Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 41

 Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 41

Sở Thời Thời cảm thấy bản thân chưa bao giờ căng thẳng như vậy.

Tim đập với tốc độ cực nhanh, như thể giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi cổ họng.

Nam nhân trước mặt gắt gao siết chặt eo cậu, bàn tay đối phương rất lớn, động tác bóp gáy khiến Sở Thời Thời có ảo giác đối phương sẽ v.ặn g.ãy cổ cậu ngay trong giây tiếp theo.

Nhưng người trước mặt không làm như vậy.

Không những không làm như vậy, Phong Bất Yếm thậm chí còn dùng lòng bàn tay vuốt ve gáy cậu, như thể đang trấn an, lại như đang không tiếng động mà nói cậu đừng động đậy, muốn cậu ngoan một chút, lại ngoan hơn một chút.

Lòng bàn tay mang theo một tầng vết chai mỏng có hơi thô ráp, lực độ vuốt ve cũng từ nhẹ đến nặng.

--- Lực đạo lớn như vậy, da thịt chỗ đó chắc chắn đã đỏ lên rồi.

Nam nhân vùi đầu vào hõm cổ cậu, hơi thở gấp gáp nóng bỏng, răng nanh nhọn nhọn đặc trưng của huyết tộc nhẹ nhàng cắn vào lớp da mỏng manh sau cổ như đang chơi đùa, ngậm lấy rồi lại buông ra, để làn da đàn hồi trở lại.

Hệt như đang chơi với một món đồ chơi mới mẻ nào đó.

Cần cổ dường như không còn thuộc về bản thân nữa, Sở Thời Thời không nhịn được mà run rẩy, đôi tai đã sớm bởi vì cảm xúc dao động quá lớn mà biến thành vây tai nhân ngư.

Hai mảnh vây tai mỏng như cánh ve run rẩy dữ dội, theo động tác của nam nhân mà piu một cái bung ra, rồi run rẩy co rút trở về, chẳng bao lâu sau lại bung ra lần nữa.

Sau tai cũng không kiểm soát được mà hiện ra một mảng vảy xanh lam tinh mịn xinh đẹp, theo nhịp co rút của vây tai mà phập phồng.

Sở Thời Thời nuốt nuốt nước bọt, mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Phong... Phong Bất Yếm ---"

Giọng nói trong trẻo nhiễm một chút khàn đục và run rẩy, giống như con mồi bị thợ săn vây bắt, phát ra tiếng nức nở nhỏ bé trước khi lìa đời.

"Anh... Anh buông... buông tôi ra trước---" Sở Thời Thời cố gắng nâng tay lên, muốn đẩy cái đầu đang vùi vào hõm cổ mình ra, nhưng sức lực của nam nhân thật sự quá lớn, cậu giãy giụa hồi lâu cũng không thể thoát khỏi sự kiềm chế như gông cùm xiềng xích của đối phương.

Lại là một cái cắn nhẹ, lần này lực đạo còn nặng hơn mấy lần trước, nếu nói lúc nãy Sở Thời Thời chỉ cảm thấy ngứa ngáy thì lần này, trong cảm giác ngứa ngáy khó chịu đã xen lẫn một chút đau đớn.

Cậu không nhịn được mà "hít" một tiếng.

Cơ thể nam nhân đang ôm Sở Thời Thời khựng lại, như thể bị âm thanh của cậu làm giật mình, tất cả động tác đều dừng lại, ngay cả cánh tay đang ôm lấy eo cậu cũng như nới lỏng hơn đôi phần.

Sở Thời Thời thử thăm dò muốn cử động một chút, nhưng không chờ cậu kịp rút tay ra, cánh tay vừa mới nới lỏng chưa đến vài giây kia đã siết chặt trở lại.

Cậu ngập ngừng lên tiếng: "...Phong Bất Yếm?"

"Đừng động đậy." Giọng nói của Phong Bất Yếm khàn đặc, sức lực mạnh đến mức như muốn ngh.iền n.át cậu vào lòng: "Để tôi ôm một lát, chỉ một lát là được..."

Sở Thời Thời không cử động nữa.

Phong Bất Yếm vẫn vùi đầu vào hõm cổ cậu như cũ, nhưng không còn làm những động tác nhỏ kia nữa mà chỉ đơn thuần tì cằm lên vai cổ cậu, hơi thở gấp gáp phả vào cổ và vây tai, vừa nóng lại vừa ngứa.

Sở Thời Thời không nhịn được mà rụt rụt cổ, rồi lại bị Phong Bất Yếm ôm chặt hơn.

Trong đầu cậu, Linh Linh Bá chần chờ mở miệng: "Ký chủ, tui có thể nói chuyện không?"

Sở Thời Thời mất một lúc mới lên tiếng: "Cậu nói đi."

Âm thanh máy móc của Linh Linh Bá không biết là căng thẳng hay vẫn là vui mừng: "Giá trị sinh mệnh của Phong Bất Yếm đang dần dần ổn định lại, theo tốc độ này, chẳng bao lâu nữa sẽ trở về phạm vi an toàn."

"Ổn định rồi sao?" Sở Thời Thời có chút kinh ngạc: "Sao lại... Tui còn chưa làm gì cả mà?"

Linh Linh Bá im lặng không nói, vấn đề này có hơi vượt quá phạm vi kiến thức của nó, nó cũng không thể trả lời.

Trong phòng tắm lại lần nữa chìm vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước xối xả trên đỉnh đầu vẫn không ngừng vang lên, tựa như đang đệm nhạc cho tiếng hít thở và nhịp tim của hai người.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Phong Bất Yếm cuối cùng cũng buông lỏng người trong lòng ra.

Hắn giơ tay tắt chốt mở của vòi hoa sen phía sau, tiếng nước xối xả cuối cùng cũng ngừng lại, khiến cho toàn bộ phòng tắm trở nên yên tĩnh đến có chút quá mức.

Trong lòng Sở Thời Thời hơi thở phào, gần như tay chân cùng sử dụng mà lùi về sau mấy bước, kéo kéo cổ áo tắm hơi lỏng lẻo trên người mình, chỉnh cho kín mít lại.

Sắc mặt nam nhân vẫn không tốt lắm, khuôn mặt và màu môi đều trở nên hơi tái nhợt, nhưng so với vẻ ửng đỏ bất thường trước đó thì trông bình thường hơn nhiều.

Xối nước lâu như vậy, mái tóc đen của Phong Bất Yếm đã sớm ướt sũng, ngọn tóc đang nhỏ giọt tí tách, áo trên bó sát sau khi bị nước tẩm ướt cũng càng dính chặt vào người, khiến cho lồng ngực đang phập phồng gấp gáp càng thêm thu hút.

Rõ ràng là nhìn thế nào cũng chật vật nhưng lại không hề làm giảm đi vẻ đẹp trai của hắn một chút nào, thậm chí nét mệt mỏi trong mặt mày còn làm tăng thêm phần phong trần mị lực.

Sở Thời Thời vô thức nhìn chằm chằm đối phương một hồi, sau đó đột nhiên giật mình như bừng tỉnh, dời ánh mắt không biết từ lúc nào đã dừng lại trên ngực đối phương sang nơi khác.

Cậu hít sâu một hơi, nhỏ giọng hỏi: "Anh ổn rồi chứ?"

"Cũng khá ổn." Giọng Phong Bất Yếm vẫn khàn khàn như cũ, nhưng nghe có vẻ đã bớt đi phần nào lực áp chế và trầm trọng hơn so với trước đó.

Sở Thời Thời có chút kinh ngạc: "Nhanh vậy sao?"

Phong Bất Yếm giơ tay vén mái tóc ướt sũng ra sau đầu, để lộ vầng trán trơn bóng lấp lánh ánh nước, mặt mày thâm thúy sắc bén cứ thế hoàn toàn lộ ra ngoài.

Ngũ quan như vậy quá mức có tính công kích, Sở Thời Thời bị hắn nhìn chằm chằm hai giây đã có chút chịu không nổi, nhịp tim thật vất vả mới bình tĩnh lại đã có chút dấu hiệu mất kiểm soát.

"Nhanh vậy sao..." Phong Bất Yếm thấp giọng lặp lại một tiếng: "Hòn đá nhỏ, em có biết nói với một người đàn ông bình thường hắn rất nhanh là có ý gì không?"

Sở Thời Thời nhất thời không phản ứng kịp, mờ mịt hỏi: "Ý gì?"

Phong Bất Yếm khàn giọng cười một tiếng, âm thanh nhiễm một chút trêu ghẹo: "Em đoán xem."

Sở Thời Thời chớp chớp mắt hai lần, đột nhiên phản ứng lại là có ý gì, vây tai piu một cái xòe ra, hai má đỏ bừng, trực tiếp lan từ bên tai lên đến cần cổ.

Cậu hung dữ trừng mắt nhìn người trước mặt, thầm nghĩ đã có tâm trạng trêu đùa kiểu này rồi, xem ra Phong Bất Yếm thật sự đã khỏe lại một chút.

Phong Bất Yếm cười tủm tỉm đón nhận cái trừng mắt của đối phương, giây tiếp theo, giọng điệu lại đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Xin lỗi."

Sở Thời Thời biết hắn đang xin lỗi vì chuyện gì, cậu lắc lắc đầu nói: "Không sao."

Khi lực lượng huyết mạch b.ạo đ.ộng, bất kỳ ai cũng không thể khống chế được hành vi của mình. Phong Bất Yếm có thể giữ lại chút lý trí, không thực sự làm ra hành vi thực chất tổn thương cậu đã là biểu hiện năng lực tự kiểm soát tương đối xuất sắc rồi.

Huống hồ...

Cậu vốn dĩ đến đây là để chữa trị cho Phong Bất Yếm, đối phương đã nhắc nhở cậu rất nhiều lần không được đến gần, là chính cậu phớt lờ những lời nhắc nhở đó mà tự ý đến gần, sau đó mới dẫn đến tai nạn lần này.

"Anh không cần phải xin lỗi tui." Sở Thời Thời nhìn hắn một cái, mím mím môi nhỏ giọng nói: "Đây đâu phải lỗi của anh."

Lúc này cả hai người đều đang ngồi trong bồn tắm, toàn thân ướt sũng, người này còn chật vật hơn người kia.

Tầm mắt của Phong Bất Yếm dừng lại một lúc trên cổ thanh niên, da thịt trắng nõn hiện lên những vệt đỏ li ti, là dấu vết không nhẹ không nặng mà hắn để lại lúc trước.

"Đau không?" Hắn hỏi.

Sở Thời Thời giơ tay sờ sờ cổ: "Cũng được, không đau."

Ngoại trừ lần cuối cùng thì mấy lần trước cậu chỉ cảm thấy ngứa, mà ngay cả lần cuối cùng thực ra cũng ngứa nhiều hơn đau.

Cả da cũng không bị xước thì có thể đau đến đâu được chứ? Cậu cũng đâu phải là người thủy tinh chạm một cái là vỡ, Sở Thời Thời thầm lẩm bẩm trong lòng.

Phong Bất Yếm xoa xoa cái đầu ướt sũng của thanh niên một phen: "Lát nữa đi lấy ít thuốc bôi."

Sở Thời Thời gật gật đầu: "Đi ra ngoài thay quần áo trước đi, mặc đồ ướt cẩn thận bị bệnh."

Phong Bất Yếm ừm một tiếng, chống vào mép bồn tắm đứng dậy, vươn cánh tay dài định với lấy khăn khô treo ở bên cạnh, thân thể lại đột nhiên lảo đảo một cái, được Sở Thời Thời cũng đã đứng dậy đỡ lấy cánh tay.

"Cẩn thận." Sở Thời Thời nhẹ giọng nói: "Trên sàn có nước trơn, đừng ngã."

Lớp vải quần áo mỏng manh gần như không thể cản trở một chút xúc giác nào, Sở Thời Thời có thể cảm nhận rõ ràng, cánh tay dưới lòng bàn tay có nhiệt độ không bình thường, hơi nóng, cơ bắp vẫn luôn căng cứng không thả lỏng, rõ ràng là phản ứng còn cảm thấy không khoẻ trong người.

--- Quả nhiên vẫn đang cậy mạnh.

Sở Thời Thời thầm thở dài trong lòng, giọng điệu hiếm khi cứng rắn: "Anh đừng động đậy, để tui làm."

Động tác Phong Bất Yếm khựng lại, cực kỳ nghe lời mà để cánh tay xuống, đứng yên tại chỗ không động đậy.

Sở Thời Thời lấy ra hai cái khăn tắm sạch sẽ, một chiếc cái lên vai mình, cái còn lại đưa cho Phong Bất Yếm: "Anh lau tóc trước đi, tui đi lấy quần áo."

Phong Bất Yếm nhận lấy khăn lông, đợi đến khi bóng dáng thanh niên rời khỏi phòng tắm mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, vùi mặt vào khăn bông mềm mại.

Thiếu chút nữa...

Chỉ thiếu một chút nữa thôi, mọi chuyện đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn.

Phong Bất Yếm không phải chưa từng trải qua cảm giác mất kiểm soát sức mạnh, nhưng cả sức mạnh và giác quan cùng lúc mất kiểm soát giống như lúc này thì vẫn là lần đầu tiên.

Nếu thực sự vì vậy mà làm tổn thương đến người bên cạnh, Phong Bất Yếm tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân.

Hắn cụp mắt xuống, trong đồng tử đen thẳm thoáng qua một tia cảm xúc u ám khó hiểu.

Tiếng bước chân rất nhanh đã vang lên từ ngoài cửa.

Khi Phong Bất Yếm lần nữa ngẩng đầu lên, hắc đồng đã khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày, trên mặt cũng không nhìn thấy một chút biểu hiện bất thường nào.

"Tui đã tìm một bộ quần áo thể thao." Sở Thời Thời đưa đồ cho hắn: "Quần áo rộng rãi mặc vào thoải mái hơn một chút, thời gian này anh đừng nghĩ đến việc ra ngoài chiến đấu nữa."

"Hòn đá nhỏ là lớn nhất, đều nghe theo hòn đá nhỏ." Phong Bất Yếm nhẹ giọng trêu chọc: "Chà, đã lâu không được trải nghiệm cảm giác bị người ta quản giáo."

Thanh niên tóc vàng hơi hơi mở to mắt: "Tui đâu có đang quản anh ---"

"Ừm, tôi biết." Phong Bất Yếm nheo nheo mắt lại: "Đây là lời nhắc nhở yêu thương từ Hòn đá nhỏ."

Chào đón hắn chính là bộ quần áo bị ném thẳng vào mặt cùng với giọng nói thẹn quá hoá giận của thanh niên: "Anh tự mình thay đi, tui ra ngoài đây!"

Cửa phòng tắm đóng lại cạch một tiếng, Phong Bất Yếm chính xác mà bắt được quần áo, ý cười trên mặt càng sâu thêm vài phần.

Sở Thời Thời ở bên ngoài lật lật tủ quần áo, tìm một bộ đồ khác mà Phong Bất Yếm chưa từng mặc qua, nhanh chóng thay ra khỏi áo choàng tắm đã ướt sũng trên người.

Số đo của Phong Bất Yếm lớn hơn Sở Thời Thời mất mấy cỡ, bộ đồ thể thao vốn đã rộng thùng thình khi mặc trên người Sở Thời Thời càng trở nên lỏng lẻo hơn, ngay cả cổ áo cũng gần như tuột xuống tận xương quai xanh.



Sở Thời Thời cuộn cuộn ống quần lên, lúc này mới tránh được tấn thảm kịch đi hai bước lại vấp một lần.

Chờ Phong Bất Yếm từ trong phòng tắm thay quần áo xong đi ra, thanh niên tóc vàng đang ngồi trên ghế sofa lau tóc, vẻ mặt nghiêm túc như đang suy tư gì đó.

Phong Bất Yếm ngồi xuống chiếc ghế đối diện đối phương hỏi: "Sao vậy? Mặt mày nghiêm trọng như vậy?"

Sở Thời Thời thở dài: "Tui vẫn chưa tìm ra phương pháp sử dụng dị năng trị liệu."

"Không tìm được thì không tìm được, cũng đâu phải chuyện gì to tát." Phong Bất Yếm nói.

"Sao lại không phải chuyện gì to tát?" Sở Thời Thời trừng mắt nhìn hắn: "Hơn nữa, tóc lau khô rồi thì lên giường nằm nghỉ ngơi đi, ngồi trên cái ghế cứng ngắc này làm gì?"

Phong Bất Yếm vội vàng giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng: "Được rồi được rồi, đều nghe em hết."

Nói xong liền đứng dậy đi về phía mép giường, sau khi lót một chiếc gối ở đầu giường liền tùy ý tựa vào đầu giường.

Sở Thời Thời lúc này mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục trầm tư suy nghĩ. Một lúc sau cậu hỏi: "Anh có cảm thấy có gì khác so với trước đây không?"

"Dĩ nhiên là có." Phong Bất Yếm gật đầu: "Lần này tôi rất nhanh, em cũng cảm nhận được mà không phải sao?"

--- Lại nữa!

Sở Thời Thời bên tai hơi đỏ lên, vành tai tròn trịa mượt mà lại có xu hướng biến thành vây tai.

Cậu quyết định giả vờ như không hiểu ẩn ý trong lời nói của Phong Bất Yếm: "Lực lượng b.ạo đ.ộng nhanh chóng bắt đầu ổn định lại... bắt đầu từ lúc nào?"

Phong Bất Yếm hồi tưởng một chút: "Từ sau khi tôi ôm em... không, không đúng, là bắt đầu từ khi em chạm vào người tôi."

Sở Thời Thời hơi sững lại.

Bắt đầu từ khi chạm vào người hắn sao?

Nếu cậu nhớ không nhầm thì, lần trước tình trạng của Phong Bất Yếm trở nên tốt hơn, dường như cũng là bắt đầu từ khi chạm vào cậu, không, là từ khi chạm vào lớp vỏ trứng bên ngoài của cậu.

Lớp vỏ trứng cũng không dày lắm, hơn nữa lúc đó nó đã nứt ra một khe hở, chạm vào vỏ trứng và trực tiếp chạm vào cậu dường như cũng không khác nhau là mấy.

Nói như vậy, chẳng lẽ điều kiện sử dụng dị năng của cậu là chạm vào?

Sở Thời Thời cau mày ngồi xuống mép giường, không nói hai lời liền bắt lấy một cánh tay của Phong Bất Yếm, cố gắng tìm cảm giác sử dụng dị năng trị liệu.

Nhưng rất tiếc, cậu vẫn không thể tìm thấy nguồn năng lượng thứ hai trong cơ thể mình.

Phong Bất Yếm nhướng mày, tùy ý để thanh niên nắm chặt tay mình.

"Sao lại như vậy?" Sở Thời Thời không thể tin tưởng mà lẩm bẩm: "Hoàn toàn không tìm thấy."

Hay là, phương hướng suy nghĩ của cậu từ lúc bắt đầu đã sai rồi?

"Chẳng lẽ là năng lực bị động kích hoạt?" Sở Thời Thời cau mày càng lúc càng chặt, "Sau khi lực lượng của anh b.ạo đ.ộng, tui đến gần anh, năng lực trị liệu phát hiện anh cần được chữa trị, cho nên tự động kích hoạt bắt đầu giúp anh ổn định sức mạnh---"

Cậu đột ngột ngừng nói: "Hoang đường dữ, tộc nhân ngư trước giờ chưa từng xuất hiện tình huống kiểu này đúng không?"

Phong Bất Yếm lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không rõ ràng lắm: "Lần sau thử lại thì sẽ biết thôi."

Sở Thời Thời lại trầm tư hồi lâu, nhưng vẫn không thể đưa ra đáp án, đành nói: "Anh nói đúng, chỉ có thể đợi lần sau thử lại."

Nói xong, cậu lại một lần nữa nắm lấy cánh tay Phong Bất Yếm hỏi: "Tui nắm tay anh như thế này, anh có cảm thấy đỡ hơn không?"

Phong Bất Yếm tinh tế cảm nhận một lát, gật gật đầu nói: "Có, nhưng không nhiều."

Sở Thời Thời mày khẽ buông lỏng.

Vậy xem ra ít nhất phương hướng bọn họ suy đoán là chính xác, còn tình huống cụ thể hơn thì chỉ có thể chờ đến lần sau.

Cậu buông tay Phong Bất Yếm ra, nghĩ nghĩ một lát, rồi lại đưa tay qua: "Nếu... nếu như làm vậy có thể khiến anh thoải mái hơn một chút thì ---"

Phong Bất Yếm rũ mắt nhìn về phía bàn tay đối phương.

Bàn tay của thanh niên rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương không lớn, đầu ngón tay ửng lên màu hồng nhạt khỏe mạnh xinh đẹp, khiến người ta không nhịn được muốn nắm chặt lấy đôi tay này mà mân mê thưởng thức.

"Không cần đâu, thời điểm khó chịu nhất đã qua rồi, phần còn lại có thể từ từ hồi phục." Phong Bất Yếm thu hồi tầm mắt cười nói, quả nhiên phát hiện thanh niên trước mặt thở phào nhẹ nhõm một cách rất khẽ.

Sở Thời Thời: "Anh muốn ăn gì không? Tui bảo An Tư bọn họ giúp đưa đồ ăn tới."

Phong Bất Yếm vừa mới thoát khỏi trạng thái nguy hiểm, Sở Thời Thời không yên tâm để hắn ở lại một mình trong phòng.

Lời này mới vừa nói xong, cậu liền nhận ra mình có vẻ hỏi không đúng lắm, nên nói lại: "Bây giờ anh có thể ăn gì?"

"Đồ thanh đạm một chút." Phong Bất Yếm nói.

Sở Thời Thời gật gật đầu, trước mặt hiện lên một quầng sáng nhỏ, cậu nhấn vào nhóm chat năm người, à không, bây giờ là sáu người rồi.

Cửa phòng rất nhanh đã vang lên tiếng gõ, âm thanh của An Tư truyền vào từ bên ngoài: "Đội trưởng, là tôi đây."

Sở Thời Thời vội vàng đứng dậy mở cửa, nhận lấy khay đồ từ tay An Tư.

Trên khay đặt bữa ăn cho hai người, một phần là cháo rau thanh đạm, bánh bao mặn nhỏ và một ít trái cây đã được hâm nóng, phần còn lại là bữa ăn cân bằng chay mặn phối hợp đầy đủ, hiển nhiên là chuẩn bị cho Sở Thời Thời.

Những thứ này chắc chắn không thể chuẩn bị xong trong thời gian ngắn được, hẳn là Long Nham bọn họ đã dặn dò đầu bếp chuẩn bị từ trước.

Ngoại trừ lúc nãy nhờ bọn họ đưa về phòng ở phòng điều khiển, Sở Thời Thời vẫn chưa từng nói chuyện một mình với An Tư bao giờ, lúc này có vẻ hơi không được tự nhiên: "Xin lỗi đã làm phiền."

"Nói gì vậy chứ." An Tư thoạt nhìn còn căng thẳng hơn cả cậu, liên tục muốn nhìn vào trong phòng: "Đội trưởng thế nào rồi?"

"Đang nghỉ ngơi, thời điểm nguy hiểm nhất đã qua rồi." Sở Thời Thời thành thành thật thật trả lời.

An Tư lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu nhìn Sở Thời Thời với ánh mắt cảm kích, cười cười: "Cảm ơn cậu nhiều, tôi..."

Lời nói của nàng đột nhiên ngắt quãng, đôi mắt chợt mở to, như thể nhìn thấy thứ gì đó khó có thể tin.

Thanh niên trước mặt mặc một thân quần áo rõ ràng không vừa vặn, mái tóc dài vàng óng còn hơi ướt mà xõa tung sau lưng, trong đôi mắt xanh lam tựa biển cả ẩn chứa chút hơi nước, trông như vừa mới tắm rửa xong.

Nhưng những điều này đều không phải trọng điểm.

Ánh mắt An Tư không khống chế được mà rơi xuống cổ thanh niên, lúc này trên da thịt vốn trắng nõn điểm xuyết không ít vết đỏ ái muội, như thể bị muỗi đốt, nhưng cũng giống như...

Sở Thời Thời có chút mờ mịt: "Sao vậy?"

An Tư đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu nói: "Không! Không có gì!"

Nàng hít sâu một hơi, trong lòng tự nhủ "mình không nhìn thấy gì cả", lặp đi lặp lại ba lần như vậy, mới kiểm soát được biểu cảm mà ngẩng đầu lên.

"Tôi đi trước đây, đội trưởng liền giao cho cậu." An Tư nói: "Cậu... vất vả rồi."

Không biết vì sao, Sở Thời Thời lại nghe ra một chút đau đớn kịch liệt từ trong giọng nói của đối phương.

"Không sao, không vất vả." Cậu nói.

An Tư vỗ vỗ cánh tay Sở Thời Thời, vừa mới xoay người đi được mấy bước đã đột nhiên quay lại, do dự hồi lâu rồi hỏi: "Đội trưởng... Khôi phục nhanh vậy sao?"

Sở Thời Thời gật đầu: "Ừm, tố chất thân thể của anh ấy rất tốt."

An Tư nhịn rồi lại nhịn, giọng điệu chần chờ do dự: "Cậu... cậu ổn chứ?"

"Tui á?" Sở Thời Thời có chút không hiểu ra sao, nhưng vẫn trả lời: "Tui vẫn ổn."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." An Tư thở dài thật sâu, lại vỗ một cái vào cánh tay Sở Thời Thời: "Cũng nhớ chăm sóc tốt bản thân nhé, Huyết tộc... khi đó rất mãnh liệt."

Sự quan tâm trong giọng nói của nàng không hề che giấu, cái này khiến Sở Thời Thời có hơi kinh ngạc, không nhịn được cảm thán trong lòng, quả nhiên không hổ là người được Phong ca công nhận, thật sự rất dễ ở chung.

Cậu theo bản năng mà cho rằng An Tư đang nói về huyết mạch b.ạo đ.ộng, cho nên đồng tình nói: "Đúng là khá mãnh liệt."

Nếu không phải vì cậu là nhân ngư, e rằng tình hình chiến đấu trong phòng tắm còn khó kiểm soát hơn nữa.

An Tư mà nhìn cậu một cái thật sâu, ánh mắt phức tạp đó khiến Sở Thời Thời hơi hơi sửng sốt, nhưng còn chưa kịp nghiên cứu kỹ ý nghĩa thực sự của ánh mắt này, đối phương đã xoay người rời đi.

Linh Linh Bá: "..."

Cứ cảm giác có chỗ nào đó có chút không đúng.

Việc An Tư và ký chủ nhà nó đang nói thật sự là cùng một chuyện à?

Sở Thời Thời đóng cửa lại, khi bưng khay đồ ăn đến mép giường mới phát hiện Phong Bất Yếm không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Cũng may mà khay đồ ăn là loại giữ nhiệt, sẽ không nguội nhanh.

Sở Thời Thời ăn xong phần bữa tối của mình rồi vào phòng tắm tắm rửa một lát, do dự một lúc giữa sofa và giường của Phong Bất Yếm, cuối cùng vẫn nằm xuống sofa.

Cho dù Phong Bất Yếm đã để lại nửa bên giường cho cậu, nhưng cậu thực sự không có lòng tin vào tư thế ngủ của mình.

Một giấc này của Sở Thời Thời không được yên ổn cho lắm.

Mặc dù sofa rất lớn cũng rất mềm, nhưng chung quy lại vẫn không thể duỗi thẳng tay chân, khi ngủ đến nửa đêm, Sở Thời Thời cảm thấy có hơi lạnh, nhưng cho dù cậu có cuộn tròn người thế nào, cảm giác lạnh lẽo này vẫn không tan đi.

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm nhận được một đôi tay bế cả người lẫn chăn của cậu lên, đặt vào một nơi khác càng rộng rãi hơn.

Sở Thời Thời cau mày lẩm bẩm vài câu rồi lại nặng nề ngủ.

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Sở Thời Thời chỉ thấy đầu mình đau như búa bổ, ánh đèn trước mắt gần như tạo thành mười đạo tàn ảnh chói mắt.

Cậu nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, định chống tay ngồi dậy, lại phát hiện cơ thể mình mềm nhũn như bông, không còn chút sức lực nào.

Có một đôi tay từ bên cạnh dò xét vươn ra, nhẹ nhàng ấn cậu trở lại trong chăn.

"Đừng động đậy, nằm yên đi." Là âm thanh của Phong Bất Yếm, giọng điệu có vẻ rất bất đắc dĩ: "Em sốt rồi."

Sở Thời Thời đầu óc mơ hồ, qua một lúc lâu mới phản ứng lại, khiếp sợ nói: "Tui... tui sốt á?"

"Đúng vậy, đêm qua sốt gần bốn mươi độ." Phong Bất Yếm thở dài, dịch dịch góc chăn giúp đối phương: "Bón thuốc cho em cũng không uống được, gọi em dậy cũng không dậy nổi, bây giờ sốt đã giảm một chút, nhưng vẫn gần ba mươi chín độ."

Sở Thời Thời: "..."

"Còn nói để tôi cẩn thận đừng bị bệnh, kết quả em lại ngã bệnh trước tôi." Phong Bất Yếm xoa xoa mái tóc rối bù của thanh niên: "Dầm nước lạnh, tóc cũng không chịu sấy khô, đi ngủ trên sofa, nửa đêm còn đạp hết chăn xuống đất ---"

Hắn tặc lưỡi một tiếng: "Sao em lại giống hệt một đứa nhỏ vậy?"

Sở Thời Thời bị hắn nói đến nỗi đầu óc bốc hỏa, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng vì sốt giờ càng đỏ thêm một bậc, đến nỗi vành tai cũng không kìm được mà biu một cái biến thành vây cá.

Cậu siêu nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

"Không cho em nói cảm ơn, em liền bắt đầu nói xin lỗi?" Phong Bất Yếm nhướng mày: "Em có làm gì có lỗi với tôi đâu."

Hắn lấy lọ thuốc bên cạnh đưa cho Sở Thời Thời: "Thuốc hạ sốt, uống hết đi."

Trong lọ thuốc có cắm một ống hút nhỏ, Sở Thời Thời không cần ngồi dậy cũng có thể uống được, quả thật vô cùng chu đáo.

Cửa phòng đột nhiên bị gõ, Phong Bất Yếm đứng dậy mở cửa, bên ngoài là thiếu nữ tộc người lùn đang bưng khay thức ăn.

Nhìn thấy người mở cửa là Phong Bất Yếm, An Tư còn hơi hơi ngạc nhiên: "Đội trưởng? Anh đã khỏe rồi sao? Sở Thời Thời đâu?"

"Ừ, tôi cũng gần khỏe hẳn rồi." Phong Bất Yếm nhận lấy khay thức ăn nói: "Hòn đá nhỏ bị bệnh rồi, cậu giúp tôi đến kho lấy chút thuốc hạ sốt."

Hắn dừng lại một chút, bổ sung thêm: "Thuốc tiêu sưng tiêu bầm cũng lấy một lọ qua đây, loại dùng ngoài."

Tiêu sưng tiêu bầm...?

An Tư: "..."

Bị bệnh? Ai tin chứ!

Trong đầu nàng lại hiện ra vết đỏ mà mình đã nhìn thấy ngày hôm qua, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Xem ra, thân thể đội trưởng đúng là đã khỏe thật, hơn nữa tinh thần dường như còn hơi quá sung mãn.

Lúc này, từ tận đáy lòng nàng sinh ra sự kính nể với Sở Thời Thời.

Không hổ là nhân ngư, cô thầm nghĩ, khủng bố như vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Thời Thời: Mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu! [Cố gắng cứu vãn.jpg]

Phong Bất Yếm: Bây giờ thì không phải, nhưng sau này thì chưa biết được [nheo mắt cười.jpg]

------

Giờ tay tui lẹ lắm các mom ơi, xưng hô hơi giãn xíu, tui ưng là tui đổi =)) Giỡn xíu, thì là tùy tình huống tui sẽ điều chỉnh xưng hô cho phù hợp nhe, như khúc trên đang nghiêm trọng mà để bé cá xưng "tui" nó kỳ quá, dễ mất mood ó, nên tui đổi thành "tôi", một số tình huống khác cũng vậy nhe, iu ❤️

Chương Trước

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét