Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 53

 Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 53

Sở Thời Thời xem kịch rất vui vẻ, nếu không phải vẫn còn đang đội mũ trùm đầu nên không tiện ăn đồ ăn, cậu thậm chí còn muốn lấy một gói cá khô nhỏ từ trong nút không gian ra nghiến răng.

Vị tiểu đội trưởng của Bộ công vụ cũng rất có nhãn lực, thấy hai người Phong Bất Yếm và Lệ Niên 'thân mật khăng khít' 'không thể tách rời', người khác dường như không thể chen vào được nửa câu, anh ta liền cực kỳ tự giác mà lùi về sau hai bước, dừng lại bên cạnh Sở Thời Thời.

Anh ta đã chú ý đến cái đầu gấu trúc này một lúc lâu rồi, từ khoảnh khắc nhìn thấy Phong Bất Yếm, không, nói chính xác hơn là nhìn thấy cái đầu gấu trúc này trước, sau đó mới chú ý đến sự xuất hiện của Phong Bất Yếm.

Sở Thời Thời đội đầu gấu trúc được thêm buff hướng ngoại, cực kỳ chủ động chào hỏi: "Chào ngài, tôi là đồng bọn của Phong đội."

Tiểu đội trưởng vừa định đáp lại một cách lịch sự, đột nhiên sửng sốt: "Đồng bọn?"

Sở Thời Thời: "...Đồng đội."

Đầu gấu trúc rất biết tùy cơ ứng biến mà nhảy biểu cảm: Anh em, tui nói đùa thôi.jpg.

Sở Thời Thời ho nhẹ một tiếng trong lòng, đầu gấu trúc khiến cậu có chút kích động, nhất thời không cẩn thận mà buột miệng chuyển từ đồng đội thành đồng bọn.

Tiểu đội trưởng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng tính cách đầu gấu trúc này khá hoạt bát.

Người như vậy cũng không phải chưa từng thấy qua, anh ta thầm nghĩ, đặc biệt là gần đây, không biết tại sao, gói meme đầu gấu trúc đột nhiên trở nên lưu hành trong nội bộ Hiệp Hội Thợ Săn, xuất hiện đủ loại túi hình gấu trúc, áo thun hình gấu trúc, hơn nữa mỗi người đều không giống nhau, anh ta sắp bị tẩy não tới nơi rồi.

Phong Bất Yếm và Lệ Niên anh em tương thân tương ái mà hàn huyên, đương nhiên chủ yếu là Phong Bất Yếm đang tốt bụng an ủi 'tâm trạng đau buồn' của Lệ Niên.

Mà bên này, Sở Thời Thời cũng bắt đầu nói chuyện phiếm với tiểu đội trưởng bộ công vụ.

Theo như lời của vị tiểu đội trưởng này, lúc tiểu đội bọn họ đuổi đến trạm không gian thì Lệ Niên và những người khác đã hoàn thành nhiệm vụ mà bọn họ tiếp nhận, đang nghỉ ngơi trong phòng nghỉ.

Sau khi biết ý định của bọn họ, ngoại trừ bản thân Lệ Thâm, những người khác trong đội ngũ đều cực kỳ phối hợp. Đặc biệt là Lệ Niên, Lệ Thâm vốn dĩ còn muốn bỏ trốn, là Lệ Niên tự tay đánh ngã gã ta xuống đất, cũng tự tay giao người cho Bộ công vụ.

Đối với điều này, lý do thoái thác của Lệ Niên chính là: "Làm sai là làm sai, nhưng tôi tin rằng Lệ Thâm chỉ là nhất thời hồ đồ, chỉ cần nó chịu nhận sai, gánh vác trách nhiệm và bồi thường tổn thất, ngoan ngoãn ở trong đó cải tạo, sau này ra ngoài vẫn còn cơ hội tiếp tục trở thành đồng đội của chúng tôi."

Lúc tiểu đội trưởng cục công vụ nói những lời này với Sở Thời Thời, sự tán thưởng trong giọng điệu không chút che giấu: "Lệ đội đúng là người sáng suốt."

Sở Thời Thời tắt chức năng tự động nhảy biểu cảm của đầu gấu trúc, vẻ mặt bên dưới mũ trùm đầu xoắn thành bánh quẩy.

Ghê tởm quá đi.

Lệ chó thật sự quá biết giả vờ rồi.

Sở Thời Thời thầm nghĩ, lời này nói ra từ trong miệng Lệ Niên, thật sự khiến người ta cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

Một trong những thành viên của tiểu đội công vụ thò đầu ra từ trong tinh hạm: "Đội trưởng, nên xuất phát rồi, chúng ta còn phải áp giải người đến Thợ Săn Tinh nữa."

Tiểu đội trưởng ừ một tiếng, Phong Bất Yếm nghe được lời của đối phương thì có chút áy náy nói: "Xin lỗi xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của các vị rồi."

"Không sao." Tiểu đội trưởng nói: "Lệ đội, bây giờ chúng tôi phải đưa người đến Thợ Săn Tinh, nếu tiện đường thì có thể đi cùng nhau."

"Không được, nhiệm vụ còn một số việc cần phải xử lý." Lệ Niên nhìn về phía Phong Bất Yếm: "Phong đội thì sao?"

Phong Bất Yếm cười nói: "Chúng tôi cũng chuẩn bị trở về Thợ Săn Tinh."

"Vậy thì đi cùng nhau đi." Tiểu đội trưởng mời.

Phong Bất Yếm vui vẻ đồng ý, trước khi đi, hắn dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, nhẹ nhàng kéo Sở Thời Thời đến trước mặt Lệ Niên nói: "Lệ đội có lẽ còn chưa biết nhỉ, từ sau lần tạm biệt ở Hiệp hội Thợ Săn lần trước, Sở Thời Thời quấn lấy tôi hỏi rất nhiều chuyện liên quan đến anh, bây giờ cực kỳ sùng bái anh, thường xuyên treo tên anh bên miệng."

Khóe miệng Sở Thời Thời giật một cái, thầm nghĩ Phong ca của cậu đúng là chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác há mồm là ra, ngay cả bản nháp cũng không cần viết trước.

Lệ Niên đã chuẩn bị rời đi chợt cứng đờ cả người, hiện tại gã cực kỳ kháng cự những chuyện liên quan đến gấu trúc, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: "Thì ra là Sở Thời Thời, lâu ngày không gặp, cậu lại thay đổi một thân trang phục, tôi cũng không nhận ra."

Đầu gấu trúc thẹn thùng cười với gã: Thần tượng! Anh là thần của tôi!.jpg

Cú sốck của gói meme đầu gấu trúc phiên bản phóng đại mang đến không hề tầm thường, khóe miệng Lệ Niên không tự chủ được mà run rẩy, lại bị gã ta gian nan áp xuống.

Trong lòng gã cố gắng tự thôi miên bản thân, không sao cả không sao cả, đây không phải là điều mà gã tha thiết mơ ước muốn đạt được sao! Từ lúc bắt đầu gã đã muốn kết giao với Sở Thời Thời đến từ tinh cầu mới, hiện tại đối phương sùng bái gã, chẳng phải là gã không cần tốn một chút sức lực cũng đạt được mục đích rồi sao!

Sau khi tự thôi miên như vậy một lát, Lệ Niên lần nữa lấy lại nụ cười, thầm nghĩ chỉ là một đầu gấu trúc hèn mọn mà thôi, cũng không phải là đám dị thú cấp S, sợ cái gì.

Sở Thời Thời lấy sổ và bút đưa tới, ngữ khí thẹn thùng lại mang theo chút kích động: "Lệ đội, có thể cho tôi xin chữ ký được không?"

Lệ Niên sảng khoái đáp ứng, nhận lấy sổ và bút hỏi: "Ký ở trang giấy trắng này được không?"

Sở Thời Thời loạt soạt lật sổ ra sau, mong đợi hỏi: "Có thể ký ở đây không?"

"Có--" Giọng nói Lệ Niên khựng lại: "...Có thể."

Trên trang giấy trắng vẽ một hình meme đầu gấu trúc, người cầm bút có nét vẽ rất đặc biệt, đầu gấu trúc bị vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, biểu cảm như là thống khổ như là sung sướng, khiến cả thân thể lẫn linh hồn người xem đều chấn động, mệt mỏi tan biến.

--- Vì bị dọa.

Lệ Niên nhanh chóng ký tên xong, nét cuối cùng bị gã ta ghi ra một tia run rẩy: "Được chưa?"

"Có thể phiền Phong đội thêm một câu nữa không?" Sở Thời Thời hỏi.

Lệ Niên không một dấu vết mà hít sâu một hơi: "Cái gì?"

"Gửi cho đáng yêu nhất, thiện lương nhất, tốt đẹp nhất trên thế giới này..." Sở Thời Thời thẹn thùng nói: "-- Đầu gấu trúc."

Trước mắt Lệ Niên tối sầm, bút trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất. Gã ta không biết mình đã viết xong câu này như thế nào, thậm chí tay trả sổ cũng mang theo vài phần run rẩy.

Sở Thời Thời mỹ mãn nói: "Cảm ơn Lệ đội, thật sự cảm ơn Lệ đội!"

Đầu gấu trúc: Ba ba rất hài lòng.jpg.

Phong Bất Yếm: "..."

Giây tiếp theo, màn hình biểu cảm của đầu gấu trúc bị tắt cái bụp, Sở Thời Thời ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi Lệ đội, meme là tự động hiện ra."

"Không sao." Lệ Niên gần như nghiến răng nghiến lợi: "Tôi còn có việc, đi trước một bước."

Gã ta xoay người bỏ chạy, bước chân vội vàng như có hồng thủy mãnh thú gì đó đang truy đuổi.

Mãi đến khi trở lại tinh hạm của đội ngũ nhà mình, Lệ Niên mới tháo bỏ nụ cười gượng ép kia, biểu cảm đột nhiên sụp đổ, trên mặt mày lộ ra một phần nghĩ mà sợ hai phần dại ra ba phần bực bội bốn phần mỏi mệt.

Đầu gấu trúc, thật sự là thứ đáng sợ nhất trên thế giới này, không gì sánh bằng.

Cục đá xấu cũng vậy.

Một bên khác, Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời được tiểu đội trưởng Bộ công vụ mời lên khoang tinh hạm áp giải Lệ Thâm.

Tinh vực Q3525 cách Thợ Săn Tinh cũng không xa, một ngày sau, tinh hạm đã đến tổng bộ Hiệp hội thợ săn.

Do trong quá trình bắt giữ Lệ Thâm, gã từng có ý định muốn đào tẩu nên nhóm thợ săn công vụ đã dùng thuốc an thần cho gã, nhằm ngăn chặn Lệ Thâm đột nhiên làm khó dễ trên đường đến Thợ Săn tinh.

Nghiêm Thu Hồ tự mình dẫn người đến đón Lệ Thâm.

"Việc thẩm vấn Lệ Thâm sẽ bắt đầu sau nửa tiếng." Nghiêm Thu Hồ nói: "Sở Thời Thời là đương sự, nếu như các cậu nguyện ý, trong lúc thẩm vấn các cậu cũng có thể có mặt ở hiện trường."

Phong Bất Yếm hỏi Sở Thời Thời: "Em muốn đi không?"

Sở Thời Thời gật đầu: "Đi xem một chút đi."

Cậu vẫn cảm thấy chuyện này hẳn là có chỉ thị của Lệ Niên, bất kể là ngoài sáng hay trong tối, nếu có thể lấy được lời khai liên quan từ bên Lệ Thâm, nói không chừng bọn họ sẽ có cơ hội kéo Lệ Niên xuống nước.

Lệ Niên người này làm việc quá mức cẩn thận, nếu không có chứng cứ xác thực có thể đánh một kích trí mạng, bọn họ tuyệt đối không thể tùy tiện chỉ trích gã, khiến gã ta nghi ngờ.

Cách thời gian thẩm vấn chỉ còn nửa tiếng, Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời cũng không có ý định đi thêm một chuyến, trực tiếp đi đến phòng nghỉ của Bộ công vụ.

Lợi dụng khoảng thời gian trống nửa tiếng này, Nghiêm Thu Hồ thảo luận với bọn họ một chút về chuyện của tộc nhân ngư sau này.

"Thảo luận cuối cùng đã quyết định, chúng tôi vẫn là hy vọng có thể công bố chuyện của tộc nhân ngư ra ngoài." Nghiêm Thu Hồ nói: "Lan Ni Đặc tinh đã xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, vậy những tinh cầu khác của tộc nhân ngư hẳn là cũng sẽ lục tục xuất hiện, chúng ta không có khả năng mỗi một lần đều khống chế những tinh cầu đó trước người khác được, che giấu là không thực tế."

Sở Thời Thời gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, từ lúc bắt đầu cậu đã không nghĩ đến việc che giấu.

Nghiêm Thu Hồ nhìn Sở Thời Thời, giọng điệu vô cùng dịu dàng nói: "Nhưng mà về sự tồn tại của cậu, chúng tôi vẫn muốn tôn trọng ý của cậu."

Sở Thời Thời hơi sững sờ.

"Nếu như cậu không muốn bại lộ thân phận nhân ngư, chúng ta sẽ tôn trọng lựa chọn của cậu." Nghiêm Thu Hồ nói: "Nếu cậu không ngại người khác biết cậu là tộc nhân ngư, Bộ công vụ cũng sẽ phối hợp phát ra thông báo, đồng thời đảm bảo sinh hoạt tiếp theo của cậu sẽ không bị quấy rầy quá mức."

Tộc nhân ngư đã biến mất hơn một ngàn bốn trăm năm, nhưng mọi người cũng không vì vậy mà quên đi chủng tộc này. Rất nhiều vật phẩm liên quan được lưu truyền bên trong tộc nhân ngư một ngàn năm trước, đặt trên thị trường hiện nay, không có một ngoại lệ, toàn bộ đều là bảo vật có tiền cũng mua không được.

Ngay cả một số đồ vật nhìn như thường thường vô kỳ phổ phổ thông thông, nhưng chỉ cần dán nhãn của tộc nhân ngư lên cũng có thể tạo ra một đợt nhiệt độ.

Chuyện mà Nghiêm Thu Hồ lo lắng không phải là sẽ có người bài xích hoặc không tiếp nhận tộc nhân ngư, mà là sợ mọi người quá quan tâm đến mầm non duy nhất của tộc nhân ngư này, sự nhiệt tình và hứng thú quá mức sẽ quấy rầy sinh hoạt bình thường của Sở Thời Thời.

Nhưng mà tư tâm cô cảm thấy, có Phong Bất Yếm ở đây, sự lo lắng của Bộ công vụ bọn họ có lẽ là thừa thãi cũng nên.

Với năng lực của Phong Bất Yếm, muốn bảo vệ một người chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?

Chuyện này Sở Thời Thời đã sớm suy xét, vì vậy nghe xong vấn đề của Nghiêm Thu Hồ, cậu không có chút do dự nào mà nói: "Tôi không ngại công bố thân phận thật."

Nghiêm Thu Hồ cũng không cảm thấy bất ngờ: "Tốt."

"Nhưng tôi có một yêu cầu nhỏ." Sở Thời Thời nói: "Tôi không muốn lộ diện trước ống kính."

"Đương nhiên không thành vấn đề, cậu cũng không phải là người của công chúng, không bắt buộc phải xuất hiện với diện mạo thật." Nghiêm Thu Hồ cười cười: "Chúng tôi cũng không kiến nghị cậu lộ diện quá sớm, nếu có tình huống cần phối hợp xuất hiện, cậu có thể mặc bộ hắc bào mũ trùm đầu lần trước."

"Hắc bào vẫn là không quá an toàn." Sở Thời Thời lắc đầu: "Tôi có công cụ thích hợp hơn."

Nghiêm Thu Hồ khoan dung nói: "Không sao, cậu muốn mặc gì cũng được, cảm thấy ở mức có thể chấp nhận là được."

Phong Bất Yếm ngồi bên cạnh Sở Thời Thời nhìn cậu một cái, thầm nghĩ xem ra không bao lâu nữa, trào lưu gấu trúc sẽ từ nội bộ Hiệp hội Thợ Săn lưu truyền đến phạm vi toàn bộ tinh tế.

Không biết tại sao, trong đầu Phong Bất Yếm đột nhiên hiện ra một gói meme.

Đầu gấu trúc - Thịnh thế này như ngươi mong muốn.jpg.

Hắn rũ mi đè nén ý cười trong đáy mắt, cảm thấy gói biểu cảm này quả thật quá hợp với tình huống hiện tại.

*

Nửa giờ sau, quá trình thẩm vấn Lệ Thâm đúng giờ bắt đầu.

Lệ Thâm ngồi trong phòng thẩm vấn nhỏ, do chuyên gia thẩm vấn trong Bộ công vụ tiến hành thẩm vấn. Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời thì ngồi bên ngoài kính một chiều, thu hết vào đáy mắt tình huống trong phòng thẩm vấn.

Bộ công vụ đã nắm giữ đủ nhiều chứng cứ, Lệ Thâm dường như cũng ý thức được mình không có khả năng lật ngược tình thế, trong quá trình thẩm vấn vô cùng phối hợp, thừa nhận hành động mình đã làm mấy năm trước.

Toàn bộ quá trình Lệ Thâm không hề nhắc đến Lệ Niên một lần, việc này khiến Sở Thời Thời có chút thất vọng, nhưng cũng cảm thấy đây là chuyện nằm trong dự liệu.

Lệ Niên nếu thật sự dễ đối phó như vậy, gã ta đã không thể là vận mệnh chi tử trong tuyến thời gian thế giới gốc.

Phong Bất Yếm ghé vào bên tai Sở Thời Thời, nhỏ giọng thì thầm với cậu: "Nghĩ gì vậy? Sao lại mặt ủ mày ê thế?"

Sở Thời Thời theo bản năng muốn nói 'đang nghĩ đến Lệ Niên', nhưng đã ngậm miệng trước khi buột miệng thốt ra, mắt đảo về phía người bên cạnh, tạo ra một tấm lá chắn tinh thần lực xung quanh hai người.

Phong Bất Yếm cũng mở ra lá chắn bảo hộ gần như cùng lúc với cậu, hai tầng lá chắn bảo hộ ngăn cách âm thanh của hai người thật chặt chẽ, bảo đảm người bên ngoài không nghe được tiếng của bọn họ.

Không đợi Sở Thời Thời trả lời, Phong Bất Yếm đã mở miệng nói: "Đang nghĩ đến Lệ Niên?"

Sở Thời Thời gật đầu ừ một tiếng.

"Tôi biết ngay mà." Phong Bất Yếm thở dài một hơi: "Dù sao cũng là thần tượng của hòn đá nhỏ em, gã ta là người em ngày ngày đêm đêm ngóng trông, ngay cả trong mộng cũng nhớ đến, tôi không bằng gã ta là chuyện bình thường, tôi có thể hiểu."

Sở Thời Thời không nhịn được mà giả vở muốn nôn mửa, không nhịn được hỏi: "Phong Bất Yếm, trong hồ của anh chứa trà xanh à?"

Phong Bất Yếm nhẹ nhàng nhướng mày: "Ai da da, sao hòn đá nhỏ lại biết? Tôi biết ngay hòn đá nhỏ rất quan tâm tôi, trong lòng hòn đá nhỏ khẳng định vẫn còn có tôi."

Phong Bất Yếm ghé sát cực gần, hô hấp gần như phả toàn bộ vào tai của Sở Thời Thời.

Thanh niên tóc vàng hơi kéo giãn khoảng cách ra một chút, giơ tay che kín một bên tai mình: "Đừng -- đừng ghé gần như vậy!"

Sở Thời Thời cũng không muốn vây tai xuất hiện ra lúc này, ở đây ngoài Nghiêm Thu Hồ còn có những người khác, bị nhìn thấy thì không tốt cho lắm.

Nghiêm Thu Hồ ở một bên nhìn thoáng qua phía hai người, trong phòng đột nhiên xuất hiện hai luồng khí tức tinh thần lực, cô đương nhiên vừa bắt đầu đã chú ý tới.

Nhưng tầm mắt của cô chỉ dừng lại trên hai người bọn họ không đến một giây, sau khi thấy gương mặt đỏ bừng của thanh niên tóc vàng thì có chút lúng túng mà dời mắt đi.

Mấy người trẻ tuổi bây giờ thật là phóng khoáng, cô thầm nghĩ, sao lại tùy thời tùy chỗ có thể không coi ai ra gì mà kề tai nói nhỏ chứ.

Phong Bất Yếm ở trong lòng chậc một tiếng, thoáng kéo ra một chút khoảng cách.

"Tui luôn cảm thấy chuyện này hẳn là có chỉ thị của Lệ Niên trong đó." Sở Thời Thời nhỏ giọng nói: "Tập đoàn Hồng Nguyệt rõ ràng là tập đoàn phái sinh của căn cứ Hồng Nguyệt, pháp nhân lại là Lệ Thâm chứ không phải chính gã ta, quá kỳ quái."

*Lời edit (phiên dịch đoạn trên): Tập đoàn Hồng Nguyệt là một tổ chức được tách ra hoặc phát triển từ căn cứ Hồng Nguyệt, nhưng người nắm quyền, người đại diện về mặt pháp lý (pháp nhân) lại là Lệ Thâm, chứ không phải Lệ Niên.

Lệ Niên không phải là loại người hảo tâm sẽ hào phóng đưa chỗ tốt cho người khác, làm như vậy chỉ có một lời giải thích, đó chính là Lệ Niên biết trở thành 'pháp nhân' sẽ phải gánh chịu rủi ro, mà gã ta lại không muốn làm người gánh chịu rủi ro này.

Bên ngoài chỉ biết tập đoàn Hồng Nguyệt trực thuộc căn cứ Hồng Nguyệt, mà Lệ Niên là đội trưởng của căn cứ Hồng Nguyệt, người bình thường đương nhiên sẽ liên hệ tập đoàn Hồng Nguyệt đến trên đầu Lệ Niên.

Mà khi tập đoàn Hồng Nguyệt không cẩn thận xảy ra chuyện, Lệ Niên chỉ cần làm rõ tập đoàn giao cho Lệ Thâm toàn quyền phụ trách thì gã ta liền có thể nhẹ nhàng tách bản thân ra ngoài, tiếp tục làm đội trưởng thợ săn ba tốt của gã ta.

Bàn tính này đánh tốt biết bao nhiêu.

Phong Bất Yếm cũng ừ một tiếng: "Lệ Thâm chỉ là người chấp hành, đằng sau anh ta nhất định có người chủ mưu, nhưng Lệ Thâm có khả năng cao sẽ không khai ra vị chủ mưu kia."

Sở Thời Thời không hiểu: "Vì sao? Anh ta sùng bái Lệ Niên như vậy? Thà rằng đội nồi cho Lệ Niên, gánh chịu tất cả trách nhiệm cũng không muốn khai ra sự tồn tại của Lệ Niên?"

"Nếu anh ta thật sự cam tâm tình nguyện thì lúc Bộ công vụ phái người đi bắt giữ, phản ứng đầu tiên của anh ta sẽ không phải là bỏ trốn." Phong Bất Yếm nói: "Vừa rồi lúc thẩm vấn viên hỏi Lệ Thâm có đồng loã hay không, Lệ Thâm mặc dù rất kiên định nói không có, nhưng sau gáy của anh ta có một mảng da thịt phiếm hồng."

Sở Thời Thời theo bản năng nhìn về phía sau đầu của Lệ Thâm, nhưng sau gáy của đối phương bị tóc che kín mít, căn bản nhìn không thấy da thịt gì cả.

Cậu buồn bực hỏi: "Anh nhìn thấy thế nào?"

Phong Bất Yếm chỉ chỉ hai mắt của mình, sâu trong hắc mâu dường như có một vệt hồng quang chợt lóe lên rồi biến mất: "Dùng mắt của huyết tộc nhìn huyết tộc, đương nhiên không giống nhau."

Sở Thời Thời nhất thời hiểu rõ, hóa ra là thiên phú của lực lượng huyết mạch, cậu học không được.

"Huyết tộc nhìn huyết tộc không giống nhau à?" Cậu không nhịn được hỏi: "Vậy chẳng phải là trong mắt Lệ Niên, anh cũng không giống bình thường à?"

"Cũng không hẳn." Phong Bất Yếm nói: "Thiên phú huyết tộc của tôi tương đối đặc biệt, người khác không có bản lĩnh đó."

Nói xong hắn lại bổ sung, ngữ khí hơi tăng thêm: "Đặc biệt là Lệ Niên."

Sở Thời Thời cười thầm một tiếng trong lòng, ngay sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì, ở trong đầu chọc Linh Linh Bá một chút.

Còn chưa có mở miệng, quang cầu hệ thống liền bíp bíp một tiếng: "Đúng đúng đúng tôi biết hắn siêu đẹp cậu siêu yêu."

Sở Thời Thời: "..."

"Tui không có." Cậu lẩm nhẩm lầm nhầm cố gắng phản bác, đáng tiếc nghe có vẻ không có chút sức thuyết phục nào: "Được rồi hắn rất đẹp tui cũng rất yêu, nhưng lần này tui thật sự không phải muốn nói chuyện này."

Linh Linh Bá liếc cậu: "Vậy là chuyện gì?"

"Tui nhớ trong tuyến cốt truyện gốc, Phong Bất Yếm cũng không bộc lộ thiên phú huyết tộc của mình." Sở Thời Thời nói: "Là bởi vì lực lượng của hắn bị thiết bị ức chế áp chế sao? Vậy bây giờ hắn lại có thể dùng là bởi vì thiết bị ức chế mất hiệu lực ư?"

Linh Linh Bá: "Cái thiết bị ức tác dụng chỉ là lực lượng mất khống chế của Phong Bất Yếm."

Sở Thời Thời hơi suy tư, nhất thời hiểu ra ý của Linh Linh Bá.

Trong tuyến cốt truyện gốc, lực lượng huyết tộc của Phong Bất Yếm ở trong trạng thái mất khống chế lâu dài, vì vậy mang thiết bị ức chế lên cũng biểu thị hắn không thể sử dụng thiên phú huyết tộc của mình. Mà hiện tại Phong Bất Yếm có thể sử dụng lực lượng huyết tộc, có nghĩa là lực lượng của hắn đang trong quá trình chậm rãi khôi phục.

...Chẳng lẽ là năng lực trị liệu bị động của cậu đã phát huy tác dụng?

Sở Thời Thời nhìn Phong Bất Yếm một cái, có chút muốn hỏi, lại không biết nên mở miệng thế nào.

Cứ cảm thấy mở miệng hỏi thì có hiềm nghi dát vàng lên mặt mình, lỡ như không phải có liên quan hệ tới cậu thì sao? Chẳng phải là sẽ rất lúng túng à.

May mắn là Phong Bất Yếm nhận ra ánh mắt nhìn chăm chú của cậu, cũng đoán được nghi vấn trong đôi mắt xanh lam kia là gì.

"Em cứ nhìn như vậy sẽ khiến tôi tưởng rằng em muốn ôm tôi." Hắn ngữ điệu lười biếng: "Tôi thì sao cũng được, chỉ là em xác định muốn ôm ở đây à?"

Vành tai Sở Thời Thời nóng lên, vây tai có nguy cơ muốn thò ra, bị cậu giơ tay dùng sức nhéo một cái.

"Tui không có!" Cậu cố gắng giải thích, "Tui chỉ là đang nghĩ đến lực lượng huyết tộc của anh!"

"Ừm... Lực lượng của tôi khôi phục cần ôm cậu, bốn bỏ năm lên còn không phải là em đang nghĩ đến cái ôm giữa chúng ta sao?" Ngữ khí của Phong Bất Yếm rất là đúng lý hợp tình: "Bây giờ cứ nhịn trước đã? Đợi sau khi về sẽ để em ôm cho đủ?"

Sở Thời Thời đá nhẹ hắn một cái, quyết định vẫn là đừng để ý đến đối phương.

Phong Bất Yếm thấy tốt thì thu, đề tài lại quay lại chủ đề chính: "Vết đỏ sau gáy của Lệ Thâm, nếu như không nhận sai thì đoa hẳn là đến từ một cấm thuật trong tộc huyết tộc."

"Cấm thuật?" Sở Thời Thời trong nháy mắt đã vứt bỏ suy nghĩ ba giây trước: "Nói rõ hơn một chút?"

"Cụ thể hơn tôi cũng không quá rõ." Phong Bất Yếm lại lắc đầu, ngữ khí có chút tiếc nuối: "Dù sao tôi không phải lớn lên trong tộc huyết tộc, biết sự tồn tại của cấm thuật này cũng là bởi vì mấy năm trước vừa vặn nghe một vị tiền bối huyết tộc nhắc tới."

Nghe hắn nói như vậy, Sở Thời Thời không hiểu sao cảm thấy có chút khổ sở.

Trong tuyến cốt truyện gốc, thân thế của Phong Bất Yếm thật ra cũng không được đề cập quá nhiều, Sở Thời Thời chỉ biết hắn là huyết tộc hỗn huyết, cha mẹ sớm đã ly thế.

Mặc dù thời đại này cũng không kỳ thị chủng tộc hỗn huyết, nhưng Phong Bất Yếm hẳn là từ khi còn rất nhỏ đã xuất hiện tình huống lực lượng b.ạo đ.ộng, khi đó hắn không cha không mẹ cũng không có bạn có thể giúp hắn làm thiết bị ức chế, vậy làm thế nào mà hắn chịu đựng được, trưởng thành thành cái dáng vẻ như bây giờ chứ?

Sở Thời Thời không biết, nhưng có thể đoán được lúc đó nhóc Phong Bất Yếm nhất định đã ăn rất nhiều, rất nhiều khổ.

Cậu khẽ rũ mi, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.

Phong Bất Yếm còn đang hồi ức về thông tin liên quan đến cấm thuật: "Cấm thuật này tên là 'Cấm Ngôn', người bị sử dụng Thận Ngôn thuật không thể nói ra sự thật của những vấn đề liên quan."

Sở Thời Thời lấy lại tinh thần hỏi: "Thuật này có thể phá giải không?"

"Không biết." Phong Bất Yếm lắc đầu: "Thuật pháp này chỉ có hiệu quả với huyết tộc, hơn nữa bởi vì là cấm thuật, huyết tộc bình thường căn bản không có cách tiếp xúc đến loại thuật pháp này, e rằng trên toàn tinh tế này cũng không có mấy người biết và có thể nhận ra thuật pháp này."

Khó trách Lệ Niên lại có vẻ tự tin như vậy, dường như hoàn toàn không hề lo lắng chuyện bị người khác phát hiện chân tướng.

Sở Thời Thời thở dài một hơi trong lòng, vừa định hỏi Phong Bất Yếm còn biện pháp nào khác không thì đã thấy đối phương hiếm khi nhíu mày, dường như đang phiền não về chuyện gì đó.

Cậu nuốt xuống câu hỏi trong cổ họng, đổi giọng: "Phong Bất Yếm? Anh làm sao vậy?"

"Không có gì." Phong Bất Yếm gần như lập tức thu hồi biểu cảm vừa rồi: "Tôi đang nghĩ, có lẽ nên đi một chuyến đến huyết tộc để tìm vị tiền bối huyết tộc kia trò chuyện một chút."

Sở Thời Thời gật đầu: "Nếu có thể tìm ra phương pháp phá giải thuật pháp thì đương nhiên không thể tốt hơn."

Phong Bất Yếm ừ một tiếng, mời chào: "Đến lúc đó cùng tôi đi nhé?"

Sở Thời Thời sửng sốt: "Tui? Tui đi có phải không quá thích hợp không?"

"Có gì mà không thích hợp, cứ coi như là đi chung với tôi đi." Phong Bất Yếm cười nói: "Nói không chừng vị tiền bối kia nhìn thấy đầu gấu trúc của em thì vui vẻ lên nói cho chúng ta thông tin về thuật pháp thì sao?"

Sở Thời Thời kinh ngạc nói: "Vị tiền bối kia cũng thích đầu gấu trúc à?"

"Nói không chừng đó." Phong Bất Yếm nheo mắt: "Đừng có xem thường mị lực của đầu gấu trúc."

"Từ trước đến nay tui đều chưa từng xem thường nó." Sở Thời Thời nghiêm túc nói: "Được, vậy tui và anh cùng đi đi."

-- Vì nhiệm vụ! Vì đả đảo Lệ Niên! Vì một tương lai tốt đẹp!!!

Linh Linh Bát: "..."

Lại đang nói chuyện ma quỷ.

Chỉ chỉ trỏ trỏ.jpg

Tác giả có lời muốn nói:

Phong Bất Yếm: Đi cùng tôi được không [Mãnh nam nhõng nhẽo.jpg]

Sở Thời Thời: Được được được, cái gì cũng được hết [Cá cá ôm mặt.jpg]

-----

Lời edit: Trong điện thoại Dứa có ít nhất hơn 250 tấm ảnh để minh hoạ cho bộ này. Mà hôm bữa điện thoại cập nhật hệ thống nên thứ tự ảnh bị thay đổi, giờ Dứa lúc nhớ lúc quên, không biết ảnh nào up rồi cái nào up chưa. Có gì mấy mom thấy trùng ảnh thì ới một tiếng để Dứa nhào dô sửa nhe

Chương Trước

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét