Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 51

 Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 51

Sở Thời Thời và Phong Bất Yếm ở phía dưới cũng không chú ý đến, giữa các nhánh cây san hô ngắn ngủi xuất hiện một quang đoàn oánh bạch, lại nhanh chóng ẩn vào giữa các nhánh cây không thấy bóng dáng.

Thời gian bạo động lực lượng xuất hiện dường như lại sớm hơn hai ngày so với lần trước.

Sở Thời Thời ôm chặt lấy Phong Bất Yếm, có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể mà cậu đang ôm đang không khống chế được mà run rẩy.

Hơi thở của nam nhân vừa nặng nề vừa áp lực, dẫn đến lồng ngực cũng phập phồng vô cùng kịch liệt.

"Như vậy có tốt hơn một chút không?" Sở Thời Thời lại cố gắng siết chặt cánh tay, giống như muốn ôm hết cả người Phong Bất Yếm vào trong lòng.

Nhưng hiển nhiên cậu không thành công, chênh lệch về thể hình giữa hai người quá lớn, Sở Thời Thời có thể làm cũng chỉ là ôm chặt nam nhân, dùng thân thể mình cho hắn một chút nâng đỡ.

Phong Bất Yếm bị cái ôm bất thình lình này làm cho giật mình, mặt mày bởi vì lực lượng bạo động mà mang theo vài phần nôn nóng trong nháy mắt đã bị kinh ngạc bao trùm.

Hòn đá nhỏ của hắn dường như trong lúc bất tri bất giác đã trở nên chủ động hơn rất nhiều, hắn dùng chút lý trí còn sót lại không nhiều lắm để suy nghĩ.

Phong Bất Yếm nhắm mắt lại cố gắng bình ổn hô hấp, có một loại sức mạnh ôn hòa mà mắt thường không nhìn thấy được đang truyền vào trong cơ thể từ chỗ tiếp xúc của hắn và thanh niên, dịu dàng lại cực kỳ hữu lực giúp hắn an ủi lực lượng mất khống chế.

-- Không đủ, quá ít, cực kỳ không đủ.

Phong Bất Yếm nâng cánh tay lên ôm lại thanh niên trước người, đầu vùi thật sâu vào đường cong hõm vai có chút mảnh khảnh lại cực kỳ ưu mỹ của thanh niên.

Gò má hắn nóng rực, hoặc nên nói là toàn thân trên dưới người hắn đều cực kỳ nóng, giống như có một cục lửa thiêu đốt bị cưỡng ép nhét mạnh vào trong cơ thể, khiến cho cả người hắn như một cái lò lửa lớn.

Hoặc dùng từ 'núi lửa sống có thể phun trào bất cứ lúc nào' để hình dung càng thích hợp hơn.

Sở Thời Thời bị nhiệt độ trên mặt đối phương làm cho giật mình, cái nóng đó cực kỳ dễ lây lan, chỉ trong nháy mắt đã khiến cho cổ và gương mặt cậu cũng đỏ ửng theo.

Phong Bất Yếm ôm cậu thật sự rất chặt, hai cánh tay gắt gao siết chặt eo cậu, giống như muốn đem cả người cậu hòa vào trong cơ thể mình, khiến cho hai người bọn họ hợp làm một.

Hơi thở nóng rực của nam nhân phả vào cổ cậu, cảm giác quen thuộc này khiến Sở Thời Thời lập tức nhớ lại chuyện đã xảy ra lần trước.

Cậu không tự chủ được mà nuốt nước bọt, yết hầu nhỏ nhắn nhẹ nhàng lăn lộn, một lần rồi lại một lần, gần như ngay lập tức thu hút sự chú ý của Phong Bất Yếm.

Phong Bất Yếm cũng nhớ lại lần trước khi lực lượng b.ạo đ.ộng, hai người đã xảy ra một ngoài ý muốn nhỏ ở trong phòng tắm.

Ánh mắt hắn hơi tối lại, một bàn tay nâng lên, đầu ngón tay như có như không lướt qua tấm lưng phủ một lớp cơ bắp mỏng manh của thanh niên, cuối cùng dừng lại ở cần cổ trắng nõn của đối phương, lòng bàn tay mang theo lớp chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve phần yết hầu nhỏ nhắn đó.

Kiểu tiếp xúc da thịt này khiến Phong Bất Yếm cảm thấy rất thoải mái, ngay cả lực lượng b.ạo đ.ộng trong cơ thể dường như cũng rất thích phương thức tiếp xúc da thịt không có bất kỳ trở ngại nào như vậy, trở nên ôn hòa hơn một chút.

Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.

Sức mạnh khiến hắn đau nhức toàn thân khao khát mà lao đến vị trí da thịt hai người chạm vào nhau, sau đó bị lực lượng dịu dàng truyền đến từ cơ thể thanh niên từ từ trấn an, trở nên bình tĩnh.

Nỗi đau xé rách được giảm bớt rất tốt, Phong Bất Yếm thầm thở dài một tiếng trong lòng, bàn tay còn lại cũng rời khỏi vòng eo của thanh niên, thuận theo cánh tay đối phương mà nắm lấy tay cậu.

Nơi da thịt tiếp xúc lại nhiều thêm một mảng nhỏ, Phong Bất Yếm cảm nhận rõ ràng, tốc độ sức mạnh trong cơ thể được trấn an lại tăng lên rất nhiều.

Mà lúc này đây, Sở Thời Thời bị nắm tay toàn thân cứng đờ, cậu theo bản năng muốn rút tay về, lý trí lại ngăn cản hành vi lùi bước của cậu, mặc cho nam nhân tiếp quản quyền điều khiển bàn tay đó.

Hai bàn tay một lớn một nhỏ đan vào nhau, khác với cái nắm tay đơn giản bình thường, lần này sau khi nam nhân nắm lấy tay thanh niên, năm ngón tay lại không thành thật mà động đậy.

Sức mạnh b.ạo đ.ộng trong cơ thể Phong Bất Yếm vẫn đang hoành hành ngang ngược, ngay cả lòng bàn tay phủ vết chai mỏng cũng mang theo cái nóng rực, rõ ràng là nhiệt độ không bình thường.

【Gửi người kiểm duyệt, thật sự chỉ là ôm ôm và nắm tay thôi, những cái khác cái gì cũng chưa có làm, cảm ơn =3=】

Lực lượng không an phận khiến Phong Bất Yếm rất khó chịu, bàn tay to lớn nắm chặt tay Sở Thời Thời cũng không thỏa mãn, lòng bàn tay liên tục cọ xát trên mu bàn tay và lòng bàn tay của thanh niên, như thể muốn dùng cách này để làm dịu đi nỗi thống khổ trong cơ thể, cuối cùng mười ngón tay gắt gao đan chặt vào nhau.

--- Nhưng không đủ, vẫn là không đủ.

Phong Bất Yếm nheo mắt lại, nén lại cuồng phong bão táp ở sâu trong đồng tử đen thẳm, ngay cả đôi mắt cũng hơi hơi ửng đỏ, dường như chỉ cần một sơ suất, cơn bão đó sẽ hung hăng xông ra.

Hắn mơ hồ nhận ra mình muốn gì, nhận ra phải làm thế nào mới có thể khiến bản thân không còn khó chịu như vậy nữa.

Nhưng không được.

Ít nhất thì bây giờ không được.

Phong Bất Yếm nghiến răng c.ắn n.át đầu lưỡi, cơn đau nhói bén nhọn cùng với chút vị tanh của máu nhanh chóng lan ra khắp khoang miệng. Hắn nhắm mắt lại, dốc hết sức lực toàn thân, cuối cùng mới áp chế được dã thú trong cơ thể.

Sở Thời Thời không dám động đậy dù chủ một chút, cả người hệt như cái ấm nước sôi, gần như có thể thấy khói trắng bốc ra từ trên đỉnh đầu.

Rõ ràng là lần này Phong Bất Yếm không có bất kỳ hành động quá đáng nào, thậm chí còn không dùng răng nanh của huyết tộc c.ắn nhẹ vào cổ cậu giống như lần trước.

Nhưng không hiểu tại sao, Sở Thời Thời lại cảm thấy lần này dường như càng khó chịu hơn, tiếng tim đập của hai người mỗi phút mỗi giây đều vang lên rõ ràng bên tai.

Mỗi một lần tim đập Sở Thời Thời đều cảm thấy da đầu mình tê dại thêm một chút, mãi cho đến khi cảm giác tê ngứa đó gần như lan ra khắp người, cậu gần như không chống đỡ nổi thân thể của Phong Bất Yếm nữa.

Không biết qua bao lâu, nam nhân vùi đầu vào cổ cậu cuối cùng ngẩng đầu lên.

Thân thể Sở Thời Thời lung lay, bàn tay không được nắm cuống quít chống vào khung đỡ của lều trại, lúc này mới đứng vững thân thể, không đến nỗi mất mặt mà mềm mại ngã quỵ xuống đất.

"Anh... anh cảm thấy thế nào?" Nghe thấy giọng nói của mình, Sở Thời Thời cũng nhảy dựng.

Giọng cậu mang theo chút khàn khàn, thanh tuyến cũng run rẩy đến lợi hại, khiến người ta cảm thấy như cậu vừa trải qua chuyện gì đó rất kịch liệt.

Mà giọng của Phong Bất Yếm còn khàn hơn cả cậu.

"Tốt hơn nhiều rồi." Cậu nghe thấy Phong Bất Yếm nói bên tai mình: "Để tôi ôm thêm một lát."

Cánh tay vừa mới nâng lên của Sở Thời Thời đã lập tức buông xuống.

Đã ôm lâu như vậy rồi, lại ôm thêm một lát nữa... cũng không có chuyện gì, cậu thầm nghĩ như vậy.

Lúc này Sở Thời Thời đang quay lưng về phía cây san hô, mà Phong Bất Yếm ôm cậu thì đối diện với cây san hô.

Lúc lực lượng b.ạo đ.ộng mạnh nhất, Phong Bất Yếm không có sức lực để cảm nhận tình hình xung quanh, mà bây giờ hắn đã khá hơn nhiều rồi, luồng năng lượng thể không biết xuất hiện từ lúc nào gần như lập tức xông vào phạm vi cảm nhận của hắn.

Cằm Phong Bất Yếm đang gác lên vai thanh niên, hơi ngẩng đầu nhìn về phía gốc san hô phía trước.

Giữa các cành cây san hô mơ hồ lộ ra một đoàn quang mang oánh bạch không dễ thấy.

Đoàn năng lượng oánh bạch đó dường như chú ý đến ánh mắt của hắn, lại rụt rụt vào giữa các cành san hô, khiến bản thân mình càng ẩn nấp hơn.

Vị lão giả nhân ngư nào đó: không xong, cắn đường bị chính chủ bắt gặp.jpg

Phong Bất Yếm cong môi thu hồi tầm mắt, thanh niên trong lồng ngực dường như hoàn toàn không hay biết chuyện này, hắn cũng không có ý định nhắc nhở.

Hai người ôm nhau thêm một lát bên ngoài lều trại, Phong Bất Yếm cuối cùng cũng buông tay.

"Lần thứ ba rồi." Hắn khẽ thở dài nói.

Sở Thời Thời nhất thời không phản ứng kịp, ngơ ngác ngẩng đầu: "Gì cơ?"

"Tôi nói, đây là lần thứ ba rồi." Phong Bất Yếm nâng tay, giúp thanh niên vén lọn tóc vàng óng rơi xuống bên sườn mặt ra sau vai: "Đây là lần thứ ba em cứu tôi."

Nhịp tim Sở Thời Thời còn chưa hoàn toàn bình phục lại, giọng nói lúc nói chuyện nghe vẫn cứ bồng bềnh: "Lần thứ ba cứu anh..."

Đáy mắt Phong Bất Yếm mang theo ý cười: "Đúng vậy, đã ba lần rồi, ân tình này tôi cảm thấy có hơi trả không hết."

Giọng Sở Thời Thời nghe hơi ngốc nghếch: "Trả gì cơ?"

"Em muốn gì?" Phong Bất Yếm hỏi cậu,: "Tính mạng của tôi đâu phải đồ vật bình thường có thể đong đếm được, em cũng cần phải có chút hồi báo tương đương chứ."

"Hồi báo tương đương?" Đại não Sở Thời Thời đang cố gắng khởi động lại: "Như cái gì cơ?"

"Chẳng hạn như..." Phong Bất Yếm dừng một chút, trong giọng nói khàn khàn nhiễm một tia ý cười: "Không bằng để tôi lấy thân báo đáp đi."

Sở Thời Thời chợt ngẩn ra, đại não dường như kêu crộp crộp một tiếng mà kích hoạt lại: "Lấy lấy lấy thân báo đáp? Cái, cái cái gì mà lấy thân báo đáp?!"

"Đương nhiên là em lấy thân báo đáp cho tôi rồi." Phong Bất Yếm trợn mắt nói dối: "Thế nào, em có nguyện ý không?"

Sở Thời Thời hơi hơi há hốc mồm, theo bản năng ý thức được chỗ nào đó có chút không đúng, nhưng lại cảm thấy Phong Bất Yếm trong khoảng thời gian này đúng là đã giúp cậu rất nhiều.

Nếu không có Phong Bất Yếm, có lẽ cả đời này cậu cũng không tìm được tinh cầu Lan Ni Đặc. Vật môi giới đặc biệt có thể bảo tồn năng lượng thể, cậu có lẽ cũng không có khả năng thuận lợi lấy được phương pháp từ tay tộc Tinh Linh như vậy. Còn có rất nhiều chuyện khác nữa...

Nhưng bọn họ vừa rồi là đang nói cái này sao? Sao cậu cứ có cảm giác hình như không phải?

Sở Thời Thời không dám lên tiếng, thế là chọc chọc vào quang cầu hệ thống trong đầu: "Tiểu Bá, Phong Bất Yếm vừa rồi là có ý này sao?"

Linh Linh Bá xoay người một cái, quyết định giả ch.ết không để ý tới đối phương.

May mà Phong Bất Yếm dường như chỉ là nói cho vui miệng, không đợi Sở Thời Thời hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì, hắn đã cười nói: "Được rồi, xem em bị dọa thành cái gì kìa."

Sở Thời Thời ở trong lòng thở phào một hơi, đồng thời lại cảm thấy có chút mất mát.

Thật ra lấy thân báo đáp gì đó, cậu cũng không phải là không được.

Linh Linh Bá: "..."

Phong Bất Yếm ngẩng đầu liếc mắt nhìn thoáng qua cây san hô trước mặt, năng lượng thể của lão giả nhân ngư vẫn không hiện thân, hắn cũng không xác định đối phương có muốn xuất hiện vào lúc này không.

Nhận được câu hỏi không tiếng động của hắn, đoàn năng lượng oánh bạch thò ra một nửa từ giữa các cành san hô rậm rạp biến ảo thành một bàn tay vẫy vẫy với Phong Bất Yếm.

Phong Bất Yếm không dấu vết gật gật đầu, kéo Sở Thời Thời đi vào lều trại: "Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, hôm nay cứ ngủ trước đi."

Sở Thời Thời ừ một tiếng, để mặc cho Phong Bất Yếm kéo mình vào trong lều trại.

Lần này Sở Thời Thời nói cái gì cũng không chịu ngủ chung một giường với Phong Bất Yếm, hai người phân biệt phần ai nấy đắp chăn mà ngủ ở hai đầu.

Nếu không phải thật sự quá không lịch sự, Sở Thời Thời thậm chí còn muốn tìm một sợi dây thừng trói cả mình và chăn lại để tránh nửa đêm cậu lại làm ra chuyện gì càng khiến cậu xã chớt.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, ngày hôm sau vừa mới mở mắt ra, Sở Thời Thời đã cảm giác được ở chỗ bàn chân phải truyền đến xúc cảm có chút khác thường nhưng lại vô cùng quen thuộc.

Phong Bất Yếm giơ tay chào hỏi cậu: "Chào buổi sáng, hòn đá nhỏ."

"...Chào buổi sáng."

Sở Thời Thời ngữ khí cứng ngắc trả lời, cố gắng thừa dịp Phong Bất Yếm không chú ý mà vụng trộm rụt chân của mình về, đối phương lại nhanh hơn một bước mà xốc chăn ra trước cậu.

Bàn chân đang rụt về giữa chừng của Sở Thời Thời đột nhiên cứng đờ, giây tiếp theo đã nhanh chóng giật về, do giật quá nhanh, ngón chân còn không cẩn thận móc lấy vạt áo trên của Phong Bất Yếm, kéo chiếc áo có tính đàn hồi cực lớn ra xa một đoạn rất dài, vạt áo sau đó mới "bóc" một tiếng bật về.

Sở Thời Thời: "..."

"Thích đạp lên bụng tôi ngủ như vậy, hay là lần sau vẫn cứ đắp chung một cái chăn đi." Phong Bất Yếm cười tủm tỉm nói: "Tránh cho em nửa đêm còn phải đánh nhau với chăn một trận rồi lại trèo đèo lội suối chui vào trong chăn tôi, mệt biết bao."

Sở Thời Thời vén chăn, vùi cả người vào trong.

Huhuhu.

Cậu không sống nổi nữa.jpg

Mặt Sở Thời Thời nóng bừng, mãi đến khi Phong Bất Yếm thức dậy rời khỏi lều, cậu mới lần nữa ló đầu ra khỏi chăn.

Phong Bất Yếm ở bên ngoài gân cổ họng nói: "Hòn đá nhỏ! Bữa sáng nay em muốn ăn gì?"

Sở Thời Thời mặc áo khoác xong, vén rèm lều trại lên hỏi: "Có món gì?"

"Có muốn thay đổi khẩu vị không?" Phong Bất Yếm cười tủm tỉm hỏi.

Sở Thời Thời hỏi anh: "Đổi khẩu vị như thế nào?"

"Đi bắt hai con cá về nướng cá ăn?" Phong Bất Yếm đề nghị: "Lại hái chút rong biển về nấu canh uống."

Lúc hai người xuất phát từ tinh cầu Thợ Săn thì đã chuẩn bị trước không ít lương khô dễ bảo quản. Trong khoang cơ giáp không có điều kiện nấu cơm, hai người ăn lương khô hết nửa tháng.

Mặc dù lương khô Phong Bất Yếm chuẩn bị có hương vị không tệ, dịch dinh dưỡng cũng không trùng nhau, nhưng ăn lâu như vậy, Sở Thời Thời vẫn có chút nhớ vị đồ ăn tươi mới.

"Cá nướng à..." Sở Thời Thời liếm liếm môi, trong đôi mắt xanh lam lộ ra một tia mong đợi: "Tui còn muốn ăn sashimi."

"Được." Phong Bất Yếm lấy ra một lọ dịch dinh dưỡng đưa cho cậu: "Uống một chai lót dạ trước, lát nữa cùng ra biển bắt cá."

Sở Thời Thời nhận lấy dịch dinh dưỡng, khóe mắt đột nhiên quét thấy một đoàn bạch quang oánh nhuận, trong lòng đột nhiên "ơ" một tiếng.

Cậu nhìn về hướng của quang đoàn, lập tức mừng rỡ nói: "Ông Ngải Tư Tháp Nhĩ! Ông ra ngoài khi nào vậy?"

Quang đoàn oánh bạch chậm rãi trôi xuống từ giữa các nhánh san hô, biến ảo thành hình dáng của lão giả nhân ngư.

"Tối hôm qua đã tỉnh." Ngải Tư Tháp Nhĩ cười tủm tỉm mà nói: "Vừa tỉnh đã nghe thấy âm thanh của các con, thật sự khiến ta rất vui vẻ, chỗ này đã lâu không náo nhiệt như vậy."

Ông vừa nói vừa chớp chớp mắt với Phong Bất Yếm đứng sau Sở Thời Thời, ý cười trong đáy mắt gần như không hề che giấu.

Sở Thời Thời đột nhiên trừng lớn hai mắt: "Tối hôm qua? Vậy sao ông lại --"

Lời còn chưa kịp dứt đã nhớ ra chuyện gì đã xảy ra vào tối qua, giọng nói cậu đột nhiên im bặt.

"Tối hôm qua, ông... đã nhìn thấy rồi?" Sở Thời Thời lắp bắp hỏi, vành tai lại lần nữa đỏ ửng.

Ngải Tư Tháp Nhĩ gật đầu: "Ừm, đều đã nhìn thấy rồi."

Sở Thời Thời đầu óc trống rỗng, hai tai đột nhiên piu một cái biến thành vây tai.

Ngải Tư Tháp Nhĩ cười rất hiền từ: “Thấy được tình cảm của các con tốt như vậy, ta rất vui mừng.”

“Con con con tụi con không phải --” Sở Thời Thời hoảng loạn muốn giải thích, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng: “Hôm qua là đang trị liệu, không phải như ông tưởng tượng đâu...”

Ngải Tư Tháp Nhĩ có hơi ngạc nhiên: “Không phải như ta nghĩ sao?” 

Ông lại ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân đứng sau Sở Thời Thời, Phong Bất Yếm nhún nhún vai, nhẹ nhàng lắc đầu với ông.

“Vậy được rồi, hóa ra là do lão già này hiểu lầm rồi.” Ngải Tư Tháp Nhĩ bất đắc dĩ lắc đầu: “Con nói là đang trị liệu cho hắn, vậy có nghĩa là con đã biết cách sử dụng năng lực trị liệu của mình rồi phải không?”

Nói tới chính sự, Sở Thời Thời lập tức quên sạch sự ngượng ngùng lúc trước.

Cậu khẽ nhíu mày, giọng nói có chút do dự: “Thực ra con vẫn chưa biết rõ lắm.”

Ngải Tư Tháp Nhĩ cổ vũ cậu tiếp tục nói: “Nói tình huống cụ thể xem sao?”

Sở Thời Thời sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, bỏ qua những chi tiết kỹ càng tỉ mỉ không tiện miêu tả mà kể tình huống khi năng lực trị liệu được kích hoạt trong khoảng thời gian này một lần.

Nghe cậu nói xong, Ngải Tư Tháp Nhĩ hơi rơi vào trạng thái trầm tư.

“Loại trường hợp này rất hiếm gặp, nhưng cũng không phải là không có.” Ông suy nghĩ một chút rồi nói: “Theo trí nhớ của ta, đã từng có một vị tộc nhân cũng tương tự như con.”

Sở Thời Thời vội vã hỏi: “Năng lực của người đó cũng là bị động ư? Điều kiện kích hoạt là gì vậy ạ?”

“Đúng vậy, cậu ấy cũng là bị động kích hoạt, nhưng trước mắt thì có vẻ như điều kiện kích hoạt của cậu ấy có phần khắt khe hơn so với con.” Ngải Tư Tháp Nhĩ nói: “Điều kiện của cậu ấy là ‘ôm’, tiếp xúc bình thường thì không thể kích hoạt khả năng trị liệu, chỉ có ôm mới có thể.”

Một cái là ôm, một cái là tiếp xúc cơ thể, thực sự rất giống nhau, Sở Thời Thời thầm nghĩ.

Cậu hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Vậy khả năng trị liệu của ngài ấy... có phải đến cuối cùng vẫn không thể có biện pháp tự chủ động không?”

“Không thể tự chủ, chỉ có thể bị động kích hoạt.” Ngải Tư Tháp Nhĩ trả lời: “Hơn nữa... khả năng của cậu ấy còn có một giới hạn, đó là chỉ có thể trị liệu cho những người cụ thể.”

Những người cụ thể? Sở Thời Thời hơi ngẩn ra, có phải khả năng của cậu cũng giống như vậy không? Dù sao thì trước Phong Bất Yếm, khả năng của cậu không hề có tác dụng với bất kỳ người nào.

Nhưng với tình huống hiện tại, cậu cũng không có cách nào tiến hành xác nhận, điều kiện kích hoạt của cậu là tiếp xúc, nhưng cho đến nay, “bệnh nhân” mà Sở Thời Thời thực sự tiếp xúc qua chỉ có một mình Phong Bất Yếm mà thôi.

Hơn nữa, cậu cảm thấy, có lẽ trong thời gian dài sắp tới đây, cậu cũng sẽ không muốn thử dùng dị năng trị liệu với người khác.

Đứng bên cạnh Sở Thời Thời, Phong Bất Yếm nheo mắt lại, không biết đang nghĩ đến chuyện gì, trong đáy mắt đen thẳm thoáng qua một vệt sáng đen tối không rõ.

Ngải Tư Tháp Nhĩ tổng kết: “Nhưng dù sao đi nữa, nói gì thì nói, cũng chúc mừng con đã tìm thấy dị năng trị liệu của mình.”

Sở Thời Thời mím môi, ngượng ngùng lại ngoan ngoãn cười với lão giả nhân ngư. 

“Lần trước con và Phong Bất Yếm đã đi tìm một người bạn tộc tinh linh, đã lấy được cách bảo tồn năng lượng thể từ chỗ cô ấy.”

Sở Thời Thời nói, lấy bức hoạ làm vật môi giới kia ra: “Người bạn tộc tinh linh ấy nói, chỉ cần ngài chủ động tiến vào bức tranh này, thuật pháp đặc thù bên trong bức tranh sẽ tự động vận hành, giúp ngài ôn dưỡng năng lượng thể.”

Thấy bức tranh này, đáy lòng Ngải Tư Tháp Nhĩ hơi ấm áp, giọng nói càng thêm nhẹ nhàng yêu thương: “Đây là con vẽ à?”

“Không phải.” Sở Thời Thời có hơi ngượng ngùng: “Là Phong Bất Yếm vẽ.”

Nghe được lời này, Ngải Tư Tháp Nhĩ nhìn thoáng qua Phong Bất Yếm, trong biểu cảm lóe một tia hài lòng: “Vất vả các con.”

Thời gian ngủ say của Ngải Tư Tháp Nhĩ lần này không dài, ông không tích trữ quá nhiều năng lượng, sau khi nói chuyện với hai người Sở Thời Thời một hồi lại biến thành một đoàn năng lượng ánh sáng, tiến vào trong bức tranh nhân ngư, tiếp tục một vòng ngủ say mới.

“Có môi giới do tộc tinh linh cung cấp, ông Ngải Tư Tháp Nhĩ có thể rời khỏi đại điện tế tự đi nơi khác rồi.” Sở Thời Thời mím môi nói: “Chúng ta mang bức tranh về Hành tinh Thợ Săn nhé, như vậy lần sau ông ấy tỉnh lại là có thể nhìn thấy Tinh Tế sau 1400 năm qua như thế nào.”

Phong Bất Yếm ừ một tiếng, lấy một cái túi vải mềm chuẩn bị sẵn từ trước ra, bọc chặt kín mít bức tranh nhân ngư lại.

“Xem ra lần này chúng ta không thể ở lại cung điện nhân ngư nhiều ngày được.” Phong Bất Yếm cong cong môi: “Đi thôi, ra biển bắt cá.”

Hai người men theo đường cũ trở lại bên ngoài cung điện nhân ngư, hải quái khổng lồ màu đen vẫn đang canh giữ ở lối vào cung điện như cũ, trong hồng đồng đỏ tươi mơ hồ xuất hiện một tia tủi thân.

Sở Thời Thời lúc này mới nhận ra, lần này hải quái cũng không theo bọn họ đi vào cung điện nhân ngư.

Hải quái múa may xúc tua, phát ra một âm thanh kỳ quái.

Sở Thời Thời sờ sờ đầu to của nó, cố gắng hiểu nó muốn nói gì, nhưng tiếc là chỉ số thông minh của đối phương không cao, Sở Thời Thời chỉ có thể cảm nhận được nó dường như rất tủi thân, nhưng không biết tại sao nó lại cảm thấy tủi thân.

Cậu an ủi sờ sờ đầu xúc tu nhòn nhọn của hải quái, sau đó quay đầu nhỏ giọng hỏi Phong Bất Yếm: “Anh có biết nó làm sao không?”

Phong Bất Yếm xoè tay nói: “Em còn không biết thì tôi lại càng không cần phải nói nữa.”

Hải quái ở bên cạnh: “...”

Ngày hôm qua là ai vừa mới tiến vào cung điện nhân ngư đã dùng dị năng chặn cửa cung điện lại thế hả! Rốt cuộc là ai!

Đôi mắt đỏ tươi của hải quái trừng trừng nhìn Phong Bất Yếm, cảm thấy tên nhân loại đen như mực này đúng là đáng ghét nhất.

Phong Bất Yếm hoàn toàn bỏ qua ánh mắt của nó, hắn cười tủm tỉm nhìn Sở Thời Thời nói: “Đi thôi, chúng ta đi chỗ xa hơn một chút để bắt cá. Có hải quái ở đây, đàn cá đều không dám tới.”

Sở Thời Thời theo bản năng nhìn quanh bốn phía, quả nhiên trong phạm vi tầm mắt có thể nhìn thấy đều không có một con cá nào.

Cậu sờ sờ đầu to của hải quái: “Bọn ta đi bắt một ít cá.” Nói xong cậu dừng lại hai giây, lại không yên tâm bổ sung một câu: “Mày ở lại đây, đừng đi theo nhé.”

Hải quái: “...”

Nhân loại đen như mực! Chán ghét!

Sương mù xám không bị nhắc nhở liền theo bản năng muốn quấn vào cánh tay Sở Thời Thời, giữa đường lại đột nhiên nhận ra tầm mắt của Phong Bất Yếm.

Động tác của sương mù xám khựng lại, không hiểu sao có chút sợ sệt, phần thò ra lại lần nữa rụt về, ngoan ngoãn co thành một cục nhỏ bên cạnh Sở Thời Thời.

Sở Thời Thời tìm một khu vực ẩn nấp, lần nữa biến thành hình thái nhân ngư.

Nước biển ôn nhuận khiến cho đuôi cá của cậu cực kỳ thoải mái, không khống chế được mà đung đưa tới đung đưa lui ở trong nước biển.

Hai người tùy ý chọn một hướng rồi bơi ra một đoạn rất xa, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng thưa thớt của vài con cá biển sâu.

Sở Thời Thời hưng phấn động động vây tai, vừa định bơi qua dùng tay không bắt cá thì nhìn thấy nam nhân bên cạnh lấy một khẩu súng từ nút không gian ra.

Trên đầu nhân ngư tóc vàng đột nhiên hiện lên một dấu chấm hỏi thật to.

Bắt cá, dùng súng?

Có phải là có hơi việc bé xé ra to rồi không?

Phong Bất Yếm chú ý đến tầm mắt của cậu, đưa khẩu súng trong tay qua: "Muốn thử không?"

Sở Thời Thời tiếp nhận khẩu súng mà nghiên cứu một chút: "Khẩu súng này..."

"Là súng lưới bắt cá chuyên dụng." Phong Bất Yếm giải thích: "Sau khi nhắm bắn, đạn năng lượng khi đến gần mục tiêu sẽ tự động biến thành một tấm lưới năng lượng, bao mục tiêu vào trong lưới."

Vậy mà có cả loại súng này? Sở Thời Thời nhất thời hứng thú, không ngừng xem xét trên dưới khẩu súng cơ giáp trong tay: "Khẩu súng này khó mua không?"

"Không khó." Phong Bất Yếm nhướng mày: "Tôi còn vài khẩu, em thích?"

Sở Thời Thời gật đầu.

Phong Bất Yếm cong môi: "Vậy khẩu này coi như tặng em đi."

"Thật sao?" Ánh mắt Sở Thời Thời sáng lên: "Tuyệt vời!"

Đợi bắt cá xong cậu sẽ tháo súng ra nghiên cứu!

Phong Bất Yếm ngẩn người: "...Tháo ra?"

Sở Thời Thời: "..."

Không xong.

Không cẩn thận nói ra tiếng lòng rồi QAQ!

Tác giả có lời muốn nói:

【Xin chào kiểm duyệt viên, thật sự chỉ là ôm cái rồi nắm tay, thiết lập là công có bệnh, cần vai chính ôm ấp dán dán mới cảm thấy thoải mái, chuyện gì quá phận cũng không làm, cầu buông tha, cảm ơn cảm ơn =3=】

Sở Thời Thời: Xong đời, lộ bản tính rồi. 

Phong Bất Yếm: Đáng yêu, nhìn thế nào cũng đáng yêu.

----

Dứa: đồng tình với anh gió, siêu đáng yêu, chương này quá dài đi, tổng cộng edit với beta cũng hơn 4 tiếng, híc.

Mà thoi kệ, các đồng râm đọc truyện thì lúc mở chương chờ một chút nhen, tui hay nhét ảnh ở đầu với cuối chương í, mà tải hơi chậm, mọi người đợi xí ngắm ảnh rồi đọc truyện, heheh, ngắm rảnh rửa mắt nèd.

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét