Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 65

 Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 65

Sau khi ăn tối xong, chú Tần đến thư phòng bận rộn những chuyện khác, Phong Bất Yếm liền dẫn Sở Thời Thời ra bờ biển tản bộ.

Trước khi ra khỏi cửa, Phong Bất Yếm đặc biệt thay bộ quần áo bó sát người thành đồ lặn, đến bờ biển rồi hắn liền cởi áo khoác ngoài rồi lặn xuống nước biển trước.

Sở Thời Thời thì vẫn giống như trước đây, đợi đến khi cả người hoàn toàn chìm vào nước biển mới biến ra đuôi cá.

Còn chưa đợi cậu xoay người tìm bóng dáng Phong Bất Yếm, trong nước biển phía sau đã truyền đến tiếng nước chảy rất nhỏ. Giây tiếp theo, cổ tay bị người nhẹ nhàng kéo lại, Sở Thời Thời thuận theo lực đạo của đối phương ngả về phía sau, rơi vào một vòng ôm mát lạnh mang theo hơi thở bạc hà.

Phong Bất Yếm không mang mặt nạ lặn, chỉ dán một miếng dán hô hấp nhỏ lên mũi, một miếng chỉ có thể duy trì mười đến hai mươi phút, nhưng đủ cho hắn dùng rồi.

Nhân lúc nhân ngư trong lòng còn chưa xoay người, Phong Bất Yếm hôn hôn lên vây tai màu xanh đã lắc lư trước mắt mình rất lâu, còn vô cùng xấu bụng mà há miệng cắn nhẹ một cái.

Sở Thời Thời rùng mình, vội vàng che vành tai nhòn nhọn lại, vừa muốn nói gì đó đã bị Phong Bất Yếm chặn môi.

Sở Thời Thời rối rắm giằng co giữa bơi lội và hôn môi trong một giây ngắn ngủi, sau đó mặc kệ bản thân chìm đắm trong nụ hôn của Phong Bất Yếm.

Một nụ hôn kết thúc, Phong Bất Yếm buông cậu ra nói: "Đi thôi."

Sở Thời Thời mơ mơ màng màng ừ một tiếng, đong đưa đuôi cá đi theo Phong Bất Yếm bơi về phía biển sâu, trong lòng lại lẩm bẩm, chỉ là một nụ hôn thôi à?

Vừa hay Phong Bất Yếm quay đầu lại, quét thấy vẻ không thỏa mãn chợt loé rồi mất thoáng qua trên mặt nhân ngư tóc vàng.

Hắn khẽ nhướng mày nói: "Nóng lòng như vậy à?"

Vây tai Sở Thời Thời nổ tung: "Cái gì, cái gì mà nóng lòng chứ -- em không có!"

"Được được được, em không có." Phong Bất Yếm thuận theo mà vuốt lông người cá nhỏ của hắn: "Đợi về nhà nhé, lần đầu tiên sao có thể ở loại địa điểm này được. Nhưng mà... nếu như em muốn thử, sau này cũng không phải là không thể --"

Đuôi cá màu xanh bép một tiếng quất vào mặt hắn, nhân ngư tóc vàng vẫy đuôi bơi ra tít xa, chỉ để lại một mình Phong Bất Yếm tại chỗ sờ vào vết đỏ trên mặt mà cười không ngừng.

Một người một cá vui vẻ chơi đùa trong biển hơn một tiếng đồng hồ, lúc này mới trở về biệt thự.

Chú Tần vẫn còn bận rộn trong thư phòng, Phong Bất Yếm đi chào hỏi một tiếng rồi dẫn Sở Thời Thời lên tầng hai.

Phòng của Phong Bất Yếm ở tầng hai, trong phòng có sẵn một phòng tắm riêng. Sở Thời Thời thoải mái dễ chịu ngâm mình trong bồn tắm, trong lúc này Phong Bất Yếm cũng chen vào bồn, bồn tắm cỡ bình thường lập tức trở nên chật chội.

Nước ấm xua tan đi sự mệt mỏi của cơ thể, Sở Thời Thời gác đầu lên thành bồn tắm, đột nhiên cảm thấy có chút ngứa tay.

Thời gian huấn luyện hôm nay đột nhiên bị rút ngắn, thời gian cầm súng cũng giảm bớt, điều này khiến Sở Thời Thời có chút không quen.

Cậu vùi đầu vào bồn tắm, ùng ục ùng ục nhả ra một tràng bong bóng, thầm nghĩ lát nữa sẽ đến không gian huấn luyện SSR luyện thêm một chút.

Sở Thời Thời đột nhiên khựng lại, chợt nhớ ra, cậu hoàn toàn quên mất chuyện phải dẫn Phong Bất Yếm cùng tiến vào không gian huấn luyện.

Nghĩ đến đây, Sở Thời Thời vùng vẫy lõm bõm lật người lại trong nước, nhìn về phía Phong Bất Yếm đang dựa sát bên cạnh cậu: "Lát nữa cùng em đi tới một nơi."

"Đi đâu?" Phong Bất Yếm hỏi: "Chẳng lẽ là nơi lần trước em nói?"

Sở Thời Thời kinh ngạc nói: "Anh còn nhớ à?"

Phong Bất Yếm cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên là nhớ."

"Vậy sao anh không nhắc em." Sở Thời Thời bất mãn chọc chọc hắn: "Mấy ngày nay em bận đến quên mất."

Phong Bất Yếm cười nói: "Bởi vì anh muốn xem đến khi nào thì em mới nhớ ra."

Sở Thời Thời khẽ đá hắn một cái, kéo khăn tắm bên cạnh chuẩn bị kết thúc ngâm mình, cổ tay lại đột nhiên bị Phong Bất Yếm kéo lại, cả người lại trượt vào trong nước, nằm lên người Phong Bất Yếm.

"Đừng vội." Phong Bất Yếm ngửa người dựa vào thành bồn tắm, ngực hai người ướt đẫm dán chặt vào nhau: "Ngâm với anh một lát nữa..."

Những âm thanh còn lại đều bị nuốt hết vào trong hơi thở hòa quyện của hai người.

Ngón tay mang theo vết chai mỏng khơi gợi lên một chuỗi run rẩy dày đặc, Sở Thời Thời vô thức siết chặt cánh tay, mơ mơ màng màng thầm nghĩ, hình như lò sưởi trong phòng tắm bật hơi cao thì phải...

Hơn một tiếng sau, Sở Thời Thời tắm xong nằm bò lên giường, mệt đến mức không muốn động đậy. Không hổ là bự chà bá của Phong ca nhà cậu, cậu thầm nghĩ, lòng bàn tay đều sắp bị mài rách rồi.

Phong Bất Yếm dọn dẹp xong phòng tắm mới ra ngoài, thanh niên tóc vàng trên giường đã thay đồ ngủ, đang ôm thiết bị đầu cuối chơi game bắn súng.

Game vừa mới bắt đầu chưa được một phút, nhân vật game trên màn hình ánh sáng vẫn đang nằm bò trong bụi cỏ không nhúc nhích.

Giường bên cạnh đột nhiên lún xuống một chút, hơi thở bạc hà quen thuộc bao trùm lên, Sở Thời Thời nghiêng đầu nói: "Đợi em đánh xong ván này sẽ dẫn anh vào nơi đó."

Hai người trao nhau một nụ hôn ngắn ngủi, trong thiết bị đầu cuối đột nhiên vang lên một tiếng 'vèo' nhẹ, Sở Thời Thời giật mình, vội vàng nhìn về phía màn hình ánh sáng, lại thấy nhân vật game trên màn hình đã lìa đời, game over.

Phong Bất Yếm: "Một phát headshot, quá đẹp."

Sở Thời Thời: "..."

Đẹp cái gì mà đẹp!

Cậu chính là người bị b.ắn đó!!!

Sở Thời Thời "ba" một tiếng tắt game, nắm tay Phong Bất Yếm nói: "Đi, em đưa anh đến một nơi kỳ diệu."

Phong Bất Yếm còn chưa kịp nói "đi thế nào", giây tiếp theo trước mắt đã tối sầm, cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi hoàn toàn.

Đồng tử hắn co rụt lại, theo bản năng đưa tay che chở người bên cạnh ra sau, nhanh chóng quét mắt một vòng toàn cảnh, phát hiện xung quanh không hề có sự tồn tại của sinh vật sống khác, nơi này dường như là một sân huấn luyện bắn súng.

Sau khi xác nhận an toàn, thân thể đang căng cứng của Phong Bất Yếm lúc này mới từ từ thả lỏng.

"Đây là nơi em nói sao?" Phong Bất Yếm hỏi: "Căn cứ bí mật của em?"

Sở Thời Thời cười tủm tỉm nói: "Giờ cũng là bí mật căn cứ của anh luôn rồi."

Phong Bất Yếm cười cười, tầm mắt đảo qua không gian huấn luyện, đi đến bên cạnh bàn dài nhặt một khẩu súng lên hỏi: "Đây là súng gì? Anh chưa từng thấy qua, em tự chế à?"

"Là súng của thế giới khác." Sở Thời Thời chỉ chỉ những khẩu súng được phân loại trên bàn dài rồi nói: "Khu vực này là súng của thế giới chúng ta, bên kia đều là súng của thế giới khác."

Phong Bất Yếm ồ một tiếng, trong mắt lóe lên tia hứng thú, nhưng lại không hề thấy quá bất ngờ hay kinh ngạc.

Ngược lại, Sở Thời Thời thấy phản ứng của Phong Bất Yếm như vậy thì không nhịn được hỏi: "Anh không hỏi em đây là đâu à?"

Phong Bất Yếm thấy rõ vẻ căng thẳng và mong đợi trong đáy mắt cậu, khóe môi hơi cong lên, thuận theo hỏi: "Đây là đâu?"

"Là thẻ bài SSR anh giúp em rút được lần trước, không gian huấn luyện tay súng thiện xạ." Tốc độ nói của Sở Thời Thời rất nhanh, cậu đã sớm quyết định sẽ nói hết mọi chuyện với Phong Bất Yếm, bao gồm cả lai lịch thật sự của cậu, bao gồm cả hệ thống Linh Linh Bá bị trói định với cậu, cũng bao gồm cả mục đích cậu đến thế giới này.

Sở Thời Thời thầm nghĩ, có lẽ là lúc nên nói cho Phong Bất Yếm việc này.

Phong Bất Yếm lặp lại: "Thẻ SSR?"

"Chuyện này phải kể từ rất lâu trước kia." Sở Thời Thời hắng hắng giọng: "Phải kể từ khi em đọc một cuốn tiểu thuyết tên là <Bá Chủ Tinh Tế>."

Từ sau khi quyết định nói cho Phong Bất Yếm chuyện này, Sở Thời Thời đã nhiều lần sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong đầu, cũng nhiều lần chuẩn bị tổ chức ngôn ngữ, cho nên lần này cậu nói chuyện rất trôi chảy.

Từ nội dung chính của <Tinh Tế Bá Chủ>, đến việc cậu ngoài ý muốn bị trói buộc với hệ thống Linh Linh Bá, lại đến nhiệm vụ mà cậu hiện tại vẫn chưa hoàn thành.

Chuyện cậu kể, bất kỳ chuyện nào cũng đều rất kinh thế hãi tục, rất có thể sẽ bị người ta xem là bệnh thần kinh, nhưng Phong Bất Yếm lại vẫn luôn yên yên tĩnh tĩnh nghe cậu kể, toàn bộ quá trình không hề đưa ra một câu nghi ngờ nào, chỉ lặng lẽ nghe.

Đợi đến khi Sở Thời Thời kể xong dừng lại, Phong Bất Yếm mới suy nghĩ một chút rồi nói: "Cho nên... Thật ra em là vì tôi mà đến thế giới này sao?"

Sở Thời Thời theo bản năng gật gật đầu, sau đó hơi sững sờ, trọng tâm chú ý của Phong Bất Yếm có phải là hơi sai sai không?

Cậu liếc người trước mắt một cái, do dự mở miệng: "Anh không thấy kinh ngạc à?"

"Kinh ngạc thế giới của tôi thật ra là một cuốn sách sao?" Phong Bất Yếm hỏi ngược lại, sau đó nhàn nhạt cười nói: "Đã kinh ngạc qua rồi."

Sở Thời Thời: "Kinh ngạc qua rồi... là có ý gì?"

"Em còn nhớ không lâu sau khi em đọc xong cuốn <Bá Chủ Tinh Tế> thì có gặp một người bạn trên mạng không quen biết không?" Phong Bất Yếm hỏi cậu: "Hai người nói chuyện không lâu, nhưng em có nhắc đến <Tinh Tế Bá Chủ>, người bạn đó trả lời tin nhắn rất chậm, đôi khi mấy ngày mới trả lời một câu."

"Em nhớ." Sở Thời Thời nói. Cậu không chỉ nhớ, thậm chí còn ấn tượng vô cùng sâu sắc, bởi vì người bạn đó sau khi nói chuyện với cậu đứt quãng gần một tháng thì đột nhiên lặng yên không một tiếng động mà biến mất.

Không phải hủy kết bạn với cậu, cũng không phải không trả lời tin nhắn của cậu, mà là toàn bộ tài khoản đều không còn tồn tại, Sở Thời Thời tìm không thấy lịch sử trò chuyện của họ, thậm chí còn không tìm được cả nhật ký thêm bạn ban đầu.

Giống như tài khoản này là cậu tự mình tưởng tượng ra, chứ không phải thật sự đã tồn tại.

Bây giờ nghe Phong Bất Yếm đột nhiên nhắc đến việc này, trong lòng Sở Thời Thời đột nhiên nhảy dựng: "Sao anh lại biết --"

"Bởi vì từ đầu đến cuối đều là anh nói chuyện với em." Phong Bất Yếm nói: "Khi đó anh còn chưa chính thức trở thành thợ săn, anh đã từng cho rằng đó là một giấc mơ, cho đến năm Lệ Niên tấn chức thành thợ săn cấp S, gã đột phá trùng vây trở thành thợ săn cấp S trẻ tuổi nhất lúc bấy giờ, chuyện này trùng khớp với 'giấc mơ' của anh."

Sở Thời Thời trợn to hai mắt, cảm thấy đầu óc của mình có hơi rối loạn.

Cậu nhớ rõ thời điểm nói chuyện với người bạn trên mạng thần bí kia là lúc cậu vừa đọc xong <Tinh Tế Bá Chủ>, vô cùng bất mãn lại phẫn nộ với hành vi của Lệ Niên, cho nên đã kể lể rất nhiều với người bạn đó.

Mà đối phương không những không hề cảm thấy phiền, thậm chí còn chủ động dò hỏi cậu về những nội dung trong sách.

Nếu thật sự như Phong Bất Yếm nói, hắn chính là người bạn đã trò chuyện rất vui vẻ với cậu lúc đó, nhưng lại bận đến mức mấy ngày mới có thể trả lời cậu một câu --

Vậy thì những chỗ quái lạ như tại sao Phong Bất Yếm biết sự tồn tại của cơ giáp gián điệp, biết Lệ Niên không đáng tin, nhưng cũng có rất nhiều chuyện không biết này, đều có thể thông suốt rồi.

Sở Thời Thời nhớ rõ, năm đó tuy cậu vẫn luôn chửi rủa Lệ Niên, nhưng cũng không miêu tả tỉ mỉ tất cả hành vi của Lệ Niên trong sách.

Thời gian không thể đảo ngược, nhưng thời không lại không phải là không thể phá vỡ.

Sở Thời Thời thầm nghĩ, luôn có một số chuyện không thể giải thích được sẽ phát sinh trong những dòng thời gian khác nhau, Tinh Võng trong thế giới Phong Bất Yếm vô tình liên thông với Tinh Võng thế giới cậu khi đó, rồi cứ thế mà trời xui đất khiến trở thành đối tượng trong danh sách bạn tốt...

Một sự trùng hợp khó thể tin nổi, nhưng chuyện này lại thật sự đã xảy ra.

"Không phải là Tinh Võng của hai thế giới liên thông với nhau." Phong Bất Yếm sửa lại lời cậu: "Lúc đó trạng thái của anh rất kỳ quái, mỗi lần trả lời tin nhắn của em đều là trong mơ, anh có thể nhìn thấy em ngồi trước bàn, có thể nhìn thấy phòng của em, nhưng em lại không nhìn thấy anh, anh cũng không thể chạm vào em."

Linh Linh Bá đột nhiên nói chen vào trong đầu Sở Thời Thời: "Đây là hiện tượng uốn cong gián đoạn thời không, khe hở thời không bị uốn cong sẽ ảnh hưởng rất nhẹ đến ý thức của con người, đưa ý thức đến thời không khác rồi dừng lại trong thời gian ngắn, nếu như từ trường của ý thức đủ mạnh, quả thực có thể ảnh hưởng đến vật thể của thế giới đó."

Sở Thời Thời hỏi nó: "Ví dụ như thêm tui làm bạn tốt?"

Linh Linh Bá nói: "Đúng vậy."

Sở Thời Thời thuật lại lời của Linh Linh Bá cho Phong Bất Yếm, còn bản thân thì vẫn có chút không thể hoàn hồn, ai có thể nghĩ tới Phong Bất Yếm lại có thể liên quan đến người bạn thần bí của cậu chứ? 

Sở Thời Thời đột nhiên phản ứng lại một chuyện, cậu hỏi Phong Bất Yếm: "Vậy chẳng phải anh đã sớm gặp em rồi sao?" 

Phong Bất Yếm thừa nhận: "Đúng vậy."

Sở Thời Thời chớp chớp mắt: "Anh có thể thấy phòng của em? Có thể thấy em làm gì trong phòng sao?"

"Đúng vậy." Phong Bất Yếm gật đầu: "Phạm vi hoạt động ý thức thể của anh có hạn, chỉ có thể di chuyển trong phòng của em." 

Sắc mặt Sở Thời Thời hơi biến đổi: "Vậy anh... em... tắm...?"

Phong Bất Yếm nhướng mày: "Đạo đức cơ bản tôi vẫn có, hòn đá nhỏ."

Sở Thời Thời nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, vành tai lại ẩn ẩn ửng đỏ: "Vậy cái đuôi của em, anh cũng thấy rồi sao?" 

"Không thấy." Phong Bất Yếm lắc đầu: "Thời gian ý thức thể của anh dừng lại ở thế giới đó rất ngắn, cơ bản đều dùng để nói chuyện phiếm với em, trong khoảng thời gian đó em vẫn luôn ở hình thái nhân loại."

Nếu không, anh đã sớm biết hòn đá nhỏ của mình là nhân ngư rồi, Phong Bất Yếm thầm nghĩ.

Sở Thời Thời ồ một tiếng, đột nhiên phản ứng lại: "Vậy sao ban đầu anh không nhận ra em?"

"Ai nói?" Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng: "Thật sự xác định là em là vào ngày em phá xác, nhưng trước đó anh đã đoán liệu có phải là em hay không rồi."

Phong Bất Yếm cong cong môi, hắc đồng vào giờ phút này lại càng thêm dịu dàng: "Cho dù ở bên trong vỏ trứng, cảm giác em mang lại cho anh cũng rất quen thuộc, hòn đá nhỏ."

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Thời Thời: Vậy mà đã rình trộm xem tui từ sớm rồi! [Chỉ chỉ trỏ trỏ.jpg]

*Các tình iu, ngày tết Nguyên Tiêu vui vẻ nha!!!

----

Tự nhiên tác giả không miêu tả, mà tui tự tưởng tượng bé cá bị nhốt trong một khôn gian chật hẹp kkk


Chương Trước

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét