Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 37
Bên cạnh, khóe môi Phong Bất Yếm khẽ nhếch lên một chút, rất phối hợp lấy giấy bút ra, đưa tới trước mặt sương xám: “Thử xem?”
Sở Thời Thời chọc chọc nó: "Chữ còn biết viết mà, chắc vẽ cũng không thành vấn đề đâu nhỉ?"
Sương xám ‘nhìn nhìn’ giấy bút trước mặt, rồi lại ‘nhìn nhìn’ Sở Thời Thời, như thể không đành lòng để nhân ngư tóc vàng lộ ra ánh mắt thất vọng, nó biến ảo ra một bàn tay, run rẩy cầm lấy cây bút…
---Trông giống hệt như đang nắm một cái gậy gỗ.
Bảo một ý thức tinh cầu ngây thơ vẽ tranh, còn vừa bắt đầu đã phải vẽ ‘danh hoạ’ độ khó cấp địa ngục như bản đồ cung điện nhân ngư, đúng là có hơi làm khó nó.
Sương xám nắm chặt cây bút như thể sắp bước lên đoạn đầu đài, sau một hồi vung vẩy loạn xạ trên giấy, thế nhưng càng vẽ càng mượt mà, tốc độ càng lúc càng nhanh. Không bao lâu sau liền dừng lại, đẩy giấy bút đến trước mặt Sở Thời Thời.
Sở Thời Thời nhìn thoáng qua "bản đồ": "…"
Bản đồ này quá cao cấp, cậu xem không hiểu.
Phong Bất Yếm cũng nhìn lướt qua, sau đó phụt một tiếng bật cười: "Cũng không tệ lắm, là một sinh vật có tế bào nghệ thuật trừu tượng."
Sở Thời Thời thở dài: "Nếu mày có thể trực tiếp dịch chuyển Cửu Tùng và Thanh Âm bọn bọ tới đây thì chẳng phải tiện hơn à?"
Sương xám khẽ quơ quơ, nghe ra sự bất đắc dĩ trong giọng nói của đối phương, cũng có chút chán nản mà bay là đà xuống thấp.
Một lát sau, nó đột nhiên bay tới bên cạnh Long Nham, lan rộng ra sau đó bao trùm toàn bộ cơ thể hắn ta.
Giây tiếp theo, sương xám cuốn lấy quần áo của Long Nham rồi biến mất, sau đó đột nhiên xuất hiện cách đó không xa, đống quần áo ở vốn ở trên người Long Nham rơi lả tả xuống đất.
Sở Thời Thời hơi sững sờ, theo bản năng nhìn về phía Long Nham.
Long Nham vốn dĩ đang mặc quần áo chỉnh tề, hiện tại đã trần trụi nửa người, toàn thân trên dưới chỉ còn lại một cái quần, cơ bắp rắn chắc lộ ra bên ngoài.
Gió lạnh thổi tới, Long Nham chà xát cánh tay, đồng tử lại một lần nữa chấn động: "WTF? Quần áo của tôi bay đi đâu rồi?!"
Sở Thời Thời chết trân: "…"
Vãi ò.
Không có ý gì khác đâu, nhưng mà thân hình của Long ca đúng là không tồi.
Linh Linh Bá phun tào trong đầu cậu: "Cho nên ký chủ lại lại lại muốn di tình biệt luyến à?"
Sở Thời Thời thẹn thùng nói: "Cũng không phải vậy đâu, thích thưởng thức sắc đẹp là nhân chi thường tình, nhân ngư cũng vậy mà."
Linh Linh Bá: "…"
Cậu dám nói thẳng câu này ra không?
Chỉ chỉ trỏ trỏ.jpg
Phong Bất Yếm ho nhẹ một tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: "Nhìn mê mẩn như vậy? Chẳng lẽ là một tiểu sắc ngư?"
Sở Thời Thời: "!!!"
Tui không phải tui không có anh đừng có nói bừa.jpg
Cậu đột nhiên thu hồi tầm mắt, ngay lúc này cũng đột nhiên hiểu ra dụng ý “lột sạch” quần áo Long Nham của sương xám.
"Nó đang muốn nói với chúng ta là ngoại trừ nhân ngư ra, nó không thể ‘vận chuyển’ những người khác phải không?" Sở Thời Thời thấp giọng phân tích với Phong Bất Yếm: "Nếu cố cưỡng ép di chuyển sẽ xảy ra chuyện như vậy. Nó chỉ có thể dịch chuyển nhân ngư và các vật thể không có sinh mệnh?"
Phong Bất Yếm gật gật đầu: "Xem ra là như vậy."
Hắn khom lưng nhặt đống quần áo rơi trên mặt đất, tiện tay trả lại cho Long Nham, cơ thể giống như vô tình mà vừa vặn chắn ngang giữa Long Nham và Sở Thời Thời.
"Mặc quần áo vào đi." Phong Bất Yếm nói.
An Tư ở bên cạnh lặng lẽ nhìn hắn một cái, lại trộm nhìn về phía thanh niên tóc vàng không biết đang thì thầm gì đó với sương xám một cái, trầm tư, dần dần cau mày.
Chờ đến khi Long Nham chỉnh đốn xong xuôi, Phong Bất Yếm mới lần nữa quay trở lại bên cạnh Sở Thời Thời.
“Trực tiếp để Tiểu Hôi dẫn đường cho Cửu Tùng bọn họ là được.” Sở Thời Thời nói: “Cửu Tùng và Thanh Âm nhận ra chữ viết của anh đúng không? Anh viết một tờ giấy cho bọn họ, bảo bọn họ đi theo Tiểu Hôi.”
Phong Bất Yếm gật gật đầu, vung tay lên, nhanh chóng lại lưu loát viết mấy chữ to lên mặt sau của "bản đồ" rồi đưa cho sương xám.
Nhiệm vụ lần này đơn giản hơn nhiều, sương xám cuốn lấy tờ giấy, nhanh chóng biến mất.
Long Nham và An Tư vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào Sở Thời Thời. Đợi đến khi thấy hai người đã làm xong chính sự, Long Nham rốt cuộc nhịn không được mà lên tiếng: “Đầu nhi ---”
Nhưng còn chưa kịp nói hết câu đã bị Phong Bất Yếm nâng tay đánh gãy: “Chuyện này đợi lát nữa lại nói, chờ Thanh Âm và Cửu tùng đến đây lại bàn tiếp.”
Hắn có thể nhận ra thanh niên tóc vàng bên cạnh không được tự nhiên, loại không được tự nhiên này cũng không phải vì cậu không thích bị nhắc đến mà chỉ đơn giản là vì cậu không quen bị người chú ý quá nhiều.
Cũng giống như lời của vị lão giả nhân ngư tên Ngải Tư Tháp Nhĩ đã nói lúc trước, nhân ngư của thế giới này đều không thích xã giao, xã khủng dường như đã khắc sâu vào gen di truyền của bọn họ.
Thân phận thì chắc chắn là phải nói rõ, nhưng chỉ cần nói một lần là đủ rồi, không cần để thanh niên phải trải qua cảm giác không được tự nhiên thêm lần nữa.
Thấy vậy, Long Nham và An Tư đành nén lại sự tò mò, học theo hai người bọn họ, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh gốc cây.
Sở Thời Thời thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cảm kích liếc mắt nhìn Phong Bất Yếm một cái.
Nhận ra tầm mắt của cậu, Phong Bất Yếm hơi hơi nghiêng đầu, hắc đồng thoáng mang theo ý cười, nháy mắt với cậu một chút.
Sở Thời Thời gào thét ở trong đầu: “Tui xin được gọi Phong ca là tiểu bảo bối chu đáo số một thế giới.”
Hệ thống quang đoàn lắc lư: “Ừm ừm, đúng đúng, cậu nói rất chí lý.”
-----
Cửu Tùng và Thanh Âm đến nhanh hơn bọn họ dự đoán, chưa đầy hai mươi phút, cánh cửa dẫn vào tế đài đã bị đẩy ra.
“Đội trưởng.” Cửu Tùng đi trước, nói: “Lúc ý thức hành tinh tự dưng tìm đến, tôi với Thanh Âm còn hoảng sợ một hồi, còn tưởng rằng các anh bị nó bắt cóc rồi.”
Sương xám bên cạnh bất mãn mà quơ quơ, như thể muốn nói ‘nó mới không làm như vậy’.
Phong Bất Yếm gật gật đầu với hai người, lúc tầm mắt đảo qua Thanh Âm đang đi phía sau Cửu Tùng thì đột nhiên khựng lại: “Sao lại thế này?”
Sở Thời Thời cũng nhìn theo, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bắt cánh tay máy móc bị Thanh Âm xách trên tay. Mà bả vai trái đáng lẽ phải được trang bị máy móc --- hiện tại đã trống không.
“Tiểu Bá!” Sở Thời Thời cuống quýt gọi hệ thống ở trong đầu: “Mau kiểm tra lại! Ở tuyến thế giới ban đầu, có phải lần móc thể của Thanh Âm bị hỏng chính là lần này không? Chúng ta vẫn không kịp ngăn cản ư?”
Âm thanh máy móc của hệ thống hoang mang rối loạn: “Chắc là như vậy, nhưng mà theo như tui nhớ thì trong tuyến thời gian của thế giới ban đầu, lần này cơ thể máy móc của Thanh Âm bị thương rất nghiêm trọng mới đúng……
Ở bên kia, Thanh Âm thản nhiên vung vẩy cánh tay máy bị đ.ứt, không thèm để ý nói: “Chạm phải cơ quan, không tránh kịp nên không cẩn thận bị gãy mất. Không có chuyện gì, chỉ là chỗ khớp xương bị rời ra, chờ lúc trở về tìm cơ giáp sư lắp lại là được.”
Phong Bất Yếm gật gật đầu.
Sở Thời Thời cũng thở phào nhẹ nhõm, do dự một lúc rồi mở miệng: “Có dụng cụ không? Nếu có thì có thể để tôi thử xem.”
Cửu Tùng và Thanh Âm nghe tiếng liền quay sang nhìn cậu.
Vì Sở Thời Thời vẫn luôn cố ý nép sau lưng Phong Bất Yếm để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, cho nên Cửu Tùng và Thanh Âm tuy rằng ngay từ đầu đã phát hiện sau lưng đội trưởng có người, nhưng cho tới bây giờ mới nhìn rõ bộ dáng của đối phương.
Thanh Âm có chút kinh ngạc trợn tròn mắt: “Đây là, hòn đá nhỏ của đội trưởng phiên bản phóng to sao…?”
Cửu Tùng ngẩn ra một thoáng ngắn ngủi, sau đó nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu cảm của mình: “Dụng cụ thì hẳn là Thanh Âm vẫn luôn mang theo bên người một bộ.”
Cơ thể máy móc của Thanh Âm khác với giáp cơ thông thường cho nên cô mang theo dụng cụ bên người cũng để lo trước khỏi hoạ. Nhưng những gì bọn họ có thể sửa chữa cũng chỉ giới hạn trong một số thao tác đơn giản như thay thế linh kiện hoặc vệ sinh thiết bị,... Còn việc tái kết nối một cánh tay đã đứt khá phức tạp, ngay cả Phong Bất Yếm cũng không dám tùy tiện động thủ.
Phong Bất Yếm gật gật đầu: “Để cậu ấy thử đi.”
Thanh Âm đi tới, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh hai người, chủ động đưa cánh tay máy móc bị ch.ặt đ.ứt cho Sở Thời Thời: “Tôi không lắp dây thần kinh cảm giác đau, sẽ không cảm thấy đau. Cậu cứ thoải mái mà làm.”
Sở Thời Thời nhẹ giọng đáp một tiếng, nhận lấy dụng cụ và cánh tay máy móc nhưng không lập tức bắt đầu ngay mà cẩn thận quan sát vết đứt ở khớp nối trên vai một chút.
Cấu tạo cơ thể máy móc của Thanh Âm hơi khác với những gì cậu từng tiếp xúc.
Sở Thời Thời suy nghĩ một chút, vẫn là nói: “Trước đây tôi chưa từng sửa chữa kiểu cơ thể máy móc như thế này.”
Thanh Âm gật gật đầu: “Nếu không lắp được cũng không sao---”
Sở Thời Thời gần như lên tiếng cùng lúc với đối phương: “Cho nên có thể sẽ hơi chậm một chút…”
Hai người đồng thời dừng lại, Thanh Âm chớp chớp mắt, quyết định vẫn là không cần nói nữa.
Phong Bất Yếm bật cười một tiếng: “Được rồi, về phương diện cơ giáp thì các cậu cứ yên tâm giao cho cậu ấy đi.”
Lời này nghe quá mức chắc chắn, Sở Thời Thời không nhịn được nhìn hắn một cái, nhỏ giọng hỏi: “Anh tin tui như vậy luôn hả? Không sợ tui sửa hư cơ thể máy móc của Thanh Âm luôn à?”
“Không phải chính cậu đã nói với tôi sao? Cậu là đại sư cơ giáp.” Phong Bất Yếm cũng hạ giọng, ghé sát bên tai Sở Thời Thời thì thầm: “Đây là sự tin tưởng cơ bản nhất giữa đồng đội với nhau.”
--- Đồng đội. Tin tưởng.
Nhịp tim Sở Thời Thời giống như lỡ mất một nhịp, vội vàng cúi đầu không nói chuyện nữa, bắt đầu giúp Thanh Âm nối tay.
Cửu Tùng đứng bên cạnh quan sát động tác của cậu, đột nhiên mở to mắt, đồng tử xanh lục nhìn về phía Phong Bất Yếm, môi mấp máy không tiếng động hỏi: Là cậu ấy sao?
Phong Bất Yếm biết đối phương đang hỏi về ‘Lâm Gian Đại Sư’, vì thế gật gật đầu, giơ ngón trỏ lên trước môi, làm một động tác giữ im lặng.
Sở Thời Thời đang vùi đầu sửa chữa hoàn toàn không hay biết gì về màn âm thầm giao lưu của hai người. Cấu tạo cơ thể máy móc của Thanh Âm không phức tạp như cậu tưởng tượng, chỉ mất chưa đến mười phút đã lắp ráp xong linh kiện cuối cùng.
“Thử xem xem thế nào.” Sở Thời Thời lùi ra sau hai bước, đánh giá thành quả của mình.
Thanh âm có chút kinh ngạc: “Nhanh như vậy……”
Nàng đứng lên, xoay xoay cánh tay, thử làm mấy động tác có độ khó khăn lớn một chút: “Ổn lắm, rất chắc chắn.”
Sở Thời Thời vừa cúi xuống thu dọn đống dụng cụ lộn xộn bày đầy đất, vừa không nhịn được nói: “Cơ thể máy móc của cô vẫn còn không gian cải tiến, chờ sau này nếu có thời gian tôi sẽ kiểm tra kỹ hơn cho cô, giúp cô làm—”
Lời còn chưa nói xong, Sở Thời Thời đột nhiên nhận ra có tầm mắt đang dừng trên người mình. Cậu ngẩng đầu lên liền phát hiện mấy người Long Nham đang không chớp mắt nhìn cậu chằm chằm, biểu cảm khiếp sợ lại kỳ quái.
Sở Thời Thời: “……”
Chỉ cần nhắc tới chuyện sửa chữa cơ giáp thì cậu lại bất tri bất giác nói nhiều mấy câu. Sở Thời Thời lập tức ngậm miệng, theo bản năng rụt người ra sau Phong Bất Yếm một chút.
“Dụng, dụng cụ trả cô nè.” Cậu chìa ra một ngón tay, đẩy đẩy hộp nhỏ đựng dụng cụ về phía trước, lí nhí: “Chuyện… chuyện cải tiến cơ thể máy móc… Nếu tui có lỡ nói gì mạo phạm thì, rất xin lỗi—”
“Xin lỗi cái gì?” Thanh âm có chút ngơ ngác, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không có mạo phạm, chỉ là cải tạo cơ thể máy móc có rủi ro rất lớn, cho nên……”
Cơ thể máy móc của nàng vốn được cải tạo từ rất lâu trước đây, chắc chắn yếu hơn rất nhiều so với các phiên bản đời mới nhất.
Nhưng cải tạo lại máy móc thể lần thứ hai là một chuyện rủi ro rất lớn, xác suất thành công cũng rất thấp, một khi không cẩn thận thì nàng có thể sẽ mất mạng. Cho nên mãi đến bây giờ Thanh Âm vẫn chưa thực hiện cuộc phẫu thuật cải tạo lớn nào.
Sở Thời Thời cong môi cười cười với đối phương: “Kỹ thuật của tôi rất tốt đấy, cho dù không thành công cũng sẽ không để cô xảy ra chuyện đâu.”
Thanh Âm không lập tức đưa ra câu trả lời khẳng định, nhưng trong đồng tử màu bạc lại ánh lên vẻ chờ mong và vui sướng không thể che giấu, đồng ý chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Chính sự đã xong, đề tài lại lần nữa quay lại trên người Sở Thời Thời.
Thanh âm có chút tò mò: “Cho nên hòn đá nhỏ của đội trưởng thật ra là con người, biến lớn biến nhỏ chỉ là một loại dị năng đặc biệt sao?”
Phong Bất Yếm không trả lời ngay, ngược lại nhìn về phía Sở Thời Thời, giao quyền lên tiếng cho cậu.
Hòn đá nhỏ cũng không phải vật sở hữu của hắn, chuyện có liên quan đến cậu ấy, Phong Bất Yếm hiển nhiên càng hy vọng đối phương tự mình làm chủ.
Sở Thời Thời hiện tại có chút khẩn trương, bản tính xã khủng chực chờ bùng nổ, khiến cậu trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Tuy không phải là lần đầu gặp mấy người Long Nham nhưng đây lại là lần đầu cậu dùng hình thái nhân loại bình thường để ở chung với bọn họ. Một chút dũng khí tích góp khi còn ở hình thái mini lúc trước biu một cái, đã sớm bay mất không còn bóng dáng.
Thế nhưng, cậu không có khả năng vĩnh viễn dùng thái độ như vậy để đối mặt với bốn người Long Nham và những người khác bằng thái độ như vậy.
“Tôi không phải nhân loại.” Sở Thời Thời không dấu vết hít sâu một hơi: “Là nhân ngư.”
“À, hoá ra là nhân ngư hả……” Âm thanh của Long Nham khựng lại, rồi chợt nâng cao lên tám độ: “Nhân ngư?!!”
Phong Bất Yếm nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn ta một cái. Long Nham rụt rụt cổ, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Thanh âm không thể tin tưởng mà lẩm bẩm: “Nhưng không phải tộc nhân ngư đã……”
Sở Thời Thời chọt chọt cánh tay Phong Bất Yếm một chút, nhỏ giọng nói: “Còn lại anh giải thích đi.”
Phong Bất Yếm ừ một tiếng, tiếp nhận đề tài, thuật lại ngắn gọn một lần chuyện xảy ra ở tế điện trước khi mọi người tới.
Cũng chính vào lúc này, giọng nói của Linh Linh Bá đột nhiên vang lên trong đầu Sở Thời Thời: “Ký chủ! Thanh tiến độ chi nhánh của Thanh Âm tăng 50%!”
Sở Thời Thời ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại: “Sự kiện vận mệnh ‘máy móc thể của Thanh Âm bị hao tổn’ đã thay đổi?”
Âm thanh máy móc của hệ thống hưng phấn không thôi: “Đúng vậy!”
Chi tiết nhiệm vụ hiển thị rằng, vốn dĩ Thanh Âm phải chịu tập kích từ hải quái, dẫn thể máy móc thể bị hư hại nghiêm trọng. Tuy sau đó đã trở về Thợ Săn tinh chữa trị, nhưng vẫn chôn xuống một cái tai họa ngầm.
Mà chính cái ‘tai họa ngầm’ này đã trở thành mục tiêu Lệ Niên nhắm vào trong tương lai, là nguyên nhân căn bản nhất khiến máy móc thể của Thanh Âm không thể chữa trị, cuối cùng dẫn đến t.ử vong.
Linh Linh Bá kích động nói: “Nhưng mà bây giờ thì khác rồi! Hiện tại có ký chủ ở đây, nhóm lũ hải quái trong biển sẽ không chủ động công kích nhân ngư và đồng bọn của nhân ngư. Thanh Âm cũng sẽ không còn chịu tổn thương nghiêm trọng như vậy nữa!”
“Cho nên hiện tại chính là thời khắc kích động nhân tâm nhất nhất nhất của chúng ta—” Linh Linh Bá phát một đoạn nhạc nền hùng tráng kịch tính trong đầu Sở Thời Thời : “Thời khắc rút thẻ!”
Sở Thời Thời: “… Kích động nhân tâm?”
Nhớ lại thảm trạng lần rút thẻ trước của Sở Thời Thời, Linh Linh Bá hơi khựng lại, nhưng vẫn cố chấp khuyên nhủ: “Mười lần rút thẻ ít nhất cũng có được một tấm SR mà! Nói không chừng lần này có thể có thẻ hữu dụng đấy!”
Sở Thời Thời cũng không ôm kỳ vọng quá lớn với vận may của mình.
Sau khi hiệu ứng rút thẻ kết thúc, cậu mở tấm thẻ SR duy nhất bị bao vây bởi một đống thẻ R trước mắt:
【Thẻ SR: Thân kiều thể nhuyễn dễ đẩy ngã: Muốn có một lần trải nghiệm cơ thể mềm nhũn như không xương sao? Dùng tấm thẻ này, dù là mãnh nam cơ bắp thân cao hai mét cũng có thể trở thành ‘ví dụ minh họa’ của từ ‘dễ đẩy ngã’…】
Sở Thời Thời đập thẻ xuống một cái đùng, từ chối xem tiếp phần chú thích còn lại.
“Tấm thẻ này đi cửa sau đúng không?” Sở Thời Thời vô cùng chấn động: “Sao ngay cả loại thẻ như vậy cũng có thể trở thành thẻ SR?”
Linh Linh Bá có chút yếu ớt lên tiếng: “Có, có một vài nhiệm vụ khá là cần loại thẻ như này……”
Sở Thời Thời: “Chẳng hạn như?”
Linh Linh Bá lí nhí: “Chẳng hạn như hệ thống dụ thụ vạn nhân mê không cẩn thận trói định nhầm ký chủ không thích hợp thì tấm thẻ này chính là cứu tinh giúp bọn họ thông quan.”
Nó đã chột dạ đến mức ngay cả dấu chấm câu cũng không dám dùng nhiều.
Sở Thời Thời: “……”
Là cậu đã đánh giá thấp mức độ thái quá của thế giới hệ thống.
Linh Linh Bá vội vàng an ủi: “Không sao đâu ký chủ, nếu thật sự không cần thì tấm thẻ này, tấm thẻ này có thể cho Long Nham sử dụng cũng được mà!”
Sở Thời Thời: “……?”
Linh Linh Bá cố gắng để bản thân nghe càng đáng tin hơn: “Cậu xem phần chú thích của thẻ bài, mãnh nam cơ bắp thân cao hai mét, đây còn không phải là Long Nham bổn long sao!”
Sở Thời Thời nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa: “Tiểu Bá, câm miệng.”
Quang cầu hệ thống trở nên ảm đạm.
Đầu óc cuối cùng cũng thanh tĩnh hơn không ít, Sở Thời Thời lại nhìn thoáng qua tấm thẻ ‘thân kiều thể nhuyễn dễ đẩy ngã’ kia, tầm mắt chợt đảo qua người Phong Bất Yếm đang ngồi bên cạnh.
Ký chủ: “… Ký chủ! Đừng nghĩ quẩn!”
Sở Thời Thời: "."
Ê hê hê.jpg
-----
Sau khi Sở Thời Thời và Linh Linh Bá âm thầm trao đổi, Phong Bất Yếm cũng đã giải thích xong mọi chuyện cho mấy người Long Nham.
Không biết có phải do hắn đã đặc biệt nhắc nhở hay không, mà sau khi biết được thân phận thật của Sở Thời Thời và chân tướng của tộc nhân ngư, đám người Long Nham cũng không tỏ ra quá mức dị thường trước mặt Sở Thời Thời. Thái độ bọn họ đối xử với cậu vẫn giống như lúc trước khi còn ở trạng thái mini.
Điều này khiến Sở Thời Thời thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện mà xã khủng sợ hãi nhất chính là bị người khác đối xử khác biệt, cho dù có là đối xử khác biệt mang theo thiện ý đi chăng nữa cũng sẽ khiến toàn thân Sở Thời Thời không được tự nhiên.
Thời gian không còn sớm, mọi người quyết định dựng lều trại lâm thời ở nơi này nghỉ ngơi một đêm rồi mới tiếp tục lên đường.
Ba cái lều trại nhanh chóng được dựng lên.
Long Nham thuần thục chui vào cùng lều với Cửu Tùng, Thanh Âm và An Tư cũng ở chung một lều trại.
Phong Bất Yếm tiến vào lều xong, thấy Sở Thời Thời còn chậm chạp không theo vào, lại ló đầu ra hỏi: “Sao vẫn chưa đi vào?”
Sở Thời Thời đứng yên tại chỗ, thính tai hơi hơi phiếm hồng.
Phong Bất Yếm nhướng mày: “Chẳng lẽ là ngượng ngùng? Trước kia chưa ngủ chung với người khác à?”
Cơ thể thanh niên tóc vàng hơi hơi cứng đờ, dưới tầm mắt chăm chú của Phong Bất Yếm, lỗ tai đỏ bừng biu một cái biến thành vây tai nhân ngư.
Phong Bất Yếm khẽ bật cười: “Hai ta còn phân biệt ai với ai làm gì, trước kia cũng không phải chưa từng ngủ chung trên một cái giường, cậu còn chủ động chui vào ổ chăn của tôi đấy. Sao bây giờ lại đột nhiên thẹn thùng?”
Sở Thời Thời trừng to mắt: "Tui... tui không có—"
Cậu đột nhiên nghẹn lại giữa chừng, đột nhiên nhớ lại lúc mình còn là một viên đá nhỏ, đúng là đã từng chui vào trong ổ chăn của Phong Bất Yếm.
…Nhưng mà sao có thể giống nhau được! Khi đó cậu chỉ là một viên đá gan nhỏ không sợ trời đất thôi! Sao có thể so với bây giờ chứ?!
Hai tai Sở Thời Thời đỏ bừng. Nếu không phải hiện tại năng lượng vẫn chưa tích góp đủ, cậu thật sự muốn lập tức biến lại thành hình thái mini rồi chui vào vỏ trứng trốn đi cho xong.
“Vào nghỉ ngơi sớm đi.” Phong Bất Yếm vén rèm lều trại lên, hắn đã cởi áo khoác ngoài, lộ ra đồ tác chiến bó sát người bên trong.
“Thẹn thùng như vậy à, hay là tôi nói cho cậu một tin tốt nhé?” Phong Bất Yếm xoa xoa cằm: “Cái lều này của tôi cho tới bây giờ cũng chưa có ai vào ngủ qua đâu, cậu là người đầu tiên đấy.”
Sở Thời Thời có chút kinh ngạc: “Sao có thể? Long Nham bọn họ—”
“Bọn họ cũng không dám ngủ chung với tôi.” Phong Bất Yếm nhướng mày: “Mau tiến vào đi, chăn tôi đã làm ấm sẵn cho cậu rồi.”
Sở Thời Thời cắn cắn môi dưới, cuối cùng vẫn cúi đầu chui vào lều.
Linh Linh Bá ở trong đầu cậu phun tào: “Ký chủ, rõ ràng cậu vui muốn chớt còn gì.”
Sở Thời Thời: “……Câm miệng.”
Linh Linh Bá: “Àu ke.”
Không gian bên trong lều trại rộng rãi hơn tưởng tượng, Sở Thời Thời cởi áo khoác chui vào trong đầu chăn ngược lại với Phong Bất Yếm, dè dặt dịch sang một bên, sợ mình không cẩn thận đụng tới đối phương.
Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng: “Ngủ ngon, hòn đá nhỏ.”
Một lát sau, giọng nói trong trẻo nhỏ đến không thể nghe thấy của thanh niên vang lên: “Ngủ ngon.”
Một giấc này Sở Thời Thời ngủ cũng không được an ổn lắm, có lẽ vì hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, buổi tối cậu đã mơ một giấc mộng rất dài, nhiều cảnh tượng khác biệt lung tung rối loạn đan xen nhau.
Trong chốc lát là cậu bị quái vật quấn lấy rồi thiếu chút nữa bị nuốt chửng, trong chốc lát là xảy ra động đất lại đột nhiên không thể biến ra hình thái nhân loại, chỉ có thể tuyệt vọng lê đuôi cá trên mặt đất bất lực kêu cứu……
Đến khi cậu giãy giụa tỉnh lại từ trong mơ, trời cũng đã sáng rồi.
Sở Thời Thời giật giật cánh tay, cảm thấy cả người có chút mơ hồ.
Giọng nói lười nhác của Phong Bất Yếm từ đầu bên kia truyền đến: “Tỉnh rồi à? Thế nào, ngủ ngon không?”
“Ừm, cũng tạm.” Sở Thời Thời vừa trả lời, vừa chống người ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy xúc cảm dưới chân có hơi không đúng.
Cậu nhìn theo hướng của cái chân, cả người đột nhiên ngẩn ra.
Phong Bất Yếm vẫn còn nằm yên ở phía đối diện với cậu, đè mặt trên gối đầu an ổn nghiêng mặt về bên trái. Có một cái chân thò ra khỏi chăn, bàn chân vừa vặn tiếp xúc thân mật khó lìa khó xa chạm vào má phải hắn.
Đây là… chân ai?
À… là chân cậu.
Sở Thời Thời: “……”
A a a a a a!!!
Cậu hoảng hốt rụt chân phải của mình về: “Thật thật thật xin lỗi—!”
“Không sao, tôi không ngại.” Phong Bất Yếm dịu dàng cười với đối phương, duỗi tay xốc chăn trên người lên: “Còn một chân nữa, cậu có muốn rút về luôn không?”
Sở Thời Thời cúi đầu theo hướng đối phương ra hiệu, liền nhìn thấy phần áo trên siêu tôn dáng ở trên người Phong Bất Yếm đang bị cuộn lên một đoạn lớn, hơn phân nửa cơ bụng hình dạng gần như hoàn mỹ lộ ra ngoài không khí, mà ở trên cơ bụng có một bàn chân đang dẫm lên.
Nhìn bộ dáng này, đầu sỏ gây tội khiến áo trên bị cuộn lên cũng là nó.
Ừm, vẫn là chân cậu.
Lần này là chân trái.
Sở Thời Thời: “Thật thật thật xin lỗi—!!!”
Cậu run rẩy rụt chân trái của mình về, suýt chút nữa muốn khóc thành tiếng.
Đây chính là một trong những nguyên nhân tại sao cậu không muốn ngủ chung với người khác! Tư thế ngủ của cậu thật sự không thể tính là tốt, thậm chí có thể nói là vô cùng tệ! Cho dù có cho cậu một cái giường hai mét rộng rãi, cậu cũng có thể vừa ngủ vừa đánh nhau với chăn, lăn lộn hết nửa đêm rồi rớt xuống đất.
Phong Bất Yếm ngồi dậy, kéo phần áo bị cuộn lên lại như cũ.
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy tư thế ngủ có sức sống như thế này đấy.” Phong Bất Yếm cười tủm tỉm nói: “Nhưng mà rất đáng yêu, cảm giác trải nghiệm rất không tệ.”
Cảm giác trải nghiệm?
Cảm giác trải nghiệm gì cơ?
Trải nghiệm tranh giành không gian ngủ với người khác giữa đêm khuya sao?
Sở Thời Thời đầu càng cúi càng thấp, lỗ tai lại lần nữa không chịu khống chế, dưới cái nhìn chăm chú của Phong Bất Yếm mà biến thành vây cá nhân ngư.
Độ cong khóe miệng của Phong Bất Yếm tăng thêm vài phần.
“Lần sau chúng ta vẫn là đừng ngủ chung nữa.” Sở Thời Thời thấp giọng nói, “Sẽ ảnh hưởng đến anh—”
“Ảnh hưởng gì đâu?” Phong Bất Yếm nhướng mày: “Tôi còn rất thích.”
Sở Thời Thời ngẩng đầu, rất là chấn động, đôi mắt xanh lam trợn tròn hoảng sợ như thể đang nói ‘anh nghiêm túc hả?’.
Phong Bất Yếm không nói nữa, xoay người thu dọn giường đệm lại một chút rồi đột nhiên nâng tay cởi ra áo trên.
Sở Thời Thời đang nhìn chằm chằm vào hắn bỗng hít hà một hơi, phần lưng rắn rỏi của nam nhân không hề bị bất cứ thứ gì che khuất mà ánh vào mi mắt cậu, đường cong cơ bắp căng lên theo động tác cởi quần áo của đối phương, thoạt nhìn đặc biệt gợi cảm lại quyến rũ.
Sở Thời Thời vội vàng lấy tay che kín hai mắt. Nhưng chỉ một lát sau lại không nhịn được, ngón giữa cùng ngón áp út hơi hơi tách ra một chút, để chừa lại một khe hở nhỏ.
Chỉ liếc mắt một cái thôi… chỉ liếc mắt một cái thôi… cậu thầm nghĩ.
Ngay sau đó liền bắt gặp một đôi mắt đen sâu thẳm cười như không cười, Phong Bất Yếm cười nói: “Che mắt không có tác dụng lắm nhỉ?”
Sở Thời Thời bẹp một cách lập tức khép chặt tay lại: “……”
A a a a!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Thời Thời: Thế giới mau hủy diệt đi! Sống không còn gì luyến tiếc.jpg
-----
2 Nhận xét
Nào bà mới về lại vs nhân ngư vậy bà 🥲
Trả lờiXóaĐang tính lun nèee, xong thế giới hai của bộ Mỹ thực là tui nhảy qua đây lại liềnnnn
Xóa