Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 66
Mặc dù nghĩ như vậy có hơi tự luyến, nhưng mà... Cậu mím mím môi, vẫn nhịn không được hỏi: "Có phải là từ lúc đó anh đã..."
"Đã làm gì?" Phong Bất Yếm cong cong mắt: "Đã bắt đầu thích em rồi sao?"
Sở Thời Thời liếc xéo hắn một cái, vành tai khe khẽ ửng đỏ, rất nhanh đã rũ mắt xuống, không biết đang nhìn chằm chằm cái gì.
Phong Bất Yếm lại đột nhiên dùng ngón tay nâng cằm Sở Thời Thời, cúi người xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn không mang theo bất kỳ dục vọng nào.
"Nếu anh nói là phải thì sao?" Phong Bất Yếm cười nói: "Hòn đá nhỏ, khoảng thời gian đó cứ nghĩ em chỉ là người trong mộng của anh, anh đã từng cho rằng tinh thần mình có vấn đề."
"Người có tinh thần bình thường ai lại đi thích người giả dối trong mộng, ai lại vì một người hư ảo trong mộng mà tương tư không thôi?"
Nhưng dù hắn biết rõ tình cảm như vậy là không đúng, không nên tiếp tục, lại vẫn không đè nén nổi sự mong ngóng trong lòng, không ngừng chờ đợi lần gặp mặt tiếp theo.
Trời mới biết, sau lần gặp mặt 'trong mơ' cuối cùng, Phong Bất Yếm phát hiện bản thân đã không thể nào mơ thấy được thanh niên tóc vàng kia nữa thì có bao nhiêu phiền não và bất lực.
"Hòn đá nhỏ, lần cuối chúng ta dùng phương thức đó nói chuyện, là năm năm trước." Phong Bất Yếm nói: "Anh đã đợi em năm năm."
Trong năm năm này, trong giấc mơ của hắn không xuất hiện bóng dáng của thanh niên tóc vàng, nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, những cái đó mới là giấc mơ chân chính, là bóng dáng hư ảo mà hắn tưởng tượng trong mơ, chứ không phải là thanh niên tóc vàng mà hắn muốn gặp.
Phong Bất Yếm đã từng cho rằng mình sẽ không chờ được kết quả, nhưng vận may của hắn dường như tốt hơn những gì hắn nghĩ. Trời mới biết khi nhìn thấy quả trứng phá xác, nhìn thấy gương mặt thoáng loé qua trong khe hở vỏ trứng, hắn đã dùng ý chí lớn thế nào mới đè nén được vui sướng trong lòng.
Phong Bất Yếm gần như là lẩm bẩm, giọng nói nhẹ đến mức Sở Thời Thời phải cố gắng lắng nghe mới không bỏ lỡ bất kỳ một chữ nào trong lời nói của hắn.
Nhưng cho dù như vậy, Sở Thời Thời vẫn cảm thấy nghe rất vất vả, bên tai tràn ngập tiếng tim đập của chính mình, kịch liệt đến mức gần như muốn át cả giọng nói của Phong Bất Yếm.
Cậu chưa từng biết, thì ra Phong Bất Yếm đã đợi cậu lâu như vậy.
Sở Thời Thời không nhịn được ôm lấy người trước mặt, Phong Bất Yếm cũng ôm lại cậu, vòng tay từ từ siết chặt, nhiệt độ ở lòng bàn tay xuyên qua lớp vải truyền rõ đến Sở Thời Thời.
Hai người không nói thêm lời nào, lặng lẽ ôm nhau rất lâu.
Không biết qua bao lâu, Sở Thời Thời mới đột nhiên nhận ra một chuyện: "Anh đã sớm có ý đồ với em thì sao lại chờ lâu như vậy mới tỏ tình?"
Phong Bất Yếm cười khẽ một tiếng: "Em thật sự muốn biết nguyên nhân sao?"
Sở Thời Thời nghĩ nghĩ: "Thôi, em không muốn biết."
Nghe giọng điệu này là hiểu, chắc chắn không phải nguyên nhân gì đứng đắn, cậu vẫn đừng nên tự chuốc lấy phiền phức làm gì.
Nhưng Phong Bất Yếm vẫn nói: "Bởi vì hòn đá nhỏ thật sự quá đáng yêu, anh sao có thể nhịn không trêu chọc em thêm một chút được."
Sở Thời Thời vươn một ngón tay, dùng sức chọc chọc vào eo của nam nhân trong lòng lại không thấy quá bất ngờ.
Phong Bất Yếm buông hai tay, đổi thành một tay nắm chặt tay thanh niên: "Được rồi, thời gian thú nhận đã kết thúc. Mục đích em dẫn anh đến đây không phải chỉ để nói cho anh biết chân tướng đấy chứ?"
"Đến sân huấn luyện còn có thể là làm gì?" Sở Thời Thời chỉ chỉ bàn dài chất đầy súng ống rồi nói: "Đương nhiên là để huấn luyện!"
Bây giờ bọn họ đu ra ngoài, không thể đến sân huấn luyện giống như bình thường, chỉ có thể vào đây để bù đắp.
Phong Bất Yếm nhẹ nhàng nhướng mày: "Bình thường huấn luyện thì ngày nào cũng kêu mệt, cho em nghỉ nửa ngày em lại không muốn."
"Có chút không quen." Sở Thời Thời nói: "Hơn nữa mệt mỏi sau khi huấn luyện trong không gian này sẽ không theo đến hiện thực."
Phong Bất Yếm cười cười: "Được, vậy thì nghe em."
Hắn lấy khẩu súng có cùng kiểu với loại Sở Thời Thời đã huấn luyện gần đây đưa cho cậu, khẽ nâng cằm lên nói: "Đến đây."
Sở Thời Thời đã điều chỉnh lại bia ngắm trước đó, khoảng cách và chế độ đều là cùng một kiểu mẫu mà cậu huấn luyện gần đây, cho nên không cần phải điều chỉnh nữa.
Tầm mắt Phong Bất Yếm nhìn về phía bia ngắm, lúc liếc qua một trong những bia ngắm lại đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng.
Sở Thời Thời đang nạp đạn, đầu cũng không ngẩng lên mà hỏi: "Sao thế?"
Phong Bất Yếm không nói gì, mà đi thẳng đến vị trí của bia ngắm kia, lôi từ phía sau ra một... 'người' có khuôn mặt giống hệt hắn.
Phong Bất Yếm nhướng mày, trong mắt xẹt qua một tia hứng thú.
Sở Thời Thời ở bên này không nghe thấy Phong Bất Yếm trả lời, nên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, sau đó cả người đột nhiên cứng đờ.
Cậu nhìn thấy hai Phong Bất Yếm.
Chính xác hơn mà nói, là một Phong Bất Yếm người thật, và một con rối to bằng cơ thể của Phong Bất Yếm.
Sở Thời Thời: "..."
Éc o éc, toang rồi.jpg
Sau khi con rối kia được làm ra, Sở Thời Thời đã để nó luyện tập chung vài lần, nhưng con rối dù sao cũng chỉ là con rối, Sở Thời Thời dùng nó luyện tập cùng thì cảm thấy không được thoải mái, cho nên đã ném sang một bên mặc kệ, lúc dẫn Phong Bất Yếm vào là hoàn toàn không hề nhớ tới trong không gian huấn luyện còn có một con rối như vậy.
Kết quả là bị Phong Bất Yếm phát hiện.
Chuyện này thật ra không có gì phải xấu hổ, nhưng Sở Thời Thời vừa nghĩ đến con rối này là cậu làm theo khuôn mẫu của Phong Bất Yếm, lúc bị Phong Bất Yếm nhìn thấy, cậu không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ.
-- Giống như là cậu lén lút tìm thế thân sau lưng Phong Bất Yếm, còn bị Phong Bất Yếm phát hiện vậy.
Ngay khi Sở Thời Thời đang tự hỏi có nên nhanh chóng cướp lấy con búp bê đi tiêu hủy hay không, một trong hai Phong Bất Yếm ở phía trước đã đột nhiên quay đầu lại vẫy tay với cậu nói: "Hòn đá nhỏ, mau lại đây, xem tôi phát hiện ra gì này!"
Da đầu Sở Thời Thời nổ tung, có một loại thôi thúc muốn bỏ chạy.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn phải căng da đầu đi về phía Phong Bất Yếm, đứng trước mặt hai Phong Bất Yếm.
-- Con rối Phong Bất Yếm và bản gốc gần như hoàn toàn không có gì khác biệt, nếu như không phải bản gốc sẽ hô hấp và biết nói, hơn nữa biểu cảm càng thêm sinh động, Sở Thời Thời cảm thấy mình chưa chắc đã có thể liếc mắt một cái đã phân biệt được đâu là Phong Bất Yếm thật.
Sở Thời Thời gần như không dám ngẩng đầu nhìn Phong Bất Yếm, trong lòng đánh trống, bồn chồn không biết Phong Bất Yếm đang nghĩ gì.
Phong Bất Yếm đánh giá con rối từ trên xuống dưới, một lát sau cười tủm tỉm hỏi: "Đây là cái gì?"
Sở Thời Thời liếc nhìn con rối, lại nhanh chóng thu tầm mắt về nói: "Là huấn luyện viên con rối có sẵn của không gian huấn luyện."
Phong Bất Yếm phát ra một tiếng 'ồ' quanh co lòng vòng: "Huấn luyện viên con rối giống hệt anh?"
"Là chức năng đặc biệt của không gian huấn luyện." Sở Thời Thời nói, chiếu chức năng và hướng dẫn sử dụng của huấn luyện viên con rối này ra màn hình ánh sáng, đưa cho Phong Bất Yếm xem.
Phong Bất Yếm sờ sờ cằm: "Hoàn nguyên trăm phần trăm?"
Sở Thời Thời gật gật đầu, không biết sao lại cảm thấy trong lòng càng thêm chột dạ.
Phong Bất Yếm lại đánh giá con rối một chút, đột nhiên đưa tay xốc vạt áo của nó lên.
Sở Thời Thời: "..."
"Ừm, không tồi." Phong Bất Yếm tán thưởng: "Khá là tốt đấy, giống hệt của anh."
Hắn vừa nói còn vừa đầy thâm ý liếc nhìn thanh niên tóc vàng bên cạnh, dường như đang ám chỉ chuyện gì: "Không ngờ nha hòn đá nhỏ, em hiểu rõ cơ thể anh như vậy à?"
Vành tai Sở Thời Thời nóng lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đương nhiên là hiểu rõ rồi, cũng ở bên nhau lâu như vậy rồi còn gì."
"Đã hiểu rõ như vậy --" Phong Bất Yếm kéo dài âm cuối, tầm mắt di chuyển xuống dưới một chút, rơi vào một vị trí tương đối tế nhị trên người con rối: "Chẳng lẽ đến chỗ này cũng hoàn nguyên trăm phần trăm sao?"
Sở Thời Thời: "!!!"
Phong Bất Yếm vừa nói vừa duỗi tay, dường như có xu hướng muốn lột cả quần của con rối ra. Sở Thời Thời vội vàng ấn tay hắn lại nói: "Chỗ này không có! Không gian huấn luyện cấm xuất hiện nội dung 18+!"
"Anh nghĩ cũng vậy." Phong Bất Yếm thu tay về, liếc nhìn Sở Thời Thời đầy thâm ý: "Nhưng hướng dẫn sử dụng không hề đề cập đến điểm này đúng không? Hòn đá nhỏ, sao em biết được?"
Cơ thể Sở Thời Thời cứng đờ.
Phong Bất Yếm: "Chẳng lẽ là... Em đã thử?"
Tai của Sở Thời Thời "piu" một tiếng biến thành vây tai, cậu giận dữ nói: "Em sao có thể thử loại đồ vật này chứ!"
Phong Bất Yếm đưa tay khẽ chạm vào vây tai cậu nói: "Vây tai của em đã bán đứng em rồi."
Sở Thời Thời trừng mắt nhìn hắn: "Đây là tức giận!"
Phong Bất Yếm nói trúng tim đen: "Giống như là thẹn quá thành giận hơn."
Sở Thời Thời: "..."
Mẹ nó.
Bị nhìn thấu rồi.
"Em chỉ là thử xem có thể hoàn nguyên tỉ lệ tương đương hay không thôi." Sở Thời Thời chột dạ dời tầm mắt, đầu càng cúi càng thấp: "Những thứ khác thì cái gì cũng chưa làm."
Người trước mặt không hề đưa ra đánh giá gì, Sở Thời Thời chột dạ không thôi, cho rằng Phong Bất Yếm vẫn không tin mình. Ngay khi cậu đang suy nghĩ nên làm thế nào để Phong Bất Yếm tin mình thì đột nhiên nghe thấy đối phương "phì" một chút bật cười thành tiếng.
"Nhìn em bị dọa kìa." Phong Bất Yếm đưa tay xoa xoa mái tóc vàng của thanh niên, xoa xong lại chuyển dời trận địa, an ủi mà sờ sờ đôi vây tai xanh lam đang run rẩy: "Được rồi, trêu em thôi."
Hắn vừa nói vừa chủ động chuyển chủ đề, ra hiệu cho Sở Thời Thời tiếp tục luyện súng.
Sở Thời Thời trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng để Linh Linh Bá thu con rối này vào thẻ bài, xoay người chuẩn bị bắt đầu, lại nghe thấy Phong Bất Yếm đột nhiên mở miệng.
"Nhưng mà... nếu em muốn thì." Trong giọng nói của Phong Bất Yếm mang theo chút suy tư: "Anh có thể xây dựng một sân huấn luyện cùng kiểu trong căn cứ, đến lúc đó --"
Những lời còn lại đều bị một mảnh vải mềm mại bay về phía hắn chặn lại, Sở Thời Thời tiện tay ném đồ trong tay qua, tức giận nói: "Câm miệng!"
Phong Bất Yếm duỗi tay đón lấy mảnh vải, đó là áo khoác của Sở Thời Thời. Hắn chịu đựng ánh mắt gần như muốn phun lửa của thanh niên, cười nói: "Được được, anh câm miệng."
Ngày hôm sau, Phong Bất Yếm lái cơ giáp màu lam bạc, mang theo Sở Thời Thời và chú Tần xuất phát đến tổng bộ của Hiệp Hội Thợ Săn. Hắn đã sớm gọi điện báo trước cho Nghiêm Thu Hồ, nói rằng hôm nay sẽ mang người đến giải trừ thuật Cấm Ngôn trên người Lệ Thâm.
Mà cùng lúc đó, Nghiêm Thu Hồ nhận được tin tức, lập tức đi đến phòng giam đặc biệt của Bộ công vụ.
Trong phòng giam chỉ có một mình Lệ Thâm, Nghiêm Thu Hồ đuổi các tâm phúc ở cửa đi, dùng chìa khóa mở cửa.
Thanh niên trong phòng nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng giam, khi nhìn thấy người đến là Nghiêm Thu Hồ, đáy mắt lóe lên một tia hy vọng khó nhận ra.
Nghiêm Thu Hồ đẩy đẩy gọng kính, bình tĩnh nói: "Đi theo tôi, có người muốn gặp anh."
Tác giả có lời muốn nói:
Lệ Niên: Cảm giác không ổn.jpg
0 Nhận xét