Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Buổi sáng huấn luyện, buổi tối phối hợp với Bộ công vụ quay video, Sở Thời Thời đã mệt mỏi cả một ngày, đợi đến khi về đến căn cứ, cậu vội vàng tắm rửa rồi ngã đầu ngủ, đã quên không còn một mảnh chuyện trước đó nói muốn mang Phong Bất Yếm đến không gian huấn luyện SSR.
Về phần chuyện hai người công khai gây ra sóng gió to lớn đến mức nào trong toàn Tinh Tế, Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời đều không có dư thừa tinh lực để quan tâm.
Cứ như vậy trôi qua hai ngày, Phong Bất Yếm cuối cùng cũng nhận được tin tức của vị tiền bối Huyết tộc kia.
"Chú ấy vừa mới trở về từ tinh vực R8893." Phong Bất Yếm nói: "Hôm nay tạm dừng huấn luyện, chúng ta đến nhà chú một chuyến trước, giải quyết thuật cấm ngôn trên người Lệ Thâm đã."
Lúc này Sở Thời Thời vừa kết thúc một vòng mô phỏng đấu súng, quần áo trên người đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, cả người giống như vừa vớt ra khỏi nước vậy.
Cậu khẽ ừ một tiếng, dựa vào lan can thở dốc, trang phục huấn luyện ướt đẫm dán chặt vào người, mơ hồ có thể thấy được đường cong cơ bụng ẩn hiện.
Nhàn nhạt, cũng không quá rõ ràng, nhưng đường cong lưu sướng nhìn cực kỳ gầy gò mềm mại.
Phong Bất Yếm nhìn hai lần, duỗi tay sờ sờ bụng của thanh niên.
Sở Thời Thời sợ ngứa, bị hắn sờ như vậy một hồi liền không nhịn được mà cười, vừa thở dốc vừa cố gắng né tránh tay đối phương: "Anh làm gì tự dưng sờ em!"
"Không tồi nha hòn đá nhỏ, bây giờ không hóp bụng cũng có thể nhìn thấy cơ bụng rồi." Phong Bất Yếm dùng ngữ khí trêu chọc: "Cảm giác rất tốt."
Sở Thời Thời cúi đầu nhìn nhìn, cũng đưa tay sờ sờ bụng mình, giọng điệu vô cùng tự hào: "Vài ngày trước đã có rồi!"
Vừa mới huấn luyện xong, đường cong cơ bắp tương đối rõ ràng, Sở Thời Thời yêu thích không buông tay mà sờ sờ bụng mình, ánh mắt không nhịn được mà nhìn về phía bụng Phong Bất Yếm.
"Đang nghĩ gì thế? Ngẩn cả người rồi." Phong Bất Yếm nhẹ nhàng nhướng mày: "Để anh đoán xem, chẳng lẽ em đang nghĩ, đến khi nào mới luyện được thành như anh?"
Sở Thời Thời chớp chớp mắt, kinh ngạc nói: "Sao anh đoán được cả cái này?"
Phong Bất Yếm cười nói: "Đừng nghĩ nữa, luyện thành như anh cần phải có thiên phú đấy."
Sở Thời Thời: "..."
Đây là quanh co lòng vòng nói cậu không có thiên phú đúng không!
Cậu hung hăng trừng Phong Bất Yếm một cái, Phong Bất Yếm vẫn cứ cười đến hai mắt cong cong: "Nếu em thích, của anh cho em tùy tiện sờ, sờ cho đủ."
Hắn vừa nói vừa nắm lấy tay Sở Thời Thời, bộ dáng như muốn kéo cậu đi sờ cơ bụng của mình.
Sở Thời Thời lập tức rụt tay về, theo bản năng kéo thấp đầu gấu trúc. Bên ngoài phòng huấn luyện có nhiều người đang nhìn như vậy, không tiện chút nào!
Muốn sờ thì về phòng mà sờ, cậu có thể sờ cả một đêm.
Đầu gấu trúc: Hì hì hì.jpg
Sở Thời Thời nghỉ ngơi một lát liền đứng dậy về phòng tắm rửa. Đợi đến khi cậu tắm rửa xong sấy khô tóc, Phong Bất Yếm vừa lúc đẩy cửa phòng ra, lắc lắc giá áo trong tay về phía cậu: "Mặc bộ quần áo này."
Đó là một bộ tây trang cao cấp, tây trang màu xám bạc thêu đường vân tối màu xám đậm, Phong Bất Yếm còn phối thêm ghim cà vạt và khuy măng sét, đá quý màu xám xanh điệu thấp xa hoa, vừa nhìn đã thấy rất cao cấp.
-- Vừa nhìn liền biết không rẻ, Sở Thời Thời thầm nghĩ.
Cậu có chút kinh ngạc hỏi: "Chính...thức vậy sao?
Phong Bất Yếm: "Tính cách của chú Tần tương đối nghiêm cẩn, gặp mặt lần đầu, các mặt về trang phục vẫn nên coi trọng một chút thì tốt hơn."
Gặp mặt lần đầu tiên, rõ ràng là nói đến lần gặp mặt đầu tiên giữa Sở Thời Thời và chú Tần.
Sở Thời Thời nhận lấy tây trang, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác có chút kỳ quái. Cậu còn chưa từng thấy Phong Bất Yếm coi trọng ai như thế, cho dù là trước đây đi gặp hội trưởng Hiệp Hội Thợ Săn một lần, Phong Bất Yếm cũng vô cùng tùy tiện.
"Nói đến thì, em còn không biết anh và chú Tần quen nhau thế nào." Sở Thời Thời vừa mặc quần áo vừa hỏi, cậu chỉ nghe Phong Bất Yếm nhắc qua một lần, nói rằng thời niên thiếu đã biết chú Tần, tính ra hai người đã quen nhau được mười năm rồi.
Mấy ngày trước Phong Bất Yếm đề nghị muốn dẫn cậu cùng đi gặp chú Tần, Sở Thời Thời đã định bụng tìm một thời gian hỏi, nhưng dạo này cậu ngày nào cũng bị huấn luyện ép khô tinh lực, huấn luyện xong liền không nhớ đến chuyện này nữa.
"Chú Tần từng giúp đỡ anh." Phong Bất Yếm nói: "Khi anh còn rất nhỏ, chú Tần đã luôn giúp đỡ anh đi học."
Sở Thời Thời có chút kinh ngạc: "Nhưng trước đó anh nói mười bốn tuổi mới quen biết chú Tần mà?"
"Bởi vì chú Tần giúp đỡ anh một cách ẩn danh." Phong Bất Yếm cười cười: "Mãi đến năm mười bốn tuổi anh thi vượt cấp vào học viện Thợ Săn mới chính thức gặp mặt chú Tần."
Sở Thời Thời bừng tỉnh đại ngộ.
Phong Bất Yếm tiếp tục nói: "Chú Tần có ân với anh, sau khi biết anh là bán Huyết tộc còn từng đề xuất muốn nhận nuôi anh, nhưng anh đã từ chối."
"Vì sao lại từ chối?" Sở Thời Thời không nhịn được hỏi, mặc dù cậu chưa từng gặp chú Tần, nhưng nghe Phong Bất Yếm miêu tả, cậu cảm thấy chú Tần hẳn là một người rất tốt.
Được người như vậy nhận nuôi, có một gia đình không tệ, thậm chí có thể nói là còn khá tốt, hẳn không phải là một chuyện tồi.
Ít nhất là Sở Thời Thời thân là cô nhi cũng cảm thấy, nếu như lúc trước có người bày tỏ thiện ý với cậu, cũng tình nguyện nhận nuôi thì khả năng cậu không từ chối là rất lớn.
"Lúc đó còn trẻ, tính tình bướng bỉnh, chỉ muốn dựa vào bản thân mà làm nên danh tiếng." Phong Bất Yếm cười nói: "Chú Tần khi đó còn khá là thất vọng, cũng có người biết chuyện nói anh là không biết tốt xấu."
Sở Thời Thời nhíu mày: "Sao lại là không biết tốt xấu? Thiện ý của người khác cũng không nhất định phải nhận, chỉ có bản thân mình mới biết rõ mình muốn cái gì nhất."
Cậu từng nghe Long Nham và những người khác nhắc đến Phong Bất Yếm của khi đó, Long Nham lớn hơn Phong Bất Yếm mấy tuổi, khi còn ở học viện thợ săn là đàn anh của Phong Bất Yếm.
Long Nham nói Phong Bất Yếm là người liều mạng nhất mà hắn ta từng gặp qua, mỗi ngày sau khi tan học và huấn luyện xong đều không thấy bóng dáng, những người khác cùng lớp cùng chuyên ngành thậm chí là cùng trường đều nói Phong Bất Yếm là một kẻ quái dị không thích hòa đồng.
Nhưng cố tình Phong Bất Yếm lại đẹp trai, thành tích thì luôn đứng đầu năm, thậm chí còn nhiều lần đánh bại đàn anh khóa trên trong các cuộc thi toàn trường, thực lực khi đó đã được công nhận là đệ nhất trường, cho nên mặc dù nhiều người cảm thấy hắn không dễ gần, Phong Bất Yếm vẫn có vô số fanboy fangirl.
Long Nham còn nói, mãi đến khi sau này hắn ta và Phong Bất Yếm quen thuộc mới biết Phong Bất Yếm khi đó ngoài việc học, huấn luyện và thi đấu, còn đồng thời làm năm công việc bán thời gian cùng một lúc, kiếm tiền không biết ngày đêm, cho nên mới tan học một cái là không thấy bóng dáng đâu.
Hỏi hắn vì sao lại gấp gáp kiếm tiền như vậy, Phong Bất Yếm cũng chỉ nói là để trả nợ.
Học viện Thợ Săn có trợ cấp học bổng cho và chính sách miễn học phí cho học sinh ưu tú, Phong Bất Yếm không thể nào kiếm tiền vì học phí, lúc đó Sở Thời Thời còn không biết nguyên nhân, nhưng bây giờ cậu nghĩ, Phong Bất Yếm có lẽ là sốt ruột kiếm tiền để trả lại ơn chú Tần đã giúp đỡ trước đó.
Sở Thời Thời bĩu môi nói: "Chú Tần cảm thấy thất vọng chắc chắn là vì chú ấy không thể có được một đứa con nuôi ưu tú như anh, anh lợi hại như vậy, chú ấy kiêu ngạo vì anh còn không kịp đâu!"
Phong Bất Yếm ừ một tiếng nói: "Anh biết." Hắn cười cười: "Yên tâm đi, quan hệ của anh và chú Tần vẫn rất tốt, chỉ là anh và chú đều là thợ săn, khi chú nghỉ ngơi thì anh có nhiệm vụ, khi anh nghỉ ngơi thì chú có nhiệm vụ, một năm cũng không nhất định gặp được một lần."
Nếu không phải lần này hắn vẫn luôn ở lại căn cứ để huấn luyện cùng Sở Thời Thời thì có lẽ khi chú Tần hoàn thành nhiệm vụ trở về, Phong Bất Yếm vẫn còn đang ở góc xó xỉnh nào đó trong Tinh Tế chưa về đến hành tinh Thợ Săn.
Sở Thời Thời an ủi hôn Phong Bất Yếm một cái, động tác mặc quần áo đột nhiên dừng lại.
Chú Tần là người từng giúp đỡ Phong Bất Yếm, còn suýt chút nữa trở thành cha nuôi của Phong Bất Yếm... Vậy chẳng phải nói, lần này cậu đi gặp chú Tần cũng không khác gì gặp mặt phụ huynh của Phong Bất Yếm?!
Sở Thời Thời đột nhiên căng thẳng, động tác mặc quần áo cũng trở nên có chút lóng ngóng, thậm chí còn cài sai cúc áo sơ mi, bị Phong Bất Yếm nhắc nhở mới phát hiện.
Phong Bất Yếm hỏi cậu: "Sao lại thất thần vậy? Căng thẳng?"
Sở Thời Thời thành thật gật đầu: "Có cảm giác như là vợ xấu ra mắt cha mẹ chồng vậy." Cậu tháo hết cúc áo cài sai ra cài lại, càng cảm thấy trong lòng nặng trĩu: "Anh nói xem chú Tần có thích em không? Tính tình chú ấy tương đối nghiêm cẩn, nhưng em mà căng thẳng thì rất dễ nói sai --"
Những lời còn lại đều bị Phong Bất Yếm chặn trong miệng, hai người trao nhau một nụ hôn ngắn ngủi mà dịu dàng.
"Đừng nghĩ nhiều, chú Tần sẽ thích em." Phong Bất Yếm nói: "Em là người anh tự mình chọn, mắt nhìn của anh không tồi đâu."
Sở Thời Thời nghĩ cũng phải, cậu dù sao cũng phải tin tưởng vào mắt nhìn của Phong Bất Yếm đúng không? Nhưng nói thì nói vậy, cậu vẫn cảm thấy căng thẳng không thôi.
Phong Bất Yếm giúp cậu sửa lại cổ áo, sau đó lùi lại hai bước nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cậu một lượt, đáy mắt xẹt qua một tia kinh diễm.
Sở Thời Thời ngày thường ngoại trừ trang phục chiến đấu thì mặc nhiều nhất là áo hoodie hưu nhàn rộng thùng thình, đây là lần đầu tiên Phong Bất Yếm nhìn thấy cậu mặc chính trang.
Bộ tây trang có kích cỡ vô cùng vừa vặn, màu xám bạc cũng rất thích hợp với Sở Thời Thời, vừa không giống màu đen khiến người ta cảm thấy quá trưởng thành nặng nề, cũng không giống những màu khác phô trương bắt mắt.
Sở Thời Thời căng thẳng hỏi: "Thấy thế nào, có kỳ quái không?"
"Sao lại kỳ quái?" Phong Bất Yếm duỗi tay vén một lọn tóc vàng óng của cậu, giúp cậu kẹp lọn tóc rơi xuống bên má ra sau tai: "Rất thích hợp với em."
Đặc biệt là kẹp cà vạt và khuy măng sét, đá quý màu xám xanh bên trên rất hợp với đôi mắt của thanh niên.
Phong Bất Yếm không nhịn được cúi đầu, môi nhẹ nhàng chạm vào mí mắt mỏng manh mềm mại của thanh niên, cảm nhận được lông mi của đối phương đang run rẩy vì căng thẳng.
"Yên tâm đi, có anh ở đây." Phong Bất Yếm cười khẽ một tiếng, nắm lấy tay Sở Thời Thời nói: "Đi thôi, nên xuất phát rồi."
Phong Bất Yếm trực tiếp thả Bruno ra, hai người ngồi lên chiếc cơ giáp màu lam bạc.
Sở Thời Thời có chút do dự: "Láu cơ giáp gặp phu huynh có phải không tốt lắm không?"
Có vẻ có chút thế tới rào rạt, như là đến hăm dọa kết hôn, không giống như đi gặp phụ huynh bình thường.
"Lái cơ giáp là tiện nhất." Phong Bất Yếm nói: "Chỗ của chú Tần... xe huyền phù thông thường không vào được."
Phong Bất Yếm đã nói như vậy rồi, Sở Thời Thời liền miễn cưỡng để bản thân an tâm.
Trong khoang điều khiển cơ giáp rơi vào một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, trong sự yên tĩnh lên men một loại cảm xúc gọi là căng thẳng, Sở Thời Thời nhịn một hồi rồi không nhịn được nữa, đành phá vỡ sự im lặng nói: "Bruno đâu? Anh lại không cho nó ra à?"
"Em muốn nó ra ngoài?" Phong Bất Yếm nhướng mày: "Cũng không phải là không được, nhưng anh không thể đảm bảo trên đường có thể nhịn không hôn em."
Sở Thời Thời: "..."
Vậy thì thôi đi.
Mặc dù Bruno không phải là người, nhưng cậu vẫn không quá có thể tiếp thu khi Phong Bất Yếm thân thiết cậu mà bên cạnh lại có ánh mắt người khác nhìn vào.
Lại một lát sau, Sở Thời Thời: "Phong Bất Yếm."
Phong Bất Yếm ừ một tiếng: "Sao vậy?"
Sở Thời Thời: "Phải làm sao đây, em vẫn căng thẳng quá."
Phong Bất Yếm thở dài một tiếng, duỗi tay nắm tay Sở Thời Thời mười ngón đan vào nhau, đột nhiên tiến lại gần hôn sâu.
Khác với nụ hôn lúc trước trong phòng, nụ hôn này rất kịch liệt, thậm chí còn mang theo chút thô bạo, răng của Phong Bất Yếm vài lần cọ vào đầu lưỡi Sở Thời Thời, có chút đau, nhưng không đến mức khó có thể chịu đựng.
Một nụ hôn kết thúc, Phong Bất Yếm hỏi: "Vẫn căng thẳng à?"
Trong tai Sở Thời Thời toàn là tiếng tim đập của chính mình, cậu lắc đầu, lại gật gật đầu: "Vẫn căng thẳng."
Cho nên... hay là lại đến một lần nữa đi?
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Thời Thời: Điên cuồng ám chỉ.jpg
0 Nhận xét