Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 35
Người trong ngực thân hình cao lớn, Sở Thời Thời muốn ôm hắn cùng bơi lên mặt nước có vẻ có chút khó khăn.
Nhưng hiện tại Sở Thời Thời chỉ nghĩ nhanh một chút, lại nhanh thêm một chút, căn phòng rộng rãi xa hoa vào giờ phút này đột nhiên trở nên vô cùng vướng bận, mực nước trong phòng cũng sâu đến đáng ghét.
Đuôi cá kim sắc của nhân ngư tóc vàng đong đưa cực nhanh, gần như chỉ để lại một đạo tàn ảnh.
Cuối cùng, sau khi một tiếng "bõm" rất nhỏ vang lên, cuối cùng Sở Thời Thời cũng ôm nam nhân trong ngực nổi lên trên mặt nước.
Mái tóc dài vàng óng ướt sũng xõa tung sau người, có vài sợi không nghe lời dán lên sườn mặt tinh xảo của nhân ngư, ngay cả lông mi cũng đọng đầy bọt nước, có chút ảnh hưởng đến tầm nhìn.
Nhưng Sở Thời Thời không quan tâm đến những thứ này, cậu đảo mắt nhìn quanh một vòng, nhanh chóng phát hiện một khoảng đất bằng khô ráo chưa bị ngập nước ở trong góc phòng.
Nhân ngư tóc vàng vất vả kéo người trong lồng ngực lên bờ, gò má trắng nõn bởi vì vận động mạnh mà nhiễm một tầng hồng nhạt.
Lồng ngực loã lồ lộ ra bên ngoài của nhân ngư phập phồng dữ dội, đuôi cá xanh lam rũ xuống mặt đất, vây đuôi bởi vì dùng sức quá mạnh mà khẽ run rẩy.
Sở Thời Thời vẫn còn đang thở dốc, trái tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng cậu đã không rảnh quan tâm nhiều như vậy, cậu cúi người xuống áp vây tai vào trước ngực Phong Bất Yếm, sau khi nghe thấy tiếng tim đập từ bên trong truyền ra mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
May quá may quá, người vẫn còn sống, cậu không đến trễ.
Sở Thời Thời đưa tay lau bọt nước trên mặt rồi chống tay xuống đất nâng nửa người trên lên, một cánh tay khác vươn ra trước, vỗ nhẹ vào mặt Phong Bất Yếm.
“Phong Bất Yếm?” Cậu gọi một tiếng, thấy đối phương không có phản ứng liền thoáng tăng thêm lực trên tay: “Phong Bất Yếm! Anh mau tỉnh lại đi!”
Nam nhân nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, như thể không hề nghe thấy thanh âm của cậu.
Sở Thời Thời vừa mới nhẹ nhàng thở ra lại lập tức trở nên nôn nóng: “Sao lại không có phản ứng gì vậy? Ngộp nước rồi sao?”
Cậu vội vàng duỗi tay kiểm tra hơi thở của Phong Bất Yếm, lập tức đại kinh thất sắc: “Tiểu Bá! Hắn hắn hắn không thở nữa rồi!!!”
Linh Linh Bá ở trong đầu nhắc nhở: “Hô hấp nhân tạo? Hồi sức tim phổi? Ký chủ cậu có muốn thử xem không?”
“Đúng đúng, hô hấp nhân tạo---” Sở Thời Thời được hệ thống nhắc nhở, lập tức phản ứng lại đây.
Nhưng sau khi đỡ lấy đầu Phong Bất Yếm, nhìn chằm chằm bờ môi hơi hơi tái nhợt của đối phương trong chốc lát, cậu đột nhiên mờ mịt hỏi: “Kỹ thuật hô hấp nhân tạo thì sao? Tiểu Bá cậu có không? Trước kia tui chưa từng hô hấp nhân tạo cho người khác mà! Hô hấp nhân tạo phải làm như thế nào? Thổi hơi vào miệng hắn là được đúng không?”
Linh Linh Bá cũng hoảng: “Ký ký ký chủ cậu đừng vội, tui đi tìm thông tin liền đây---”
Sở Thời Thời nhắm mắt lại, thầm niệm trong lòng, bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh!
Một lát sau, cậu đột nhiên mở ba lô hệ thống, từ bên trong lấy ra vài tấm thẻ bài.
Đó là những thẻ bài cấp R cậu rút được từ mấy lần quay mười lượt trước đó. Sở Thời Thời nhanh chóng rút ra một lá: “Tìm thấy rồi!”
Thẻ bài có tên ‘Cứu hộ bơi lội sơ cấp’, có thể sử dụng cho người bị đuối nước, trong trường hợp khẩn cấp có thể tiến hành biện pháp cấp cứu cơ bản cho đối tượng sử dụng.
Nhưng bởi vì đây chỉ là một tấm thẻ cấp R, kỹ năng cấp cứu duy nhất mà nó cung cấp chỉ có ‘hồi sức tim phổi’, hơn nữa còn không thể bảo đảm hiệu quả.
Sở Thời Thời hiện tại không quản được nhiều như vậy, có thẻ bài có thể dùng thì cứ dùng trước, sau khi thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm nhất lại tiến hành các biện pháp khác sau.
Cậu lật ngược thẻ bài lại, dòng hướng dẫn sử dụng trên đó viết: Cần đặt thẻ bài này lên trên ngực của đối tượng sử dụng.
Viết hoa in đậm gạch chân: Bắt buộc để ngực trần, không được sử dụng qua lớp quần áo, nếu không sẽ không có hiệu quả.
Trần, ngực trần?
Sở Thời Thời khựng lại một chút, đầu nhỏ kim sắc cúi xuống nhìn thoáng qua Phong Bất Yếm sắc mặt tái nhợt đang hoàn toàn bất động. Trong lòng là cuồng phong bão tố, cuối cùng vẫn cắn chặt răng, duỗi tay kéo khóa áo của đối phương xuống.
Đối phương mặc trang phục tác chiến dưới nước, sau khi khóa ngoài bị kéo xuống thì để lộ lớp áo bó sát bên trong được cố định gọn gàng ở thắt lưng.
Lớp áo bên trong thật sự rất bó sát, phác họa rõ ràng đường cong dáng người gần như hoàn mỹ của Phong Bất Yếm, vai rộng eo hẹp không chút mỡ thừa, ngay cả cơ ngực lẫn cơ bụng cũng được phân tách rõ ràng.
Sở Thời Thời khẽ mím môi, theo bản năng lại nhìn thoáng qua khuôn mặt đối phương, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Thực xin lỗi, Phong Bất Yếm.”
Dứt lời liền đưa tay tháo thắt lưng hắn, hai tay níu lấy vạt áo bó sát trên người đối phương, mới vừa kéo lên vài cm, một đoạn cơ bụng rắn chắc rõ ràng lộ ra. Ngay giây tiếp theo, Sở Thời Thời lại đột nhiên khựng lại.
Khoan đã.
Vừa rồi cậu liếc mắt nhìn Phong Bất Yếm một cái…
Hai mắt hắn… có phải, đã mở ra?
Cả người Sở Thời Thời cứng đờ, giống hệt như một con rô-bốt bị han gỉ, từng chút từng chút một mà cứng nhắc xoay đầu, đôi mắt xanh lam trực tiếp đối diện với cặp đồng tử đen nhánh kia.
Nhân ngư tóc vàng đuôi xanh đầu óc trống rỗng, lắp ba lắp bắp: “Anh, anh, anh, sao anh lại tỉnh lại rồi?!”
Phong Bất Yếm nằm thẳng trên mặt đất, nhướng mày, nhìn người đối diện đang giở trò trên cơ thể hắn cuối cùng cũng chú ý hắn đã ‘tỉnh lại’, nói: “Sao thế, tôi không được tỉnh lại à?”
Sở Thời Thời: “Tui… tui không có ý đó!”
Khóe miệng cậu giật giật, suýt chút nữa muốn khóc luôn tại chỗ.
Tại sao lại tỉnh vào đúng lúc này chứ?!
Bây giờ cậu giải thích còn kịp không?
Có phải sẽ bị coi là con cá biến thái nhân lúc cháy nhà hôi của ăn đậu hủ của người khác không huhuhu!!!
Phong Bất Yếm rất tri kỉ nói: “À, không cần để ý đến tôi, cứ tiếp tục đi.”
Sở Thời Thời: “……”
Tiếp… tiếp tục?
Cái này có chút… khiến người ngượng ngùng.
Phong Bất Yếm híp mắt cười: “Không sao đâu, tôi không ngại, cậu muốn làm cái gì cũng được, tôi rất chờ mong.”
Sở Thời Thời: “……”
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ cơ bụng lộ ra bên ngoài và phần thắt lưng bị cậu kéo lỏng của đối phương. Động tác cực kỳ cứng nhắc mà kéo vạt áo đã bị vén lên xuống lại, cài thắt lưng, còn định kéo luôn dây khóa trên áo khoác cho đối phương.
Đáng tiếc bởi vì quá mức khẩn trương, tay Sở Thời Thời run bần bật, hơn nửa ngày mới kéo được khóa lên.
Sau khi làm xong tất cả, Sở Thời Thời giật giật khóe miệng, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc với Phong Bất Yếm: “Tui, tui không phải định cứu anh đâu, tui chỉ là muốn ăn đậu hủ của anh---”
Vừa dứt lời, Sở Thời Thời liền ý thức được không đúng, vội vàng sửa lại: “Không đúng không đúng, ý tui là tui muốn cứu anh! Chứ không phải nhân lúc cháy nhà hôi của muốn ăn đậu hủ của anh!”
Phong Bất Yếm cười tủm tỉm nói: “Ừm, tôi biết mà, tôi hiểu cả, tôi tin cậu đang cố cứu tôi.”
Sở Thời Thời: “……QAQ.”
Nghe kiểu gì cũng không thấy giống như thật sự tin tưởng cậu!!!
Thấy nhân ngư trước mặt gần như bị mình làm cho sắp co thành một cục, Phong Bất Yếm cuối cùng cũng thu lại tâm tư trêu chọc: “Được được, không trêu cậu nữa. Tôi biết hòn đá nhỏ không phải người như vậy.”
Sở Thời Thời ủ rũ cúi đầu, toàn bộ cá ngay cả sợi tóc cũng tản ra một loại hơi thở chán chường suy sụp.
Một lát sau, cậu lén nâng mắt lên nhìn về phía Phong Bất Yếm: “Anh, anh không sao chứ?”
“Tôi thì có thể có chuyện gì?” Phong Bất Yếm ngồi dậy, hơi hoạt động thân thể một chút: “Yên tâm đi, tôi không yếu ớt như vậy.”
Sở Thời Thời tự nhận là kín đáo mà len lén liếc mắt quan sát đối phương một chút.
Phong Bất Yếm chậc một tiếng, dang tay ra nói: “Không tin? Nếu không cậu tự mình kiểm tra thử?”
Nhân ngư tóc vàng điên cuồng lắc đầu: “Tui tin tui tin.”
Phong Bất Yếm có hơi không nhịn được ý cười trên khóe miệng, cho dù đã trở lại kích thước và hình thái của nhân ngư bình thường, hòn đá nhỏ của hắn vẫn đáng yêu như cũ.
Căn bản không khống chế được mà trêu chọc cậu ấy, muốn nhìn cậu ấy lộ ra càng nhiều vẻ mặt đáng yêu.
Thấy Phong Bất Yếm có tinh thần như vậy, Sở Thời Thời hoàn toàn yên tâm. Cậu chống người, hơi hơi lùi lại, kéo giãn khoảng cách với Phong Bất Yếm một chút.
“Trong lúc tui không có ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao các anh lại đánh nhau rồi? Long Nham bọn họ đâu?”
Phong Bất Yếm lời ít ý nhiều nói: “Sau khi cậu bị sương xám mang đi thì hải quái bắt đầu phát điên, có lẽ là không cẩn thận chạm phải cơ quan trong cung điện, bọn tôi bị tách ra.”
Sở Thời Thời hơi hơi sửng sốt, cho nên hải quái nổi điên là bởi vì cậu mất tích?
Cậu nhíu mày, theo bản năng quay đầu tìm kiếm đầu sỏ gây tội, liền nhìn thấy một cái đầu to khổng lồ nhú lên khỏi mặt nước bên cạnh bệ đá, cặp đồng tử đỏ tươi đặc biệt đáng sợ đang không chớp mắt mà nhìn cậu chằm chằm.
Hô hấp Sở Thời Thời dừng lại, ngay trên đỉnh đầu to của quái vật đã tìm thấy ‘đầu sỏ gây tội’.
Sương xám giống như một cái mũ nhỏ đang lơ lửng trên đỉnh đầu hải quái, thấy Sở Thời Thời nhìn phía nó, thậm chí còn hưng phấn mà huyễn hóa ra một cánh tay, hớn hở chào hỏi Sở Thời Thời.
Sở Thời Thời: “……”
Cậu thở dài, trong lòng biết không có cách nào giảng đạo lý với hai đứa ‘con nít nhỏ tuổi’ này.
Vì thế cậu thu hồi tầm mắt, lại trộm nhìn về phía Phong Bất Yếm: “Anh…”
Phong Bất Yếm nhìn cậu: “Tôi cái gì?”
Sở Thời Thời cắn cắn môi dưới, do dự một lát rồi hỏi: “Anh không ngạc nhiên à? Chuyện tôi là nhân ngư ấy.”
“Ngạc nhiên cái gì?” Phong Bất Yếm cười khẽ: “Tôi đã sớm đoán được cậu là nhân ngư.”
Sở Thời Thời nhìn hắn, vẻ mặt ngơ ngác.
“Cậu chưa từng che giấu ở trước mặt tôi, không phải sao?” Phong Bất Yếm nâng tay chỉ chỉ vào vành tai mình: “Đôi khi trên tai cậu, là vây tai chỉ có nhân ngư mới có.”
Nhân ngư tóc vàng theo bản năng giơ tay, đầu ngón tay chạm vào vây tai của bản thân, mang theo một chút run rẩy.
Cậu mím môi, có chút muốn nói lại thôi.
Phong Bất Yếm như đoán được suy nghĩ của đối phương: “Cậu lo lắng cái gì? Sợ tôi giao cậu cho Hiệp hội Bảo vệ Sinh vật Quý hiếm? Hay là ném cậu vào viện nghiên cứu để đám nhà khoa học nghiên cứu nhân ngư đã tuyệt tích ngàn năm?”
Hắn dừng lại, đột nhiên sờ sờ cằm: “Ừm… Hình như làm như vậy cũng không phải là không được, nộp sinh vật cổ lên còn có thể nhận được một khoảng thù lao xa xỉ, còn nhiều hơn mấy lần so với cực cực khổ khổ làm một nhiệm vụ cấp S!”
Nhân ngư tóc vàng đột nhiên trợn tròn mắt, trên mặt viết đầy mấy chữ không thể tin được và cực hạn lên án.
Phong Bất Yếm bị biểu cảm của đối phương chọc đến bật cười ra tiếng: "Được rồi, cậu biết tôi sẽ không làm như vậy mà."
“Còn nhớ rõ lúc trước tôi đã nói gì với cậu không?” Phong Bất Yếm thả chậm thanh âm: “Tôi nói, bất kể thân phận của cậu là ai, bản thể rốt cuộc là sinh vật gì, cậu vẫn luôn là hòn đá nhỏ của tôi, chuyện này vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi.”
Sở Thời Thời nghe đến mức hai bên tai ửng đỏ. Cậu biết Phong Bất Yếm thật ra không có ý gì khác, nhưng mấy câu này…… nghe kiểu gì cũng thấy giống như lời âu yếm mà!
“Hay là…” Phong Bất Yếm cố ý dừng lại một chút, giọng điệu kinh ngạc lại buồn rầu: “Bây giờ cậu không muốn làm hòn đá nhỏ của tôi nữa? Ai da da, thế thì khó xử thật đấy……”
Sở Thời Thời ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng cúi gằm xuống, ngón tay có chút ngượng ngùng mà nghịch nghịch vảy trên đuôi cá.
Cũng... Cũng không phải là không muốn làm hòn đá nhỏ nữa. Cậu nghĩ vậy, nhưng lại có chút xấu hổ, không biết phải mở miệng thế nào.
Phong Bất Yếm đột nhiên hỏi: “Cậu tên gì?”
Sở Thời Thời sửng sốt, theo bản năng trả lời: “Sở Thời Thời.”
“Sở Thời Thời à.” Phong Bất Yếm lặp lại một lần, cái tên này lăn lộn vài vòng trên đầu lưỡi hắn, cuối cùng hóa thành một tiếng cười khẽ: “Sở Thời Thời…… Vậy chẳng phải vẫn là hòn đá nhỏ sao?”
Sở Thời: "Là 'Thời' trong 'thời gian', không phải 'Thạch' trong 'hòn đá'."
"Hóa ra là 'Thời' trong 'thời gian'." Phong Bất Yếm gật đầu: “Vậy thì vẫn là hòn đá nhỏ.”
Sở Thời Thời, Lâm Gian…… Phong Bất Yếm thầm nghĩ, dường như hắn biết tại sao đối phương lại đặt tên là ‘Lâm Gian’ trong thế giới Tinh Võng thực tế ảo rồi.
*Sở Thời Thời (楚时时) phát âm là Chǔ Shíshí, còn hòn đá nhỏ (小石头) phát âm là Xiǎo Shítou.
Hai từ "时" (Shí – thời gian) và "石" (Shí – đá) có cách phát âm gần giống nhau.
Còn tại sao là Lâm Gian (林间 - Línjiān), thì tui thấy không đồng âm lắm nên chắc là tại vì trong rừng có đá, nên mới đặt vậy.
---Nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng đều là hòn đá nhỏ, Sở Thời Thời nghe ra hàm ý ẩn giấu trong lời nói của đối phương.
Giây tiếp theo, một bàn tay ấm áp quen thuộc bao phủ lên trên đầu cậu.
“Được rồi, đừng suy nghĩ mấy chuyện linh tinh vớ vẩn này nữa.” Trong giọng nói trầm thấp của nam nhân mang theo cảm giác khiến người khác an tâm: “Có thời gian suy nghĩ vẩn vơ còn không bằng nghĩ xem hiện tại nên làm gì đi.”
Sở Thời Thời một lần nữa ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt như đang hỏi ‘làm gì bây giờ’.
“Chẳng hạn như…” Phong Bất Yếm cố ý ngừng lại một chút; “Cậu có thể thu nhỏ lại không? Hiện tại cậu lớn như vậy, tôi e là không có khả năng tiếp tục để cậu ngồi trên vai mình.”
“Tạm… tạm thời không biến lại được.” Âm thanh của nhân ngư tóc vàng càng ngày càng nhỏ: “Năng lượng không đủ, cần phải bổ sung chút năng lượng trước đã.”
Phong Bất Yếm nhướng mày: “Năng lượng? Năng lượng gì?”
Không đợi đối phương trả lời, một tiếng “ùng ục” đột nhiên vang lên.
Phong Bất Yếm nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy nhân ngư tóc vàng hai bên tai đỏ bừng mà ôm bụng, đầu gần như muốn cúi xuống tận đuôi cá.
“Chuyện này thì đơn giản, tôi có mang theo đồ ăn.” Hắn bật cười: “Vậy cậu có thể biến thành hình người không? Hình dáng hiện tại cũng không tiện đi lại đúng không?”
Phần lớn khu vực bên trong cung điện này đều không có nước, lấy đuôi cá đi lại trên đất bằng quả thực vô cùng không tiện.
Sở Thời Thời gật gật đầu: “Biến thành hình người thì được.”
Biến lớn biến nhỏ là dị năng đặc biệt của cậu, cho nên mới cần thức ăn để cung cấp năng lượng. Nhưng chuyển đổi giữa hình thái nhân ngư và con người lại là kỹ năng cơ bản của tộc nhân ngư, không cần bổ sung năng lượng gì cả.
Nhưng mà…
Sở Thời Thời hậu tri hậu giác mà nhận ra một vấn đề, hiện tại cậu không có mặc quần áo.
Bộ đồ đi biển cậu đổi từ Thương Thành hệ thống đã sớm bị xé rách trong nháy mắt cậu biến lớn, hiện tại không biết đang trôi dạt ở một xó xỉnh nào dưới đáy biển rồi.
Nói cách khác, từ nãy đến giờ cậu không hề mặc gì cả, cứ thế mặt đối mặt nói chuyện với Phong Bất Yếm lâu như vậy sao?!
Sở Thời Thời: “……”
Trước mắt cậu tối sầm, cả người suýt chút nữa cứ như vậy ngất xỉu.
Linh Linh Bá đại kinh thất sắc kêu lên trong đầu cậu: “Ký chủ! Ký chủ cậu mau tỉnh lại đii!!!”
“Đừng lo cho tui, cứ để tui chớt đi.” Ánh mắt Sở Thời Thời vô hồn: “Trong thương thành hệ thống có bán vỏ trứng cỡ lớn không? Để tui chui vào trốn một lát cũng được.”
Linh Linh Bá khựng lại: “Ký chủ, thương thành không có bán vỏ trứng.”
Sở Thời Thời: “Vậy… thuốc an tử---”
“Cũng không có!” Linh Linh Bá quyết đoán ngắt lời: “Ký chủ, chuyện này cũng đâu phải lần đầu tiên, cho nên thẹn thùng xã chớt gì đó có thể bỏ qua bớt được không?”
Sở Thời Thời: “……”
Không bỏ qua được.
Mấy chuyện như thế này, sao có thể không xấu hổ được chứ!!
Thấy nhân ngư tóc vàng đột nhiên không nói lời nào, cũng không có động tác tiếp theo, Phong Bất Yếm nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?
Sở Thời Thời đảo mắt một vòng, theo bản năng giơ tay phải lên muốn che chắn phần thân trên trống trơn của mình. Nhưng mới giơ được một nửa, cậu lại do dự.
Nãy giờ không che, hiện tại đột nhiên làm như vậy hình như có vẻ giống như đang cố tình.
Phong Bất Yếm lại nhận ra động tác của nhân ngư tóc vàng, hắn ho nhẹ một tiếng, cố gắng kiềm chế ý cười sắp chạy tới cổ họng.
“Tôi có mang theo quần áo dự phòng, cậu muốn mặc không?” Hắn vừa nói vừa dùng ngón tay chạm chạm vào nút không gian, ngay lập tức, một bộ trang phục tác chiến giống hệt bộ hắn đang mặc trên người xuất hiện trước mặt.
“Là đồ mới, tôi chưa mặc bao giờ.” Phong Bất Yếm nói: “Những bộ quần áo khác tôi đều để lại trên chiến hạm rồi, có thể đợi sau này trở về lại thay ra.”
Sở Thời Thời thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may là quần áo mới…
Cậu duỗi tay nhận lấy quần áo: “Cảm ơn.”
Phong Bất Yếm nhướng mày: “Gì cơ?”
Sở Thời Thời sửng sốt, ngay sau đó lập tức phản ứng lại đây: “Thói quen thôi…… Không có lần sau.”
Phong Bất Yếm đã sớm nói qua, giữa bọn họ không cần phải khách sáo.
Phong Bất Yếm cong cong môi, duỗi tay xoa xoa nhẹ mái tóc ướt sũng của nhân ngư tóc vàng, sau đó rất tự nhiên mà chủ động xoay người sang hướng khác, động tác vô cùng thuần thục.
Sở Thời Thời nhịn không được mà cảm thán ở trong đầu: “Hắn thật sự rất chu đáo.”
Linh Linh Bá ừm ừm hai tiếng có lệ: “Đúng vậy đúng vậy, Phong Bất Yếm - người chu đáo nhất trên toàn thế giới.”
Nhân ngư tóc vàng ở trong đầu ngây ngốc mà cười khờ hai tiếng, đang chuẩn bị biến thành hình thái nhân loại thì đột nhiên nhận ra một tầm mắt có cảm giác tồn tại cực kỳ mãnh liệt ở bên cạnh truyền đến.
Sở Thời Thời quay đầu lại, lập tức đối diện với một đôi đồng tử đỏ tươi cực lớn, cùng với một cụm sương xám sinh động: “……”
Hải quái thấy cậu nhìn qua còn hưng phấn mà giơ xúc tua lên vẫy vẫy.
Sở Thời Thời: "…Mấy người cũng đừng có nhìn! Quay lưng lại!"
Hải quái giống như nghe không hiểu, lắc lắc đầu, đôi mắt ngược lại càng trừng lớn hơn nữa.
Nghe thấy động tĩnh, Phong Bất Yếm xoay người đi về phía hải quái: "Nếu không nghe lời, sẽ bị hòn đá nhỏ chán ghét đó nha."
Hải quái ngây thơ mà trừng đôi mắt to tròn, thoạt nhìn giống như thật sự nghe không hiểu.
Phong Bất Yếm giơ tay lên, quang mang xanh lam tụ lại trong lòng bàn tay biến ảo thành một vật thể giống như bịt mắt khổng lồ màu lam, chặn lại tầm mắt của hải quái và sương xám.
Nhân cơ hội này, Sở Thời Thời nhanh chóng biến trở về hình thái nhân loại, đuôi cá xinh đẹp màu lam biến mất, thay vào đó là một đôi chân con người thon dài thẳng tắp.
Phong Bất Yếm vẫn duy trì dị năng trong tay, quay lưng về phía sau nhân ngư, tầm mắt tùy ý nhìn về phía trước.
Trên vách tường đổ nát phía trước có treo một khung tranh vỡ, bức tranh bên trong khung đã biến mất, chỉ còn lại nửa khung ảnh bằng kính lung lay sắp rơi xuống.
Mà ở bên trong khung ảnh bằng kính, Phong Bất Yếm lờ mờ nhìn thấy một mạt tuyết trắng, là cảnh tượng phía sau lưng hắn phản chiếu lên trên khung.
Cơ thể Phong Bất Yếm hơi khựng lại, bàn tay đang khống chế dị năng tay cũng theo đó cứng đờ trong chớp mắt, suýt chút nữa đã để hải quái thoát ra khỏi dị năng của mình.
Hắn nhắm mắt lại, rất nhanh đã ổn định lại dị năng, nhưng tiếng sột soạt mặc quần áo của người sau lưng hắn cũng vì thế mà trở nên càng thêm rõ ràng.
Một lát sau, một giọng nói trong trẻo vang lên từ sau người: “Tui xong rồi.”
Phong Bất Yếm thu hồi dị năng, tiện tay chặn cái xúc tu đang vung tới vì bất mãn của hải quái rồi xoay người lại.
Trước mặt là một thanh niên tóc vàng dáng người cao gầy mảnh khảnh. Bộ quần áo vốn vốn vừa vặn với hắn khi khoác lên người thanh niên lại vô cớ mang theo một loại cảm giác đáng yêu như thể trẻ con mặc trộm đồ người lớn.
Phong Bất Yếm nhướng mày: "Cũng không tệ lắm, chỉ là hơi rộng một chút."
Vành tai Sở Thời Thời hơi nóng lên, phản bác: "Không phải hơi rộng, mà là cực rộng."
Rõ ràng lúc nhìn bằng mắt thường thì dáng người Phong Bất Yếm cũng không giống kiểu cao lớn cơ bắp như Long Nham, vậy mà quần áo của đối phương khi mặc lên người mình lại có vẻ rộng thùng thình.
Sở Thời Thời kéo kéo vạt áo ở dưới, cái áo này mặc trên người Phong Bất Yếm chính là trang phục ôm sát siêu tôn dáng, mặc ở trên người cậu lại trở nên lỏng lẻo đến mức nhét thêm một cái áo vào bên trong cũng còn dư dả.
…Chênh lệch dáng người giữa cậu và Phong Bất Yếm, thật sự lớn như vậy sao?
Sở Thời Thời lén nhìn thoáng qua Phong Bất Yếm một cái, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, không biết nghĩ tới cái gì, vành tai cũng bất giác nhiễm một tầng hồng nhạt.
Cậu ho khẽ một tiếng để che giấu: "Đi thôi, chúng ta đi tìm Long Nham bọn họ trước đã."
Lời này mới vừa nói ra, Phong Bất Yếm còn chưa kịp phản ứng, đoàn sương xám bên cạnh đã nóng nảy. Nó biến ảo thành một cánh tay, gắt gao túm chặt lấy tay Sở Thời Thời, giống như một đứa nhỏ bướng bỉnh đang ăn vạ, nói cái gì cũng nhất quyết không chịu buông ra.
Phong Bất Yếm có chút kinh ngạc: “Nó muốn đưa cậu đi đâu à?”
Sở Thời Thời gật đầu: "Hình như vậy."
Phong Bất Yếm trầm ngâm rồi nói: "Có thể mang theo Cửu Tùng bọn họ sang đây không? Giống như cách mày đưa hòn đá nhỏ đi vậy."
Sương xám lắc lư, hóa thành một hàng chữ lơ lửng trong không trung: Không thể, chỉ đưa nhân ngư.
Những lời này dùng chính là một loại văn tự mà Phong Bất Yếm chưa từng thấy qua, hắn hỏi: “Nó nói gì vậy?”
"Nó nói chỉ có thể dẫn nhân ngư đi." Sở Thời Thời đáp: "Anh không đọc được ư?"
Phong Bất Yếm lắc đầu: "Là văn tự chưa từng thấy qua, có lẽ là cổ văn của tộc nhân ngư."
Sở Thời Thời lại nhìn thoáng qua văn tự trên không trung do sương xám hoá thành, giống như suy tư gì mà mím môi.
Phong Bất Yếm đành lui để cầu cái khác: “Vậy mày giúp ta nhắn lại với bọn họ một câu, báo bình an cho nhau một chút, được chứ?”
Lần này sương xám không từ chối nữa, nó biến ảo thành mảnh sương xám mà Sở Thời Thời quen mắt, nhưng lần này là hai cái mảnh, trong vòng hiện ra hai cảnh tượng hoàn toàn khác nhau.
Bốn người Long Nham cũng bị tách ra, lúc này Long Nham đang ở cùng An Tư, hai người đi một đường vô cùng ồn ào nhốn nháo, giống như giây tiếp theo có thể bởi vì cãi lộn mà lao lên bụp nhau.
Thanh Âm và Cửu Tùng cũng ở chung, bầu không khí giữa hai người bọn họ hòa hoãn hơn nhiều so với Long Nham và An Tư. Cả hai đang đứng trong một căn phòng xa lạ, vây quanh một góc không biết đang nghiên cứu cái gì.
Sở Thời Thời có chút lo lắng: “Long Nham và An Tư sẽ không đánh nhau thật chứ?”
“Đừng lo, bọn họ có chừng mực.” Phong Bất Yếm nói: “Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng trong thời điểm như thế này sẽ không thật sự động tay đâu.”
Phong Bất Yếm lấy ra hai tờ giấy nhỏ, viết mấy câu đơn giản để báo bình an, cuối cùng dặn dò bọn họ cố gắng tìm đường quay lại chính điện lúc đầu, đến thời điểm thích hợp sẽ tập hợp ở đó.
Hai tờ giấy nhanh chóng được sương xám cuốn đi, chẳng mấy chốc đã đưa xong rồi trở lại.
Sở Thời Thời: "Bọn họ nhận được rồi chứ?"
Sương xám lắc lư, giống như đang khẳng định, sau đó lại lần nữa quấn lấy cánh tay Sở Thời Thời, gấp không chờ nổi mà lôi kéo cậu đi về phía trước.
Lần này Sở Thời Thời cũng không cự tuyệt.
Sương xám dẫn đường ở phía trước, Sở Thời Thời và Phong Bất Yếm sóng vai theo sau, sau lưng bọn họ là hải quái đang gian nan vất vả dùng xúc tu di chuyển trên mặt đất.
Hải quái thi thoảng lại dò xúc tu ra, muốn chạm vào ‘nhân loại’ tóc vàng ở phía trước, nhưng cứ mỗi lần xúc tu nhòn nhọn sắp chạm vào đối phương, trong hư không trống rỗng sẽ đột nhiên xuất hiện một mảnh lam quang, ngăn trở xúc tu tiếp tục duỗi về phía trước.
Khí tức của luồng sáng xanh lam đó giống y hệt mùi trên người tên nhân loại màu đen mà nó chán ghét kia.
Hải quái rầm rì hậm hực mà trừng hai tròng mắt đỏ tươi, xúc tu nhòn nhọn khổ sở lại uất ức rụt về.
Hai người một quái cứ thế theo sau sương xám, đi qua một dãy hành lang dài hoang tàn, rẽ vào không biết bao nhiêu khúc quanh, cuối cùng dừng lại trước một cầu thang còn cũ nát hơn.
Cầu thang này rất rộng rất dài, kéo mãi xuống phía dưới. Không khó để tưởng tượng khi còn nguyên vẹn, nó đã từng hùng vĩ bao nhiêu. Nhưng hiện tại, đoạn giữa của dãy cầu thang to lớn này đã đứt gãy, vết nứt ước chừng dài hơn mười mét.
Sương xám cứ thế theo cầu thang bay xuống phía dưới, Sở Thời Thời và Phong Bất Yếm lại ngừng lại bên mép vết nứt.
Sương xám vẫn còn tiếp tục bay, một hồi sau, dường như cuối cùng cũng nhận ra hai người phía sau không theo kịp, lập tức vội vàng bay trở lại, xoay quanh hai người họ vài vòng, như thể không hiểu tại sao bọn họ lại đột nhiên dừng lại.
Sở Thời Thời có chút bất đắc dĩ: "Bọn tôi không đi qua chỗ này được."
Sương xám quơ quơ, dường như lúc này mới nhận ra hai nhân loại sẽ không biết bay.
Sở Thời Thời hỏi nó: “Không còn con đường nào khác sao?”
Sương xám lượn vòng quanh cậu, không có ý định rời đi tìm đường khác, dường như muốn nói rằng đây chính là con đường duy nhất để đi xuống.
Phong Bất Yếm lấy phi hành khí từ nút không gian ra: “Vậy thì thử lại lần nữa?”
Hắn nhanh chóng mặc phi hành khí vào, dang rộng hai tay về phía thanh niên tóc vàng bên cạnh, giọng điệu vô cùng tự nhiên: “Đến đây đi.”
Cái cái cái gì?! Đây là ý muốn ôm cậu sao?
Sở Thời Thời siết chặt góc áo, lặng lẽ hít sâu một hơi, mà đi từng bước từng bước nhỏ về phía trước giống như ốc sên.
Giây tiếp theo, hơi thở ấm áp liền bao bọc lấy cậu, giọng nói trầm thấp xen lẫn ý cười vang lên ngay trên đỉnh đầu: “Ôm chặt chút, đừng để rơi xuống đấy.”
Cánh tay của nam nhân ôm lấy eo lưng cậu, vòng tay vững chãi làm Sở Thời Thời cảm thấy cực kỳ an toàn, nhưng nhiệt độ nóng rực từ lồng ngực truyền tới cùng với độ rung khẽ khi nói chuyện lại khiến vành tai cậu ngứa ngáy, giống như giây tiếp theo vây tai sẽ nhịn không được mà lộ ra.
“Chuẩn bị xong chưa?” Phong Bất Yếm thấp giọng hỏi, nhưng còn không đợi người trong lòng trả lời, dưới chân hắn đã dùng lực một chút, thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển bay lên giữa không trung.
Cảm giác mất trọng lực bất ngờ dọa Sở Thời Thời nhảy dựng, cho dù trong lòng biết rõ Phong Bất Yếm sẽ không thực sự để cậu rơi xuống, nhưng cậu vẫn không thể khống chế được phản xạ của mình mà vòng tay gắt gao siết chặt lấy eo đối phương.
Khoảng cách hơn mười mét nhanh chóng bị bỏ lại sau lưng. Khi cảm giác chắc chắn ổn định của mặt đất truyền đến hai chân, Sở Thời Thời cảm thấy trái tim cậu vẫn còn đang treo trên cổ họng, hồi lâu vẫn không hạ xuống.
Khuôn mặt tinh xảo của thanh niên tóc vàng hơi hơi tái nhợt, đồng tử xanh lam còn sót lại một chút hoảng sợ.
“Bị dọa tới rồi?” Phong Bất Yếm rũ mắt nhìn về phía đỉnh đầu kim sắc của thanh niên, giọng nói lộ ra ý cười: “Lá gan nhỏ như vậy?”
Cảm giác rung động quen thuộc từ lồng ngực đối phương truyền đến ngực trước của mình, một lúc lâu sau Sở Thời Thời mới lấy lại tinh thần, phát hiện mình vẫn còn dùng lực ôm eo Phong Bất Yếm không buông, bên tai nóng lên, lập tức buông lỏng tay ra.
Sương xám tiếp tục dẫn đường ở phía trước.
Cầu thang rộng và dài như vậy, bọn họ ước chừng phải đi qua khoảng năm lần. Mỗi một cầu thang đều bị hư hại ở những mức độ khác nhau, Phong Bất Yếm dứt khoát đeo luôn phi hành khí ở bên hông, không tháo ra nữa.
Cuối cùng, sương xám dừng lại trước một cánh cửa lớn cổ điển lại hoa lệ.
“Nơi này là…” Sở Thời Thời không nhịn được tiến lên hai bước, đưa tay chạm nhẹ vào cánh cửa.
Cánh cửa này rất cao rất lớn, hoa văn chạm khắc trên cửa vô cùng tinh xảo phức tạp, mơ hồ có thể nhận ra hoạ tiết nhân ngư, nhưng những chi tiết khác thì Sở Thời Thời không thể nhận ra được.
…Nhưng cảm giác quen thuộc trong lòng lại càng lúc càng mãnh liệt, như thể có thứ gì đó đang chờ cậu ở phía sau cánh cửa này.
Chờ đợi khoảnh khắc cậu đẩy cửa mà tiến vào, chờ đợi khoảnh khắc cậu có thể gặp nó.
Sở Thời Thời mím chặt môi, không đợi sương xám thúc giục đã chủ động đưa tay đẩy cánh cửa.
--- Không nhúc nhích.
Sở Thời Thời: “…”
Cái cửa kiểu gì vậy, sao lại nặng như thế?!
Cậu xấu hổ lùi về sau một bước, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Phong Bất Yếm.
Phong Bất Yếm khẽ cong khóe môi, hai tay đặt lên cánh cửa dùng sức, dù cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được lực lượng cơ bắp rắn chắc trên cánh tay hắn.
Đại môn phát ra âm thanh kẽo kẹt khiến người ê răng rồi chậm rãi mở ra hai bên.
Phong Bất Yếm thu tay lại, bước vào cánh cửa trước Sở Thời Thời một bước.
Đây là cung điện của nhân ngư, lẽ ra sẽ không có ảnh hưởng bất lợi gì đến Sở Thời Thời cũng thuộc tộc nhân ngư. Phong Bất Yếm vô cùng rõ ràng điều nãy, nhưng vẫn là không yên tâm mà bảo vệ người ở phía sau mình.
Không gian bên trong gần như rộng hơn cả chính điện, mà khiến hai người bọn họ ngoài ý muốn chính là, không giống với những nơi khác đã gần như bị tàn phá thành phế tích, căn phòng này được bảo tồn vô cùng hoàn hảo, thậm chí ngay cả một chút tro bụi trên nền đất cũng không nhìn thấy.
Ở giữa phòng là một gốc cổ thụ cao gần như chạm trần.
Thân cây bám chặt vào bên dưới mặt đất, những cành cây thô tráng kéo dài lên trên, nhưng lá cây và cành cây lại không phải là lá cây bình thường mà giống như san hô, phân tán thành từng nhánh nhỏ.
Toàn bộ cây san hô từ trên xuống dưới chuyển sắc từ xanh lá sang xanh lam, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt dịu nhẹ trong căn phòng u tối, vô cùng hút mắt.
“Đây là…” Cậu lẩm bẩm, trong mắt xẹt qua một tia mờ mịt, gần như buột miệng thốt lên: “Đây là tế thụ của tộc nhân ngư?”
Phong Bất Yếm đi sát bên cạnh cậu, thần sắc nhìn như thả lỏng nhưng cơ bắp trên người lại căng chặt, vẫn luôn cảnh giác với động tĩnh xung quanh.
Giây tiếp theo, một giọng nói già nua từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Đã qua bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có người tìm đến nơi này rồi sao?”
Phong Bất Yếm trong lòng cả kinh, gần như ngay lập tức nâng tay lên ngăn trước người Sở Thời Thời, che chắn đối phương ở sau lưng: “Cẩn thận!”
Sở Thời Thời ngoan ngoãn nghe lời lùi về sau hai bước, nhưng trong lòng lại không hề hoảng loạn.
Dù là lần đầu tiên nghe thấy giọng nói này nhưng cậu lại có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc ẩn bên trong, giống như đó chính là một loại lực lượng cùng chung nguồn gốc với cậu.
Một lát sau, một luồng sáng trắng chậm rãi bay xuống từ thân cây, dừng lại trước mặt hai người.
“Là tiểu bằng hữu của nhân ngư tộc chúng ta, cùng……” Giọng nói già nua từ trong luồng sáng vang lên: “Ồ, hoá ra là hỗn huyết của nhân loại và huyết tộc.”
Phong Bất Yếm ngữ khí cảnh giác: “Xin hỏi tiền bối là……?”
“Tiểu tử, không cần khẩn trương như vậy, lão già này nếu muốn ra tay với các cậu thì đã sớm động thủ ngay thời điểm cậu đẩy cửa tiến vào rồi.”
Luồng sáng mờ ảo dần dần biến đổi thân hình ở giữa không trung, phần thân trên kéo dài thành hình thái nhân loại, phần thân dưới là một chiếc đuôi cá.
Đây là một nhân ngư già nua, thân hình ông có chút mơ hồ, phảng phất như không có thực thể. Mái tóc và chòm râu đều đã trắng xóa, ánh mắt khi nhìn Sở Thời Thời lộ vẻ hiền từ và vui mừng.
“Đứa nhỏ mau lại đây, để ta nhìn kỹ một chút.” Lão giả nhân ngư vẫy vẫy tay với Sở Thời Thời: “Đã bao lâu rồi, cung điện này cuối cùng cũng chờ được một hậu nhân của tộc nhân ngư.”
Sở Thời Thời nhẹ nhàng ấn cánh tay Phong Bất Yếm xuống, gật gật đầu với đối phương rồi đi tới trước thân hình mơ hồ của lão nhân ngư.
Phong Bất Yếm vẫn có chút không yên tâm, gắt gao theo sát phía sau thanh niên.
“Lại gần thêm chút nữa.” Ánh mắt lão nhân ngư hiền hòa, chờ đến khi Sở Thời Thời tiến gần thêm một chút, ông mới nâng tay nhẹ nhàng vỗ về đường nét trên gương mặt cậu, “Quả nhiên là một đứa nhỏ xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là hậu duệ của tộc nhân ngư chúng ta.”
Sở Thời Thời bị ông khen đến mức có chút ngượng ngùng, nhưng kỳ lạ chính là, thời điểm đối diện với vị lão giả này, chứng xã khủng của cậu cũng không có phát tác như thường lệ.
Lão nhân ngư cảm thấy hài lòng mà thu tay lại, hỏi: “Bây giờ là năm Tinh Tế thứ bao nhiêu rồi?”
“Năm Tinh Tế thứ 6488.” Phong Bất Yếm trả lời.
“Một nghìn bốn trăm năm rồi à… Hóa ra đã lâu như vậy.” Lão giả nhân ngư cảm khái: “Có thể nói cho ta biết, hiện tại tộc nhân ngư thế nào rồi không?”
Tộc nhân ngư hiện tại...
Sở Thời Thời há miệng thở dốc, không phát ra được âm thanh nào.
Nhưng lão nhân ngư đã từ biểu cảm của cậu đoán được câu trả lời: “Xem ra là không còn tồn tại nữa.”
Sở Thời Thời trầm mặc.
Phong Bất Yếm tiếp lời: “Một nghìn bốn trăm năm trước, tộc nhân ngư biến mất, Tinh Tế tuyên bố toàn tộc đã diệt vong… Tiền bối, năm đó rốt cuộc tộc nhân ngư đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện này nói ra thì dài lắm.” Lão nhân ngư sờ sờ cằm: “Nói đơn giản một chút chính là, ý thức thế giới đã bắt đầu bài xích tộc nhân ngư.”
Sở Thời Thời thì thào: “Ý thức thế giới… bài xích?”
“Đúng vậy.” Lão giả nhân ngư đáp: “Cũng giống như nhân loại thời cổ ở địa cầu bị hủy diệt, ý thức thế giới bài xích, dẫn tới chủng tộc bị bài xích sẽ xảy ra đại thảm họa.”
Thấy sắc mặt của Phong Bất Yếm và Sở Thời Thời đều không quá tốt, lão giả nhân ngư nói: “Nhưng các cậu yên tâm, loại thảm họa này thế giới mỗi vạn năm đều khó lắm mới xuất hiện một lần, bây giờ mới qua hơn một nghìn năm thôi, thảm hoạ tiếp theo vẫn còn xa lắm, cũng không cần các cậu phải nhọc lòng.”
Nghe vậy, sắc mặt Phong Bất Yếm hơi dịu đi.
“Thảm họa như vậy là không thể tránh khỏi, không ai có thể đoán được ý thức thế giới nghĩ gì.” Lão giả nhân ngư tiếp tục nói: “Nếu có thể vượt qua, toàn tộc sẽ nghênh đón một đợt tiến hóa mạnh mẽ, cũng giống như nhân loại thời cổ. Nhưng nếu không qua được…”
Ông không nói hết câu, nhưng Sở Thời Thời và Phong Bất Yếm đều hiểu rõ hàm ý trong đó.
“Tộc nhân ngư từ nhiều năm trước đã sớm tiên đoán được một hồi tai họa này, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.” Lão nhân ngư nói: “Như các ngươi nhìn thấy, cuối cùng chúng ta cũng không thể vượt qua, cho nên đã kích hoạt phương án cuối cùng.”
Sở Thời Thời giống như một cái máy lặp lại: “Phương án cuối cùng?”
“Nếu không thể tránh khỏi sự bài xích của ý thức thế giới, vậy thì tìm cách đưa tộc nhân rời khỏi thế giới này.”
Lão giả nhân ngư nói rất nhẹ nhàng, nhưng những lời này lại như một tiếng sấm mạnh, nổ vang trong đầu Sở Thời Thời.
“Chúng ta đã dốc toàn bộ sức mạnh của toàn tộc, xé rách một khe nứt không gian, đưa những tộc nhân trẻ tuổi rời khỏi thế giới này.” Lão giả nhân ngư nói: “Chúng ta không thể biết bọn họ sẽ đi đến thế giới nào, cũng không biết sau này liệu bọn họ có tìm được đường về nhà hay không, nhưng mà…”
Ông nâng tay xoa xoa đầu Sở Thời Thời: “Chỉ cần có thể sống sót, là tốt rồi.”
Cái vuốt ve trên đỉnh đầu nhẹ bẫng, không hề có cảm giác chân thực, tựa như một cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua.
Sở Thời Thời cảm thấy sống mũi có chút cay cay, tất cả mọi chuyện như được xâu chuỗi lại trong đầu cậu.
Lão nhân ngư dịu dàng hỏi: “Đứa nhỏ, con ở thế giới kia sống có tốt không?”
---Thực ra, không tốt lắm, Sở Thời Thời thầm nghĩ.
Ở thế giới kia, cậu không cha không mẹ cũng không có bất kỳ thân nhân nào khác, chỉ là một nhân ngư nhỏ bị bỏ rơi từ lúc mới chào đời.
Cậu lớn lên trong cô nhi viện của tộc nhân ngư, nhưng lại bởi vì không có dị năng trị liệu bẩm sinh của tộc nhân ngư nên bị xem thường, bị bài xích, bị bắt nạt…
Ngay cả khi trưởng thành, bởi vì muốn tránh xa khỏi nơi sinh hoạt khiến cậu không thoải mái từ khi còn nhỏ, cậu đã rời khỏi tộc đàn tiến vào thế giới nhân loại để sống. Nhưng cũng vì thế nên không thể không che giấu thân phận thật sự của mình, mỗi ngày đều sống trong lo lắng đề phòng, chỉ sợ có người phát hiện đuôi cá của mình.
Cuộc sống như vậy thực sự không thể gọi là tốt.
Nhưng mà, nhưng mà…
Cho dù là cuộc sống như vậy, đó cũng là cha mẹ cậu, ông bà cậu, còn có cả các trưởng bối trong tộc… Là bọn họ dốc cạn tất cả sức mạnh, để tìm lấy một con đường sống cho cậu.
Chóp mũi Sở Thời Thời cay xè, cậu ngẩng đầu, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ với lão nhân ngư: “Thế giới đó cũng có tộc nhân ngư, con được bọn họ mang về nuôi nấng trưởng thành, còn trở thành một trong những đại sư cơ giáp hàng đầu.”
“Con sống rất tốt, cực kỳ cực kỳ tốt.”
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Bất Yếm: Gặp phụ huynh, vậy bốn bỏ lên năm cũng xem như sắp tiến thẳng đến kết hôn rồi [điên cuồng gảy bàn tính.gif]
------
2 Nhận xét
Huhu zui quá đi
Trả lờiXóaHuhu, dui qué
Xóa