Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 50

Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 50

Mười ngày sau, Bruno chở hai người đến tinh vực Z4469.

Cơ giáp ngân lam một lần nữa đi ngang qua phiến tinh hải xinh đẹp kia, từ bên trong cơ giáp quan sát tinh hải lại là một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt. Lần này Sở Thời Thời dùng máy ảnh tự chụp không ít hình, đương nhiên, cậu cũng không quên bảo Linh Linh Bá giúp chụp lén mấy tấm đẹp đẹp của Phong Bất Yếm.

Linh Linh Bát: "......"

Hệ thống thật sự không phải để dùng như vậy đâu áa lật bàn!

Khi tới gần khu vực Lan Ni Đặc tinh, ngân lam cơ giáp bị một tiểu đội tuần tra ba người ngăn lại. Đội tuần tra đến từ Bộ công vụ của Hiệp hội Thợ Săn, chuyên phụ trách các loại công việc duy trì, giám sát,... tương tự.

Nhiệm vụ mà đội tuần tra nhận được là không cho bất kỳ ai tiến vào phạm vi lĩnh vực của tinh cầu, cho nên cho dù người bọn họ ngăn lại là Phong Bất Yếm, trong tay đối phương còn có chứng minh do bộ trưởng Bộ công vụ tự mình viết, tiểu đội tuần tra cũng không dám tự tiện làm chủ quyết định cho người vào Lan Ni Đặc tinh.

Tiểu đội trưởng của đội ba người áy náy lắc lắc đầu với hai người: "Thật sự xin lỗi, chuyện này phải đợi người phụ trách của chúng tôi đến mới có thể quyết định."

Không lâu sau, có một chiếc cơ giáp màu xám bạc đuổi tới.

Người đàn ông trung niên lái cơ giáp là một thợ săn công vụ cấp S, cũng là tổng phụ trách nhiệm vụ giám sát bảo vệ Lan Ni Đặc tinh.

Thợ săn trung niên điều khiển cơ giáp màu xám bạc vẫy vẫy tay với ba người tiểu đội tuần tra, ra hiệu cho họ tiếp tục chấp hành nhiệm vụ.

Đợi sau khi ba người đi xa, ông xin kết nối kênh thông tin liên lạc giữa hai chiếc cơ giáp, áy náy nói với Phong Bất Yếm: "Xin lỗi Phong đội, thành viên nhiệm vụ lần này đều không biết chuyện về tộc nhân ngư, mệnh lệnh đưa xuống cho bọn họ là không được để bất kỳ ai tiếm vào Lan Ni Đặc tinh, cho nên mới --"

"Không sao cả, chúng ta có thể hiểu được." Phong Bất Yếm lắc đầu: "Nếu đã không có vấn đề gì thì chúng tôi vào đây."

Thợ săn trung niên gật đầu, giọng nói nghe có chút do dự: "Có thể là có thể, nhưng tinh cầu này đã tự sinh ra ý thức, Phong đội, lúc hai người tiến vào phải cẩn thận, tầng sương mù xám đó đã khiến đội viên của chúng tôi chịu không ít thiệt thòi."

Sở Thời Thời trong lòng cả kinh: "Có người bị thương sao?"

"Bị thương thì không có." Thợ săn trung niên lắc đầu nói: "Chỉ là rất hành người, nhận được nhiệm vụ là giám sát tinh cầu, nhưng người của chúng tôi căn bản không vào được phạm vi của tinh cầu, cưỡng ép muốn phá tan sương mù xám cũng không làm được, sẽ bị trực tiếp ném ra."

Ông thở dài nói: "Cho nên chúng tôi chấp hành nhiệm vụ nhiều ngày như vậy cũng chỉ có thể ở vòng quanh ngoài tinh cầu mà thôi."

Sở Thời Thời nho nhỏ mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Xem ra sương mù xám vẫn tương đối có chừng mực, hoặc thật ra nó là ý thức hành tinh có tính cách tương đối hiền hòa, sẽ không làm ra hành động quá mức cực đoan.

Sau khi tạm biệt thợ săn trung niên, Bruno chở Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời bay về phía sâu hơn.

Không biết có phải bởi vì xung quanh có nhiều người xa lạ hay không, tầng sương mù xám bao bọc bên ngoài Lan Ni Đặc Tinh càng thêm đậm đặc hơn mấy phần so với lần trước gặp mặt.

Sở Thời Thời nói: "Có Tiểu Hôi ở đây, cho dù không có những thợ săn an ninh giám sát thì hẳn là cũng có rất ít người có thể thành công tiến vào Lan Ni Đặc tinh nhỉ?"

Sương mù xám tuy vẫn còn tương đối ngây thơ, nhưng năng lực nhận biết người cơ bản thì vẫn có.

Phong Bất Yếm gật đầu: "Đúng là như vậy, bản thân ý thức tinh cầu đã là sự bảo hộ tốt nhất đối với tinh cầu này rồi."

Bruno nhanh chóng đến gần tầng sương mù xám kia, Phong Bất Yếm cũng giống như lần trước đến, ở bảng điều khiển ra chuẩn bị tiến hành trao đổi trực tiếp với sương mù xám.

Nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng, sương mù xám đậm đặc đã tản ra bốn phía, để lại một thông đạo có thể cho Bruno ra vào.

Sở Thời Thời cũng không cảm thấy kinh ngạc, cậu cong cong mắt nói: "Tiểu Hôi nhất định đã nhận ra chúng ta rồi."

Phương thức sương mù xám nhận biết người có rất nhiều loại, cũng không đơn thuần chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, cũng sẽ thông qua hơi thở và dao động năng lượng trên người mỗi người khác nhau để nhận biết.

Đối với ý thức của tinh cầu Lan Ni Đặc mà nói, dao động năng lượng đến từ tộc nhân ngư chính là đặc biệt nhất, cũng là năng lượng khiến nó cảm thấy thân thiết nhất.

Trong khoang điều khiển, Bruno đã chuyển từ tư thế nằm sang tư thế ngồi xổm trên quang bình: "Phong ca, có một tin tức do năng lượng xa lạ truyền đến, có tiến hành phiên dịch giải mã hay không?"

Phong Bất Yếm hơi gật gật đầu: "Phiên dịch."

Giây tiếp theo, trên quầng sáng trong suốt xuất hiện một chuỗi loạn mã dài thòng, ở giữa loạn mã còn xen lẫn một vài chữ kỳ quái, ví dụ như 'a a a' 'ríu ra ríu rít' vân vân.

Hai người trong khoang điều khiển đều ngẩn người.

Phong Bất Yếm: "Nó đây là?"

"Có lẽ là nhìn thấy chúng ta nên quá kích động." Sở Thời Thời nói: "Tiểu Hôi tiến bộ rồi, lần trước đến nó vẫn chưa biết ngôn ngữ thông dụng của Tinh Tế, lần này thì đã biết không ít rồi."

"Ý thức tinh cầu đều rất thông minh đấy." Phong Bất Yếm gạt bỏ những chuỗi loạn mã kia, tổng hợp đoạn ngôn ngữ Tinh Tế thông dụng còn lại thành một đoạn riêng: "Đội tuần tra đã ở gần Lan Ni Đặc tinh được một thời gian rồi, Tiểu Hôi ít nhiều gì cũng có thể học được một chút."

Mặc dù toàn là những ký tự tương đối đơn giản, nhưng đủ để thấy Tiểu Hôi mấy ngày nay thật sự rất nỗ lực.

"Xem." Phong Bất Yếm điểm điểm vào màn hình: "Nhìn như vậy, Tiểu Hôi thật sự học được không ít thứ."

Sở Thời Thời liếc mắt nhìn thoáng qua nội dung mà đối phương đã sắp xếp lại, nho nhỏ mà "oa" một tiếng.

[Thích, vui vẻ, về nhà chơi, lâu rồi không gặp...]

Loại bỏ hết những mã rác vô nghĩa và những câu cảm thán quá khích, Tiểu Hôi dường như đang hoan nghênh sự xuất hiện của bọn họ.

--- Hoặc là dùng từ về nhà càng thích hợp hơn.

Sở Thời Thời không thể không thừa nhận, khi nhìn thấy hai chữ 'về nhà' trong dòng văn tự của Tiểu Hôi, cậu quả thật cảm thấy rung động.

Trên mặt thanh niên tóc vàng bất giác treo lên một nụ cười, độ cong của khoé môi không lớn, nhưng lại lộ ra một sự vui vẻ từ tận đáy lòng.

Phong Bất Yếm khẽ nhướng mày: "Vui vẻ vậy sao?"

Sở Thời Thời tâm tình rất tốt hỏi ngược lại: "Không được vui à?"

"Đương nhiên là được." Phong Bất Yếm lộ ra vẻ mặt có chút buồn rầu: "Tôi chỉ đang nghĩ, sau này có nên dời căn cứ Liệt Dương đến tinh vực Z4469 không, hoặc là dứt khoát mở một phân bộ căn cứ gần Lan Ni Đặc tinh luôn."

Hắn vừa nói vừa mở thiết bị đầu cuối, lập tức bắt đầu lập kế hoạch.

Sở Thời Thời sợ ngây người: "Không cần phiền phức vậy đâu..."

"Sao có thể nói là phiền phức được?" Phong Bất Yếm kinh ngạc nhìn cậu một cái: "Là vì thuận tiện hơn đó, căn cứ và Lan Ni Đặc tinh ở cùng một tinh vực thì tiện biết bao, đi lại cũng không mất một ngày thời gian."

"Nhưng tổng bộ thợ săn ở Thợ Săn Tinh mà." Sở Thời Thời nhíu mày: "Sau này anh nhận nhiệm vụ thì chẳng phải là..."

"Thì ra em lo lắng về chuyện này." Phong Bất Yếm nhướng mày cười: "Vậy thì càng dễ xử lý, trực tiếp để Hiệp Hội Thợ Săn mở một chi nhánh ở tinh vực Z4469 là được rồi. Dù sao toàn tinh tế có nhiều là phân bộ của Hiệp Hội Thợ Săn như vậy, cũng không thiếu một cái ở tinh vực Z4469."

Sở Thời Thời: "..."

Cậu bị Phong Bất Yếm nói đến mức á khẩu không trả lời được, qua một hồi lâu mới chọc chọc vào Linh Linh Bá ở trong đầu: "Tiểu Bá, cậu có cảm thấy vừa rồi hắn có hơi quá mức khí phách không."

Quang cầu hệ thống quơ quơ: "Không phải có hơi, là rất."

Sở Thời Thời muốn nói lại thôi.

Nhìn bộ dạng này của cậu, Linh Linh Bá cảm thấy có hơi không ổn, đang chuẩn bị lẻn vào sâu trong ý thức của ký chủ, đã nghe thấy vị ký chủ đáng yêu nhất của mình nói: "Hắn thật ngầu, tui thật thích."

Sở Thời Thời rất là thẹn thùng: "Hì hì hì."

Linh Linh Bát: "..."

Tàng hình.jpg

Không có sự ngăn cản của ý thức tinh cầu, sương mù xám bên ngoài tinh cầu Lan Ni Đặc giống như vật trang trí, Bruno rất nhanh đã tiến vào bên trong lĩnh vực tinh cầu.

Biển rộng xanh lam quen thuộc hiện ra trên màn hình, Sở Thời Thời không nỡ chớp mắt: "Chúng ta giống như lần trước, tìm một hòn đảo nhỏ dừng chân hay là trực tiếp xuống biển luôn?"

Phong Bất Yếm lại ném vấn đề lại về phía cậu: "Em muốn cái nào?"

Sở Thời Thời mím môi nhìn về phía đối phương, mặc dù không nói gì nhưng đôi mắt xanh lam xinh đẹp kia đã tiết lộ rõ suy nghĩ trong lòng cậu.

Phong Bất Yếm lại giả vờ như mình không hiểu, cố ý trêu cậu: "Sao lại không nói gì? Vậy hay là giống như lần trước, đóng quân một căn cứ tạm thời trên một hòn đảo nhỏ trước?"

Ánh sáng trong đôi mắt xanh lam đột nhiên ảm đạm, Sở Thời Thời vẻ mặt cứng đờ, vốn đã kích động mà biến ra vây tai màu xanh lam, trong ánh mắt chăm chú của Phong Bất Yếm lại 'biu' một tiếng trở lại thành vành tai mượt mà của nhân loại.

Phong Bất Yếm trong lòng 'oa' một tiếng.

Lúc cảm xúc kích động thì sẽ biến thành vây tai, lúc cảm xúc hạ xuống thì lại trở về lỗ tai nhân loại...

Đúng là một chút tâm sự cũng không giấu được, hắn thầm nghĩ.

"Được rồi được rồi, trêu em thôi mà." Phong Bất Yếm cười cười, lấy ra hai chiếc phi hành khí: "Cần tôi dạy em cách sử dụng không?"

Áp suất thấp trên người thanh niên tóc vàng tan biến đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Không cần." Sở Thời Thời lắc đầu, ngữ khí rất là gấp không chờ nổi.

"Không cần sao?" Phong Bất Yếm có chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ em biết dùng phi hành khí?"

"Không biết, nhưng tui không cần dùng." Sở Thời Thời thẹn thùng nhìn đối phương cười cười: "Tui có thể trực tiếp nhảy cầu."

Phong Bất Yếm hơi sững sờ, sau đó lập tức phản ứng lại, các nhân ngư đều là cao thủ bơi lội, chỉ là một cú nhảy cầu bình thường mà thôi, đương nhiên không làm khó được bọn họ.

"Cũng được." Hắn cười cười, dứt khoát thu hồi lại cả hai chiếc phi hành khí.

Bruno dừng trên không trung cách mặt biển khoảng năm mét, cửa khoang cơ giáp mở ra, Sở Thời Thời trước tiên thăm dò nghiêng đầu nhìn xuống một chút.

Có một đám sương mù xám còn sốt ruột hơn cả cậu, Sở Thời Thời vừa thăm dò thò đầu ra khỏi cửa khoang, sương mù xám đã quấn lấy, thân mật vòng quanh Sở Thời Thời hai vòng, còn cọ cọ lên mặt Sở Thời Thời.

"Lâu rồi không gặp, Tiểu Hôi." Sở Thời Thời hư hư thực thực vươn tay sờ sờ đám sương mù xám, quay đầu về phía Phong Bất Yếm cười nói: "Tui xuống trước đây, ở dưới biển chờ anh."

Không đợi Phong Bất Yếm trả lời, thanh niên tóc vàng liền nhảy cái bẹp xuống, mặt biển bên dưới đột nhiên truyền đến một tiếng 'lõm bõm' rất rõ ràng.

Phong Bất Yếm cười cười, thầm nghĩ nghe tiếng như vậy, chắc chắn bọt nước nhảy cầu rất đẹp mắt.

Sương mù xám cũng cùng chui vào trong nước biển, Phong Bất Yếm nhanh chóng thay đồ lặn, vừa nhảy ra khỏi cửa khoang đồng thời thu cơ giáp bạc lam vào nút cơ giáp.

Khoảnh khắc rơi xuống lòng biển, dòng nước lạnh buốt trong nháy mắt bọc lấy toàn cơ thể hắn.

Phong Bất Yếm nhanh chóng điều chỉnh tư thế, nhìn bốn phía xung quanh để tìm kiếm bóng dáng Sở Thời Thời.

Một vệt lưu quang lam kim từ dưới thân hắn chợt vụt qua rồi biến mất, tầm mắt của Phong Bất Yếm mơ hồ bắt được vệt lưu quang kia, nhưng ngay khi hắn đang nhìn theo hướng mà luồng sáng xuất hiện thì bả vai đột nhiên bị người khác nhẹ nhàng vỗ một cái.

"Ở đây nè!"

Phong Bất Yếm quay đầu nhìn lại, đập vào mắt chính là một nhân ngư tóc vàng đuôi xanh.

Mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi, nhưng lúc này Phong Bất Yếm vẫn không nhịn được trong lòng kinh ngạc cảm thán một tiếng.

Đẹp quá.

Thật sự quá đẹp.

Khoảnh khắc nhân ngư xuất hiện trong tầm mắt hắn, dường như tất cả những thứ khác đều trở nên ảm đạm thất sắc.

Nhân ngư tóc vàng nhẹ nhàng đong đưa đuôi cá, từ phía sau vòng đến trước người hắn, mái tóc dài kim sắc phiêu tán trong biển cả, nhìn có chút lộn xộn, ngược lại càng tăng thêm vài phần quyến rũ.

"Ngẩn người cái gì đấy!" Sở Thời Thời chọc chọc vào cánh tay của nam nhân: "Đi thôi đi thôi, anh còn nhớ đường đến cung điện nhân ngư không? Không nhớ thì để Tiểu Hôi dẫn đường cho chúng ta."

Phong Bất Yếm đột nhiên hoàn hồn, giấu đi sự kinh diễm còn vương lại thật lâu trong đáy mắt, khẽ cười nói: "Đương nhiên là nhớ."

Nói rồi, hai chân hắn cũng đong đưa theo, bơi song song với nhân ngư: "Chỗ này rất gần lối vào cung điện nhân ngư, đi theo tôi."

Phong Bất Yếm bơi thật sự rất nhanh, nhưng nhanh đến mấy cũng không bằng tốc độ của nhân ngư dưới nước.

Sở Thời Thời có thể thả chậm tốc độ để phối hợp với Phong Bất Yếm, nhưng dần dần cậu lại thấy có chút không thỏa mãn, vì thế duỗi một tay nắm lấy tay Phong Bất Yếm, thúc giục: "Anh chỉ đường, tui dẫn anh bơi qua."

Phong Bất Yếm ngẩn người một giây, ý cười dưới đáy mắt càng sâu: "Được thôi, vậy thì thân thể của tôi giao cho em vậy."

Câu này nói rất ái muội, tiếc là Sở Thời Thời bây giờ một lòng chỉ nghĩ đến cung điện nhân ngư, hoàn toàn không bắt được ý trêu chọc trong lời nói của Phong Bất Yếm.

Nhân ngư tóc vàng một tay lôi kéo nhân loại tóc đen, một tay còn lại quấn lấy sương mù xám đang vui vẻ không thôi, phần đuôi xanh lam thoạt nhìn lười biếng nhẹ nhàng vẫy trong làn nước biển, nhưng một người một cá đã nhanh chóng tiến về phía trước được mấy mét.

Phong Bất Yếm vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác được nhân ngư dẫn bơi.

Lúc đầu hắn còn cố gắng lắc lư hai chân phối hợp với tần suất vẫy đuôi của nhân ngư, về sau lại phát hiện căn bản là công dã tràng, cho nên dứt khoát thả lỏng toàn thân, hoàn toàn giao cơ thể của mình cho đối phương nắm giữ.

Lúc nhân ngư đong đưa chóp đuôi, thỉnh thoảng phần đuôi xanh lam xinh đẹp kia cũng sẽ chạm vào hai chân hắn trong lúc lơ đãng.

Cách lớp vải dệt của quần bơi, cảm giác của Phong Bất Yếm vốn không nên quá rõ ràng, nhưng không biết có phải bởi vì đối phương là Sở Thời Thời hay không, xúc cảm của những nơi vô tình bị chạm vào dường như được phóng đại lên, trực tiếp ngứa ngáy đến tận trong lòng Phong Bất Yếm.

--- Nghe nói khi nhân ngư chủ động dùng đuôi chạm vào người khác, thật ra là họ đang dùng sự lãng mạn độc đáo của tộc mình để biểu đạt hảo cảm đối với đối phương.

Phong Bất Yếm quay đầu nhìn thoáng qua cái đuôi lớn màu xanh lam kia, không thể phủ nhận hiện tại bản thân có chút ngứa tay.

Bơi được nửa đường, Sở Thời Thời nhìn thấy phía xa xa đột nhiên xuất hiện một mảng bóng ma lớn màu đen.

"Là hải quái lần trước!" Sở Thời Thời kinh hỉ nói: "Nó cũng đến đón chúng ta sao?"

Khác với sự vui mừng của Sở Thời Thời, Phong Bất Yếm lại không nhịn được hơi nheo mắt, trong đồng tử thâm trầm mang theo một tia không vui.

Sớm không đến muộn không đến, cứ phải nhằm ngay lúc này mà đến.

Chậc.

Đáng tiếc hải quái căn bản không hiểu ánh mắt của nhân loại, cái đầu đen to lớn hưng phấn lao đến trước mặt một người một cá, xúc tu thô to thật cẩn thận vươn ra, dùng đầu xúc tu mềm mại tinh tế nhất nhẹ nhàng chọc vào Sở Thời Thời một cái.

Nhân ngư tóc vàng bị nó chọc đến lùi lại mấy mét.

May mà có Phong Bất Yếm lôi kéo cậu, Sở Thời Thời thầm nghĩ, một cái chọc này của hải quái nói không chừng có thể trực tiếp chọc cậu ngoi lên trên mặt biển.

Hải quái thân mật chào hỏi với Sở Thời Thời xong, đột nhiên giật giật mấy cái xúc tu lớn phía sau, dường như đang gạt cái gì đó về trước.

Sở Thời Thời thầm nghĩ, sẽ không phải lại đem mấy quả trứng của nó đến đây đấy chứ.

Giây tiếp theo, ba con hải quái nhỏ chỉ lớn hơn Sở Thời Thời và Phong Bất Yếm một chút đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của hai người.

Ngoài trừ sự khác biệt về kích thước có hơi lớn ra, hải quái nhỏ gần như là được khắc ra từ một khuôn với hải quái khổng lồ, nhìn một cái liền biết ba con hải quái nhỏ này là con của hải quái bự.

Sở Thời Thời hai mắt sáng rực, kinh hỉ nói: "Đã nở rồi sao?"

Lần trước cậu rời đi cũng chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ lần này đến lại thật sự đã từ trứng nở ra thành nhóc con.

Hải quái khổng lồ vô cùng kiêu ngạo múa may xúc tu, ba con hải quái con bị dòng nước do xúc tu của mẹ quấy tới ngã trái ngã phải, trong biển cả choáng choáng váng váng quay cuồng nửa ngày, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Sở Thời Thời đơn giản hàn huyên ôn chuyện với hải quái, rồi lần nữa lên đường đi đến lối vào cung điện nhân ngư.

Tốc độ của hải quái trong nước biển còn nhanh hơn cả nhân ngư, Sở Thời Thời liền dứt khoát lôi kéo Phong Bất Yếm ngồi lên đầu to của hải quái, lại lần nữa đi nhờ xe miễn phí.

Không bao lâu sau, đoàn người đã đến được lối vào cung điện nhân ngư.

Vẫn là khối đá khắc những phù văn kỳ dị quen thuộc, có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Sở Thời Thời trực tiếp đứng lên trên phiến đá.

Lực hút quen thuộc từ trong phiến đá truyền ra, Sở Thời Thời đột nhiên nhớ lại thảm trạng lúc ngã vào cung điện lần trước, vội vàng nắm chặt tay Phong Bất Yếm, theo bản năng kêu một tiếng: "Phong Bất Yếm!"

Cậu cũng không nghe thấy đối phương đáp lại, nhưng có thể cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt tay mình đột nhiên siết chặt hơn một chút, bàn tay to còn lại của đối phương gắt gao ôm chặt sau lưng cậu, thân hình hai người trên không trung chuyển đổi, biến thành tư thế Phong Bất Yếm ở dưới cậu ở trên.

Cảm giác mất trọng lượng đột ngột xảy ra khiến Sở Thời Thời nhắm chặt hai mắt, theo bản năng ôm chặt lấy cổ người bên cạnh, dường như muốn mượn đó để ổn định thân hình.

Vài giây sau, cảm giác mất trọng lượng đột nhiên dừng lại.

Giọng nói hơi khàn khàn mang theo một tia trêu chọc từ trên đỉnh đầu vang lên: "Hòn đá nhỏ, nếu em mà dùng lực mạnh hơn chút nữa thì cổ của tôi sẽ phải kháng nghị đấy."

Sở Thời Thời còn chưa lấy lại tinh thần, ngơ ngác ngẩng đầu lên a một tiếng.

Phong Bất Yếm cười khẽ: "Hoàn hồn, chúng ta đến nơi rồi."

Sở Thời Thời ngẩn người hai giây, đột nhiên phản ứng lại tình huống hiện tại cũng như tư thế có chút kỳ quái giữa cậu và Phong Bất Yếm.

Khác với kiểu ôm công chúa lúc trước, lần này Phong Bất Yếm vì muốn ổn định, một tay ôm chặt lấy sau lưng cậu, một cánh tay còn lại thì đệm dưới đuôi cá của cậu, tựa như là cung cấp một cái ghế ngồi cho cậu vậy.

Mà Sở Thời Thời hiện tại đang ngồi ở trên cánh tay của Phong Bất Yếm.

Ngồi, ngồi trên...

Ngồi trên cánh tay của Phong Bất Yếm!

Vệt đỏ ửng trên vành tai nhanh chóng lan xuống, chỉ trong nháy mắt, cả khuôn mặt của nhân ngư tóc vàng liên đới nửa cần cổ đều đỏ ửng lên.

Cậu lay lay đuôi cá, nhỏ giọng lại gấp gáp nói: "Phong Bất Yếm, mau thả tui xuống!"

"Được thôi, thả em xuống không có vấn đề gì." Nói thì nói như vậy nhưng Phong Bất Yếm lại không lập tức buông tay ra: "Nhưng em như vậy thì làm sao mà đi bộ?"

Trong cung điện nhân ngư không có nước, đuôi cá rõ ràng là không thích hợp để đi lại ở nơi không có nước.

"Anh thả tui xuống trước đã." Sở Thời Thời chọc chọc vào cánh tay đối phương: "Tui biến thành hình người là được rồi."

Phong Bất Yếm ở trong lòng "chậc" một tiếng, thầm nghĩ đáng tiếc, không thể lừa được nhân ngư xinh đẹp này.

Tuy trong lòng không muốn buông tay nhanh như vậy, nhưng Phong Bất Yếm vẫn tìm một chỗ tương đối bằng phẳng rồi đặt nhân ngư trong lòng xuống.

Ngay khi đuôi cá tiếp xúc với mặt đất, cái đuôi xanh lam của nhân ngư gần như lập tức cuộn lại.

Nhân ngư tóc vàng ngẩng đầu nhìn hắn, mái tóc dài màu vàng ướt sũng dán vào hai bên má, hơi nước dường như đã lan đến đôi mắt xanh lam, khiến cho đồng tử xanh xinh đẹp đó thoạt nhìn càng thêm ướt át.

"Tôi hiểu mà, không nhìn em, đúng không?" Phong Bất Yếm cực kỳ tự giác mà xoay người lại, ánh mắt hơi lơ đãng quét về phía xa, lại đột nhiên ngẩn ra.

Trên vách tường phía trước là một khung ảnh kim loại quen thuộc, Phong Bất Yếm đột nhiên nhớ lại lần trước ở cung điện nhân ngư, cũng là một khung tranh như vậy, nhân ngư phía sau cũng biến thành hình người để thay quần áo.

Mà khi đó, trong lúc vô tình hắn đã nhìn thấy trong khung tranh kim loại --

Tim đập dường như có chút không khống chế được, Phong Bất Yếm đột nhiên mạnh mẽ nhắm mắt lại, trước khi nhân ngư phía sau biến đổi hình dáng, dứt khoát không để chuyện giống như lần trước xảy ra.

Tiếng vải dệt ma sát sột sột soạt soạt nhanh chóng kết thúc, giọng nói trong trẻo vang lên: "Phong Bất Yếm, tui xong rồi."

Phong Bất Yếm quay đầu lại, vươn tay về phía thanh niên tóc vàng: "Đi thôi, đến đại điện tế tự."

Trí nhớ của Phong Bất Yếm rất tốt, trước đó thăm dò qua một lần, hắn đã ghi nhớ con đường đến đại điện tế tự nên căn bản là không cần sương xám dẫn đường.

Rất nhanh, hai người đã đi đến đại điện tế tự.

Cây san hô chuyển màu xinh đẹp vẫn sừng sững ở giữa đại điện, Sở Thời Thời tăng nhanh bước chân, chạy chậm lại gần, vươn tay sờ sờ lên thân cây san hô. Cậu ngẩng đầu nhẹ giọng gọi một tiếng: "Ông Ngải Tư Tháp Nhĩ?"

Không có ai đáp lại cậu.

Phong Bất Yếm lúc này cũng đi đến bên cạnh Sở Thời Thời: "Có lẽ vẫn còn đang nghỉ ngơi."

Ngải Tư Tháp Nhĩ lần trước đã nói, năng lượng thể cần bổ sung đủ năng lượng mới có thể 'thức tỉnh' lần nữa, cách lúc ông ấy tỉnh lại trước đó vẫn chưa tới một tháng, có lẽ năng lượng vẫn chưa tích lũy đủ cũng nên.

"Chúng ta ở lại cung điện nhân ngư thêm hai ngày đi." Sở Thời Thời nghĩ nghĩ rồi nói: "Chờ hai ngày xem, nếu ông Ngải Tư Tháp Nhĩ vẫn không tỉnh lại thì chúng ta về trước, để bức hoạ môi giới trong đại điện, sau đó để lại cho ông ấy một đoạn video hướng dẫn sử dụng."

Mặc dù cậu rất muốn ở lại cung điện nhân ngư thêm một đoạn thời gian, nhưng bên phía Hành tinh Thợ Săn cũng còn rất nhiều việc chờ cậu xử lý, cả chuyện của Cửu Tùng Thanh Âm bọn họ nữa...

Sở Thời Thời thở dài một hơi trong lòng.

Muốn an an ổn ổn sống ở thế giới này quả nhiên vẫn phải giải quyết vấn đề của Lệ Niên trước.

Chuyện của Lệ Niên không giải quyết, cho dù là Phong Bất Yếm hay là cậu cũng không có cách nào thật sự hoàn toàn an tâm được.

Thời gian đã không còn sớm nữa, Phong Bất Yếm lấy lều trại di động mang theo ra, bắt đầu dựng phòng nhỏ tạm thời của hai người vào tối nay lên.

Lều trại dựng xong, Phong Bất Yếm đang chuẩn bị gọi Sở Thời Thời đến nghỉ ngơi thì cảm giác lực lượng b.ạo độ.ng quen thuộc lại đột nhiên từ truyền ra từ trong cơ thể.

Thống khổ xé rách đến quá mức đột ngột, Phong Bất Yếm không nhịn được mà r.ên r.ỉ một tiếng, bị thanh niên ở bên cạnh nghe rõ mồn một.

Sở Thời Thời đột nhiên quay đầu lại: "Phong Bất Yếm?"

Phong Bất Yếm có chút đứng không vững, dùng tay chống vào khung đỡ của lều trại, lúc này mới khiến hắn vẫn giữ được tư thế đứng chứ không phải là chật vật ngã ngồi trên mặt đất.

Không cần Phong Bất Yếm nói nhiều, Sở Thời Thời lập tức ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Thanh niên tóc vàng tiến lên hai bước, không đợi Phong Bất Yếm mở miệng đã dang rộng hai tay gắt gao ôm chặt lấy nam nhân.

Cùng lúc đó, ở góc mù thị giác chung của hai người, đoàn năng lượng thể oánh bạch quen thuộc từ giữa các cành cây san hô lung lay xuất hiện.

Ngải Tư Tháp Nhĩ trong lúc ngủ say mơ hồ nghe thấy có người đang gọi tên mình, hơi thở quen thuộc nói cho ông biết, đó là bạn nhỏ tộc nhân ngư mà mình từng gặp. Ông giãy giụa một hồi, cuối cùng cũng hồi phục chút ý thức.

Nhưng mà đợi đến khi ông nhìn xuống phía dưới cây san hô, liếc mắt một cái đã thấy hai người gắt gao ôm chặt lấy nhau.

Ngải Tư Tháp Nhĩ: "..."

Hình như, ông tỉnh lại có hơi không đúng lúc lắm?

Tác giả có lời muốn nói:

Ngải Tư Tháp Nhĩ: Ta đến rồi! Ta lại đi rồi! [E hèm.jpg]

Các bảo bối vui vẻ đón giao thừa! Chúc mọi người năm mới có thể giàu nứt đố đổ vách, sự nghiệp hanh thông, tiền đồ tựa gấm!!!


Chương Trước

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét