Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế Chương 36

Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế

Chương 36

Thanh niên tóc vàng cười vô cùng chân thành, vui vẻ hạnh phúc trong đồng tử xanh lam không hề giống giả vờ.

Lão giả nhân ngư thân hình hư ảo xoa xoa đầu cậu, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng lộ ra một tia vui sướng: “Sống tốt là được rồi, sống tốt là được rồi…”

Sở Thời Thời mím mím môi, còn Phong Bất Yếm ở một bên dùng dư quang khóe mắt không dấu vết liếc nhìn cậu một cái.

--- Nói dối.

Phong Bất Yếm thầm nghĩ.

Lão giả nhân ngư chưa từng tiếp xúc với Sở Thời Thời nên có lẽ không phát hiện ra, nhưng Phong Bất Yếm đã ở cùng hòn đá nhỏ của hắn một khoảng thời gian, gần như ngay lập tức nhận ra có gì đó không đúng.

Nếu thật sự sống tốt, sao có thể không có cảm giác an toàn như vậy?

Phong Bất Yếm khẽ thở dài trong lòng, nhưng cũng không vạch trần lời nói dối của đối phương, chỉ tiếp tục im lặng đứng một bên, lẳng lặng lắng nghe hai nhân ngư nói chuyện.

Lão giả nhân ngư còn đang hỏi Sở Thời Thời chuyện về thế giới khác.

“Sau khi con đến thế giới bên kia có gặp được tộc nhân nào không?”

Sở Thời Thời lắc đầu: “Chắc là không có.”

Dựa theo cảm giác quen thuộc mà cung điện nhân ngư này đem lại cho cậu để phỏng đoán, nếu gặp được tộc nhân khác, cậu hẳn cũng sẽ có cảm giác quen thuộc giống như vậy.

Nhưng mà không có, từ khi có ký ức tới nay cậu chưa bao giờ có loại cảm giác giống vậy, mãi cho đến khi trở lại cung điện nhân ngư, sự quen thuộc này mới xuất hiện lần đầu tiên.

Lão giả nhân ngư có chút tiếc nuối: “Vậy à… Nhưng mà thế giới ngàn ngàn vạn vạn mọi người đi đến những nơi khác nhau cũng là chuyện bình thường.”

Ông lại không nhịn được mà sờ sờ đầu Sở Thời Thời, dù rằng thực ra ông căn bản không thể chạm vào cậu.

“Có người có thể trở về, đã là vượt quá mong đợi của chúng ta rồi.” Lão giả nhân ngư cười tủm tỉm nói: “Thấy con có thể trở về, còn tìm được tinh cầu Lan Ni Đặc, ta liền an tâm rồi. Ít nhất thì kế hoạch năm đó của chúng ta đã thành công, cho dù những tộc nhân khác có tìm được cách để quay lại hay không, ít nhất thì bọn họ ở dị giới có thể sống sót thật tốt, vậy là đủ rồi.”

Thì ra hành tinh này gọi là Lan Ni Đặc, Sở Thời Thời vẫn đứng yên không nhúc nhích, tùy ý để đối phương xoa đầu mình.

Cậu chọt chọt vào quang cầu hệ thống ở trong đầu: “Những nhân ngư khác có thể quay lại thế giới này không?”

"Khả năng không lớn." Linh Linh Bá có chút do dự: “Trong tình huống bình thường, cơ thể gần như không chịu đựng nổi hai lần xuyên qua vị diện. Ký chủ có thể trở về là một ngoài ý muốn, cũng là một trường hợp đặc biệt..”

Sở Thời Thời đã hiểu ý của đối phương.

Nói cho cùng, thực ra cậu chỉ trải qua một lần xuyên không. Lần thứ hai xuyên không là sau khi cậu ch.ết đi, cơ thể đã được hệ thống tái tạo lại.

Sở Thời Thời hơi hơi rũ mắt, trong lòng cảm thấy có chút chua xót.

Linh Linh Bá an ủi đối phương: “Nhưng mà cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, nhỡ đâu có tộc nhân nào khác ngoài ký chủ cũng được chúng tôi chọn trúng thì sao? Tộc nhân ngư ở trong chúng hệ thống vẫn rất được săn đón đấy.”

Sở Thời Thời: “……”

Cũng không cảm thấy được an ủi mấy.

Cậu đột nhiên ngẩng đầu: “Có thể kể cho con nghe về chuyện trước đây không?”

“Chuyện trước đây à…” Lão giả nhân ngư vuốt cằm trầm ngâm: "Để ta xem thử nên bắt đầu kể từ đâu đây."

Thế là lão nhân ngư chọn vài câu chuyện thú vị trong tộc để kể cho Sở Thời Thời nghe.

Chẳng hạn như vị tộc trưởng cuối cùng trước đại biến của tộc nhân ngư, đối diện người khác thì uy phong lẫm liệt, sau lưng thật ra lại là một kẻ bị vợ quản nghiêm.

Hay chẳng hạn như đại trưởng lão của tộc nhân ngư khi còn nhỏ mập ú, là tiểu nhân ngư béo nhất toàn tộc vào lúc ấy. Có một lần đối phương cùng bạn bè ra bãi san hô chơi, kết quả bị kẹt trong nhánh san hô suýt chút nữa không ra được.

Những câu chuyện này thực ra cũng không tính là quá đặc biệt, nhưng khi nghe lão nhân ngư kể lại, Sở Thời Thời lại cảm thấy vô cùng ấm áp, trước mắt như có thể tưởng tượng ra khung cảnh năm đó.

Họ đều là tộc nhân đồng tộc của cậu, thậm chí có khả năng là huyết mạch chí thân.

Sở Thời Thời nghe một hồi, tâm trạng đột nhiên hơi trùng xuống. Cậu cũng không biểu hiện ra ngoài, nhưng lão giả nhân ngư lại mẫn cảm nhận ra cảm xúc của cậu không đúng.

"Con đang buồn sao?" Lão giả nhân ngư nhẹ giọng hỏi: "Buồn gì chứ? Tuy rằng sau này có khả năng không thể gặp lại, nhưng mọi người vẫn còn sống mà. Nói không chừng đến thế giới mới đã gặp được rất nhiều đồ vật mới lạ thú vị, là những thứ thế giới này không có, muốn vui vẻ bao nhiêu thì vui vẻ bấy nhiêu.”

Sở Thời Thời liếc nhìn ông cái, không lên tiếng.

Lão giả nhân ngư không tiếng động mà cười: "Còn về phần bọn ta, con càng không cần phải buồn. Những người chọn ở lại, phần lớn đều là mấy lão già như ta, cho dù không có đại biến thì cũng chẳng sống được bao lâu nữa, đã sớm sống đủ rồi."

Sở Thời Thời vẫn im lặng, thân ảnh mờ ảo của lão nhân ngư khẽ lung lay: "Được rồi, năng lượng ta tích cóp không còn nhiều, không thể duy trì hình thái này được lâu. Hai đứa còn có gì muốn hỏi không?"

Sở Thời Thời cả kinh: “Năng lượng…… Vậy nếu dùng hết năng lượng thì sao? Ngài, ngài sẽ…… Biến mất sao?”

"Biến mất thì không đâu." Lão giả nhân ngư cười tủm tỉm nói: "Hiện tại ta chỉ là một năng lượng thể đặc biệt có chứa ký ức, nhưng chỉ có thể tồn tại ở tế tự chi địa của tộc nhân ngư. Sau khi năng lượng cạn kiệt sẽ rơi vào giấc ngủ sâu, chờ đến khi lần sau tích lũy đủ năng lượng mới có thể thức tỉnh lại."

Sở Thời Thời khẽ thở phào.

"Lãnh địa của tộc nhân ngư không chỉ có mỗi một Lan Nhi Đặc tinh này. Trước khi đại biến xảy ra, lãnh địa của tộc nhân ngư có hơn mười mấy tinh cầu, Lan Nhi Đặc chỉ là một trong số đó." Lão nhân ngư nói: "Những năng lượng thể may mắn còn tồn tại chắc hẳn cũng không chỉ có một mình lão già này."

Ông khẽ thở dài: “Chỉ là không biết, hiện tại còn bao nhiêu nhân ngư tinh vẫn còn tồn tại trong vũ trụ.”

Phong Bất Yếm đột nhiên nói: "Chuyện tìm tinh cầu cứ giao cho tôi là được."

Lão giả nhân ngư và Sở Thời Thời đồng thời nhìn về phía hắn.

Lão giả nhân ngư có chút bất ngờ: "Giao cho cậu?"

Sở Thời Thời trước mắt sáng ngời, vỗ vai Phong Bất Yếm nói: “Đúng vậy! Trong chuyện này Phong ca chính là chuyên gia đó! Lần này con đến Lan Nhi Đặc tinh cũng là đi theo phong ca mà!”

“Tiểu tử, không tệ không tệ.” Lão giả nhân ngư khen ngợi, sau đó giống như là nghĩ đến cái gì, có chút kinh ngạc nói: “Nói mới nhớ, ta cũng không ngờ sẽ có tiểu nhân ngư tìm bạn trai là huyết tộc nha.”

Vành tai Sở Thời Thời lập tức đỏ bừng, vội vàng xua tay nói: “Không không, không phải! Tụi con không phải là loại quan hệ đó!”

“Không phải?” Lão giả nhân ngư có chút kinh ngạc, ánh mắt quét qua quét lại giữa hai người, lẩm bẩm: “Kỳ quái, lão già này thế mà cũng có ngày nhìn lầm.”

Sở Thời Thời có chút xấu hổ cười cười với đối phương.

“Mặc kệ có phải hay không, tóm lại sau này cũng sẽ có đối tượng.” Lão giả nhân ngư vừa nói vừa chỉ chỉ xuống gốc cây san hô: "Ta có cất giấu mấy tấm tinh tệ ở đó, là tiền riêng đám lão già chúng ta để dành, đều để lại hết cho con, coi như là của hồi môn chuẩn bị cho con."

Của, của hồi môn?

Tại sao không phải là sính lễ?

Suy nghĩ của Sở Thời Thời thoáng bị kéo lệch.

Lão nhân ngư tiếp tục lải nhải: "Trong cung điện còn sót lại không nhiều đồ vật lắm, phần lớn tài sản của tộc nhân ngư đều được cất trong tài khoản cá nhân ở ngân hàng Tinh tế. Nếu có thời gian con có thể đến ngân hàng Tinh Tế nhìn thử một chút, hiện tại toàn bộ số tài sản đó đều là của một mình con."

Sở Thời Thời nhanh chóng lấy lại tinh thần, đang chuẩn bị từ chối đã nghe lão giả nhân ngư nói: "Tộc nhân ngư chúng ta cũng không phải người keo kiệt, số tiền này con không thể không nhận, đều là một chút tâm ý của người nhà."

Sở Thời Thời lập tức không nói được gì.

Linh linh Bá ở trong đầu cậu lập tức hú lên một tiếng: "Ký chủ! Là tiền! Là tích phân đấy!"

“Không được.” Sở Thời Thời thái độ kiên quyết nói: “Số tiền này là không thể động vào, đây là tài sản của tộc nhân ngư, không phải của tui.”

Thân là hệ thống, Linh Linh Bá không hiểu suy nghĩ của nhân loại lắm: “Nhưng mà ông ấy đã nói những tài sản đó hiện tại đều là ký chủ của mà.”

"Cho dù là vậy cũng không thể động." Sở Thời Thời nói: "Tui có thể dùng nó để tu sửa cung điện nhân ngư, có thể xây dựng viện bảo tàng nhân ngư trên các tinh cầu khác, còn có thể dùng danh nghĩa nhân ngư để làm từ thiện... Nhưng số tiền  này, tuyệt đối không thể dùng cho những việc không liên quan đến tộc nhân ngư."

Linh linh Bá có chút mơ hồ, nhưng thấy thái độ Sở Thời Thời kiên quyết, nó cũng không khuyên nữa, thậm chí còn an ủi: “Không sao đâu ký chủ, tôi vừa mới lén tính thử rồi, cho dù có đổi toàn bộ tài sản của tộc nhân ngư thành tích phân thì cũng không đủ để đổi lấy lọ dược tề kia đâu.”

Sở Thời Thời: "……?"

Cũng không cảm thấy được an ủi lắm.

Tài sản của toàn bộ tộc nhân ngư cũng không mua nổi, rốt cuộc bình dược tề đó đắt đến mức nào chứ?!

“Tiểu Bá, cậu nói thật cho tui biết, bình dược tề đó rốt cuộc cần bao nhiêu tích phân mới mua nổi?” Cậu hỏi trong đầu.

Linh linh Bá lí nhí, hơi chột dạ nói: "Niêm yết giá ghi là… là 'không rõ'."

Sở Thời Thời: "…Không rõ là ý gì?"

"Chính là rất nhiều rất nhiều rất nhiều đó." Giọng Linh linh Bá nghe càng thêm chột dạ: “Định giá của vật phẩm trong thương thành hệ thống thực ra được xác định dựa trên mức độ cần thiết của từng ký chủ."

"Nói cách khác, vật phẩm tui càng cần, thì giá của nó càng đắt?"

Âm thanh máy móc của hệ thống gần như nhỏ đến mức không nghe thấy: "Đúng… đúng là như vậy."

Mà bình dược tề Sở Thời Thời yêu cầu gần như có thể quyết định nhiệm vụ của cậu cuối cùng có thể thành công hoàn thành hay không, cho nên thương thành hệ thống tất nhiên sẽ hung hăng mà "chém giá" cậu một vố thật đau.

Sở Thời Thời nghiến chặt răng, nếu không phải tình huống hiện tại không thích hợp, cậu suýt nữa đã mở miệng phun ra một tràng chửi thề.

Cậu dứt khoát kết thúc cuộc trò chuyện với Linh linh Bá, ngẩng đầu nhìn về phía lão giả nhân ngư: "Con có thể làm được gì cho ngài không? Làm thế nào để bổ sung năng lượng? Con có thể giúp đỡ không?"

"Khó lắm." Lão giả nhân ngư lắc đầu: "Trừ khi con quen biết Tinh Linh tộc… Dù sao bọn họ cũng nghiên cứu rất sâu về linh hồn, có khi sẽ biết được chút gì đó hữu ích."

Sở Thời Thời hơi hơi nhíu mày.

Cậu vừa mới đến thế giới này không lâu, người quen cũng chỉ có đám người thân cận bên cạnh Phong Bất Yếm, ngoài ra thì chẳng còn biết ai khác, càng không nói đến Tinh Linh tộc.

Phong Bất Yếm lại gật đầu: "Tinh Linh tộc? Trùng hợp là tôi có quen một người, lần sau có thể đi hỏi một chút."

Sở Thời Thời cảm kích nhìn hắn một cái, trái tim như có gì đó nhẹ nhàng cào cào hai lần.

Lão giả nhân ngư có chút kinh ngạc cảm thán: "Tộc nhân ngư không thích xã giao, con đứa nhỏ này thật ra rất giỏi đấy, quen được một người bạn thích kết bạn như thế, bớt được rất nhiều phiền toái."

Sở Thời Thời không nhịn được hỏi: "Nhân ngư tộc không thích xã giao sao?"

Chuyện này dường như có chút khác biệt với tộc nhân ngư ở thế giới trước của cậu. Ở thế giới kia, phần lớn nhân ngư có tính cách ôn hòa thân thiện, nhân ngư có một đống lớn bạn bè cũng không ít. Ngược lại, xã khủng giống như cậu thật ra rất hiếm thấy.

Lão giả nhân ngư gật đầu: "Đúng vậy, bên ngoài hay đồn nhân ngư chúng ta cao ngạo, coi thường các chủng tộc khác,... Nhưng thật ra nào có vòng vo như vậy? Chúng ta chẳng qua đơn giản là không thích xã giao mà thôi. Chỉ riêng số ít nhân ngư được cử đi ngoại giao mới là bậc thầy xã giao xuất sắc của tộc."

Sở Thời Thời ở trong lòng oa một tiếng.

Hóa ra chứng xã khủng của cậu không phải ngoại lệ mà là di truyền của toàn tộc nha.

Lão giả nhân ngư lại nói chuyện cùng Sở Thời Thời thêm một lúc, thân ảnh mắt thường có thể thấy được mà ngày càng trong suốt.

"Năng lượng của ta sắp cạn rồi." Lão giả nhân ngư mỉm cười: "Còn lại hai phút nữa, một câu hỏi cuối cùng."

Sở Thời Thời mím môi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phong Bất Yếm một cái.

Rõ ràng cái gì cũng chưa nói, nhưng Phong Bất Yếm giống như đã hiểu ý của cậu, lùi về sau vài bước, đến khi đứng ở khoảng cách không thể nghe thấy bọn họ nói chuyện mới dừng lại.

Lão giả nhân ngư rất là tò mò: “Là vấn đề gì? Còn cần phải tránh mặt bạn của con?”

Sở Thời Thời do dự hai giây: "Là về dị năng trị liệu của nhân ngư… Con muốn biết, nếu một nhân ngư bẩm sinh không có năng lực trị liệu, vậy sau này có khả năng khôi phục không?"

"Không có năng lực trị liệu? Chuyện này không thể xảy ra." Lão giả nhân ngư xua xua tay, giọng điệu vô cùng chắc chắn: "Năng lực trị liệu là khả năng bẩm sinh, là năng lực khắc sâu vào linh hồn của nhân ngư. Không có dị năng trị liệu thì chẳng khác nào linh hồn khiếm khuyết, mà linh hồn khiếm khuyết thì căn bản không có khả năng phá vỏ chào đời."

"Nhưng mà…" Sở Thời Thời nhăn mày: "Con không có dị năng lực trị liệu."

"Đứa nhỏ, đó không phải gọi là không có dị năng trị liệu." Lão giả nhân ngư cười nói: "Chỉ có thể nói là năng lực của con tạm thời chưa thức tỉnh thôi. Có lẽ là chưa đến thời điểm, có lẽ là cần một cơ duyên đặc biệt, cũng có thể năng lực của con tương đối đặc thù, cần một điều kiện kỳ lạ nào đó để kích hoạt…"

"Dị năng trị liệu nhất định tồn tại, chỉ là xuất hiện sớm hay muộn mà thôi. Đừng quá sốt ruột, đứa nhỏ, có đôi khi con càng sốt ruột, nó lại càng không muốn xuất hiện." Ông hiền từ xoa đầu Sở Thời Thời, ánh mắt có chút ám chỉ mà thoáng lướt qua bóng người phía xa: "Con là vì cậu ấy sao?"

Sở Thời Thời rũ mí mắt, gật gật đầu.

Lão giả nhân ngư tức khắc hiểu rõ. Hỗn huyết huyết tộc, sức mạnh không ổn định, chuyện này ông cũng biết, mà có thể trị liệu lực lượng huyết tộc bạo động cũng chỉ có năng lực trị liệu của tộc nhân ngư.

Ít nhất, một ngàn bốn trăm năm trước là như vậy.

Nhưng mà, nhìn biểu cảm hiện tại của Sở Thời Thời, lão giả nhân ngư cũng có thể đoán được đại khái, thế giới bên ngoài vẫn chưa nghiên cứu ra phương pháp khác để điều trị huyết mạch bạo động.

"Thời điểm ý nguyện đủ mãnh liệt, khả năng kích phát dị năng trị liệu cũng sẽ cao hơn." Lão nhân ngư nói, thân ảnh ông thoạt nhìn càng trở nên mờ ảo: "Giờ thì, thật sự phải tạm biệt rồi."

Sở Thời Thời giật mình ngẩng đầu, thân ảnh của của lão giả trước mắt đã một lần nữa hóa thành khối sáng như lúc ban đầu.

"Con sẽ quay lại, con nhất định sẽ tìm ra cách bổ sung năng lượng cho ngài." Cậu nói cực nhanh, dường như sợ đối phương không kịp nghe thấy: "Ngài hãy chờ con ở chỗ này."

Khối sáng khẽ quơ quơ, tựa như đang đáp lại cậu, ngay sau đó từ từ bay lên trên, biến mất giữa một nhánh san hô khổng lồ, lần nữa chìm vào giấc ngủ say.

Sở Thời Thời ngẩng đầu lặng lẽ nhìn nơi khối sáng biến mất, thật lâu không nói gì.

Phong Bất Yếm tiến lên hai bước, đứng song song bên cạnh thanh niên tóc vàng: "Chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, trở lại Thợ Săn tinh, chúng ta sẽ cùng đi gặp người bạn tộc Tinh Linh của tôi nhé."

Sở Thời Thời gật đầu, âm thanh nghe có chút rầu rĩ: "Được."

Hai người dựa vào gốc san hô mà ngồi xuống.

Sở Thời Thời ôm đầu gối, cảm giác mệt mỏi đột nhiên ập đến, cậu không thể nói là cơ thể cảm thấy mệt, hay vẫn là trong lòng cảm thấy mệt, dường như là mỗi bên đều có một chút.

Phong Bất Yếm nghiêng đầu nhìn cậu: "Trong lòng cảm thấy khó chịu?"

"…Cũng không hẳn." Sở Thời Thời thấp giọng nói: "Không khó chịu, thật ra còn cảm thấy rất vui vẻ."

Biết được thân phận thật sự của mình, trở về thế giới thuộc về mình, còn gặp được tộc nhân thực sự…

Nhưng vui vẻ là một chuyện, quả thật vẫn có một chút buồn.

Phong Bất Yếm hơi dịch sang bên cạnh cậu một chút: "Nếu cần thì bờ vai này miễn cưỡng có thể cho cậu mượn một lát."

Sở Thời Thời theo bản năng liếc nhìn bả vai đối phương một cái.

Linh Linh Bá ở trong đầu cậu kêu lên: "Ký chủ! Hắn đang dụ dỗ cậu đó! Còn không mau nhào lên đi!"

Sở Thời Thời: "..."

Cũng, cũng không đến mức đó.

Cậu không yếu ớt đến mức cần khóc lớn một trận đâu.

"Thôi được rồi, thật ra cũng không phải là miễn cưỡng, mà là vô cùng sẵn lòng và mong chờ." Phong Bất Yếm trầm ngâm hai giây: "Hay là... Cậu muốn ngồi trên vai tôi giống như trước đây?"

Sở Thời Thời rất là chấn động, quay đầu lại.

Phong Bất Yếm có chút phiền não: "Cũng không phải là không được, chỉ là một bên vai thì có chút khó khăn. Nhưng mà cậu gầy như vậy, có thể thử xem sao."

Hắn nói xong thì định đứng dậy, Sở Thời Thời hoảng hốt giữ chặt lấy vạt áo đối phương: "Không cần không cần!"

"Không cần?" Giọng điệu của Phong Bất Yếm có chút tiếc nuối,: "Vậy--- cá khô nhỏ, có ăn không?"

Hắn vừa dứt lời, cổ tay khẽ lật, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một túi cá khô đã được đóng gói cẩn thận.

Sở Thời Thời lắc đầu: "Hiện tại tui không muốn ăn."

"Không muốn ăn?" Phong Bất Yếm hơi hơi nhướng mày: "Nhưng hình như bụng cậu không nói như vậy."

"Bụng tui?" Sở Thời Thời buồn bực hử một tiếng, còn chưa kịp phản bác, bụng cậu đã không hề nể mặt mà đột nhiên kêu ục ục.

Âm thanh kia đặc biệt vang dội, giữa tế điện trống trải vang lên rất rõ ràng, còn có thể nghe thấy tiếng vọng lại nho nhỏ.

Lúc trước từ hình thái nhân ngư mini biến thành hình thái bình thường đã tiêu hao gần hết năng lượng, lại thêm việc dốc sức kéo Phong Bất Yếm từ dưới nước lên bờ, rồi còn đi một quãng đường xa như vậy, Sở Thời Thời đã sớm đói đến mức bụng kêu vang.

Phong Bất Yếm cười tủm tỉm hỏi: "Ăn không? Không ăn thì tôi cất đi nhé."

"...Ăn!" Vành tai thanh niên tóc vàng tức khắc đỏ bừng, dưới ánh mắt chăm chú của Phong Bất Yếm nhìn, thính tai trắng nõn nhiễm một tầng phấn nhạt biu một cái biến thành vây tai màu xanh biển của nhân ngư, hơi run rẩy ẩn hiện giữa mái tóc vàng óng.

Ý cười trong đáy mắt Phong Bất Yếm càng sâu hơn. Hắn nghĩ thầm, hóa ra khi thẹn thùng thì vành tai sẽ không khống chế được mà biến thành vây tai?

Sở Thời Thời ăn một hơi hết sạch túi cá khô trong tay Phong Bất Yếm, ăn xong còn cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn: "Còn nữa không?"

Phong Bất Yếm lại móc ra một túi: "Còn."

Sau khi ăn liên tục hai túi cá khô và bốn cái bánh bao, Sở Thời Thời cuối cùng cũng giảm tốc độ ăn uống.

Biến lớn biến nhỏ quá tiêu hao năng lượng, Sở Thời Thời vẫn luôn không thích dị năng của mình, quá tiêu hao năng lượng cũng là một trong những nguyên nhân lớn nhất, chuyện này khiến cho dị năng có vẻ càng thêm phiền phức và bất tiện.

Sở Thời Thời lại cầm cái bánh dứa phô mai, chậm rì rì gặm từng miếng, bị Phong Bất Yếm làm gián đoạn một hồi như vậy, tâm trạng quả thật tốt hơn nhiều.

Đúng lúc cậu đang thất thần, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận động tĩnh kỳ lạ.

"Âm thanh gì vậy?" Sở Thời Thời theo bản năng nhìn về phía cửa, liền nhìn thấy cánh cửa lớn đóng chặt của tế điện đang rung lên từng hồi, không theo quy luật gì cả, giống như có người nào đó đang đập loạn xạ lên.

Phong Bất Yếm đứng dậy: "Tôi đi xem."

Sở Thời Thời niết bánh dứa trong tay, cũng lập tức đứng lên theo: "Tui cũng đi."

Phong Bất Yếm không ngăn đối phương, chỉ là vẫn luôn đi trước một bước, cho dù thực sự có nguy hiểm, hắn cũng sẽ che chắn trước cho đối phương.

Cánh cửa này cách âm rất tốt, mãi đến khi hai người đi đến trước cửa mới mơ hồ nghe thấy tiếng động ở bên ngoài.

Như thể có ai đó đang đánh nhau ngay trước cửa?

Sở Thời Thời sửng sốt, nhìn trái nhìn phải một vòng: "Hải quái đâu? Vừa rồi nó không đi vào cùng chúng ta sao?"

Theo thói quen tiện tay đóng cửa, Phong Bất Yếm vô tội nói: "Không chú ý nữa, có lẽ là vừa nãy không vào kịp."

Hắn kéo cửa ra, cảnh tượng bên ngoài ngay lập tức ánh trong mắt hai người.

Hải quái thân hình khổng lồ đang quấn lấy hai bóng dáng một lớn một nhỏ, hai người một quái đánh nhau túi bụi đến mức khó phân ra, Sở Thời Thời nhất thời có chút không phân biệt được ai với ai là cùng một đám.

Phong Bất Yếm day day giữa trán: "Long Nham, An Tư, dừng tay."

Hai thân ảnh bị điểm danh ngay lập tức cứng đờ, sau đó liền thu tay lại. Hải quái đang dây dưa với bọn bọ cảm nhận được hơi thở quen thuộc, rốt cuộc cũng dừng lại, đồng tử đỏ rực mang theo vẻ ấm ấm ức ức mà nhìn qua.

Nhận được ánh mắt của hải quái, Sở Thời Thời: "..."

Đã là mẹ của người ta rồi, không đúng, đã là mẹ của lũ hải quái nhỏ rồi, sao cảm giác vẫn còn như con nít vậy chứ?

Ánh mắt Phong Bất Yếm sắc bén quét qua hai người kia một cái: "Đi theo tôi."

Hai người một quái đi vào đại điện hiến tế, Long Nham rụt cổ, An Tư cụp đôi tai mèo trên mũ trùm xuống, ngay cả hải quái cũng cuộn tròn phần lớn xúc tu, chỉ chừa lại mấy cái dùng để di chuyển.

Thoạt nhìn đều vô cùng ủ rũ, giống như đã tự biết chính mình làm sai.

Phong Bất Yếm hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

Long Nham và An Tư đều cúi đầu, thậm chí liếc không dám liếc hắn một cái, hai người gần như đồng thời mở miệng: “Tôi---”

Phong Bất Yếm cắt ngang: "An Tư, cô nói đi."

“Là hải quái, khi bọn tôi đi ngang qua nơi này, nó đột nhiên giống như phát điên mà công kích chúng tôi, cho nên mới--- ”

Phong Bất Yếm: "Cho nên mới đánh tới mức không kiềm chế được, biến thành một trận hỗn chiến ba phe?"

Suýt chút nữa đã móc đại pháo ra, An Tư lập tức im bặt, một lúc sau mới nhỏ giọng lí nhí nói: "Chúng tôi sai rồi."

Long Nham cũng cúi đầu lẩm bẩm: "Chúng tôi sai rồi."

Sở Thời Thời đứng bên cạnh xem mà buồn cười, luôn cảm thấy thời điểm ở trước mặt mấy người Long Nham, trên người Phong Bất Yếm sẽ toát ra một loại hơi thở như một bà mẹ già.

Ừm, chính là kiểu mẹ già nghiêm khắc chỉ cần một ánh mắt đã có thể khiến người khác run bần bật.

Hải quái ở bên cạnh vẫn không ngừng ấm ấm ức ức nhìn Sở Thời Thời, thỉnh thoảng còn dùng xúc tu nhòn nhọn chọc chọc về phía Phong Bất Yếm, như thể đang méc với Sở Thời Thời là có ai đó cố tình nhốt nó ở ngoài cửa.

Chờ Phong Bất Yếm dạy dỗ xong hai người kia, Long Nham và An Tư cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn về phía bóng dáng mà nãy giờ họ chỉ thấy được một đôi chân.

Khoảnh khắc nhìn thấy Sở Thời Thời, cả hai người gần như đồng thời sững sờ.

Long Nham nhỏ giọng hỏi: "Đây là ai?"

An Tư nhìn chằm chằm Sở Thời Thời hồi lâu, đột nhiên hít vào một hơi lạnh: "Chẳng phải đây là hòn đá nhỏ của đội trưởng ư? Sao lại đột nhiên biến lớn thế này?"

Đồng tử Long Nham chấn động: "WTF?!"

Bị hai người nhìn chằm chằm, Sở Thời Thời có chút mất tự nhiên, xã khủng theo bản năng trỗi dậy, bước chân vô thức từng chút từng chút lùi ra sau lưng Phong Bất Yếm.

Mãi đến khi Phong Bất Yếm chắn trước mặt, giúp cậu ngăn ánh mắt hai người kia lại, trong lòng Sở Thời Thời mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Phong Bất Yếm nhìn bọn họ: "Không phải bảo các cậu đến chính điện sao? Sao lại chạy tới tận đây?"

Long Nham gãi gãi đầu: "Bọn tôi lạc đường."

An Tư gật đầu phụ họa: "Bọn tôi không cẩn thận kích hoạt cơ quan, bị nó đưa đến một nơi khác, rồi cứ thế men theo hành lang, bất tri bất giác liền đi tới nơi này.”

Cung điện nhân ngư thực sự quá rộng lớn, không có bản đồ thì bọn họ căn bản không thể tìm được đường trở lại chính điện.

Sở Thời Thời trầm tư giây lát, sau đó đột nhiên vẫy vẫy tay gọi sương xám đang an tĩnh tới. Sương xám vui vẻ bay tới, xoay vòng vòng xung quanh cánh tay cậu hai vòng.

Sở Thời Thời để Phong Bất Yếm lấy giấy và bút ra, cười tủm tỉm hỏi: "Mày có thể vẽ bản đồ cung điện ra được không?"

Sương Xám: "?"

Sốp nhìn tui giống sương biết vẽ tranh lắm hã?

Tác giả có lời muốn nói:

Sương xám: Tui thấy cậu hơi quá rồi đó [chỉ chỉ trỏ trỏ.jpg]

-----

Edit có lời muốn nói:

*Hồi đầu tui đọc khúc bé cá không muốn chi tiền mua thuốc thì hơi cấn, hơi hơi cấn thui, tại nghĩ là tiền dù sao cũng là của mình rồi, tài sản người đã đi thì dùng để kéo dài mạng sống cho người còn lại có sao đâu, kiên trì làm gì trong khi người trước mặt sắp ẹo. Sau đó tui tưởng tượng, giả sử ba mẹ người thân của ẻm vì bảo vệ ẻm mà qua đ.., sau đó ẻm lấy di sản ba mẹ iu thương mình để lại để cứu mạng đứa bạn bị bệnh nan y mới quen nhưng chưa thân lắm =))) Ôi tự nhiên thấy quyết định của ẻm cũng hợp lí 😂 anw, ảnh chibi và ảnh lúc lớn tới đâyy



Chương Trước

Mục Lục

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét