Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 20
Cũng giống như em họ Cố Hành Chu của mình, tính cách Minh Nhược Côi khá phóng khoáng, dám yêu dám hận, làm việc không ra bài theo lẽ thường. Ở giai đoạn trước bởi vì bị lời nói của Cố Hành Chu che giấu sự thật, cô phạm không ít sai lầm, thậm chí đã trở thành đồng lõa ngược Ninh Sanh, còn vài lần tạo ra tình tiết ghen tuông cẩu huyết khiến không ít người đọc bất mãn.
Nhưng hậu kỳ, sau khi nhận ra chân tướng, người trợ giúp Ninh Sanh trốn khỏi thành phố B là cô, người ở sau lưng âm thầm hỗ trợ Ninh Sanh báo thù là cô. Đến khi Ninh Sanh gây dựng sự nghiệp, người đầu tiên bỏ vốn nhập cổ phần ủng hộ đối phương, cũng chính là cô.
Không chỉ thế, Minh Nhược Côi còn từng vung tay tát Cố Hành Chu mấy bạt tai thay Ninh Sanh ngay trước mặt công chúng, đến mức mặt hắn sưng vù lên, khiến độc giả vô cùng hả dạ.
Cho nên, fans thích cô thì thích đến mức tận cùng, anti fans ghét cô cũng căm ghét không để đâu cho hết.
Về sau, tác giả《Cố Chấp Độc Chiếm》 còn lấy cô làm đại nữ chính để viết một bộ nữ chủ sảng văn giới giải trí tên là《Hoa Hồng và Vương Miện》, nhưng đó lại là một câu chuyện khác.
Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới, trên diễn đàn phát sóng trực tiếp của《Cố Chấp Độc Chiếm》, cốt truyện gốc đang được bình luận rôm rả:
【Minh tỷ!! Minh tỷ!!! Gào thét cổ vũ!!! (khàn cả giọng)】
【Run bần bật, sờ sờ nhóm hoa hồng nhỏ, đoạn cốt truyện tiếp theo Minh tỷ lại sắp chiêu mộ thêm một đống anti fans nữa rồi……】
【Bản hoa hồng tâm thái ổn định (mỉm cười), mỗi lần phó bản《Cố Chấp Độc Chiếm》mở ra thì đều phải chứng kiến cảnh này một lần, thật sự giống như đã trở thành Phật vậy.】
【Tiện thể tuyên truyền một chút, các đồng râm có hứng thú với Minh tỷ thì có thể sang cách vách nhảy hố《Hoa Hồng và Vương Miện》, thế giới đại nữ chủ sảng văn. Còn đồng râm nào trái tim yếu ớt thì khuyến nghị nên bỏ qua đoạn cốt truyện tiếp theo trong《Cố Chấp Độc Chiếm》nhé~】
Bởi vì đắp nặn nhân thiết của Minh Nhược Côi đi theo tuyến ghét trước yêu sau, cho nên mỗi lần cô lên sân khấu trong vị diện《Cố Chấp Độc Chiếm》thì y như rằng lại kéo theo một làn sóng mắng chửi. Dẫn đến nhóm fans 'Hoa Hồng Nhỏ' của cô cũng thường xuyên bị mắng rất khó nghe.
Những xuyên thư giả khiêu chiến《Cố Chấp Độc Chiếm》muốn thay đổi cốt truyện đều thường xuống tay từ chỗ hai nhân vật là Ninh Sanh và Cố Hành Chu, vẫn chưa từng có ai thử can thiệp vào tuyến nhân vật của Minh Nhược Côi cả.
Cho nên các fans của Minh Nhược Côi bây giờ cũng chẳng còn hy vọng các chủ bá có thể cứu lại danh tiếng của cô ở giai đoạn trước trong vị diện《Cố Chấp Độc Chiếm》, chỉ mong sao đừng bị mắng quá thảm là được.
Đột nhiên, trên diễn đàn không biết có làn đạn của ai bay qua.
【Hình như trong phòng phát sóng trực tiếp của một chủ bá nào đó, Minh tỷ lên sân khấu còn sớm hơn cả các phòng khác. Nhóm các Hoa Hồng Nhỏ có thể qua ngồi xổm hóng thử xem sao, nói không chừng sẽ có tư liệu mới để xem~ Phòng số 6666 nho】
【Chà chà, thú vị nha, bổn hoa hồng đại lão gia cũng phải sang đó xem thử】
【……】
Các đại fan lâu năm trầm mặc.
Là ai... là ai lắm chuyện đi tuyên truyền vậy hả?
Các người phải đối mặt, chính là vực sâu đấy……
-----
Dưới tòa nhà tập đoàn Viễn Châu.
Nhìn dòng người nơi xa đang chen chúc xô đẩy trước quán ăn vặt, ngửi mùi thơm ngào ngạt của cơm chiên thịt bò hành tây, Minh Nhược Côi có chút không đi nổi.
“Minh tỷ, chẳng phải lần này chị đến tìm Cố tổng sao?” Bối Thi nhắc nhở: “Còn không mau lên lầu, Cố tổng sắp đi rồi đó.”
Trong bộ phim tiên hiệp sắp tới, Minh Nhược Côi vào vai một thần nữ thượng cổ tiên khí phiêu phiêu. Đạo diễn nói cô phải giảm xuống khoảng 80 cân thì lên hình mới đẹp. (~47kg)
Cho nên, cô đã ăn kiêng suốt một tháng trời, đói đến mức da bụng dán vào da lưng.
Nếu bây giờ phá giới, vậy chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Em nói đúng, tôi đến đây để tìm em trai mình.”
Minh Nhược Côi gật gật đầu, cưỡng ép bản thân thu hồi tầm mắt.
Dù gì cũng là nữ chính sảng văn giới giải trí, một chút tự chủ này vẫn phải có.
Tuy rằng rất nhiều người đều nói cô là bình hoa, kỹ thuật diễn xuất tệ, nhưng mỗi một vai diễn của mình, cô đều dốc hết tâm huyết, cho dù là nhân vật nhỏ ngốc nghếch, cốt truyện bị nhiều người chửi bới, cho dù đạo diễn có đưa ra yêu cầu quá mức cỡ nào, cô đều sẽ cố gắng hoàn thành.
Mắng Minh Nhược Côi cái gì cũng có, nhưng chưa từng có người nói cô một câu “thiếu chuyên nghiệp”.
Muốn giảm xuống 80 cân thì nhất định phải giảm xuống 80 cân. Loại đồ ăn nhiều calo như cơm chiên, không thể động vào.
“Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa mấy loại đồ ăn vỉa hè này, vừa nhìn liền thấy mất vệ sinh. Ngày hôm qua em có thử mua về một phần, căn bản là không thể nuốt nổi, thề luôn, không bao giờ ăn lại nữa.”
“Cơ thể Minh tỷ quý giá như vậy, nhà hàng Michelin ba sao mới xứng với thân phận của chị.”
Bối Thi xoa xoa tay cười nói.
Minh Nhược Côi rụt rè gật gật đầu.
Nhưng sau khi đưa Minh Nhược Côi vào trong toà nhà, Bối Thi vừa quay người đi ra, hai mắt đã bắn lục quang nhào tới quán ăn vặt.
Minh đại tiểu thư không thể ăn đồ ăn vặt vỉa hè, cô thì khác.
Ai không cho cô ăn, cô liều mạng với người đó!
Hôm nay cơm chiên bán thật sự rất đắt, lúc đến lượt Bối Thi cũng chỉ còn lại 10 suất cuối cùng. Nâng cơm chiên nóng hổi hương thơm tứ phía, Bối Thi nước miếng chảy ròng ròng, mặt mày vui vẻ mà xoay người---
Sau đó bắt gặp khuôn mặt trương minh diễm đại của Minh Nhược Côi.
Bối Thi: "……"
Minh Nhược Côi: "Em định ăn mảnh một mình sau lưng tôi?"
Bối Thi: "Không không, em… em…"
Minh Nhược Côi vốn dĩ quay lại để lấy đồ, nhưng hiện tại nhìn thấy Bối Thi luôn miệng nói ‘cơm chiên một chút cũng không thể ăn’ đang bưng cơm chiên chảy nước miếng, một bộ định ăn uống thỏa thích.
Minh Nhược Côi cảm thấy mình bị lừa gạt.
Tâm phản nghịch bị khơi dậy. Bối Thi ngay từ lúc xuất đạo đã mưa gió chung thuyền với cô, lại vì một chén cơm chiên mà đề phòng cô như vậy.
Minh Nhược Côi nghĩ, bổn tiểu thư nhất định phải nếm thử xem cơm chiên này rốt cuộc có vị như thế nào, cũng đâu phải làm từ vàng.
Minh Nhược Côi phất tay một cái, lập tức có bảo tiêu tất cung tất kính đi lên, đưa một chiếc muỗng vàng đã được tiêu độc qua.
Cô xoa xoa tay, tiếp nhận muỗng, múc một muỗng cơm chiên.
Cơm chiên vừa mới ra lò, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Mỗi một hạt cơm óng ánh đều được bao phủ bởi trứng gà, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Những viên thịt bò chiên giòn rụm bóng bẩy xen lẫn giữa lớp cơm.
Bối Thi hấp hối giãy giụa nói: “Minh tỷ, không thể……”
Minh Nhược Côi không chút do dự đưa muỗng cơm chiên vào miệng.
Trong lúc nhấm nuốt, hương vị của cơm chiên lập tức bùng nổ. Cơm không quá nhão dính, từng hạt tơi xốp, mang theo hương thơm đặc trưng của món chiên. Trứng gà béo bùi hòa quyện với những viên thịt bò giòn tan, tất cả đều được xào kỹ đến độ hoàn hảo. Mỡ lợn nóng hôi hổi len lỏi qua từng kẽ răng, bị vị cay nồng của hành tây kích thích đến mức thần hồn điên đảo.
Thật tội lỗi, calorie cao ngất ngưởng, nhưng mà…
Minh Nhược Côi: “!!!”
Ngon quá đi mất!!!
Càng là tội lỗi, càng khiến người ta muốn ngừng mà không được! Minh Nhược Côi dứt khoát bê nguyên cả chén cơm chiên lên, ăn ngấu nghiến từng muỗng từng muỗng một.
Ăn uống điều độ suốt một tháng trời, nhiều ngày không dính chút đồ ăn mặn, lúc này lại đột nhiên phá giới, đói khát dồn nén nhiều ngày hoàn toàn được xoa dịu. Ánh mặt trời lúc sáng sớm rơi xuống người, tiếng chim hót nhẹ nhàng, Minh Nhược Côi cảm giác mình chưa bao giờ bình yên và hạnh phúc như thế……
Cô chợt nhớ đến mùa hè thuở thơ ấu của mình, cùng em trai họ chạy khắp cánh đồng ở vùng quê, bắt ve, thả diều, nô đùa suốt cả ngày. Khi về đến nhà, bà nội luôn đứng bên bếp củi, nấu cho hai đứa một chén cơm chiên nóng hổi thơm ngào ngạt. Những ngày tháng vô lo vô nghĩ ấy dường như đồng loạt ùa về cùng với mỹ vị khó có thể tả trên đầu lưỡi.
Tại sao trên thế giới phải có chiến tranh?
Tại sao mọi người không thể chung sống hòa thuận, cùng nhau tận hưởng mỹ thực?
Minh Nhược Côi ngửa mặt lên trời rơi lệ, linh hồn của cô, phi thăng.
Bối Thi: “……”
“Minh tỷ, chị ít nhất cũng chừa cho em một miếng chứ!!!” Bối Thi kêu rên.
Chén cơm chiên của cô, một chén cơm chiên bự như thế của cô!
Minh Nhược Côi ăn hơn phân nửa chén thì nghe tiếng kêu rên của Bối Thi, lúc này mới nhớ ra đây cũng không phải là cơm chiên của mình.
Cô lưu luyến không rời mà dừng muỗng lại.
Ánh mắt lơ đãng lướt qua ông chủ quán cơm chiên cách đó không xa, trong lòng Minh Nhược Côi đột nhiên xuất hiện một ý tưởng… Một ý tưởng cực kỳ tuyệt diệu.
Hôm nay còn chưa đến 10 giờ mà một trăm suất cơm chiên đã bán sạch sành sanh.
Giản Vân Lam vô cùng hài lòng. Hôm nay lại nuôi nấng thêm rất nhiều thực khách đói khát, nhìn thấy nụ cười hạnh phúc khi hưởng thụ mỹ thực của mọi người, cậu khỏi phải bàn có bao nhiêu vui vẻ.
Lại đến lúc dọn quán về nhà.
Phía trước có năm sáu khách hành tới xếp hàng tương đối trễ, vô cùng xui xẻo mà không mua được cơm chiên, đang hoài nghi nhân sinh:
“Một trăm suất?? Chỉ có một trăm suất thôi á??!”
“Biết vậy tôi đã đến sớm hơn một chút…”
“Ông chủ, thật sự không thể làm thêm một phần cho tôi sao?”
Ban đầu khi quán của Giản Vân Lam vẫn còn vắng khách, bọn họ sợ không có ai ăn nên không dám tới xếp hàng. Chờ đến lúc thấy người người nhà nhà đều khí thế ngất trời thưởng thức cơm chiên, bọn họ mới nhận ra mình đã sai quá sai.
Do dự, chính là thất bại!
Hối hận ch.ết mất! Biết thế đã quyết đoán vào xếp hàng sớm hơn rồi.
Giản Vân Lam tiếc nuối lắc đầu: “Một ngày chỉ có một trăm phần. Chín giờ sáng mỗi ngày tôi đều sẽ bày quán ở chỗ này, hoan nghênh ngày mai ghé thăm!”
“Được rồi, cậu nói phải giữ lời đấy.” Mọi người nước mắt lưng tròng nói.
Đột nhiên, một bóng dáng mỹ lệ kiêu ngạo lướt qua đám đông, dừng lại ngay trước mặt Giản Vân Lam.
Minh Nhược Côi một thân váy đỏ, mang giày cao gót màu champagne, đeo kính râm, khí chất bức người: “Ông chủ họ gì?”
Nhóm quần chúng kinh ngạc nhìn cô.
Khoan đã, đây chẳng phải là đại minh tinh Minh Nhược Côi sao?!
Giản Vân Lam: “Kẻ hèn họ Giản.”
Minh Nhược Côi khẽ nâng cằm, đưa ra một tấm danh thiếp. “Kẻ hèn Minh Nhược Côi, đây là danh thiếp của tôi. Mục đích hôm nay đến tìm cậu, tôi sẽ nói thẳng…”
“Cho cậu 500 vạn, đừng mở quán nữa, làm đầu bếp riêng cho tôi. Thế nào?” (~1 tỷ 760 triệu)
Nhóm quần chúng: “……”
A a a đừng mà!
Xong rồi xong rồi xong rồi, ông chủ sắp bị đào đi làm đầu bếp riêng rồi, có khi nào cả đời này bọn họ cũng không thể nào được ăn cơm chiên trứng ngon như vậy nữa không.
Ai có thể từ chối 500 vạn đây? Đó chính là 500 vạn đó! Từ thời nhà Đường bắt đầu bày quán cho đến nay cũng chưa chắc đã kiếm được nhiều tiền như vậy đi! (~Khoảng 1407 năm ó)
Người có tiền, đáng ghét!
Nhưng mà---
Giản Vân Lam hơi hơi mỉm cười, vô cùng cảm động, sau đó từ chối: “Cảm ơn cô đã ưu ái, nhưng ý nghĩa cuộc sống của tôi chính là bày quán, cho nên thứ lỗi không thể nhận lời.”
Minh Nhược Côi tháo kính râm xuống, liếc mắt nhìn cậu một cái thật sâu.
Cô không tin trên đời này có người có thể từ chối sức hấp dẫn của tiền tài. Nếu có, vậy nhất định là vì chưa đủ.
“Một ngàn vạn?” (~35 tỷ)
Giản Vân Lam: “Không.”
Minh Nhược Côi: "… Thêm hai cửa hàng ở trung tâm thành phố?"
Giản Vân Lam: "Không."
Nhóm quần chúng xung quanh nhìn cậu bằng ánh mắt kinh ngạc.
Một ông chủ quán ăn vặt mà lại có khí tiết như vậy, thà từ chối còn hơn vì năm đấu gạo mà khom lưng!
Các người vĩnh viễn không thể biết, ông chủ quán ăn vặt làm cơm chiên cho các người, rốt cuộc đã từ chối cái gì.
Minh Nhược Côi hít sâu một hơi: "Năm ngàn vạn?" (~171 tỷ)
Giản Vân Lam lắc đầu: "Không, tôi phải về rồi. Nếu ngài cảm thấy hứng thú với cơm chiên, hoan nghênh ghé mua vào lúc chín giờ sáng ngày mai."
Trong nháy mắt, Minh Nhược Côi đột nhiên hiểu rõ sự chấp nhất của em họ mình với Ninh Sanh.
Trước kia cô không thể nào lý giải, nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu lấy Ninh Sanh = cơm chiên---
Cơm chiên (Ninh Sanh) ngon như vậy, sao có thể để những người khác ăn mất! Không được, cô nhất định phải dùng mọi thủ đoạn, để ông chủ nấu cơm chiên (Ninh Sanh) trở thành của đầu bếp tư nhân chuyên dụng của mình. Như vậy, ngày nào cô cũng có thể ăn được cơm chiên mỹ vị (Ninh Sanh) như vậy!
Nếu tìm bảo tiêu lén phục kích trên đường ông chủ Giản về nhà, đánh ngất cậu ấy, sau đó……
Trong lòng Minh Nhược Côi loé lên một vài suy nghĩ nguy hiểm.
Không thể không thừa nhận, Cố gia bọn họ đúng là có chút gen bá đạo cưỡng chế trong người.
Minh Nhược Côi nhìn mấy vệ sĩ cao lớn thô kệch bên cạnh mình, càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này rất khả thi, thậm chí còn có chút nóng lòng muốn thử.
Nhưng mà---
Như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, Giản Vân Lam đột nhiên nhìn thẳng vào Minh Nhược Côi, đôi mắt đen láy xinh đẹp ánh lên sắc lam nhàn nhạt, sâu thẳm hệt như chứa đựng thiền ý cao thâm.
"Minh tiểu thư, cô cảm thấy cơm chiên ăn ngon, thật sự chỉ vì bản thân cơm chiên sao?"
Minh Nhược Côi: "Có ý gì?"
"Nếu cô ngồi trong biệt thự xa hoa, dùng bộ đồ ăn trân quý tinh xảo, được người hầu vây quanh phục vụ… Không có ánh mặt trời, không có tiếng chim hót, không có đám đông náo nhiệt bầu bạn, vẫn là chén cơm chiên đó, cô cảm thấy nó còn ăn ngon như bây giờ không?"
Minh Nhược Côi trầm tư.
Lời này… rất có thâm ý.
Giản Vân Lam cong cong khóe mắt:
"Minh tiểu thư, cảnh còn người mất, đại khái là như vậy."
Minh Nhược Côi như bị sét đánh.
Cô ngộ đạo!
Chim hoàng yến bị nhốt trong lồng son sang quý không thể nào xướng ca ra giai điệu du dương, đầu bếp cũng như vậy.
Có vài chú chim hoàng yến chỉ thuộc về bầu trời, mà cũng có vài đầu bếp, chỉ thuộc về quán ăn vặt ven đường…
Bất kỳ nhà hàng cao cấp hay đầu bếp tư nhân nào cũng không thể trói buộc ham muốn bày quán của cậu ấy!
Nhưng Minh Nhược Côi vẫn là không cam lòng. Cô cắn răng, quyết định tung ra con bài cuối cùng: "Thêm vào toàn bộ cổ phần trên danh nghĩa của tôi trong Tập đoàn Viễn Châu, tất cả đều cho cậu!"
Nhóm quần chúng hít hà một hơi.
Dựa theo giá thị trường hiện tại của Tập đoàn Viễn Châu, đây chính là khối tài sản tiêu xài mấy đời cũng không hết đấy!
Đừng nói Giản Vân Lam, ngay cả bọn họ cũng động lòng.
Nếu hiện tại Giản Vân Lam chấp nhận, không có bất kỳ người nào có thể trách cậu, bởi vì chính bọn họ cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống vậy.
Huhuhu, chẳng lẽ sau này bọn họ thực sự không thể ăn được món cơm chiên ngon như thế này nữa sao?
Nhưng mà, Giản Vân Lam vẫn chỉ mỉm cười nhàn nhạt như cũ, nói: "Xin lỗi, tôi không đồng ý."
Minh Nhược Côi: "Hừ."
Giây tiếp theo, một chuyện chấn động khiến người khiếp sợ đã xảy ra.
Minh Nhược Côi hơi hơi nhếch môi, nở nụ cười đầy toan tính, sau đó---
Cô quỳ sụp xuống, ôm lấy đùi Giản Vân Lam khóc rống: “Huhuhu, tôi cầu xin cậu tới làm đầu bếp tư nhân cho tôi đi, cậu muốn cái gì tôi cũng cho hết!!!”
Bối Thi: "…"
Nhóm quần chúng: "…"
Khoan đã, nữ minh tinh đỉnh lưu quốc dân cao quý lãnh diễm… hóa ra lại là kiểu người như thế này ư?
Đại tiểu thư, cô OOC rồi đó!!!
-----
Tầng cao nhất, Tập đoàn Viễn Châu.
Cố Hành Chu đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn thành thị phồn hoa dưới chân, dòng người đi qua đi lại giữa rừng bê tông cốt thép hệt như những con kiến.
Nhỏ bé như vậy, nhưng lại không ngừng sinh sôi.
Đã bốn ngày trôi qua kể từ lần cuối hắn nhìn thấy Ninh Sanh.
Trong lòng có một ngọn lửa vô danh đang cháy hừng hực.
Minh Nhược Côi ngồi trên sofa, bộ dạng có chút bi thương.
Nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ông chủ Giản đã chọn con đường của cậu ấy, bất kỳ ai cũng không thể thay đổi, ngay cả cô cũng vậy. Những gì cô có thể làm… chính là chúc phúc cho cậu ấy.
Còn có… xếp hàng.
"Sao rồi?" Cố Hành Chu nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái.
“Bị người từ chối.” Minh Nhược Côi than dài thở ngắn nói: "Thì ra trên thế giới này, thật sự có người không thể bị tiền tài mua chuộc."
Cố Hành Chu khẽ cười nhạo một tiếng.
Trong đầu hắn hiện lên bóng dáng thanh mảnh tái nhợt nhưng quật cường ấy.
"Tất nhiên là có."
A Sanh của hắn chính là như vậy.
Ninh Sanh có thể cúi đầu vì tiền, có thể vì mẹ mình, vì tiền thuốc men của bà ngoại mà cưỡng ép bản thân đi làm những chuyện cậu ấy không thích.
Nhưng mà, tiền tài không thể đổi lấy chân tâm của cậu ấy.
Cố Hành Chu chậm rãi nói: "Muốn có thứ gì thì phải tự mình tranh thủ. Nam nhân từ chối chị là ai? Diễn viên, ca sĩ, hay là người mẫu?"
Hắn cũng không ngại giúp chị họ một tay, coi như bán cho cô một cái nhân tình.
Minh Nhược Côi: "Chính là ông chủ quán ăn vặt ở dưới lầu công ty cậu."
Cố Hành Chu: "?"
"Thôi không nói cái này nữa." Minh Nhược Côi ngáp một cái: "Hôm nay cậu gọi tôi tới có chuyện gì? Nói thẳng đi, tôi còn muốn trở về ngủ bù đây."
Ánh mắt Cố Hành Chu tối sầm.
“Chị, chị giúp tôi đến tìm Chủ tịch Đỗ, làm một chuyện.”
Chủ tịch Đỗ của Tập đoàn Khoa học Kỹ thuật là mẹ nuôi của Minh Nhược Côi. Bình thường bà cưng chiều Minh Nhược Côi nhất, với yêu cầu của Minh Nhược Côi gần như là hữu cầu tất ứng.
Minh Nhược Côi: "Chuyện gì?"
Cố Hành Chu cầm lấy một khung ảnh, trong khung là một bức ảnh đã bị xé thành hai nửa rồi được cẩn thận dán lại, thanh niên trong ảnh chụp đang cười rạng rỡ, dường như không hề vướng bận muộn phiền.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn lướt qua bức ảnh, nhẹ giọng nói:
"Lấy lý do công ty tái điều chỉnh cấu trúc nội bộ, hủy bỏ offer làm việc của Ninh Sanh."
Đồ vật Cố Hành Chu muốn có, cho dù tự tay hủy đi cũng sẽ không nhường cho người khác.
Hắn muốn Ninh Sanh chỉ thuộc về một mình hắn.
Nhưng mà, Ninh Sanh bắt đầu có thầy giáo, có bạn bè, có những mối quan hệ mới. Cậu bắt đầu cười nói ở những nơi hắn không nhìn thấy, cánh chim bắt đầu trở nên đầy đặn, muốn giương cánh bay về phương xa.
Cố Hành Chu không cho phép chuyện này xảy ra.
Hắn muốn bẻ gãy đôi cánh của Ninh Sanh, muốn xé nát cánh chim của đối phương, khiến đối phương rơi xuống từ trên cao, từ nay chỉ có thể dựa vào hắn rũ lòng thương mà sống, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc tạp dề quanh quẩn trong phòng bếp của hắn, vì hắn mà làm cơm chiên trứng.
“Không cần lo lắng, sau khi hủy bỏ offer của cậu ấy xong, tôi sẽ sắp xếp cho cậu ấy tiến vào Tập đoàn Viễn Châu, trả tiền lương gấp đôi, làm thư ký bên cạnh tôi, sẽ không để cậu ấy chịu thiệt.”
Trên người Minh Nhược Côi chảy dòng máu của Cố gia, người Cố gia bọn họ từ trước đến nay đều là như vậy, trời sinh máu lạnh vô tình, chưa từng để những thứ gọi là chính nghĩa thế tục vào mắt.
Máu mủ tình thâm, giúp thân không giúp lý, đó là điều mà bọn họ đã bị dạy dỗ ngay từ nhỏ. Cho nên mỗi một lần, bất kể Cố Hành Chu gây ra chuyện gì cũng đều có người trong nhà thay hắn thu dọn hậu quả, chống lưng cho hắn.
Tất nhiên, Minh Nhược Côi cũng sẽ giúp hắn.
Cố Hành Chu nghĩ như vậy.
Hắn nhìn Minh Nhược Côi, chậm rãi nói: “Chị, chị sẽ giúp tôi, đúng không?”
Nhưng mà…
Sau một khoảng trầm mặc, Minh Nhược Côi dùng ánh mắt vô cùng cảm thông nhìn hắn, nói:
“Đừng có nổi điên nữa.”
Cố Hành Chu: “?”
Minh Nhược Côi: “Em trai à, dưa hái xanh không ngọt.”
Đây là điều hôm nay cô vừa mới lĩnh ngộ.
Cô cũng từng nghĩ đến việc dùng phong cách bá đạo tổng tài cưỡng chế yêu với ông chủ quán ăn vặt.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cho dù cô thực sự có thể cầm tù ông chủ Giản ở trong nhà, cưỡng ép đối phương mỗi ngày chỉ được làm cơm chiên cho mình.... thì có ý nghĩa gì đâu?
Giống như đối phương đã nói, đầu bếp bị giam cầm trong biệt thự tư nhân nhất định không thể nào làm ra cơm chiên hương vị như trước. Cho dù có thể, cũng chỉ là cảnh còn người mất.
Trên dãy phố tấp nập, dưới ánh mặt trời buổi sớm, cùng xếp hàng với những người xa lạ náo nhiệt, rồi cuối cùng được thưởng thức một chén cơm chiên nóng hổi --- loại tâm trạng vui sướng này, cho dù có ngồi trong căn biệt thự không nhiễm một hạt bụi, dùng bộ đồ ăn trân quý tinh xảo, được người hầu vây quanh phục vụ những bữa tối đẹp mắt nhưng vô vị không thể nào sánh bằng.
Minh Nhược Côi lời nói thấm thía:
“Chỉ có chim hoàng yến tự do, mới có thể xướng ca.”
Nếu chưa từng gặp ông chủ Giản kia, có lẽ cô sẽ đáp ứng yêu cầu của Cố Hành Chu.
Dù sao thì, Ninh Sanh đối với cô mà nói cũng chỉ là một người xa lạ râu ria không hơn không kém, mà Cố Hành Chu lại là em họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ với cô.
Nhưng bây giờ, tâm cảnh của cô đã thay đổi.
Cố Hành Chu: “???”
“Vì sao, người với người cứ phải tổn thương nhau?” Trên người Minh Nhược Côi dường như được bao phủ một tầng thánh quang của thượng đế, cô nhẹ nhàng mỉm cười: “Nếu cậu yêu cậu ấy, thì nên tôn trọng cậu ấy, nên cho cậu ấy tự do mới đúng.”
Những lời này, Minh Nhược Côi cũng là đang nói với chính mình:
Yêu cậu ấy (cơm chiên) thì nên tôn trọng cậu ấy (quyền tự do bán đồ ăn), để cậu ấy được tự do (đi bày quán bán cơm chiên, làm một người thực khách thành thành thật thật xếp hàng).
Cố Hành Chu: “……”
“Chị, chị thay đổi rồi.” Cố Hành Chu nhìn đối phương, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói khó có thể tin.
Minh Nhược Côi khẽ thở dài: “Vậy thì cứ coi như chị đã thay đổi đi.”
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì chị đi trước đây.” Minh Nhược Côi đứng dậy, thở phào một hơi: “Chị cho cậu một lời khuyên, những chuyện phạm pháp, đừng làm nữa.”
Cố Hành Chu: “Chị, chị--”
Nhưng Minh Nhược Côi đã xoay người rời đi.
Cánh cửa nặng nề đóng lại.
Cố Hành Chu lùi về phía sau vài bước, ngã ngồi xuống ghế, ôm bức ảnh kia, lẩm bẩm nói:
“A Sanh… Chị ấy không chấp nhận chúng ta ở bên nhau, chị ấy không giúp anh.”
“Em cũng nhẫn tâm như vậy sao? Nhiều ngày như vậy rồi…”
“Một cái liếc mắt cũng không chịu nhìn anh?”
Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới.
Mỗi lần cốt truyện đi đến đoạn này, làn đạn đều sẽ nghênh đón một trận bùng nổ.
--- Trong nguyên tác, Minh Nhược Côi đã đồng ý yêu cầu của Cố Hành Châu. Vì thế, ngay khi Ninh Sanh vừa mới tốt nghiệp đã mất đi vị trí kỹ sư trong khoa học kỹ thuật Hoành Đồ, các công ty khác cũng bị chào hỏi qua, không ai dám tuyển cậu ấy. Cuối cùng, cậu ấy chỉ có thể bị ép buộc tiến vào công ty của Cố Hành Chu, từ một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của Kinh Đại trở thành thư ký riêng của hắn.
Sau đó lại là một loạt các tình tiết ngược thân ngược tâm, cậu ấy chạy hắn ta truy. Nhưng nguồn kinh tế và quyền sinh sát của Ninh Sanh đều bị Cố Hành Chu nắm chặt trong tay, bị ép phải đồng ý với đủ loại yêu cầu vô lý quá mức của hắn. Cả người Ninh Sanh càng thêm tiều tụy sa sút, cũng càng lúc càng lún vào vũng lầy không lối thoát.
【Cố cẩu thật sự điên rồi】
【 Mấy chuyện khác còn chấp nhận được, nhưng mà ngay cả offer của Ninh Bảo cũng muốn chặn?! Thật sự là không thể nhịn nổi! Đọc đến đây là tức ch.ết mất rồi! Loại tra công độc chiếm thế này trực tiếp ném thẳng vào lò hỏa táng luôn được không!】
【《Cố Chấp Độc Chiếm》là tiểu thuyết cũ từ rất lâu rồi, lúc đó thể loại này đều thịnh hành như vậy, đây còn là nhẹ nhàng đấy. Bên vị diện ngôn tình còn có đào tim đào phổi đào cả tử cung kia kìa.】
【Người mới run bần bật.】
【Minh Nhược Côi cũng thật đáng ghét, lại đi làm đồng lõa của Cố cẩu. Vậy mà cô ta còn có nhiều fans như vậy nữa chứ, đúng là không thể hiểu nổi…】
【WTF WTF WTF! Phòng phát sóng trực tiếp số 6666, cốt truyện thay đổi rồi! Minh tỷ không đồng ý với yêu cầu của Cố cẩu! Mấy người mau vào xem đi a a a a! Hoa hồng nhỏ chúng ta bị mắng bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng có thể vùng lên rồi!】
Người xem đều sững sờ.
Cốt truyện… thay đổi?
Cốt truyện này còn có thể thay đổi à?!
《Cố Chấp Độc Chiếm》được chia thành hai phần lớn là giai đoạn vườn trường và giai đoạn đi làm. Cho nên, đoạn cốt truyện Ninh Sanh tiến vào Tập đoàn Viễn Châu là một mắt xích tất yếu, mà Minh Nhược Côi mỗi lần đều giúp Cố Hành Chu xử lý việc này, chưa từng có ngoại lệ.
Nếu không, hơn một nửa cốt truyện nguyên tác của《Cố Chấp Độc Chiếm》sẽ trực tiếp bay màu.
Nhưng mà…
Vài ngàn người xem đồng thời ồ ạt tiến vào phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam.
Trong màn hình, Minh Nhược Côi như thể được thánh quang bao phủ, nói ra một câu vô cùng kinh điển:
“Đừng có nổi điên nữa.”
【Ha ha ha ha cười ch.ết, sảng quá sảng, tôi đã sớm muốn có ai đó nói thẳng câu này vào mặt Cố cẩu rồi.】
【(Đập bàn) Cố cẩu tái mặt rồi, có ai chụp lại không, đem đi làm meme liền! 】
【Kinh điển, đáng ghi vào sử sách!】
Không chỉ như thế, hoàn toàn khác với nguyên tác, Minh Nhược Côi quyết đoán từ chối yêu cầu của Cố Hành Chu, còn nói thẳng mấy câu như “Dưa hái xanh không ngọt”, “Những chuyện phạm pháp, đừng làm nữa.”
Người xem vô cùng hưng phấn theo dõi đoạn ghi hình này, cảm giác còn sảng khoái hơn cả đọc sảng văn.
【Minh tỷ uy vũ!!!】
【Anti chuyển fan…】
【Minh tỷ, nữ nhân trong nữ nhân, giống cái trong giống cái, nữ vương, đại sư, đỉnh!】
【Má ơi, trước đây tui tuổi trẻ không hiểu chuyện, từng nói xấu Minh tỷ, quỳ xin lỗi orz】
【Tại sao trong phòng phát sóng trực tiếp này Minh tỷ lại quyết định khác so với nguyên tác dị?】
Có người đặt câu hỏi.
Mọi người cẩn thận tỉ mỉ xem lại đoạn ghi hình, âm thầm điều tra, sau đó lâm vào trầm tư.
Minh Nhược Côi, là được cơm chiên của ông chủ Giản chữa lành, từ đó ngộ ra luận điểm “cơm chiên = Ninh Sanh”. Đặt mình vào thị giác bá đạo tổng tài cưỡng chế yêu của Cố Hành Chu, bị ông chủ Giản chỉ điểm dăm ba câu, cuối cùng tỉnh ngộ, nhận ra... Dưa hái xanh không ngọt?
Quỷ dị chính là, trong chuỗi logic này, cơm chiên lại có tác dụng cực kỳ quan trọng.
Mọi người không nhịn được đặt ra câu hỏi từ tận linh hồn:
Cơm chiên của Giản Vân Lam… rốt cuộc ăn ngon đến mức nào vậy??!!
Nói tưởng tui nói giỡn chứ chương này edit hơn 4 tiếng chưa xong, nhưng mà vẫn còn nhiều lỗi, có ai phát hiện thì góp ý cho Dứa với nhee.
Cứu cứu, không biết nên đặt cách xưng hô của Minh Nhược Côi và Bối Thi như nào, sao hai người xưng Minh tỷ Bối tỷ với nhau hết, không biết đường nào mà lần luôn, thoi Dứa kệ luôn á 🥲 đau đầu
0 Nhận xét