Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 69
Ba ngày sau, Phong Bất Yếm dẫn theo Sở Thời Thời đúng giờ đến tiệc sinh nhật của Lệ Niên.
Quy mô tổ chức tiệc sinh nhật của Lệ Niên cũng không lớn, những người đến đều là bạn cũ thâm giao với gã, duy chỉ có Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời là ngoại lệ.
Theo như lời Lệ Niên nói, bởi vì hắn và hai người bọn họ nhất kiến như cố, mặc dù thời gian quen biết không lâu nhưng tình cảm không khác gì những người bạn cũ khác.
Thủ đoạn kéo gần quan hệ cực kỳ cũ kỹ, nhưng Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời lại vô cùng phối hợp.
Địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật là một biệt thự ở trung tâm thành phố Thợ Săn, biệt thự này là một trong những bất động sản dưới danh nghĩa của Lệ Niên, chuyên dùng để tổ chức các loại tiệc và tụ tập.
Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời tới không sớm lắm, khi đến biệt thự, Lệ Niên đang đứng ở cửa biệt thự nói chuyện với người khác rất vui vẻ.
Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời đứng sang một bên chờ một lát, đợi đến khi hai người nói chuyện xong, bọn họ mới tiến lên phía trước.
"Chúc mừng sinh nhật, Lệ đội." Phong Bất Yếm nhiệt tình nói.
Sở Thời Thời vẫn đội đầu gấu trúc kia, đưa hộp quà được gói kỹ càng trong tay qua: "Chúc mừng sinh nhật."
"Cảm ơn." Lệ Niên nhận lấy hộp quà, tầm mắt vừa lướt qua hộp quà thì toàn bộ người cứng đờ bằng mắt thường có thể thấy được: "Cái, đây là..."
Hộp quà phối hai màu đen trắng xinh đẹp, phía trên nắp hộp in hình đầu gấu trúc màu bạc, ruy-băng thắt nơ in đường chỉ bạc làm cho cả hộp quà trông khá cao cấp, mà ở giữa nắp hộp có một khu vực tròn được làm bằng vật liệu trong suốt đặc biệt.
Xuyên qua khu vực trong suốt đó, Lệ Niên nhìn thấy rõ ràng món quà bên trong hộp --
Đó là một hòn đá.
Một khối đá màu vàng nâu, bất kể là hình dạng hay chất liệu đều nhìn rất giống thứ gì đó không thể miêu tả được... Là một hòn đá xấu xí.
Phong Bất Yếm cười nói: "Đây là khoáng thạch đặc biệt tôi mang về từ đáy biển hành tinh Lan Ni Đặc đấy, tôi và bé cưng phát hiện ra nó trong cung điện nhân ngư, cảm thấy nó bất kể là chất liệu hay ngoại hình đều rất đặc biệt, rất có giá trị sưu tầm."
Sở Thời Thời đội đầu gấu trúc gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi và Phong ca vốn định tự mình cất giữ, nhưng vừa vặn gặp phải ngày sinh nhật Lệ đội trưởng, Lệ đội lại hiếm khi có cùng phẩm vị với chúng tôi, tôi và Phong ca thương lượng một phen, quyết định tặng khối khoáng thạch này cho Lệ đội."
Đầu gấu trúc: Anh sẽ thích nó chứ? Anh nhất định sẽ thích nó chứ?jpg
Ý cười trong đáy mắt Phong Bất Yếm càng sâu: "Những thứ đẹp đẽ tất nhiên vẫn phải giao cho người có phẩm vị có thể thưởng thức chúng mới có thể thực hiện giá trị vốn có của nó."
Lệ Niên: "..."
Gã cố gắng để biểu cảm của mình trông bình thường, khó khăn nặn ra một nụ cười cảm kích: "Cảm tạ đã từ bỏ thứ yêu thích, tôi nhất định sẽ cất giữ thật tốt."
Lệ Niên không dám nhìn hòn đá này thêm lần nào nữa, sau khi thu hộp quà lại liền mang theo hai người tiến vào bên trong biệt thự.
Bữa tiệc còn một lúc nữa mới chính thức bắt đầu.
Lệ Niên tiếp đón những vị khách khác ở phía trước, Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời tìm một góc ngồi xuống, nhìn như là đang ăn bánh ngọt trên bàn trà dùng để chiêu đãi khách, trên thực tế lại đang dùng tinh thần lực lén lút truyền âm.
"Bộ trưởng Nghiêm đã tự mình dẫn đội chờ ở gần đây, bên ngoài phòng thí nghiệm cũng đã bố trí xong." Phong Bất Yếm nói: "Đợi người ở đây đến đông đủ, bữa tiệc chính thức bắt đầu, bộ trưởng Nghiêm sẽ mang người trực tiếp xông vào."
Sở Thời Thời gật đầu, lúc Nghiêm Thu Hồ và Phong Bất Yếm bàn bạc về kế hoạch lần này thì cậu có ở bên cạnh, cũng nhớ những chi tiết này.
Chờ một lát, đợi đến khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, cậu và Phong Bất Yếm tìm một cơ hội tiếp cận Lệ Niên, đảm bảo nếu Lệ Niên sớm phát hiện ra điều gì khác thường thì sẽ có người kịp thời kiềm chế phục gã.
Như bản thân Lệ Niên nói, bữa tiệc sinh nhật lần này của gã thật ra cũng không mời nhiều người, nhưng Phong Bất Yếm vẫn nhìn thấy không ít bóng dáng quen thuộc trong đám đông.
Những người này đều là người Lệ Niên kết giao, bề ngoài thoạt nhìn hào nhoáng, sau lưng không biết đã làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu với gã.
Không bao lâu sau, những người mà Lệ Niên mời đã đến đông đủ, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Lệ Niên ở phía trước nói một đoạn lời cảm ơn vô cùng ngắn gọn, cảm ơn mọi người đã nể mặt đến dự sinh nhật của gã, cũng hy vọng mọi người chơi vui vẻ trong bữa tiệc, vân vân.
Nói xong, gã giơ ly rượu lên, kính một ly với tất cả mọi người có mặt ở đây.
Sở Thời Thời chú ý đến, ánh mắt của Lệ Niên luôn cố ý vô tình hướng về phía bọn họ, nhưng Sở Thời Thời có thể cảm giác được, Lệ Niên cũng không phải là đã phát hiện ra cái gì, chỉ là vẫn đang cố gắng lôi kéo bọn họ vào cùng một phe.
Sau khi lời cảm ơn kết thúc, Lệ Niên nhận lấy một ly rượu mới từ trong tay người hầu, chậm rãi đi về phía hai người Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời.
Những vị khách còn lại cũng tụm ba tụm năm tụ lại với nhau, bọn họ đều rất quen thuộc với Lệ Niên, ít nhiều gì cũng có không ít giao tình với nhau, chỉ có Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời là ngoại lệ.
Nhưng tất cả mọi người có mặt đều đã mặc định, nếu Lệ Niên đã mời người đến dự tiệc sinh nhật của gã, vậy thì bất luận thời gian dài hay ngắn, hai người này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành 'đồng bạn' của họ.
Danh tiếng của Phong Bất Yếm trong Hiệp Hội Thợ Săn không cần phải nói cũng biết, mà Sở Thời Thời thân là nhân ngư, sự chú ý nhận được cũng không hề thấp hơn Phong Bất Yếm, thậm chí còn hơn.
Có không ít người từ xa gật đầu ra hiệu với bọn họ, cũng có người nâng ly rượu lên với họ, thậm chí có người muốn trực tiếp đi đến chỗ Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời, nhưng sau khi nhìn thấy bóng dáng của Lệ Niên, họ lại tương đối ăn ý dừng bước.
Sở Thời Thời thu tất cả chuyện này vào đáy mắt, thầm nghĩ nhiệm vụ mà bộ trưởng Nghiêm giao cho bọn họ thật ra không khó, tâm cảnh giác của Lệ Niên quả thực rất mạnh, nhưng là đó là khi có người tìm cơ hội đến gần gã.
Có bao nhiêu người sẽ sinh ra tâm cảnh giác với người mình chủ động tiếp cận đây? Lệ Niên tự phụ đến cực điểm, gã sẽ không cho rằng ánh mắt nhìn người của mình có vấn đề, tất nhiên cũng sẽ không quá cảnh giác với Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời mà gã chủ động mời đến.
Sở Thời Thời khẽ hít sâu một hơi dưới đầu gấu trúc, biểu cảm của đầu gấu trúc hoàn toàn nằm trong sự khống chế thủ công của cậu, sợ đầu gấu trúc nhảy ra một biểu tượng cảm xúc kỳ kỳ quái quái nào đó làm rối loạn kế hoạch.
Phong Bất Yếm không dấu vết gật đầu, ẩn ý nói với Sở Thời Thời, hắn đã phát ra tín hiệu 'hành động' cho Nghiêm Thu Hồ.
Lệ Niên đứng ở bên cạnh hai người, hỏi: "Trong ấn tượng của tôi, Phong đội vẫn là lần đầu tiên đến tham gia kiểu tiệc này đúng không?"
Phong Bất Yếm gật đầu: "Đúng vậy, trước kia vẫn luôn vội vàng làm nhiệm vụ."
"Thật ra là vinh hạnh của tôi." Lệ Niên cười nói: "Tôi lớn hơn hai người vài tuổi, nếu hai người không ngại thì có thể gọi tôi một tiếng Lệ ca."
Tiếng Lệ ca này, Sở Thời Thời thật sự có chút gọi không ra.
Nhưng may mắn là, bên ngoài biệt thự kịp thời truyền đến từng đợt xao động, cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ.
Lệ Niên nhíu mày, buông ly rượu đi về phía cửa, Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời theo sau lưng gã, giả vờ không biết chuyện mà hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Lệ Niên không nói chuyện, lông mày nhíu rất chặt, khi đi ngang qua cửa sổ thì nhìn thấy những thợ săn công vụ đã xông vào sân biệt thự, sắc mặt biến đổi, đồng tử co rút.
Cửa biệt thự bị người ta gõ, giọng nói của Nghiêm Thu Hồ rõ ràng truyền vào: "Bộ công vụ đang thi hành nhiệm vụ, xin hãy mở cửa phối hợp điều tra!"
Ngón tay Phong Bất Yếm buông thõng bên hông khẽ rung lên, dư quang tầm mắt vẫn luôn gắt gao theo dõi Lệ Niên.
Ngoài ý muốn xảy ra làm gián đoạn bữa tiệc lần này, thần sắc Lệ Niên hơi trầm xuống, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay gã, chứng tỏ trong lòng cũng không bình tĩnh.
Mắt gã rất tinh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người dẫn đội là Nghiêm Thu Hồ.
Là loại nhiệm vụ gì mới có thể khiến bộ trưởng Bộ công vụ tự mình dẫn đội thi hành?
Mặt mày Lệ Niên âm trầm, mở cửa biệt thự bình tĩnh nói: "Thì ra là bộ trưởng Nghiêm, không biết đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay là ngày --"
Tuy nhiên Nghiêm Thu Hồ lại không có kiên nhẫn đợi gã nói xong, trực tiếp phất tay để những thợ săn công vụ đằng sau chế phục Lệ Niên: "Lệ Niên, bộ công vụ nghi ngờ anh vi phạm luật pháp tinh tế một cách nghiêm trọng, xin đi với chúng tôi một chuyến."
Lệ Niên cũng không giãy dụa, thậm chí không lộ ra chút hoảng hốt nào: "Bộ trưởng Nghiêm, phàm là làm việc đều cần phải có chứng cứ."
"Chứng cứ đương nhiên sẽ có." Nghiêm Thu Hồ đẩy đẩy gọng kính, đè thấp giọng nói: "Lệ Niên, trên thế giới này không có bức tường nào là không lọt gió, bất luận là ai, đều phải chịu trách nhiệm với việc mình đã làm."
Đồng tử Lệ Niên co rút, Sở Thời Thời chú ý đến, thiết bị đầu cuối trên cổ tay gã đột nhiên phát ra một tiếng "đinh" Âm thanh đó không giống tiếng chuông bình thường, dường như là một loại âm thanh nhắc nhở đặc biệt nào đó.
Chỉ có Lệ Niên biết, âm thanh nhắc nhở đặc biệt này biểu thị, phòng thí nghiệm của gã đã xảy ra chuyện.
Trong lòng Sở Thời Thời theo bản năng cảm thấy không ổn, giây tiếp theo trước mắt đột nhiên tối sầm lại, dưới chân đột nhiên trống rỗng, chỗ vai và cổ truyền đến đau nhức.
Cậu bị Lệ Niên khống chế rồi.
Lệ Niên không biết đã thoát khỏi chế phục của thợ săn công vụ thế nào, một tay bóp chặt cổ cậu, tay còn lại giơ súng năng lượng kề lên huyệt thái dương cậu, giọng điệu âm u: "Thả tôi ra, tôi sẽ thả cậu ta."
Đồng tử Phong Bất Yếm co rụt lại, hắn vẫn luôn chú ý đến động tác của Lệ Niên, nhưng lại không bắt được bất kỳ tín hiệu muốn phản kháng nào của gã.
Sở Thời Thời lại biết, đây chính là phúc lợi mà Lệ Niên thân là vận mệnh chi tử được chọn nhận được từ thế giới này.
Phúc lợi như vậy cực kỳ đặc thù, đủ để Lệ Niên tìm được biện pháp đào thoát khi đối mặt với các loại hiểm cảnh.
Nhưng Linh Linh Bá đã nói với Sở Thời Thời, vận mệnh chi tử mặc dù sẽ chịu sự ân huệ của thế giới, nhưng ân huệ này không phải là vô hạn, chỉ cần phá vỡ một lần, hào quang vận mệnh trên người Lệ Niên sẽ vỡ vụn, từ nay về sau bị thế giới coi là vận mệnh giả đã bỏ mạng.
Lệ Niên có thể thoát khỏi chế phục mà chuyển sang khống chế cậu hẳn là dựa vào sự ban tặng mà ý thức thế giới đã từng ban cho gã, ví dụ như một pháp khí thần kỳ có thể khiến gã thoát khỏi sự khống chế, mà ý thức thế giới vì duy trì sự cân bằng chung của thế giới, ban tặng cho vận mệnh chi tử sẽ không quá vượt ra khỏi sự cân bằng.
Pháp khí đặc biệt như vậy, trong một khoảng thời gian Lệ Niên chỉ có thể sử dụng một lần. Biện pháp phá vỡ sự ban tặng của thế giới, chính là sau khi Lệ Niên sử dụng vật ban tặng này, thành công ngăn cản gã đào thoát, thành công bắt giữ gã.
Chỉ cần lần này thành công, vậy thì Lệ Niên đã không còn hào quang vận mệnh, sẽ không còn vận may như trước nữa, ý thức thế giới thậm chí sẽ chủ động thu hồi những ban tặng mà nó đã từng ban cho gã.
Chỉ cần lần này có thể thành công --
Trong nháy mắt này Sở Thời Thời lại đột nhiên cảm thấy may mắn, may mắn vì Lệ Niên chọn người làm con tin là cậu.
Trong tất cả những người có mặt, chỉ có cậu là người từng du ly ngoài thế giới này, ý thức thế giới không có ảnh hưởng lớn đến cậu, có lẽ cậu là người duy nhất trong số những người có mặt có thể phá vỡ thân phận vận mệnh chi tử của Lệ Niên.
Sắc mặt Nghiêm Thu Hồ đại biến: "Lệ Niên, tôi khuyên anh buông vũ khí xuống, đừng sai càng thêm sai!"
Lệ Niên lại cười lạnh một tiếng, lặp lại lời nói trước đó: "Muốn cậu ta còn sống thì để tôi rời đi."
Sắc mặt Phong Bất Yếm căng thẳng, đại não xoay chuyển thật nhanh suy nghĩ xem nên dùng cách nào để giải cứu mà không làm Sở Thời Thời bị th.ương, hơi thở trong cơ thể mơ hồ bắt đầu không ổn định, thậm chí kẹp xương tai màu đen bên tai trái cũng bắt đầu ẩn ẩn ửng đỏ.
Đúng lúc này, từ góc độ mà Lệ Niên không thể thấy, Phong Bất Yếm đột nhiên nhìn thấy biểu cảm đầu gấu trúc của Sở Thời Thời đã thay đổi.
Đầu gấu trúc: Vẫn phải để tui ra tay.jpg
Phong Bất Yếm: "......?"
Trong đầu có gì đó chợt lóe lên rồi biến mất, Phong Bất Yếm mắt sắc liếc thấy ngón tay buông thõng bên hông của Sở Thời Thời động đậy, đó là tín hiệu đã hẹn trước giữa bọn họ.
Sở Thời Thời đang nói với hắn: Đừng hoảng hốt, tùy cơ ứng biến.
Chỉ trong nháy mắt, Phong Bất Yếm đã nối liền với mạch não của Sở Thời Thời.
Sở Thời Thời: "Lệ Niên, anh có biết không?"
Cậu bị Lệ Niên bóp cổ, nói chuyện đứt quãng nghe có chút không rõ ràng lắm.
Lệ Niên không có ý định quan tâm tới cậu, Sở Thời Thời liền tự nói tiếp: "Chọn tôi làm con tin, là quyết định sai lầm nhất mà anh từng làm."
Bàn tay bóp cổ cậu càng dùng sức hơn, Lệ Niên cười lạnh một tiếng, vừa muốn há miệng nói gì đó, trong tay lại đột nhiên trống không.
Đồng tử gã co rụt lại, theo bản năng cúi đầu nhìn một chút.
Người bị gã khống chế đã biến mất không thấy, chỉ còn lại một đống quần áo rơi trên mặt đất, cái đầu gấu trúc màu đen trắng kia "bộp" một tiếng đập xuống đất, màn hình biểu cảm của đầu gấu trúc phía trước vừa vặn đối diện với gã.
Gấu trúc đầu: Không ngờ tới chứ gì? Lêu lêu lêu.jpg
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Thời Thời: Chơi kích thích ghê [hì hì.jpg]
Còn hai đến ba chương nữa là kết thúc chính văn 0w0
----
Lời edit: chuyên mục tự thắc mắc tự giải thích: Mấy khách mời kia không ra tay giải cứu chắc là do nhân viên công vụ đã khống chế hết rồi. Còn tại sao Lệ Niên không để người khác tự mở cửa mà phải tự lên chi cho bị bắt.... Chắc để thể hiện vị trí chủ nhà nên không muốn người khác mở giùm☺️. Mà tại sao bộ công vụ đi bắt người còn gõ cửa đợi người ta mở mà không lao vào luôn, chắc tại sợ Lệ Niên với mấy người ở trong bất ngờ chạy trốn...
0 Nhận xét