện gì, Sở Thời Thời theo bản năng muốn giải thích, nhưng nghĩ đến Phong Bất Yếm nói muốn làm mẫu, thế là cậu đành cố nghẹn lại.

"Tốc độ nhanh đấy đội trưởng!" Long Nham cười ha ha giơ tay vỗ lên vai Phong Bất Yếm, lại bị Phong Bất Yếm nghiêng người né tránh.

Phong Bất Yếm không nói lời nào, chỉ hơi nhướng mày cười như không cười nhìn Long Nham, rõ ràng không nói gì cả, nhưng lại như đã nói hết mọi chuyện.

Bị hắn nhìn như vậy, tiếng cười của Long Nham càng ngày càng nhỏ, cánh tay đang giơ lên giữa không trung cũng theo đó mà rụt về. 

Hắn ta xấu hổ cười một tiếng, lắp bắp nói: "Không, không phải chứ?"

Phong Bất Yếm vẫn không nói gì, thần sắc trên mặt cũng không hề thay đổi.

"Ahaha..." Long Nham gãi gãi đầu, bước chân chậm chạp lùi về sau: "Xin lỗi xin lỗi, là tôi hiểu lầm rồi, tôi tôi tôi còn có việc, đi trước đây a ---"

Lời còn chưa dứt đã xoay người chạy xa.

Sở Thời Thời: "..."

Sở Thời Thời trợn mắt há hốc mồm, còn, còn có thể như vậy?!

Phong Bất Yếm chớp mắt một cái, vẻ mặt cười mà như không cười khiến người ta sởn gai ốc kia trong chớp mắt đã bị hắn thu lại. 

"Học được chưa?" Hắn hỏi: "Có phải rất đơn giản không?"

Thật sự rất đơn giản, Phong Bất Yếm thậm chí còn không nói một chữ nào, chỉ một ánh mắt một biểu cảm đã khiến Long Nham tự nói hết tất cả.

Đây chính là phương pháp chuyển đổi cảm xúc mà Phong Bất Yếm nói sao? Quá thần kỳ rồi!

Sở Thời Thời nhíu mày cân nhắc một lát, nhắm mắt lại ấp ủ cảm giác một chút.

Đợi đến khi mở mắt ra lần nữa, vẻ hoảng loạn trên mặt cậu đã biến mất.

Biểu cảm của thanh niên bây giờ cực kỳ trầm tĩnh, đặc biệt là đôi mắt xanh lam kia, vốn là tông màu lạnh hệt như sắc trời nước biển, sau khi thu liễm lại tất cả cảm xúc, đồng tử đến từ biển xanh dường như thật sự giống như nước biển không có nhiệt độ, có thể khiến người ta lạnh đến tận xương tủy.

Phong Bất Yếm bị ánh mắt của thanh niên nhìn đến tim hơi run lên.

Thân là nhân ngư, dung mạo của Sở Thời Thời vốn đã tinh xảo đến mức không thể tin nổi, bình thường biểu cảm khá sinh động, thoạt nhìn cực kỳ mềm mại vô hại.

Phong Bất Yếm trước nay chưa từng nghĩ tới, khi đối phương làm ra biểu cảm như vậy, không những không có vẻ không hợp mà ngược lại còn mang đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo người sống chớ gần.

Đáng tiếc biểu cảm này chỉ giằng co chưa đến ba giây đã tan vỡ.

"Không được không được, tui không chịu đựng được." Sở Thời Thời xoa xoa khóe miệng cứng ngắc ê ẩm: "Hoàn toàn không có loại cảm giác như anh vừa rồi!"

"Sao có thể? Rõ ràng vừa rồi em làm rất tốt." Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng; "Thật sự không thể tốt hơn được nữa, tin tôi đi, em mà dùng biểu cảm và ánh mắt này nhìn người khác thì rất ít người có thể đối diện với em quá ba giây."

Sở Thời Thời vẻ mặt 'anh gạt tui đấy à' rõ ràng là không tin.

Phong Bất Yếm cong cong mắt: "Nếu không em đi thử xem?"

Hai người lúc này đã đi đến một đầu khác của căn cứ, lập tức sẽ tới dưới lầu văn phòng của Phong Bất Yếm.

Những người ở khu vực này không trải qua 'đại pháp chuyển đổi cảm xúc' của Phong Bất Yếm vừa rồi, cho nên có không ít người đang nhìn chằm chằm bọn họ.

...Thử xem thì thử xem!

Sở Thời Thời khẽ cắn môi, trong lòng thầm nhủ thật sự không được thì còn có Phong Bất Yếm ở đây, muốn mất mặt cũng không phải chỉ một mình cậu mất mặt!

Cậu hít sâu một hơi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía một thành viên trong đội gần họ nhất.

Một giây, hai giây...

Chưa đến ba giây, đội viên kia đã vội vàng thu hồi tầm mắt, lắp bắp nói một tiếng 'xin lỗi' rồi rời đi.

Trên đường rời đi còn không cẩn thận chân trái vấp chân phải, suýt chút nữa biểu diễn cho mọi người một màn ngã nhào trên đất bằng.

Sở Thời Thời hơi hơi sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là loại tình huống này.

Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng nói: "Thế nào? Tôi không lừa em chứ?"

Sở Thời Thời gật gật đầu, vẫn cảm thấy rất khó tin.

Phương pháp này so với cậu tưởng tượng còn hữu dụng hơn nhiều, nhưng muốn liên tục duy trì biểu cảm này, với cậu mà nói độ khó có hơi lớn.

Linh Linh Bá đột nhiên nói: "Ký chủ, trong số các thẻ bài cậu rút được trước đó có một thẻ R tên là 'phục chế biểu cảm'."

Hệ thống vừa nói vừa mò từ dưới đáy ba lô hệ thống, lôi ra tấm thẻ R kia.

Sở Thời Thời nhìn thoáng qua, theo tên đoán nghĩa, kỹ năng của thẻ này chính là phục chế biểu cảm. Nhưng do cấp bậc của thẻ này quá thấp nên sử dụng rất có hạn chế.

Không những chỉ có thể phục chế biểu cảm của bản thân, sử dụng còn có giới hạn thời gian. Một thẻ chỉ có thể sao chép một biểu cảm, mỗi lần nhiều nhất chỉ có thể sử dụng mười phút, CD phải ước chừng nửa tiếng. 

May mà thẻ này cũng không phải thẻ một lần, có thể sử dụng nhiều lần.

Sở Thời Thời hỏi: "Vừa rồi biểu cảm của tui có được phục chế lại chưa?"

Linh Linh Bát nói: "Trong bộ nhớ hệ thống có ghi lại, có thể trực tiếp nhập dữ liệu vào thẻ bài để bảo tồn."

Sở Thời Thời nhất thời tâm tình vui sướng: "Làm tốt lắm!"

*

Lại trôi qua thêm mấy ngày, Sở Thời Thời cuối cùng đã nhận được tin tức từ Vân Sa.

Vân Sa nói nàng đã tìm được biện pháp bảo tồn năng lượng thể, nhưng bởi vì vật phẩm liên quan không tiện di chuyển nên chỉ có thể phiền họ đến căn cứ Quan Tinh một chuyến nữa.

Cơ giáp màu lam bạc chở hai người đến căn cứ Quan Tinh, Vân Sa đã đợi họ ở trạm không gian của căn cứ.

Sở Thời Thời vẫn mặc cả một cây đen như cũ, nhưng lần này đến căn cứ Quan Tinh, cậu rõ ràng cảm thấy mình không còn bồn chồn co quắp như lần trước nữa.

Huấn luyện của Phong ca xem ra vẫn có tác dụng, cậu thầm nghĩ.

Vân Sa gật đầu với hai người nói: "Đi theo tôi."

Nàng dẫn theo hai người lên thang máy huyền phù, nhấn nút đi tới tầng cao nhất của tòa nhà căn cứ.

Sở Thời Thời chủ động mở miệng hỏi đối phương: "Tiểu Hải mấy ngày này thế nào rồi?" 

"Tiểu Hải dạo gần đây đang ở cùng bạn đời của nó." Vân Sa dịu giọng nói: "Tôi đã gặp mẫu thú Hắc Kình kia rồi, là một tiểu cô nương rất xinh đẹp, Tiểu Hải rất thích nó." 

"Vậy sau này nó..."

Vân Sa cười cười: "Chuyện sau này cứ để sau này nói đi, căn cứ Quan Tinh vĩnh viễn sẽ là cảng biển của chúng."

Nghe giọng điệu này của nàng, dường như Tiểu Hải đã quyết định cùng bạn đời của mình lưu lạc thiên nhai.

Cùng người mình thích lưu lạc thiên nhai lang bạt khắp thế giới à... Nghe có vẻ là một chuyện rất tốt đẹp, Sở Thời Thời trong lòng tràn đầy hâm mộ nghĩ.

Cậu cũng không hỏi thêm, trong lúc nói chuyện, thang máy huyền phù đã đưa bọn họ đến tầng cao nhất.

Vân Sa dẫn theo bọn họ tới một căn phòng có niêm phong, đồ án niêm phong trên cửa cực kỳ phức tạp, nhưng Sở Thời Thời lại cảm thấy dường như đã thấy ở đâu đó rồi.

Cậu không nhịn được mà nhìn kỹ thêm vài lần, ngay sau đó dường như nhớ tới cái gì, tầm mắt theo bản năng nhìn về phía đôi mắt của Vân Sa.

Trên chiếc băng bịt mắt của Vân Sa, thêu hoa văn tương tự như đồ án niêm phong trên cửa. 

...Đây hẳn là một ít thuật pháp của tộc Tinh Linh, cậu thầm nghĩ, thu hồi tầm mắt. 

"Căn phòng này đã được cải tạo bằng bí thuật của tộc Tinh Linh." Vân Sa nói: "Có một bộ phận bí thuật của tộc Tinh Linh tương đối đặc thù, cần phải có sự gia trì của trận pháp mới có thể hoàn thành." 

Nghe vậy, Sở Thời Thời nhíu mày hỏi: "Vậy chúng tôi có cần phải nghĩ cách mang năng lượng thể của ông Ngải Tư Tháp Nhĩ đến không?"

Ngải Tư Tháp Nhĩ chính là tên của vị lão nhân ngư kia.

Vân Sa lắc lắc đầu: "Không cần, việc bảo tồn năng lượng thể cần có vật môi giới, chúng ta chỉ cần hoàn thành chế tác vật môi giới đặc thù trong trận pháp này là được rồi. Thành phẩm của vật môi giới cho dù rời khỏi trận pháp này cũng có thể sử dụng bình thường."

Sở Thời Thời gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Vân Sa đã chuẩn bị xong những vật liệu đặc biệt để chế tạo vật môi giới, thoạt nhìn chỉ là một khung tranh bình thường, bên trong là một tờ giấy trắng.

"Cần các cầu vẽ vị tiền bối Ngải Tư Tháp Nhĩ kia lên." Vân Sa nói: "Bút vẽ tranh làm từ nhánh cây sinh mệnh của tộc Tinh Linh, mực bút có thêm thánh thủy của tộc Tinh Linh, hai thứ này là không thể thiếu, đồng thời cần phải hoàn thành trong trận pháp mới có hiệu lực."

Nghe vậy, Sở Thời Thời có chút do dự: "Vẽ tranh...?"

"Đúng vậy." Vân Sa gật đầu: "Không cần vẽ quá tinh xảo, chỉ cần vẽ ra những điểm đặc thù của đối phương là được, quan trọng là thần vận cùng lực lượng đến từ đồng nguyên."

Lực lượng đồng nguyên? Nói cách khác chỉ có cậu mới vẽ được sao?

Sở Thời Thời nhíu nhíu mày, có chút ngại ngùng nói: "Xấu quá cũng không sao chứ?" 

Vân Sa nói: "Đẹp hay không đẹp đối với việc hình thành vật môi giới không có ảnh hưởng trực tiếp."

Sở Thời Thời nhận lấy bút vẽ và giấy Vân Sa đưa tới, lại chậm chạp không xuống tay được.

Thân là một cơ giáp sư, cậu không phải là không biết vẽ tranh, đối tượng vẽ tranh của cậu không phải cơ giáp thì cũng là vũ khí, nhưng từ trước đến nay đều chưa từng thử vẽ chân dung.

Mặc dù Vân Sa nói đẹp hay không đẹp cũng không ảnh hưởng, nhưng Sở Thời Thời vẫn không hy vọng mình vẽ tiền bối Ngải Tư Tháp Nhĩ quá xấu.

Dù sao nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đối phương sẽ phải dùng hình tượng trong bức tranh này trong một khoảng thời gian rất dài.

Thấy Sở Thời Thời chần chừ không dám hạ bút, Phong Bất Yếm nhẹ giọng hỏi: "Cần tôi giúp một tay không?"

Sở Thời Thời có chút kinh ngạc: "Anh biết vẽ tranh à?"

Phong Bất Yếm khẽ cong môi: "Biết một chút." 

...Giọng điệu này không giống bộ dáng chỉ biết một chút.

"Anh có thể giúp được không?" Sở Thời Thời có chút phiền não: "Vân đội nói nhất định phải là tui vẽ."

"Đương nhiên là để em vẽ, tôi chỉ là giúp một tay mà thôi." Phong Bất Yếm cười cười, đột nhiên nâng tay nắm lấy bàn tay đang cầm bút vẽ của Sở Thời Thời: "Thả lỏng, giao cho tôi đi."

Khoảnh khắc bàn tay mang theo vết chai bao trùm lên, toàn bộ cánh tay Sở Thời Thời theo bản năng cứng đờ.

Cho dù mấy ngày nay vì để Phong Bất Yếm được thoải mái hơn một ít, Sở Thời Thời thường xuyên chủ động nắm tay hắn, nhưng... nhưng cảm giác vào giờ phút này lại có chút khác biệt so với nắm tay bình thường.

Nắm tay mà thôi, Sở Thời Thời đã sớm quen thuộc, nhưng hiện tại không chỉ là nắm tay, càng giống như...

Sở Thời Thời có hơi không hình dung ra được cảm giác này.

Bàn tay cầm bút rõ ràng vẫn là tay của mình, nhưng không bị bản thân mình khống chế, mà bị bàn tay khác bao bọc lấy, ở trên trang giấy trắng từng nét từng nét, để lại từng đường cong rõ ràng.

Rõ ràng chỉ bị nắm một bàn tay mà thôi, Sở Thời Thời lại cảm thấy cả trái tim mình cũng nhảy lên theo bàn tay kia, dần dần thoát ly khỏi sự khống chế của cậu.

Để có thể khống chế bàn tay này càng tốt hơn, hiện tại Phong Bất Yếm cách Sở Thời Thời cực gần, đầu hai người gần như dán sát vào nhau, Sở Thời Thời thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Phong Bất Yếm ở ngay bên tai mình.

Vài sợi tóc kim sắc rũ xuống bên tai đang lay động nhẹ nhàng theo hơi thở của Phong Bất Yếm, khi lướt qua vành tai cậu gợi lên một trận ngứa ngáy, sự ngứa ngáy đó dọc theo vành tai lan xuống, cuối cùng dừng lại trong lồng ngực cậu, cả trái tim dường như đều run rẩy.

Sở Thời Thời không dám động đậy dù chỉ một chút, ngay cả hô hấp cũng nín lại, đại não càng là trống rỗng.

Mãi cho đến khi tiếng cười trầm thấp của Phong Bất Yếm vang lên bên tai, cậu mới đột nhiên hoàn hồn.

"Được rồi." Phong Bất Yếm hạ thấp giọng, trong âm thanh trầm thấp giống như mang theo một loại mị lực mê người nào đó: "Xem xem, thế nào?"

Vành tai trắng nõn mượt mà hơi run rẩy, cuối cùng vẫn biến thành vây tai màu xanh lam mang theo sắc hồng nhàn nhạt.

Sở Thời Thời cố gắng để giọng nói của mình nghe càng bình tĩnh hơn: "Tui... nhìn xem."

Cậu không dấu vết hít sâu một hơi, rũ mắt nhìn về phía tờ giấy trắng trước mặt, ngay sau đó đột nhiên trừng lớn mắt.

"Quá giống!" Sở Thời Thời kinh ngạc cảm thán: "Thật sự còn giống hơn cả ảnh chụp! Sao cái gì anh cũng biết vậy!"

Đối với lời khen ngợi không hề che giấu của thanh niên, Phong Bất Yếm tỏ vẻ  bản thân vô cùng hưởng thụ, hắn cười nói: "Em còn có nhiều chuyện không biết lắm."

Trong lúc hai người vẽ Tranh Vân Sa không biết đã đi nơi nào, hiện tại lại từ góc khuất không biết tên bước ra.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người, Sở Thời Thời theo bản năng muốn rụt tay về, lại phát hiện Phong Bất Yếm không biết từ lúc nào đã điều chỉnh tư thế nắm tay, nắm thật chặt tay cậu trong lòng bàn tay.

Nghĩ đến chuyện mình đã hứa mấy ngày trước, Sở Thời Thời hít sâu một hơi, đè nén ý nghĩ muốn rút tay về xuống.

Vân Sa như thể không thấy bàn tay hai người đang nắm chặt, đôi mắt bị quấn băng nhìn về phía bức tranh, ngay sau đó gật đầu nói: "Không tồi, vật môi giới đã có hiệu lực rồi."

Sở Thời Thời trong lòng hơi thả lỏng, cảm kích nói: "Cảm tạ."

Vân Sa cười cười với hai người: "Không cần khách sáo."

Đoạn đối thoại này nghe có chút quen tai, Sở Thời Thời liền nhớ tới hình ảnh ngày hôm đó cậu giúp truyền đạt suy nghĩ của Tiểu Hải.

Sau khi Vân Sa dặn dò hai người về cách sử dụng vật môi giới, Phong Bất Yếm liền mang theo Sở Thời Thời rời đi.

Hai người trở lại trong khoang điều khiển của Bruno, Phong Bất Yếm nói: "Bộ công vụ vẫn đang tiến hành theo dõi tinh cầu Lan Ni Đặc, chúng ta muốn đi thì phải xin phép Bộ công vụ trước."

Sở Thời Thời gật đầu: "Mau đi một chuyến thôi, làm xong sớm thì yên tâm sớm."

Phong Bất Yếm ừ một tiếng, hai người không ai nhắc đến chuyện buông tay, ngân lang trên màn hình ánh sáng liếc mắt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của hai người một cái, đột nhiên gọi luôn cả vợ của nó là Hải Từ Nặc Tư ra.

Hai đầu cơ giáp lông xù xù dựa vào nhau trong màn hình, nhìn rất là ấm áp.

Sở Thời Thời liếc mắt nhìn thoáng qua hai lang cơ giáp đang tỏa ra bong bóng màu hồng quanh người, trong đầu suy nghĩ lung tung rối loạn, vành tai lại ẩn ẩn hiện ra một chút đỏ.

Linh Linh Bá: "..."

Thật muốn chọc mù hai con mắt.jpg

Âm thanh nhắc nhở đột ngột vang lên trong đầu Sở Thời Thời, cắt ngang hoạt động trong đầu của cậu.

Linh Linh Bá: "Ký chủ, là tin nhắn của Lệ Niên."

Lệ Niên: [Phong Bất Yếm đã lấy Bạch Kình đi rồi, nhớ sao chép dữ liệu của Bạch Kình.] 

Sở Thời Thời nghĩ nghĩ: [Nhiệm vụ không thể hoàn thành.]

Lệ Niên: [Không thể hoàn thành là có ý gì?] 

Sở Thời Thời: [Phong Bất Yếm đã tặng Bạch Kình cho người khác rồi.]

Lệ Niên: [Tặng rồi? Tặng cho ai?]

Sở Thời Thời suy nghĩ một lát, sao chép một tấm ảnh tủ gửi đồ trên Tinh Võng rồi gửi cho Lệ Niên.

Lệ Niên ở phía đối diện nhìn chằm chằm vào tấm ảnh này, rất nhanh đã đoán ra ý của cơ giáp gián điệp.

Bạch Kình không có khả năng thật sự tặng cho tủ đồ, vậy thì chỉ có một khả năng, Phong Bất Yếm và người nào đó đã hẹn nhau tiến hành giao dịch, mà quầy trữ vật chính là trạm trung chuyển giao dịch của họ. 

Phong Bất Yếm sẽ tặng Bạch Kình cho ai đây?

Lệ Niên đoán không ra, chỉ biết mục đích của mình không thể nào đạt được, trong lòng nghẹn một bụng lửa khiến gã khó chịu không thôi. Gã muốn trực tiếp đi hỏi Phong Bất Yếm nhưng lại sợ đối phương phát hiện ra gì đó, chỉ có thể mạnh mẽ đè nén ý nghĩ này.

Lệ Niên: [Chú ý quan sát hắc bào nhân bên cạnh Phong Bất Yếm, nhớ kỹ cậu ta thích gì.]

Sở Thời Thời vui vẻ: [Cậu ấy thích cục đá.]

Lệ Niên vừa mới chuẩn bị gửi một câu 'ngoại trừ đá ra thì còn gì khác', Sở Thời Thời lại nhanh tay hơn, gửi một cái meme sang.

Sở Thời Thời: [Cục đá xấu - chim sa cá lặn nghiêng nước nghiêng thành.jpg]

Mắt Lệ Niên đau nhức: "..."

Cmn.

Mắt, không cần nữa!

Mà một bên khác, ngay khi Sở Thời Thời đang qua loa với Lệ Niên, đầu dây bên kia của Phong Bất Yếm lại có tin nhắn của Cửu Tùng gửi tới: [Đội trưởng, mật mã văn tự anh nhờ tôi giải trước đó, đã phiên dịch thành công rồi.]

Phong Bất Yếm nhướng mày, theo bản năng nhìn thoáng qua người bên cạnh. 

Thanh niên tóc vàng tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt nhắm chặt hô hấp vững vàng giống như đã ngủ rồi, lại tựa như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng chấn động của đầu cuối dự phòng lại nói cho Phong Bất Yếm, đối phương rõ ràng đang vui vẻ nói chuyện phiếm với Lệ Niên.

Đương nhiên, rất có thể chỉ có một mình Sở Thời Thời vui vẻ mà thôi.

Bên dưới tin nhắn là một chương trình nhỏ, Phong Bất Yếm mở chương trình ra, dán bản sao chép lịch sử trò chuyện trước đó vào chương trình chuyển đổi văn bản. 

Văn bản trước kia hắn không hiểu được đã được dịch từng câu từng chữ thành ngôn ngữ chung của tinh tế, Phong Bất Yếm khẽ nhướng mày, thầm nghĩ, để hắn xem xem, hòn đá nhỏ của hắn ngày thường đã vui vẻ giao lưu với Lệ Niên như thế nào. 

Sau khi tất cả các bản lịch sử trò chuyện đều được dịch thành công, ngón tay Phong Bất Yếm lướt trên màn hình ánh sáng, vẻ mặt dần dần chuyển từ lười biếng sang kinh ngạc, sau đó lại bị hứng thú nồng đậm bao trùm.

Sở Thời Thời: [Hắn nói thích tôi... dẫn tôi đi phòng ngủ, ngủ chung một giường...]

Sở Thời Thời: [Hắn nói sau này cùng nhau tắm rửa, còn nói để tôi nhận hết cưng chiều... Tôi vĩnh viễn là bảo bối nhỏ của hắn...]

Sở Thời Thời: [Bên ngoài quá nguy hiểm, hắn không nỡ để tôi chịu khổ...]

Phong Bất Yếm rất nhanh đã xem xong, lịch sử trò chuyện không quá dài nhưng khối lượng thông tin hàm chứa bên trong lại cực lớn.

Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Sở Thời Thời, đối phương vừa lúc mở mắt nhìn về phía hắn, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn với hắn.

Phong Bất Yếm cũng cười.

Hòn đá nhỏ của hắn sao lại có thể diễn sâu như vậy nha.

Càng đáng yêu hơn.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Thời Thời hoàn toàn không biết mình đã lật xe: ngoan ngoãn đáng yêu.jpg

Chương Trước

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét