Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 49

Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 49

Sở Thời Thời cũng không biết Phong Bất Yếm đã xem xong 'tin nhắn bí mật' giữa mình và Lệ Niên, sau khi kết thúc liên lạc với Lệ Niên, cậu bắt đầu suy nghĩ những chuyện tiếp theo.

Vật môi giới đặc thù có thể bảo tồn năng lượng thể đã đến tay, tiếp theo phải xin phép Bộ Công Vụ đi đến Lan Ni Đặc Tinh để năng lượng thể của ông Ngải Tư Tháp Nhĩ dọn vào 'nhà mới'.

Nhưng ngoài chuyện này ra, Sở Thời Thời vẫn còn một chuyện muốn làm.

Cậu suy nghĩ một lát rồi mở miệng: "Phong Bất Yếm."

Phong Bất Yếm nghiêng đầu nhìn đối phương: "Sao vậy?"

"Ông Ngải Tư Tháp Nhĩ trước đó có nói với tui, trước khi đại tai biến xảy ra, các nhân ngư đã tiến hành di dời tài sản trong tộc." Sở Thời Thời suy tư: "Những tài sản đó đều được gửi theo từng nhóm vào một số tài khoản ngân hàng Tinh Tế khác nhau, ông Ngải Tư Tháp Nhĩ biết ba cái."

Phong Bất Yếm ừ một tiếng: "Em muốn tu sửa cung điện nhân ngư phải không?"

"Sao anh lại biết?" Sở Thời Thời đột nhiên trừng lớn hai mắt, cậu còn chưa nói gì mà! 

"Đoán ra." Phong Bất Yếm cười cười: "Đã nhắc tới tài sản của tộc nhân ngư, mà em lại không có khả năng lấy những khoản đó đi làm chuyện khác, việc còn lại có thể làm cho tộc nhân ngư cũng chỉ có tu sửa cung điện là lửa sém lông mày nhất, hơn nữa tính khả thi tương đối cao."

Sở Thời Thời lẩm bẩm: "Vậy anh đoán cũng quá chuẩn rồi."

Phong Bất Yếm click mở đầu cuối, mở ra giao diện hẹn trước của ngân hàng Tinh Tế: "Tài khoản đã hơn một ngàn bốn trăm năm không mở, ngân hàng Tinh Tế rất có khả năng đã quy chúng thành tài khoản bị vứt bỏ rồi."

"Vậy tài sản bên trong thì sao?" Sở Thời Thời hỏi.

"Chỉ cần không có người lấy đi thì sẽ luôn ở trong tài khoản." Ngón tay Phong Bất Yếm thao tác trên màn hình ánh sáng một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Bruno: "Thay đổi lộ tuyến, đi đến ngân hàng Tinh Tế bên cạnh Hiệp Hội Thợ Săn."

Ngân hàng Tinh Tế ở đó là trụ sở chính, lỡ như cần làm thêm thủ tục khác để khởi động tài khoản cũ, bên cạnh lại là Hiệp Hội Thợ Săn, làm thủ tục cũng tiện hơn.

Nửa tiếng sau, cơ giáp màu lam bạc đã dừng lại trong trạm không gian loại nhỏ của Hiệp Hội Thợ Săn.

Sở Thời Thời lại đội mũ trùm đầu lên, vốn dĩ muốn đi sau lưng Phong Bất Yếm như mọi khi, đối phương lại đột nhiên nắm chặt tay cậu kéo nhẹ về phía trước, hai người liền sóng vai nhau đi cùng nhau.

Sở Thời Thời ngẩng đầu, có chút buồn bực mà nhìn đối phương một cái, Phong Bất Yếm lại giống như không có ý định giải thích.

Hiệp Hội Thợ Săn vẫn đông nghẹt như cũ, không ít người chú ý đến Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời, cũng thấy được bàn tay đang nắm chặt của hai người. 

Vành mũ to rộng che đi đại bộ phận tầm nhìn của Sở Thời Thời, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Linh Linh Bá ở trong đầu cậu hỏi: "Ký chủ, có muốn sử dụng thẻ bài 'Phục chế biểu cảm' không?"

Sở Thời Thời suy nghĩ một chút: "Không cần, tạm thời không dùng."

Cậu vừa nói trong lòng vừa hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam dưới vành mũ nhìn thẳng về phía trước bên trái, nơi đó có một người đã ngây ra nhìn chằm chằm bọn họ một lúc lâu rồi.

Ổn định! Nhất định phải ổn định!

Sở Thời Thời ở trong lòng lẩm nhẩm lầm nhầm, theo bản năng nắm chặt đồ vật trong tay, dường như muốn hấp thu sức mạnh từ nó.

Một giây, hai giây, ba giây...

Người bị Sở Thời Thời nhìn chằm chằm đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng dời tầm mắt đi.

Trong lòng Sở Thời Thời nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ xem ra Phong Bất Yếm nói không sai, trên thế giới này người mặt dày thật ra cũng không nhiều, sau khi bị phát hiện 'nhìn lén', có rất ít người vẫn có thể mặt không đổi sắc tiếp tục nhìn. 

Ừm, đương nhiên, Phong Bất Yếm là một ngoại lệ.

Sở Thời Thời trộm dùng khóe mắt ngó qua Phong Bất Yếm, đối phương đang nhìn thẳng về phía trước, dường như cũng không chú ý đến hành động vừa rồi của người bên cạnh.

Cho dù Phong Bất Yếm làm gì, toàn thân hắn đều quanh quẩn một loại khí tràng rất kỳ lạ, khiến người ta cảm thấy hắn làm gì cũng là chuyện đương nhiên. 

Sở Thời Thời thu hồi tầm mắt, cuối cùng cũng phản ứng lại, 'đồ vật' vừa rồi bị cậu gắt gao nắm chặt trong tay không phải thứ gì khác mà chính là tay của Phong Bất Yếm. 

Vành tai cậu hơi nóng lên, vội vàng thả lỏng lực đạo một chút.

Hai người rất nhanh đã đi đến ngân hàng Tinh Tế.

Phong Bất Yếm đã hẹn trước, sau khi xuất trình thẻ thân phận, nhân viên công tác liền dẫn hai người bọn họ vào phòng khách bên trong ngân hàng.

"Khởi động lại ba tài khoản bị đóng băng đúng không ạ?" Nhân viên xác định lại mã tài khoản với bọn họ một chút, lại dẫn họ đi đến trước một cái máy khác: "Xin vui lòng đặt chứng minh tài khoản và chìa khóa vào." 

Ngải Tư Tháp Nhĩ đã đưa chứng minh và chìa khóa cho Sở Thời Thời, ba tài khoản điện tử được lần lượt mở ra. 

Hai tài khoản trước không có bất kỳ vấn đề gì, số tiền trong tài khoản cũng như những vật phẩm khác của tộc nhân ngư, đều khớp với những gì Ngải Tư Tháp Nhĩ nói. 

Nhưng khi mở tài khoản thứ ba ra, giao diện bên trong tài khoản lại khiến Sở Thời Thời hơi hơi sững sờ.

Phong Bất Yếm khẽ nhíu mày: "Tài khoản trống?"

Nhân viên công tác hỏi: "Có vấn đề gì ạ?"

"Không đúng mà, ông Ngải Tư Tháp Nhĩ đã nói trong tài khoản này cũng có cất giữ tài sản..." Sở Thời Thời nhíu mày: "Chẳng lẽ bị người khác lấy đi rồi?"

Phong Bất Yếm: "Có thể tra cứu ghi chép biến động tài chính trong tài khoản không?"

"Xin chờ một lát." Một bảng điều khiển công tác hiện ra trước mặt nhân viên: "Ghi chép cho thấy, biến động lần cuối của tài khoản là một ngàn bốn trăm năm mươi hai năm trước, có người đã gửi vào tài khoản những tài sản sau..."

Ghi chép lưu giữ đồng nhất với lượng tài sản mà ông Ngải Tư Tháp Nhĩ đã nói.

Có ghi chép gửi vào lại không có ghi chép lấy ra, nhưng tài sản trong tài khoản hiện tại đã không cánh mà bay.

Nói trong này không có quỷ, sợ là ngay cả đứa bé ba tuổi cũng không tin.

Tài sản khách hàng gửi vào đã biến mất, đây không phải là chuyện nhỏ, đặc biệt là tài khoản này là một tài khoản cổ xưa từ hơn một ngàn năm trước, hạn mức bên trong còn cực kỳ đáng kể.

Nhân viên công tác ý thức được có chuyện không ổn, vội vàng gọi điện cho giám đốc tổng bộ ngân hàng, đây không phải chuyện một nhân viên nho nhỏ như anh ta có thể giải quyết được.

Phong Bất Yếm khẽ nhéo tay Sở Thời Thời một chút: "Không sao, chuyện này có thể xử lý."

Sở Thời Thời gật đầu, nhìn thấy màn hình đầu cuối cũng hiện ra trước mặt Phong Bất Yếm, dường như đang liên hệ với ai đó.

Không lâu sau, cửa phòng khách bị người khác gõ vang, nhân viên công tác bằng mắt thường có thể thấy được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng tiến lên mở cửa.

Người đến là một người đàn ông trung niên xa lạ hơi cao gầy, là giám đốc của tổng bộ ngân hàng Tinh Tế này.

Nhân viên ghé vào bên cạnh giám đốc, nhỏ giọng nhanh chóng nói với đối phương chuyện này.

"Tài sản không cánh mà bay?" Biểu cảm của giám đốc lập tức trở nên nghiêm túc: "Vị tiên sinh này..."

Phong Bất Yếm hơi gật đầu: "Phong Bất Yếm."

Phong Bất Yếm?! Đồng tử giám đốc hơi co lại, là vị thợ săn cấp S Phong Bất Yếm nổi danh khắp tinh tế kia?

Xảy ra chuyện lớn như vậy, giám đốc ngân hàng vốn còn ôm tâm lý nhất định phải đem sai sót của ngân hàng đè xuống thấp nhất, nhưng bây giờ, vừa nghe đến cái tên này, những suy nghĩ nhỏ trong lòng ông ta lập tức hoàn toàn biến mất.

Ngay lúc này, cửa phòng khách lại lần nữa bị gõ vang, lần này người tiến vào Sở Thời Thời có biết, là bộ trưởng bộ Công Vụ của Hiệp Hội Thợ Săn, Nghiêm Thu Hồ.

Danh tiếng của Phong Bất Yếm tuy lớn nhưng hắn chưa từng lộ mặt trước công chúng, cho nên người bình thường có thể nhận ra hắn không quá nhiều.

Nhưng Nghiêm Thu Hồ thì khác, thân là Bộ trưởng Bộ Công Vụ, Nghiêm Thu Hồ gần như có thể nói là một trong những người quen mặt với công chúng nhất.

Thấy người đến là Nghiêm Thu Hồ, tim của giám đốc ngân hàng lạnh một nửa. 

Nghiêm Thu Hồ gật gật đầu với giám đốc ngân hàng coi như chào hỏi, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, nhưng khi cô chuyển tầm mắt về phía Sở Thời Thời và Phong Bất Yếm, vẻ lạnh lùng kia liền tan đi không ít, trở nên nhu hòa hơn.

"Phong đội nói tài sản trong tài khoản của các cậu đã bị người khác động vào?" Nghiêm Thu Hồ dịu giọng hỏi Sở Thời Thời.

Sở Thời Thời gật đầu: "Đúng vậy, tài khoản đã bị rút sạch, hơn nữa còn không có ghi chép chuyển khoản hoặc di dời."

Nghiêm Thu Hồ hừ lạnh một tiếng: "Ngay cả đồ của tộc... cũng dám động vào, thật là to gan."

Hai chữ 'nhân ngư' bị cô nói rất mơ hồ, ngoại trừ Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời biết rõ tình hình thực tế, những người khác đều không phân biệt được hai chữ này rốt cuộc là cái gì.

Nghiêm Thu Hồ gật đầu với Sở Thời Thời, nói: "Cậu yên tâm, chuyện này cứ giao cho bộ Công Vụ chúng tôi xử lý, nhất định sẽ cho cậu một cái công đạo."

Phong Bất Yếm cười cười nói: "Việc này giao cho bộ trưởng Nghiêm xử lý, chúng tôi yên tâm."

Giám đốc ngân hàng đứng bên cạnh, một chữ cũng không dám nói.

"Còn đơn xin đến tinh cầu Lan Ni Đặc của Phong đội trước đây, tôi đã giúp hai người xử lý thủ tục xong rồi." Nghiêm Thu Hồ nói: "Hiện tại Lan Ni Đặc tinh tạm thời vẫn đang trong giai đoạn giám sát, nhưng Hiệp Hội Thợ săn không phải có ý định khống chế tinh cầu này mà là lo lắng lúc sau chuyện về tộc... được công bố ra ngoài, sẽ có người nhân cơ hội nhập cư trái phép vào Lan Ni Đặc Tinh."

Sở Thời Thời gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Nghiêm Thu Hồ là người Phong Bất Yếm tương đối yên tâm, Sở Thời Thời tin vào mắt nhìn người của hắn.

Những chuyện còn lại cứ giao cho Nghiêm Thu Hồ giải quyết.

Trở về căn cứ, Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời bắt đầu chuẩn bị đồ đạc để đến Lan Ni Đặc tinh.

Lần này đến tinh cầu Lan Ni Đặc không có chuyện gì để làm nên Phong Bất Yếm cũng không định mang theo những người khác, chỉ hai người bọn họ cùng đi.

Tốc độ của cơ giáp nhanh hơn tinh hạm nhiều, nhưng từ tinh cầu Thợ săn đến Lan Ni Đặc tinh cũng mất khoảng mười ngày đường.

"Chờ thêm một thời gian nữa là được rồi." Phong Bất Yếm nói: "Thiết bị nhảy không gian mới đã được nghiên cứu thành công, hiện tại đang trong giai đoạn điều chỉnh cuối cùng, nhanh nhất một tháng chậm nhất ba tháng, Hiệp hội Thợ Săn sẽ bắt đầu thay thế thiết bị nhảy bản mới theo từng đợt."

Phong Bất Yếm nâng tay vẽ ra một màn hình ánh sáng, trên đó hiển thị hình ảnh ba chiều của một thiết bị nhảy không gian.

"Thiết bị nhảy bản mới càng ổn định hơn, khoảng cách nhảy xa nhất cũng gấp ba lần so với bản cũ." Phong Bất Yếm tính toán: "Sử dụng trận pháp nhảy trước đây, dùng tinh hạm di chuyển từ hành tinh Thợ săn đến Lan Ni Đặc tinh cần mười lăm ngày, sử dụng trận pháp nhảy mới thì năm ngày, dùng Bruno thì chỉ còn chưa đến bốn ngày."

"Tuyệt vời!" Hai mắt Sở Thời Thời sáng rực: "Trận pháp nhảy mới này là ai phát minh vậy? Quả thực là tạo phúc toàn Tinh Tế mà!"

"Cửu Vĩ Hồ tộc có nghiên cứu rất sâu về trận pháp không gian, cái này là do Cửu Tùng phụ trách." Phong Bất Yếm khẽ cong môi: "Kinh phí nghiên cứu là do tôi bỏ ra."

Sở Thời Thời kinh ngạc cảm thán mà oa một tiếng.

Nhưng mà thiết bị nhảy mới... đoạn cốt truyện này dường như có chút quen thuộc, Sở Thời Thời thầm nghĩ.

Cậu chọc chọc Linh Linh Bá để tìm kiếm từ khóa mấu chốt trong tuyến cốt truyện gốc, quả nhiên tìm được tình tiết liên quan.

Trong tuyến cốt truyện gốc, thời gian thiết bị nhảy không gian bản mới xuất hiện rất muộn, khi đó Phong Bất Yếm cùng với Cửu Tùng đều đã bị Lệ Niên 'giải quyết' rồi.

Người nghiên cứu và người xuất tiền đều không còn, hạng mục nghiên cứu này bị Lệ Niên chặn ngang, sau khi điều chỉnh một chút thì lấy danh nghĩa của mình tuyên bố ra ngoài.

Danh tiếng tốt đẹp tạo phúc toàn tinh tế này, cứ như vậy mà rơi xuống đầu Lệ Niên.

"Thật là ghê tởm." Sở Thời Thời ở trong lòng hùng hùng hổ hổ mắng chửi: "Lệ chó sao lại mặt dày như vậy!"

Linh Linh Bá đồng cảm gật đầu.

Đáng tiếc tuyến cốt truyện gốc cũng không miêu tả chi tiết nghiên cứu của Cửu Tùng, càng không nhắc tới tại sao thiết bị nhảy không gian mới này lại xuất hiện muộn hơn so với thời gian dự tính ban đầu.

Sở Thời Thời đoán, hẳn là Lệ Niên đã sớm biết được trận pháp mới này, cho nên đã giở trò gì đó cản trở trước khi Phong Bất Yếm và Cửu Tùng chuẩn bị công bố trận pháp.

Sở Thời Thời lật lật tuyến tình tiết gốc, suy đoán thời gian một chút.

Trong tuyến cốt truyện gốc, lúc này Thanh Âm đã bị trọng thương, hiện đang tiến hành sửa chữa cơ thể máy móc. Mà sau khi Thanh Âm gặp chuyện, chính là Cửu Tùng.

Một sản phẩm được nghiên cứu bởi công ty dưới danh nghĩa Cửu Tùng bị điều tra ra vấn đề chất lượng nghiêm trọng, hơn nữa còn tạo thành hậu quả vô cùng nặng nề.

Vì phủi sạch quan hệ giữa căn cứ Liệt Dương và công ty, sau khi chuyện này xảy ra, Cửu Tùng đã rời khỏi căn cứ ngay lập tức, cũng chủ động xin rút tên.

Sự kiện sản phẩm có vấn đề về chất lượng là do Lệ Niên sai người làm, mãi cho đến cuối cùng Cửu Tùng và Phong Bất Yếm cũng không tìm được bất kỳ bằng chứng nào, Cửu Tùng vì thế mà phải vào tù, trong những ngày cuối cùng trước khi ra tù lại bị một phạm nhân khác trong tù tàn nhẫn gi.ết h.ại.

Phạm nhân gi.ết h.ại Cửu Tùng kia, đương nhiên cũng là do Lệ Niên mua chuộc.

Sở Thời Thời đã sớm xem qua đoạn cốt truyện này, nhưng khi xem lại lần nữa, cậu vẫn không nhịn được mà bùng nổ lửa giận, hơn nữa lần này còn tức giận hơn nhiều.

Trước kia lúc cậu nhìn thấy đoạn tình tiết này, chỉ coi Cửu Tùng và Phong Bất Yếm là người trong sách, cảm thấy tức giận cũng chỉ bởi vì cảm thấy nhân vật chính Lệ Niên quá mức ghê tởm.

Nhưng hiện tại thì không giống, sau khi Sở Thời Thời đến thế giới này đã nhận thức được Phong Bất Yếm và những người khác, bọn họ đã không chỉ đơn thuần là những con người trên giấy mà còn là sinh mệnh sống sờ sờ, không khác biệt với cậu chút nào cả.

Sở Thời Thời nhắm mắt lại, cảm thấy có chút bực mình.

Cậu tính toán thời gian trong lòng, trong tuyến cốt truyện gốc thì còn khoảng hơn một tháng nữa đoạn tình tiết này sẽ xuất hiện.

Trong tuyến cốt truyện gốc, Cửu Tùng bị Lệ Niên đánh một đòn bất ngờ không kịp trở tay, cho nên bị chơi một vố, không thể không gánh chịu những tội danh không thuộc về mình.

Hơn một tháng... Nếu như lần này bọn họ có thể biết trước hành động của Lệ Niên, sớm phòng bị Lệ Niên cùng với người của gã...

"Phong Bất Yếm." Sở Thời Thời đột nhiên mở miệng, ngữ khí chưa từng nghiêm túc như vậy.

Phong Bất Yếm đang xem bản đồ lộ trình trên quầng sáng, nghe thấy âm thanh từ bên cạnh thì theo bản năng ừ một tiếng: "Làm sao vậy?"

Sở Thời Thời mím môi, lời đến bên miệng lại đột nhiên có chút do dự.

Cậu phải nói với Phong Bất Yếm chuyện này như thế nào đây? Cậu phải làm sao để Phong Bất Yếm tin rằng cậu biết những chuyện chưa xảy ra trong tương lai?

Tầm mắt của Phong Bất Yếm nhìn về phía thanh niên đột nhiên trở nên yên lặng bên cạnh, bị vẻ mặt nhăn nhó của đối phương làm cho kinh ngạc: "Ui, sao lại mặt ủ mày ê như vậy? Ai chọc em không vui rồi?"

Hắn vừa nói vừa theo bản năng nhìn thoáng qua thiết bị đầu cuối dự phòng, trên đó cũng không có tin tức mới của Lệ Niên gửi đến, cho nên có thể loại trừ khả năng này.

Sở Thời Thời nhìn đối phương một cái, há miệng thở dốc muốn nói lại thôi.

Cậu đột nhiên nghĩ tới, Phong Bất Yếm mặc dù không thể là người trọng sinh, nhưng không biết vì sao, đối phương đã sớm phòng bị Lệ Niên.

Nhưng cái này cũng không đại biểu Phong Bất Yếm biết chuyện công ty của Cửu Tùng sắp sửa trải qua biến cố.

Sở Thời Thời hít sâu một hơi, đôi mắt xanh lam nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của người trước mặt: "Phong Bất Yếm, anh tin tưởng tôi không?"

"Sao vậy, mấy ngày nay chẳng lẽ tôi đã làm cái gì khiến em cảm thấy tôi không tin em à?" Phong Bất Yếm khẽ nhướng mày, giọng điệu nghe vẫn không chút để ý như cũ, nhưng vẻ mặt lại đã lộ ra sự nghiêm túc hiếm có.

Hắn có dự cảm, lời mà hòn đá nhỏ nhà hắn muốn nói chắc chắn vô cùng vô cùng quan trọng.

Sở Thời Thời bị hắn nói đến hơi ngẩn người.

Cũng đúng, dường như từ lúc bắt đầu Phong Bất Yếm đã có một sự tin tưởng kỳ lạ với cậu, cho dù đối phương biết 'tiền thân' của cậu là cơ giáp gián điệp mà Lệ Niên thả vào bên cạnh cũng chưa từng nghi ngờ cậu có phải là có mục đích khác hay không.

Thậm chí đến vấn đề 'cơ giáp gián điệp' ban đầu đi đâu, Phong Bất Yếm cũng chưa từng hỏi.

Cảm giác được tin tưởng như vậy tới một cách có hơi không thể hiểu được, Phong Bất Yếm cũng không phải là loại người ngốc bạch ngọt không hề có phòng bị với người xa lạ.

Trong lòng Sở Thời Thời xẹt qua một tia kỳ quái, nhưng càng nhiều hơn lại là vì được tin tưởng vô điều kiện mà cảm thấy ấm áp.

Cậu vươn tay với Phong Bất Yếm, đối phương lập tức tâm lĩnh thần hội, gần như ngay lập tức đã nắm chặt tay cậu vào lòng bàn tay.

"Tôi có một chuyện muốn nói với anh." Ngữ khí của Sở Thời Thời rất chậm, nhưng mỗi chữ đều nói rất rõ ràng: "Về chuyện của Lệ Niên, và..."

Cậu tạm dừng lại một giây, sau đó lại chậm rãi mở miệng: "Và hơn một tháng sau, công ty của Cửu Tùng sắp gặp chuyện."

Biểu tình của Phong Bất Yếm thay đổi, ý cười bất cần đời trong giọng nói đã biến mất: "Em nói đi."

Sở Thời Thời sửa sang lại suy nghĩ một chút, chuyện mà cậu biết kỳ thực cũng không nhiều lắm, tuyến cốt truyện gốc mặc dù có viết đến hành động lần này của Lệ Niên, nhưng Lệ Niên vẫn luôn ở sau màn khống chế, gần như tất cả mọi chuyện đều do gã sắp xếp người hoặc khống chế cơ giáp để hoàn thành.

Sở Thời Thời không thể đem từng bước kế hoạch của đối phương miêu tả chi tiết ra được, chỉ có thể cố gắng đưa ra một cái đại khái, phạm vi mà đối phương có lẽ sẽ lựa chọn ra tay.

Phong Bất Yếm ghi nhớ nội dung mà cậu nói, một chữ cũng không bỏ sót.

Thấy vậy, sự ấm áp trong lòng Sở Thời Thời càng thêm sâu sắc.

Sự tin tưởng của Phong Bất Yếm với cậu thật sự không phải là ngoài miệng nói suông, hắn thật sự đã tin tưởng mỗi một câu cậu nói.

"Còn gì nữa không?" Phong Bất Yếm sau khi sửa sang xong thông tin thì ngẩng đầu, hắc mâu giống như cổ vũ nhìn về phía Sở Thời Thời.

Sở Thời Thời suy nghĩ một chút rồi nói: "Những thứ này kỳ thực cũng không nhất định là đúng, nếu có thể thì cố gắng tiến hành rà soát trên phạm vi lớn hơn, như vậy sẽ bảo đảm hơn."

Mặc dù tuyến cốt truyện gốc đã phát triển như vậy, nhưng hiện tại lại có thêm cậu là một 'con bướm', Sở Thời Thời cũng không thể khẳng định con bướm nhỏ là cậu đây có ảnh hưởng đến quyết định của Lệ Niên hay không, liệu có vì thế mà thay đổi sự phát triển của cốt truyện gốc hay không.

"Ừm, tôi biết rồi." Phong Bất Yếm hiếm khi nói với giọng điệu dịu dàng: "Việc này tôi sẽ xử lý, yên tâm đi."

Có hắn đưa ra đảm bảo như vậy, Sở Thời Thời gần như ngay lập tức an tâm, cảm giác an toàn mà Phong Bất Yếm mang lại thật sự là quá mức mãnh liệt.

Nhưng mà...

Thanh niên tóc vàng há miệng, do dự một hồi lâu, có chút không tự nhiên mà hỏi một câu: "Anh... Anh không hỏi sao tui biết những chuyện này sao?"

"Có gì mà phải hỏi." Phong Bất Yếm xoa nhẹ đầu của thanh niên một phen, cảm giác mái tóc vàng óng mượt mà xuyên qua kẽ tay khiến ánh mắt hắn hơi tối lại: "Khi nào em muốn nói, không cần tôi hỏi em cũng sẽ nói, không muốn nói thì cho dù tôi có hỏi cũng là hỏi không."

Sở Thời Thời cảm thấy trái tim mình run lên, nếu chỉ xem bề ngoài, Phong Bất Yếm không phải là người liếc mắt một cái đã thấy dịu dàng, nhưng khi thật sự tiếp xúc với đối phương mới biết, sự tinh tế của hắn thể hiện trong từng chi tiết.

Cho dù đối phương thường xuyên nói những lời không đàng hoàng, nhưng trên thực tế, tâm tư của hắn tỉ mỉ hơn ai hết.

Sở Thời Thời không nhịn được mà chọc vào Linh Linh Bá trong đầu: "Tiểu Bá, bộ môn hệ thống các cậu có quy định ký chủ không được tiết lộ chuyện liên quan đến nhiệm vụ không?"

"Không có cấm chỉ minh xác không được, nhưng mà bình thường đều không khuyến khích ký chủ nói cho người khác biết về chuyện 'hệ thống'." Quang cầu hệ thống lắc lư: "Nếu như ký chủ vì tiết lộ liên quan đến nhiệm vụ mà bị người khác xem là 'kẻ điên', 'quái vật' vân vân, sau đó lại gặp phải thảm án, hệ thống không cách nào nhúng tay giúp đỡ nha."

Sở Thời Thời đã hiểu ý của Linh Linh Bá, quyền lựa chọn có muốn nói cho người khác hay không nằm trong tay cậu, nhưng nếu cậu vì vậy mà gặp phải 'ngoài ý muốn' thì phải tự gánh lấy hậu quả.

Nếu là người khác, Sở Thời Thời khẳng định sẽ không nói. Nhưng nếu là Phong Bất Yếm...

Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng, không biết là cố ý hay vô tình, ngón út khẽ cọ qua vành tai của thanh niên.

"Tôi chờ đến ngày em chủ động nói cho tôi." Hắn nói: "Nhưng mà kiên nhẫn của tôi có hạn, tốt nhất đừng để tôi đợi quá lâu."

Sở Thời Thời nheo mắt: "Vậy nếu tui vẫn luôn không nói thì sao? Khiến sự kiên nhẫn của anh hao hết thì phải làm sao?"

"Aiz, vậy thì khó giải quyết rồi." Phong Bất Yếm buồn rầu mà chậc một tiếng: "Sự kiên nhẫn của tôi hao hết thì rất là đáng sợ đấy."

Sở Thời Thời nghe ra ý trêu chọc trong ngữ khí của đối phương, không những không cảm thấy sợ, ngược lại còn chủ động phối hợp.

"Aiyo aiyo, vậy phải làm sao bây giờ?" Cậu khoa trương mà rũ mặt xuống, dùng ngữ khí ngọt đến phát ngấy, ngấy đến mức người ta nổi hết da gà nói: "Người ta sợ wá đi mà!"

Phong Bất Yếm lập tức vui vẻ: "Nếu em có thể dùng ngữ khí này nói chuyện với người khác, bảo đảm không có ai dám làm phiền em."

Đương nhiên, biến thái thì ngoại lệ, hắn thầm nghĩ.

Rất không khéo, hắn tự nhận mình cũng không phải là người bình thường gì.

Sở Thời Thời xoa xoa cánh tay, vây tai không biết từ lúc nào đã đỏ ửng lên, cậu rấ kiên định mà làm tam liên cự: "Không được không được không được, ở trước mặt anh thỉnh thoảng làm như vậy một lần đã là cực hạn rồi!"

Phong Bất Yếm nghĩ đến 'gương mặt thật' của hòn đá nhỏ mà hắn đã thấy trước đây, hắn ha ha cười lớn: "Cực hạn? Hòn đá nhỏ, em đừng đánh giá thấp cực hạn của bản thân mình như thế chứ."

Lời này nói có chút kỳ quái, Sở Thời Thời gần như lập tức đã phát hiện trong lời nói của đối phương có thâm ý.

Cậu cảnh giác hỏi: "Ý của anh là gì?"

"Ý trên mặt chữ." Phong Bất Yếm chớp chớp mắt với cậu: "Ví dụ như khi em vẫn là một hòn đá, khi đó không phải em cũng rất lớn mật sao ---"

Lời của hắn còn chưa kịp dứt đã bị Sở Thời Thời cuống quít che miệng ngắt lời: "Anh đừng nói nữa!"

Phong Bất Yếm hơi hơi nghiêng đầu, tránh khỏi cánh tay thanh niên đang hoảng loạn vươn lại đây, cười nói: "Tại sao không thể nói? Chuyện thú vị như vậy sao có thể chỉ để một mình tôi nhớ được? Tôi nhớ rất rõ, khi tôi tắm em đều canh ở ngoài cửa không nhúc nhích đấy!"

"Không đúng, lúc đó chắc chắn em không chỉ muốn giúp tôi giữ cửa thôi đúng không?" Phong Bất Yếm sờ sờ cằm: "Em thật ra là muốn--"

Thanh niên tóc vàng đột nhiên hung hăng nhào tới, hai tay gắt gao che miệng Phong Bất Yếm, vành tai đỏ ửng piu một tiếng biến thành vây tai nhân ngư, run rẩy giống như bị điện giật.

"Tui không có! Là anh nhớ lầm!" Sở Thời Thời hung tợn nói: "Cục đá là cục đá, tui là tui! Anh đừng có đem cục đá và tôi gộp thành một!"

Phong Bất Yếm khẽ nhướng mày, miệng bị che kín nhưng mắt thì không, ý cười trong hắc đồng kia gần như tràn ra ngoài, rõ ràng cái gì cũng không nói, nhưng lại khiến Sở Thời Thời cảm thấy da đầu tê dại, đầu óc nóng đến sắp bốc khói.

Một bên, Bruno: "......"

Không biết vì sao, nó cảm thấy hôm nay mình đặc biệt chói mắt.

Giống như một bóng đèn ba vạn oát.

Tác giả có lời muốn nói:

Bruno: Bị ép ăn cẩu lương [nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, còn sáng lấp lánh.jpg]

Chương Trước

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét