Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 70

Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 70

Lệ Niên căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng thân thể mách bảo gã, gã nên từ bỏ con tin ban đầu, đi tìm một con tin mới.

Nhưng còn chưa đợi Lệ Niên có động tác gì, giây tiếp theo, trùng kích cực lớn đánh úp lại, vào lúc mà tất cả mọi người đều không phản ứng kịp lại, Phong Bất Yếm hung hăng đè gã xuống đất, nhanh chóng tháo khớp xương vai gã.

Nghiêm Thu Hồ theo sát phía sau, lấy ra thiết bị kiểm soát dị năng đặc chế của bộ công vụ, "cạch" một tiếng khóa chặt vào tứ chi và cổ Lệ Niên.

Lệ Niên kêu một tiếng, t.àn b.ạo trong đáy mắt càng ngày càng nồng đậm, gã há miệng còn muốn nói gì đó, Phong Bất Yếm lại nhanh hơn một bước vươn tay, nhét miếng vải vo thành một cục vào miệng gã.

Miếng vải kia là hắn vừa rút từ tay người hầu đang ngây ngốc ở một bên, nó vừa được dùng để lau bàn bẩn, mùi vị vô cùng kỳ diệu.

Sắc mặt Lệ Niên điên cuồng thay đổi, cuối cùng ẩn ẩn lộ ra một vẻ tái mét muốn nôn ra.

Nghiêm Thu Hồ mở số khống chế của thiết bị kiểm soát dị năng đến mức cao nhất nhưng vẫn thấy không bảo đảm, dứt khoát tiêm cho Lệ Niên một liều thuốc thả lỏng cơ bắp và tan rã tinh thần, đợi đến khi Lệ Niên bị buộc phải lâm vào hôn mê không còn năng lực hành động, bảo đảm gã sẽ không còn dù là một phần vạn cơ hội chạy trốn nữa, lúc này mới phất tay bảo người đem gã đi.

Những người khác ở hiện trường yến tiệc cũng lần lượt bị thợ săn công vụ mang đi, phần lớn những người này đều lên cùng một thuyền với Lệ Niên, có lẽ trong đó có một số ít không phải, mà đợi đến khi Nghiêm Thu Hồ điều tra rõ chân tướng sự việc, tất nhiên sẽ không mãi giam giữ những người vô tội đó.

Hiện trường rất nhanh chỉ còn dư lại hai người Nghiêm Thu Hồ, Phong Bất Yếm, cùng với một bộ quần áo rải rác trên mặt đất và một cái đầu gấu trúc với gói biểu cảm không ngừng nhảy nhót.

Phong Bất Yếm nhắm mắt lại, giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy kẹp xương tai hơi nóng lên bên tai trái, ngay cả hô hấp hỗn loạn cũng không kịp bình phục, lập tức ngồi xổm xuống, duỗi tay lật qua lật lại đống quần áo.

Nghiêm Thu Hồ có chút do dự hỏi: "Phong đội, Tiểu Sở cậu ấy--"

"Cậu ấy không sao." Phong Bất Yếm giọng điệu chắc chắn, động tác trên tay cũng không dừng lại, dường như đang tìm kiếm gì đó.

Giây tiếp theo, cái đầu gấu trúc kia đột nhiên động đậy. Dữ tức chính lý*.

*Dữ tức chính lý (与息正理): "Hòa nhịp với hơi thở, khớp với lý lẽ/ hợp với trật tự", hoặc "Mọi thứ như hòa vào hơi thở, trở nên hợp lẽ một cách tự nhiên. Edit không hiểu ý tác giả khi nhét câu này vào lắm.

Tay Phong Bất Yếm lật quần áo khựng lại, hắc mâu đảo qua, nhìn về phía đầu gấu trúc ở một bên, liền thấy đầu gấu trúc được nhấc lên một khe hở, một lát sau, một cái đầu nhỏ vàng vàng từ trong khe hở thò ra, đôi vây tai nho nhỏ màu lam xinh đẹp run rẩy, đôi mắt xanh biếc nhìn hắn chằm chằm: "Phong Bất Yếm."

Một cánh tay nhỏ nhắn vươn ra, Phong Bất Yếm tâm lĩnh thần hội mà lấy từ trong thiết bị đầu cuối ra một bộ quần áo mini đưa tới chỗ tay nhỏ.

Sau khi Sở Thời Thời nhận lấy quần áo mini, nhanh chóng rụt đầu và tay về, đầu gấu trúc "bộp" một tiếng đóng lại, bên trong truyền ra tiếng sột soạt của vải vóc cọ xát.

Nghiêm Thu Hồ mở to mắt, kinh ngạc đến mức giọng nói cũng biến đổi: "Tiểu, Tiểu Sở? Đây là dị năng của cậu ấy à?"

Phong Bất Yếm khẽ ừ một tiếng, ánh đỏ trên kẹp xương tai bên tai trái còn chưa hoàn toàn biến mất, vẫn nguy hiểm mà nhấp nháy hồng quang.

Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đó là hòn đá nhỏ của hắn, hòn đá nhỏ không hề bị thương.

Sở Thời Thời trong đầu gấu trúc rất nhanh đã mặc xong quần áo, ngay khoảnh khắc vừa thò đầu ra, cậu đã chú ý đến màu sắc kẹp xương tai của Phong Bất Yếm không đúng, cái này đại diện cho lực lượng trong cơ thể đối phương đang ở bờ vực mất khống chế.

Người mini tóc vàng dùng sức đẩy đầu gấu trúc, từ bên trong chui ra, còn chưa đợi cậu đứng vững thì đã bị một bàn tay to vững vàng nâng lên.

Phong Bất Yếm rũ mắt xuống, một tay nâng hòn đá nhỏ của mình, tay còn lại chậm rãi ôm đối phương vào lòng bàn tay, ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ mái tóc vàng mềm mại của người mini.

Giọng hắn khàn khàn, bên trong còn mang theo một tia sợ hãi và tự trách: "Xin lỗi." 

Người mini tóc vàng xoay người ôm lấy ngón tay hắn, hôn một cái trên lòng bàn tay hơi thô ráp của hắn, còn thân mật dùng má mềm mại cọ tới cọ lui.

"Đây không phải lỗi của anh." Sở Thời Thời nhẹ giọng nói: "Anh biết mà, là Lệ Niên gã -- là gã bật hack rồi."

Phong Bất Yếm không nói chuyện, trầm mặc cúi đầu hôn người mini trong lòng bàn tay, màu sắc kẹp xương tai dần dần ổn định lại, khôi phục thành màu đen ban đầu. 

Sở Thời Thời bị hắn hôn đến lảo đảo, ngã ngồi xuống lòng bàn tay Phong Bất Yếm. 

Cậu ai yo một tiếng nói: "Anh biết không? Lúc anh hôn em như vậy khiến em tưởng rằng anh muốn ăn em luôn."

Đầu cậu nhỏ như vậy, miệng Phong Bất Yếm lại lớn như vậy, hôn tới mức Sở Thời Thời suýt chút nữa mắc chứng sợ vật khổng lồ.

Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng, giọng nói mang theo chút khàn khàn: "Từ một ý nghĩa nào đó thì, em nói không sai, anh quả thật rất muốn ăn em luôn."

Sở Thời Thời ngẩn người một chút, lập tức phản ứng lại ý tứ ẩn trong lời nói Phong Bất Yếm, cậu giậm giậm chân đá nhẹ lòng bàn tay Phong Bất Yếm một cái, vành tai đỏ bừng, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có Phong Bất Yếm có thể nghe thấy: "Bộ trưởng Nghiêm còn ở đây kìa..."

Phong Bất Yếm cong cong môi, đặt người mini tóc vàng ngồi vững lên vai, rũ mắt nhìn thoáng qua thiết bị đầu cuối vẫn luôn kêu không ngừng từ nãy đến giờ.

Là tin nhắn Long Nham và An Tư gửi đến, bốn người bọn họ bị Phong Bất Yếm phái đi chi viện cho một tiểu đội công vụ khác, lúc này gửi tin nhắn đến chính là thông báo cho Phong Bất Yếm tin tức bọn họ công phá phòng thí nghiệm thành công.

Không chỉ công phá thành công, bởi vì bọn họ đột ngột công kích, hơn nữa đã chuẩn bị tốt từ trước, nên đã kịp thời ngăn chặn chương trình tự hủy trong phòng thí nghiệm cũng, tất cả chứng cứ đều được bảo tồn nguyên vẹn.

Có thể nói, hành động lần này vô cùng thuận lợi.

Phong Bất Yếm trả lời lại: [Đã nhận được, vất vả cho mọi người rồi.]

Nghiêm Thu Hồ hiển nhiên cũng nhận được tin tức hành động thành công từ đội viên bên kia, sau khi xác định Sở Thời Thời quả thật không có việc gì liền gật đầu với hai người: "Tiếp theo còn rất nhiều chuyện phải xử lý, tôi đi trước đây." 

Phong Bất Yếm gật đầu, mang theo Sở Thời Thời trở lại cơ giáp.

Người mini tóc vàng bị Phong Bất Yếm đặt lên bảng điều khiển, Phong Bất Yếm lấy dịch dinh dưỡng từ nút không gian ra, cá khô nhỏ và thức ăn, vân vân, tất cả chất đống trước mặt người mini.

Khoảng thời gian này Sở Thời Thời ăn uống không tệ, năng lượng trong cơ thể tích trữ rất nhiều, nhưng dù là như vậy, một lần biến đổi hình thể cũng tiêu hao không ít năng lượng trong cơ thể cậu, giờ phút này càng là đói đến mức bụng kêu ùng ục.

Sở Thời Thời nhanh chóng uống hết nửa bình dịch dinh dưỡng, lại ôm một con cá khô nhỏ gần như lớn hơn cả người cậu lên, răng rắc răng rắc bắt đầu điên cuồng ăn cơm.

Phong Bất Yếm thiết lập xong lộ tuyến cơ giáp, nhẹ giọng hỏi: "Nếu muốn biến trở lại hình thể bình thường, nhanh nhất cần bao lâu?"

"Nếu ăn đủ nhiều... Một tiếng là đủ rồi." Sở Thời Thời tính toán thời gian, có chút mờ mịt hỏi: "Anh hỏi cái này làm gì?"

"Bởi vì anh không muốn đợi nữa, hòn đá nhỏ." Phong Bất Yếm duỗi tay khẽ vén một sợi tóc vàng bên sườn mặt người mini lên, giọng điệu rất nhẹ rất nhạt, thế nhưng trong hắc mâu cụp xuống lại cuộn trào một dòng nước ngầm khiến da đầu người khác tê dại: "Nhanh chóng biến lại đi, anh cảm thấy... anh cần một lần trị liệu hoàn toàn."

Da đầu Sở Thời Thời nổ tung, vây tai "piu" một tiếng liền biến ra. Hoàn, trị liệu hoàn toàn --- 

Người mini tóc vàng không hề đáp lại lời nói của Phong Bất Yếm, chỉ hơi cúi đầu, yên lặng tăng nhanh tốc độ ăn cơm, vây tai run đến gần như có thể nhìn thấy tàn ảnh.

 * 

Hai người rất nhanh đã trở lại căn cứ Liệt Dương.

Phong Bất Yếm không kịp đợi dừng cơ giáp ở trạm không gian, trực tiếp để cơ giáp dừng lại ở phía trước khu chung cư, nhanh chóng ôm người mini tóc vàng nhảy xuống đất.

Phương Luật vừa vặn đi ngang qua bị kinh hãi, vừa mở miệng: "Phong đội--"

Phong Bất Yếm liền nhanh chóng lướt qua từ bên cạnh anh ta, đi thẳng vào phòng, để lại cho anh ta một cái bóng lưng thoắt cái đã biến mất.

Phương Luật: "?"

Xảy ra đại sự gì à? Sao lại gấp gáp như vậy?

Sở Thời Thời bị Phong Bất Yếm nâng trong lòng bàn tay, thức ăn ăn vào đều đã bị cậu chuyển hóa thành năng lượng dùng để biến hóa cơ thể.

Cậu mím môi, bắt đầu từ khi Phong Bất Yếm nói ra câu cần trị liệu hoàn toàn kia ở trên cơ giáp, tim cậu vẫn luôn ở trạng thái mất kiểm soát.

-- Sao có thể gấp gáp như vậy chứ!

Lúc này về đến nhà, Sở Thời Thời bị Phong Bất Yếm đặt ở trên ghế nhỏ trong phòng tắm, trên ghế nhỏ còn săn sóc mà lót một miếng khăn lông mềm mại.

Bóng dáng Phong Bất Yếm bận bận rộn rộn trong phòng tắm, máy sưởi trong phòng tắm đã được hắn bật lên từ trước, trong bồn tắm đang xả nước, tiếng nước ào ào vừa nhanh vừa gấp, liên đới Sở Thời Thời cảm thấy tim mình càng thêm hỗn loạn mấy phần.

Người mini tóc vàng ngồi trên ghế nhỏ, chân ngoan ngoãn rũ xuống mép ghế, ngón chân tròn trịa nhỏ nhắn không khống chế được mà cuộn cuộn lại.

Cậu nhìn thấy Phong Bất Yếm mở tủ ra, từ bên trong lấy ra chai lọ vại bình đặt ở cạnh bồn tắm.

Không phải sữa tắm, cũng không phải dầu gội, là --

Sở Thời Thời theo bản năng dời mắt, tim đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Chuẩn bị kỹ càng như vậy, còn là chuẩn bị trong tình huống cậu hoàn toàn không biết gì... Phong Bất Yếm quả nhiên đã có mưu đồ từ sớm!

Sở Thời Thời cắn môi dưới, trong lòng không biết là căng thẳng nhiều hơn hay là mong đợi nhiều hơn, cậu nhịn không được mà nắm chặt khăn lông mềm mại bên dưới, trên khăn lông nặn ra những nếp nhăn vặn vẹo.

Tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến từ bên cạnh, còn chưa đợi Sở Thời Thời ngẩng đầu, cậu đã bị Phong Bất Yếm bưng vào trong lòng bàn tay, động tác cực kỳ nhẹ nhàng mà thả vào trong nước.

Phong Bất Yếm cũng ngâm vào trong bồn tắm.

Người mini tóc vàng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mặt đỏ bừng chìm vào trong nước, trên mặt nước rất nhanh nổi lên mấy bộ quần áo mini, trong bồn ngay sau đó vang lên một trận tiếng nước ào ào, Sở Thời Thời biến thành hình người bình thường, thò đầu ướt sũng ra khỏi bồn tắm. 

Không đợi cậu lau đi vệt nước trên mặt, nụ hôn nóng rực đã che trời lấp đất mà phủ lên.

Sức mạnh trong cơ thể tựa như bị nụ hôn này cướp đi hết, hoàn toàn dựa vào sự nâng đỡ của Phong Bất Yếm mới không bị trượt xuống đáy bồn tắm.

Sở Thời Thời bị hôn đến hô hấp không ổn định, thừa dịp Phong Bất Yếm buông cậu ra trong nháy mắt, cậu đứt quãng hỏi: "Khô... không đợi về phòng ngủ sao --" 

Phong Bất Yếm cười khẽ một tiếng, hắn cong chân khẽ đè lên người thanh niên, giọng khàn đến lợi hại: "Hòn đá nhỏ, em rõ ràng cũng đã không thể chờ được nữa rồi." 

Vành tai thanh niên đỏ đến lợi hại, đôi mắt xanh lam mờ mịt sương mù, nhìn đến mức Phong Bất Yếm hít thở không thông, hắn hít sâu một hơi rồi hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"

Sở Thời Thời ngửa đầu hôn hắn, dùng hành động thay cho câu trả lời, những câu từ còn lại một lần nữa tan biến giữa hơi thở đan xen của hai người.

Nhiệt độ trong phòng tắm lấy không thể tốc độ không thể tưởng tượng được mà tăng cao, nước trong hồ kịch liệt chấn động tạo ra những gợn sóng lớn lớn bé bé, không ngừng có nước bắn ra ngoài bồn tắm, trên sàn nhà nhẵn bóng rải ra những vệt nước lấm tấm.

Sương mù dày đặc tràn ngập cả phòng tắm, không biết là do hơi nóng hay là nước mắt quấy phá, Sở Thời Thời chỉ cảm thấy trước mắt quang ảnh mơ hồ, chỉ nghe thấy Phong Bất Yếm khẽ khàng thì thầm lời yêu thương dịu dàng bên tai cậu.

Sở Thời Thời nghe thấy Phong Bất Yếm nói thích cậu.

Đúng là quá trùng hợp, Sở Thời Thời thầm nghĩ, cậu đã không còn sức lực để nói chuyện nữa rồi --

Cậu cũng thích hắn, rất thích rất thích.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Thời Thời: Vô cùng hài lòng.jpg




Chương Trước

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét