Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 52
Sở Thời Thời cúi đầu mân mê khẩu súng bắt cá trong tay một chút, cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra: "Để tui xem thử khẩu súng này dùng thế nào."
Kỹ thuật chuyển đổi chủ đề của nhân ngư tóc vàng quá mức non nớt, khi cậu cúi đầu nghiên cứu khẩu súng trong tay, vành tai xanh lam lộ ra bên ngoài mái tóc vàng óng vẫn luôn không ngừng run rẩy, hiển nhiên là không hề bình tĩnh như bề ngoài.
Phong Bất Yếm nhìn chằm chằm đôi vây tai kia một lát, không tự chủ được mà hơi xoa xoa ngón tay.
Chậc.
Muốn sờ.
Thấy Phong Bất Yếm dường như không có ý định truy cứu chuyện ‘tháo ra’, Sở Thời Thời trong lòng nho nhỏ mà thở phào một hơi.
Khẩu súng bắt cá trong tay cũng không khó sử dụng, Sở Thời Thời thân là cơ giáp sư, đã từng tiếp xúc với không ít vũ kh.í súng ống, rất nhanh đã làm quen.
Nơi xa có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của vài con cá, trong đó con lớn nhất đang xuyên qua giữa những rặng san hô, chơi đùa rất vui vẻ.
Sở Thời Thời giơ súng nhắm chuẩn vào con cá biển kia, tập trung đến nỗi vây tai cũng dừng run rẩy, trên dưới toàn thân ngoại trừ mái tóc dài đang phiêu tán trong nước biển thì chỉ có đuôi cá màu xanh lam vì để giữ thân thể thăng bằng là chậm rãi đong đưa một cách có tiết tấu.
Âm thanh trầm thấp nhỏ bé vang lên, đạn năng lượng ngân bạch bắn ra, phá tan nước biển thẳng tắp lao về phía con cá biển.
Điểm sáng ngân bạch chuẩn xác đánh trúng đầu của con cá biển, giây tiếp theo, đạn năng lượng bắn trúng mục tiêu viu một tiếng bật ra, biến thành một tấm lưới năng lượng bao bọc lấy con cá biển đang không ngừng giãy dụa.
Nhân ngư tóc vàng thu súng ngẩng đầu, giọng điệu vô cùng tự đắc: "Thế nào, độ chính xác của tui không tệ chứ?"
"Đâu chỉ là không tệ." Phong Bất Yếm không tiếc lời khen ngợi: "Lần đầu tiên dùng súng bắt cá đã có thể bắn trúng mục tiêu, bây giờ tôi mới biết hòn đá nhỏ bảo bối của mình lại là một tay súng thiện xạ đấy!"
Hòn, hòn đá nhỏ bảo bối!
Hai vành tai Sở Thời Thời đỏ bừng, thật khiến người ta ngại ngùng mà...
Phong Bất Yếm là thật sự rất bất ngờ.
Mặc dù súng bắt cá sử dụng đơn giản hơn so với súng ống bình thường, nhưng bởi vì sử dụng trong nước nên độ chuẩn xác của xạ kích thấp hơn, rất ít người có thể lần đầu sử dụng súng bắt cá đã có thể một phát bắn trúng.
Hơn nữa nếu như không nhìn lầm thì, hòn đá nhỏ của hắn bắn trúng chính là đầu cá chứ không phải phần cơ thể, mục tiêu lớn hơn và dễ dàng trúng đích hơn.
Hắc mâu dưới kính bảo hộ hơi hơi nheo lại, Phong Bất Yếm không biết nghĩ đến cái gì, trong con ngươi đột nhiên xẹt qua một vệt suy tư.
Tư thế bắn súng lúc nãy của lúc Sở Thời Thời thật ra cũng không tiêu chuẩn, thậm chí còn mang theo vài phần mới lạ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đối phương vẫn chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Nếu không phải là may mắn, vậy chỉ có thể nói, thiên phú xạ kích của Sở Thời Thời có lẽ không tầm thường.
Mà chỉ trong nửa khắc thời gian Phong Bất Yếm suy tư, Sở Thời Thời đã nâng súng bắt được thêm năm con cá.
Trong lòng Phong Bất Yếm "oa" một tiếng.
Tổng cộng sáu con cá, có bốn con trúng đầu, còn lại hai con trúng thân cá, cái này đã hoàn toàn không thể dùng từ may mắn để hình dung rồi.
Nhân ngư tóc vàng vẫy đuôi nhặt lại sáu con cá: "Sáu con đủ ăn một bữa rồi, mau đi mau đi, sashimi phải ăn tươi mới ngon!"
Sở Thời Thời một tay ôm lưới, tay còn lại nắm lấy cánh tay Phong Bất Yếm, không đợi đối phương phản ứng lại đã kéo hắn bơi lên mặt biển.
Một người một cá tìm một hòn đảo nhỏ ở gần đó, Phong Bất Yếm lên bờ trước, Sở Thời Thời thì ở trong nước biến thành hình người rồi mặc quần áo vào, sau đó mới chậm hơn một bước mà lên bờ.
Sáu con cá được chia thành hai phần, một phần làm cá nướng một phần làm sashimi.
Phong Bất Yếm lấy dao găm tùy thân, thuần thục cạo vảy cá, giống như vô tình mở miệng: "Hòn đá nhỏ, em có từng nghĩ đến việc học bắn súng không?"
Lúc này Sở Thời Thời đang rửa rong biển, nghe được lời của nam nhân thì mờ mịt trả lời: "Học bắn súng? Chưa từng nghĩ tới í."
"Có muốn thử không?" Phong Bất Yếm nhấc mi mắt nhìn về phía thanh niên: "Nói không chừng em rất có thiên phú đấy."
Sở Thời Thời hơi sững sờ, cậu chưa từng học sử dụng súng ống một cách có hệ thống, cũng chưa từng suy xét đến phương diện này.
Thân là một cơ giáp sư, số lượng súng ống cũng như thiết bị được cậu sáng chế và cải tạo không biết bao nhiêu mà kể. Kinh nghiệm bắn súng ít ỏi của cậu chính là sau khi sửa súng ống xong, vì muốn thử xúc cảm của súng mà thử vài lần.
Kiếp trước của cậu đã quen với việc co rụt trong mạng thực tế ảo Tinh Võng, dùng thân phận ảo để kiếm tiền mưu sinh. Hơn nữa cậu quả thực tinh thông về cơ giáp, vì vậy từ trước đến nay đều không cân nhắc đến con đường nào khác ngoại trừ cơ giáp sư.
Nhưng hiện tại lại có người nói với cậu, có lẽ cậu có thiên phú trong phương diện bắn súng, hỏi cậu có muốn thử hay không.
Nếu là người khác nói cậu có thiên phú bắn súng, Sở Thời Thời có lẽ còn đáp một câu 'anh nhìn lầm rồi', nhưng người nói ra lời này lại là Phong Bất Yếm.
Phong Bất Yếm nhìn người chuẩn đến mức nào, Sở Thời Thời rõ ràng nhất.
Nhưng cậu cũng đồng thời hiểu rõ, sau khi đã ngốc quen ở trong vòng an toàn, muốn bước vào lĩnh vực hoàn toàn mới khó đến nhường nào.
Thấy vẻ mặt của thanh niên có chút do dự, Phong Bất Yếm khẽ cong môi: "Chỉ là thử thử mà thôi, cứ coi như giúp tôi nghiệm chứng xem mắt nhìn người của tôi có bị thụt lùi hay không."
Thử thử mà thôi, không được thì rút, cũng không có tổn thất gì.
Sở Thời Thời nghĩ ngợi một chút, gật đầu nói: "Được, vậy thì thử xem sao."
Sân huấn luyện bắn súng của căn cứ Liệt Dương vô cùng đầy đủ, thầy giáo dạy bắn súng cũng có sẵn, chỉ cần cậu muốn học, học phí, sân bãi, thầy giáo cái gì cũng không cần phải nhọc lòng.
Quả thực giống như ăn không ở không vậy, Sở Thời Thời thầm nghĩ.
Việc cần xử lý lại có thêm một hạng mục, hai người nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng trễ, trở lại biển nói lời tạm biệt với hải quái và sương xám, lại lần nữa ngồi lên Bruno chuẩn bị rời đi.
Sương xám cũng giống như lần trước, bịn rịn lưu luyến không rời mà tiễn ngân cơ giáp lam rời khỏi ngoài lĩnh vực của tinh cầu Lan Ni Đặc.
Phong Bất Yếm liếc mắt nhìn Sở Thời Thời, tuy thanh niên không nói chuyện nhưng hắn vẫn nhìn ra một tia sầu muộn ly biệt từ vẻ mặt của đối phương.
Xem ra kế hoạch xây dựng phân bộ của căn cứ ở tinh vực Z4469 phải nhanh chóng bắt đầu thực hiện rồi, hắn thầm nghĩ.
Hành trình đến tinh cầu Lan Ni Đặc lần này còn ngắn hơn so với hai người dự tính, trên đường trở về, Sở Thời Thời tải về một trò chơi sinh tồn bắn súng trên thiết bị đầu cuối để gi.ết thời gian.
Phong Bất Yếm tò mò nhìn một cái: "Sao đột nhiên lại chơi game này vậy? Lúc trước cậu không phải không thích chơi game sao?"
"Muốn thử xem." Sở Thời Thời nói: "Đợi sau khi về Thợ Săn Tinh không phải muốn thử bắn súng sao? Tui muốn chơi thử trong game trước."
"Chơi cũng được." Phong Bất Yếm nói: "Chỉ có điều bắn súng chân chính và trong bắn súng trò chơi cũng không giống nhau, chơi game giỏi nhưng thực chiến trăm phát trúng một cũng rất nhiều."
"Tui biết." Sở Thời Thời ừ một tiếng, tiếp tục cắm đầu vào chơi game, qua một lát sau mới hỏi: "Vậy người trong game mà một phát cũng không trúng thì có phải là vô duyên với thực chiến rồi không?"
Phong Bất Yếm nghiêng đầu nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy bảng thành tích game của Sở Thời Thời là một mảnh màu đỏ, chưa đến nửa giờ đã chơi gần hai mươi ván game, thời gian sống sót lâu nhất ba phút, ngắn nhất ba giây đồng hồ.
Phong Bất Yếm cười một tiếng: "Không tồi nha, ít nhất cũng lấy được ba mạng người."
Sở Thời Thời: "..."
Vành tai cậu nóng lên, có chút ngượng ngùng nói: "Một là nằm ở trong bụi cỏ bị tui lái xe đ.âm trúng, một là bị tui dùng chảo đập bay rớt xuống vách núi té ch.ết, còn có một mạng là tui rớt xuống vách núi không cẩn thận đè ch.ết."
Nói tóm lại chính là game bắn súng, nhưng không có một mạng người nào là cầm súng bắn đường hoàng hết.
Phong Bất Yếm không chút nào lưu tình mà cười ha ha, cười xong thì phát hiện Sở Thời Thời đang trừng mắt nên cố gắng cứu vãn: "Vật cực tất phản hiểu không? Game và hiện thực đều là tương phản, game càng gà thì hiện thực càng mạnh, yên tâm đi, em mà đi sân huấn luyện cầm súng, nhất định không phải một phát không trúng."
Sở Thời Thời muốn nói lại thôi, dường như từ vật cực tất phản này không phải dùng như vậy?
Cậu hỏi: "Vậy anh thì sao? Chẳng lẽ Phong đội đại danh đỉnh đỉnh cũng chơi game gà như vậy à?"
"Tôi? Đương nhiên không phải." Phong Bất Yếm mặt không đỏ tim không đập: "Tôi là ngoại lệ."
Sở Thời Thời: "."
Quá đúng tình hợp lý đi.
Linh Linh Bá tán thành gật đầu: "Chọc cậu đó."
Sở Thời Thời: "Nhưng mà rất đẹp trai."
Linh Linh Bá: "..."
Tui hiểu, tui nín mỏ.jpg
*
Trên đường trở về, Phong Bất Yếm nhận được yêu cầu liên lạc từ Nghiêm Thu Hồ.
Chào hỏi xong, Nghiêm Thu Hồ trực tiếp đi vào chủ đề: "Sở Thời Thời có ở bên cạnh anh không?"
Sở Thời Thời còn đang trầm mê trong game nghe vậy, tìm một góc khuất ẩn nấp để giữ mạng rồi thăm dò ló đầu ra trả lời: "Bộ trưởng Nghiêm, tôi ở đây."
"Người chuyển dời tài sản trong tài khoản của tộc nhân ngư, chúng tôi đã có manh mối rồi." Nghiêm Thu Hồ nói: "Thời gian chuyển tài sản là năm năm trước, động tác của đối phương cũng không tính là quá cẩn thận, tổ điều tra đã lần theo manh mối, tìm được địa chỉ tài khoản cuối cùng sau nhiều lần chuyển khoản."
Phong Bất Yếm hỏi: "Là ai?"
"Lệ Thâm." Nghiêm Thu Hồ nói: "Cũng là thành viên của Hiệp Hội Thợ Săn, cũng trực thuộc phân bộ tiền thưởng giống anh, ba năm trước đã thăng cấp đến thợ săn cấp A."
"Lệ Thâm?" Phong Bất Yếm hơi nheo mắt: "Có hơi quen tai."
Nhưng Sở Thời Thời ở bên cạnh lại đột nhiên trợn to hai mắt, Phong Bất Yếm không quen thuộc, nhưng cậu lại biết người này.
Lệ Thâm là em họ xa của Lệ Niên, trước kia vẫn luôn sùng bái Lệ Niên, sau khi trở thành thợ săn càng là không chút do dự mà gia nhập căn cứ Hồng Nguyệt của Lệ Niên, vẫn luôn đi theo bên cạnh Lệ Niên làm việc.
Giống như Cửu Tùng, Lệ Thâm cũng lấy danh nghĩa căn cứ Hồng Nguyệt mà thành lập một công ty.
Thời gian thành lập tập đoàn Hồng Nguyệt muộn hơn tập đoàn Liệt Dương ba năm, nhưng ba năm trước tập đoàn Hồng Nguyệt vừa thành lập không bao lâu đã lấy thế như chẻ tre mà đứng vững gót chân trong Tinh Tế.
Cốt truyện gốc không hề nhắc đến vốn tài chính ban đầu của Lệ Thâm đến từ đâu, nhưng tính toán thời gian hiện tại, e rằng chính là từ nguồn tài sản di dời từ một trong những tài khoản của tộc nhân ngư.
Sợ là Lệ Thâm có nằm mơ cũng không nghĩ tới, tài khoản đã bị đóng băng hơn một ngàn bốn trăm năm, gần như có thể xác nhận là đã phế bỏ, sau một ngàn bốn trăm năm vẫn có người khởi động lại.
Mặc dù nguyên cốt truyện cũng không nhắc đến chuyện Lệ Thâm làm sao nghĩ đến việc muốn chuyển tài sản trong tài khoản này, nhưng Sở Thời Thời cảm thấy, trong đó hẳn là cũng có dụng ý của Lệ Niên.
Vì phòng ngừa ý thức thế giới sẽ nhằm vào các tài khoản ngân hàng liên quan, các vị tiền bối của tộc nhân ngư cũng không sử dụng danh nghĩa của tộc mình để lập ngân hàng, vì vậy ngoại trừ các vị tiền bối đặc biệt của tộc nhân ngư, hầu như không có ai biết những tài khoản kia đến từ đâu.
Nếu Lệ Thâm biết cái tài khoản 'bỏ hoang' này đến từ tộc nhân ngư, e rằng cho gã ta tám trăm lá gan cũng không dám đánh chủ ý lên những tài khoản này.
Đáng tiếc trên đời không có nếu như.
Một bên khác, Nghiêm Thu Hồ đã gửi tư liệu liên quan của Lệ Thâm cho Phong Bất Yếm.
Xem xong tư liệu, Phong Bất Yếm nhướng mày: "Thì ra là Lệ Niên à......"
Giọng nói của hắn rất nhỏ, Nghiêm Thu Hồ ở đầu dây bên kia không nghe rõ: "Cái gì?"
Phong Bất Yếm chuyển đề tài: "Hành động tiếp theo của bộ công vụ là gì?"
"Trước tiên bắt giữ Lệ Thâm, bộ công vụ sẽ chọn ngày tiến hành tiến hành xét xử thẩm vấn và phán quyết gã ta." Nghiêm Thu Hồ nói: "Yên tâm, tài sản Lệ Thâm di dời từ tài khoản của tộc nhân ngư nhất định sẽ trả lại nguyên vẹn về tài khoản gốc, không kém một xu. Đương nhiên, bồi thường cũng sẽ không thiếu."
Phong Bất Yếm nhìn thoáng qua Sở Thời Thời, thấy cậu nhíu mày, dường như đang tự hỏi cái gì, liền thay cậu trả lời: "Vất vả Bộ trưởng Nghiêm rồi."
"Nên vậy, đây vốn dĩ là chuyện mà phân bộ chúng tôi xử lý." Nghiêm Thu Hồ cười nói: "Động thái của thợ săn cho thấy năm ngày trước Lệ Thâm đã xuất phát theo đội ngũ của Lệ Niên đi đến tinh vực Q3525 thực hiện nhiệm vụ tiền thưởng cấp S, chúng tôi đã liên lạc với phân bộ Hiệp Hội Thợ Săn của tinh vực này để bọn họ lập tức phái người bắt giữ Lệ Thâm."
"Tinh vực Q3525 à..." Phong Bất Yếm nhìn thoáng qua bản đồ Tinh Tế: "Khéo thật, chúng tôi hiện tại đang ở tinh vực bên cạnh, vừa vặn có thể tiện đường đi xem một chút."
"Cũng được, nếu Phong đội cũng đi thì chúng tôi càng yên tâm." Nghiêm Thu Hồ ừ một tiếng: "Bởi vì không xác định Lệ Thâm có đồng bọn hay không, cho nên chúng tôi tạm thời vẫn chưa thông báo cho Lệ đội và những người khác trong đội ngũ của anh ta."
Cô dừng một chút rồi nói: "Lỡ như có... Thì còn phải phiền Phong đội thuận tay giúp một chút."
Nghiêm Thu Hồ nói có phần tương đối uyển chuyển, nhưng Phong Bất Yếm có thể nghe ra, người mà đối phương thật sự lo lắng kỳ thật là Lệ Niên.
Mặc dù báo cáo truy tra cho thấy Lệ Niên dường như không có quan hệ trực tiếp với hành vi lần này của Lệ Thâm, nhưng khó mà bảo đảm Lệ Niên sẽ không lựa chọn che chở Lệ Thâm.
Lỡ như Lệ Niên thật sự làm như vậy, chỉ sợ thợ săn công vụ do phân bộ Q3525 phái đi có lẽ không thể thuận lợi bắt được Lệ Niên và những người khác.
Nghiêm Thu Hồ gửi vị trí cụ thể của Lệ Thâm cho Phong Bất Yếm, cuộc nói chuyện lần này giữa hai người kết thúc.
Tắt điện thoại, Phong Bất Yếm lại nhìn thoáng qua Sở Thời Thời: "Đang nghĩ gì vậy? Sao lại chuyên chú thế?"
"Đang nghĩ đến Lệ Niên." Sở Thời Thời thành thật nói: "Còn có tập đoàn Hồng Nguyệt."
"Sao lại như thế nhỉ hòn đá nhỏ, ngồi ở trong cơ giáp của tôi mà còn nghĩ đến người khác?" Phong Bất Yếm chậc một tiếng: "Đừng nghĩ nữa, nếu không có gì bất ngờ thì một tiếng đồng hồ sau chúng ta có thể gặp gã ta rồi."
Sở Thời Thời vừa mới lật xem lại một lượt cốt truyện gốc cho nên không chú ý đến cuộc nói chuyện sau đó của Phong Bất Yếm và Nghiêm Thu Hồ.
Nghe Phong Bất Yếm nói một câu như vậy, cậu mờ mịt lại kinh ngạc mở miệng: "A?"
"Sắp được gặp người mình tâm tâm niệm niệm rồi, thế nào, có phải rất bất ngờ rất vui vẻ không?" Phong Bất Yếm cố ý trêu chọc: "Ai, đến khi nào thì tôi mới có thể trở thành người mà hòn đá nhỏ ngày nhớ đêm mong trong lòng đây?"
Sở Thời Thời: "..."
Thật ra hiện tại đã là rồi, cậu ở trong lòng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Linh Linh Bá thở dài một hơi, vô cùng tự giác mà nhét một thanh năng lượng vào trong 'miệng' của mình.
Thấy vây tai của thanh niên đều bị mình trêu chọc đến nhảy ra ngoài, Phong Bất Yếm cuối cùng cũng thu hồi hứng thú, đơn giản báo lại chuyến đi tinh vực Q3525 sắp tới cho cậu.
"Nói cách khác, chúng ta tự mình đi bắt giữ Lệ Thâm à?" Sở Thời Thời tổng kết lại: "Phong Bất Yếm, anh cảm thấy Lệ Niên có bao che cho gã ta không?"
Phong Bất Yếm vứt lại vấn đề cho cậu: "Em cảm thấy gã ta sẽ không à?"
Sở Thời Thời mím môi, gần như không cần suy nghĩ cũng biết, Lệ Niên tuyệt đối không có khả năng ngốc đến mức đi bao che cho Lệ Thâm.
Từ trước đến nay Lệ Niên luôn là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, chỉ cần là người hoặc sự việc ảnh hưởng đến sự phát triển của gã, gã ra tay hoàn toàn không có chút do dự nào.
Chỉ sợ sau khi biết được chuyện này, phản ứng đầu tiên của Lệ Niên có lẽ là làm thế nào để mình thoát thân, giảm ảnh hưởng của chuyện Lệ Thâm đến căn cứ Hồng Nguyệt đến mức thấp nhất.
Trong lòng Sở Thời Thời thở dài một hơi, thật cậu còn rất hy vọng đầu óc Lệ Niên không tỉnh táo mà bao che cho Lệ Thâm một chút, như vậy bọn họ sẽ có lý do để bắt Lệ Niên đi luôn.
Phong Bất Yếm không đợi được câu trả lời của Sở Thời Thời, hắn xoa nhẹ đầu của thanh niên một phen, để Bruno thay đổi lộ tuyến di chuyển.
Một tiếng đồng hồ sau, hai người thành công đến đích.
Đây là một trạm không gian loại nhỏ ở tinh vực Q3525, nhiệm vụ lần này của Lệ Niên và Lệ Thâm là thanh lý một đám dị thú nhỏ tập kích tinh hạm, mà trạm không gian này là điểm dừng chân của bọn họ.
Thợ săn Công vụ của phân bộ Q3525 đến trạm không gian trước bọn họ một bước.
"Không có đánh nhau à." Giọng điệu của Phong Bất Yếm nghe có vẻ có chút thất vọng: "Chậc, xem ra quá trình bắt giữ Lệ Thâm vẫn tương đối thuận lợi."
Cơ giáp ngân lam tiến vào trạm không gian, Sở Thời Thời vừa mặc xong bộ hắc bào kia thì Bruno đã ổn định mà dừng lại trong trạm không gian.
"Còn muốn đi xem không?" Sở Thời Thời hỏi hắn.
Phong Bất Yếm gật đầu: "Xem, đương nhiên là phải xem."
Sở Thời Thời giơ tay chuẩn bị đội mũ trùm đầu lên, lại đột nhiên nghe thấy Phong Bất Yếm nói: "Chờ một chút, suýt nữa thì quên."
Cậu thuận theo âm thanh nhìn sang, liền thấy Phong Bất Yếm không biết từ đâu lấy ra một cái hộp.
"Chuyển phát nhanh?" Sở Thời Thời sửng sốt: "Chuyển phát nhanh gì vậy, bây giờ phải mở ra luôn sao?"
Phong Bất Yếm vỗ vỗ vỏ hộp, cười nói: "Mở ra xem là biết, trước khi đi tinh cầu Lan Ni Đặc đã nhận được, quên đưa cho em thôi."
Lòng hiếu kỳ của Sở Thời Thời nhất thời bị câu lên.
Bên trong hộp chuyển phát nhanh là một hộp quà tinh xảo phối màu đen trắng mà Sở Thời Thời thích, bên trên còn vẽ hình gấu trúc hoạt hình đáng yêu.
Lúc này lấy ra cái gói hàng liên quan đến gấu trúc... sẽ không phải là một cái áo choàng có mũ trùm đầu lớn in hình gấu trúc đấy chứ?
Sở Thời Thời bắt đầu mong đợi rồi.
Cậu nhanh chóng tháo hộp quà hình vuông ra, đập vào mắt lại là --
Một cái đầu gấu trúc.
Một cái đầu gấu trúc gần như y hệt với bộ đồ mà cậu dùng để giả dạng ngẫu nhiên trên mạng thực tế ảo Tinh Võng --- chính là cái mũ đội hình đầu gấu trúc đó.
Sở Thời Thời hơi sững sờ.
"Đây là một mẫu giống với trang phục rất hot trên mạng thực tế ảo Tinh Võng." Phong Bất Yếm cười tủm tỉm: "Bên trong mũ trùm đầu có thu thập hơn chín mươi phần trăm biểu cảm đầu gấu trúc trên toàn mạng, mũ trùm đầu có thể nhận biết biểu cảm và sự dao động cảm xúc của em, cũng tự động lựa chọn biểu cảm phù hợp nhất để hiển thị."
Sở Thời Thời hơi hơi trừng lớn mắt.
Phong Bất Yếm bắt được sự kinh hỉ và sự rung động trong đáy mắt đối phương, khẽ cười một tiếng rồi tiếp tục nói: "Nếu cảm thấy biểu cảm tự động nhảy ra không thích hợp hoặc không chính xác thì có thể tự nhập từ khóa mấu chốt, lựa chọn biểu cảm để tiến hành sửa đổi, đương nhiên cũng có thể trực tiếp tắt chức năng nhận biết tự động."
--- Thật sự giống y hệt với cái mũ trùm đầu gấu trúc trên thực tế ảo Tinh Võng!
Trong lòng Sở Thời Thời kinh ngạc cảm thán một tiếng, ôm lấy cái đầu gấu trúc lông xù xù này, sờ sờ trên sờ sờ dưới, có chút yêu thích không buông tay.
Phong Bất Yếm hỏi anh: "Thích không?"
Sở Thời Thời gật đầu: "Rất thích!"
Đây quả thực là thần khí chống lại chứng xã khủng! Cậu không thể thích hơn được nữa!
Đội cái mũ trùm đầu này, thử hỏi ai còn có thể nhận ra cậu là Sở Thời Thời?!
Phong Bất Yếm cười nói: "Vậy chúng ta đi thôi?"
"Không, đợi một chút!" Sở Thời Thời nhanh chóng cởi bộ hắc bào kia ra, lộ ra thân trang phục tác chiến bên dưới hắc bào.
Bộ trang phục tác chiến này là một kiện đồ rất thường thấy, rất nhiều thợ săn, đặc biệt là những thợ săn tiền thưởng có nhiều nhiệm vụ chiến đấu đều sẽ mặc.
Một thân trang phục tác chiến thường thấy lại phối thêm đầu gấu trúc vui vẻ, chỉ cần cậu không nói chuyện hoặc cố ý thay đổi thanh tuyến nói chuyện, e rằng ngay cả Long Nham Thanh Âm bọn họ cũng không nhận ra cậu chính là Sở Thời Thời!
Biểu cảm đầu gấu trúc đen trắng nhảy nhót: Vui vẻ đến mức bay lên.jpg
Điều khiến Sở Thời Thời có chút kinh hỉ chính là, cái đầu gấu trúc này tự mang máy biến đổi giọng nói có thể thay đổi thanh tuyến.
"Được rồi." Trong đầu gấu trúc truyền ra giọng nam mắc kẹt có dáng vẻ kệch cỡm: "Tiểu Phong tử, chúng ta đi thôi."
Phong Bất Yếm nhướng mày, trong lòng vẽ một chữ thập cho Lệ Niên.
Hai người vừa xuống khoang cơ giáp, trong phòng nghỉ của trạm không gian đã xuất hiện mấy bóng dáng đang đi ra ngoài.
Ba người đi ở phía trước, hai thợ săn mặc chế phục bộ công vụ thợ săn đi hai bên, phân biệt khống chế cánh tay người ở giữa.
Thanh niên đi ở giữa khoảng chừng hai mươi tuổi, tóc ngắn màu bạc thân hình cao gầy, bởi vì cúi đầu cho nên Sở Thời Thời nhìn không rõ dáng vẻ của gã ta, nhưng có thể đoán được người này hẳn là Lệ Thâm.
Chỉ bắt Lệ Thâm mà không bắt Lệ Niên, hơn nữa hành động bắt giữ xem ra còn khá thuận lợi...
Sở Thời Thời trong lòng thở dài một hơi, thầm nghĩ Lệ Niên quả nhiên không ngốc như vậy.
Ba người lên một chiếc tinh hạm loại nhỏ có dán nhãn thợ săn công vụ, trong phòng nghỉ lại đi ra hai người.
Trong đó có một người ngũ quan đoan chính chính phái, trên mặt mang theo ý cười không dễ phát hiện, chính là tiểu đội trưởng chấp hành nhiệm vụ bắt giữ lần này, anh ta ngữ khí cảm kích nói: "Cảm ơn Lệ đội đã phối hợp."
"Không cần khách sáo, đây là tôi nên làm." Lệ Niên lắc đầu, trong giọng nói mang theo sự thất vọng và phẫn nộ rõ ràng: "Tôi thật sự không ngờ Lệ Thâm dám giấu tôi làm chuyện này. Bắt giữ nó là đúng, nó nên chịu trách nhiệm cho những gì mình làm."
Đội trưởng tán thưởng gật đầu: "Lệ đội là người hiểu chuyện."
Giữa mặt mày Lệ Niên lộ ra vài phần mệt mỏi, gã ta thở dài một hơi thật sâu, dường như thật sự cảm thấy thất vọng vì Lệ Thâm: "Chỉ mong Lệ Thâm có thể thật sự nhận ra lỗi lầm của mình."
Gã ta nói chuyện với tiểu đội trưởng, khóe mắt liếc về phía hai bóng dáng không biết xuất hiện khi nào ở cách cửa phòng nghỉ không xa, cả người đột nhiên khựng lại.
Đó là cái gì?
Một cái... đầu gấu trúc đen trắng?!
Tiểu đội trưởng cũng chú ý tới hai người Phong Bất Yếm, anh ta hơi sững sờ sau đó nhanh chóng phản ứng lại, hơi hơi mỉm cười với hai người: "Phong đội, xem ra anh đến chậm một bước rồi, nhiệm vụ bắt giữ rất thuận lợi."
Biểu cảm Phong Bất Yếm không thay đổi, cũng cười nói với tiểu đội trưởng: "Vậy thì tôi yên tâm rồi."
Lệ Niên nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu cảm của mình, trên mặt lộ ra sự kinh ngạc gãi đúng chỗ ngứa, còn có sự vui mừng khi bất ngờ gặp 'bạn bè'.
"Phong đội? Thật không ngờ lại gặp anh ở đây."
"Vừa vặn đi ngang qua gần đây, nhận được tín hiệu cầu cứu ngoại viện của bộ công vụ cho nên đến xem một chút." Phong Bất Yếm gật gật đầu với gã ta: "Xảy ra chuyện gì vậy? Việc bắt giữ lần này sao lại dính dáng đến Lệ đội rồi?"
Hắn giả vờ như không biết tình huống cụ thể, bộ công vụ yêu cầu ngoại viện là tình huống rất thường thấy, sẽ không khiến người ta hoài nghi.
"Có liên quan đến một thành viên trong đội của tôi." Lệ Niên thở dài một hơi, mệt mỏi giữa mặt mày càng sâu, dường như không muốn nhắc đến chuyện này quá nhiều.
Thấy vậy, Phong Bất Yếm cũng không có ý định hỏi thêm, tiến lên hai bước vỗ vỗ bả vai Lệ Niên, an ủi nói: "Không sao, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi."
Lệ Niên rất là cảm động nói: "Cảm ơn."
Tiểu đội trưởng ở một bên gật đầu, thầm nghĩ tin tức truyền đến từ Thợ Săn Tinh quả nhiên bảo đảm, quan hệ giữa Lệ đội và Phong đội thật sự rất không tồi mà.
Sở Thời Thời đội đầu gấu trúc ra sức đóng vai phông nền, hỏi cậu ở hiện trường xem hai ảnh đế diễn trò là cảm giác gì?
-- Đáng tiếc, không có bắp rang bơ và Coca đá.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Thời Thời - version đầu gấu trúc: Vui vẻ ăn dưa.jpg
0 Nhận xét