Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 54

Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 54

Việc thẩm vấn Lệ Thâm rất nhanh đã kết thúc.

Thẩm vấn viên ra ngoài trước, đưa văn bản ghi chép kết quả thẩm vấn cho Nghiêm Thu Hồ đang đợi ở bên ngoài: "Bộ trưởng Nghiêm, đây là toàn bộ nội dung."

Nghiêm Thu Hồ ừ một tiếng, nhận văn kiện: "Cực khổ rồi."

Lệ Thâm ở đằng sau cũng được đưa ra, Sở Thời Thời không kịp đội đầu gấu trúc nên đã trùm mũ áo choàng lên, tầm mắt theo bản năng quét về phía sau gáy của đối phương, vẫn là không nhìn thấy gì hết.

Phong Bất Yếm cũng nhìn về phía Lệ Thâm, sâu trong hắc mâu có một tia hồng quang nhàn nhạt lóe lên rồi biến mất.

Trong mắt của hắn, thân thể Lệ Thâm dường như biến thành một bản thảo trong suốt, lực lượng phân bố bên trong có thể thấy rõ ràng, vết hồng ở sau gáy kia có vẻ càng thêm đột ngột.

Hai tay Lệ Thâm bị còng vòng tay bạc, bên cạnh có hai người áp giải anh ta. Dường như anh ta cảm giác được ánh mắt của Phong Bất Yếm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hai người, trong đôi mắt đỏ sau khi thành thật khai báo như mang một mảnh ch.ết lặng chợt xẹt qua một chút gợn sóng.

Sở Thời Thời nhìn thấy rõ ràng, môi của Lệ Thâm mấp máy, không phát ra tiếng động, nhưng hẳn là đã nói một câu.

Đợi Lệ Thâm được đưa ra khỏi phòng, Sở Thời Thời ghé vào bên tai Phong Bất Yếm nhỏ giọng hỏi: "Có phải anh ta đã nói gì đó không?"

"Ừm." Phong Bất Yếm hơi hơi gật đầu: "Là cổ ngữ của huyết tộc, anh ta đang cầu cứu tôi."

Sở Thời Thời khẽ nhíu mày: "Cứu anh ta? Cho dù anh ta không phải là người chủ mưu, chuyện này cũng là do anh ta làm--" Cậu dừng một chút: "Anh ta bị ép buộc ư?"

Phong Bất Yếm lắc đầu: "Ai biết được."

Sở Thời Thời hồi tưởng một chút về tuyến cốt truyện gốc, Lệ Thâm là một trong những trợ thủ đắc lực bên cạnh Lệ Niên, số lần lên sân khấu không tính là ít, nhưng không hề có miêu tả suy nghĩ của Lệ Thâm từ thị giác của chính hắn.

Cậu hơi mở miệng còn muốn nói gì, giọng của Nghiêm Thu Hồ đã đột nhiên vang lên: "Phong đội, Tiểu Sở, bây giờ có rảnh không?"

Sở Thời Thời và Phong Bất Yếm gần như đồng thời rút lá chắn tinh thần lực của mình về, Phong Bất Yếm gật đầu nói: "Có rảnh, Bộ trưởng Nghiêm có chuyện gì sao?"

"Chúng ta nói chuyện một chút." Nghiêm Thu Hồ giọng điệu nghiêm túc: "Về Lệ Thâm."

Trong lòng Sở Thời Thời nhảy dựng, nói chuyện về Lệ Thâm? Chẳng lẽ Bộ trưởng Nghiêm cũng nhìn ra cái gì rồi?

Nghiêm Thu Hồ dẫn hai người đến văn phòng tư nhân của mình, lúc khóa cửa còn phủ thêm một tầng tinh thần lực ở chỗ khóa cửa, xem ra rất coi trọng cuộc nói chuyện này.

Không đợi Phong Bất Yếm mở miệng, Nghiêm Thu Hồ đã mở miệng đi thẳng vào chủ đề: "Lệ Thâm không nói thật."

Sở Thời Thời bị sự thẳng thắn của cô làm cho kinh ngạc, Phong Bất Yếm hơi nhướng mày, nhưng dường như cũng không quá bất ngờ.

Thấy hai người không nói chuyện, Nghiêm Thu Hồ khẽ thở dài một hơi: "Quả nhiên các cậu cũng đã nhận ra."

"Thiên phú chủng tộc của tôi có liên quan đến trực giác, đây không phải là bí mật gì, Phong đội hẳn đã sớm biết." Nghiêm Thu Hồ nói: "Trực giác nói cho tôi biết Lệ Thâm không nói thật, hoặc là nói, anh ta không thể nói thật."

Phong Bất Yếm gật đầu: "Không sai, trong cơ thể anh ta có một cấm thuật Cấm Ngôn của huyết tộc."

Hắn nói vài câu đơn giản cho Nghiêm Thu Hồ về những gì mình biết, Nghiêm Thu Hồ nghe xong càng thêm nhíu chặt lông mày, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Qua một hồi lâu sau, cô mới tiếp tục mở miệng, ngữ khí khẳng định: "Là Lệ Niên, đúng không?"

Phong Bất Yếm hơi gật đầu: "Chỉ là hoài nghi."

"Tôi biết rồi." Nghiêm Thu Hồ gật đầu: "Mặc dù thiên phú của tôi là trực giác, nhưng trực giác vẫn luôn có lúc sai lầm, cho nên tôi càng tin tưởng chứng cứ hơn."

"Chứng cứ giao cho tôi." Phong Bất Yếm nói: "Tôi sẽ nghĩ biện pháp tìm ra phương pháp phá giải cấm thuật Cấm Ngôn."

"Ừm, giao cho anh tôi yên tâm." Nghiêm Thu Hồ cười cười: "Trước đó, tôi sẽ bảo vệ an toàn thân thể của Lệ Thâm."

Phong Bất Yếm ừ một tiếng: "Cẩn thận đừng để Lệ Niên nhận ra."

"Tôi biết, sẽ không đánh rắn động cỏ đâu." Nghiêm Thu Hồ nói.

Sở Thời Thời nghe bọn họ nói chuyện, đột nhiên nghĩ tới một việc, liền hỏi: "Cấm thuật trong cơ thể Lệ Thâm, có lẽ tôi có thể thử một chút."

"Cậu đi thử?" Nghiêm Thu Hồ có chút kinh ngạc, nhưng cô rất nhanh đã phản ứng lại: "Cậu định dùng năng lực trị liệu của tộc nhân ngư?"

Năm đó năng lực trị liệu của tộc nhân ngư vang danh toàn Tinh Tế, gần như tất cả mọi người trong vũ trụ đều biết, năng lực của tộc nhân ngư gần như là khắc tinh của tất cả các loại bệnh tật.

Nghiêm Thu Hồ khẽ nhíu mày: "Nhưng Lệ Thâm bị hạ cấm thuật, cũng không phải là bị bệnh."

"Cấm thuật cũng nằm trong phạm vi trị liệu của tộc nhân ngư." Sở Thời Thời nói: "Năng lực trị liệu của tộc nhân ngư có thể trị liệu tất cả 'yếu tố dị thường' ảnh hưởng đến hành vi bình thường của bản thân con người."

Ví dụ như lực lượng huyết mạch bạo động của Phong Bất Yếm, tình huống này cũng không phải là bệnh tật.

Nghe lời Sở Thời Thời nói, Phong Bất Yếm lại nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một loại cảm xúc u ám nói không rõ.

"Nhưng tôi không thể bảo đảm có thể thành công." Sở Thời Thời có chút ngượng ngùng: "Năng lực của tôi tương đối đặc biệt."

Ông Ngải Tư Tháp Nhĩ lúc trước đã nói, vị tiền bối có điều kiện kích hoạt năng lực giống cậu, cả đời chỉ có thể trị liệu cho một người.

Sở Thời Thời không xác định có phải mình cũng thuộc tình huống này không, cho nên cậu muốn thử xem.

Nghiêm Thu Hồ có chút tò mò: "Đặc biệt như thế nào?"

Sở Thời Thời có chút không biết nên giải thích ra sao, vì thế Phong Bất Yếm bên cạnh giúp cậu nói tiếp: "Năng lực của hòn đá nhỏ là bị động kích hoạt thông qua 'tiếp xúc, trước mắt chỉ có hiệu lực trên người tôi."

Lời này nghe có vẻ rất bình thường, nhưng Sở Thời Thời lại mơ hồ cảm thấy ngữ khí của đối phương dường như có chút không thích hợp.

Cậu dùng khóe mắt liếc nhìn Phong Bất Yếm một cái, thần sắc đối phương bình thường, dường như chỉ là cậu nghĩ nhiều.

Sở Thời Thời đè xuống nghi hoặc trong lòng, gật đầu nói: "Chính là như vậy, cho nên tôi không thể xác định năng lực của tôi có thể có hiệu quả trên người Lệ Thâm hay không."

Nghiêm Thu Hồ có chút kinh ngạc nhìn Sở Thời Thời một cái, lại nhìn Phong Bất Yếm một cái, dường như rất muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại không hỏi.

"Tôi đã biết." Cô nói: "Tôi sẽ an bài để cậu và Lệ Thâm tiến hành tiếp xúc."

Sở Thời Thời dặn dò: "Tốt nhất là tiếp xúc không gặp mặt."

Nam nhân bên cạnh khẽ hừ một tiếng, âm thanh cực kỳ nhỏ cực kỳ nhẹ, Sở Thời Thời theo bản năng liếc hắn một cái, lại thấy đối phương đang cúi đầu nhìn thiết bị đầu cuối, khóe miệng vẫn treo một tia ý cười lười biếng như có như không, giống như một tiếng hừ lạnh vừa rồi cậu nghe được chỉ là ảo giác.

Sở Thời Thời muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ là chọc chọc Linh Linh Bát hỏi: "Là ảo giác của tui à? Tiểu Bá, sao tui cứ có cảm giác Phong Bất Yếm không vui vẻ vậy?"

Linh Linh Bá: "Ừ ừ ừ đúng đúng đúng cậu nói đều đúng."

Sở Thời Thời: "......?"

Cái gì thế này.

Còn có thể qua loa hơn một chút nữa không!

Không đợi Sở Thời Thời tiếp tục cân nhắc phản ứng kỳ quái của Phong Bất Yếm, Nghiêm Thu Hồ đã an bài xong cuộc gặp gỡ đặc biệt kế tiếp.

"Đi theo tôi." Cô nói.

Hai người đuổi kịp bước chân của cô, đến khu vực giam giữ người đợi công khai xét xử của bộ công vụ.

Đây là một phòng gặp gỡ đặc biệt, không gian phòng không lớn, ở giữa có một tấm kính ngăn cách phòng thành hai khu vực nhỏ. Lúc này tấm kính đã bị che kín, chỉ còn lại một cửa sổ nhỏ, kích thước chỉ cho phép cánh tay người trưởng thành đưa ra.

"Trước khi công khai xét xử sẽ tiến hành kiểm tra thân thể người đang đợi xét xử." Nghiêm Thu Hồ nói: "Để phòng ngừa Lệ Thâm nổi nghi ngờ, anh ta sẽ cho rằng đây cũng là một phần của việc kiểm tra thân thể."

Phong Bất Yếm hỏi: "Anh ta nghĩ đây là hạng mục kiểm tra nào?"

Nghiêm Thu Hồ nói: "Kiểm tra thanh lọc năng lượng trong cơ thể."

Nhìn tên đoán nghĩa, hạng mục kiểm tra này là để đảm bảo lực lượng trong cơ thể của người đang đợi xét xử ở trong phạm vi giá trị bình thường, đồng thời làm sạch lực lượng xem có gì bất thường hay không.

Trong tình huống bình thường thì hạng mục kiểm tra này sử dụng thiết bị là được rồi, nhưng trong một số trường hợp đặc biệt nào đó, ví dụ như lực lượng của người đang đợi xét xử quá mạnh, máy móc áp chế không được thì có thể thỉnh cầu ngoại viện tiến hành kiểm tra thủ công.

Đương nhiên, ngoại viện mời đến phải là người có thực lực cao hơn người đang đợi xét xử.

Sở Thời Thời gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Một bên ngăn cách khác trong phòng nhỏ nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, không bao lâu, một cánh tay trắng bệch đến bất thường từ trong lỗ chui ra.

Sở Thời Thời ngồi trước cửa sổ, chuẩn bị đưa tay ra bắt lấy cánh tay này, Phong Bất Yếm lại nhanh hơn cậu một bước, bàn tay to vừa vươn ra đã gắt gao nắm cổ tay của Lệ Thâm.

Nghiêm Thu Hồ và Sở Thời Thời đồng thời quay đầu nhìn hắn.

Làm gì vậy?

Sở Thời Thời động động môi không tiếng động dò hỏi.

Phong Bất Yếm vô tội chớp mắt, cũng không tiếng động nói: Kiểm tra thủ công.

Hắn dùng ánh mắt chỉ chỉ tay của mình, ngoài ngón trỏ ra thì bốn ngón tay khác đều nắm chặt cổ tay của Lệ Thâm, duy chỉ có ngón trỏ là dùng tư thế tương đối kỳ quái mà cong lên.

Sở Thời Thời trợn trắng mắt nhìn hắn, vì tránh bị đối phương phát giác dị thường, cậu chỉ có thể lui mà cầu tiến, vươn một ngón tay, ấn lên vị trí mà vốn dĩ ngón trỏ Phong Bất Yếm nên đặt lên.

Cứ giằng co như vậy mấy phút đồng hồ, Phong Bất Yếm thu tay lại, còn tiện đường kéo luôn ngón tay Sở Thời Thời về.

Trên cổ tay của Lệ Thâm đã đỏ ửng một mảng, rõ ràng là vừa rồi Phong Bất Yếm không hề thu lực.

Đợi Lệ Thâm ở gian đối diện được người mang đi, Phong Bất Yếm cười tủm tỉm nói: "Diễn kịch đương nhiên phải diễn cho trọn bộ."

Sở Thời Thời sững sờ: "Anh thật sự kiểm tra thủ công cho anh ta?"

"Đương nhiên." Phong Bất Yếm khẽ nhướng mày: "Tiện thể chú ý tình huống cấm thuật trong cơ thể anh ta một chút."

Sở Thời Thời hỏi: "Vừa rồi trị liệu có hiệu quả không?"

Phong Bất Yếm xòe tay: "Hoàn toàn không có, một chút thay đổi cũng không có."

Biểu cảm của Sở Thời Thời nhất thời sụp đổ: "Xem ra chỉ có thể đi tìm vị tiền bối huyết tộc kia rồi."

Chẳng lẽ năng lực trị liệu của cậu cũng giống vị tiền bối kia, cả đời chỉ trói buộc với một người ư?

Nghiêm Thu Hồ nhìn Phong Bất Yếm một cái, không biết sao cô lại cảm thấy tâm trạng của Phong Bất Yếm hiện tại rất tốt, còn tốt hơn so với lúc ở trong văn phòng của cô.

Tâm trạng hiện tại của Phong Bất Yếm quả thật rất tốt, tốt đến mức hắn thậm chí không nhịn được, nắm tay của thanh niên tóc vàng trước mặt Nghiêm Thu Hồ. 

Nghiêm Thu Hồ thu hồi tầm mắt, trong lòng một lần nữa cảm khái một tiếng, tuổi trẻ thật tốt.

*

Sau khi trở lại căn cứ, Sở Thời Thời lập tức để Phong Bất Yếm lấy vật môi giới chứa năng lượng thể của Ngải Tư Tháp Nhĩ ra.

Khung tranh vẫn là khung tranh đó, nhưng bức hoạ trong khung tranh lại mơ hồ có chút biến hóa.

Trong bức hoạ vốn dĩ chỉ có màu đen trắng ban đầu ẩn ẩn hiện ra một loại màu sắc khác, nhìn càng thêm sinh động.

"Xem ra ông Ngải Tư Tháp Nhĩ dạo gần đây ôn dưỡng rất ổn." Sở Thời Thời tâm tình rất tốt.

Phong Bất Yếm nói: "Dù sao cũng là đồ của tộc tinh linh, chất lượng có bảo đảm."

Hắn đặc biệt dành riêng ra một căn phòng nhỏ trong căn cứ, đặt bức tranh ở trong đó. Phía trước bức hoạ còn đặc biệt để thêm một màn hình ánh sáng nhỏ, nếu năng lượng thể của Ngải Tư Tháp Nhĩ tỉnh lại thì ông ấy có thể tùy thời liên hệ với Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời thông qua màn hình ánh sáng nhỏ này.

Hai người bận rộn nhiều ngày như vậy, tối nay cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.

Ngày hôm sau, Phong Bất Yếm dẫn Sở Thời Thời đến sân huấn luyện bắn súng.

Phong Bất Yếm cực kỳ coi trọng huấn luyện thường ngày của thành viên trong căn cứ, vì vậy xây dựng sân huấn luyện của căn cứ Liệt Dương đã tốn rất nhiều công phu, xây dựng rất đầy đủ.

Thành viên trong căn cứ có sự dẫn dắt của Phong Bất Yếm, cũng rất nguyện ý chạy đến sân huấn luyện.

Ngoài những thành viên có nhiệm vụ ở bên ngoài ra, các thành viên khác có không ít người đều ngày ngày ngâm mình trong sân huấn luyện, đến nỗi sân huấn luyện mỗi ngày đều chật như nêm cối, có một số sân bãi thường dùng thậm chí còn cần phải cướp mới có thể giành được quyền sử dụng trong một giờ.

Sở Thời Thời ở căn cứ Liệt Dương lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên đi đến nơi này.

Bởi vì Phong Bất Yếm đã nhắc nhở trước ở đây rất đông người, Sở Thời Thời nghĩ nghĩ, dứt khoát mang theo mũ đầu gấu trúc.

Mũ trùm đầu lớn trên hắc bào có chút che tầm nhìn, ảnh hưởng đến luyện tập, ngược lại là mũ đầu gấu trúc nhìn có vẻ nặng nề, trên thực tế kỹ thuật chế tạo tương đối siêu việt, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tầm nhìn và hành động.

Bắn súng là huấn luyện cơ bản nhất, lúc này tất cả các sân bãi đều đã bị chiếm cứ.

Sở Thời Thời kinh ngạc cảm thán nói: "Mọi người đều thật... Chăm chỉ."

Cậu có chút không biết nên dùng tính từ gì để hình dung, cảm giác chăm chỉ dường như cũng không quá chuẩn xác, mọi người trên sân huấn luyện đều giống như là tiêm máu gà vậy, một người hai người đều đang điên cuồng đổ mồ hôi.

Quản lý viên sân huấn luyện nhìn bọn họ một cái, cười nói: "Đây là vì nhìn thấy đội trưởng đến nên bọn họ mới kích động như vậy."

Sở Thời Thời nhất thời hiểu rõ mà gật đầu: "Sức mạnh của thần tượng mà, tôi hiểu tôi hiểu."

Phong Bất Yếm hơi liếc nhìn cậu một cái, hoài nghi tên nhóc này là cố ý nhắc đến hai chữ 'thần tượng'.

"Nhưng mà mọi người bình thường cũng đều rất nỗ lực." Quản lý viên cảm khái nói, "Mọi người đều hy vọng có thể gần với đội trưởng hơn một bước."

Phong Bất Yếm ừ một tiếng, phất phất tay để quản lý viên rời đi, tự mình dẫn Sở Thời Thời đi về phía sâu hơn.

Sở Thời Thời nói: "Sân huấn luyện bắn súng đã không còn chỗ trống rồi."

"Bên ngoài quả thực không còn." Phong Bất Yếm vừa nói vừa đẩy cánh cửa phòng đóng chặt nhất ở bên trong: "Nhưng ở đây thì còn."

Đây là một sân huấn luyện độc lập được tách riêng ra, giữa sân bày một cái lôi đài, xung quanh đất trống bị phân chia thành không ít khu vực huấn luyện khác nhau.

"Đây là khu huấn luyện riêng của tôi và Long Nham bọn họ." Phong Bất Yếm nói: "Lúc bình thường không có người sử dụng, nơi này sẽ mở ra bên ngoài, ai cướp được thì người đó dùng. Hôm qua tôi đã chào hỏi trước với quản lý viên, nói hôm nay sẽ dùng, để anh ta chừa nơi này ra."

Sở Thời Thời kinh ngạc gật đầu: "Đặc quyền của đội trưởng à, không nghĩ tới tui cũng có thể trải nghiệm một lần."

Phong Bất Yếm cười cười: "Sớm làm quen đi, đây chỉ là lần đầu tiên, về sau sẽ còn càng nhiều lần hơn."

Sân huấn luyện này mặc dù nói là độc lập, nhưng cũng không phải hoàn toàn khép kín với bên ngoài, thậm chí những bức tường xung quanh đều là hoàn toàn trong suốt, những người huấn luyện ở sân bãi bên ngoài cũng có thể thấy rõ tình huống huấn luyện bên trong sân này.

"Sân huấn luyện hoàn toàn trong suốt là ý của Cửu Tùng." Phong Bất Yếm nói: "Cậu ấy nói như vậy có thể giúp nâng cao tính tích cực huấn luyện của thành viên căn cứ."

Sở Thời Thời quay đầu nhìn về phía bên ngoài tường trong suốt, biểu cảm trên đầu gấu trúc nhảy dựng: Tui và mấy đồng bọn nhỏ của tui đều sợ ngây người.jpg.

Cậu vẫn là đánh giá thấp độ nổi tiếng của Phong Bất Yếm trong căn cứ, vừa rồi một đường đi đến, Sở Thời Thời đã nhận thấy mọi người tuy đều đang nghiêm túc huấn luyện, nhưng vẫn có không ít người đang lén lút nhìn về phía Phong Bất Yếm.

Mà hiện tại, chỉ trong vài phút ngắn ngủi bọn họ bước vào sân huấn luyện, bên ngoài vách tường trong suốt đã bao vây kín một vòng người, dường như đều đang định xem Phong Bất Yếm huấn luyện.

--- Quả thực là ác mộng của xã khủng.

Sở Thời Thời kinh hồn táng đảm mà sờ sờ đầu gấu trúc của mình, thầm nghĩ may là hôm nay cậu đã mang mũ đầu gấu trúc, không phải là xã khủng mà là xã ngưu.

Phong Bất Yếm chu đáo nói: "Nếu cảm thấy không thoải mái thì tôi có thể để bọn họ rời đi."

Sở Thời Thời do dự hai giây rồi nói: "Không sao, tui mang mũ trùm đầu mà."

Dù sao thì đến lúc đó có mất mặt, người khác cũng không nhìn thấy mặt của cậu, mất mặt cũng là mặt của Phong Bất Yếm.

Gấu trúc: Hì hì.jpg.

Phong Bất Yếm cười như không cười nhìn cậu một cái rồi nói: "Vậy cậu phải biểu hiện thật tốt, đừng để cho các 'người hâm mộ' này của tôi thoát fan nhé."

Sở Thời Thời cười hì hì một tiếng: "Tui sẽ nỗ lực."

"Bắt đầu từ đơn giản nhất?" Phong Bất Yếm lấy một khẩu súng năng lượng ra, "Đây là súng năng lượng xách tay S67, tầm bắn sát thương hiệu quả là một trăm mét, thích hợp cận chiến."

Sở Thời Thời nhận súng và đạn, nhưng không lập tức lên đạn mà là lật qua lật lại súng nhìn vài vòng.

Tên súng đạn ở thế giới này khác với thế giới trước đây của cậu, nhưng cấu tạo cơ bản của súng không khác lắm, cảm giác sử dụng cũng không có gì khác biệt.

Trong tay Phong Bất Yếm cũng cầm súng năng lượng S67 cùng loại, chuẩn bị làm mẫu cho Sở Thời Thời.

Lên đạn lên nòng ngắm bắn, trúng hồng tâm.

Động tác của Phong Bất Yếm cực kỳ thuần thục, vì để cho Sở Thời Thời có thể nhìn rõ động tác của mình, hắn thậm chí còn đặc biệt thả chậm tốc độ, nhưng cũng chỉ mất ba giây đồng hồ.

Phong Bất Yếm quay đầu hỏi: "Nhìn kỹ chưa?"

Sở Thời Thời: "Vô cùng đơn giản."

Mặc dù cậu chưa từng học bắn súng một cách có hệ thống, nhưng điều này không có nghĩa là cậu hoàn toàn không có cơ sở, bắn đơn giản như vậy đối với cậu mà nói chính là chuyện dễ như trở bàn tay.

Giây tiếp theo, anh học theo một loạt động tác của Phong Bất Yếm, cũng bắn trúng chính xác hồng tâm của bia ngắm.

"Độ chính xác không tồi." Phong Bất Yếm cười nói: "Chỉ có điều tư thế có chút vấn đề."

Hắn vừa nói vừa đặt khẩu súng trong tay xuống, đứng sau lưng Sở Thời Thời bắt đầu sửa đúng tư thế bắn súng của cậu.

"Cánh tay nâng cao thêm một chút, lúc bắn thì cơ bắp nơi này phải dùng sức, nếu không dễ bị lực phản chấn của súng làm bị thương." Phong Bất Yếm giơ tay ấn lên cánh tay của Sở Thời Thời rồi nhẹ nhàng bóp bóp một cái: "Sao lại thế này hòn đá nhỏ, bảo em dùng sức, không phải bảo em cứng đờ bất động."

Sở Thời Thời: "..."

Cậu hoàn toàn! Không dám động!!!

Lúc này Phong Bất Yếm cách cậu cực kỳ gần, mặc dù nói có đầu gấu trúc che chắn, hô hấp của Phong Bất Yếm cũng không trực tiếp phả lên vành tai cậu, nhưng vẫn có khí lưu nhỏ xíu từ bên dưới mũ trùm chui vào.

Sở Thời Thời không nhịn được mà rụt cổ, cảm thấy lông tơ sau gáy của mình chắc chắn đã dựng đứng hết lên.

Phong Bất Yếm vỗ nhè nhẹ lên cánh tay thanh niên một cái, đầu ngón tay hắn dọc theo đường cong cánh tay của đối phương mà lướt đến bả vai, sau đó lòng bàn tay khẽ ấn: "Bả vai thấp xuống, đừng cứng quá."

Thanh âm nam tính trầm thấp mang theo ngữ điệu lười biếng như thường ngày, còn mơ hồ đè nén một chút ý cười.

Sở Thời Thời theo bản năng làm theo lời nói của hắn, nơi bị đầu ngón tay đối phương cọ qua tựa như bị ngọn lửa đốt cháy, đốt thành một mảng nhiệt độ nóng rực khiến cậu có chút không biết nên làm sao.

Phong Bất Yếm buồn bực cười một tiếng, không hề keo kiệt mà khen ngợi: "Không tồi, chính là như vậy. Ổn định tư thế hiện tại, lại bắn thử một phát?"

Lồng ngực dày rộng của nam nhân gần như dán chặt vào sau lưng cậu, sự rung động của lồng ngực lúc nói chuyện rõ ràng mà truyền đến sau lưng cậu.

Sở Thời Thời nuốt nuốt nước miếng, vành tai dưới mũ đầu gấu trúc đã sớm không chịu được mà biến thành vây tai nhân ngư, không ngừng run rẩy.

Cậu hít sâu một hơi, trong lòng thầm mặc niệm 'đứng sau lưng cậu là một cái củ cải trắng lớn', lặp lại ba lần như vậy, Sở Thời Thời mới hơi bình tĩnh lại.

Trong đầu hồi tưởng lại những gì Phong Bất Yếm vừa dạy, sau đó nhắm chuẩn khai hỏa, trung tâm bia ngắm phía trước xuất hiện một lỗ đạn mới.

Mắt Sở Thời Thời hơi sáng lên, tư thế Phong Bất Yếm đã dạy quả thật dễ dàng hơn rất nhiều so với tư thế không chuyên nghiệp của cậu.

"Đẹp!" Phong Bất Yếm khen ngợi: "Lại thêm mười phát ổn định tay nghề."

Sở Thời Thời làm theo lời hắn, sau khi bắn xong, Phong Bất Yếm đã lấy ra khẩu súng thứ hai.

"Đây là súng R99." Hắn nhận lấy khẩu súng năng lượng trong tay Sở Thời Thời, đưa một thanh súng càng lớn hơn càng nặng hơn nữa cho đối phương, điều chỉnh khoảng cách của bia ngắm phía trước một chút: "Thử xem."

Sở Thời Thời vẫn là quan sát dáng vẻ của khẩu súng một phen mới nâng súng bắn, lần này viên đạn hơi lệch khỏi trung tâm bia ngắm, chệch ra vị trí vòng tám.

"Chưa dùng bao giờ?" Phong Bất Yếm nhìn ra sự mới lạ trong động tác của cậu.

"Đã dùng vài lần, nhưng không giống với khẩu này." Sở Thời Thời thành thật nói.

Nam nhân sau lưng một lần nữa tiến đến gần, lần này hắn dùng hai tay vươn lên trước người Sở Thời Thời, một tay đặt trên cánh tay trái của Sở Thời Thời, một tay khác đặt lên tay phải của cậu.

"Tay trái thu lực, tay phải nắm ở nơi này."

Sở Thời Thời theo bản năng nín thở, mặc cho tay của mình bị Phong Bất Yếm di chuyển đến ở vị trí chính xác.

Điều chỉnh xong tư thế tay của thanh niên, tay của Phong Bất Yếm cũng thu về phía sau, nhưng đột nhiên lại dừng ở vị trí cổ của thanh niên: "Còn có đầu."

Hắn vừa nói vừa xoay nhẹ cổ tay, thò vào bên dưới mũ trùm đầu gấu trúc, ngón tay khẽ nâng cằm của thanh niên lên.

"Đầu hơi nâng lên, thu cằm lại." Phong Bất Yếm vừa nói vừa dùng ngón tay điều chỉnh tư thế đầu bên dưới mũ trùm.

Cảm giác thô ráp của lớp da mỏng trong lòng ngón tay người đàn ông lúc này lại càng thêm rõ ràng, ý ngứa ngáy tê dại gần như lập tức dọc theo cằm lan tràn đến toàn thân.

Tay Sở Thời Thời run lên, suýt chút nữa không cầm vững súng.

Cậu không nhịn được mà chọc chọc quang cầu hệ thống: "Hắn có phải cố ý không?"

Linh Linh Bá vừa muốn mở miệng, Sở Thời Thời đã trước một bước nói: "Không được qua loa với tui."

Quang cầu hệ thống lập loè một lát: "Zzzzzz - năng lượng không đủ - yêu cầu ngủ đông -"

Sở Thời Thời: "......?"

Mà lúc này, mọi người trong căn cứ vây quanh bên ngoài bức tường trong suốt cũng xem hết vào trong mắt nhất cử nhất động của hai người ở trong phòng huấn luyện.

"Cái đầu gấu trúc này nhìn hơi lạ nha, hình như trước đây chưa từng thấy bao giờ."

"Là thành viên mới của căn cứ Liệt Dương chúng ta à?"

"Má ơi, thành viên mới nào mà mặt mũi lớn như vậy? Lại để Phong đội tự mình cầm tay dạy bắn súng?"

"Động tác lại còn mới lạ như vậy, sao mà thông qua khảo hạch cơ sở thợ săn tiền thưởng được?"

"Người ta cũng không nhất định là thợ săn tiền thưởng mà, có rất nhiều phân bộ không yêu cầu thành tích khảo hạch bắn súng đâu."

"Không phải thợ săn tiền thưởng thì đến căn cứ của chúng ta làm gì?"

"Phong đội dẫn cậu ấy đến thì tất nhiên có đạo lý của Phong đội."

"Tuy nói là nói như vậy... Chẳng lẽ các cậu không hâm mộ à? Phong đội tự mình dạy bắn súng đó! Đây là đãi ngộ mà tôi nằm mơ cũng muốn có đấy!!!"

"Hiuhiuhiu, hâm mộ khóc!"

"Chẳng lẽ các cậu không cảm thấy... tên tiểu bạch thỏ đầu gấu trúc kia học rất nhanh à?"

"Tư thế bắn súng và động tác đều không đạt tiêu chuẩn, vừa rồi còn lệch bia ngắm, nhưng chỉ mới luyện tập vài phát đã trúng hồng tâm?!"

"Mẹ kiếp, nên nói không hổ là người mà Phong đội mang đến à..."

"Các cậu cảm thấy có chút kỳ lạ không...?" Đột nhiên có người xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ: "Sao tôi cứ có cảm giác... tư thế này của Phong đội có chút kỳ quái nhỉ?"

Mọi người thuận thế quan sát, rất nhanh đã nhận ra một tia dị thường.

Tư thế này... dường như có hơi quá mức thân mật rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Phong Bất Yếm: Nhìn như đang rất chuyên chú, trên thực tế thật sự rất chuyên chú [Vẻ mặt đứng đắn.jpg]

Chương Trước

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét