Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 21

 Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế

Chương 21


Thuốc say xe có bắt đầu có tác dụng rất nhanh, không bao lâu sau, tiểu nhân ngư say thuyền say đến mức chóng mặt hoa mắt ù tai cũng dần tỉnh táo lại.

Sắc mặt Sở Thời Thời vẫn còn chút tái nhợt, ngữ khí nghĩ mà sợ nói: "Vừa rồi là gì vậy? Bước nhảy không gian?"

Linh Linh Bá trả lời: "Đúng vậy, ký chủ."

"Nhảy không gian ở thế giới này cũng quá mức đáng sợ rồi đấy." Tiểu nhân ngư cuộn cuộn chóp đuôi: "So với thế giới trước của tui còn đáng sợ hơn nhiều."

"Có lẽ nguyên nhân căn bản không nằm ở bước nhảy không gian." Quang cầu hệ thống lóe sáng: "Phản ứng choáng váng của ký chủ nghiêm trọng như vậy có khả năng là do cậu đang ở trong vỏ trứng."

Sở Thời Thời lặp lại: "Là bởi vì vỏ trứng?"

"Đúng vậy." Linh Linh Bá giải thích: "Hiện tại ký chủ đang ở trong vỏ trứng, khi tinh hạm tiến hành bước nhảy không gian, chấn động sẽ dội vào vỏ trứng trước, sau đó sóng xung kích lại từ từ lan ra thông qua vỏ trứng và tác động vào cơ thể ký chủ. Sau khi trải qua nhiều lần truyền dẫn và chuyển hóa, cảm giác chấn động vốn dĩ bình thường liền trở thành cực kỳ khó chịu như vậy."

Tiểu nhân ngư chớp chớp đôi mắt xanh lam một chút: “...”

Đây là kiểu ngụy biện gì thía?

Nhưng cậu vậy mà lại cảm thấy khá hợp lý, dường như cũng có thể chấp nhận được?

"Mặc kệ có phải hay không, hiện tại chúng ta cũng không thể xác nhận, chỉ có thể đợi sau khi ra phá xác lại nói." Sở Thời Thời vẫy vẫy cái đuôi: "Được rồi, tôi tiếp tục làm---"

Lời nói còn chưa kịp dứt, cảm giác chấn động quen thuộc lại lần nữa truyền đến.

"!!!" Tiểu nhân ngư hít hà một hơi: "Tiểu Bá! Mau! Thuốc say xe!!"

Chấn động như thế xảy ra liên tiếp bốn lần, sau khi nuốt xuống bốn viên thuốc say xe, dù cảm giác choáng váng rất nhanh đã dịu xuống, nhưng Sở Thời Thời vẫn cảm thấy cơ thể như bị rút cạn sức lực.

Quang cầu hệ thống lóe lóe ánh sáng lo lắng, thật cẩn thận hỏi: “Ký chủ, cậu cảm thấy thế nào?”

Trả lời nó là một chuỗi âm thanh thổi bong bóng nước òng ọc òng ọc.

Tiểu nhân ngư đuôi xanh đã úp mặt xuống nước, chỉ chừa lại phần chóp đuôi còn ngoan cường mà lắc lắc một chút, như là đang nói với Linh Linh Bát cậu chưa ngủm, vẫn còn sống.

Quang cầu hệ thống bay tới bên cạnh ký chủ, chu đáo kéo lại đèn trong vỏ trứng cho cậu.

Nhìn tình trạng này, hôm nay ký chủ chắc chắn không có khả năng tiếp tục sửa chữa Tiểu Bạch Kình rồi. Say tàu, à không, say nhảy không gian thực sự quá kinh khủng đi.

... Thôi vậy, vẫn là nghỉ ngơi cho tốt trước đã.

-----

Bên ngoài cục đá trứng, năm người Phong Bất Yến vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình ánh sáng không còn động tĩnh trước mặt một lúc lâu. Cả phòng họp chìm trong im lặng.

Một lát sau, Long Nham là người đầu tiên không chịu nổi sự yên tĩnh này: “Chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại không tiếp tục nữa?”

“Có thể là đột nhiên gặp phải vấn đề gì rồi?” An Tư xoa xoa cằm.

Thanh Âm tiếc nuối thở dài. Trên gương mặt từ trước đến nay vốn không xuất hiện dao động cảm xúc gì, khó được mà thoáng hiện lên một chút mất mát: “Có vẻ vị đại sư đầu gấu trúc này tạm thời sẽ không tiếp tục nữa. Đáng tiếc, tôi vẫn còn muốn xem buổi phát sóng trực tiếp thêm một lúc nữa.”

An Tư ở bên cạnh an ủi mà vỗ vỗ cánh tay máy móc của Thanh Âm.

“Xem lại video ghi hình cũng giống vậy.” Phong Bất Yếm thu hồi thiết bị đầu cuối: “Được rồi, nếu đã như vậy, cuộc họp ngày hôm nay kết thúc tại đây.”

Mọi người đồng loạt đáp lời. Cửu Tùng đi sau ba người khác, trước khi rời khỏi phòng họp, cậu ta đột nhiên quay đầu lại nói: “Đúng rồi đội trưởng. Tối nay nhà bếp sẽ tổ chức ‘Hành trình vui vẻ’ như thường lệ. Anh nhớ tham gia đấy nhé!”

Hành trình vui vẻ là một buổi tiệc nhỏ được tổ chức vào bữa tối đêm xuất phát trên tinh hạm mỗi lần căn cứ Liệt Dương có nhiệm vụ quy mô lớn. 

Ý nghĩa của buổi tiệc cũng giống như cái tên, hy vọng hành trình ra ngoài làm nhiệm vụ lần này có thể diễn ra thuận lợi bình an, thoải mái vui vẻ.

Thấy Phong Bất Yếm vẫn đang nhìn chằm chằm vào cục đá trứng, Cửu Tùng híp mắt cười, rất chu đáo nói: “Đội trưởng, nếu anh muốn, có thể mang luôn cả cục đá nhỏ cùng tham gia. Tôi nghĩ mọi người hẳn đều rất muốn làm quen với vị đồng đội đặc biệt này một chút.”

Phong Bất Yếm vẫy vẫy tay với đối phương, cửa phòng họp liền bị Cửu Tùng đóng lại một cách nhẹ nhàng.

Cục đá trứng trên bàn vẫn nằm yên bất động. Phong Bất Yếm vươn ngón tay ra nhẹ nhàng chọc chọc một chút: “Tiểu Thạch Đầu?”

Cục đá trứng không có phản ứng, giống như không hề nghe thấy hắn nói chuyện. Mà thực ra, tiểu nhân ngư bên trong vỏ trứng hoàn toàn không nghe thấy gì thật.

Sở Thời Thời say tàu say đến thất điên bát đảo, đã sớm ngủ thiếp đi. Hơn nữa, vỏ trứng còn đang bật chế độ ‘Không làm phiền’, hoàn toàn ngăn cách tất cả mọi âm thanh và ánh sáng từ bên ngoài truyền vào trong.

Phong Bất Yếm lại gọi một tiếng nữa, thấy cục đá trứng vẫn không đáp lại, hàng mày khẽ nhíu lại.

Lúc vừa mới bắt đầu họp, hắn đã nhận ra cục đá trứng một chút động tĩnh cũng không có. Khi đó hắn còn nghĩ rằng nhóc con bên trong không muốn để lộ “bí mật nhỏ” của mình, cho nên mới thu liễm như vậy ở trước mặt nhiều người.

Nhưng hiện tại phòng hội nghị đã không còn người khác, cục đá nhỏ của hắn vẫn bất động như cũ, không có bất kỳ một chút phản ứng nào.

--- Chẳng lẽ lại giống như lần trước?

Nghĩ đến lần trước cục đá trứng không rên một tiếng liền yên lặng suốt hai ba ngày, Phong Bất Yếm không khỏi cau mày càng sâu hơn, vô số suy đoán nảy ra trong đầu hắn.

Thể lực không chống đỡ nổi nên kiệt sức? Khi chiến đấu với cơ giáp gián điệp, cơ thể đã bị tổn th.ương nghiêm trọng không thể hồi phục. Hay là đã gặp phải tình trạng hiếm thấy nào đó?

Cho dù là loại khả năng nào, Phong Bất Yếm đều cảm thấy đây không phải là chuyện tốt gì.

Hắn nghĩ nghĩ, ôm cục đá trứng đứng dậy rời khỏi phòng họp, đi tới kho chứa đồ trên tinh hạm.

Dù được gọi là kho chứa đồ, nhưng mọi thứ bên trong phòng đều được sắp xếp rất ngăn nắp, vật dụng phân loại rõ ràng đặt trên các kệ. Phong Bất Yếm rất nhanh đã tìm được thứ mình cần.

Đó là một chiếc hộp vuông nhỏ bằng lòng bàn tay, không có nắp, vỏ ngoài trong suốt, nhìn vô cùng bình thường không có gì đặc biệt. Thực ra là một khoang dinh dưỡng di động có thể điều chỉnh kích thước theo nhu cầu.

Phong Bất Yếm một tay ôm cục đá trứng, một tay cầm khoang dinh dưỡng. Thời điểm ra khỏi kho chứa đồ vừa lúc chạm mặt An Tư đến lấy đồ.

Vóc dáng nhỏ nhắn đội mũ đầu mèo lông xù đi đường tung tăng nhảy nhót, thời điểm nhìn thấy Phong Bất Yếm, mũ đầu mèo tung tăng nhảy nhót hơi hơi khựng lại, kinh ngạc hỏi: “Đội trưởng? Anh tới đây làm gì?”

“Đương nhiên là tới lấy đồ.” Phong Bất Yếm vẫy vẫy hộp nhỏ trong tay.

“Khoang dinh dưỡng di động?” Âm thanh của An Tư càng ngạc nhiên hơn: “Đội trường anh lấy cái này làm gì? Nuôi cá à?”

Loại khoang dinh dưỡng này bởi vì có vỏ ngoài trong suốt, lại có hệ thống tích hợp đầy đủ chức năng như bổ sung dịch dinh dưỡng, thực hiện xử lý vệ sinh,... Các thao tác đều vô cùng tiện lợi. Cho nên rất nhiều người thường dùng nó như khoang dinh dưỡng chuyên dụng để nuôi thú cưng.

Từng có người làm thống kê, hơn 90% người mua loại khoang dinh dưỡng này để nuôi thú cưng, trong đó có khoảng 60% là dùng để nuôi cá.

“Không phải nuôi cá.” Phong Bất Yếm ra hiệu vào cục đá trứng đen đen trên tay mình: “Nuôi cục đá.”

“À, nuôi cục đá.” An Tư gật gật đầu, ngay sau đó đột nhiên phản ứng lại: “Gì cơ? Nuôi, nuôi cục đá?!”

Phong Bất Yếm cũng gật gật đầu: “Ừm, đúng vậy. Nuôi nhóc đá nhỏ bảo bối của tôi.”

Nói xong, hắn làm như không thấy biểu cảm "đồng tử chấn động.jpg" của An Tư, vẻ mặt bình thản rời đi.

Chờ sau khi bóng dáng Phong Bất Yếm biến mất ở khúc rẽ, An Tư mới có chút hoảng hốt mà đi vào phòng chứa đồ, lấy xong thứ mà mình muốn, nhanh chóng quay trở lại phòng nhỏ.

Ngoại trừ Phong Bất Yếm, bốn người còn lại đều ở trong căn phòng thư giãn này.

Cửu Tùng đang chơi bài với Long Nham, Long Nham rất thích chơi đánh bài, tiếc là có nhiệt huyết lại khiếm khuyết kỹ năng, từ trước đến nay chơi bài với Cửu Tùng đều chưa bao giờ thắng qua, nhưng hắn ta vẫn luôn nhịn không được mà lôi kéo theo đối phương chơi tiếp.

Trong số những người ở đây, Long Nham chỉ từng thắng được Thanh Âm.

Lúc này, Thanh Âm đang đoan chính ngồi bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hai người chơi bài.

An Tư vô cùng lớn tiếng mà ho khan hai tiếng thật to, chờ sau khi ba người nhìn sang, nàng mới thần bí nói: "Mấy người đoán xem tôi vừa nhìn thấy cái gì?"

Long Nham vô cùng nể mặt mà trả lời: "Cái gì?"

"Tôi nhìn thấy --" An Tư hạ giọng, giọng điệu thần bí: "Đội trưởng vào phòng chứa đồ lấy một khoang dinh dưỡng di động! Chính là loại mà mọi người dùng để nuôi cá ấy!"

Long Nham: "Ò"

"Ò cái gì mà ò, phải tỏ ra ngạc nhiên một chút chứ!" Mũ tai mèo dáng người nhỏ nhắn nhảy dựng lên, vỗ vào đầu Long Nham đang ngồi một cái: "Anh ấy nói sẽ dùng khoang dinh dưỡng kia để nuôi cục đá!"

Cửu Tùng vẫn luôn híp mắt cười liền mở mắt, lộ ra đồng tử xanh lục có chút ngạc nhiên: "Dùng khoang dinh dưỡng nuôi cục đá?"

Long Nham đại kinh thất sắc: "Cục đá xinh đẹp như vậy, đầu nhi lại định dùng cái khoang dinh dưỡng kia nuôi ư? Nếu không thì nói với tôi cũng được, tôi lúc nào cũng mang theo khoang bảo quản đá chuyên dụng mà!"

Trên mặt Thanh Âm cũng xẹt qua một chút kinh ngạc.

An Tư chống tay lên cằm suy nghĩ, nói: "Các cậu nghĩ sao... Chẳng lẽ đội trưởng thật sự bị Long đại ngốc lây bệnh rồi ư?"

"Cũng không phải là không có khả năng này." Cửu Tùng hiếm khi thu lại tươi cười trên mặt, bày ra trạng thái trầm ngâm giống như An Tư: "Bị ai đồng hóa cũng được, sao lại là Long Nham..."

"Ê ê ê! Cái gì mà ‘sao lại là tôi?’ hả." Long Nham cau mày ngắt lời: "Giống tôi thì có gì không tốt chứ? Hơn nữa, hòn đá nhỏ quả thật rất xinh đẹp, nếu là tôi, tôi cũng muốn nuôi nó! Sẽ cho nó tất cả những thứ tốt nhất trên đời!"

Tiếc là mấy người ở đây cũng không có để ý những lời này của hắn ta.

Thanh Âm cau mày, do dự nói: "Bị Long Nham đồng hoá… Chúng ta nói xấu sau lưng đội trưởng như vậy có phải không ổn lắm không?"

Long Nham lại xù lông: "Ý cậu là sao!! Tại sao bị tôi đồng hoá lại là nói xấu?!"

Mọi người tiếp tục phớt lờ lời nói của hắn ta.

An Tư không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên giật mình một cái: “Ai da không được không được, nghĩ đến chuyện đội trưởng trở thành người giống như Long Nham, vậy sau này tổ chức Liệt Dương của chúng ta chẳng lẽ sẽ xong đời rồi sao?!"

Thanh Âm mở to mắt, trong đồng tử màu bạc lạnh lùng cũng lộ ra một chút sợ hãi và kháng cự.

Cửu Tùng đứng dậy, biểu cảm híp mắt cười lúc trước đã khôi phục trở lại: "Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta trực tiếp đi hỏi đội trưởng một chút cũng không phải là không được."

-----

Phía bên kia, sau khi lấy đồ từ kho chứa, Phong Bất Yếm trở lại phòng rồi nhanh chóng điều chỉnh kích thước của khoang dinh dưỡng, sau đó đặt cục đá đen vào bên trong.

Khoang dinh dưỡng trong suốt lớn hơn viên đá đen một vòng, chiều cao lại hơi thấp hơn một chút, không đề cập đến bề mặt gồ ghề đầy vết lồi lõm của cục đá đen, nếu khoang dinh dưỡng này dùng để nuôi thú cưng thì thực sự rất xinh đẹp.

Phong Bất Yếm thậm chí còn lấy vài miếng hình dán không biết ở đâu ra, dán xung quanh viền của vỏ ngoài trong suốt một vòng để trang trí.

Hình dán là đầu gấu trúc hai màu đen trắng quen thuộc, liếc mắt nhìn qua giống hệt như cùng một bộ sưu tập với chiếc túi lông nhung ở bên cạnh.

"Tiểu thạch đầu, lần này mày sẽ ngủ say bao lâu?" Phong Bất Yếm nhẹ giọng hỏi, như thể đang nói chuyện với viên đá đen, cũng như thể đang tự mình lầm bầm lầu bầu.

Cục đá trứng vẫn không có phản ứng gì.

"Tốt nhất là đừng để lại di chứng không thể chữa được nào." Hắn khẽ nói, khuôn mặt trong nháy mắt thoáng qua một chút buồn bã, nhưng chỉ trong chốc lát đã nhanh chóng biến mất.

Hắn hiểu rõ hơn ai hết, cơ thể khoẻ mạnh là một thứ quan trọng lại xa xỉ cỡ nào.

Phong Bất Yếm lấy dịch dinh dưỡng đổ vào khoang trong suốt.

Chất lỏng màu hồng nhạt từ từ dâng lên trong khoang trong suốt, không khí cũng dần dần tràn ngập một mùi dâu tây nhẹ nhàng.

Mãi cho đến khi dịch dinh dưỡng đã ngập một nửa cục đá trứng, Phong Bất Yếm mới ngừng động tác lại. Hắn duỗi tay chấm một chút dịch dinh dưỡng rồi chậm rãi vẽ lên vỏ ngoài của viên đá đen.

"Vị dâu tây, trẻ con đều thích." Hắn khẽ cười một tiếng: "Trước kia sao lại không nghĩ đến việc bôi dịch dinh dưỡng cho mày nhỉ..."

Đang lẩm bẩm, cục đá đen vẫn luôn im thin thít đột nhiên giật giật, lạch cạch một chút tông vào vách trong của khoang dinh dưỡng trong suốt.

Cục đá trứng giống như ngẩn ra, sau một lúc lâu mới uốn éo một chút, lần này thì mắt thường cũng có thể thấy được mà càng cẩn thận hơn.

Sầu lo giữa mày Phong Bất Yếm tức khắc dịu đi, hắn khẽ nhướng mày cười nói: "Chà, còn biết đau à, xem ra mày không sao rồi?"

Cục đá trứng thật cẩn thận mà quơ quơ, giây tiếp theo, thiết bị đầu cuối của Phong Bất Yếm vang lên.

Viên đá nhỏ bảo bối: [Lão tử sống lại rồi!.jpg]

Viên đá nhỏ bảo bối: [Không có việc gì, chỉ là hơi say tàu.]

Nhìn thấy tin nhắn, sắc mặt Phong Bất Yếm trong nháy mắt trở nên có chút kỳ quái: "Say tàu? Hóa ra mày cũng sẽ say tàu à?"

Cục đá trứng quơ quơ: [Thiệc là khiến người (gạch bỏ) đá ngại quá đi mà.jpg]

"Được rồi, không có việc gì thì tốt. Mày đừng lắc nữa, vốn dĩ đã say tàu, lắc nữa chẳng phải là càng say hơn?" Phong Bất Yếm dùng ngón trỏ ấn cục đá đen đang liên tục lắc lư lại: "Ta đi lấy thuốc say tàu cho mày."

Sở Thời Thời bên trong vỏ trứng chớp chớp mắt: "Tiểu Bá, thuốc có thể thẩm thấu qua vỏ ngoài cục đá để tui hấp thụ được không?"

Quang cầu hệ thống quơ quơ: "Không thể đâu, ký chủ."

Tiểu nhân ngư tiếc nuối thở dài: "Ôi, đáng tiếc, Phong ca của tui tốt bụng như vậy, cố ý chuẩn bị dịch dinh dưỡng và thuốc say tàu cho tui..."

"Nhưng mà..." Linh Linh Bá dừng lại một chút: "Ký chủ, năng lượng trong dịch dinh dưỡng đã được vỏ đá hấp thụ rồi, tiến độ phá xác cũng tăng lên một khoảng lớn nè!"

Sở Thời Thời: "...!"

Kíu tui trời ơi.jpg

Anh Phong của tui ơi, hay là mình đừng tốt bụng như vậy nữa QAQ!!!

Phong Bất Yếm mở cửa, đối diện với bốn đôi mắt ở bên ngoài: "Ồ, thật trùng hợp."

Long Nham lặng lẽ hạ tay xuống: "Trùng... trùng hợp quá đầu nhi ha… Không, không đúng, trùng hợp cái gì, chúng ta chính là đến tìm anh đấy!"

"Ừ ừ, vậy cũng rất trùng hợp, nhưng có chuyện gì thì đợi lát nữa rồi nói.” Phong Bất Yếm nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía Tiểu An Tư hoàn toàn bị Long Nham che khuất: “Có thuốc chống say không? Tốt nhất là dạng lỏng."

"Có thì có..." An Tư mò mò trong nút không gian tùy thân rồi móc ra một bình thuốc lỏng màu xanh: "Nhưng mà đội trưởng, trước đây anh cũng không có say tàu mà?"

Phong Bất Yếm nhận bình thuốc, xoay người đi về phía cục đá đen: "Tôi đương nhiên không say tàu, nhưng mà viên đá nhỏ của tôi... có chút không thoải mái."

An Tư: "Ò, hóa ra là viên đá... cái gì? Viên đá say tàu???"

Long Nham trời địu một tiếng, Cửu Tùng mở mắt, mô hình súng gỗ năng lượng Thanh Âm đang cầm trong tay lạch cạch rơi xuống đất.

Phong Bất Yếm không để ý đến vẻ mặt kh.iếp sợ của đám người, đổ thuốc màu xanh vào trong khoang dinh dưỡng, chất lỏng hồng nhạt bên trong và dược tề màu xanh từ từ dung hợp vào nhau, cuối cùng tạo thành màu tím đẹp mắt.

Bên trong vỏ trứng, Linh Linh Bá hưng phấn nói: "Ký chủ! Năng lượng của thuốc say tàu cũng được vỏ đá hấp thụ rồi! Tiến độ phá xác lại lại lại nhanh hơn nè!"

Tiểu nhân ngư lười biếng vẫy vẫy đuôi: "Ừm ừm ừm biết rồi biết rồi."

Nhưng cậu thật sự một chút cũng không cảm thấy vui vẻ.

Cá cá thở dài.jpg

Mà ở nơi mọi người đều không hề phát hiện, vỏ ngoài của cục đá đen vừa dày vừa cứng lại vừa chắc đột nhiên phát ra một tiếng “rắc” nhỏ đến mức không thể nghe thấy, nứt ra một khe hở thật nhỏ.

-----

Cho ai (tui trong quá khứ) thắc mắc tại sao ẻm lắc đá mà không say, thì ẻm chỉ là dùng tay đập đập vào vách trong trứng thôi í, không nhớ chương nào, nhưng mà có nói sơ qua.

Bonus, chàng tiên cá mắc cạn đến đâyyy


Chương Trước

Mục Lục

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét