Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 68
Ba người lên thang máy huyền phù rời khỏi Bộ công vụ, để tránh gặp người khác rồi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, bọn họ cầm quyền hạn tạm thời do Nghiêm Thu Hồ cấp, đi theo con đường thông dụng của cao tầng Bộ công vụ.
Nhưng điều mà Sở Thời Thời không ngờ đến là, ngàn tránh vạn tránh, đến khi họ đến bãi đậu cơ giáp của Hiệp Hội vẫn gặp phải Lệ Niên vừa đến Hiệp Hội Thợ Săn.
Lệ Niên nhìn thấy hai người cũng có vẻ hơi bất ngờ: "Phong đội, Sở Thời Thời? Trùng hợp thật, lại có thể gặp hai người ở đây."
Hình như gã vừa đến Hiệp Hội Thợ Săn, phía sau là cơ giáp còn chưa kịp thu hồi.
Nhìn thấy cơ giáp của Lệ Niên, Sở Thời Thời liền nghĩ đến 'Bạch Kình' bị cậu và Phong Bất Yếm cùng nhau chặn lại, mặc dù cậu tạm thời vẫn chưa dùng đến Bạch Kình, nhưng... Có thể khiến 'Huyết Sa' của Lệ Niên không có cơ hội xuất hiện trên thế giới này, dù sao cũng là một món hời.
Sở Thời Thời theo bản năng sờ sờ đầu gấu trúc, thầm nghĩ may mà Phong Bất Yếm đã giúp cậu đội đầu gấu trúc.
Phong Bất Yếm gãi đúng chỗ ngứa mà thể hiện một chút kinh ngạc, hắn cũng tiến lên hai bước nghênh đón, giọng điệu vui vẻ lại nhiệt tình: "Lệ đội? Đã lâu không gặp!"
Lệ Niên cười nói: "Đúng vậy, từ sau khi chia tay ở tòa án lần trước... À phải, còn chưa kịp chúc mừng hai người, thật không ngờ hai người lại ở bên nhau."
Phong Bất Yếm giọng điệu dịu dàng lại cảm khái, vừa nghe đã biết là một người đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt: "Đúng vậy, tôi cũng không ngờ mình lại thật sự thành công."
Sở Thời Thời cũng tiến lên hai bước, làm trò trước mặt Lệ Niên mà nắm chặt tay Phong Bất Yếm, giọng nói vô cùng ngọt ngào: "Không có cách nào, Phong ca cho tôi thật sự quá nhiều."
Lệ Niên hơi sững sờ: "... Cho quá nhiều?"
Sở Thời Thời thẹn thùng nói: "Phong ca thật sự cho tôi quá nhiều tình yêu, tôi không thể từ chối, anh ấy quá yêu tôi."
Đầu gấu trúc: Chuyện này có thể nói ra sao.jpg
Phong Bất Yếm hôn hôn lên đầu gấu trúc của Sở Thời Thời, ánh mắt dịu dàng như có thể nhỏ ra nước: "Là em xứng đáng, bé cưng, em xứng đáng với mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này."
Lệ Niên: "..."
Má.
Đau mắt.
Lệ Niên kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng gượng cười chuyển chủ đề, tầm mắt nhìn về phía chú Tần ở bên cạnh: "Tần Tiền bối, không ngờ lại có thể gặp ngài ở đây."
Chú Tần ừ một tiếng, dường như không muốn nói chuyện quá nhiều với gã.
Lệ Niên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chuyện chú Tần tính tình lạnh nhạt, toàn bộ Huyết tộc đều biết rõ. Trước kia gã đã từng ăn canh bế môn của chú Tần, lần này cũng là trong dự liệu.
Chú Tần gật gật đầu với Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời nói: "Trong nhà còn có việc, tôi đi trước." Lúc nhìn về phía hai người bọn họ, thần sắc của chú đã hòa hoãn hơn không ít: "Tiếp theo tôi sẽ nghỉ ngơi một thời gian, có rảnh có thể đến đảo chơi nhiều hơn."
Phong Bất Yếm cũng cười cười đáp lời: "Được."
Lệ Niên nhận ra sự thay đổi thái độ của chú Tần, thầm nghĩ xem ra lúc trước gã nghe nói Phong Bất Yếm và chú Tần có quan hệ tốt không phải là tin đồn.
Nếu gã có thể làm tốt quan hệ với Sở Thời Thời và Phong Bất Yếm, chẳng phải chú Tần cũng sẽ --
Trong lòng Lệ Niên khẽ động, dường như lơ đãng hỏi: "Phong đội gặp tiền bối Tần ở Hiệp hội à?"
"Không, là tôi dẫn bảo bối đến gặp chú Tần." Phong Bất Yếm cười tủm tỉm nói: "Tôi vẫn luôn coi chú Tần là trưởng bối trong nhà, tôi tìm được đối tượng, tất nhiên phải dẫn về nhà gặp trưởng bối một lần."
Lệ Niên gật gật đầu, không hề nghi ngờ, thậm chí còn cảm thấy quan hệ của Phong Bất Yếm và chú Tần dường như còn thân thiết hơn những gì gã nghĩ.
Ba người không nói thêm nhiều, sau khi từ biệt, Lệ Niên tiến vào Hiệp hội, Phong Bất Yếm thì dẫn Sở Thời Thời ngồi vào khoang cơ giáp của Bruno.
Sau khi xác định cửa điều khiển đã đóng kín, Sở Thời Thời nhẹ nhàng thở phào một hơi: "Hù ch.ết em, em còn lo bị Lệ Niên nhìn ra gì đó."
Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng nói: "Hòn đá nhỏ, em hẳn là nên có một chút tin tưởng vào diễn xuất của hai chúng ta."
Sở Thời Thời thầm nghĩ cũng phải, mỗi lần đối diện với Lệ Niên, cậu và Phong Bất Yếm liền trở nên vô cùng ăn ý, kỹ thuật diễn xuất đơn giản là trời sinh, tìm không ra nửa điểm sơ hở.
Nhưng mà...
Sở Thời Thời mắt trông mong nhìn hắn một cái: "Anh lại gọi em một tiếng xem?"
Phong Bất Yếm: "Hòn đá nhỏ?"
Sở Thời Thời: "Không phải cái này."
Phong Bất Yếm biết cậu đang nói cái gì, nhưng vẫn cố ý trêu chọc hỏi: "Vậy là cái gì?"
"Chính là cái đó, cái đó cái đó --" Thanh niên tóc vàng vành tai hơi đỏ, ngượng ngùng nói: "Anh gọi em trước mặt Lệ Niên..."
"Bé cưng?"
Phong Bất Yếm nhẹ giọng mở miệng, giọng nói thanh vốn đã tràn đầy từ tính, lại bị cố ý hạ thấp xuống, trong âm cuối kéo dài thậm chí còn mang theo một chút ý trêu chọc.
Đôi tai Sở Thời Thời lập tức đỏ bừng, "piu" một tiếng biến thành vây tai.
Sở Thời Thời: "Hì hì hì."
Phong Bất Yếm hỏi: "Thích anh gọi em như vậy?"
"Ngẫu nhiên nghe một chút cũng không tệ." Sở Thời Thời ôm đầu gấu trúc nhìn, cười đến mức thấy răng không thấy mắt.
Phong Bất Yếm cũng cười, cúi đầu hôn hôn cậu.
*
Khi hai người về đến căn cứ, thời gian vẫn còn sớm.
Sở Thời Thời nửa ngày cũng không chịu ngồi yên, ăn cơm trưa nghỉ ngơi một lát thì kéo Phong Bất Yếm cùng đi đến sân huấn luyện.
Phong Bất Yếm nhìn ra cậu dường như còn hưng phấn hơn bình thường, liền cười hỏi: "Đây là hóa căng thẳng thành động lực à?"
Sở Thời Thời nghiêm túc gật đầu nói: "Lỡ như ngày mốt có tình huống nguy cấp, em còn có thể --"
Phong Bất Yếm: "Giúp được một chút?"
Sở Thời Thời có chút ngượng ngùng nói: "Em còn có thể chạy nhanh hơn một chút, cố gắng không kéo chân sau của mọi người."
Cậu vừa mới huấn luyện xong không bao lâu, đối mặt với những thợ săn hàng đầu có nhiều năm kinh nghiệm thực chiến như Lệ Niên, cậu nhiều lắm cũng chỉ là một tay mới, có thể không kéo chân sau đã là chuyện cậu có thể giúp được nhiều nhất rồi.
Phong Bất Yếm cười khẽ một tiếng nói: "Định vị cho mình rõ ràng như vậy à?"
Sở Thời Thời nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Tự biết mình biết ta thì em vẫn có."
Phong Bất Yếm nhịn không được duỗi tay xoa đầu thanh niên một phen: "Đừng quá coi thường bản thân, thực lực hiện tại của em đã mạnh hơn rất nhiều người rồi."
Sở Thời Thời chỉ cho rằng hắn đang an ủi mình, bắt đầu nội dung huấn luyện của ngày hôm nay.
Sau khi huấn luyện xong, Sở Thời Thời thở phào một hơi, sau đó kéo Phong Bất Yếm đi tắm.
Dòng nước ấm áp trong bồn tắm rất thoải mái, Sở Thời Thời nhắm mắt lại thở dài một tiếng, rất nhanh sau đó liền dựa vào một lồng ngực còn nóng hơn cả nhiệt độ nước.
Bàn tay hơi thô ráp nhẹ nhàng đặt lên vai Sở Thời Thời, lực độ vừa phải giúp cậu ấn bóp, giảm bớt cảm giác đau nhức của cơ bắp sau khi huấn luyện rất tốt.
Sở Thời Thời thả lỏng thân thể ngả ra sau một chút, trong miệng lẩm bẩm: "Bên trái một chút, lại lên trên một chút... Mạnh hơn một chút -- ừm, thoải mái..."
Phong Bất Yếm chịu thương chịu khó giúp cậu mát xa, hắc mâu thoáng nheo lại, đột nhiên há miệng cắn lên đầu vây tai bị hơi nước hun đến đỏ ửng của thanh niên.
Một ngụm này cũng không nặng, Sở Thời Thời rụt cổ lại, không thấy đau, nhưng cảm giác ngứa ngáy tê dại lại như dòng điện, "tê" một tiếng liền thuận theo đầu vây tai chạy đến khắp các nơi trên cơ thể cậu.
Ở bên nhau lâu như vậy rồi, Sở Thời Thời không thể nào không biết ý tứ của Phong Bất Yếm.
Cậu liếm bờ môi có chút khô, ngầm đồng ý mà ngả ra sau, để lưng mình dán chặt vào lồng ngực của Phong Bất Yếm.
Phong Bất Yếm khàn giọng cười một tiếng nói: "Em đúng là càng ngày càng phóng khoáng hơn trước rồi."
Sở Thời Thời liếc xéo hắn một cái: "Vậy nếu không... Em vẫn nên giống như trước kia, rụt rè một chút?"
Gương mặt thanh niên tóc vàng rất đỏ, không biết là do hơi nước trong bồn tắm hay là nhiệt độ trong cơ thể cậu tự thiêu cháy lên.
Phong Bất Yếm khẽ cắn lên đầu vây tai nhòn nhọn của thanh niên, lại hôn lên đôi môi đỏ quá mức của đối phương, hàm hồ nói: "Không, như vậy rất tốt."
Hai người ở trong bồn tắm ngâm ước chừng một tiếng đồng hồ, khi tắm rửa xong đi ra thì trời đã tối đen.
Bọn họ lỡ mất thời gian ăn tối ở căn cứ, Phong Bất Yếm liền vận dụng chức quyền để người ta chuẩn bị một bữa ăn nhỏ riêng.
"Món thanh đạm thôi." Hắn nói: "Lại giúp lấy một tuýp thuốc mỡ trị thương, loại có dược tính ôn hoà một chút."
Phương Luật đáp một tiếng, không bao lâu sau đã đưa đến những thứ mà Phong Bất Yếm cần.
Phong Bất Yếm mở cửa nhận lấy khay từ tay Phương Luật: "Cảm ơn."
Phương Luật lắc đầu, ánh mắt khi nhìn về phía Phong Bất Yếm lại không tự chủ được mà khựng lại, dừng trên cổ và xương quai xanh đang lộ ra ngoài của đối phương, nơi đó phủ đầy những vết đỏ ửng ái muội, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến người ta mơ màng liên tưởng lung tung.
Phong Bất Yếm khẽ nhướng mày hỏi: "Sao vậy?"
Phương Luật vội vàng thu hồi tầm mắt nói: "Không có gì, Phong đội anh... Nếu còn chuyện gì thì cứ phân phó tôi."
Phong Bất Yếm ừ một tiếng rồi đóng cửa lại, xoay người đi về phía mép giường trong phòng. Thanh niên tóc vàng đang nằm sấp trên đó, ôm thiết bị đầu cuối không biết đang xem cái gì.
"Thuốc đến rồi." Phong Bất Yếm nói: "Anh bôi thuốc giúp em nhé?"
Nghe vậy, Sở Thời Thời đặt thiết bị đầu cuối xuống giường lăn qua lăn lại hai cái, xoay người đến bên cạnh Phong Bất Yếm, đặt đầu lên chân hắn, bĩu môi nói: "Lại đây."
Phong Bất Yếm chấm một ít thuốc mỡ bôi vào khóe môi cậu, đôi môi của thanh niên vẫn còn sưng đỏ, khóe miệng một bên càng nứt ra một vết th.ương nhỏ, nhìn thảm th.ương vô cùng.
"Còn đau không?" Phong Bất Yếm hỏi.
Sở Thời Thời ừm một tiếng nói: "Sao có thể không đau."
Phong Bất Yếm an ủi xoa xoa đầu cậu, trong giọng nói mang theo vài phần áy náy: "Xin lỗi."
"Cũng không thể trách anh được." Vành tai Sở Thời Thời lại có xu hướng đỏ ửng: "Ai bảo anh thiên phú dị bẩm, không có cách nào mà."
Câu nói sau cùng cậu nói rất mơ hồ, Phong Bất Yếm không nghe rõ lắm.
Sở Thời Thời trong lòng nho nhỏ thở dài một hơi, cậu vốn tưởng rằng hôm nay sẽ tiến hành bước trị liệu cuối cùng với Phong Bất Yếm, ai ngờ hắn lại nói, sắp đến sinh nhật Lệ Niên rồi, trước đó không thể xảy ra bất cứ sai sót gì.
-- Ai mà làm xong ba ngày mà vẫn chưa thể khôi phục đến trạng thái đỉnh cao chứ!
Lúc đầu Sở Thời Thời nghĩ như vậy, nhưng... Nếu là Phong Bất Yếm, thì ba ngày với hắn có lẽ thật sự hơi không đủ.
Thuốc mỡ mát lạnh làm dịu cơn đau nhói ở khóe miệng Sở Thời Thời rất tốt, thuốc mỡ mang theo mùi quả đào, Phong Bất Yếm giúp cậu bôi xong thuốc, hai người lại trao nhau một nụ hôn mang theo mùi vị mỡ đào.
"Ăn chút gì đi." Phong Bất Yếm nói: "Anh bảo họ làm món cua hấp em thích."
Mắt Sở Thời Thời sáng lên, lật người một cái đã ngồi dậy, thiết bị đầu cuối theo động tác của cậu lạch cạch một tiếng rơi sang một bên.
Phong Bất Yếm vô tình liếc mắt một cái, hơi sững sờ hỏi: "Sao đột nhiên lại xem khoáng thạch?"
"Chọn quà cho Lệ Niên đấy." Sở Thời Thời đang chiến đấu với mai cua, đầu cũng không ngẩng lên mà trả lời: "Sinh nhật Lệ Niên, chúng ta cũng không thể đến tay không chứ?"
"Chọn đá cho Lệ Niên à?" Phong Bất Yếm khẽ nhướng mày nói: "Không cần phiền phức như vậy, anh có đây."
Sở Thời Thời sửng sốt, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Phải là hòn đá cực kỳ xấu xí nha, anh có?"
"Đương nhiên là có." Phong Bất Yếm vừa nói, cổ tay lật một cái đã lấy một khối từ trong nút không gian ra: "Hơn nữa có rất nhiều, tùy tiện chọn một khối."
Đây là một khối đá màu vàng nâu nhạt, hình dạng vô cùng bất quy tắc. Sở Thời Thời nheo mắt lại, cảm thấy hòn đá này nhìn có hơi giống một đống phân.
"Hòn đá này nhìn thật thối." Sở Thời Thời ghét bỏ xua xua tay: "Cứ lấy khối này đi, tặng cho Lệ Niên đúng là quá hợp, anh lấy ở đâu ra vậy?"
"Hải quái trên tinh cầu Lan Ni Đặc cho." Phong Bất Yếm thu lại hòn đá, cười nói: "Vốn định dùng những hòn đá này làm thành một buổi triển lãm đá xấu, mời Lệ Niên đến ngắm, xem ra bây giờ không cần rồi."
Trực tiếp tặng gã một khối chẳng phải càng tốt hơn à?
Tác giả có lời muốn nói:
Lệ Niên: Trước khi offline còn phải chịu một đợt công kích tinh thần đúng không? Tôi thật sự cảm ơn các người.[Cười.jpg]
-----
Lời edit: mê cái cách tác giả không để cho Lệ Niên nghi ngờ tại sao chú Tần thuộc Huyết tộc với Phong Bất Yếm cùng tới Hiệp Hội mặc dù biết chuyện Sở Thời Thời là nhân ngư, liên quan tới chuyện Lệ Thâm bị bắt. Cũng mê cái cách tác giả để nhân vật cứ tới Hiệp Hội là phải xuống bãi đổ xe ngầm dựng cơ giáp (mặc dù có nút cơ giáp) chứ không được đi đường khác ☺️☺️
Chương Trước
0 Nhận xét