Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 32
Quần… rớt?
Phong Bất Yếm theo bản năng hạ mắt xuống, nhìn về phía nửa thân dưới của người mini tóc vàng.
Áo thun rộng thùng thình không vừa người lúc này đã bị nước ngấm ướt, nhăn nhum nhúm dính sát vào người, phần vạt áo thật dài gần như rũ đến tận đầu gối, xuống thêm chút nữa là hai bụng chân nhỏ thẳng tắp.
Giống như lúc trước hắn nhìn thấy ở trong nước, quả thật không còn cái quần bãi biển màu sắc rực rỡ đặc biệt bắt mắt kia đâu cả.
Nhận ra tầm mắt của Phong Bất Yếm, Sở Thời Thời tức khắc càng thêm không được tự nhiên, cảm giác ngượng ngùng theo cổ lan rộng, vành tai mượt mà giống như đúc với nhân loại piu một cái biến thành vây tai màu lam, dưới ánh trăng chiếu rọi, trông như thể đang phản xạ lưu quang.
Phong Bất Yếm hơi hơi sửng sốt: “Tai cậu……”
“Anh, anh anh……” Sở Thời Thời lắp bắp, một tay lôi kéo vạt áo ở dưới, một tay nâng lên định che lại vây tai, nhưng làm thế nào cũng không thể đồng thời che chắn được hết: “Anh đừng có nhìn tui…”
Sở Thời Thời quả thực cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chớt.
Hỏi thử từ xưa đến nay có con cá nào bơi bơi một hồi lại bơi mất quần không chứ!
Phong Bất Yếm cố nhịn xuống, nhưng vẫn là không nhịn được, khóe miệng nhếch lên: “Được, tôi không nhìn.”
Người mini tóc vàng lại rụt rụt xuống mặt nước, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt từ mũi trở lên ở ngoài.
Đôi mắt xanh lam xinh đẹp trong sáng lại rực rỡ hơn cả đại dương nhìn hắn, miệng mấp máy vài lần dưới mặt nước, sau đó ùng ục ùng ục thổi ra một chuỗi bong bóng nước.
Sở Thời Thời lại trồi lên trên thêm một tí xíu, lộ ra miệng, rầu rĩ lẩm bẩm: “Cũng, cũng không cho cười!”
Không nói thì thôi, vừa nghe xong câu này, Phong Bất Yếm liền cảm thấy càng muốn cười hơn: “Được, tôi không cười.”
Hắn ho khan một tiếng để chặn lại ý cười, quay đầu đi, tránh bị đối phương nhìn thấy độ cong khóe miệng có chút càn rỡ của mình.
Sở Thời Thời mím môi, lặn toàn bộ cá xuống đáy biển, trên mặt nước chỉ còn lại một chuỗi bong bóng ùng ục ùng ục, rất nhanh liền không còn động tĩnh gì nữa.
Cậu thật sự muốn đào một cái hố dưới đáy biển, chui vào trong rồi tự chôn sống bản thân luôn cho rồi.
Cũng may Phong Bất Yếm tuy rằng nhịn cười không được nhưng động tác thì một chút cũng không hề lơ là. Hắn mò mẫm một hồi trong mặt nước đen như mực, vậy mà thật sự tìm được cái quần cộc hoa hoè bự đã trôi đi của Sở Thời Thời.
Phong Bất Yếm đứng dậy, dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp một cái quần short hoa hoè ướt nhèm nhẹp đang không ngừng nhỏ nước tí tách: “Hòn đá nhỏ, tìm được rồi.”
Người mini tóc vàng một lần nữa từ trong nước ló đầu lên, vươn tay nhanh chóng tiếp nhận quần cộc, hai mắt lại liếc về phía nam nhân cao lớn trước mặt.
Phong Bất Yếm ngầm hiểu, xoay người lại: “Tôi không nhìn tôi không nhìn, hai mắt đều đang nhắm lại đây!”
Sở Thời Thời khẽ run run vây tai, luống cuống tay chân nhanh chóng mặc quần vào.
May mà trong bộ đồ bốn món lúc nãy mua trong Thương Thành hệ thống có kèm theo một quần lót nho nhỏ. Nếu không…
Sở Thời Thời rùng mình một cái, chỉ mới nghĩ đến cảnh tượng tàn khốc kia thôi đã thấy muốn sụp đổ.
Mặc quần áo xong, cậu được Phong Bất Yếm nâng trong lòng bàn tay, nhưng hắn không lập tức đặt cậu vào túi áo hay lên vai.
Người mini vừa mới từ dưới nước đi lên, toàn thân ướt nhèm nhẹp. Dù nhiệt độ trên hòn đảo nhỏ này cũng không quá thấp, nhưng gió đêm vẫn lạnh căm căm, thổi qua da khiến người khác không nhịn được hơi rụt rụt cổ.
Phong Bất Yếm một tay nâng người mini, một tay khác khẽ khàng che phía trên, chắn đi phần lớn gió biển cho đối phương.
Chờ khi hai người trở lại doanh địa, Sở Thời Thời đã ổn định cảm xúc của mình, đôi vây tai màu lam cũng biến trở về hình dạng lỗ tai của nhân loại như cũ.
Mọi người đã dọn dẹp xong tàn cuộc sau bữa tối, đang tụm năm tụm ba ngồi xung quanh đống lửa trại, tiếng cười đùa khiến hòn đảo nhỏ tĩnh lặng này mang theo một chút hơi thở náo nhiệt, như thể đang mở một bữa tiệc lửa trại.
Phong Bất Yếm liếc mắt một cái liền nhìn thấy mấy người Long Nham, hắn nâng người mini tóc vàng ngồi ở vị trí mà bọn họ để lại cho mình, mở lòng bàn tay, lộ ra nhóc con đang co ro thành một nắm ở trong.
An Tư khẽ kinh hô một tiếng: “Sao lại thế này? Sao lại ướt nhẹp vậy? Té xuống biển?”
Sở Thời Thời theo bản năng rụt người về sau, nhưng lòng bàn tay đang đỡ cậu lại kịp thời truyền đến độ ấm khiến người an tâm. Cậu mím môi, lấy hết can đảm trả lời: “Không phải té xuống biển, là bơi một lát.”
Cửu Tùng kéo một cái ghế đẩu nho nhỏ tới bên cạnh đống lửa: "Có muốn lại đây hong khô không?"
Người mini trong lòng bàn tay hơi động đậy, Phong Bất Yếm cúi đầu, chạm phải đôi mắt xanh biếc phản chiếu lại ánh sáng từ đống lửa trại ấm áp: "Phơi khô quần áo đi, ướt sũng như vậy dễ sinh bệnh."
Sở Thời Thời gật gật đầu, giây tiếp theo đã bị Phong Bất Yếm đặt lên trên chiếc ghế đẩu nhỏ.
Người mini tóc vàng ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế đẩu nhỏ, giống như sợ ngọn lửa ấm áp dễ chịu hong khô không đều, còn đặc biệt nâng hai tay lên để diện tích hấp thụ nhiệt lớn hơn một chút, ghế đẩu nho nhỏ ghế dưới sự phụ trợ của cậu có vẻ to hơn rất nhiều.
Không có một cô gái nào có thể cưỡng lại một người mini đáng yêu như vậy. Hai người An Tư và Thanh Âm nhìn đến không chớp mắt, đột nhiên nghe thấy một tiếng ho khan đầy ẩn ý.
Cả hai không hẹn mà đồng loạt rụt rụt cổ, lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
Sở Thời Thời bị lửa trại nướng đến cả người nóng ran, quần áo mặt trước rất nhanh đã được hong khô, cậu liền xoay người lại, bắt đầu hong mặt sau cùng với mái tóc ướt dầm dề.
Phong Bất Yếm liếc đối phương mấy lần, không biết sao lại liên tưởng đến cá khô nướng.
Hắn tiện tay nhặt một nhánh cây lên, phủi sạch tro bụi ở trên rồi đưa cho Sở Thời Thời, thấp giọng dụ dỗ: "Nào, hòn đá nhỏ, ôm cái này."
Sở Thời Thời không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiếp nhận nhánh cây ôm vào ngực. Đôi mắt xanh lam nhìn Phong Bất Yếm, như thể đang hỏi ‘làm gì đó’.
Phong Bất Yếm móc thiết bị đầu cuối ra, chụp cho cậu một bức ảnh cận cảnh.
"Nhìn như vậy càng thấy giống hơn." Hắn bật cười.
Sở Thời Thời ngơ ngác hỏi: “Giống cái gì?”
Phong Bất Yếm cười tủm tỉm nói: “Giống cá khô nướng.”
Sở Thời Thời: “……”
“Hắn thật quá đáng.” Sở Thời Thời ở trong đầu lẩm nhẩm lầm nhầm: “Quá đáng thật sự, sao có thể nói tui giống cá khô nướng chứ?”
Linh Linh Bá không lên tiếng.
Thật ra thì, nó cũng cảm thấy có chút giông giống.
------
Đêm đầu tiên đặt chân lên tinh cầu mới, mọi người đều có một giấc ngủ ngon.
Sáng hôm sau, khi Sở Thời Thời tỉnh dậy, giường đệm trong lều trại lâm thời đã trống không, Phong Bất Yếm dậy trước cậu một bước, cũng đã đi ra ngoài.
Bên cạnh có một màn hình ánh sáng nhỏ, trên đó là lời nhắn Phong Bất Yếm viết xuống để lại.
【Dụng cụ rửa mặt đã chuẩn bị tốt, đặt trên bệ thấp trong nhà vệ sinh, cậu có thể với tới. Tôi ở ngay bên ngoài lều trại, rửa mặt xong nhớ rõ ra ngoài tìm tôi.】
Phía dưới lời nhắn còn dán một cái meme đầu gấu trúc dễ thương, đầu gấu trúc đen trắng nở một nụ cười rực rỡ xinh đẹp: Buổi sáng thức dậy, ôm lấy mặt trời.jpg
Sở Thời Thời chớp mắt mấy cái, hoàn toàn tỉnh táo.
Lời nhắn này... sao lại có cảm giác giống như cái gì kia, giống như vợ chồng già quá vậy?
Khuôn mặt nhỏ của người mini tóc vàng đỏ lên, vội vàng ôm lấy ly nước đặt trên đầu giường, ùng ục ùng ục uống mấy ngụm nước đầy, cố đè xuống suy nghĩ kỳ lạ đột nhiên lóe lên trong đầu.
Lúc Phong Bất Yếm rời đi đã kéo khoá kéo của lều trại lên trên, nhưng ở dưới cùng vẫn để lại một khe hở nhỏ, vừa vặn đủ để người mini chui ra ngoài.
Sở Thời Thời bám vào khe hở của lều trại, ló đầu ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phong Bất Yếm đang ngồi cách đó không xa.
Trước mặt đối phương ngồi một nhóm người, tất cả đều đang tập trung tinh thần nhìn vào màn hình ánh sáng lớn lơ lửng trên không trung.
Trên màn hình là một vùng đại dương xanh thẳm, mặt biển êm đềm phẳng lặng, thỉnh thoảng có vài con hải âu lao xuống nước, khi bay lên, trong mỏ chim nhòn nhọn đã ngậm chặt một con cá đang vùng vẫy.
Cảnh tượng này gần như không khác gì vùng biển trong ký ức của Sở Thời Thời, là cảnh tượng cậu quen thuộc đến cùng cực, cũng hoài niệm đến khôn nguôi.
Người mini tóc vàng ngẩn người nhìn chằm chằm hồi lâu, mãi đến khi cảnh tượng trên màn hình ánh sáng thay đổi, biển cả biến thành một hòn đảo nhỏ, cậu mới lặng lẽ thu hồi tầm mắt, cẩn thận nhấc chân bước ra khỏi lều trại.
Phong Bất Yếm và mọi người thoạt nhìn có vẻ như đang bận chính sự, cậu vẫn là không nên làm phiền bọn họ thì hơn.
Sở Thời Thời nghĩ như vậy, lần theo hương thơm thoang thoảng trong không khí, thành công tìm được quầy ăn cơm lâm thời dựng ở bên ngoài, cách lều trại không xa.
Bên cạnh quầy ăn cơm còn tri kỉ đặt một chiếc ghế đẩu nhỏ xíu, bên trên khay đồ ăn là một vài món ăn sáng, bánh bao nhân thịt, bánh bao nhân trứng sữa, xíu mại, há cảo, cá khô, thịt viên... Giống như mỗi món ăn sáng đều để lại cho cậu một ít, thậm chí còn có một phần cơm chiên vàng óng rực rỡ được đựng trong tách trà mini.
Khay thức ăn có chức năng giữ nhiệt, đồ ăn sáng vẫn còn nóng hổi bốc khói trắng, thoạt nhìn đặc biệt hấp dẫn.
Không cần đoán cũng biết đây là do Phong Bất Yếm chuẩn bị, Sở Thời Thời cầm cái muỗng to tổ chảng, có chút vất vả xúc cơm chiên ăn, trong lòng lại vui vui vẻ vẻ, không biết có bao nhiêu sung sướng.
Sức ăn ở hình thái mini của Sở Thời Thời không lớn, mỗi món đều muốn thử nhưng mỗi món đều chỉ ăn được một nửa là no căng.
Người mini tóc vàng xoa xoa bụng nhỏ tròn vo, quyết định nhờ Phong Bất Yếm gói lại giúp mình, để dành bữa sau ăn tiếp.
Lương thực rất trân quý, không thể để lãng phí dù chỉ một chút!
Bên cạnh khay đồ ăn còn đặt một quả gì đó vàng óng ánh không rõ tên, chắc là trái cây tráng miệng Phong Bất Yếm để lại cho cậu.
Quả này gần như to hơn cả đầu của Sở Thời Thời, tỏa ra một mùi hương thanh mát. Cậu đẩy khay đồ ăn sang một bên, tự mình leo lên ghế đẩu nhỏ ngồi xuống, ôm trái cây rồi dùng sức gặm mạnh một ngụm.
Giây tiếp theo, bộp một tiếng, trái cây rơi thẳng xuống đất.
Phong Bất Yếm đang họp với các đội viên nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người mini tóc vàng đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ xíu.
Đối phương vẫn mặc bộ đồ đầu gấu trúc rộng thùng thình phối với quần short bãi biển không quá vừa người, một đầu tóc vàng rối bù xõa sau lưng, gương mặt nhỏ nhăn tít lại như nếp gấp của một cái bánh bao hấp, biểu cảm thoạt nhìn cực kỳ khổ sở.
Phong Bất Yếm làm một cái thủ thế ra hiệu bảo mọi người tạm dừng cuộc họp, đi đến bên cạnh ghế đẩu rồi nhấc người mini tóc vàng lên: “Sao vậy, hòn đá nhỏ?”
Sở Thời Thời ôm má, nước mắt vì bị chua mà ứa ra ngoài, một đôi mắt xanh lam tròn xoe ngập nước, thoạt nhìn rất đáng thương.
“Quả… chua quá đi.” Cậu có chút hàm hồ nói, cảm giác như đầu lưỡi của mình sắp không còn là của mình nữa, vừa chua vừa chát vừa tê, lại còn cực kỳ sốc vị giác.
Phong Bất Yếm cúi đầu, nhìn thấy một quả màu vàng lăn xuống dưới mặt đất, bên trên in hai hàng dấu răng nhỏ xíu rõ ràng lại ngay ngắn.
“Quả này…” Phong Bất Yếm hơi hơi sửng sốt, có chút dở khóc dở cười: “Đây là quả chanh chua dùng để nêm gia vị, cậu trực tiếp ăn sống, có thể không chua sao?”
Sở Thời Thời đồng tử chấn động: “Đây không phải trái cây tráng miệng ư?”
Phong Bất Yếm rót một cốc nước đưa cho người mini: “Đương nhiên không phải, cậu lấy ở đâu ra vậy?”
Sở Thời Thời chỉ chỉ về phía bên canh khay đồ ăn, khóc không ra nước mắt, chỉ có thể níu ngón tay Phong Bất Yếm uống xuống vài ngụm nước, cuối cùng cũng giảm bớt một chút cảm giác chua tê lưỡi khó chịu trong miệng.
“Chắc là lăn từ trên bàn xuống.” Phong Bất Yếm chỉ chỉ sang bàn ăn bên cạnh, mặt trên có một chồng quả chanh chua được xếp ngay ngay ngắn ngắn: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Sở Thời Thời gật đầu, mái tóc vàng rối tung xõa sau người cũng đong đưa theo.
Phong Bất Yếm dùng ngón tay giúp đối phương sửa lại tóc, cười tủm tỉm nói: “Tôi còn tưởng cậu muốn ngủ một mạch đến lúc ăn cơm trưa cơ, nắng đều đã gần lên tới mông rồi.”
Sở Thời Thời thoáng có chút chột dạ.
Cậu cũng đâu có ngủ nhiều như vậy… đúng không?
Sau khi người mini tóc vàng được Phong Bất Yếm đặt lại lên vai, hội nghị bị tạm dừng tiếp tục tiến hành, chỉ là lúc này nhiều thêm một thành viên đặc biệt tham gia vào, lực chú ý của mọi người liền giống như không có cách nào tập trung, thỉnh thoảng lại muốn len lén liếc về phía đầu vai của đội trưởng nhà mình.
Sở Thời Thời ôm cốc nước siêu to, ban đầu còn cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng bên tai nghe được giọng nói của Phong Bất Yếm, cảm nhận lồng ngực đối phương khi nói chuyện sẽ khẽ truyền đến rung động rất nhỏ lên người cậu, liền rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Hội nghị lần này thực ra cũng không phải là hội nghị nghiêm túc gì, tác dụng quan trọng nhất chính là màn hình ánh sáng đang lơ lửng trong không trung trước mặt.
Đó là thiết bị thăm dò mà hôm qua khi bọn họ mới vừa đặt chân đến đảo nhỏ, Phong Bất Yếm đã phân phó các đội viên đưa ra bên ngoài, dùng để thăm dò tình hình xung quanh, xác định lộ trình tiếp theo.
Hòn đảo bọn họ đang ở diện tích không lớn, đã bị mấy người Long Nham thăm dò xong.
Ngoài việc thực vật hình như có vẻ phát triển đặc biệt rậm rạp um tùm hơn bên ngoài, hòn đảo nhỏ này cũng chẳng có chỗ nào khác thường. Mấy người Long Nham ngay cả động vật hoang dã hung dữ một chút cũng không gặp được, càng miễn bàn đến những loài dị thú có tính nguy hiểm cực cao.
Mọi người đã vây quanh nghiên cứu hình ảnh mà thiết bị thăm dò gửi về suốt cả buổi sáng.
Sở Thời Thời nghe bọn họ thảo luận, cũng đại khái hiểu được tình hình hiện tại.
Trên tinh cầu này, tỷ lệ phân bố của lục địa và đại dương cực kỳ mất cân đối, đại dương gần như chiếm hơn 99% diện tích, dư lại 1% đều chỉ là những hòn đảo nhỏ trôi nổi trên mặt biển.
Dựa trên hòn đảo mà bọn họ đang ở cùng một vài đảo khác mà thiết bị thăm dò vừa tiếp cận sơ qua, giá trị thăm dò trên lục địa của tinh cầu này có vẻ không quá cao.
Nếu thực sự muốn thăm dò được thứ gì đó thú vị, mục tiêu tiếp theo của bọn họ chắc chắn phải là vùng đại dương rộng lớn mênh mông kia.
Nước biển nhìn có vẻ như gió êm sóng lặng, nhưng ai cũng không biết được dưới bề mặt yên bình kia liệu có ẩn giấu bí mật gì hay không?
Trong số tất cả mọi người, Sở Thời Thời không thể nghi ngờ chính là người phấn khích nhất khi biết được tin tức này, cho dù cậu không để lộ một chút cảm xúc nào ra ngoài.
Chỉ là, để đảm bảo an toàn, mọi người vẫn quyết định ở lại trên hòn đảo nhỏ thêm một ngày một đêm. Chờ sau khi các thiết bị thăm dò ngoài khơi gửi về càng nhiều thông tin hơn, Phong Bất Yếm cuối cùng cũng ra quyết định, sáng sớm hôm sau sẽ bắt đầu hành trình ra biển thăm dò.
Trải qua một đêm kích động lại mong chờ, Sở Thời Thời khó được có lần tự mình dậy thật sớm mà không cần Phong Bất Yếm đánh thức.
Ngoài doanh trại, các đội viên cũng đã thức dậy, ai nấy đều đang bận rộn thu dọn đồ đạc.
Sở Thời Thời được vị đội viên đảm nhiệm chức vụ đầu bếp nhét cho một cái bánh bao hấp vừa mới ra lò, ngồi trên vai Phong Bất Yếm vừa gặm bánh bao vừa quan sát mọi người làm việc.
Ăn xong một cái bánh bao thì mọi người cũng đã sẵn sàng, tập trung ở bên bờ biển chờ mệnh lệnh tiếp theo của Phong Bất Yếm.
Phong Bất Yếm không biết từ chỗ nào lấy ra một nút cơ giáp, tinh thần lực màu u lam bao bọc xung quanh nút cơ giáp, ngay sau đó nâng tay lên dùng sức ném mạnh nút về phía đại dương.
Một tiếng nổ lớn vang lên, ngay sau đó, một chiến hạm khổng lồ uy nghiêm xuất hiện trên mặt nước trống rỗng.
Sở Thời Thời nhìn đến mức đôi mắt trừng lớn: “Oa! Ngầu quá đi!”
Phong Bất Yếm cong cong môi, cảm thấy vô cùng hưởng thụ đối với lời khen ngợi thẳng thắn của người mini tóc vàng.
Mọi người thuần thục mà nhanh chóng lên tàu, cũng không cần tiến hành phân phòng, từng người đều tự biết chỗ của mình ở nơi nào.
Phong Bất Yếm và mấy người Long Nham đi vào khoang điều khiển của chiến hạm, thiết lập chế độ tự động điều khiển cho chiến hạm.
Trên hải vực xa lạ của một tinh cầu xa lạ, mục đích chính của bọn họ là thăm dò, cho nên mặc kệ đi bất kỳ hướng nào cũng đều có thể.
“Coi như là tới tinh cầu này đi du lịch vậy.” Phong Bất Yếm nâng tay xoa xoa đầu người mini trên vai: “Cậu không phải thích biển sao? Hiện tại chúng ta đang ở trên biển rồi đấy. Nếu muốn bơi lội, tôi lúc nào cũng có thể xuống cùng cậu.”
Nhưng mà, hắn lại không nhận được đáp lại như trong dự đoán.
Phong Bất Yếm nhướng mày: “Hòn đá nhỏ?”
Người mini trên vai vẫn không lên tiếng, nhưng Phong Bất Yếm lại cảm giác được ngón tay đối phương đang gắt gao nắm chặt hắn, cơ thể có hơi run rẩy rất nhỏ, như thể đang sợ hãi cái gì, lại như là đang cố chịu đựng cái gì.
Phong Bất Yếm nhíu mày, vội vàng đưa tay bắt lấy Sở Thời Thời, đặt cậu vào lòng bàn tay rồi nâng lên trước mặt để nhìn xem tình trạng đối phương một chút.
Người mini tóc vàng co lại thành một cục trong lòng bàn tay hắn, gương mặt nhỏ nhắn hơi hơi tái nhợt, đôi mày tinh xảo gắt gao nhíu lại, bộ dáng thoạt nhìn có vẻ vô cùng khó chịu.
“Hòn đá nhỏ?” Ngữ khí Phong Bất Yếm có chút lo lắng: “Cậu……”
Hắn khựng lại, giống như chợt nghĩ tới gì đó, đột nhiên nói: “Cậu không phải là bị say tàu đấy chứ?”
Người mini trong lòng bàn tay yếu ớt nâng mắt lẻn, miệng hé ra như muốn nói gì đó: “…Oẹ!”
Phong Bất Yếm phản ứng cực nhanh, lập tức đưa một cái ly nhỏ ra trước mặt đối phương.
Sở Thời Thời ôm cái ly, nôn đến trời đất quay cuồng, nôn sạch sành sanh tất cả đồ ăn sáng như bánh bao nhỏ, cá khô,.. vân vân vừa ăn vào trong bụng lúc nãy.
Tàu trên biển dường như còn say sóng dữ dội hơn tàu trên không trung, phản ứng say sóng của Sở Thời Thời lần này lớn hơn cũng càng khó chịu hơn.
Sau khi nôn xong, Sở Thời Thời súc súc miệng qua loa, cả người mềm oặt nằm bẹp trong lòng bàn tay Phong Bất Yếm, mệt đến mức không muốn nhúc nhích dù chỉ một cọng tóc.
Còn bơi lội gì đó?
Đừng nhắc tới, không say tàu ngất ngây thành cá khô nhỏ đã là may mắn lắm rồi.
Phong Bất Yếm lấy ra một bình thuốc chống say lúc trước còn thừa, đút cho người mini uống một ít.
Thuốc chống say có thành phần an thần nhẹ, sau khi uống xong không bao lâu, Sở Thời Thời đã ngủ thiếp đi trong lòng bàn tay đối phương.
“Các cậu chú ý đánh dấu lộ tuyến.” Phong Bất Yếm dặn dò mấy người Long Nham: “Tôi đưa hòn đá nhỏ về phòng nghỉ ngơi trước.”
Long Nham vỗ cơ ngực: “Cứ yên tâm giao cho bọn tôi đi!”
An Tư có vẻ lo lắng sốt ruột: “Đội trưởng, hòn đá nhỏ của anh không sao chứ?”
Cửu Tùng nói: “Tôi đi bảo bọn họ làm một chút đồ ăn thanh đạm.”
Thanh Âm không biết lấy ở đâu ra mấy viên kẹo: “Tôi có mang theo kẹo bạc hà, hẳn là cũng giúp giảm say sóng được một chút.”
An Tư nhìn thoáng qua: “Viên kẹo này lớn quá, hòn đá nhỏ của đội trưởng ăn không nổi đâu."
Thanh Âm nhìn nhìn viên kẹo lại nhìn nhìn người mini, trầm tư một lát rồi khép lòng bàn tay lại, dùng sức bóp mạnh một cái. Sau khi tiếng răng rắc khiến người ê răng vang lên, nàng lại mở lòng bàn tay máy móc của mình ra, trong túi đóng gói trong suốt, một viên kẹo vốn hoàn chỉnh gần như đã bị bóp nát thành bột.
Thanh âm: “…Xin lỗi.” Nàng áy náy rũ mắt: “Không cẩn thận dùng sức quá mức.”
Phong Bất Yếm vẫn nhận lấy viên kẹo: “Không sao, hòn đá nhỏ sẽ không để ý đâu.”
Phòng của Phong Bất Yếm nằm trên tầng cao nhất của chiến hạm, được trang hoàng cửa sổ sát đất rất lớn, ánh sáng và tầm nhìn đều cực kỳ tốt, rất thích hợp nằm trên giường nhìn ngắm cảnh biển bên ngoài.
Đáng tiếc Sở Thời Thời vì say tàu mà ngủ mất tạm thời không có cơ hội nhìn thấy.
Phong Bất Yếm nhẹ nhàng đặt nhóc con bé xíu xuống gối đầu, kéo một góc chăn phủ lên người cậu.
Người mini tóc vàng dường như cảm nhận được, ở trên gối đầu rầm rầm rì rì mà trở mình, hai cánh tay nhỏ gầy thon dài ôm chặt mép chăn.
Phong Bất Yếm đặt kẹo bạc hà và thuốc chống say ở đầu giường, cũng giống như lần trước, để lại một màn hình ghi chú nhỏ, trước khi rời đi còn không quên đốt một nén huân hương vị bạc hà trong phòng.
Sau khi sắp xếp xong tất cả, hắn mới quay trở lại đại sảnh chiến hạm hội hợp với mọi người.
An Tư hỏi hắn: "Hòn đá nhỏ của anh sao rồi?"
“Ngủ.” Phong Bất Yếm nói: “Phản ứng ngày đầu tiên sẽ khá lớn, từ từ quen dần sẽ tốt hơn.”
Hắn có chú ý tới, mỗi lần An Tư nhắc tới hòn đá nhỏ đều sẽ có thêm một từ chỉ sở hữu ở phía sau, điều này khiến tâm trạng hắn rất không tồi.
Chiến hạm đã chuyển sang chế độ thăm dò, toàn bộ lộ trình đã di chuyển qua đều sẽ được tự động thăm dò, có thể kiểm tra từ trên mặt biển cho đến tầng sâu dưới đáy.
Bề mặt vùng biển này trông bình yên vô sự, và cũng có vẻ là như vậy thật.
Sau khi sự căng thẳng ban đầu dần lắng xuống, mọi người thoáng thả lỏng hơn, vừa theo dõi tình hình bên dưới đáy biển vừa tán gẫu với nhau tìm niềm vui.
Đúng lúc này, hệ thống thăm dò phát ra một tiếng bíp bất thường: “Bíp --- Phát hiện sinh vật khổng lồ không xác định dưới đáy biển.”
Phong Bất Yếm ngồi thẳng dậy, trên màn hình ánh sáng xuất hiện một bóng đen mơ hồ nhưng vô cùng to lớn.
Hắn hạ lệnh: “Giảm tốc độ chiến hạm xuống, đưa hệ thống thăm dò về chế độ năng lượng thấp, tiếp tục áp sát sinh vật khổng lồ để tiến hành quan sát cận cảnh.”
Tốc độ của chiến hạm giảm xuống đến mức thấp nhất, gần như dừng hẳn lại trên mặt biển. Trong khi đó, bóng đen khổng lồ trên màn hình ánh sáng lại dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Đó là một sinh vật khổng lồ có hình dạng giống như kết hợp giữa bạch tuộc và mực ống.
Dị thú cấp A?
Không, nhìn dáng vẻ kia, càng giống như một loài dị thú nguy hiểm cấp S chưa được xác định.
Nhưng điều khiến Phong Bất Yếm có chút ngoài ý muốn chính là, trong phạm vi tinh thần lực hắn cảm giác được, hắn cũng không hề nhận ra được sự tồn tại của đối phương từ trước.
Điều này chứng minh, hoặc là đối phương có năng lực ẩn nấp cực kỳ xuất sắc, hoặc là sinh vật khổng lồ kia, hoàn toàn không có ác ý với bọn họ.
Phong Bất Yếm càng nghiêng về khả năng thứ nhất hơn.
Sinh vật khổng lồ dường như cũng nhận ra sự tồn tại của họ, đang lấy tốc độ kinh người nhanh chóng tiếp cận chiến hạm.
Nếu tiếp tục với tốc độ này, lại qua thêm không đến một phút nữa, đối phương sẽ va chạm mạnh vào tàu chiến của bọn họ.
Phong Bất Yếm lập tức đứng dậy hạ lệnh: “Tất cả chuẩn bị chiến đấu.”
Bốn người Long Nham theo sát đứng dậy, năm người bọn họ là lực lượng chiến đấu chủ chốt, hiện tại đang chuẩn bị tiến lên boong tàu nghênh chiến.
Nhưng mà còn không đợi bọn họ kịp di chuyển, hình ảnh của cự vật trên quầng sáng đã đột nhiên ngừng lại.
Quái vật khổng lồ nghiêng nghiêng đầu, dáng vẻ thoạt nhìn có chút mờ mịt. Một lát sau, nó múa may xúc tu, xoay người ---
Chạy!
Phong Bất Yếm: “…?”
Cự vật khổng lồ rất nhanh đã chạy mất hút không còn bóng dáng, mọi người đang vận sức chờ phát động nghẹn một hơi giữa đường, lên cũng không được xuống cũng không xong, vô cùng không dễ chịu.
Phong Bất Yếm xoa xoa giữa mày: “Tiếp tục theo dõi.”
Cảm giác hừng hực chiến ý chuẩn bị giao chiến lại không thành cũng không quá tốt, hắn quyết định đi xem hòn đá nhỏ của mình một chút, cầu an ủi.
Nhưng mà chờ khi Phong Bất Yếm quay về phòng, đột nhiên phát hiện trên giường trống trơn, người mini tóc vàng vốn đang ngủ trên gối đầu của hắn… đã biến mất!
-----
Cùng lúc đó, ở một nơi rất xa, sâu thẳm dưới đáy biển, Sở Thời Thời đột nhiên mở mắt.
Xung quanh tràn ngập hương vị của biển cả, quen thuộc đến mức khiến tế bào cả người sôi trào. Vài con cá nhỏ nhàn nhã bơi qua bên cạnh cậu, trong đó có một nhóc thậm chí còn mon men lại gần, há miệng cá thân mật mổ cậu một một ngụm.
Sở Thời Thời ngủ đến mức đầu óc có hơi phát ngốc: “…… Tiểu Bá?”
Âm thanh của Linh Linh Bá vang lên trong đầu cậu: “Tui đây, ký chủ.”
Người mini tóc vàng mờ mịt nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh: “… Tui đang mộng du hả?”
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Bất Yếm: Ch.ết tiệt, cá chạy mất rồi! [Mài đao soàn soạt.jpg.]
0 Nhận xét