Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 64
Phong Bất Yếm điều chỉnh tốc độ của cơ giáp đến mức giới hạn cao nhất của tinh cầu hiện tại, nhưng cho dù là như vậy, họ cũng mất mấy tiếng đồng hồ mới đến gần địa điểm mục tiêu.
Sở Thời Thời đại khái tính toán thời gian, cảm thấy lần này có lẽ họ đã vượt qua được nửa tinh cầu Thợ Săn rồi.
Cơ giáp lam bạc dần hạ thấp độ cao, khi đến gần thì Sở Thời Thời mới phát hiện bên dưới là một vùng biển xanh thẳm, ánh mặt trời rơi xuống mặt nước hiện ra những gợn sóng lấp lánh, rất đẹp.
Phong Bất Yếm chỉ chỉ vào chấm đen nhỏ phía trước nói: "Nhìn thấy hòn đảo kia không? Chú Tần sống ở đó."
Sở Thời Thời oa lên một tiếng: "Chú Tần sống trên biển à? Đúng là có nhã thú!"
Khó trách lúc trước Phong Bất Yếm nói xe huyền phù không tiện, xung quanh hòn đảo này không có đường hỗ trợ xe huyền phù đi lại, muốn đến đây chỉ có thể đi thuyền hoặc trực tiếp lái cơ giáp và máy bay.
Phong Bất Yếm cười nói: "Nếu em thích, sau này chúng ta cũng --"
Sở Thời Thời tiếp lời hắn: "Sau này chúng ta cũng sống trên biển?"
"Chúng ta có thể mua một vùng hải vực tư nhân, em muốn sống trên biển thì sống trên biển, muốn sống dưới đáy biển thì sống dưới đáy biển." Phong Bất Yếm nói: "Căn cứ cũng có thể trực tiếp xây dựng trên biển, ở dưới xây dựng một tầng hầm thông thẳng xuống đáy biển."
Sở Thời Thời nghe đến phát sáng cả mắt, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy rất đẹp.
Cơ giáp màu lam bạc rất nhanh đã đến được địa điểm cuối cùng.
Từ xa nhìn lại, hòn đảo này thoạt trông vô cùng nhỏ nhắn, nhưng đợi đến khi cơ giáp đến gần, Sở Thời Thời mới phát hiện hòn đảo nhỏ này lớn hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.
Bên bờ biển là bãi cát vàng óng ánh, nhìn vào trong là một màu xanh biếc um tùm, có thể loáng thoáng nhìn thấy ở phía xa hơn là một biệt thự cao lớn sừng sững giữa rừng cây, phong cảnh rất đẹp.
Sống ở một nơi có nhã thú như vậy, thật khó tưởng tượng chú Tần lại là một người rất nghiêm túc, Sở Thời Thời thầm nghĩ. Cậu nhịn không được nhìn thoáng qua phía bãi biển xanh biếc, nếu không phải không đúng thời cơ, cậu rất muốn trực tiếp nhảy xuống biển bơi một trận cho đã.
Phong Bất Yếm nhìn ra được tâm tư của cậu, nói: "Chúng ta sẽ ở nhà chú Tần một đêm, ăn cơm tối xong có thể ra biển đi dạo."
Sở Thời Thời tâm tình vui vẻ: "Vậy anh mang theo đồ lặn đi."
Phong Bất Yếm cười nói: "Không thành vấn đề."
Cơ giáp lướt qua bãi cát và rừng cây xanh bên dưới, đi đến biệt thự nằm ở trung tâm hòn đảo.
Phong Bất Yếm thuần thục xác nhận thân phận, dừng cơ giáp trong sân rộng rãi.
Chủ nhân của biệt thự dường như đã cảm nhận được có khách đến đảo từ trước, đã sớm ra khỏi nhà, đang đứng ở cửa biệt thự, trên mặt mang theo ý cười nhìn cơ giáp màu lam bạc dừng ở trong sân.
Sở Thời Thời liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng trước cửa biệt thự.
Người đàn ông trung niên mặc một thân tây trang màu đỏ sẫm giá trị không nhỏ, đầu tóc đen được chải gọn gàng ra sau, hai bên mai hơi bạc nhưng không lộ vẻ già nua, mắt là đồng tử đỏ đặc trưng của Huyết tộc, đang vương chút ý cười nhàn nhạt nhìn bọn họ.
"Đó là chú Tần phải không?" Sở Thời Thời hỏi.
Phong Bất Yếm gật đầu: "Chú Tần không thích náo nhiệt, vẫn luôn sống một mình."
Sở Thời Thời lại có chút căng thẳng, cậu cố gắng giảm bớt căng thẳng thông qua những chủ đề khác: "Luôn ở một mình sao? Đến cả quản gia cũng không có ư?"
"Không có." Phong Bất Yếm lắc đầu: "Chú Tần thích thanh tĩnh, đội viên và bạn bè cũ của chú thỉnh thoảng sẽ đến thăm, nhưng phần lớn thời gian chú ấy đều sống một mình ở đây."
Trong lúc nói chuyện, cơ giáp đã vững vàng dừng lại trên bãi cỏ.
Sở Thời Thời nuốt nước bọt, ngón tay khe khẽ kéo vạt áo hỏi: "Nhìn em thế nào? Quần áo có bị xộc xệch không? Tóc xõa ra có phải không tốt lắm không? Buộc lên có phải sẽ có tinh thần hơn không? Hôm qua em ngủ hơi muộn, dưới mắt có quầng thâm không --"
Những lời còn lại đều bị Phong Bất Yếm nuốt hết vào trong miệng, thanh niên tóc vàng lải nhải không ngừng đột nhiên yên tĩnh lại.
Nụ hôn này vô cùng ngắn ngủi, chỉ kéo dài trong vài giây, Phong Bất Yếm đã buông cậu ra. Phương pháp này rất hữu dụng với Sở Thời Thời, Phong Bất Yếm dùng mãi không chán, chưa từng thất bại một lần.
Sở Thời Thời sờ môi, vành tai có chút ửng đỏ, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chú Tần còn ở bên ngoài mà..."
Phong Bất Yếm hôn lên vành tai cậu rồi nói: "Vậy thì đi thôi."
Sở Thời Thời ừ một tiếng, trước khi cửa khoang mở ra đã đột nhiên lại phản ứng lại, nhỏ giọng lầu bầu: "Anh còn chưa nói nhìn em thế nào."
Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng: "Bây giờ em ấy à... nhìn còn đáng yêu hơn cả Bruno."
Sở Thời Thời: "?" Cậu dùng ngón tay chọc chọc vào eo Phong Bất Yếm, bất mãn nói: "Ai lại so sánh người yêu của mình với cơ giáp chứ?"
Phong Bất Yếm cười cười không nói gì, cửa khoang cơ giáp mở ra, hắn là người đầu tiên nhảy xuống, sau đó duỗi tay đỡ Sở Thời Thời xuống.
Chú Tần đã chậm rãi đi tới bên cạnh cơ giáp, mắt mang theo ý cười nhìn Phong Bất Yếm nói: "Tiểu Yếm, lâu rồi không gặp."
Phong Bất Yếm cũng cười, trong giọng nói không còn vẻ lười biếng như mọi ngày: "Lần gặp mặt trước vẫn là hơn chín tháng trước."
Chú Tần gật gật đầu, ánh mắt rơi trên người thanh niên tóc vàng bên cạnh Phong Bất Yếm: "Vị này chính là Sở Thời Thời phải không?"
Sở Thời Thời cố gắng để bản thân thoạt nhìn không quá căng thẳng, cung kính nói: "Chào chú Tần."
Chú Tần đánh giá Sở Thời Thời từ trên xuống dưới một chút, ý cười trên mặt càng sâu: "Không cần câu nệ như vậy, đứa nhỏ, cứ coi như là về nhà mình đi."
Giọng điệu của chú vô cùng hòa nhã, có một loại sức mạnh khiến người ta vô cớ cảm thấy an tâm.
Trong lòng Sở Thời Thời hơi thả lỏng một hơi, khẽ cười nói: "Vâng."
Chú Tần: "Đều vào nhà với ta đi, đứng ở sân làm gì."
Chú vừa nói vừa xoay người đi về phía cửa biệt thự, Phong Bất Yếm thu hồi cơ giáp, nắm tay Sở Thời Thời.
Sở Thời Thời nghiêng đầu nhìn hắn, trong đôi lam mâu mang theo vài phần dò hỏi, miệng không tiếng động mấp máy: Nghiêm khắc? Nghiêm túc? Nghiêm cẩn?
Phong Bất Yếm cười lắc đầu, cũng không tiếng động trả lời: Chú Tần rất thích em.
Sở Thời Thời mím môi, có chút thẹn thùng, cảm giác căng thẳng trong lòng lại tản đi không ít. Không biết có phải bởi vì Phong Bất Yếm hay không, chú Tần đối đãi với cậu cũng vô cùng hòa nhã, một chút cũng không nghiêm túc như Phong Bất Yếm nói, khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.
Trên bàn trà ở phòng khách bày vài loại trái cây, thoạt nhìn vô cùng tươi ngon.
Chú Tần ngồi lên ghế sofa đơn, chỉ vào ghế sofa dài bên cạnh nói: "Ngồi đi, ăn chút trái cây, từ bên Liệt Dương đến đây cũng mất hơn nửa ngày rồi."
Phong Bất Yếm động tác tự nhiên cầm hai quả táo, nhét một quả vào tay Sở Thời Thời: "Ăn đi."
Chú Tần và Phong Bất Yếm bắt đầu hàn huyên, hai người nói về những nhiệm vụ đã hoàn thành gần đây, những chuyện thú vị gặp phải, có rất nhiều những sự kiện nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng hai người vẫn nói chuyện rất vui vẻ.
Sở Thời Thời không quá có thể chen vào được, nên cầm táo chậm rì rì ăn, thỉnh thoảng nương theo chủ đề cười với mọi người một chút.
Nói chuyện một hồi, đề tài của chú Tần và Phong Bất Yếm liền chuyển sang người Sở Thời Thời.
"Tính tình của Tiểu Yếm, ta còn lo sau này nó sẽ giống ta, vẫn luôn một mình." Chú Tần cười tủm tỉm nói: "Một mình tuy rằng cũng rất tốt, nhưng từ nhỏ nó đã có tính cách tương đối sắc bén, vẫn nên có người ở cùng thì tốt hơn."
Đột nhiên trở thành trung tâm của câu chuyện, Sở Thời Thời có chút không được tự nhiên, nửa quả táo còn lại nắm chặt trong tay, ăn cũng không phải không ăn cũng không phải.
Cậu cười có chút thẹn thùng với chú Tần rồi nói: "Phong Bất Yếm rất tốt."
"Nó rất tốt, từ nhỏ đã rất tốt." Chú Tần cũng cười: "Nhưng thỉnh thoảng ấy à, cái tính bướng bỉnh của nó đến ta còn không chịu nổi, bướng bỉnh đến mức mười con tinh thú cũng không kéo lại được."
Sở Thời Thời nhìn Phong Bất Yếm một cái, đối phương đang nheo mắt cười, dường như không quá để ý đến việc chú Tần nói 'xấu' mình.
"Tiểu Yếm từ nhỏ đã rất có chủ kiến, ánh mắt cũng luôn rất tốt, xưa nay nhìn người đều rất chuẩn." Chú Tần cười lắc đầu: "Lần này cũng vậy, hoàn toàn không cần ta phải nhọc lòng."
Lời này thoạt nhìn là đang khen Phong Bất Yếm, nhưng Sở Thời Thời có thể nghe ra, chú Tần thật ra là đang khen cậu, cái này khiến Sở Thời Thời có chút ngượng ngùng.
Chú Tần là người rất tốt, cũng rất dễ ở chung, nhưng Sở Thời Thời thật sự không có kinh nghiệm gì trong việc giao tiếp với người lớn tuổi, Phong Bất Yếm nhìn ra sự căng thẳng của cậu, lén nắm tay Sở Thời Thời, ngón tay khẽ cọ hai cái trong lòng bàn tay đối phương.
Sở Thời Thời theo bản năng muốn rụt tay về nhưng không thành công. Cậu có chút hoảng hốt, lén trừng Phong Bất Yếm một cái, chú Tần còn ở đó mà sao lại trực tiếp nắm tay! Ở trước mặt người lớn như vậy thì không tốt chút nào!
Phong Bất Yếm lại như không nhìn thấy, rất tự nhiên mà lần nữa tham gia lại vào cuộc đối thoại, sau đó xoay chuyển chủ đề nói: "Chú, lần này bọn con đến thật ra là có chuyện muốn nhờ."
Chú Tần lại hoàn toàn không bất ngờ: "Đã sớm nhìn ra rồi, nói đi, là vì chuyện gì?"
Phong Bất Yếm: "Chú còn nhớ trước đó từng nhắc đến cấm thuật của Huyết tộc 'Thuật Cấm Ngôn' không?"
"Nhớ." Chú Tần khẽ nhíu mày: "Sao vậy, con hứng thú với cấm thuật của Huyết tộc à?"
"Bọn con gặp chút chuyện." Phong Bất Yếm đơn giản vài câu kể chuyện của Lệ Thâm cho chú Tần nghe: "Trên người Lệ Thâm bị hạ Thuật Cấm Ngôn, chỉ khi giải trừ thì mới biết được chân tướng sự việc."
"Thì ra là thế." Chú Tần hơi giãn mày ra: "Cấm thuật của Huyết tộc không phải là chuyện tốt gì, Thuật Cấm Ngôn tương đối tốt hơn một chút, chỉ cần không dùng thủ đoạn khác để c.ưỡng é.p Lệ Thâm nói ra chân tướng bị Thuật Cấm Ngôn khống chế thì anh ta sẽ không gặp chuyện gì."
Phong Bất Yếm hỏi đối phương: "Vậy có cách nào để giải trừ Thuật Cấm Ngôn không?"
"Đương nhiên là có." Chú Tần nghĩ nghĩ rồi nói: "Ngày mai ta đi với con một chuyến đến Hiệp Hội Thợ Săn nhé, giải chú Thuật Cấm Ngôn không phải một sớm một chiều là có thể học được đâu."
Phong Bất Yếm gật đầu: "Vậy thì làm phiền chú rồi."
"Con đứa nhỏ này, còn khách sáo với ta làm gì." Chú Tần chậc một tiếng: "Được rồi, hai đứa lên nghỉ ngơi một lát trước đi, cơm tối sẽ xong trong nửa tiếng nữa."
Chú vừa nói vừa đứng dậy, chuẩn bị đi vào bếp. Đi được một nửa thì lại nghiêng người hỏi: "Phòng của Tiểu Yếm vẫn là phòng cũ, có cần ta dọn thêm một phòng cho hai đứa không?"
Sở Thời Thời theo bản năng muốn rụt rè một chút, liền gật đầu nói: "Được."
Phong Bất Yếm lại gần như đồng thời mở miệng với cậu: "Không cần."
Thân thể Sở Thời Thời cứng đờ, Phong Bất Yếm kinh ngạc nhìn cậu một cái: "Sao lại đột nhiên muốn ngủ riêng?"
Vành tai Sở Thời Thời đỏ đến lợi hại, may mắn lắm mới nhịn được không để vây tai bật ra, cậu động đậy chân, bàn chân dưới bàn trà chính xác đá trúng bắp chân Phong Bất Yếm.
Chú Tần hiểu ý mà cười cười, xoay người vào bếp.
Sở Thời Thời kéo kéo ống tay áo Phong Bất Yếm, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta không đi giúp sao?"
"Tuyệt đối đừng đi." Phong Bất Yếm lắc đầu: "Nấu ăn là một trong những sở thích của chú Tần, khi ở trong bếp ghét nhất là người khác vào giúp."
Sở Thời Thời ồ một tiếng.
Chốc lát sau cậu đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "Phong Bất Yếm, có phải anh đã lâu không bị b.ạo đ.ộng lực lượng rồi không?"
"Đúng vậy, đã gần hai tháng rồi." Phong Bất Yếm nói: "Từ sau khi chúng ta ở bên nhau."
Hai mắt Sở Thời Thời sáng lên: "Đã khỏi rồi sao?"
"Đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn." Phong Bất Yếm nói: "Theo như anh suy đoán, muốn khỏi hẳn, chỉ ở trình độ tiếp xúc cơ thể ở mức hiện tại thì vẫn chưa đủ."
Sở Thời Thời kinh ngạc: "Như vậy còn chưa đủ?"
"Đương nhiên là chưa đủ." Phong Bất Yếm nhướng mày, ghé vào tai thanh niên nhỏ giọng nói: "Ít nhất phải..."
Giọng của hắn rất nhỏ, hơi thở phả vào tai Sở Thời Thời, khiến vành tai cậu có chút ngứa ngáy, nhưng Sở Thời Thời vẫn nghe rõ ràng mấy chữ cuối cùng trong lời nói của Phong Bất Yếm.
Sở Thời Thời đột nhiên trừng lớn mắt, cậu nhìn thoáng qua bóng lưng bận rộn của chú Tần trong phòng bếp, hạ thấp giọng nói: "Lúc này còn đùa kiểu đó làm gì!"
"Em cảm thấy anh đang đùa ư?" Phong Bất Yếm cười híp mắt hỏi ngược lại: "Nếu như anh không đùa thì sao?"
Sở Thời Thời há miệng thở dốc, nửa ngày không phát ra âm thanh. Một lát sau, tai cậu biu một tiếng biến thành vây tai, vành tai lại càng đỏ đến không ra gì.
Cũng... cũng không phải là không được, cậu thầm nghĩ, thậm chí còn có chút mong chờ.
Hì hì hì.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Thời Thời: Mặt nhỏ vàng như nghệ.jpg
0 Nhận xét