Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Đại não Sở Thời Thời trống rỗng một lát, rối rắm do dự một hồi giữa che ngực và không che, cuối cùng quyết định nhét cả người vào trong vỏ trứng lần nữa.
Vỏ trứng lạch cạch một tiếng rồi khép lại, Phong Bất Yếm rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng: “Hai ngày trước là quần, hôm nay là áo trên. Hòn đá nhỏ, bộ quần áo này của cậu có phải cũng có tư duy riêng không?”
Vỏ trứng quơ quơ, giọng nói trong trẻo từ bên trong vọng ra: “Anh--anh đừng nói nữa!”
Phong Bất Yếm có thể nhận ra đối phương đang cố gắng khiến bản thân trở nên hung dữ một chút, nhưng loại giọng điệu không đủ tự tin không đủ hung hăng này rơi vào tai hắn lại càng thêm đáng yêu.
Hắn nheo mắt lại, tâm trạng rất tốt: “Được, tôi không nói nữa, cũng sẽ không kể cho người khác mấy chuyện như hòn đá nhỏ ở trước mặt tôi rớt quần rồi lại rớt áo ---”
“Im miệng! Im miệng điii!” Vỏ trứng bóc một tiếng bị xốc lên, người mini tóc vàng hung ba ba mà trừng mắt nhìn đối phương một cái, lại bang một tiếng nhanh chóng khép vỏ trứng lại.
Phong Bất Yếm ho nhẹ một tiếng: “Được được được, tôi im miệng.”
Hắn nâng tay làm một động tác kéo khóa ở trước miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua pho tượng ở bên cạnh, xác định lộ trình và điểm đặt chân xong liền một tay ôm trứng một tay bám vào đá trèo lên. Chỉ trong nháy mắt hắn đã trèo lên mấy mét, nhanh chóng lấy được chiếc áo thun trắng in hình đầu gấu trúc đang lung lay xuống.
“Đây, áo nhỏ của cậu.” Phong Bất Yếm đưa thun mini áo tới trước vỏ trứng.
Vỏ trứng bị hé mở ra một khe hở nhỏ, ngay lúc Sở Thời Thời chuẩn bị duỗi tay nhận áo thì một tiếng gào thét đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên phía trên đỉnh đầu một người một trứng.
"Á á á---"
Ánh mắt Phong Bất Yếm chợt trở nên sắc lạnh, dưới chân chợt động, lập tức dịch chuyển sang một bên, tránh khỏi vị trí vừa đứng.
Sở Thời Thời ở bên trong vỏ trứng vì động tác của hắn mà nhào người về phía trước theo quán tính, không những không lấy được áo không nói, đầu nhỏ còn đập một cái cốp vào vách trong của vỏ trứng.
Cậu lùi về đưa tay ôm trán: “Đau... đau quá!”
Một tráng hán to con cao hai mét từ trên trời giáng xuống, rầm một tiếng cực lớn nện ngay vị trí Phong Bất Yếm vừa đứng, nằm úp sấp mặt xuống đất. Không phải Long Nham thì còn ai vào đây?
Theo sát là vài bóng người khác từ phía trên rơi xuống, vững vàng dừng lại trên mặt đất bên cạnh Long Nham.
Long Nham xoa mũi, lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất: “Mẹ nó, mũi của lão tử---"
Không đợi hắn ta đứng vững, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một mảnh bóng đen khổng lồ, hơn nữa còn đang lấy tốc độ kinh người mà mở rộng.
Phong Bất Yếm ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử hơi co lại, lập tức lùi ra sau: “Mau tránh ra!”
Cửu Tùng, Thanh Âm và An Tư phản ứng cực nhanh, đồng loạt cùng nhau thối lui theo Phong Bất Yếm, chỉ có duy nhất Long Nham vừa ngã đến mức đầu óc quay cuồng không kịp phản ứng lại, bị bóng đen khổng lồ đó đè xuống, lại một lần bò trở xuống đất.
Long Nham: “Đậu má, eo của lão tử---!!!"
Sở Thời Thời trong vỏ trứng theo bản năng nhắm chặt mắt, một lúc lâu sau mới dám len lén mở ra, thăm dò nhô đầu nhìn về phía Long Nham đang bị hải quái khổng lồ đè chặt.
“Hắn có ổn không?” Sở Thời Thời có chút lo lắng: “Cú đè này cũng thảm quá đi……”
“Không cần lo cho hắn.” Phong Bất Yếm nói, lại lần nữa đưa áo trắng in hình đầu gấu trúc tới trước vỏ trứng: “Long Nham là Long tộc, da dày thịt béo, nguyên hình cũng không hề nhỏ hơn so với hải quái kia, không bị đè ch.ết được.”
Hơn nữa...
Không biết tại sao, nhưng kích thước cơ thể hiện tại của con hải quái trước mặt so với lúc trước ở bên ngoài không gian đáy biển đã trở nên nhỏ hơn rất nhiều.
Ban đầu hải quái gần như lớn hơn so với chiến hạm của hắn, nhưng hiện tại nó cao nhất cũng chỉ tầm ba, bốn mét, không chỉ thu nhỏ một chút mà quả thực chính là từ kỳ thành niên biến trở lại kỳ ấu thể.
Hải quái đầu óc choáng váng múa may xúc tu, gian nan bò dậy từ trên mặt đất, trong lúc đó còn không cẩn thận dùng xúc tu quật trúng Long Nham mấy phát, khiến hắn ta đau đến mức la mẹ nó.
Nhân lúc lực chú ý của mọi người còn đang ở trên người hải quái, Sở Thời Thời len lén hé vỏ trứng ra, nhanh chóng túm lấy áo nhỏ đầu gấu trúc của mình đi vào.
Lại không ngờ rằng, một màn này vừa vặn bị An Tư nhìn thấy. Thị lực của tộc người lùn cực kỳ tốt, ngay cả hình in đầu gấu trúc trên vật thể mini màu trắng không rõ kia cũng nhìn rõ mồn một.
…… Đó không phải là quần áo trên người hòn đá nhỏ của đội trưởng sao? Quần áo của người mini trong túi, sao lại ở trên tay đội trưởng?
Suy nghĩ của An Tư hơi hơi khựng lại.
Trước khi bọn họ đuổi tới, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì? Đội trưởng sẽ không……ngay cả một nhóc con đáng yêu như vậy cũng xuống tay chứ? Chẳng lẽ bọn họ vừa mới… vô tình phá hỏng "chuyện tốt" của đội trưởng à?
Không biết nghĩ tới cái gì, An Tư đột nhiên hít hà một hơi, ánh mắt nhìn về phía Phong Bất Yếm mang theo một chút cổ quái và khiển trách.
Phong Bất Yếm cũng không để ý đến ánh mắt chăm chú của nàng, chỉ nâng tay thử dùng dị năng của mình. Một luồng sáng xanh u ám hiện lên trong lòng bàn tay hắn, nhanh chóng bao phủ cả cánh tay, khiến một vùng không gian nhỏ xung quanh tức khắc nhuộm một tầng lam quang thần bí.
Một lát sau hắn thu hồi dị năng, ngữ khí khẳng định: “Không gian này đang áp chế lực lượng của chúng ta.”
Dị năng của hắn bị suy yếu, cơ thể của hải quái kia cũng thu nhỏ lại hơn so với lúc trước, chắc hẳn cũng là vì lực lượng của không gian này áp chế.
Nghe vậy mọi người đều biến sắc, vội vàng bắt đầu thử vận dụng dị năng của bản thân.
Dị năng của Cửu Tùng, Long Nham và An Tư đều bị áp chế rất nhiều, riêng Thanh Âm thì giá trị vũ lực chủ yếu dựa vào cơ thể máy móc đã cải tạo, tương đối tốt hơn nhiều.
Nhưng lực lượng của không gian này chỉ áp chế cường độ dị năng chứ không ảnh hưởng đến sức mạnh thân thể của bọn họ.
Sau khi hải quái loạng choạng đứng dậy, cả người mờ mịt mà lắc lư xung quanh vài vòng, cuối cùng bò đến bên cạnh Phong Bất Yếm, ý đồ dùng xúc tu ra mò mẫm quả trứng trong lòng bàn tay hắn.
Phong Bất Yếm giơ tay cản lại: “Không được, đây là hòn đá nhỏ của tôi, không phải nhãi con của mày, con của mày ở trên kia.”
Nói rồi, hắn dùng đầu ngón tay chỉ lên trần nhà. Nhưng khi nhìn lên, hắn đột nhiên khựng lại ---
Trên đỉnh đầu bọn họ là một mảnh trần nhà hoàn chỉnh, không có bất kỳ một lỗ hổng nào.
Cũng không rõ con hải quái chỉ số thông minh không quá cao này có nghe hiểu không, nhưng dù sao sau khi Phong Bất Yếm nói xong, nó vẫn kiên trì muốn tiếp cận quả trứng.
Sở Thời Thời ở bên trong vỏ trứng đã mặc xong áo, thấy thế liền vội vàng mở nắp trứng nhảy ra ngoài, để Linh Linh Bá thu hồi vỏ trứng vào không gian hệ thống.
Hải quái chớp chớp tròng mắt màu đỏ tươi, dường như có chút khó hiểu tại sao quả trứng lại đột nhiên biến mất. Nhưng hơi thở khiến nó vui vẻ và vô cùng thân thiết trong không khí vẫn chưa biến mất, chính là hơi thở phát ra từ trên người nhân loại mini vừa nhảy ra khỏi vỏ trứng kia.
Hải quái rất thích này hương vị này, từ sào huyệt nhà mình đuổi tới một vùng hải vực xa xôi khác, lại từ vùng hải vực kia trở lại phụ cận sào huyệt, chính là để vui sướng chơi đùa với chủ nhân của hơi thở này.
Long Nham lắc lắc cái đầu vừa lãnh hai cú đập trời giáng, giọng khàn khàn hỏi: “Đầu nhi, tiếp theo làm sao bây giờ?”
"Xem thử thiết bị đầu cuối có tín hiệu hay không, báo tin bình an cho chiến hạm trước đã." Phong Bất Yếm nói.
Đáng tiếc nhưng cũng không làm người ngoài ý muốn chính là, không gian này dường như ngăn chặn hoàn toàn mọi tín hiệu, tin nhắn của đám người Phong Bất Yếm toàn bộ đều không thể gửi ra ngoài.
Linh Linh Bá ở trong đầu Sở Thời Thời tự hào nói: “Ký chủ, hệ thống của tui vẫn full vạch xanh nè!”
“Hiện tại là vạch xanh thì có ích lợi gì.” Sở Thời Thời phun tào: “Chúng ta lại không có phương thức liên hệ của chiến hạm ở bên kia, chẳng phải vẫn là không kết nối được sao.”
Linh Linh Bá: “……”
Đúng, đúng là như vậy thật.
Phong Bất Yếm dứt khoát thu hồi thiết bị đầu cuối: “Vậy thì tốc chiến tốc thắng thôi, mau chóng tìm cách rời khỏi không gian này đi.”
Long Nham gãi gãi đầu: “Không thể quay lại đường cũ sao? Tôi có thể biến thành nguyên hình rồi đưa mọi người lên.”
“Phía trên không có đường.” Phong Bất Yếm nói: “Cái hố hút chúng ta vào đã biến mất rồi.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên chỉ thấy một mảnh trần nhà nguyên vẹn không chút kẽ hở.
Long Nham choáng váng: “Vậy chúng ta ra ngoài bằng cách nào?”
Phong Bất Yếm đặt người mini tóc vàng lên trên vai: “Tìm lối khác, chắc chắn có cách để đi ra ngoài.”
Mọi người vội vàng đuổi kịp bước chân hắn, ngay cả hải quái cũng cũng nhắm mắt theo đuôi lẽo đẽo bám sát Phong Bất Yếm, những xúc tu thô tráng kéo lê trên mặt đất để lại từng vệt nước ẩm ướt.
Long Nham khiếp sợ nói: “Sao hải quái này cũng đi theo anh vậy, đầu nhi?”
Cửu Tùng nhìn thoáng qua con hải quái kia, lại thuận theo tầm mắt của đối phương dừng lại trên người người mini tóc vàng, đôi mắt hơi mở, đồng tử xanh lục lóe lên một tia suy tư.
Phong Bất Yếm không trả lời câu hỏi của Long Nham, chỉ đưa tay sờ sờ người mini tóc vàng ngoan ngoãn ngồi trên vai mình, trong lòng kỳ thật đã có suy đoán nhất định.
Nơi bọn họ đang đứng là một căn phòng rất lớn, giữa phòng đặt một bức tượng điêu khắc cao gần mười mét, dù vậy vẫn chưa đạt đến một phần ba độ cao của căn phòng này.
Phong Bất Yếm thoáng lùi lại một chút, từ xa quan sát pho tượng khổng lồ đã câu lấy áo của hòn đá nhỏ.
Mãi cho đến lúc này, mọi người mới phát hiện bức tượng đó cũng không hoàn chỉnh mà chỉ có một nửa.
Đó là một pho tượng hình người, nhưng chỉ có nửa phần thân trên xiêu xiêu vẹo vẹo nghiêng ngả tọa lạc ở trung tâm căn phòng, nửa thân dưới lại không biết tung tích.
Bề mặt bức tượng đã bị mọc đầy các loại thực vật san hô, đủ màu sắc rực rỡ che kín toàn thân khiến người khác không thể nhìn rõ diện mạo toàn cảnh ban đầu của nó.
Nhưng Phong Bất Yếm vẫn như cũ liếc mắt một cái liền nhìn thấy tại vị trí hai bên thái dương phần đầu của pho tượng có hai vật thể hoàn toàn khác biệt với cấu tạo vành tai của cơ thể con người.
--- Đó là vây tai của nhân ngư.
Phong Bất Yếm theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía người mini tóc vàng trên vai, đối phương đang ngửa đầu lên, không chớp mắt chăm chú quan sát bức tượng, trong đồng tử lam sắc xinh đẹp phản chiếu hình ảnh của pho tượng đứt đoạn kia.
Nơi này… Là cung điện của nhân ngư?
Chẳng lẽ tinh cầu này là một trong những nơi mà tộc nhân ngư từng cư trú trước khi tuyệt diệt sao?
Phong Bất Yếm không dám khẳng định ngay, nhưng trong lòng đã gần như chắc chắn chuyện này.
Lúc đó tộc nhân ngư là một chủng tộc thật sự cực kỳ thần bí, trước khi diệt tộc không ai biết hành tinh bọn họ thường trú là ở đâu. Ngay cả sau khi diệt tộc hàng ngàn năm, đến nay vẫn chưa có người tìm được tinh cầu nào lớn có dấu vết sinh tồn của của nhân ngư.
Sở Thời Thời cũng liếc mắt một cái liền nhận ra vây tai đặc trưng của nhân ngư tộc.
“Đây là cung điện của tộc nhân ngư ở thế giới này sao?” Cậu hỏi ở trong đầu: “Sao lại có cảm giác…”
Những lời phía sau bị cậu nuốt vào trong bụng.
Sở Thời Thời cảm thấy vô cùng hoang mang, trước đó vì bị rớt áo, cảm xúc quá mức kích động cho nên cậu không có chú ý tới, nhưng hiện tại khi đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cảm giác quen thuộc vô cùng quái dị kia trở nên vô cùng rõ ràng.
Tuy rằng đều là nhân ngư, nhưng cậu chỉ là một con cá nhỏ đến từ dị thế, hoàn toàn không có cùng nguồn gốc với nhân ngư ở thế giới này, đáng lẽ không thể có loại cảm giác này mới đúng.
Hơn nữa… ngay cả trong thế giới ban đầu của cậu, cho dù có tiếp xúc với đồng tộc, Sở Thời Thời cũng chưa từng trải qua cảm giác thân thiết đến mức khiến cậu nhịn không được muốn rùng mình như thế này.
Linh Linh Bá nói: “Chắc là vậy đó, ký chủ.”
Sở Thời Thời khẽ ừ một tiếng, tạm thời áp xuống nghi hoặc trong lòng.
Nơi bọn họ đang đứng có lẽ là chính điện của tòa cung điện này.
Chính điện đã cũ nát đến mức giống như một phế tích hoang tàn. Phong Bất Yếm men theo mặt đất gồ ghề lồi lõm tiến lên vài bước, tìm được một vài mảnh vỡ lớn từ phần thân dưới của pho tượng.
Những phần đá vỡ này rất rời rạc, hoàn toàn không thể nào ghép lại thành một khối, nhưng nhờ có vây tai lúc trước nhắc nhở, Phong Bất Yếm vẫn nhận ra được, đám đá vụn thoạt nhìn vô cùng kỳ lạ kia, kỳ thực chất chính là những mảnh vảy trên đuôi của nhân ngư.
Hắn càng thêm chắc chắn về suy đoán lúc trước của mình.
Mọi người đi vòng xung quanh chính điện một lượt, ngoại trừ pho tượng khổng lồ kia ra, cũng không phát hiện được thứ gì đặc biệt.
Long Nham hỏi: “Rốt cuộc đây là nơi nào? Sao lại có một cung điện được xây dựng dưới đáy biển?”
Phong Bất Yếm nói: “Đi thôi, đi qua chỗ khác xem thử, mọi người cẩn thận đừng tách nhau ra.”
Mọi người nhanh chóng tìm thấy cánh cửa lớn dẫn ra khỏi chính điện. Cánh cửa đã bị hư hại nghiêm trọng, một nửa mắc kẹt cứng đờ bên trong đống đổ nát, nửa còn lại thì trực tiếp bị một tảng đá khổng lồ chắn kín.
Long Nham siết chặt tay: “Để tôi lên, một đấm của tôi là cửa bung ngay---”
Còn không đợi Long Nham có động tác tiếp theo, Phong Bất Yếm đã giữ chặt tay đối phương lại: “Đừng bạo lực như vậy, nơi này có thể xem là một di tích cổ, vẫn là cố gắng hạn chế tổn hại thêm lần thứ hai.”
Long Nham gãi gãi đầu: “Được, vậy tôi đi dọn mấy cục đá đó ra.”
Nhưng có người, không, có sinh vật còn nhanh hơn so với hắn ta, trong nháy mắt khi hai người bọn họ vừa dứt lời, mấy xúc tu to lớn đã thăm dò tiến lên, nhẹ nhàng đẩy những tảng đá khổng lồ kia sang một bên.
Sau khi rời khỏi chính điện, Phong Bất Yếm vẫn đi đầu cả nhóm.
Điều khiến mọi người có chút ngoài ý muốn chính là, bọn họ vốn tưởng rằng chính điện đã rất đổ nát rồi, nhưng khu vực bên ngoài chính điện thậm chí còn hoang tàn hơn.
Nơi này hẳn đã từng là hành lang, hiện tại chỉ còn lại những vết nứt đứt gãy phủ kín. Những bức tranh treo tường hai bên hành lang, tượng điêu khắc trang trí,... cũng trên cơ bản đều vỡ vụn đến không còn nhìn rõ nguyên dạng, chỉ có linh tinh vài thứ còn có thể nhìn ra một chút hình dáng ban đầu.
Còn các căn phòng khác cũng chẳng khá hơn, vách tường và cửa gần như đều đã sụp đổ, chỉ có số ít là vẫn có thể nhìn ra bố cục nguyên bản.
Cảnh tượng như vậy quá mức tiêu điều, khiến tâm trạng Sở Thời Thời khó hiểu mà trở nên có chút nặng nề.
Long Nham tặc lưỡi hai tiếng: “Má ơi, cung điện này bự thật đấy! Còn bự hơn cả cung điện Long tộc bọn tôi nữa!”
An Tư tán đồng gật gật đầu: “Một cung điện được xây dưới nước… Các cậu nói xem, liệu đây có phải là cung điện của tộc nhân ngư không?”
“Tộc nhân ngư tộc à?” Long Nham đưa tay lên sờ sờ cằm: “Cũng có khả năng.”
Phong Bất Yếm đột nhiên dừng chân, đẩy cánh cửa đã vỡ nát chỉ còn lại một nửa ở bên cạnh ra.
Nơi này dường như từng là một thư phòng hoặc trữ thất lưu trữ tài liệu. Bên trong chỉ còn lại lác đác vài kệ sách thể đếm được trên đầu ngón tay còn đang đứng thẳng, những cái khác đều đã đổ sập trên mặt đất.
Thư tịch và tài liệu vương vãi khắp nơi, trên bàn sách bên cạnh còn có một cuốn sách đang mở, như thể có người nào đó đang đọc được một nửa rồi rời đi mà chưa kịp khép lại.
Không biết có phải bởi vì được làm từ chất liệu đặc biệt hay không, nhưng những cuốn sách này được bảo tồn khá tốt, thời gian dường như không để lại quá nhiều dấu vết trên từng trang giấy.
Phong Bất Yếm phủi lớp bụi bám trên bìa sách, hàng chữ bên trên ánh rõ vào mắt mọi người ở đây --《Tộc sử nhân ngư》
--- Quả nhiên.
Long Nham kinh hô một tiếng: “Woa đờ mờ, thật sự là tộc nhân ngư à!”
Sở Thời Thời vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi trên vai Phong Bất Yếm có chút đứng ngồi không yên, cậu kéo kéo vạt áo đối phương nói: “Phong Bất Yếm, tui muốn xem.”
Phong Bất Yếm mở sách ra đặt lên trên mặt bàn, phủi sơ một chút lớp bụi bẩn xung quanh sách, sau đó mới nhẹ nhàng thả nhóc con tóc vàng xuống mặt bàn.
Sở Thời Thời gấp không chờ nổi mà bước về phía trước hai bước, duỗi tay nhỏ đặt lên trang sách, muốn ghé sát để xem nội dung bên trên.
Ngoài ý muốn liền xảy ra trong nháy mắt này.
Sương xám dày đặc đột nhiên bay ra từ trang sách, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn nuốt chửng người mini tóc vàng.
Phong Bất Yếm trong lòng đánh một cái lộp bộp, theo bản năng vươn tay bắt lấy đối phương, nhưng vẫn là chậm một bước.Chờ sau khi sương xám tan đi, trên mặt bàn chỉ còn lại quyển《Tộc sử nhân ngư》vẫn còn đang mở ra, bóng dáng người mini tóc vàng đã biến mất.
Phong Bất Yếm: “…”
Mai khai nhị độ*? Lần này còn là ở dưới mí mắt của hắn?
*Mai khai nhị độ (梅开二度): hoa mai nở hai lần, chỉ sự thành công lần thứ hai.
Hắn xoa xoa giữa mày, cảm thấy có chút bực bội, nhưng có kinh nghiệm lần trước, hắn cũng không quá lo lắng.
Sương xám, hay nói đúng hơn, ý thức của tinh cầu này, dường như có sự ưu ái đặc biệt đối với hòn đá nhỏ của hắn.
Nơi này là cung điện của tộc nhân ngư, tinh cầu này rất có khả năng chính là tinh cầu của tộc nhân ngư. Mà ý thức tinh cầu lại đặc biệt chú ý đến hòn đá nhỏ… Dường như chỉ có một cách giải thích duy nhất ---
Hòn đá nhỏ của hắn, chính là một nhân ngư.
Chỉ có như vậy mới có thể giải thích hợp lý tại sao tinh cầu này lại đối xử vô cùng đặc biệt với hòn đá nhỏ, năm lần bảy lượt ‘bắt cóc’ cậu ấy.
Và phản ứng thân thiết bất thường của hải quái với hòn đá nhỏ, xem ra cũng có cũng có căn nguyên của nó.
Hải quái dù sao cũng là sinh vật bản địa trên tinh cầu này. Cho dù nó có thể chưa từng tận mắt gặp được một nhân ngư thực sự, nhưng khắp nơi trên tinh cầu này đều tràn ngập hơi thở của tộc nhân ngư. Việc nó cảm thấy thân cận quen thuộc, thậm chí nhận nhầm thành con ruột của mình, rất có thể là bởi vì trên người hòn đá nhỏ có hương vị quen thuộc của tộc nhân ngư.
Long Nham trợn tròn mắt: “Woa đờ mờ, đầu nhi! Nhóc con biến mất rồi!”
“Tôi biết.” Phong Bất Yếm xoa xoa giữa mày: “Đừng ồn, để tôi nghĩ xem phải làm gì.”
Hắn còn đang suy nghĩ thì thiết bị đầu cuối trên cổ tay đột nhiên vang lên một tiếng “ting” nhẹ, là tin nhắn từ ‘Cục đá bảo bối’---
Cục đá bảo bối:【Tui không sao, anh đừng đi tìm tui, tui sẽ tự tìm mọi người.】
Cục đá bảo bối:【Chú ý an toàn.】
Phong Bất Yếm định nhắn lại cho đối phương, nhưng tin nhắn gửi đi vẫn hiển thị gửi thất bại như cũ. Hắn đợi một hồi, nhưng không chờ được tin nhắn thứ ba nào được gửi đến.
Cùng lúc đó, Sở Thời Thời lại một lần bị sương xám ‘bắt cóc’, trước mắt tối sầm đã trở nên sáng rực, phát hiện ra bản thân đã tới một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
Bố cục nơi này thoạt nhìn có vẻ khá tương tự những căn phòng khác trong cung điện, trong lòng Sở Thời Thời thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra lần này ý thức tinh cầu không có ném cậu đi quá xa, ít nhất hiện tại cậu vẫn còn ở trong cung điện.
Sở Thời Thời gửi vài tin nhắn báo bình an cho Phong Bất Yếm, nhưng lại chậm chạp không đợi được hồi âm của đối phương.
“Tiểu Bá, Phong Bất Yếm có nhận được tin nhắn của tui không?” Cậu hỏi.
Linh Linh Bá không quá xác định: “Chúng ta bên này có tín hiệu, nhưng chỗ Phong Bất Yếm thì không, có lẽ……”
Sở Thời Thời thở dài, tắt giao diện nhắn tin, quyết định trực tiếp tự mình đi tìm Phong Bất Yếm.
“Ký, ký ký chủ! Cậu mau quay đầu lại nhìn xem!”
Âm thanh hốt hoảng của Linh Linh Bá đột nhiên vang lên, Sở Thời Thời theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy đang ở phía sau lưng cậu là một quả cầu sương xám nhỏ đang lơ lửng giữa không trung.
Sở Thời Thời: “……”
--- Giỏi ta, làm chuyện xấu xong còn dám ở lại hiện trường gây án?
Quả cầu sương xám nhỏ lắc lư qua lại, như thể đang chào hỏi Sở Thời Thời, sau đó còn tiến gần đến trước mặt, ý đồ muốn dụi dụi thân mật với đối phương một cái.
Sở Thời Thời lập tức nghiêng đầu né tránh, quả cầu sương xám khựng lại giữa không trung, thoáng chốc toát lên vẻ ấm ức khó hiểu.
Sở Thời Thời lập tức nghiêng đầu né tránh, cầu nhỏ sương xám khựng lại, lộ ra một chút oan ức khó hiểu.
“Mày còn ở đó mà oan ức, ta còn chưa oan ức đâu!” Sở Thời Thời lẩm nhẩm lầm nhầm: “Mày có thể đưa ta tới đây, cũng có thể đưa ta quay lại đúng không? Mau đưa ta quay lại!”
Cầu nhỏ sương xám nhẹ nhàng quơ quơ, giống như nghe không hiểu Sở Thời Thời nói gì, lặng lẽ bay về phía trước.
Bay một lúc thì ngừng lại, giống như vừa phát hiện Sở Thời Thời không có đuổi kịp, cho nên lại bay trở lại bên cạnh Sở Thời Thời, nôn nóng sốt ruột vòng vòng xung quanh đối phương.
Sở Thời Thời: “Đưa ta trở về.”
Cầu nhỏ sương xám vẫn vòng vòng xung quanh đối phương như cũ.
Sở Thời Thời: “Không trả ta trở về, ta sẽ không đi với mày.”
Cầu nhỏ sương xám ngừng lại, cơ thể do sương xám dày đặc hình thành khuếch tán ra, trở thành một câu: Bọn họ không sao, cậu đi cùng tôi.
Sở Thời Thời đột nhiên trừng lớn mắt.
Văn tự dùng để viết những lời này là văn tự mà Sở Thời Thời chưa bao giờ thấy qua, nhưng kỳ lạ chính là, cậu vẫn có thể đọc hiểu.
Sương xám biến ảo ra một cánh tay, nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay Sở Thời Thời, giống như muốn kéo cậu đi.
“Để ta nhìn bọn họ, nếu xác nhận bọn họ không có việc gì, ta sẽ đi với mày.” Sở Thời Thời vẫn đứng yên không nhúc nhích như cũ: “Chỉ là chuyện này, mày có thể làm được đúng không?”
Sương xám dừng lại bất động, một lát sau lại lần nữa biến ảo hình thái, lộ ra một chút không tình nguyện mà tạo thành một vòng tròn trước người Sở Thời Thời.
Ở giữa vòng sương xám chập chờn hiện ra dấu vết giống như vệt nước gợn, một lát sau, cảnh tượng của một căn phòng khác xuất hiện ở bên trong.
Nơi này cũng không phải là thư phòng lúc trước Sở Thời Thời đến mà là một gian phòng khác. Nơi này hoàn toàn khác với các phòng khác trong cung điện, bên trong căn phòng này gần như chứa đầy nước, chỉ có một chút không gian ở phía trên là còn chưa bị nước biển bao trùm.
Trong căn phòng rộng lớn, đám người Long Nham Cửu Tùng không rõ tại sao đã biến mất, chỉ còn lại Phong Bất Yếm và con hải quái kia.
Mà lúc này, một người một quái đang giao chiến kịch liệt. Trong căn phòng ngập đầy nước biển, Phong Bất Yếm cũng không không hề mang mặt nạ dưỡng khí, nước biển hạn chế khiến khả năng phát huy của hắn, khiến động tác của hắn bị kiềm hãm không ít.
Đột nhiên, hải quái vung mấy mấy xúc tu thô tráng lên, quật mạnh vào cơ thể Phong Bất Yếm, hất cả người hắn bay ra ngoài, nặng nề đập thẳng vào vách tường.
Phong Bất Yếm bị đập đến hơi mở miệng, phun ra một chuỗi bong bóng khí, hắn cau mày nhắm mắt lại, chậm rãi chìm xuống dưới.
Sở Thời Thời trong lòng căng thẳng: “Cái này gọi là không có việc gì?!”
Sương xám dường như cũng không dự đoán được sẽ là cảnh tượng như thế này, đám sương cuộn tròn thành tầng tầng ở giữa không trung rồi tản ra, không đợi Sở Thời Thời lại mở miệng, nó đã chủ động bao phủ xung quanh người mini tóc vàng thêm lần nữa.
Lần này, Sở Thời Thời được sương xám đưa thẳng vào bên trong căn phòng tràn ngập nước biển, cậu chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy thân ảnh đang tựa vào góc tường dần dần chìm xuống kia.
Trái tim Sở Thời Thời hẫng một nhịp, không kịp suy nghĩ quá nhiều, thân hình của người mini tóc vàng ở trong nước biển lập tức biến đổi, chỉ trong nháy mắt đã từ người mini lớn cỡ lòng bàn tay, trở thành hình thể của một người trưởng thành bình thường.
Mái tóc dài màu vàng kim xõa tung trong nước biển, vây tai màu xanh dương ẩn giữa những lọn tóc, bởi vì cảm xúc dao động, khẽ run rẩy.
Mà bên dưới cơ thể có nửa người trên chẳng khác gì nhân loại, chính là một chiếc đuôi cá màu đại dương thủy quang lân lân cực kỳ xinh đẹp.
*Thủy quang lân lân (水光粼粼): mô tả mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh sáng, thường xuất hiện trong thơ ca để gợi tả cảnh sông hồ thơ mộng.
Đuôi cá ở khẽ đong đưa trong nước tạo ra những gợn sóng mắt thường khó nhìn thấy được. Dưới đại dương, phần vảy xinh đẹp dường như phát sáng, lấp lánh tựa tinh quang.
Tốc độ của nhân ngư ở trong biển cực nhanh, chỉ trong chớp mắt nhân ngư tóc vàng đuôi xanh đã bơi đến bên cạnh Phong Bất Yếm.
Hải quái đã nhận ra sự xuất hiện của nhân ngư, lập tức trở nên ngoan ngoãn, nó dừng hành động công kích lại, thậm chí còn đong đưa xúc tu như muốn đến gần nhân ngư hơn.
Sở Thời Thời tránh đi xúc tu của hải quái, ôm lấy nửa người trên của Phong Bất Yếm, nỗ lực đong đưa đuôi cá, kéo hắn bơi lên trên.
Đầu Phong Bất Yếm tựa lên bờ vai trần trụi bên ngoài của nhân ngư, phần eo thì bị một đôi tay thon dài ôm chặt lấy.
Mà ở nơi Sở Thời Thời không nhìn thấy, nam nhân cậu cho rằng đã lâm vào hôn mê đột nhiên mở mắt, bên trong đồng tử đen nhánh rõ ràng phản chiếu phần đuôi cá màu lam xinh đẹp.
Là nhân ngư ư…?
Đây là… hòn đá nhỏ của hắn sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Thời Thời: Đầu tiên là cái quần, sau đó là cái áo, lần này thì hay rồi, sạch trơn luôn [cá cá mệt mỏi mỉm cười.jpg]
-----
Lời edit: chibi với trưởng thành, cái nào cũng cute hí
Chương Trước
0 Nhận xét