Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 33

 Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế

Chương 33

Sở Thời Thời nhìn nhìn khung cảnh xung quanh, trong một nháy mắt, cậu còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Đây là một mảnh hải vực hoàn toàn xa lạ, những dải rong biển nhỏ dài dưới đáy nhẹ nhàng đong đưa theo dòng nước, xung quanh điểm xuyết vài con sao biển và vỏ sò rực rỡ sắc màu. Chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua một cái cũng thấy được cảnh tượng vô cùng mộng ảo.


Sở Thời Thời nâng tay lên khẽ quơ quơ, cảm giác nước biển mơn trớn nhẹ trên da thịt quá mức chân thật, những gợn nước xao động khi đàn cá bơi lướt qua bên người cũng không giống cảnh trong mơ.

“Tiểu Bá, cậu nói cho tui nghe xem, trong lúc tui ngủ đã xảy ra chuyện gì?” Cậu nghiêm túc hỏi, vẻ mặt đau đớn kịch liệt: “Tàu chìm? Nổ? Hay có chuyện gì khác? Phong Bất Yếm bọn họ đâu rồi?”

“Tàu không chìm, cũng không nổ.” Âm thanh máy móc của hệ thống mang theo chút chần chừ: “Ký chủ, hay là cậu tự mình xem đi.”

Âm thanh máy móc vừa dứt, trước mắt Sở Thời Thời biu một cái liền hiện ra một màn hình ánh sáng nhỏ.

Trên màn hình chính là căn phòng trên chiến hạm của Phong Bất Yếm, Sở Thời Thời liếc mắt một cái liền nhìn thấy bản thân đang ngủ khò khò ngon lành trên gối đầu.

Người mini tóc vàng hai tay ôm góc chăn, một chân gác lên chăn trong tư thế đá bay, một chân còn lại thì hơi co lên đạp lên mép bên ngoài, trông giống như đang biểu diễn kỹ thuật xiếc siêu cấp gì đó.


Sở Thời Thời: “…”

Cậu, cậu, cậu… thật sự ngủ trong tư thế như vậy ngay dưới mí mắt Phong Bất Yếm ư?!

Quá mất mặt rồi QAQ!

Sở Thời Thời gần như không dám nhìn tiếp, nhưng ngay giây tiếp theo, bên trên màn hình đột nhiên xuất hiện một đám sương mù xám dày đặc.

Sương xám xuất hiện từ giữa hư không, lượn lờ hai giây trong phòng, cuối cùng dừng lại bên cạnh người mini đang ngủ say trên gối đầu.

Nếu không phải sương xám không có mắt, Sở Thời Thời suýt nữa đã cho rằng đối phương đang đánh giá cậu.

Sau một lát, sương xám xoay xung quanh người mini tóc vàng vài vòng, cuối cùng bọc toàn bộ người mini vào trong ‘cơ thể’ của nó.

Chờ sau mảnh sương xám dày đặc tan đi, trên giường đã không còn bóng dáng của người mini tóc vàng.

Sở Thời Thời: “……Là sương xám làm? Nó kéo tui ra khỏi phòng rồi, sau đó, ẹc, vứt tui xuống biển?”

Linh Linh Bá ở trong ý thức hải của cậu đau đớn kịch liệt gật đầu: “Chính xác là như vậy, ký chủ.”

Sở Thời Thời: “Phong Bất Yếm nói sương xám là một bộ phận của ý thức do tinh cầu tự mình sinh ra, cho nên, thật chất là viên tinh cầu này, ẹc, bắt cóc tui?”

Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên vài tiếng roẹt roẹt như lỗi mạch điện, có vẻ như cũng rất khó hiểu: “Ừm, hình như là vậy ó…”

“Nó làm vậy để làm gì?” Sở Thời Thời càng thêm khó hiểu: “Cướp của? Cướp sắc? Hay chỉ đơn giản là cảm thấy chơi vui?”

Không ai có thể trả lời vấn đề này của cậu, ít nhất Sở Thời Thời có thể xác định chính là, đối phương dường như cũng không đặc biệt có ác ý lớn với cậu, dù sao thì hiện tại cậu vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì, ngay cả cái quần xà lỏn quý giá nhất trên người vẫn chưa mất.

Người mini tóc vàng lang thang không có mục tiêu mà bơi về phía trước một đoạn, tinh thần lực rải rác toả ra ngoài, nhưng vẫn không cảm ứng được sự tồn tại của đám người Phong Bất Yếm.

Xem ra, ý thức của tinh cầu này đã ném cậu đến một vùng biển rất xa, Sở Thời Thời nghĩ thầm.

“Ý thức của tinh cầu này cũng quá mức nghịch ngợm rồi…” Cậu nhỏ giọng nói thầm một câu, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, bỗng hoảng hốt: “Không xong!”

Linh Linh Bá: “Làm sao vậy, ký chủ?”

“Nếu Phong Bất Yếm phát hiện tui mất tích---” Sở Thời Thời nhíu chặt mày: “Tiểu Bá, ở đây có tín hiệu không? Tui có thể liên lạc với Phong Bất Yếm được không?”

Quang cầu hệ thống vỗ vỗ ngực: “Yên tâm đi ký chủ, sản phẩm của hệ thống, tín hiệu chắc chắn không có vấn đề!”

Sở Thời Thời cân nhắc ngôn ngữ một lúc, soạn tin nhắn gửi cho Phong Bất Yếm:【Tui bị ý thức của tinh cầu bắt cóc, hiện tại mọi thứ vẫn ổn, nhưng đang ở một vùng biển xa lạ, anh có thể gửi toạ độ của chiến hạm cho tui không? Hoặc anh có thể định vị vị trí của hiện tại của tui không?】

Sở Thời Thời đầy cõi lòng chờ mong nhấn nút gửi đi, nhưng mà giây tiếp theo, trên màn hình lại nhảy ra một dấu chấm than siêu bự màu đỏ chói.

【Tín hiệu hiện tại của ngài không tốt, tin nhắn gửi đi thất bại, xin vui lòng thử lại lần nữa.】

Một cá một thống nhìn chằm chằm vào dấu chấm than màu đỏ chói mắt trên màn hình ánh sáng, trong lúc nhất thời đều đồng loạt đơ người.

Sở Thời Thời: “Sản phẩm của hệ thống, chắc chắn không có vấn đề?”

Linh Linh Bá chột dạ đến mức ánh sáng trên người cũng ảm đạm xuống vài phần: “C-có lẽ là bởi vì đang ở dưới biển…”

Sở Thời Thời bừng tỉnh.

Thì ra là không chống nước.

Mức tín hiệu hiển thị trên giao diện hệ thống rất không ổn định, dao động đong đưa qua lại trong khu vực nguy hiểm màu đỏ, thỉnh thoảng lại nhảy lên màu vàng trong nháy mắt rồi lại bay trở về khu vực màu đỏ ngay lập tức.

Sở Thời Thời nâng màn hình nhỏ, hai chân đong đưa qua lại định bơi lên trên mặt biển, nhưng phía trước lại đột nhiên xuất hiện một bóng đen khổng lồ đang nhanh chóng lao về phía cậu với tốc độ chóng mặt.

Hình thể của bóng đen kia vô cùng đồ sộ, rõ ràng hiện tại vẫn còn cách cậu một khoảng rất xa, nhưng Sở Thời Thời lại cảm thấy nước biển xung quanh người đều bởi vì sự xuất hiện của đối phương mà chấn động dữ dội.

“Đó đó đó, đó là cái gì!?” Sở Thời Thời cả kinh lắp bắp: “Hải quái sao?!”

Cậu lập tức quay đầu bỏ chạy, không rảnh lo cái gì mà gửi tin nhắn cho Phong Bất Yếm nữa. Toàn bộ người mini ở trong nước biển ra sức bơi, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn xem đối phương đã đuổi tới chỗ nào rồi một chút.

Bóng đen khổng lồ kia cách cậu càng lúc càng gần, thân hình cũng từ từ dần lộ rõ.

Khổng lồ, thậm chí còn lớn hơn cả chiến hạm của Phong Bất Yếm, đám xúc tu thô to giương nanh múa vuốt vung vẩy dữ tợn, còn có đôi mắt đỏ ngầu loé hồng quang trong nước biển…

Sở Thời Thời ở trong đầu thét chói tai: “Cứu mạng với, sao lại có hải quái đáng sợ như vậy aaa--”

Lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng này, Linh Linh Bá cũng thét chói tai theo: “Ký chủ mau chạy đi a a a---”

Mắt thấy hải quái cách cậu càng ngày càng gần, Sở Thời Thời trong lòng biết bản thân tuyệt đối không có khả năng bơi nhanh hơn sinh vật khổng lồ này, trong lúc cấp bách, cắn răng nói: “Tiểu Bá! Mau thả vỏ trứng!!”

Chạy thì chắc chắn là chạy không thoát, chỉ còn cách trốn đi đánh cược một phen.

Vỏ trứng trống rỗng đột nhiên xuất hiện giữa lòng biển rộng, người mini tóc vàng nhanh chóng chui vào bên trong, lạch cạch một tiếng khép vỏ trứng lại, nín thở len lén nhìn ra bên ngoài.

Vỏ trứng ở trong nước lắc lư rồi dần dần chìm xuống, cuối cùng ịn lên lớp bùn cát dưới đáy biển.

Sở Thời Thời vận khí không tệ, vỏ trứng vừa vặn rơi xuống giữa một đám rong biển. Những sợi rong rậm rạp che khuất hình dáng của vỏ trứng khiến lớp vỏ trắng muốt trong nháy mắt đã trở nên khó phát hiện.

“Không nhìn thấy tui không nhìn thấy tui không nhìn thấy tui…” Sở Thời Thời chắp tay trước ngực cầu nguyện.

Âm thanh máy móc của Linh Linh Bá đột nhiên vang lên: “Ký ký ký chủ! Nó nó nó lại đây!!!”

Sở Thời Thời: “…”

Không cần nhắc!

Cậu cũng thấy!!!

Hải quái khổng lồ múa may xúc tu lao thẳng tới, dừng lại ngay phía trên vị trí quả trứng đang ẩn nấp.

Trong vỏ trứng, Sở Thời Thời nín thở, mọi tế bào trên cơ thể đều kêu gào cậu phải chạy trốn ngay, nhưng lỡ như đối phương vẫn chưa phát hiện ra cậu mà lúc này lại hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại càng có khả năng tự chuốc họa vào thân.

Hải quái khổng lồ lơ lửng phía trên đám rong biển rậm rạm, đồng tử đỏ tươi quét qua quét lại quanh đám rong, đầu lớn dữ tợn lắc lư trái phải một hồi, sau đó tầm mắt đột nhiên dừng lại ngay chính vị trí của quả trứng.

Xúc tu vừa thô to vừa dài ngoằng còn lốm đốm giác hút vươn ra, cào nhẹ vài cái phía trên rong biển, nhanh chóng khiến cho vỏ trứng ở dưới lộ ra bên ngoài.

Trước mắt Sở Thời Thời tối sầm lại, là do xúc tu kia đã gắt gao siết chặt lấy toàn bộ quả trứng.

“Xin lỗi nhé Tiểu Bá, có lẽ tui không thể tiếp tục đồng hành với cậu được nữa rồi.” Người mini tóc vàng bẹp một cái nằm gục xuống hồ nước trong vỏ trứng, thở dài: “Nhiệm vụ lần sau nhớ rõ đừng tìm một ký chủ không có chí tiến thủ như tui nữa nha.”

Âm thanh máy móc của Linh Linh Bá tràn ngập tiếng nhiễu điện chói tai: “Ký ký chủ cậu đừng nói như vậy mà huhuhuhu!”

Sở Thời Thời tuyệt vọng nhắm mắt lại, không muốn phải nhìn cảnh tượng hải quái này sẽ làm gì mình.

Nhưng mà thời gian trôi qua từng giây từng phút, hải quái vẫn không có động tĩnh.

Sở Thời Thời thầm nói muốn gi.ết muốn xẻo hay vẫn là muốn ăn thì làm một lần cho thống khoái đi chứ, cậu buồn bực mở to mắt, lại phát hiện hải quái không chỉ không định ăn cậu mà thậm chí còn cẩn thận dè dặt dùng xúc tu che chở vỏ trứng, giúp vỏ trứng chắn đi các rạn san hô và rong biển, vân vân... trên đường.

Mà tròng mắt màu đỏ tươi thỉnh thoảng nhìn về phía quả trứng, bên trong vậy mà mang theo một chút cảm giác từ ái.

Sở Thời Thời: “……”

Có phải đầu óc cậu có vấn đề rồi không? Sao lại cảm thấy con hải quái này toàn thân đều tràn ngập… Tình thương của mẹ?!

Một xúc tu của hải quái gắt gao bọc chặt quả trứng, dùng tốc độ kinh người xuyên qua chỗ sâu trong đáy biển, cuối cùng dừng lại bên một dãy đá ngầm to lớn.

Những tảng đá ngầm này có hình dạng khá kỳ dị, bốn phía xung quanh méo mó dị thường, nhưng chính giữa lại có một hang động trống rỗng rất lớn.

Hải quái thật cẩn thận để trứng vào bên trong, xúc tu nhòn nhọn kéo vài mảnh lá rong biển ở kế bên qua che lại huyệt động.

Sở Thời Thời: “……”

Cậu nhìn mấy quả trứng khổng lồ trắng đến chói mắt ở xung quanh, nhất thời không biết nói gì.

“Nó đây là…… Tưởng tui là nhãi con của mình?” Sở Thời Thời có chút không thể tin được mà lẩm bẩm: “Sao lại có thể như thế?”

Âm thanh máy móc của Linh Linh Bá thoáng bình tĩnh trở lại: “Có lẽ…… là như vậy.”

Một cá một thống trầm mặc nhìn nhau.

Linh Linh Bá an ủi nói: “Nhìn theo hướng tích cực mà nói, ký chủ, ít nhất thì hải quái tạm thời sẽ không gi.ết cậu.”

“Cậu nói đúng.” Sở Thời Thời len lén hé một khe nhỏ trên vỏ trứng nhìn thoáng ra bên ngoài, lại nhanh chóng rụt lại: “Nhưng cậu không cảm thấy, con hải quái này hình như có hơi…”

Cậu chỉ chỉ vào mắt mình, không nói chính xác tính từ miêu tả cuối cùng kia.

Nơi này hiển nhiên là sào huyệt ấp trứng của hải quái, Sở Thời Thời liếc mắt một cái nhìn lại, sào huyệt hẳn là có ba quả trứng, thêm cậu nữa thì tổng cộng là bốn quả.

Nhưng mà…… Con hải quái này chẳng lẽ không nhìn ra, tuy rằng cậu cũng là trứng, nhưng tuyệt đối không có khả năng là nhãi con của nó sao?!

Trứng của nó thì to đùng, trong khi cậu chỉ bé tí tẹo thế này!

“Nó thật sự không cảm thấy không đúng chỗ nào sao?” Sở Thời Thời lo lắng sốt ruột: “Lỡ như nó đột nhiên nhận ra tui không phải nhãi con của nó, vậy thì chẳng phải tui thật sự sẽ tèo à?”

Linh Linh Bá cũng cảm thấy lo lắng.

Hải quái thân hình khổng lồ vẫn đang canh giữ ở bên ngoài sào huyệt, xúc tu thật lớn nhẹ nhàng đong đưa theo nước biển ở xung quanh, giống như là đang bảo vệ những quả trứng này.

--- Đối phương đang đưa lưng về phía sào huyệt.

Sở Thời Thời nhẹ nhàng hít vào một hơi, duỗi tay đẩy nhẹ vách trong vỏ trứng, định nhân lúc lực chú ý của đối phương không ở trên người mình, lén lút trốn đi.

Quả trứng trắng muốt thật cẩn thận lăn tròn, bên trên vẫn còn dính vài miếng lá rong biển, lóc cóc lóc cóc lăn ra khỏi sào huyệt, lặng yên không một tiếng động đáp xuống lớp bùn đất dưới đáy.

Sở Thời Thời ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rất tốt, dường như nó đang chợp mắt nghỉ ngơi, không hề phát hiện ra cậu.

Cậu hít sâu một hơi, tiếp tục cố gắng lăn đi xa hơn, một mét, hai mét, năm mét……

Khi ngang qua một khối bùn đất, trong lòng lại đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác kỳ lạ.

Sở Thời Thời khẽ a một tiếng, cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

Bên dưới lớp bùn đất hơi mỏng nơi quả trứng đang dừng lại lộ ra một thứ trông giống như cục đá, trên bề mặt đá mơ hồ hiện lên dấu vết của một loại trận pháp kỳ quái gì đó.

Linh Linh Bá hỏi: “Ký chủ, sao vậy?”

Sở Thời Thời chần chờ nói: “Không biết, chính là cảm giác có hơi…… Quen thuộc?”

Nhưng không đợi Sở Thời Thời kịp nhìn kỹ, quả trứng đã đột nhiên bị nhấc bổng lên.

Hải quái đang nghỉ ngơi không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, xúc tu một lần nữa vươn ra tóm lấy ‘nhãi con’ không nghe lời chạy loạn khắp nơi ôm trở về sào huyệt.

Sở Thời Thời: “……”

Rất tốt.

Uổng phí công sức.

Lần này, hải quái rõ ràng trông chừng sào huyệt càng chặt chẽ hơn.

Sở Thời Thời không tìm được cơ hội chuồn ra ngoài, chỉ có thể gửi hy vọng vào tín hiệu trong kênh hệ thống, hy vọng có thể liên lạc được với Phong Bất Yếm.

Sở Thời Thời:【Phong Bất Yếm.】

Dấu chấm than màu đỏ.

Sở Thời Thời:【Tui bị hải quái bắt về sào huyệt rồi.】

Dấu chấm than màu đỏ.

Sở Thời Thời:【Hình như nó tưởng tui là trứng của nó.】

Vẫn là dấu chấm than màu đỏ.

Sở Thời Thời thử gửi đi mấy chục tin nhắn, nhưng tất cả đều lấy kết quả thất bại chấm dứt.

Cậu thở dài, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy buồn bực, vì thế giống như trút giận mà nhắn vào khung chat:【Tui quỳ xuống dập đầu với mấy người một cái được chưa! Làm ơn làm phước thương xót để tin nhắn gửi đi giùm cái đi mà a a a!!!】

Dấu chấm than màu đỏ... Dấu chấm than màu đỏ không xuất hiện!

Cột sóng tín hiệu từ màu đỏ chuyển sang màu vàng, tin nhắn thành công gửi đi.

Sở Thời Thời: “…”

Cậu nhanh chóng nhấn nút thu hồi, ý đồ giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà phía đối diện hiển nhiên đã thấy tin nhắn cậu gửi tới:【Cũng không cần phải làm đại lễ như vậy đâu, hòn đá nhỏ.】

Sở Thời Thời: “…”

Trời ơi.

Đây chính là định luật tin nhắn “thu hồi chắc chắn sẽ bị nhìn thấy" sao?

Người mini tóc vàng ôm mặt, chỉ cảm thấy bên trên đang nóng bừng bừng: “Tiểu Bá, cậu nói thiệt cho tui biết đi, có phải cậu cố ý không?”

Linh Linh Bá đại kinh thất sắc: “Ký chủ! Bổn hệ thống thật sự không hề làm gì hết!”

Phong Bất Yếm:【Hòn đá nhỏ, cậu hiện tại đang ở đâu? Tình hình thế nào?】

Phía đối diện dường như cũng không có ý định nắm mãi không buông, Sở Thời Thời thở phào nhẹ nhõm một cái nhỏ, đơn giản kể lại chuyện của sương xám cùng với tình huống hiện tại một lần.

Sở Thời Thời:【Tui không biết vị trí chính xác của mình, anh có thể thử định vị tui được không? Hải quái vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, tui không ra được.】

Cậu thậm chí còn chụp một tấm ảnh trong sào huyệt, ở chính giữa ba quả trứng khổng lồ kẹt một quả trứng nhỏ xíu, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Sở Thời Thời:【Đầu gấu trúc: tui ấm ức nhưng tui không nói.jpg】

Phong Bất Yếm:【Được, giao cho tôi.】

Phong Bất Yếm:【Tôi sẽ tìm được cậu.】

Chỉ ngắn ngủn hai câu, lại khiến cho Sở Thời Thời có cảm giác vô cùng an toàn, trong nháy mắt cũng trở nên an tâm không ít.

Giao diện trên màn hình đột nhiên nhảy ra yêu cầu liên lạc, Sở Thời Thời ấn nút chấp nhận, sau đó liền nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên: “Hòn đá nhỏ, giữ cuộc gọi, đừng nói gì cả.”

Không nói gì, hẳn là để tránh bị hải quái nghe thấy, Sở Thời Thời trả lời lại trong khung chat:【Được.】

Không thể không nói, khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Phong Bất Yếm, Sở Thời Thời cảm thấy một tia lo lắng cuối cùng trong lòng mình cũng tan đi, trái tim đang treo lên trong nháy mắt đã hoàn toàn rơi xuống.

Cậu thậm chí còn lôi ra một cái bánh bao trắng bự từ trong không gian hệ thống đã gửi vào lúc trước, vừa nghe giọng Phong Bất Yếm vừa gặm bánh bao lót dạ.

Lúc trước bị say tàu nên cậu gần như nôn hết sạch sẽ mọi thứ trong bụng, bây giờ đã sớm đói đến hoa mắt chóng mặt.

Thái độ của hải quái không rõ, lỡ như lát nữa nó không chịu thả cậu đi thì cậu nhất định phải bổ sung thể lực để nghênh đón một hồi đại chiến cùng Phong Bất Yếm.

Đương nhiên, chủ lực chiến đấu vẫn là Phong Bất Yếm, cậu chỉ cần phụ trách chạy thoát và trốn kỹ là được.

Có giọng nói của Phong Bất Yếm bên cạnh, Sở Thời Thời cảm thấy thời gian chờ đợi dường như cũng không còn gian nan như vậy nữa.

Cậu nghe thấy tiếng Phong Bất Yếm tiến vào khoang điều khiển, chuyển chế độ lái tự động của chiến hạm thành hình thức điều khiển thủ công, cũng tự mình lái chiến hạm đến vị trí của cậu.

Mỗi một chỉ thị của hắn đều rõ ràng rành mạch, mang theo sự trầm ổn quen thuộc khiến người an tâm, thỉnh thoảng còn xen vào một câu dò hỏi, hỏi thăm tình hình của người mini tóc vàng ở đầu bên kia điện thoại như thế nào.

Sở Thời Thời vui vẻ thoải mái mà gặm màn thầu, giọng nói trầm thấp vẫn luôn vang lên bên tai, ngứa ngáy đến mức vây tai cậu cũng đều có chút khống thể khống chế mà muốn lộ ra.

Trên đời này có vài người chính là có ma lực như vậy, cho dù không ở bên cạnh nhưng chỉ cần một cuộc gọi, một hai câu nói với âm thanh quen thuộc truyền ra từ trong điện thoại cũng có thể khiến người khác cảm thấy cho dù xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng, hắn đều có thể giải quyết.

Sở Thời Thời nghĩ thầm, Phong Bất Yếm chắc chắn chính là kiểu người như vậy.

Không biết qua bao lâu, Sở Thời Thời nghe thấy giọng nói trầm thấp của người ở đầu bên kia điện thoại: “Tôi tìm thấy cậu rồi, hòn đá nhỏ.”

Người mini tóc vàng đang dựa vào vách trong của vỏ trứng mơ màng sắp ngủ đột nhiên giật mình một cái, lập tức trở nên tỉnh táo.

Cậu ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài, không nhìn thấy bóng dáng Phong Bất Yếm đâu, nhưng lại phát hiện hải quái vẫn luôn cuộn tròn xúc tu ghé vào bên cạnh sào huyệt đột nhiên động đậy.

Hải quái ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía xa xa.

Sở Thời Thời cũng nhìn theo hướng hải quái đang nhìn, qua một lúc lâu sau, cuối cùng cũng thấy được mấy bóng người trong nước biển.

Năm thân ảnh đang mặc đồ lặn, Sở Thời Thời liếc mắt một cái liền nhận ra, người đang di chuyển trước nhất chính là Phong Bất Yếm.

Cùng lúc đó, Phong Bất Yếm cũng rõ ràng mà nhìn thấy hải quái ở phía bên kia, đó chính là dị thú khổng lồ đã di chuyển về phía chiến hạm lúc trước nhưng chưa kịp đánh nhau thì đã hoả tốc bỏ đi.

Kết quả sau khi hòn đá nhỏ bị ý thức tinh cầu bắt cóc, cuối cùng vẫn là trời xui đất khiến mà đụng phải con hải quái này sao?

Năm người Phong Bất Yếm dừng lại trước mặt hải quái, Long Nham hỏi hắn: “Đầu nhi, trực tiếp tiến lên đánh nhau đúng không?”

“Không, trước đợi đã.” Phong Bất Yếm lại nói: “Nó cách sào huyệt quá gần, nếu đánh nhau ở chỗ này, hòn đá nhỏ có khả năng sẽ bị ảnh hưởng.”

Hơn nữa…… Hải quái kia dường như không có ác ý với bọn họ.

Vị trí của năm người bọn họ cách hải quái rất gần, đối với dị thú cấp S khác thì đã sớm chủ động phát động công kích bởi vì cảm thấy lãnh địa của nó bị người khác xâm lấn.

Nhưng động tác lớn nhất của hải quái này chỉ là từ ghé vào đáy biển chuyển thành đứng thẳng người dậy, một chút dấu hiệu muốn công kích cũng không có.

Dị thú cấp S ít nhiều gì cũng có được một chút trí tuệ, có thể giao tiếp với nhân loại.

Phong Bất Yếm quyết định thử tiến hành thương lượng cùng đối phương trước.

Hắn nhấn hai lần trên mặt nạ dưỡng khí, để cho âm thanh của mình khuếch tán ra xa: “Xin chào.”

Đầu khổng lồ của hải quái nghiêng nghiêng, nâng xúc tu một bên lên hơi hơi đong đưa, giống như đang chào hỏi lại bọn họ.

Ánh mắt An Tư sáng lên: “Hình như thật sự có thể câu thông.”

Phong Bất Yếm tiếp tục nói: “Xin hỏi có thể trả đồng bạn lại cho chúng ta không? Cậu ấy bị ngươi xem thành trứng của mình, hiện tại đang ở trong tổ của ngươi.”

Hải quái nghiêng đầu sang hướng khác, như thể đang cố gắng lý giải câu nói của Phong Bất Yếm, cũng giống như đang xem xét xem lời nói của đối phương là thật hay giả.

Phong Bất Yếm tiếp tục dẫn dắt: “Ngươi có thể đếm lại số lượng trứng thử xem, có phải nhiều hơn lúc trước một quả không?”

Hải quái dường như nghe hiểu lời Phong Bất Yếm nói, nó nghiêng người, dùng một cái xúc tu thô to gạt lớp rong biển bên ngoài sào huyệt ra, một cái xúc tu khác thì nhẹ nhàng chỉ chỉ, giống như đang thật sự đếm đếm.

Một, hai, ba, bốn… Một, hai, ba, bốn…

Cơ thể quái vật khổng lồ cứng lại, tròng mắt đỏ tươi lộ ra một chút mờ mịt có thể thấy được bằng mắt thường.

Hình như… Thật sự nhiều thêm một quả?

Một cái xúc tu của hải quái vươn vào trong tổ, nhẹ nhàng khều khều mấy quả trứng kia, như là đang phân biệt xem quả trứng nào là quả dư ra.

Phong Bất Yếm nhắc nhở nó: “Quả nhỏ nhất---”

Nhưng mà hắn còn chưa kịp dứt lời, hải quái đã ôm một quả trứng từ trong sào huyệt ra, xoay người dùng sức ném trứng về phía Phong Bất Yếm.

Phong Bất Yếm nhìn quả trứng còn to hơn cả mình bị ném tới đây: “……”

Bị lưu lại bên trong sào huyệt, không hề bị ném ra bên ngoài - Sở Thời Thời: “……”

Ném nhầm rồi!

Nhầm rồi a a a!!!

Ngươi mẹ nó vừa quăng chính là con của mình đấy!!!

Long Nham tiến lên một bước, tiếp được quả trứng khổng lồ: “Đây đây đây--- đầu nhi, trứng của anh bị đút thuốc tăng trưởng à? Sao mới có nửa ngày không gặp đã lớn như thế này rồi?!”

Phong Bất Yếm có chút đau đầu mà xoa xoa giữa mày.

Đối phương quả thật khá dễ nói chuyện, thậm chí khi đối mặt với bọn họ còn có một chút thiện ý. Thứ duy nhất không tốt lắm chính là, đối phương có linh tính, nhưng chỉ số thông minh hình như không quá cao.

Hắn nhận lấy quả trứng từ tay Long Nham, bơi thêm một đoạn về phía hải quái: “Quả trứng này không phải đồng bạn của chúng ta, đây là con của ngươi.”

Hải quái nghiêng đầu.

Phong Bất Yếm chỉ chỉ vào phía trên sào huyệt: “Quả trứng kia mới đúng.”

Lúc này, Sở thời thời đã chủ động lăn ra khỏi sào huyệt, thấy hải quái quay đầu lại nhìn qua, cậu đánh bạo xốc vỏ trứng lên, vẫy vẫy tay chào hỏi đối phương: “Hế nhô.”

Hải quái: “……?”

Nó nhìn người mini tóc vàng bên trong vỏ trứng, lại nhìn quả trứng to đã một lần nữa trở lại xúc tu của mình, đầy mặt viết rõ mấy chữ không thể tin nổi.

Sở Thời Thời trong lòng còn có chút nhút nhát, cậu để hệ thống thu hồi vỏ trứng, nỗ lực đong đưa hai chân bơi về phía Phong Bất Yếm.

Ngoài ý muốn liền đột ngột xảy ra trong nháy mắt này!

Khi người mini tóc vàng bơi ngang qua một một bãi đất bùn nào đó, phiến đá bị che giấu bên dưới bùn đất đột nhiên phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt.

Tiếng ầm ầm to lớn từ chỗ sâu trong lòng đại dương vọng lên, một mảnh bùn đất dưới chân đột ngột sụp xuống, đáy biển vốn bằng phẳng trong nháy mắt xuất hiện một hố đen sâu thẳm không thấy đáy! Một lực hút vô cùng mãnh liệt trào ra từ trong hố, cắn nuốt Sở Thời Thời đi ngang qua vào trong.

Trong lòng Phong Bất Yếm lộp bộp một chút: “Hòn đá nhỏ!”

Hắn không hề có một chút do dự nào, lập tức lao tới miệng hố, để mặc bản thân bị hút vào bên trong với đối phương.

Chỉ trong nháy mắt, bóng tối nuốt chửng mọi thứ đã tan đi, lực hút dần dần giảm bớt, thay vào đó chính là cảm giác mất trọng lực khi rơi tự do.

Phong Bất Yếm cố gắng ổn định thân hình giữa không trung, lam quang từ dị năng bao bọc lấy cơ thể để hắn có thể vững vàng tiếp đất an toàn.

Nơi này dường như là một tòa kiến trúc ngầm dưới đáy biển, mọi nơi trong đại điện đều mang theo một loại hơi thở cổ xưa, những họa tiết trang trí trên vách tường xung quanh thậm chí có không ít chỗ đã bị hư hại, nhưng không khó để nhìn ra bố cục và trang hoàng nơi này vốn dĩ có bao nhiêu hoa lệ.

Càng kỳ lạ chính là, rõ ràng là ở dưới đáy đại dương, nhưng trong tòa đại điện này lại không hề có một chút nước biển, nhìn qua không khác gì kiến trúc trên mặt đất.

Sau khi đứng vững thân thể, Phong Bất Yếm không kịp nhìn kỹ cảnh tượng xung quanh đã tìm kiếm bóng dáng kim sắc nhỏ bé kia trước.

“Hòn đá nhỏ?” Phong Bất Yếm tháo mặt nạ ra để tầm nhìn của mình càng thêm mở rộng: “Hòn đá nhỏ! Cậu ở đâu?!”

Sau vài lần gọi, rốt cuộc có một tiếng trả lời yếu ớt từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Tui ở đây……”

Trong giọng nói mang theo một chút run rẩy rất nhỏ, Phong Bất Yếm ngẩng đầu theo âm thanh nhìn lại, cuối cùng ở một nơi cách mặt đất ước chừng ba bốn mét nhìn thấy một bóng dáng kim sắc nho nhỏ.

Người mini tóc vàng đang lơ lửng giữa không trung, phía sau là một pho tượng cao lớn đứng sừng sững, pho tượng cổ xưa đã lâu lắm không được tu bổ, trên thân đã mọc đầy rong rêu và san hô.

Mà lúc này, cổ áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình của người mini bị một nhánh san hô móc lấy, cả người đung đưa lúc ẩn lúc hiện loạng choạng như sắp rơi giữa không trung.

Phong Bất Yếm trong lòng buông lỏng: “Cậu đừng nhúc nhích, tôi tới---”

Lời còn chưa dứt, người mini tóc vàng liền vèo một chút trượt ra khỏi quần áo. Phong Bất Yếm phản ứng cực nhanh, vươn tay tiếp được từ nhóc con rơi xuống từ giữa không trung.

Sở thời thời có chút ngốc.

Cậu ngửa đầu lên nhìn thoáng qua nhánh san hô vừa mới giữ mình lại, một cái áo thun trắng in hình đầu gấu trúc rất quen mắt vẫn còn treo lủng lẳng trên đó, lúc ẩn lúc hiện, cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh.

Áo… còn ở trên đó?

Vậy, vậy cậu…?

Sở Thời Thời hậu tri hậu giác mà cúi đầu, nhìn thoáng qua cơ thể mình. Quần đùi hoa bự vẫn còn trên người, dép lào bãi biển cũng còn, nhưng áo thun…… Áo thun không có.

Tiếng ho nhẹ của Phong Bất Yếm từ trên đỉnh đầu truyền đến, trong thanh âm mang theo ý cười rõ ràng.

Sở Thời Thời: “……”

Bây, bây giờ che ngực lại còn kịp khum?

QAQ.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Thời Thời: [Muốn nói lại thôi.jpg] [Nghẹn ngào đau thương.jpg] [Nước mắt lưng tròng, bỏ chạy mất.gif]



-----

Đăng nhận xét

0 Nhận xét