Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 71

Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 71 

Sở Thời Thời và Phong Bất Yếm ở trong căn cứ thân mật gần một tuần, mãi đến khi nhận được tin tức của Nghiêm Thu Hồ, bọn họ mới mới lại lần nữa bước ra khỏi cửa căn cứ.

Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, trong lúc hoảng hốt Sở Thời Thời còn tưởng rằng mình đã trở về thế giới ban đầu kia, chính là cảm giác nhốt đầu trong nhà làm việc mấy ngày, cuối cùng cũng bước ra khỏi cửa phòng.

Y như cách biệt với cuộc đời.jpg

Tin tức Nghiêm Thu Hồ gửi đến nói, điều tra về phòng thí nghiệm đã kết thúc.

Dựa theo trình tự thông thường, phiên tòa xét xử Lệ Niên lẽ ra phải trễ thêm mấy ngày, nhưng bởi vì hành động tận diệt phòng thí nghiệm và bắt giữ Lệ Niên lúc đó, động tĩnh náo đến mức có chút lớn, sự chú ý của công chúng quá cao, cho nên bộ công vụ quyết định xét xử Lệ Niên trước.

Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời ra cửa chính là vì muốn đi đến một trong những tòa án xét xử số một mà họ đã từng đến, để tham gia phiên tòa xét xử Lệ Niên.

Sở Thời Thời đội mũ đầu gấu trúc quen thuộc lên, cảm thấy đi đường cũng đang như bay bay, bắp chân còn mềm nhũn.

Trước kia chưa từng cảm thấy một cái đầu gấu trúc lại nặng như vậy, Sở Thời Thời đỡ đầu gấu trúc thầm nghĩ, quá nặng, là trọng lượng mà sinh mệnh này không thể gánh vác nổi.

Một bàn tay to từ phía sau đỡ lấy cậu, Phong Bất Yếm ôm cậu vào ngực, để thanh niên tóc vàng nửa dựa vào người mình: "Vẫn còn khó chịu?"

Sở Thời Thời lẩm bẩm nói: "Cũng không phải là khó chịu."

Dù sao Phong Bất Yếm rất chu đáo, từ đầu đến cuối đều rất quan tâm đến cảm nhận của cậu, xong việc cũng chăm sóc cậu tỉ mỉ đến cực điểm, toàn bộ quá trình không để Sở Thời Thời cảm thấy dù chỉ một chút không thoải mái.

Tạo nên tình huống hiện tại, Sở Thời Thời cảm thấy... vẫn là Phong ca của cậu quá mức thiên phú dị bẩm, hơn nữa mới khai trai có chút không biết tiết chế.

Sở Thời Thời thoải mái dễ chịu dựa vào người Phong Bất Yếm, yên tâm giao phó hơn một nửa trọng lượng cơ thể cho hắn.

"Nếu thật sự không được, anh sẽ nói một tiếng với bộ trưởng Nghiêm, chúng ta có thể không đến phiên tòa xét xử Lệ Niên." Phong Bất Yếm nói.

"Không được, nhất định phải đi." Sở Thời Thời kiên định nói: "Nhất định phải đi, không đi không được."

Phong Bất Yếm khẽ nhướng mày, đại khái có thể đoán được nguyên nhân Sở Thời Thời nhất định phải đến hiện trường, chỉ có tận mắt nhìn thấy Lệ Niên bị xét xử, Sở Thời Thời mới có thể chân chính an tâm. 

Thật ra hắn cũng như vậy.

Phong Bất Yếm hơi siết chặt cánh tay, ôm người trong lòng chặt hơn một chút.

Cách nhau không đến một tháng, tòa án xét xử số một đã được sử dụng lần nữa, chuyện này gần như gây chấn động toàn Tinh Tế.

Mà sau khi bộ công vụ công bố người sắp bị xét xử tại tòa án số một chính là thợ săn cấp S Lệ Niên, nhiệt độ của chuyện này đã không thể đè nén nổi nữa.

Đương nhiên, Nghiêm Thu Hồ căn bản cũng không định đè.

Đợi đến khi Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời đến tòa án xét xử số một mới phát hiện số lượng người đến nhiều hơn so với họ tưởng tượng, tòa án xét xử số một thậm chí còn tạm thời dỡ bỏ trần nhà, mở ra khu vực khán đài trên không.

Hai người vẫn ngồi ở hàng ghế đầu khán đài như cũ.

Phiên tòa xét xử đúng giờ bắt đầu, đồng thời, kênh phát sóng trực tiếp chính thức bên trong tòa án số một cũng được mở ra.

Lệ Niên bị áp giải lên vị trí xét xử, tứ chi và trên cổ đều mang theo thiết bị kiểm soát cấp cao nhất, hoàn toàn áp chế dị năng và tinh thần lực của gã.

【Tôi sốc xĩu luôn, vậy mà thật sự là Lệ đội, tôi vẫn luôn tin chắc là một người trùng tên trùng họ khác [đồng tử động đất.jpg]】

【Nói nhỏ, trước kia tôi cũng đã đoán được rồi, chuyện lần đó của Lệ Thâm tôi cảm thấy Lệ Niên không thể nào không tham gia, nói như thế nào thì tập đoàn Hồng Nguyệt cũng cùng cơ sở với Lệ Niên, Lệ Niên không thể nào hoàn toàn không biết】

【Năm cái thiết bị kiểm soát áp chế Lệ Niên, chưa từng có trong tiền lệ nhỉ?】

【Đội hình lớn như vậy... tôi nghi ngờ không chỉ liên quan đến chuyện chuyển nhượng tài khoản nhân ngư của Lệ Thâm lần đó đâu】

【Mọi người đều không thấy tin tức mấy ngày trước sao? Có một phòng thí nghiệm nhân thể bất hợp pháp bị tra xét, liệu có liên quan đến chuyện này không?】

【Thời gian phòng thí nghiệm bị lục soát và thời gian Lệ Niên bị Bộ công vụ mang đi là cùng một ngày phải không? Tôi không tin đây chỉ là sự trùng hợp.】

【Tôi biết điểm chú ý của mình bị lệch, nhưng mà... không ai chú ý đến Phong đội và bé cưng Sở Sở ở hàng ghế đầu khán đài à? [Mắt lấp lánh ôm mặt.jpg]】

【Vừa mở phát sóng trực tiếp đã thấy rồi! Phong đội vẫn luôn nắm tay Sở Sở không buông! Quá ngọt ngào rồi hu hu hu】

【Là ai đang gặm đường trong phát sóng trực tiếp phiên tòa xét xử? Ồ, thì ra là tôi [đầu chó.jpg]】

【Ghế của bé cưng Sở Sở còn được lót một miếng đệm mềm, những ghế khác đều không có, chắc chắn là Phong đội lót! Quá chu đáo rồi Phong đội! Đúng là đáng đời được ôm bảo bối nhân ngư của chúng ta về nhà hu hu hu】

 ...... 

Chứng cứ mà bộ công vụ thu thập vô cùng đầy đủ, Lệ Niên căn bản không có nửa đường sống.

Kết quả xét xử đã được đưa ra tại chỗ, Lệ Niên vì vi phạm nghiêm trọng nhiều điều luật Tinh Tế, cuối cùng bị tuyên án tù chung thân, cũng bị hủy diệt hạch dị năng và hạch tinh thần lực trong cơ thể ngay lập tức.

Tổn thương của hạch dị năng và hạch tinh thần lực là không thể đảo ngược, sau khi không còn dị năng và tinh thần lực, cho dù Lệ Niên còn có bao nhiêu không cam lòng cũng không thể gây ra bất kỳ chuyện gì nữa.

Sở Thời Thời lúc đầu còn cảm thấy không phải tử hình thật sự quá đáng tiếc. Nhưng cậu lại nghĩ, với tính tình tâm cao khí ngạo của Lệ Niên, để gã rơi vào cảnh ngộ như một người bình thường trong ngục tù, e rằng so với việc để gã ch.ết còn khó chịu hơn. 

Không, người bình thường ít nhiều cũng có một chút tinh thần lực, Lệ Niên không có tinh thần lực gần như có thể nói là một tên phế nhân.

Huống chi, Linh Linh Bá nói với Sở Thời Thời, kể từ ngày hôm đó thành công bắt giữ Lệ Niên, hào quang vận mệnh do ý thức thế giới đẩy lên người gã đã ảm đạm xuống. 

Không có sự bảo hộ âm thầm của ý thức thế giới, Lệ Niên càng không có khả năng làm ra bất kỳ bọt sóng nào. Sở Thời Thời vô cùng hài lòng với kết quả xét xử này tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Cùng lúc đó, âm thanh nhắc nhở của hệ thống cũng "đinh đang đinh đang" vang lên trong đầu cậu.

【Thanh tiến độ nhiệm vụ chủ tuyến của Phong Bất Yếm đã đạt một trăm phần trăm --】

【Thanh tiến độ của Long Nham, An Tư, Cửu Tùng, Thanh Âm và những nhiệm vụ nhánh khác đã đạt một trăm phần trăm --】

Âm thanh nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ tích tích kêu không ngừng, thỉnh thoảng xen lẫn âm thanh thưởng rút thẻ mười lần miễn phí đến từ hậu trường.

Sở Thời Thời để Linh Linh Bá tắt âm thanh nhắc nhở ồn ào, trong lòng lại không cảm thấy ngoài ý muốn.

Bất kể là nhiệm vụ của Phong Bất Yếm, hay nhiệm vụ của Long Nham, An Tư bọn họ, điểm mấu chốt đều nằm trên người Lệ Niên, chỉ cần giải quyết Lệ Niên, bảo đảm sau này Lệ Niên không còn năng lực lần nữa ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ, nhiệm vụ đương nhiên sẽ hoàn thành.

Chỉ là ---

Sở Thời Thời nhẹ giọng lên tiếng trong đầu: "Tiểu Bá."

"Ký chủ, tôi đây." Giọng nói của Linh Linh Bá hiếm khi bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh này lại không bình thường, bởi vì bên trong thậm chí không có một chút vui vẻ khi hoàn thành nhiệm vụ nào.

Sở Thời Thời do dự một lát: "Cậu, có phải là..."

Kết quả là cuối cùng cậu vẫn có chút không mở miệng được, nhưng Linh Linh Bá lại hiểu ý của cậu, âm thanh máy móc nghe rất vững vàng, nhưng Sở Thời Thời lại cảm thấy trong đó ẩn chứa một chút không nỡ. 

"Chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ viên mãn, sắp bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới." Linh Linh Bá nhẹ giọng nói: "Nhiệm vụ hoàn thành, hệ thống Linh Linh Bá của ngài cũng sắp rời đi."

Sở Thời Thời trầm mặc không nói gì.

Âm thanh máy móc cố gắng giả vờ bình tĩnh cuối cùng cũng xuất hiện một tia run rẩy: "Lần hợp tác này vô cùng vui vẻ, hy vọng ký chủ có thể có một cuộc sống tốt đẹp ở thế giới mới."

Sở Thời Thời mím mím môi: "Cậu cũng vậy, hy vọng những ký chủ về sau của cậu, mỗi người đều đáng tin cậy giống tui."

Linh Linh Bá không nhịn được nữa: "Giống như cậu? Không được không được, hệ thống cự tuyệt!"

Không khí bi thương viu một tiếng tan đi không ít, một cá một thống ở trong đầu khá ăn ý mà cười ra tiếng.

"Chức năng cơ bản của hệ thống sẽ được giữ lại, coi như là phúc lợi vì ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ." Linh Linh Bá nói: "Tôi sẽ cố gắng làm việc, tranh thủ được đánh giá là hệ thống ưu tú, như vậy thì có cơ hội xin nghỉ phép để đến thăm cậu."

Sở Thời Thời ừ một tiếng: "Được, làm việc vui vẻ."

Linh Linh Bá cũng ừ một tiếng: "Tạm biệt, ký chủ."

Sở Thời Thời: "Tạm biệt, Tiểu Bá."

Trong đầu không còn âm thanh, Sở Thời Thời mím mím môi, nhịn không được mà thở dài một hơi, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Phong Bất Yếm nhìn thoáng qua đầu gấu trúc đang sa sút hỏi: "Làm sao vậy?"

Lúc này phiên tòa xét xử Lệ Niên đã kết thúc, hai người đang vai kề vai đi bên ngoài tòa án xét xử.

Sở Thời Thời nhẹ giọng nói: "Tiểu Bá đi rồi."

Phong Bất Yếm hơi sững sờ, cúi đầu hôn hôn đầu gấu trúc của cậu, ôm người trong lòng chặt hơn một chút.

"Có muốn đi biển chơi không?" Phong Bất Yếm hỏi cậu: "Chỗ này cách biển Đỏ rất gần, đi qua chỉ cần nửa tiếng."

Sở Thời Thời không chút do dự gật đầu: "Đi!"

Phong Bất Yếm cong cong môi, cùng người bên cạnh người ngón tay đan vào nhau, hai người tránh đi những thợ săn muốn bắt chuyện ở phía sau, nhanh chóng chui vào khoang cơ giáp của Bruno, xuất phát về phía vùng biển cả màu đỏ ấm áp kia.

Khi bọn họ đến biển thì sắc trời còn sớm, mặt trời chưa lặn hẳn, thêm hơn nửa tiếng nữa, bọn họ có thể nhìn thấy cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp trên vùng biển này.

Vừa nhìn thấy biển, tâm tình Sở Thời Thời lập tức tốt hơn không ít, kéo tay Phong Bất Yếm nói muốn xuống biển bơi lội.

Phong Bất Yếm hiện tại tùy thân mang theo quần áo lặn, vì để bảo đảm khi ái nhân nhà mình muốn bơi lội thì bản thân có thể luôn làm bạn bên cạnh.

Gần đến lúc hoàng hôn, khách du lịch trên bãi biển cũng trở nên đông nhất trong ngày, tất cả mọi người đều đang đợi khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp không lâu sau đó.

Phong Bất Yếm thay quần áo lặn, nắm tay ái nhân chậm rãi đi về phía biển sâu. 

Bên biển có người nhận ra thân phận của Phong Bất Yếm, cũng thấy được thanh niên đầu gấu trúc mười ngón tay đan nhau với hắn, để tránh cho càng nhiều người nhận ra bọn họ, hai người tăng nhanh bước chân, rất nhanh đã chui vào biển cả ấm áp.

Sở Thời Thời bơi về đáy biển sâu, mãi cho đến khi xung quanh không thấy người nào nữa, cậu mới biến ra đuôi cá, giống như phát tiết nỗi buồn ly biệt trong lòng, ở trong biển tùy ý làm càn mà khoe kỹ năng bơi lội độc hữu của tộc nhân ngư.

Phong Bất Yếm đi theo bên cạnh nhân ngư tóc vàng, hắc mâu phản chiếu bóng dáng của cậu, cái đuôi xanh lam xinh đẹp kia dường như đang loé sáng trong mắt hắn.

Sở Thời Thời bơi qua lại mấy vòng, trong lòng còn nhớ thương cảnh hoàng hôn lần trước không thấy được, liền kịp thời phanh lại, giữ chặt tay Phong Bất Yếm cùng bởi về phía mặt biển.

Một người một cá tìm được một tảng đá ngầm không lớn ở gần đó, Phong Bất Yếm lót một tấm thảm dày mềm mại trên tảng đá ngầm, ôm nhân ngư tóc vàng lên trên.

Thời gian vừa vặn, mặt trời khổng lồ chậm rãi chìm xuống về phía tây của biển, ánh sáng màu cam ấm áp trải rộng trên mặt biển màu đỏ ấm, chói mắt như thể mặt trời rơi xuống.

Nhưng càng chói mắt hơn vầng thái dương đang lặn này là người ngồi bên cạnh cậu, và người đang mười ngón tay đan chặt với cậu.

Sở Thời Thời vẫn còn đội đầu gấu trúc của mình, rõ ràng cảnh hoàng hôn đẹp như vậy, cậu lại vẫn luôn nhìn chằm chằm người bên cạnh, thế nào cũng không dời tầm mắt được.

Sao mà đẹp thế này, Sở Thời Thời thầm nghĩ, trên thế giới này sao lại có người đẹp như vậy nhỉ.

Cậu đột nhiên rất muốn hôn đối phương.

Gần đó có mấy chiếc du thuyền đón nắng trời chạng vạng đi ngang qua, người trên thuyền đang ngắm hoàng hôn, cũng nhìn thấy tảng đá ngầm dưới ánh hoàng hôn kia, nhân ngư đuôi xanh và nam nhân tóc đen trên tảng đá.

Có người kinh ngạc thốt lên, âm thanh cắt ngang không khí truyền vào tai Sở Thời Thời: "Mẹ ơi nhìn kìa! Là nhân ngư!"

Có người nhìn thấy bọn họ, Sở Thời Thời rất rõ ràng ý thức được chuyện này, nhưng cho dù như vậy, cậu vẫn rất muốn hôn ái nhân của mình.

Rất muốn, rất muốn, vội vàng đến mức Sở Thời Thời ngay cả một chút cũng không đợi được nữa.

"Phong Bất Yếm!" Cậu mở miệng gọi tên hắn.

Phong Bất Yếm quay đầu, vừa mới hỏi một câu: "Làm sao vậy?" Đã nhìn thấy người bên cạnh đột nhiên nâng tay tháo đầu gấu trúc xuống, tóc vàng ướt đẫm và khuôn mặt tinh xảo đến không thể tưởng tượng nổi cứ như vậy mà phơi bày ra ngoài không khí.

Ánh chiều tà màu vàng cam ấm áp đổ xuống người nhân ngư tóc vàng, như khoác lên một tầng sa y mỏng manh ấm áp may đo riêng cho cậu, ngay cả trong đôi mắt xanh lam lấp lánh kia cũng rơi đầy ánh chiều tà.

Không cần nói nhiều, chỉ một ánh mắt, Phong Bất Yếm liền biết Sở Thời Thời đang nghĩ gì trong lòng.

Đầu gấu trúc trượt xuống từ trong tay Sở Thời Thời, lạch cạch một tiếng rơi trên tảng đá ngầm, lại bõm một tiếng lăn xuống biển.

Giống như nhịp tim của hai người lúc này, thình thịch, một cái so với một cái càng kịch liệt hơn.

Nghênh đón gió biển, bọn họ hôn nhau dưới ánh chiều tà.

--- Hoàn Chính Văn ---



Chương Trước

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét