Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 67
Khi ba người Sở Thời Thời đi đến tổng bộ Hiệp Hội Thợ Săn, Nghiêm Thu Hồ đã đưa Lệ Thâm đến phòng gặp mặt đặc biệt.
Để tránh gặp phải Lệ Niên, sau khi xuống khỏi cơ giáp, ba người đi theo người do Nghiêm Thu Hồ phái tới, tiến vào lối đi chuyên dụng của nhân viên Bộ công vụ để đến phòng gặp mặt đặc biệt.
Nghiêm Thu Hồ nhìn thấy người đến là chú Tần, hơi ngạc nhiên một chút sau đó hòa nhã nói: "Thì ra người Phong đội nói là ngài... Lần này làm phiền ngài rồi, tiền bối Tần."
Chú Tần cũng thân thiện gật đầu với cô: "Nên làm thôi."
Sở Thời Thời nghiêng đầu không tiếng động mở miệng: Chú Tần và Bộ trưởng Nghiêm có vẻ quen nhau?
Phong Bất Yếm gật đầu: dù sao chú Tần cũng là thợ săn cấp S kỳ cựu của Hiệp Hội Thợ Săn, quen biết bộ trưởng Nghiêm cũng là chuyện bình thường.
Mấy người chào hỏi đơn giản, Nghiêm Thu Hồ liền dẫn người vào cách gian nhỏ trong phòng gặp mặt.
Lệ Thâm vẫn luôn đợi ở đây, nghe thấy tiếng mở cửa thì nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn thấy trong số những người đến có Phong Bất Yếm và chú Tần, hai mắt lập tức sáng lên.
Anh ta há miệng thở dốc, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không phát ra tiếng nào, chỉ run rẩy môi nhìn bọn họ, trong mắt dường như có ánh lệ thoáng qua.
Chú Tần tiến lên hai bước, đứng trước mặt Lệ Thâm: "Toàn bộ quá trình giải chú cần nửa tiếng, sẽ rất đau đớn, anh chuẩn bị xong chưa?"
Lệ Thâm gấp không chờ nổi mà gật đầu, cuối cùng cũng mở miệng nói ra câu đầu tiên: "Bắt đầu đi."
Phong Bất Yếm nhẹ nhàng bọc tay Sở Thời Thời rồi nói: "Chúng ta ra ngoài chờ đi."
Sau khi hai người rời đi, trong phòng nhỏ chỉ còn lại Lệ Thâm và hai người chú Tần, Nghiêm Thu Hồ.
Sở Thời Thời ngồi bên ngoài không hiểu sao lại cảm thấy có chút căng thẳng, không phải lo lắng việc giải chú của chú Tần có thất bại hay không, mà là cậu có chút không khống chế được mà suy nghĩ về những chuyện tiếp theo --
Sau khi thuật Cấm Ngôn của Lệ Thâm được giải thì thật sự có thể thuận lợi bắt được điểm yếu của Lệ Niên chứ? Sau khi bắt được điểm yếu của Lệ Niên, bọn họ thật sự có thể thuận lợi thừa thắng xông lên lật đổ Lệ Niên không? Cho dù lật đổ được Lệ Niên, gã có còn cơ hội lật mình không? Có thể sẽ lại nhảy ra một tên còn khó đối phó hơn Lệ Niên không?
Giây tiếp theo, mạch suy nghĩ của cậu bị người khác cưỡng chế cắt đứt.
Hơi thở ấm áp phả vào bên mặt và vành tai, khơi dậy một trận nóng râm ran, đau nhói nhẹ nhàng đột nhiên xuất hiện ở vành tai.
Sở Thời Thời giật mình, theo bản năng đưa tay che tai, khiếp sợ nói: "Phong Bất Yếm! Anh cắn em làm gì!"
"Gọi em mấy tiếng, em đều không để ý đến anh, không còn cách nào, anh chỉ có thể dùng biện pháp này để gọi lại sự chú ý của em thôi." Phong Bất Yếm vô tội xòe tay: "Nghĩ gì thế? Sao lại chuyên tâm như vậy?"
Sở Thời Thời thành thật nói: "Đang nghĩ về Lệ Niên."
Phong Bất Yếm nheo mắt: "Hay lắm, ở bên anh mà lại nghĩ đến người đàn ông khác, còn chuyên tâm đến mức không nghe thấy anh gọi em -- hòn đá nhỏ em tự nói xem, lần này có phải mình hơi quá đáng rồi không?"
Sở Thời Thời: "..."
Rõ ràng đã bị Phong Bất Yếm dùng kịch bản này trêu đùa không biết bao nhiêu lần, nhưng Sở Thời Thời vẫn không nhịn được có chút buồn bực.
Cậu liếc xéo Phong Bất Yếm một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm phản bác: "Anh rõ ràng biết em đang nghĩ gì mà."
"Anh đúng là biết." Phong Bất Yếm hào phóng thừa nhận, nụ cười vô cùng thành khẩn: "Mục đích của anh cũng không phải là nghe em xin lỗi, em nên biết chứ?"
Vành tai Sở Thời Thời hơi đỏ lên, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, xác định Nghiêm Thu Hồ và chú Tần bọn họ vẫn còn ở trong phòng nhỏ chưa ra, bây giờ nơi này chỉ có hai người bọn họ, trong lòng hơi yên tâm.
Sau đó thanh niên tóc vàng nhanh chóng tiến lên, "chụt" một tiếng hôn lên khóe môi nam nhân: "Một nụ hôn an ủi."
Phong Bất Yếm sờ sờ khóe môi, chậc một tiếng: "Hôn lệch không tính."
Sở Thời Thời trừng hắn.
Phong Bất Yếm cười nói: "Nụ hôn bồi thường đợi về nhà, thế nào?" Hắn ghé vào tai thanh niên, giọng nói trầm thấp đầy dụ hoặc: "Về phòng, hoặc em muốn đi phòng tắm? Thư phòng? Đều được, tùy em thích."
Sở Thời Thời mím môi, tai "piu" một tiếng biến thành vây tai, không ngừng run rẩy.
Phong Bất Yếm khẽ cười nhẹ một tiếng, hôn lên đầu vây tai đang run rẩy, lùi lại kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
"Nói một chút đi." Hắn khôi phục lại ngữ điệu bình thường như ngày thường: "Vừa rồi đang nghĩ gì về Lệ Niên? Mặt mày khổ đại cừu thâm, sắp nhăn thành vỏ bánh bao rồi."
Sở Thời Thời do dự một chút, vẫn nói ra những lo lắng của mình.
Sau khi nghe xong, Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng nói: "Nếu lần này không bắt được nhược điểm của Lệ Niên thì chúng ta tìm cơ hội khác. Nếu Lệ Niên muốn xoay người, vậy chúng ta lại trấn áp gã trở về. Nếu vẫn còn người khác muốn gây phiền phức, vậy thì chúng ta đối phó hắn ta giống như đối phó Lệ Niên--"
"Luôn sẽ có cách thôi, hòn đá nhỏ." Phong Bất Yếm khẽ nói: "Đừng bao giờ vì sợ hãi những chuyện chưa xảy ra trong tương lai mà nghi ngờ quyết định và hành vi hiện tại có đúng hay không, huống chi..."
Hắn dừng lại một chút, Sở Thời Thời theo bản năng nhích lại gần hắn hơn, dường như muốn nghe rõ hơn một chút.
Cửa phòng nhỏ "lạch cạch" một tiếng bị mở ra, Sở Thời Thời nghe thấy người bên cạnh dùng giọng nói dịu dàng đến không thể tưởng tượng được nói: "Cho dù thật sự gặp phải những vấn đề đó, chúng ta cũng sẽ không đơn độc đối mặt."
Sở Thời Thời chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy những lo lắng trước đó của mình tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt.
Không để ý đến chú Tần và Nghiêm Thu Hồ đã đi ra khỏi phòng, Sở Thời Thời đưa tay móc lấy một ngón tay của Phong Bất Yếm, rất nhanh đã bị đối phương nắm chặt lại.
Sở Thời Thời thầm nghĩ, có Phong Bất Yếm ở bên cạnh, những chuyện mà cậu lo lắng, dường như đều trở nên không đến mức khiến người ta phiền não đến vậy nữa.
Phong Bất Yếm an ủi khẽ nắm tay thanh niên, tầm mắt nhìn về phía hai người chú Tần hỏi: "Thế nào rồi?"
Chú Tần và Nghiêm Thu Hồ ở trong phòng nhỏ không chỉ nửa tiếng, chắc là sau khi thuật Cấm Ngôn được giải trừ đã hỏi ra được không ít chuyện từ miệng Lệ Thâm.
"Việc chuyển nhượng tài sản của tài khoản nhân ngư quả thực là do Lệ Niên xúi giục." Tốc độ nói của Nghiêm Thu Hồ rất nhanh, Sở Thời Thời thậm chí còn nghe ra được trong giọng điệu của cô có sự nghiêm khắc khác thường: "Hơn nữa trong nhiều năm qua, việc Lệ Niên làm còn hơn thế này rất nhiều."
Nghiêm Thu Hồ đẩy đẩy gọng kính, ánh sáng phản chiếu từ tròng kính che khuất sự ngưng trọng và phẫn nộ trong mắt cô: "Theo Lệ Thâm khai báo, Lệ Niên còn bí mật thành lập một phòng thí nghiệm, những năm gần đây vẫn luôn lén lút nghiên cứu cường hóa thân thể người, ước tính ban đầu, chỉ riêng phòng thí nghiệm này... Trên tay Lệ Niên đã có hàng trăm, thậm chí hàng ngàn mạng người, còn có không ít hành vi khác lớn lớn bé bé vi phạm luật pháp Tinh Tế khác --"
Cô hít sâu một hơi: "Chúng tôi lập tức phái người đi khống chế Lệ Niên trước, sau đó sẽ căn cứ vào thông tin mà Lệ Thâm để cung cấp tiến hành điều tra, sau khi xác minh tình hình liên quan, nếu không khác với những gì Lệ Thâm nói..."
Những lời sau đó cô không nói tiếp, nhưng từ biểu cảm sắc bén của cô có thể thấy, Nghiêm Thu Hồ, hoặc là Bộ công vụ, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua một tên cuồng đồ coi thường luật pháp đứng ngoài vòng pháp luật Tinh Tế như vậy.
Phong Bất Yếm lại lắc đầu nói: "Không, Lệ Niên chuẩn bị quá nhiều chiêu bài dự phòng, khống chế gã trước, gã cũng có khả năng liên lạc với người khác để họ giúp gã chuyển nhượng, che giấu hoặc trực tiếp hủy diệt chứng cứ."
Nghiêm Thu Hồ cau mày: "Vậy ý của Phong đội là?"
"Mấy ngày nay nên bí mật theo dõi trước, ẩn nấp một chút, đừng để Lệ Niên và người của gã phát hiện." Phong Bất Yếm nói: "Ba ngày sau là sinh nhật Lệ Niên, ngày đó gã sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, những kẻ cá mè một lứa với gã, giúp gã làm việc, không nói là toàn bộ, nhưng chắc chắn phần lớn sẽ có mặt."
Nghiêm Thu Hồ lập tức hiểu ý của hắn: "Chia binh làm hai đường vào ngày sinh nhật, một đội đi đánh sập phòng thí nghiệm, một đội đồng thời tiến hành bắt giữ Lệ Niên, đồng thời khống chế những người đã tham gia tiệc sinh nhật của hã--"
Trong số những người đó, chỉ sợ rằng hơn tám phần đã tham gia vào kế hoạch của Lệ Niên, dù ít dù nhiều, vừa vặn có thể nhân cơ hội này mà bắt hết một mẻ.
Phong Bất Yếm nói: "Lệ Niên đã mời tôi và Sở Thời Thời đi dự tiệc sinh nhật của gã, chúng tôi có thể giúp đỡ."
Nghiêm Thu Hồ gật đầu nói: "Vậy thì cảm ơn hai người."
Chú Tần nói: "Tôi và Lệ Niên ngày thường không có giao tình mấy, đường đột quấy rầy ngược lại sẽ khiến gã cảnh giác, lần này chỉ sợ không giúp được gì."
Phong Bất Yếm cười nói: "Chú Tần đã giúp bọn con giải quyết nan đề khó khăn nhất, những chuyện còn lại cứ giao cho bọn con là được rồi."
Nghiêm Thu Hồ và Phong Bất Yếm đã thảo luận một phen về hành động ba ngày sau, tạm thời xác định một kế hoạch tương đối cơ bản, kế hoạch càng cụ thể hơn thì cần đợi các thành viên của bộ công vụ tiến hành điều tra một phen về phòng thí nghiệm rồi mới định.
Lệ Thâm bị đưa trở lại phòng giám sát, sau khi Lệ Niên bị bắt, bộ công vụ sẽ tiến hành xét xử lần hai với anh ta.
Nghiêm Thu Hồ còn cần thành lập đội chuyên trách để hoàn thành nhiệm vụ lần này, ba người Phong Bất Yếm liền nói lời từ biệt với cô rồi rời khỏi Hội Thợ Săn.
Sở Thời Thời hít một hơi thật sâu, mặc dù những lo lắng trong lòng đã giảm đi rất nhiều, nhưng lúc này lại có chút căng thẳng.
Cậu theo bản năng đưa tay ra, còn chưa kịp chạm vào Phong Bất Yếm, đối phương dường như đã cảm nhận được hành động của cậu, đột nhiên đưa tay nắm lấy tay cậu.
Đầu ngón tay thô ráp xoa xoa lòng bàn tay Sở Thời Thời hai cái, Phong Bất Yếm hơi cúi đầu, ghé vào tai thanh niên thì thầm: "Căng thẳng?"
"Có chút." Sở Thời Thời cũng nhỏ giọng nói: "Nhưng không nhiều."
Phong Bất Yếm cong cong mắt: "Nói thật lòng, anh cũng căng thẳng."
Sở Thời Thời kinh ngạc: "Anh cũng căng thẳng?"
"Đương nhiên là căng thẳng." Phong Bất Yếm gật đầu: "Dù sao cũng là lần đầu tiên, không có kinh nghiệm gì, lỡ như làm không tốt bị ghét bỏ... Chà, chuyện này phải làm sao đây?"
"Chuyện này có liên quan gì đến kinh nghiệm chứ? Không phải cứ trực tiếp xông lên đánh thôi sao? Rõ ràng là sở trường của anh mà."
Sở Thời Thời vừa trả lời xong đã đối diện với nụ cười có chút kỳ lạ của Phong Bất Yếm. Cậu nhíu nhíu mày, theo bản năng lại lướt qua trong đầu một lượt, hai mắt lập tức trợn tròn.
Không đợi cậu nói thêm gì, một cái đầu gấu trúc liền từ trên trời rơi xuống, "bộp" một tiếng tròng lên đầu cậu.
"Đội vào đi." Phong Bất Yếm nói: "Hội hiện tại rất nhiều người."
Sở Thời Thời đỡ đầu gấu trúc, ở trong đầu trừng hắn một cái.
Đầu gấu trúc: Đợi về nhà xem em thu thập anh thế nào.jpg
Phong Bất Yếm cười khẽ hai tiếng, cách đầu gấu trúc xoa xoa đầu Sở Thời Thời. Chú Tần đứng bên cạnh nhìn hai người bọn họ, ý cười khóe môi vẫn chưa dừng lại.
Người trẻ tuổi, tình cảm thật tốt.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú Tần: Vui vẻ ăn cơm chó.jpg
0 Nhận xét