Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 49
Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới.
Mười phút sau khi nhiệm vụ cưỡng chế bắt đầu, có một số chủ bá đã dần dần bị loại.
Có chủ bá, vừa bước vào ghế lô KTV đã dùng thân phận 'Đại thiếu gia bá đạo', ra lệnh Úc Minh ngồi lên đùi mình, tự tay đút nho cho mình.
Úc Minh chỉ là thiếu tiền đi làm thêm chứ không phải đến bán thân, cho nên lạnh lùng từ chức tại chỗ rồi bỏ đi.
Mà chủ bá đó, không có gì bất ngờ, đã bị loại ngay lập tức.
Có chủ bá khác thì đã chuyển đến học cùng lớp Úc Minh từ hai ngày trước, bước đầu thiết lập mối quan hệ bạn tốt với Úc Minh, lúc đó cậu ta dùng thân phận bạn bè để cầu xin Úc Minh đút cho mình một quả nho.
Ngay khi khán giả nghĩ rằng chủ bá này đã ổn định thì màn hình đột nhiên chuyển đen.
Bởi vì yêu cầu nhiệm vụ đã nêu rõ ràng rành mạch: "Đóng vai đại thiếu gia/ đại tiểu thư ăn chơi trác tác tùy hứng lại bá đạo cường thế nhà giàu số một."
Đại thiếu gia ăn chơi trác táng tùy hứng sao có thể đi cầu xin một nhân viên phục vụ đút nho cho mình đây?
Không tuân thủ quy tắc, đương nhiên là bị loại!
【Nhiệm vụ này nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng thực ra chỗ nào cũng ẩn chứa huyền cơ...】
【Trời ơi, Ly Nguyệt ngàn lần vạn lần phải chống đỡ, không thể ngã ở đây được!】
【May quá may quá, chủ bá tôi theo dõi hành động rất thận trọng, từng bước vững chắc, cho đến bây giờ vẫn chưa phạm sai lầm (lau mồ hôi)】
Thời gian đã trôi qua nửa tiếng, càng ngày càng nhiều chủ bá bị loại.
Không ít fans đều đổ mồ hôi cho chủ bá mình theo dõi, liều mạng cầu nguyện.
Mà rất nhiều chủ bá cũng ý thức được tầm quan trọng của vấn đề nên đã lấy ra 120 phần cẩn thận, quan sát hoàn cảnh xung quanh thật kỹ lưỡng.
Vì vậy, trong phần lớn các phòng phát sóng trực tiếp, bầu không khí đều cực kỳ căng thẳng, làn đạn nghiêm túc thảo luận cách hoàn thành nhiệm vụ, chủ bá cũng quan sát bốn phía, động não dữ dội, không dám có một hành động thiếu suy nghĩ.
Đó là 'phần lớn'.
...Rõ ràng, phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam không nằm trong phần lớn này.
【Rõ ràng là phòng riêng KTV, nhưng người thực sự hát karaoke có vẻ chỉ có một mình ông chủ Giản (.)】
【Cười chết, các chủ bá khác đều đang nghĩ cách làm nhiệm vụ, ông chủ Giản lại ở đây hát karaoke】
【Quan trọng không phải là cậu ấy đang hát, mà là cậu ấy hát một cách chìm đắm đầy đam mê!!!!! Tai tôi, ai kíu lấy đôi tai của tôi với (thét chói tai) (điên cuồng múa may hai tay)】
【Xin hướng dẫn cách bắt ông chủ Giản nín miệng】
【+1】
【+10086】
【...】
【Mấy người đang nói cái gì vậy, ông chủ Giản hát dễ nghe như vậy! Ông chủ Giản, quay lại vị diện <Cố Chấp Độc Chiếm> hát được không? Người dùng [Cố Hành Chu] tặng chủ bá [Giản Vân Lam] Phi thuyền vũ trụ x1】
【Cảm ơn lời mời, tôi đã ghi âm toàn bộ bài hát, định mỗi tối trước khi ngủ sẽ mở nghe đi nghe lại, sau đó tưởng tượng hương thơm của lẩu cay rồi đi vào giấc ngủ một cách hạnh phúc, ai muốn bản ghi âm? Người dùng [Ninh Sanh] tặng chủ bá [Giản Vân Lam] Lễ hội vui vẻ x1】
【Ý kiến hay đấy, chị muốn một bản ghi âm~ Người dùng [Minh Nhược Côi] tặng chủ bá [Giản Vân Lam] Du thuyền sang trọng x1】
【Lão phu cũng muốn! Người dùng [Vương Kiến Hoa] tặng chủ bá [Giản Vân Lam] Tên lửa x1】
【Tiểu Ninh, cũng cho chú một phần. Người dùng [Cố Thiên Thừa] tặng chủ bá [Giản Vân Lam] Tàu sân bay x1】
Ninh Sanh: 【Đã gửi.】
...
【Đám người <Cố Chấp Độc Chiếm> mấy người thật sự điên hết trơn rồi ha!】
【Mấy người này sao mà vừa điên mà vừa có tiền vậy QAQ】
【Tôi hiểu rồi, bọn họ coi việc tặng quà như dấu chấm câu phải không, cười nói thản nhiên trong khi tiền bạc liên tục tan biến (mồ hôi lạnh)】
【Không phải, không phải, bài hát này, nghe đi nghe lại, hả???? Mấy người thật sự yêu ông chủ Giản sâu đậm quá ha!!!】
...
Vị diện <Ám Hà Minh Đăng>, trong phòng riêng KTV Lưu Kim.
Giản Vân Lam vẫn đang tình cảm mãnh liệt mà hát đầy nhiệt huyết.
Các nhân viên phục vụ từ trạng thái dại ra ban đầu, đến sau này đã thích ứng, bây giờ thì đều tham gia vào đội ngũ lắc chuông.
Dù sao cũng không thể để thằng nhóc Úc Minh kia chiếm hết tiền boa được!
Hơn nữa bọn họ còn hát bè cho Giản Vân Lam.
Giản Vân Lam: "Hãy để tôi dùng chân tâm giữ lại bạn~"
Nhóm các nhân viên phục vụ: "Giữ! Lại! Bạn!"
Nhóm phú nhị đại: "..."
Tâm trạng của Giản Vân Lam cũng chill theo bài hát, càng hát càng vui.
Hạnh phúc!
Như thể trở về thời kỳ bày quán bán hàng đầy tốt đẹp!
...Tâm trạng vui vẻ này vẫn luôn kéo dài cho đến khi nhà bếp bưng một tô hoa quả dầm lên.
Tóc vàng chà lau mồ hôi trên trán, nói: "Anh Giản không phải thích đồ ăn vặt sao?"
"Đây là hoa quả dầm bọn em đặt cho anh Giản, nhờ đầu bếp hạng nhất bên đó chế biến, anh Giản nếm thử nhé?"
Nếm thử rồi, thì đừng có hát nữa áaa!
Cứu lấy đôi tai của bọn họ với huhu.
Ai ngờ, Giản Vân Lam thực sự đặt micro xuống ngay.
Chưa kịp để đám người Tóc Vàng thở phào một hơi, Giản Vân Lam đột nhiên bưng tô hoa quả dầm kia lên, dùng một tinh thần cực kỳ chuyên nghiệp, cực kỳ nghiêm túc mà xem xét kỹ lưỡng phần hoa quả dầm này ---
Có thể thấy, chất lượng hoa quả không tồi, đều là những loại hoa quả tươi mới đắt tiền.
Nhưng chất lượng của món hoa quả dầm này lại...
Trong tô, chuối cắt nhỏ thưa thớt, một lát táo đã bị nghiền nát, phía trên cùng thì dùng vỏ trái cây điêu khắc thành hình bông hoa, sữa dừa đổ quá nhiều, cả tô hoa quả dầm trông rất kỳ quặc.
Nhìn ra được, đầu bếp dường như muốn thực hiện một số thiết kế 'cao cấp' để món hoa quả dầm thoát khỏi vẻ rẻ tiền của quán hàng rong, trở nên sang trọng hơn.
Nhưng hiệu quả trình bày thực sự là nói như rồng leo, làm như mèo mửa, đầu nặng chân nhẹ.
...Trong suốt quá trình, sắc mặt của Giản Vân Lam càng lúc càng tệ.
Biểu cảm cũng từ lúc vui vẻ ban đầu trở nên tức giận.
Tất cả mọi người đều thật cẩn thận quan sát vẻ mặt của cậu, trong lòng thầm kêu không tốt, vị đại thiếu gia hoành hành ngang ngược này lại bắt đầu tức giận rồi...
Nhưng mà tại sao chứ hảaaa?!
Giản Vân Lam nhíu mày, hu tôn hàng quý mà cầm muỗng lên, nếm thử một miếng.
...Lẽ ra phải là một món ăn vặt thanh mát chua ngọt dễ chịu, nhưng tỷ lệ mật ong trong tô sữa chua dầm này dường như quá mất cân đối, có hơi ngọt gắt, vị chua của chanh va chạm với vị của các loại trái cây khác, ăn vào là một loại ngọt ngấy có mùi hơi hăng.
Phí phạm!
Một món ăn vặt vỉa hè kinh điển như hoa quả dầm lại bị bọn họ đạp hư thành bộ dạng quỷ quái như thế này.
Là một ông chủ quán ăn vặt vỉa hè lấy việc bày quán bán hàng làm mục tiêu cuối cùng của đời mình, cậu, không thể chấp nhận!
...Cũng vào lúc này, bên tai Giản Vân Lam vang lên một tiếng 'đing':
"Đã kích hoạt đạo cụ【Hào quang Bá tổng】cho ngài, hãy dùng sức mạnh và khả năng hiệu triệu nói một không nói hai của ngài, yên tâm xông pha đi!"
Không tệ.
Giản Vân Lam thầm nghĩ, đến rất đúng lúc.
...Giây tiếp theo, Giản Vân Lam giận dữ đập bàn đứng dậy.
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn cậu với ánh mắt hoảng sợ, kể cả tóc vàng.
Giản Vân Lam hùng hổ xắn tay áo lên, không cho phép phản đối mà nói: "Món hoa quả dầm này, nhà bếp các người làm có được không?"
--- "Không thì để tôi làm!"
"..."
Tất cả mọi người lại đờ ra.
Nhóm nhân viên phục vụ: "?"
Nhóm phú nhị đại: "???"
Vẫn là tóc vàng lấy lại tinh thần trước.
Tóc vàng gãi đầu: "Không phải, anh Giản, anh đang đùa gì vậy ---"
Giản Vân Lam chỉ vào cậu ta: "Cậu, dẫn tôi đến nhà bếp."
Tóc Vàng nghiêm chỉnh cúi chào: "Vâng, Giản tổng!"
...??? Khoan đã?
Dưới ánh mắt bá khí trắc lậu của Giản Vân Lam, không hiểu sao, Tóc Vàng chỉ muốn làm theo lời cậu nói. Nhưng mà tại sao cậu ta lại gọi Giản Vân Lam là Giản tổng?!
Là cơ thể tự mình chuyển động!
Giản Vân Lam lại lựa chọn trong đội ngũ phú nhị đại và nhân viên phục vụ:
"Cậu, phụ trách đi mua sữa dừa, sữa đặc và sữa chua."
"Vâng, Giản tổng!"
"Cậu, phụ trách phân loại hoa quả và gia vị theo từng loại."
"Vâng, Giản tổng!"
"Cậu, phụ trách bóc vỏ nho, làm sạch hạt nho."
"Vâng, Giản tổng!"
Nói xong câu này một cách vô cùng suôn sẻ, Úc Minh đột nhiên ngẩn ra, trong đôi mắt đen láy có chút mê mang.
Khoan đã, sao cậu ấy lại...
...
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Giản Vân Lam nở nụ cười tà mị: "Trời lạnh, đến lúc khiến nhà bếp KTV phá sản rồi."
Lấy tóc vàng dẫn đầu, đoàn đội chuyên nghiệp do Giản Vân Lam tạm thời cho vào biên chế đều xắn tay áo lên, ánh mắt tràn đầy niềm tin.
Bọn họ vô cùng chỉnh tề mà đồng thanh hô:
"Vâng, Giản tổng!"
Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới.
Chuyên khu <Ám Hà Minh Đăng>, kể từ khi nhiệm vụ cưỡng chế được mở ra, đã có gần ngàn vạn khán giả mới dũng mãnh tràn vào.
Một số khán giả có theo dõi chủ bá nào thì thẳng tiến đến kênh của các chủ bá đó.
Còn một số khán giả thì xem xét trên trang chủ, thấy kênh nào thú vị thì vào kênh đó.
Bong bóng xem trước của các phòng phát sóng trực tiếp khác nhau nổi lềnh bềnh trên trang chủ, trong đó, có một bong bóng phát sóng trực tiếp đã chuyển thành màu vàng kim, bên cạnh còn có ghi chú của hệ thống phát sóng trực tiếp Vạn Giới:
【Chủ bá này tái hiện nhân vật cực kỳ chân thật】
Rất nhiều khán giả lập tức sinh ra hứng thú.
...Mà lúc này trong phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam.
【Ông chủ Giản: Tôi đã khống chế bản thân không được bày quán trong khiêu chiến được 0.000001s, bạn cũng mau đến thử đi!】
【Quả nhiên không hổ danh là cậu, chẳng có gì bất ngờ】
【Úc Minh sao cậu cũng bị linh hồn bày quán của ông chủ Giản ảnh hưởng luôn vậy hảaa】
【Chính là cậu, cậu đã mang quán ăn vặt của mình trở lại rồi.】
【Run rẩy đi, KTV!】
【...Cho nên nhiệm vụ chỉ quy định rằng chủ bá phải ‘ăn chơi trác táng, tùy hứng, bá đạo cường thế’ thôi đúng không, ngay cả khi ông chủ Giản tùy hứng đột nhiên muốn đi bày quán, bá đạo bắt mọi người cùng bày quán với cậu ấy, cũng được tính luôn...? Aaaa thiệc sự sụp đổ】
Trụ sở công ty phát sóng trực tiếp Vạn Giới.
Cung Tư Xa và các cấp dưới rơi vào sự trầm mặc tập thể.
Chỉ mới không lâu trước đây, bọn họ còn hùng hồn tuyên bố chắc chắn Giản Vân Lam không thể nào bày quán trong nhiệm vụ cưỡng chế này được.
Mặt, đau quá.
Cung Tư Xa khó khăn mở miệng:
"Nhưng mà...KTV Lưu Kim là KTV cao cấp nhất toàn thành phố A, tôi cũng không tin cậu ấy có thể thành công bán món hoa quả dầm này ở một nơi thượng lưu cao cấp như vậy!"
Đợi đến lúc cậu ấy bán không được, chắc sẽ ngoan ngoãn thành thật đi làm nhiệm vụ...
Đúng không?
....
Đại sảnh KTV Lưu Kim.
Là KTV cao cấp nhất toàn thành phố, người ra ra vào vào nơi này đều là người có tiền, đặc biệt là đám phú nhị đại ăn no chờ ch.ết chơi bời hưởng lạc.
Mặc dù hôm nay là buổi tối trong tuần, nhưng như mọi người đều biết, phần lớn nhóm các phú nhị đại đều không cần đi làm, vì vậy ngay cả khi đã mười một mười hai giờ đêm, bọn họ vẫn có nhiều thời gian để ăn chơi bên ngoài.
Đại sảnh KTV Lưu Kim thắp sáng những ánh đèn nê ông màu xanh tím, người đến người đi, tiếng nhạc đinh tai nhức óc từ các phòng riêng ẩn ẩn vọng ra, rất nhiều phòng đều đã chật kín người. Trong đại sảnh cũng có không ít người qua lại, hoặc ngồi đợi người, hoặc sau khi hát karaoke xong đứng nói chuyện phiếm.
Uông Tiểu Phú là một nhà giàu mới nổi bình bình thường thường.
Hôm nay, hắn ta hẹn bạn học cũ gặp nhau tại KTV Lưu Kim, hai người đã lâu không gặp, định mở một phòng bao nhỏ để tâm sự thật tốt.
Nhưng bạn học cũ vẫn chưa đến, quy định của Lưu Kim là phải có ít nhất hai người có mặt mới được vào phòng riêng, có mức tiêu thụ tối thiểu trên đầu người.
Vì vậy, Uông Tiểu Phú ngồi trên ghế dài ở đại sảnh vừa uống chút rượu vừa chán đến ch.ết mà đợi người.
Giữa chừng, có nhân viên phục vụ bưng một tô hoa quả dầm đến, tươi cười niềm nở:
"Uông tiên sinh, đây là món hoa quả dầm đặc biệt của chúng tôi ngày hôm nay, xin hỏi ngài có muốn dùng thử không? Giá đặc biệt 288 một phần đấy ạ." (~1tr20k)
Kể từ khi nhận được một khoản tiền khổng lồ từ việc phá bỏ di dời trước đây, nguyên tắc sống của Uông Tiểu Phú đã trở thành:
Đồ rẻ thì hắn ta không ăn, muốn ăn thì phải ăn thứ đắt nhất.
Ai bảo ông đây nhiều tiền tiêu mỏi tay chứ!
Tô hoa quả dầm hai ba trăm tệ một phần này thực sự khơi gợi sự hứng thú của hắn ta. Mặc dù đồ ở KTV đắt là chuyện thường thức, nhưng đắt đến mức này, hẳn phải có chỗ nào đặc biệt nhỉ?
Có khi là ăn rất ngon?
"Vậy cho một tô." Uông Tiểu Phú hào phóng vung vung tay.
Tuy nhiên, đến khi nhân viên phục vụ mang đến tô hoa quả dầm 288 đó lên, vừa mới ăn hai miếng, Uông Tiểu Phú đã không nhịn được "ọe" một tiếng.
Dở ẹc.
Thực sự quá dở!
Hắn ta không phải dân chuyên nghiệp nên không nói được chính xác là dở ở đâu, chỉ cảm thấy khó ăn, có một mùi chua kỳ kỳ lạ lạ, lại hơi ngọt ngấy, rõ ràng hoa quả là tươi mới, nhưng ăn vào lại giống như đã hỏng vài ngày, kết cấu cũng rất tệ.
Mỗi một miếng ăn vào đều là một sự h.ành h.ạ đối với vị giác.
Ngay cả Uông Tiểu Phú là nhà giàu mới nổi vốn có tính tình rất tốt cũng không nhịn được phàn nàn:
"Đây là hoa quả dầm gì vậy, dở quá!"
Nhân viên phục vụ đó xấu hổ cười xoa tay.
Đây không phải là khách hàng đầu tiên phàn nàn hoa quả dầm hôm nay khó ăn.
Nhân viên phục vụ đã được trải qua đào tạo chuyên nghiệp, mở miệng giảo biện:
"Đây là hoa quả dầm do đầu bếp Michelin ba sao hàng đầu của chúng tôi chế biến, ý tưởng thiết kế bao hàm việc vấn đề biến đổi khí hậu toàn cầu, bảo vệ môi trường, yêu thương động vật..."
Uông Tiểu Phú: "?"
Hắn ta không nhịn được mà móc móc lỗ tai, mấy lời này có ý nghĩa cái quái gì chứ!
"Tối nay tôi sẽ không tiêu thụ bất kỳ thứ gì liên quan đến thực phẩm ở chỗ của các người nữa." Uông Tiểu Phú thở phì phì nói: "Tiêu chuẩn đầu bếp ở chỗ của mấy người quá thấp, món hoa quả dầm mà cũng có thể làm dở như vậy, lừa tiền!"
Nhân viên phục vụ nói: "Không phải là trình độ đầu bếp chúng tôi thấp đâu, mà là do một số khách hàng nào đó không biết thưởng thức~"
Khách hàng chỉ có thể đợi ở đại sảnh chứ không trực tiếp đi vào phòng riêng giống như Uông Tiểu Phú, nói chung đều là phú nhị đại bình thường hoặc là nhà giàu mới nổi, không tính là cao cấp.
Vì vậy, nhân viên phục vụ đã quen với các kiểu đại gia ra vào, biết xem mặt mà đặt mâm, đối với hắn ta cũng không tôn trọng lắm.
Thậm chí còn ám chỉ hắn ta không biết thưởng thức.
Uông Tiểu Phú: "???"
"Tốt, tốt, khách hàng là thượng đế, các người cứ thế mà chế giễu khách hàng đúng không!"
Uông Tiểu Phú khó thở, hắn ta nhìn quanh trái phải một vòng, chính vào lúc này---
Lối vào của đại sảnh, một ngọn đèn tụ quang được bật lên.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Dưới ánh đèn tụ quang, bên cạnh cánh cửa lớn đang mở, không biết từ khi nào, đã dựng lên một... quán đồ ăn vặt?
Trước quán ăn vặt đó treo một tấm băng rôn viết tay "Hoa quả dầm ông chủ Giản", còn trên quán thì bày biện đủ loại hoa quả rực rỡ muôn màu.
Những trái cây đó đều được cắt thành những miếng nhỏ đều đặn, màu sắc tươi sáng, nhìn rất tươi mới, dưới ánh đèn mềm mại, trông có vẻ càng mọng nước.
Táo, lê, dưa hấu, nho, dưa lưới, bơ...
Ngoài trừ hoa quả, còn có các loại topping nhỏ như thạch đá, thạch rau câu, pudding, vụn bánh Oreo.
Đều là những topping nhỏ kinh điển của quầy hoa quả dầm đường phố.
Toàn bộ quán ăn vặt thoạt nhìn vô cùng bình dân, gần như giống y hệt với các quầy hoa quả dầm ở bên ngoài chợ đêm.
Bình dân đến mức có phần không hòa hợp với không khí trong KTV.
Ông chủ quán ăn vặt đó là một thanh niên tướng mạo tuấn mỹ, trên mặt cậu nở nụ cười rạng rỡ xán lạn:
"Hoa quả dầm, hoa quả dầm siêu ngon, mười tệ một phần, tự chọn trái cây và topping ăn kèm!" (10 tệ ~35k)
Bên cạnh ông chủ còn có một chàng trai trẻ đang trầm mặc.
Chàng trai đó cũng vô cùng tuấn tú, trong đôi mắt nghiêm túc trộn lẫn chút ngơ ngác.
Cậu ấy mặc tạp dề, đeo khẩu trang và bao tay, đứng bên cạnh lặng lẽ bóc nho, rửa sạch thớt, trông giống như trợ thủ.
Đám người tới lui trong đại sảnh đều không nhịn được bắt đầu xì xào bàn tán:
"Hoa quả dầm? Nhìn rất tươi mới, sao chỉ có mười tệ nhỉ..."
"Úi, những trái cây đó trông rất thanh mát sảng khoái, kết cấu của sữa chua nhìn cũng khá mịn màng, không biết ăn có vị như nào."
"Hoa quả dầm ở KTV này không phải thấp nhất cũng 288 à?"
Giống như những người khác, Uông Tiểu Phú cũng không nhịn được chỉ về phía bên đó, hỏi nhân viên phục vụ:
"Đây là hoa quả dầm KTV các người bán hả? Sao của người ta chỉ có mười tệ một phần thôi?!"
Nhân viên phục vụ cũng không biết tại sao hoa quả dầm đó chỉ bán có mười tệ.
Rõ ràng hôm nay tất cả hoa quả dầm từ nhà bếp đưa ra đều được niêm yết giá 288 một phần mà.
Chẳng lẽ hoa quả dầm đó không phải của nhà bọn họ? Nhưng ông chủ không ra ngăn chặn, có nghĩa là hoa quả dầm đó được phép bán ở đây?
Nhân viên phục vụ biện hộ:
"Hoa quả dầm đó rẻ thật, nhưng tất nhiên không thể so sánh với phần 288 của chúng tôi. Hoa quả dầm từ nhà bếp của chúng tôi đều là hoa quả tươi mới được vận chuyển bằng đường hàng không từ Đông Nam Á đến, quan trọng nhất chính là, nó được chế biến một cách tâm huyết bởi đầu bếp Michelin ba sao, tràn đầy ý tưởng thiết kế."
Nhân viên phục vụ nói: "Người có tiền như Uông tiên sinh mà ăn loại hoa quả dầm giá mười tệ một phần đó thì quá hạ thấp giá trị con người của ngài rồi!"
Câu 'hạ thấp giá trị con người' này,m lập tức khiến Uông Tiểu Phú đang hơi động lòng khựng lại.
Đúng vậy, hắn ta là một nhà giàu mới nổi, hôm nay đã khác ngày xưa.
Trước đây, hắn ta có thể mặc quần đùi mang dép lê ngồi xổm trong khu ổ chuột ăn mì gói;
Nhưng bây giờ, hắn ta phải ngồi trong KTV đắt tiền nhất, ăn hoa quả dầm ba trăm tệ, còn ăn một nửa vứt một nửa, lúc này mới thể hiện được giá trị con người của mình.
Hiển nhiên, không ít người có mặt ở đây đều nghĩ như vậy.
Bọn họ chính là phú nhị đại, trong KTV Lưu Kim tùy tiện mua một đĩa đậu phộng cũng có giá tám mươi tệ trở lên, làm sao có thể đi ăn loại hoa quả dầm mười tệ một phần kia được!
Uông Tiểu Phú nhìn những đĩa trái cây tươi mới tràn đầy màu sắc dưới ánh đèn, dâu tây đỏ tươi mọng nước, những quả nho xanh tròn trịa căng mọng, những miếng thanh long được cắt vuông vức đều đặn, không nhịn được tưởng tượng nếu chúng được rưới một lớp sữa chua lạnh mịn màng lên, rắc thêm chút vụn bánh Oreo, cái cảm giác chua ngọt dễ chịu khi ăn vào miệng...
Uông Tiểu Phú ép buộc mình dời mắt đi, không thể nhìn nữa.
Nhìn nữa thì sẽ không nhịn được.
Mặc dù vậy.
Bao gồm Uông Tiểu Phú, vẫn có không ít người, ánh mắt vô thức bị quầy hoa quả dầm đó hấp dẫn:
Rất nhiều trái cây đủ mọi màu sắc, một số thậm chí còn chưa cắt, vẫn giữ nguyên hình dạng ban đầu, vậy mà lại khiến người ta cảm thấy tươi mới hơn là đã cắt.
Hơn nữa, vị trí đặt các loại topping ăn kèm cũng có sự bố trí tỉ mỉ. Màu sắc tổng thể trên quầy trông rất rực rỡ hài hòa, bên cạnh pudding màu vàng nhạt bồng bềnh là thạch đá trong suốt long lanh, phía sau khung tròn nhỏ là nửa quả bơ xanh mướt đã cắt, còn có những quả dâu tây nguyên vẹn lây dính giọt nước...
Không thể không nói, món ăn vặt như hoa quả dầm, vẫn là kiểu bán quầy đường phố bày biện tất cả trái cây và topping ăn kèm một cách rõ ràng thế này trông mới hấp dẫn.
Giống như tô hoa quả dầm được nhà bếp KTV đưa thẳng lên này, tất cả trái cây và đồ ăn kèm bên trong đều do đầu bếp quyết định, ngược lại còn tước đi niềm vui lớn nhất của hoa quả dầm.
Mỗi người đều có khẩu vị khác nhau, có người thích chuối, cũng có người ghét dâu tây, phải tự mình chọn rồi ông chủ quầy ăn vặt cắt ra tại chỗ mới ngon.
Chỉ cần quét qua bằng mắt, rất nhiều người đã vô thức bắt đầu lựa chọn: nếu mình đi chọn món, chắc chắn phải nhiều thanh long và dâu tây hơn, xoài trông rất tươi mới, cũng phải lấy một ít, kiwi thì không cần, nhưng bơ có thể lấy một ít, phải rưới đầy sữa chua, rồi rắc thêm một chút hạt trân châu và nho khô...
Giản Vân Lam còn nấu thêm một nồi nhỏ.
Cậu cho đậu đỏ đã ngâm qua nước vào trong nồi, rắc một ít đường trắng, dùng lửa nhỏ từ từ ninh nóng. Trong tầng nước sôi trong vắt đó, nhanh chóng ninh ra một lớp nước màu caramel trong suốt ánh vàng, những hạt đậu đỏ tròn trịa nổi nổi chìm chìm bên trong.
Từ nồi nhỏ nhanh chóng tỏa ra hơi nước nóng hổi, mùi thơm đặc trưng của đậu lan tỏa, ngọt ngào.
Giản Vân Lam lại dùng thìa nhỏ rắc thêm một ít đường trắng vào, từ từ khuấy đều, để cho lượng đường từng chút một, hoàn toàn thấm vào đậu đỏ...
Rất nhanh, giữa làn khói mờ ảo, một nồi mật đậu đỏ ngọt mềm dẻo thơm đã được chế biến xong xuôi.
"Hóa ra đậu đỏ ngọt được nấu như thế này."
"Đậu đỏ ngọt được hầm ngay tại chỗ? Trông có vẻ ngon đấy."
"Không phải chứ, quầy hoa quả thập cẩm của đối phương nhìn cũng quá thoải mái rồi."
Phần lớn những người có mặt tại đây hoặc nhiều hoặc ít đều đã từng nếm qua đậu đỏ ngọt trong các món tráng miệng và trà sữa, nhưng đây lại là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến quá trình làm đậu đỏ ngọt nên đều không nhịn được mà nhìn không chớp mắt.
Hơn nữa, động tác của Giản Vân Lam nước chảy mây trôi, bản thân việc ngắm nhìn đã là một sự thưởng thức về mặt thị giác.
"..."
Úc Minh ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh quầy hoa quả dầm, lặng lẽ bóc vỏ nho.
Đồng tử màu sẫm của cậu như được bao phủ bởi một tầng sương mù, trông cực kỳ thần bí.
Nhưng thực tế, đại não của Úc Minh lại bắt đầu dần dần trống rỗng.
Cậu là ai? Cậu đang ở đâu? Cậu sẽ đi về nơi nào?...
Từ khi học trung học cơ sở, bởi vì ngượng ngùng xin tiền từ nhà họ Phó quá nhiều, Úc Minh bắt đầu đi làm thêm khắp nơi vào thời gian rảnh. Hôm qua, sau khi Lượng Lượng của cậu bị lạc, Úc Minh lòng nóng như lửa đốt nên đã dành cả ngày để tìm Lượng Lượng, nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm thấy.
Cậu muốn thuê đoàn đội chuyên nghiệp tìm chó, nhưng cần phải có tiền, rất nhiều rất nhiều tiền.
Vì vậy Úc Minh đã chấp nhận lời mời của bạn học cấp hai, đi đến KTV Lưu Kim để làm thêm.
Những vị khách có tiền luôn thích động chân động tay với những cậu trai cô gái trẻ tuổi phục vụ trong phòng riêng. Từ hôm qua cho đến bây giờ, tại KTV Lưu Kim, Úc Minh đã gặp phải đủ loại yêu cầu vô lễ.
Cậu ấy đã từng tưởng tượng qua, có lẽ sẽ có khách hàng yêu cầu cậu ngồi trên đùi họ, đút nho cho họ ăn. Đó là yêu cầu chạm đến điểm mấu chốt của cậu ấy, nếu có người đề xuất, Úc Minh chắc chắn sẽ dứt khoát từ chối và nghỉ việc.
Nhưng bất kể thế nào thì cậu ấy cũng không thể nghĩ tới...
Bản thân mình lại ngồi bên cạnh một quán hoa quả dầm, bóc vỏ nho.
--- Rốt cuộc là tại sao cơ chứ?!
Cuối cùng trong trong hồ lô của Giản gia đại thiếu gia bán thuốc gì?
Bản thân là một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ đến lớn, khiến cho Úc Minh theo bản năng có sự cảnh giác cao độ với phần lớn người xa lạ, cậu ấy cũng luôn xem xét tình huống theo hướng xấu nhất.
Có lẽ, bày quán bán hoa quả dầm chỉ là cái cớ của Giản Vân Lam để làm giảm sự cảnh giác của cậu ấy.
Ý đồ thực sự của đối phương, không có gì khác biệt so với những người kia.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Úc Minh dần trở nên lạnh lẽo.
"..."
Trong mắt người ngoài, đây là một quán hoa quả thập cẩm có màu sắc tươi sáng ấm áp, chủ quán đẹp trai tuấn mỹ đang kiên nhẫn hầm đậu đỏ, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Trợ thủ cũng đồng dạng thanh tú nội liễm, đang lặng lẽ bóc vỏ nho bên cạnh.
Động tác của Úc Minh gọn gàng dứt khoát, người cứng không nói nhiều, làm việc nhanh nhẹn, đây cũng là lý do Giản Vân Lam chọn đối phương.
Cậu ấy đeo bao tay dùng một lần và mang khẩu trang, những quả nho xanh và tím mọng nước được bóc ra vừa nhanh vừa trọn vẹn. Đôi tay cậu ấy mở mở đóng đóng, lại có thêm một quả nho xanh nguyên vẹn được lột vỏ sạch sẽ, quả nho xanh nhạt có màu nửa trong suốt, thịt quả no đủ, tràn đầy nước sốt, phản chiếu ánh đèn mờ ảo.
Nhìn thôi đã thấy tươi ngon!
"Nói thật, mấy quả nho tím và nho xanh được bóc vỏ tại chỗ thế này, cảm giác thật sự rất khác biệt." Uông Tiểu Phú nhìn nhìn, không nhịn được mà lẩm bẩm.
Những quả nho xanh to tròn, nếu trực tiếp đặt những quả đã bóc sẵn trước mặt mọi người, sẽ có người không nhịn được mà nghi ngờ là lấy ra từ trong đồ hộp ra, không tươi lắm.
Nhưng những quả nho này được bóc ngay trước mắt, bọn họ lập tức cảm thấy cực kỳ tươi mới, chỉ cần nhìn thôi đã có thể tưởng tượng được cảm xúc của thịt quả đầy đặn, vị chua ngọt tràn đầy nước trong khoang miệng...
Trong KTV ồn ào náo nhiệt nóng bỏng này, quầy hoa quả dầm ở trong một góc được bao bọc trong ánh đèn, khiến lòng người không tự chủ được mà trở nên yên tĩnh.
Mặc dù hiện tại vẫn chưa có thực khách nào tới cửa.
Giản Vân Lam cũng không vội, đồ ăn ngon miệng, thực khách tự nhiên sẽ đến.
Cậu rất tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình.
— Kiếp trước, vào thời điểm cậu làm việc vất vả nhất, ngày nào cũng nghiên cứu cách bày quán hoa quả thập cẩm trộn, khi đó thật sự đã nghiên cứu rất sâu.
Về sau, cuối cùng cậu vẫn không có đủ dũng cảm để từ chức, vì vậy cũng không có kết quả gì.
Nhưng ngày hôm nay, tất cả hoa quả đều được nhập từ Đông Nam Á qua đường hàng không vào nhà bếp của KTV, chất lượng không tệ, chỉ là bị cách làm của nhà bếp hoàn toàn phá hỏng.
Giản Vân Lam trực tiếp vung tay, dùng năng lực của đồng tiền mua hết hoa quả.
Điều cậu cần làm, chỉ là dẫn dắt những nhân viên tạm thời dưới tay mình, xử lý các loại hoa quả có sẵn theo cách thích hợp, rồi mang đến quầy hàng, trưng bày trước mắt thực khách.
Phương pháp làm hoa quả dầm cũng không phức tạp lắm, quan trọng là cách điều phối sữa chua, cách bày trí hoa quả, sự kết hợp giữa hoa quả và các loại topping, v.v...
Bây giờ, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, bất kể thực khách có muốn ăn hoa quả dầm hay không thì tầm nhìn của bọn họ đều bị quầy hàng nhỏ đầy màu sắc ấm áp này thu hút.
Giản Vân Lam thậm chí còn nghe thấy không ít người lén lút nuốt nước bọt.
Khách hàng tới cửa, chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Quả nhiên, không lâu sau, một giọng nói trong trẻo vang lên, mang theo chút hưng phấn: "Ông chủ, cho tôi một phần hoa quả dầm, muốn dâu tây, thanh long, nho xanh, xoài..."
Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới.
Nhiệm vụ cưỡng chế đã mở ra được một giờ, hiện tại đã có gần một nửa chủ bá bị loại, những chủ bá còn sót lại, nội dung đều không quá khác nhau: phần lớn là ở trong phòng riêng KTV, lôi kéo giằng co với Úc Minh và các nhân vật khác.
Nhóm các chủ bá vừa phải cố gắng làm giảm sự cảnh giác của Úc Minh, lấy được sự tin tưởng của cậu ấy, đồng thời còn phải sắm vai một đại thiếu gia bá đạo ăn chơi trác táng.
【Nhiệm vụ và nội dung phát sóng trực tiếp không quá khác nhau, bây giờ, chính là lúc thử thách bản lĩnh của từng chủ bá】
【... Khoan đã, sao lại có người dẫn Úc Minh đi bày quán hoa quả dầm vậy aaaaaa!!!】
-----
Chương này tui edit lúc đang ngóng đi chơi nên không được mượt lắm, beta lại thấy hơi cấn cấn, mà ngôn từ bị cạn kiệt rùi, mọi người xí xoá xí xoá cho tui nhe ehehe
0 Nhận xét