Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 22

 Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế

Chương 22

Phong Bất Yếm cẩn thận đổ thuốc say xe vào khoang dinh dưỡng, thậm chí sau đó còn nhàn nhã lấy một chiếc khăn sạch ra, chấm chút hỗn hợp chất lỏng của dịch dinh dưỡng và thuốc, bắt đầu dịu dàng lau vỏ ngoài của cục đá trứng.

"Làm như vậy có tác dụng không?" Hắn hạ giọng, cố ý dùng âm lượng chỉ đủ để hắn và cục đá trứng nghe thấy.

Cục đá trứng đá khẽ lắc lắc, biên độ dao động nhỏ hơn hẳn bình thường, cũng không rõ là đồng tình hay phủ nhận.

Bốn người ở ngoài cửa phòng xem nhất cử nhất động của Phong Bất Yếm ở trong mắt. Long Nham và An Tư không hẹn mà cùng hít vào một ngụm khí lạnh. Thanh Âm lại làm rơi mô hình súng gỗ năng lượng vừa mới nhặt lên xuống đất, đôi mắt xanh lục của Cửu Tùng hoàn toàn mở to, biểu cảm cũng hiếm thấy mà trở nên nghiêm túc.

Bốn người trao đổi ánh mắt với nhau, Long Nham hạ giọng, nhưng vẫn không ngăn được sự hoảng sợ và run rẩy trong âm thanh: "Xong rồi, đầu nhi có phải là, có phải là…”

Hắn ta hơi nuốt khan một chút, nâng tay lên chỉ chỉ vào đầu mình: "Có phải là trong lúc làm nhiệm vụ lần trước, không cẩn thận… đụng hỏng chỗ này rồi?"

Ba người kia định phản bác, nhưng chợt nhớ đến cảnh tượng vừa chứng kiến, tất cả lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng, làm thế nào cũng không mở miệng được

--- Cho dù suy đoán của Long Nham có đúng hay không, hành động gần đây của đội trưởng bọn họ cũng thật sự quá bất thường.

Lúc nào cũng mang theo cục đá đen bên người còn có thể tạm giải thích là vì quá yêu thích, mang theo cục đá đen cùng đi ngâm suối nước nóng cũng có thể miễn cưỡng xem là vì quá yêu thích.

Nhưng mà hiện tại, ngâm một cục đá trong dịch dinh dưỡng, còn pha cùng thuốc chống say…

Đây thật sự là chuyện mà một người bình thường có thể làm ra được ư?

Long Nham đột nhiên lắc đầu: “Không đúng không đúng, đầu nhi thông minh như vậy, chắc chắn không có khả năng tự làm đầu óc của mình bị th.ương!"

Trong đồng tử màu bạc của Thanh Âm thoáng qua một tia đồng tình: "Đúng vậy, đội trưởng là người cẩn trọng nhất trong mấy người chúng ta.”

“Cho nên…” Long Nham trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên nói: "Nói không chừng viên đá kia không phải là viên đá bình thường? Đội trưởng làm như vậy chắc chắn là có dụng ý riêng!"

Thanh Âm bừng tỉnh đại ngộ gật đầu: "Cậu nói không sai, viên đá kia chắc chắn có bí mật!"

Cửu Tùng và An Tư ở một bên: “...”

Cửu Tùng hơi hơi đỡ trán: “Hai cái tên ngốc này…”

An Tư tiếp lời: "Chỉ cần là chuyện có liên quan đến đội trưởng, hai người bọn họ từ trước đến nay đều chưa bao giờ nghi ngờ."

Ngốc nghếch như vậy, cho nên mới thường xuyên bị đội trưởng đầy đầu đều là suy nghĩ xấu xa bắt nạt, nhưng một lần cũng không chịu rút kinh nghiệm.

An Tư đầy mặt đều là ưu sầu: "Đội trưởng, tại sao… tại sao anh lại muốn ngâm cục đá kia bằng thuốc chống say?"

“Tại sao?” Phong Bất Yếm hỏi lại, đứng dậy nhìn về phía bọn họ, ngữ khí thản nhiên như không: "Đương nhiên là bởi vì hòn đá nhỏ bị say tàu."

An Tư nhíu chặt mày: "Nhưng mà… một viên đá thì làm sao ---"

“Đương nhiên là bởi vì, Tiểu thạch đầu của tôi không phải là viên đá bình thường.” Phong Bất Yếm cười tủm tỉm quay đầu, duỗi tay sờ sờ cục đá đen đang ngâm trong dịch dinh dưỡng: "Mày nói có đúng không, Tiểu Thạch Đầu?"

An Tư sắc mặt khẽ biến, nàng kéo kéo ống tay áo Cửu Tùng, chờ sau khi đối phương cúi xuống mới nhỏ giọng thì thầm: “Cửu Tùng, cậu nói xem đội trưởng… đang thật sự nghiêm túc sao?”

“Dựa theo những gì tôi biết thì, hiện tại anh ấy đúng là đang nghiêm túc.” Cửu Tùng cũng hạ thấp giọng, đôi mắt xanh lục không biết từ lúc nào đã cười híp lại: “Chà chà, càng ngày càng trở nên thú vị rồi.”

An Tư: “…”

Thôi bỏ đi.

Cả đội chẳng có ai là người bình thường đủ đáng tin để giải quyết việc này.

An Tư thở dài trong lòng, tiến lên vài bước chuẩn bị tâm sự thật nghiêm túc tỉ mỉ với đội trưởng, nhưng mà mới vừa đi không được hai bước, chân của nàng bất chợt khựng lại.

Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, viên đá đen đang ngâm mình trong khoang dinh dưỡng đột nhiên tự mình uốn éo qua lại, rồi lại uốn éo thêm lần nữa. Nhìn không khác gì… không khác gì một sinh vật có sự sống.

Không chỉ An Tư, một màn này cũng bị ba người Cửu Tùng nhìn thấy.

Long Nham bỗng nhiên trợn to mắt, hét lên: “Trời địu! Cục đá biết động đậy!”

Mô hình súng gỗ năng lượng trong tay Thanh Âm lần này không rơi xuống đất, nhưng lại bị nàng bóp chặt đến mức kêu răng rắc đến mức gần như sắp biến dạng.

Cửu Tùng cũng thoáng sững sờ, ý cười bên môi lại càng sâu hơn: “Thú vị thật.”

Khóe miệng An Tư Ái khẽ nhếch, trong đầu nhớ lại cuộc nói chuyện lúc nãy giữa Long Nham và Thanh Âm, thầm nghĩ chẳng lẽ lần này thực sự bị hai người có đầu óc đơn giản nhất đội đoán trúng rồi?

Phong Bất Yếm thu hết phản ứng của mọi người vào đáy mắt, khẽ chống cằm bày ra vẻ mặt trầm ngâm: “Chậc, bí mật của Tiểu Thạch Đầu đã bị các cậu phát hiện rồi. Phải làm sao đây? Chẳng lẽ tôi phải ---”

Hắn đưa tay lên ngang cổ làm động tác cắt ngang một chút, giọng nói trong nháy mắt trở nên khàn khàn u ám: “Diệt khẩu sao?”

Long Nham hít một hơi lạnh: “Đầu nhi!”

Thanh Âm đồng tử chấn động: “Đội trưởng…?”

An Tư bất đắc dĩ đưa tay đỡ trán, Cửu Tùng không nhịn được bật cười. Lúc này hai người còn lại mới nhận ra mình lại lại lại bị đùa giỡn.

Phong Bất Yếm tùy ý ngồi xuống ghế sopha, khoang dinh dưỡng trong suốt được hắn ôm vào trong ngực: “Được rồi, không đùa các cậu nữa. Tiểu Thạch Đầu quả thật không phải viên đá bình thường, nhưng mà cụ thể là cái gì… tạm thời tôi cũng chưa biết.”

Long Nham vỗ vỗ lồng ngực cơ bắp: “Làm tôi sợ muốn ch.ết, đầu nhi. Tôi còn tưởng anh thật sự chỉ vì một viên đá mà vứt bỏ tụi này chứ!”

An Tư cho hắn ta một ánh mắt xem thường: “Cậu cho rằng đội trưởng là cậu à?”

Long Nham vừa trừng mắt nhìn nàng vừa vén ống tay áo lên: “An Tư cô có ý gì hả? Muốn đánh nhau thì cứ việc nói thẳng!”

Bốn người ở trước cửa phòng hắn ồn ào nhốn nháo nửa ngày. Cảnh tượng tương tự đã diễn ra vô số lần, Phong Bất Yếm đã sớm quen thuộc, nhưng cũng không hề cảm thấy phiền phức, ngược lại vẫn vui vẻ thoải mái tiếp tục xoa dịch dinh dưỡng cho cục đá nhỏ trong ngực mình.

“Đội trưởng.” Cửu Tùng không biết đã tiến vào từ lúc nào, ngồi xuống một ghế sô pha khác: “Anh đã kiểm tra viên đá này là thứ gì chưa?”

“Đương nhiên.” Phong Bất Yếm gật gật đầu: “Nhưng đáng tiếc, không phát hiện được thông tin nào thực sự hữu dụng.”

Cửu Tùng mở to mắt, đồng tử xanh lá lóe lên sự tò mò không chút nào che giấu: “Nhìn hình dáng của nó… đội trưởng, anh có cảm thấy viên đá này rất giống một quả trứng không?”

Nếu bỏ qua lớp vỏ ngoài xấu đến mức không thể nào đụng hàng kia, mà chỉ nhìn vào hình dáng thì ---

"Đúng là khá giống." Phong Bất Yếm gật đầu đồng tình.

Hắn biết viên đá này là Lệ Niên đưa tới bên cạnh mình, ban đầu bên trong hẳn là phải chứa một cơ giáp gián điệp mini giám sát hắn.

Nhưng từ sau khi phát hiện cơ giáp mini đã bị một sinh vật không rõ lai lịch thay thế, hắn vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc bên trong xác đá đang che giấu thứ gì?

Tiểu nhân ngư trong vỏ trứng vẫy vẫy đuôi.

"Có nên nói không hổ danh là người thông minh nhất trong bốn người kia không." Sở Thời Thời nhỏ giọng nói thầm: "Cửu Tùng vậy mà chỉ mất một lúc đã đoán được bên trong vỏ đá là một quả trứng."

Mặc dù lớp vỏ trứng này vốn là sản phẩm nhân tạo do Lệ Niên cố ý làm ra.

Đang nói chuyện, toàn bộ tinh hạm lại đột nhiên rung lắc nhẹ.

Sở Thời Thời sắc mặt đại biến, vội vàng nuốt vào một viên thuốc say xe, âm thanh mơ hồ lẩm bẩm: "Tôi trốn trước đây, Tiểu Bá cậu giúp tôi chú ý bên ngoài chút nhé."

Nói xong liền cắm đầu lao xuống nước, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Lúc bị say tàu, ngủ một giấc càng hiệu quả hơn so với uống thuốc.

Cảm thấy cục đá trứng khẽ run rẩy bất thường, Phong Bất Yếm nhẹ giọng hỏi: "Lại say tàu rồi à?"

Cục đá trứng không phản ứng. Phong Bất Yếm trong lòng có tính toán. Xem ra Tiểu Thạch Đầu của hắn không phải là say tàu bình thường mà là không chịu nổi cảm giác choáng váng dữ dội của bước nhảy không gian.

Cửu Tùng nhìn hỗ động của một người một đá ở trong mắt, hứng thú trong đồng tử xanh lục càng sâu hơn.

"Chỗ tôi còn không ít thuốc say xe. Đây" Cửu Tùng lấy từ nút không gian ra một hòm thuốc nhỏ di động: "Thuốc say xe anh cho vào dịch dinh dưỡng lúc trước đã bị viên đá này hấp thu kha khá, có vẻ như thật sự có tác dụng."

Chất lỏng trong khoang trong suốt vốn dĩ có màu tím, nhưng không biết từ khi nào đã nhạt hơn lúc trước không ít, rõ ràng bất kể là dịch dinh dưỡng hay thuốc say xe, đều đã đã bị cục đá đen này hấp thụ hết.

"Vậy mà thật sự có tác dụng." Phong Bất Yếm hơi ngạc nhiên: "Sớm biết vậy tôi đã chuẩn bị thêm một ít."

Cửu Tùng cười tủm tỉm lấy ra một túi dịch dinh dưỡng nữa: "Nếu là dịch dinh dưỡng, nơi này của tôi chuẩn bị rất nhiều nha."

Phong Bất Yếm nhướng mày: "Bình thường không thấy cậu mang theo nhiều dịch dinh dưỡng trên người như vậy. Sao lần này lại mang theo nhiều thế?"

"Là Quan Tinh Giả nói với tôi." Cửu Tùng nghiêng nghiêng đầu, đồng tử xanh lục dừng lại trên cục đá đen yên tĩnh: "Cô ấy bảo lần này ra ngoài nếu mang theo nhiều thuốc say xe và dinh dưỡng dịch một chút, nói không chừng sẽ có cơ hội gặp chuyện gì đó vô cùng thú vị."

"Hoá ra là cô ấy." Phong Bất Yếm gật đầu: "Cậu đúng là lần nào cũng không quên đi tìm cô ấy quan tinh."

"Bởi vì rất thú vị, không phải sao." Cửu Tùng cười cười: "Nhưng mà cô ấy không nói rõ là thứ gì thú vị. Hiện tại xem ra, hẳn là có liên quan đến viên đá nhỏ này."

Phong Bất Yếm hừ cười một tiếng, lại mở ra thêm một bình thuốc say xe và dịch dinh dưỡng đổ vào trong khoang trong suốt: "Được rồi, bữa tiệc buổi tối, nếu Tiểu Thạch Đầu tỉnh, tôi sẽ mang theo nó đi cùng, còn hiện tại ---"

Hắn xua xua tay với đám người, không chút lưu tình mà bắt đầu đuổi khách: “Vẫn là đừng quấy rầy viên đá nhỏ nghỉ ngơi.”

Bốn người Cửu Tùng thật ra rất nghe lời, nhanh chóng ngoan ngoãn rời khỏi phòng Phong Bất Yếm.

Phong Bất Yếm đặt khoang dinh dưỡng trong suốt lên đầu giường, vừa chuẩn bị đứng dậy đi làm một ít công vụ thì khoé mắt lướt qua đáy khoang, nhìn thấy một mảng đen nhỏ lắng đọng lại bên dưới, sửng sốt: "Ừm, đây là cái gì?"

Hắn nâng khoang dinh dưỡng lên, hơi nheo mắt cẩn thận quan sát một lát, cuối cùng phát hiện những mảnh nhỏ màu đen nếu không nhìn kỹ thì gần như không thể thấy được này, hình như là bong ra từ trên thân cục đá đen.

Phong Bất Yếm có chút kinh ngạc: “Đây là…… ngâm đến phai màu?”

Tiểu nhân ngư bên trong vỏ trứng trở người, đột nhiên giật mình tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ: "Cái gì ngâm phai màu?!"

Linh Linh Bá thành thành thật thật trả lời: “Phong Bất Yếm nói vỏ cục đá của ký chủ ngâm phai màu.”

Sở Thời Thời nhìn theo vị trí mà quang cầu hệ thống chỉ, liếc mắt một cái đã thấy một mảnh màu đen nho nhỏ lắng đọng ở bên dưới khoang dinh dưỡng

Sở Thời Thời: "Phai màu? Đây là tróc vỏ thì đúng hơn?" Cậu nhịn không được mà phàn nàn, sau đó hỏi: “Chế độ không làm phiền của vỏ trứng sao lại tắt rồi? Tiểu Bá cậu mau sửa lại đi.”

“Chế độ không làm phiền của vỏ trứng chưa có tắt mà.” Linh Linh Bá kiểm tra rồi nói: “Vẫn còn đang mở đây.”

Tiểu nhân ngư vẫy cái đuôi: “Không thể nào, giọng nói của Phong Bất Yếm nghe rõ ràng như vậy mà.”

Linh Linh Bá cũng buồn bực: “Tui kiểm tra một chút.”

Một lát sau, quang cầu hệ thống đột nhiên chớp lóe ánh sáng bảy màu lấp lánh: “Ký chủ! Vỏ bên ngoài của cục đá nứt rồi!”

Sở Thời Thời đồng tử chấn động: “Cái gì? Vỏ đá nứt rồi?! Nhanh như vậy à?!”

Linh Linh Bá không kìm được kích động: “Đúng vậy, đã nứt ra mấy khe hở nho nhỏ rồi.”

Sở Thời Thời hít hà một hơi, nghẹo đầu ngã xuống hồ nước nhỏ: “Trong lúc tui ngủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao mới một giấc tỉnh dậy mà trời đất cũng muốn đảo lộn thế này?”

“Cũng không có gì đâu.” Quang cầu hệ thống chiếu ánh sáng bảy màu loè loẹt lắc lư càng thêm vui vẻ: “Chỉ là Phong Bất Yếm lại bỏ thêm một bình dịch dinh dưỡng và thuốc say xe mà thôi.”

Tiểu nhân ngư đuôi xanh ủ rũ quẫy đuôi.

Phong ca, anh đúng là Phong ca tốt của tui.jpg

Cục đá trứng lại bắt đầu lắc lư theo nhịp. Phong Bất Yếm nhướn mày, cười nhạt: “Chà, lần này tỉnh nhanh như vậy à?”

Cá nhỏ thở dài thườn thượt: “Đúng vậy nha, bị dọa tỉnh đó.”

Cuộc sống tốt đẹp chẳng còn bao lâu nữa sẽ mãi mãi rời xa cậu, có thể không bị doạ tỉnh ư?

Phong Bất Yếm xoa cằm tự hỏi: “Xem ra tác dụng của thuốc say xe không tồi.” Nói xong lại đổ thêm một bình dịch dinh dưỡng vào khoang trong suốt.

Sở Thời Thời: “……”

Linh Linh Bá an ủi đối phương: “Ký chủ, sớm muộn gì cũng phải đối mặt mà.”

Trả lời nó là âm thanh “bùm” ngã quỵ xuống mặt nước của tiểu nhân ngư.

Sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, rất nhanh đã đến buổi tiệc tối mà mọi người đã hẹn.

Địa điểm tổ chức bữa tiệc hành trình vui vẻ là tại một đại sảnh bên trong nhà bếp của tinh hạm. Đại sảnh này được thiết kế riêng để tổ chức các loại yến tiệc, ở giữa phòng có đặt vài chiếc bàn dài lớn. Lúc này, các bàn dài đã được bày đầy các loại mỹ thực, nhìn qua đặc biệt phong phú hấp dẫn.

Phong Bất Yếm vốn không quá thích những trường hợp quá đông đúc, nhưng tiệc hành trình vui vẻ của người trong nhà mình là ngoại lệ.

Ở đây đều là người quen, không cần phải câu nệ hay giữ ý. Phong Bất Yếm lấy một ít đồ ăn, ôm theo khoang dinh dưỡng ngồi xuống ghế sofa hưu nhàn bên cạnh.

Một lát sau, Cửu Tùng bưng đồ uống thong thả ung dung đi tới. “Không đi chơi với mọi người sao?”

“Không.” Phong Bất Yếm ngậm một chiếc bánh que dài, giọng nói có chút mơ hồ.

Cửu Tùng liếc mắt nhìn thoáng qua cục đá đen trong lòng đối phương một cái: “Muốn ở đây với viên đá nhỏ của anh à?”

Phong Bất Yếm khẽ hừ một tiếng. “Tất nhiên.”

“Nếu thích nó như vậy, sao không nghĩ cách để thứ bên trong ra ngoài sớm một chút?” Cửu Tùng có chút khó hiểu: “Bất kể là cái gì đi chăng nữa, dù sao chắc chắn cũng có cảm giác làm bạn hơn một viên đá đi.”

“Đương nhiên là từng nghĩ tới.” Phong Bất Yếm nói: “Nhưng mà chúng ta không biết tình huống ở bên trong cục đá như thế nào. Nếu như bạo lực phá vỡ, vô tình làm nó tổn thương thì sao?”

Hắn nhẹ nhàng sờ sờ cục đá đen đang nhẹ nhàng đong đưa: “Tôi chỉ có duy nhất một cục đá bảo bối này thôi. Nếu như không cẩn thận làm hỏng thì đau lòng ch.ết mất.”

Cửu Tùng thoáng sững sờ, rồi nhanh chóng híp mắt cười nói: “Anh cẩn thận thật đấy.”

Cậu ta nhận ly nước trái cây đội viên đưa tới, đặt lên bàn trước mặt Phong Bất Yếm. “Nước ép nho, có muốn thử xem hòn đá nhỏ của anh có thích hay không không?”

Tiệc xuất hành của căn cứ Liệt Dương từ trước đến nay không bao giờ cung cấp rượu mạnh, chỉ có một số đồ uống có độ cồn nhẹ hoặc nước trái cây, sữa bò và một ít trà hoa quả.

Quy định này là để bảo đảm mọi đội viên tham gia nhiệm vụ luôn có thể bảo trì trạng thái tốt nhất.

Dù sao thế giới này cũng không hề an tĩnh bình yên như vẻ bề ngoài. Ngay cả khi chưa đi đến địa điểm mục tiêu là nơi nguy hiểm nhất, trên đường đi cũng có khả năng nhất định sẽ gặp bất trắc.

Cửu Tùng đứng dậy rời đi, Phong Bất Yếm nâng ly nước trái cây vị nho lên lắc nhẹ, hương thơm ngọt ngào của quả nho xộc thẳng vào chóp mũi: “Có muốn thử không? Các đội viên tự mình ép đấy, hương vị thuần nguyên chất.”

Cục đá trứng quơ quơ.

Muốn uống.

Nhưng mà không uống được, ngay cả mùi cũng không ngửi thấy.

“Tiểu Bá, tui có thể cải tiến vỏ trứng này một chút được không?” Sở Thời Thời hỏi: “Ví dụ như để tui có thể cộng cảm với viên đá gì đó, nếm không tới, ngửi ngửi mùi vị cho đỡ thèm cũng được.”

Linh Linh Bá do dự nói: “Nhưng mà ký chủ, chỉ có thể ngửi mùi mà không ăn được chẳng phải còn đau khổ hơn sao?”

Sở Thời Thời: “...........”

“Vẫn là nên phá xác sớm một chút đi.” Quang cầu hệ thống loé loé sáng: “Phá xác thì có thể ăn rồi, muốn ăn cái gì cũng được, như vậy chẳng phải càng tốt hơn sao!”

Tiểu nhân ngư đuôi xanh ưu sầu thở dài.

Coi như tui chưa nói gì đi.jpg

Cái lộc ăn này tui không cần cũng được.

Phong Bất Yếm cuối cùng cũng không cho nước ép nho vào khoang trong suốt mà chọn một bình dịch dinh dưỡng vị nho rồi nhẹ nhàng đổ vào.

Linh Linh Bá nhảy tưng tưng trong vỏ trứng, hưng phấn nói: “Ký chủ ký chủ! Tiến độ phá xác lại lại lại tăng rồi aaaa!”

Tiểu nhân ngư đuôi xanh nghe giọng nói của nó, toàn bộ thân cá chỉ cảm thấy ỉu xìu, một chút vui vẻ cũng không nhấc lên nổi.

Cảnh tượng này, cực kỳ giống với bài kiểm tra có đề “lấy cảnh vui làm nền cho nỗi buồn”, quang cầu nhỏ vui sướng nhảy nhót phụ trợ cho tiểu nhân ngư càng thêm ủ dột.

Thời gian của buổi tiệc trôi qua rất nhanh chóng, sau khi chấm dứt, Phong Bất Yếm chào mọi người rồi trở về phòng.

Trước khi đi ngủ, hắn kiểm tra màn hình theo dõi của Tiểu Bạch Kình, lại có chút ngoài ý muốn mà phát hiện, những linh kiện rơi xuống mặt đất vào ban ngày hiện tại vẫn an an tĩnh tĩnh nằm tại chỗ, một chút dấu vết bị dịch chuyển cũng không có.

Xem ra đại sư Lâm Gian thực sự gặp chuyện gì rồi. Phong Bất Yếm nghĩ thầm rồi tắt màn hình giám sát, bắt đầu giấc ngủ đầu tiên trên hành trình.

Mấy ngày tiếp theo, cảm giác hưng phấn khi vừa xuất phát từ từ lắng xuống, sinh hoạt của mọi người trên tinh hạm cũng dần dần ổn định trở lại.

Phong Bất Yếm cùng những người khác thường xuyên tụ tập trong phòng hội nghị mở đoạn ghi hình giám sát Tiểu Bạch Kình, muốn giống như lần trước, có thể chứng kiến hiện trường phát sóng trực tiếp của đại sư Lâm Gian.

Nhưng đáng tiếc, không biết có phải vị đại sư Lâm Gian này gặp bình cảnh trong việc sửa chữa, hay chỉ đơn giản là mắc phải rắc rối trong hiện thực, mà nhiều ngày trôi qua Tiểu Bạch Kình cũng không có dấu hiệu bị người động vào, ngay cả linh kiện rơi xuống sàn vẫn thê thảm mà nằm dưới đó hai ba ngày.

Thấy vậy, tần suất mở ghi hình theo dõi của năm người cũng dần giảm xuống.

Hạn cuối nhiệm vụ của Tiểu Bạch Kình, hiện tại chỉ còn lại không đến ba ngày.

Linh Linh Bá trong vỏ cục đá gấp gáp thúc giục: “Ký chủ, chỉ còn không đến ba ngày nữa thôi đấy, kỳ hạn nhiệm vụ cấp A sắp kết thúc rồi!”

Tiểu nhân ngư đuôi xanh nhàn nhã vẫy đuôi: “Gấp cái gì, không phải vẫn còn ba ngày nữa sao.”

Linh Linh Bá lo lắng sốt ruột: “Ba ngày có đủ không. Hơn mười mấy vạn đấy, có thể đổi được hơn một ngàn tích phân lận.

Sở Thời Thời thì hoàn toàn không lo lắng chút nào. Chứng trì hoãn phát tác khiến cậu thậm chí còn cảm thấy mình có thể ngủ thêm một ngày nữa, chưa thực sự đến deadline thì căn bản không muốn nhúc nhích.

Trong mấy ngày qua, nhờ sự “cho ăn” cần cù chăm chỉ của Phong Bất Yếm, lớp vỏ ục đá xấu xí bên ngoài của quả trứng đã xuất hiện rất nhiều vết nứt nhỏ đến mức mắt thường không thể nhìn thấy.

Dựa theo cách nói của Linh Linh Bá, hiện tại lớp đá này chẳng khác gì tờ giấy mỏng, chỉ cần có thêm một chút áp lực, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.

Đối với việc này, Sở Thời Thời tỏ vẻ bản thân một chút cũng không dui.

Tuy nhiên, không biết có phải vì vỏ ngoài của cục đá đã gần như chẳng còn tác dụng hay không, mấy ngày nay khi tinh hạm thực hiện bước nhảy không gian, Sở Thời Thời cảm thấy tình trạng của bản thân không còn khó chịu như hai ngày đầu nữa.

Cảm giác chóng mặt vẫn còn, nhưng cũng không dữ dội đến mức khó chịu. Cho dù không uống thuốc say xe vẫn có thể chịu đựng được.

Linh Linh Bá vẫn không ngừng lải nhải bày tỏ sự lo lắng, Sở Thời Thời bị nó hối thúc đến sọ não đau nhức. Muốn trốn cũng chẳng có chỗ trốn, chỉ có thể nói: “Được được được! Làm liền đây làm liền đây! Nhớ bật chế độ không làm phiền phiên bản nâng cấp cho tui nhé.”

Nói xong liền đăng nhập vào Tinh Võng thực tế ảo bỏ xó đã lâu, nhanh chóng bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc.

Thấy vậy, Linh Linh Bá cuối cùng cũng lập lòe ánh sáng xanh hài lòng, cũng chu đáo mở chế độ không làm phiền bản nâng cấp của vỏ trứng cho cá nhỏ.

Bên trong vỏ trứng lại lần nữa chìm vào bóng tối. Sự yên tĩnh bao phủ mọi ngóc ngách.

Bên ngoài, Phong Bất Yếm đang ngồi trên sofa nhàn nhã đọc sách, miệng ngậm một cuốn bạc hà thon dài, trong phòng tràn ngập mùi hương bạc hà thanh mát thoải mái.

Đột nhiên, thiết bị đầu cuối của hắn vang lên. Giọng nói sang sảng của Long Nham từ đầu bên kia truyền tới: “Nhanh nhanh nhanh, đầu nhi! Đại sư đầu gấu trúc lại bắt đầu sửa chữa rồi!”

Phong Bất Yếm lập tức đứng dậy, nâng khoang dinh dưỡng lên đi về phía phòng họp. Đi được một lúc, hắn đột nhiên nhận ra hôm nay cục đá trứng im lặng bất thường: “Lại say tàu rồi à?”

Hắn nhẹ nhàng chạm vào cục đá trứng một chút, bên trong không có phản ứng gì đúng như dự đoán.

Phong Bất Yếm sờ sờ vào chiếc hộp nhỏ chứa thuốc chống say trong nút không gian, sau đó khẽ nhíu mày. Hắn đột nhiên nhớ ra, một bình thuốc cuối cùng đã bị hắn dùng hết từ đêm qua.

“Vậy mà là một ấm sắc thuốc nhỏ đáng thương.” Phong Bất Yếm bất đắc dĩ cười một tiếng, đẩy cửa phòng hội nghị bước vào.

“Đầu nhi! Anh đến đúng lúc lắm!” Long Nham hai mắt sáng rực, hào hứng nói: “Anh không biết động tác của đại sư đầu gấu trúc lưu loát đến cỡ nào đâu!”

“Đừng nói chuyện này vội.” Phong Bất Yếm nhìn cũng không nhìn màn hình lớn trong phòng hội nghị một cái: “Thuốc chống say, các cậu còn không?”

Cửu Tùng khó được mà mở mắt, nghe được câu hỏi của Phong Bất Yếm mới dời lực chú ý khỏi màn hình ánh sáng.

“Tôi mang theo rất nhiều đây.” Cậu ta cười nói: “Đội trưởng cần bao nhiêu cũng có.”

Sắc mặt Phong Bất Yếm tức khắc dịu đi không ít: “Cảm ơn.”

Mãi cho đến khi màu của thuốc chống say tràn ngập khắp toàn bộ khoang dinh dưỡng, Phong Bất Yếm mới ngẩng đầu nhìn về phía màn hình ánh sáng.

Trên quang bình lớn, mô hình Tiểu Bạch Kình cao gần một người đã bị tháo ra thành tám mảnh lớn. Tứ chi, thân thể và phần đầu đều nằm rải rác trên mặt bàn rộng rãi. Những linh kiện nhỏ vụn rơi rớt đầy đất, các bộ phận mới thì lơ lửng trên không trung, nhanh chóng được lắp ráp vào từng vị trí bên trong cơ thể Tiểu Bạch Kình với tốc độ mắt thường không thể thấy được.

Thanh Âm không nhịn được lẩm bẩm tán thưởng: “Tốc độ của cậu ấy nhanh thật.”

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, mọi người ở đây thật sự rất khó tin được đây chính là tốc độ này của thao tác thông qua tinh thần lực điều khiển từ xa.

--- Cho dù là tiến hành sửa chữa bằng tinh thần lực ngay tại hiện trường, trên thế giới này cũng không có mấy người có thể đạt tới tốc độ này.

Ít nhất, Phong Bất Yếm không nghĩ rằng bản thân có thể làm được. Tuy năng lực khống vật bằng tinh thần lực của hắn không tồi, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng nếu là những linh kiện cơ giáp tinh xảo như vậy, hắn tự nhận không thể vừa đảm bảo duy trì tốc độ vừa giữ được sự chính xác để sửa chữa.

Hắn thậm chí còn cảm thấy ngay cả những đại lão cơ giáp trong phân bộ Cơ Giáp mà hắn nhận thức cũng không thể thực hiện loại thao tác viễn trình tinh tế như thế này.

Điều này một lần nữa xác thực suy đoán của Phong Bất Yếm.

Vị đại sư Lâm Gian kia chắc chắn là một đại lão thần bí từ trước đến nay đều chưa từng lộ diện trước mặt người khác.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, toàn bộ năm người trong phòng họp đều nhìn đến say mê, thậm chí đã đến giờ ăn tối cũng không phát hiện.

Thẳng cho đến khi tinh hạm khẽ chấn động một cái, trong màn hình đột nhiên phát ra một tiếng “lạch cạch”, mọi người mới lần lượt lấy lại tinh thần.

Tiếng “lạch cạch” là âm thanh linh kiện rơi trên mặt đất. Một màn này mọi người đều rất quen thuộc, lần trước khi đang xem phát sóng trực tiếp, đại sư Lâm Gian cũng từng làm rơi linh kiện.

Nhưng sao lại trùng hợp như vậy, tiếp tục để bọn bọn bắt gặp cảnh này?

An Tư không nhịn được hỏi: “Đại sư sao lại không động đậy nữa rồi?”

“Lần trước linh kiện rơi xuống, đại sư ngừng hẳn mấy ngày mới tiếp tục, lần này sẽ không lại như thế chứ…” Long Nham nói thầm, nhưng lại nhanh chóng lắc lắc đầu: “Không được, không được, đang xem tới đoạn cao trào mà! Không thể để đại sư cứ dừng lại như thế được.”

Cũng may là lần này, sau khi linh kiện rơi xuống mặt đất không bao lâu đã tiếp tục bay lên, nhanh chóng được lắp vào trong cơ thể Tiểu Bạch Kình.

Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm trong lòng một hơi, Phong Bất Yếm lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Nếu hắn nhớ không nhầm, lần trước khi đại sư Lâm Gian gặp “sự cố” làm rơi linh kiện xuống mặt đất, hình như cũng giống như lúc này, trùng với thời điểm tinh hạm của bọn họ trải qua một lần bước nhảy không gian.

--- Đây chỉ là trùng hợp ư?

Một hạt giống nghi vấn cắm rễ dưới đáy lòng, Phong Bất Yếm bắt đầu chú ý đến chuyện này.

Không lâu sau, tinh hạm của bọn họ lại thực hiện một lần nhảy không gian.

Lần này, những linh kiện đang lơ lửng trên cao lại lần nữa rơi xuống sàn, chỉ là trước khi chạm đất đã được người khác dùng tinh thần lực tay mắt nhanh lẹ mà tiếp được ở giữa không trung.

Sau đó là lần thứ ba, lần thứ tư…

Trong năm giờ của buổi tối ngày hôm này, tinh hạm tổng cộng đã thực hiện sáu lần bước nhảy không gian. Mỗi một lần nhảy, quá trình sửa chữa Tiểu Bạch Kình đều xuất hiện “sự cố” với mức độ khác nhau.

Một lần hai lần còn có thể dùng trùng hợp để giải thích, nhưng đến 6 lần, không, bao gồm cả một lần của mấy ngày hôm trước, tổng cộng bảy lần, thì…

Dùng từ “trùng hợp” để qua loa lấp liếm, ngay cả một đứa nhỏ ba tuổi cũng không tin.

Không cần Phong Bất Yếm nhắc, đám người Cửu Tùng cũng nhận ra có điểm bất thường.

Linh kiện trong quang bình lại một lần nữa lạch cạch rơi xuống sàn, Long Nham gãi gãi cái ót, trong giọng nói mang theo một chút không xác định: “Là ảo giác à? Sao tôi cảm thấy mỗi một lần linh kiện rơi xuống đất đều trùng với lúc tinh hạm chấn động? Chẳng lẽ tinh thần lực của đại sư Lâm Gian đã mạnh đến mức này rồi sao?”

An Tư ở một bên nhắm mắt lại, giống như đang tự nhắc nhở cái gì: “Không cần đôi co với kẻ ngốc…”

Tươi cười trên mặt Cửu Tùng tăng lên một chút: “Biết đâu đã thật sự mạnh đến mức này rồi!”

Long Nham ngây ngốc tin tưởng: “Quàoo!”

Thanh Âm cũng nửa tin nửa ngờ: “Nhưng mà, tinh thần lực đáng lẽ không thể ảnh hưởng tới chỗ chúng ta mới đúng a?”

An Tư lén kéo ống tay áo của Thanh Âm một chút, ghé sát vào tai đối phương thì thầm: “Đừng để ý đến Cửu Tùng, cậu ấy đang trêu Long đại ngốc chơi thôi!”

Thanh Âm bừng tỉnh đại ngộ, lực chú ý tiếp tục trở lại trên màn hình lớn.

Phong Bất Yếm dùng đầu ngón gõ nhẹ lên mặt bàn: “Truy xuất bản ghi giám sát trên tinh hạm trong khoảng thời gian này ra, tìm kiếm mục tiêu khả nghi.”

Long Nham đại kinh thất sắc: “Cái gì? Mục tiêu khả nghi? Trong đội của chúng ta có kẻ phản bội ư?!”

“Phản bội cái đầu cậu ấy.” An Tư không bỏ lỡ cơ hội mỉa mai: “Long đại ngốc, đầu óc của cậu đúng là một chút cũng không chịu dài ra mà.”

Ngốc nghếch lắm tiền tứ chi phát triển --- những từ này quả thật được tạo ra dành riêng cho Long Nham.

Cửu Tùng: “Đội trưởng nghi ngờ vị đại sư đầu gấu trúc kia đang ẩn trong người của chúng ta?”

"Đúng vậy." Phong Bất Yếm không có ý định giấu giếm: "Tôi thậm chí còn nghi ngờ lúc trước đối phương tìm được cửa hàng sửa chữa Sơn Thạch của Long Nham cũng không hẳn là trùng hợp."

Long Nham vẫn ngơ ngác như lọt vào trong sương mù, không hiểu rốt cuộc tại sao lại thành ra như vậy, Cửu Tùng liền giải thích đơn giản cho hắn ta.

Thanh Âm ở bên cạnh nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, mãi một lúc sau mới hiểu được logic trong chỗ này.

Từ sau khi thực hiện cải tạo nửa cơ giới hóa cơ thể, phản ứng của Thanh Âm luôn chậm hơn người bình thường nửa nhịp.

Nhưng nàng cũng không giống như Long Nham, Long Nham là thực sự thiếu vài sợi thần kinh trong não. Thanh Âm thì không phải, nàng chỉ đơn thuần là phản ứng chậm, rất nhiều chuyện người khác chỉ cần suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, nàng lại cần nhiều thời gian hơn một chút để xâu chuỗi mọi việc lại với nhau.

Mấy người khác trong đội đều biết tình trạng này của Thanh Âm, cho nên lúc nào cũng kiên nhẫn với nàng hơn một chút.

Cửu Tùng nhanh chóng mở camera giám sát trên tinh hạm ra, phóng to rồi chiếu lên một màn hình ánh sáng khác.

Sau khi tinh hạm xuất phát, sinh hoạt của mọi người trên tinh thuyền cũng không tính là đơn điệu. Bao gồm mấy người Cửu Tùng, bọn họ đều đã rất quen thuộc với việc lên đường xa nhà, tất nhiên cũng rất thành thục trong việc giết thời gian.

Cửu Tùng hiểu khá rõ thói quen của các đội viên, rất nhanh đã điều chỉnh ghi hình theo dõi trong vài căn phòng giải trí.

"Trừ ba người về phòng nghỉ ngơi từ sớm, những người khác đều từng xuất hiện bên trong ghi hình."

Phong Bất Yếm nhận lấy màn hình thao tác giả thuyết, phần lớn các đội viên tụ trong phòng giải trí đều tụm năm tụm bảy tụ tập thành nhóm nhỏ ở cạnh nhau, hoạt động giải trí trên tinh hạm rất phong phú, mọi người cũng chơi vô cùng tận hứng.

Phong Bất Yếm từ trước đến nay chưa bao giờ khuyến khích các đội viên luôn căng thẳng trước khi thực hiện nhiệm vụ. So với lâm thời ôm chân Phật, hắn càng hy vọng các đội viên ngày thường siết chặt huấn luyện, trước khi làm nhiệm vụ thì lại thư giãn thư giãn, giữ trạng thái tinh thần và thân thể tốt nhất để đối mặt với nhiệm vụ cường độ cao tiếp theo.

Tốc độ xem ghi hình của Phong Bất Yếm rất nhanh chóng, không bao lâu đã tìm ra mục tiêu khả nghi.

"Đội viên này, tôi nhớ rõ chuyên môn của cậu ta là điều khiển pháo đài trên tinh hạm, đúng không?" Phong Bất Yếm chỉ chỉ vào một góc nhỏ khá khuất trên màn hình: "Rõ ràng đang ở trong phòng giải trí nhưng lại không tham gia hoạt động cùng mọi người mà chỉ trốn trong góc phòng ngủ…"

An Tư lập tức tiếp lời: "Quá khả nghi. Ai lại đi ngủ trong phòng giải trí chứ? Mọi người tụ tập bên cạnh, đồ chơi lại nhiều như vậy, muốn chơi cũng chơi không hết!"

Phong Bất Yếm hơi hơi gật đầu: "Gửi tư liệu của cậu ta cùng với đội viên đã sớm về phòng nghỉ ngơi kia cho tôi."

Về phần những người khác, trong quá trình sửa chữa của Tiểu Bạch Kình , bọn họ đều đang làm những việc khác.

Việc sửa chữa cơ giáp từ xa thông qua tinh thần lực trên Tinh Võng thực tế ảo đòi hỏi khả năng khống chế tinh thần lực vô cùng tỉ mỉ. Không có người nào có thể vừa sửa chữa còn nhất tâm nhị dụng làm việc khác.

Cho nên, Phong Bất Yếm trực tiếp loại bỏ hiềm nghi của những thành viên khác, đặt mục tiêu trọng điểm lên ba người kia.

Thông tin của ba người nhanh chóng được đưa tới trong tay hắn.

Người đầu tiên, cũng chính là đội viên ngủ trong góc phòng giải trí kia. Lý lịch thoạt nhìn vô cùng bình thường.

Tốt nghiệp từ học viện Thợ Săn với thành tích loại ưu, vì ngưỡng mộ căn cứ Liệt Dương và Phong Bất Yếm nên gia nhập đội…

An Tư đọc ra tiếng: "Kết quả môn sửa chữa cơ giáp cơ bản ở học viện Thợ Săn chỉ đạt hạng C?"

"Vậy người này có thể loại khỏi danh sách nghi ngờ hay không?" Thanh Âm nghĩ nghĩ rồi hỏi.

Cửu Tùng lắc lắc đầu: "Không loại trừ khả năng cậu ta cố tình che giấu thực lực."

Tư liệu của hai đội viên còn lại cũng không khác gì mấy. Có thể gia nhập tổ chức Liệt Dương cũng như theo bọn họ ra ngoài cùng thực hiện nhiệm vụ thăm dò, toàn bộ đều là tinh anh trong thợ săn, thành tích thực chiến của mỗi người đều rất xuất sắc.

Nhưng đáng tiếc là cũng chính vì như thế, bọn họ không có cách nào chỉ dựa vào một đống tư liệu giấy tờ để tìm ra điểm bất thường.

Cửu Tùng chỉ chỉ vào thông tin của hai người trong phòng: "Đội trưởng, cá nhân tôi cảm thấy, hai người này cũng có thể loại khỏi phạm vi nghi ngờ. Ghi hình cho thấy bọn họ vào chung một phòng."

Phong Bất Yếm nhìn thoáng qua hình ảnh từ camera của hai người kia, gật đầu đồng ý: "Cậu nói đúng."

Long Nham vẫn chẳng hiểu gì: "Vào chung một phòng thì sao? Biết đâu hai người họ bao che cho nhau?"

An Tư không nhịn được gõ lên đầu hắn ta một cái: "Cái từ bao che này không phải dùng như vậy đồ đại ngốc!”

"An Tư, trọng điểm của cô sai rồi!" Long Nham bất mãn càu nhàu: "Trọng điểm là một câu phía trước kìa!"

Cửu Tùng cười tủm tỉm nói: "Bởi vì bọn họ là cặp đôi đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt đó."

"Cặp đôi đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt thì thế nào…" Nói nói, Long Nham chợt khựng lại, giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì: “À, hoá ra là như vậy!"

Thanh Âm mờ mịt nghiêng nghiêng đầu, cánh tay máy móc không cẩn thận đụng vào mặt bàn, phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Cặp đôi gà bông đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt vào cùng một phòng, ở đây đều là người trưởng thành, ai cũng đoán được sau đó sẽ sẽ xảy ra chuyện gì.

Cửu Tùng cười cười nói: "Chuyện của cặp đôi gà bông, tốt nhất chúng ta vẫn đừng nên quấy rầy."

Phong Bất Yếm khẽ gật đầu: "Ừ, tình huống của vị đội viên trong phòng giải trí kia, lúc sau các cậu đi hỏi thăm một chút."

Mọi người gật gật đầu, ra hiệu đã hiểu.

Phong Bất Yếm thu lại tài liệu trước người, dư quang thoáng lướt qua viên đá đen đang yên yên tĩnh tĩnh nằm trên bàn hội nghị, tiện tay bổ sung thêm một ít dịch dinh dưỡng cho nó.

Trên màn hình lớn chính thức trong phòng hội nghị, quá trình sửa chữa của Tiểu Bạch Kình vẫn đang đâu vào đấy mà tiếp tục.

Ngay lúc mọi người đang rất chăm chú quan sát thao tác của đại sư Lâm Gian, trong phòng họp đột nhiên vang lên một tiếng "răng rắc".

Mọi người đang tập trung tinh thần chợt bừng tỉnh, Long Nham nhìn bốn phía xung quanh một chút, giọng nói có hơi mờ mịt: "Âm thanh gì vậy? Ảo giác của tôi à?"

Thanh Âm lắc đầu: "Không phải ảo giác, tôi cũng nghe thấy."

An Tư gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng nghe thấy, âm thanh rất rõ ràng... Giống như cái gì đó vừa nứt ra."

Chỗ ngồi của Cửu Tùng gần Phong Bất Yếm nhất, rất nhanh đã phát hiện phương hướng âm thanh phát ra, theo bản năng mở mắt nhìn lại. Nhưng trong tầm mắt chỉ thấy một khoang dinh dưỡng cùng với một viên đá đen lớn đang nằm bên trong.

"Đội trưởng, viên đá của anh...?"

Phong Bất Nghiêm tất nhiên cũng nghe thấy, hắn duỗi tay ôm viên đá từ trong khoang dinh dưỡng ra, trong giọng nói khó được xen lẫn một chút do dự: "Tiểu Thạch Đầu?"

Đáp lại hắn là một loạt âm thanh răng rắc càng thêm rõ ràng.

Lớp vỏ ngoài đen kịt của viên đá bắt đầu vỡ vụn, bên trên bề mặt vốn dĩ đã xấu xí trong giây lát xuất hiện những vết rạn rậm rạp đan xen nhau như mạng nhện, khiến viên đá xấu đến xúc phạm người nhìn này càng thêm kinh thiên động địa chấn động nhân tâm.

Long Nham trừng lớn mắt, bên trong đồng tử kim sắc của Long tộc tràn đầy kh.iếp sợ lẫn đau lòng: "Vỡ... vỡ rồi!?"

Phong Bất Nghiêm hiếm khi cảm thấy có chút không biết phải làm sao.

Cục đá đen vốn dĩ vô cùng rắn chắc hiện tại nằm trong tay hắn như một món đồ thủy tinh mong manh, hơn nữa còn sắp vỡ tan, khiến hắn đặt xuống cũng không được, tiếp tục cầm cũng không xong.

Giây tiếp theo, lạch cạch một tiếng, mảnh vỡ đầu tiên của xác đá rơi xuống dưới.

Ngay sau đó, từng mảnh lại từng mảnh cục đá màu đen nối tiếp nhau, chỉ trong nháy mắt đã rơi rớt đầy mặt bàn.

Mọi người ở đây, bao gồm cả Phong Bất Yếm, toàn bộ đều mở to hai mắt nhìn.

Sau khi lớp vỏ đen kịt của cục đá hoàn toàn rơi xuống hết, lộ ra hình dáng thật bên trong ---

Đó là một quả trứng toàn thân bóng mượt trắng tinh, dưới ánh sáng của phòng họp, trông càng thêm xinh đẹp đến hoàn mỹ.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Thời Thời: Để lại cho tui một cái quần lóttt, phá xác gì mà phá sạch bong dị [Cá cá mãn nguyện.jpg]


Chương Trước

Mục Lục

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét