Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 31
Sở Thời Thời không thể không nhón chân lên, cố gắng đưa tóc đến gần khóa kéo hơn một chút để tránh càng thêm đau đớn.
Nhưng quần áo của Phong Bất Yếm làm bằng chất liệu tương đối mềm dẻo, để đứng trong túi đã là rất khó, muốn nhón chân đứng vững lại là khó càng thêm khó.
Người mini tóc vàng nỗ lực nhón chân, cơ thể lại thường thường ngã trái ngã phải khiến tóc bị kéo đau, đau đến mức hít vào một hơi lạnh. Cuối cùng cậu không thể không từ bỏ, cố gắng tìm một điểm tựa để ổn định thân hình.
Cậu nhỏ giọng thúc giục: “Xong chưa?”
“Sắp xong rồi.” Phong Bất Yếm hơi nhíu mày, biểu cảm hiếm khi trở nên nghiêm túc.
Để hắn đánh nhau, điều khiển cơ giáp hay làm nhiệm vụ… hắn rất lành nghề, nhưng loại chuyện như khóa kéo kẹp tóc này… Ăn ngay nói thật, đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp được trong đời.
Huống chi người mini tóc vàng hình thể nhỏ, một đầu tóc dài nếu dùng đơn vị bình thường tính thì trên thực tế cũng không quá dài, thao tác càng thêm khó khăn.
Lần đầu tiên đã đụng phải độ khó khăn cấp địa ngục, đối với ngón tay của Phong Bất Yếm mà nói, quả thực giống như là đang thử thách chúng nó.
May thay, cuối cùng hắn cũng đã thành công.
Phong Bất Yếm nhướng mày: “Thấy chưa, còn không phải là rất đơn giản sao, tóc cũng không rụng một sợi.”
Trong lòng lại thoáng thở phào nhẹ nhõm, có chút bất đắc dĩ mà thầm nghĩ, nuôi một đứa nhóc nhỏ như thế này, những chuyện như vậy về sau có lẽ sẽ xảy ra không chỉ một lần.
Người mini tóc vàng cảm kích nói: “Làm phiền anh.”
“Đã nói rồi, không cần phải khách sáo với tôi.” Phong Bất Yếm dùng đầu ngón tay xoa nhẹ đầu nhỏ của người mini: “Đừng để tôi nghe thấy có lần sau.”
Bụng ngón tay của nam nhân thường xuyên cầm vũ khí có hơi thô ráp, nhưng đối phương khống chế lực độ rất vừa phải, thời điểm cọ nhẹ trên đỉnh đầu chỉ khiến người cảm thấy ấm áp và khô ráo, cực kỳ dễ chịu.
Sở Thời Thời vui vẻ cong cong đôi mắt, đợi khi ngón tay đối phương rời khỏi mới thật cẩn thận mà giơ tay tự kéo lại khóa kéo.
Lần này tóc không còn bị kẹt trong khoá kéo nữa. Sở Thời Thời chỉ kéo khóa lên một nửa, để chừa lại hơn một nửa rộng mở, tiện cho cậu có thể thỉnh thoảng ló đầu ra hít thở không khí hoặc nhìn cảnh tượng ở ngoài.
Bên trong tinh hạm, tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, đang chờ tại vị trí bên cạnh khoang nhảy dù chuyên dụng của tinh hạm. Phong Bất Yếm là người đến cuối cùng.
Thấy hắn hai tay trống trơn đi tới, ánh mắt Long Nham đảo qua đảo lại trên dưới cơ thể đối phương hồi lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn nổi tò mò hỏi: “Đầu nhi, trứng của anh đâu?”
Phong Bất Yếm liếc mắt nhìn đối phương một cái, khóe môi khẽ nhếch lên: “Cậu đoán thử xem.”
Long Nham lập tức nghẹn lời.
Nếu hắn ta đoán được thì đã không hỏi rồi!
Trong lúc Long Nham còn đang mắng thầm trong lòng, An Tư ở bên cạnh lại đột nhiên kéo kéo tay áo hắn ta.
Long Nham buồn bực: “Sao vậy?”
“Cậu nhìn túi áo trước ngực trái của đội trưởng.” An Tư siêu cấp vô địch nhỏ giọng thì thầm: “Cái túi đó có phải hơi phồng phồng lên không?”
Bốn người theo hướng nàng chỉ mà nhìn qua, Cửu Tùng sờ sờ cằm, trên mặt xẹt qua một mạt suy tư, có vẻ như đã đoán được chút gì đó.
Thanh Âm nhìn chằm chằm một lúc, có hơi chần chừ nói: “Hình như còn động đậy thì phải...?”
“Đúng là động đậy.” An Tư tán đồng nói: “Tôi dùng thị lực của mình bảo đảm, quả thật động đậy, còn không chỉ một lần.”
“Chẳng lẽ đầu nhi nhét quả trứng vào trong túi áo ư?” Long Nham hơi hơi há hốc mồm: “Cái túi chỉ có chút éc như vậy, chẳng lẽ đầu nhi bóp nát trứng ra rồi nhét vào hả?!”
An Tư: “...”
Thôi vậy, nàng không thể chấp nhặt với một tên đại ngốc được.
Ánh mắt bốn người vẫn luôn cố ý vô tình liếc về phía túi áo trước ngực Phong Bất Yếm. Không bao lâu sau, biên độ động đậy của cục bé xíu đang phồng lên kia trở nên mạnh hơn một chút, một bàn tay nhỏ trắng nõn đột nhiên thò ra từ nửa bên túi chưa kéo kín, có chút vất vả bắt lấy khóa kéo bằng kim loại, sau đó kéo khoá vào thêm một chút.
An Tư nâng mặt nhỏ giọng thét chói tai: “Cậu ấy đáng yêu quá!”
“Hóa ra là để người mini vào trong túi áo...” Long Nham thở phào nhẹ nhõm: “Đây là người tí hon ở trong túi sao? Thoạt nhìn thật dễ nuôi, đáng yêu giống nhóm cục đá của tôi.”
Thanh Âm không tán đồng lắc lắc đầu: “Đáng yêu hơn cục đá của cậu nhiều.”
Theo Phong Bất Yếm lại gần, âm thanh nói chuyện của bốn người cũng đột nhiên im bặt.
Phong Bất Yếm cười như không cười mà liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhưng cũng không nói gì.
Cử Tùng nói: “Đội trưởng, toàn đội đã sẵn sàng nhảy dù.”
Cậu ta vừa nói vừa đưa phi hành khí một người đã chuẩn bị sẵn cho Phong Bất Yếm.
Phong Bất Yếm lời ít ý nhiều nói: “Mở khoang, xuất phát.”
Hắn nhanh chóng mặc xong phi hành khí một người cho mình, Long Nham đã mở cửa khoang, gió lớn gào thét trên trời cao nháy mắt ập vào bên trong khoang nhảy dù.
Phong Bất Yếm đeo mắt kính bảo hộ, nâng tay, cách lớp quần áo chạm chính xác vào đầu của người mini trong túi: “Chuẩn bị xong chưa, hòn đá nhỏ?”
Giọng nói nhỏ xíu của người mini trong túi vang lên, mang theo một chút run rẩy rất nhỏ, không biết là đang sợ hãi hay khẩn trương: “Xong rồi.”
Khẩn trương là không thể tránh khỏi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Sở Thời Thời trải nghiệm hạng mục cảm giác mạnh, hơn nữa vừa trải nghiệm đã là nhảy dù.
Nhưng nói sợ hãi thì…… Sở Thời Thời lại là một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, dù sao cậu hiện tại đi theo Phong Bất Yếm, kỹ thuật nhảy dù của đối phương đương nhiên là đỉnh cấp, tuyệt đối sẽ không để cậu bị thương.
Hơn nữa ngoại trừ khẩn trương, Sở Thời Thời thậm chí còn cảm thấy có một chút chờ mong và hưng phấn.
Linh Linh Bá ở trong ý thức hải của cậu run run rẩy rẩy, âm thanh máy móc khẩn trương phát ra chút điện lưu: “Ký chủ! Nhảy dù kìa!”
Sở Thời Thời cũng ở trong đầu thét chói tai: “Nhảy dù! Lần đầu tiên! A a a!”
Được người mini đáp lại, ý cười trên mặt Phong Bất Yếm càng sâu, hắn bật cười hai tiếng, chấn động ở ngực rõ ràng mà truyền tới trên người Sở Thời Thời đang ở trong túi, chấn đến mức cậu cảm thấy ngứa ngáy.
“Yên tâm đi, tôi bảo đảm sẽ không có chuyện gì cả.” Ngữ khí Phong Bất Yếm mang theo ý cười, nhẹ giọng nói: “Cậu chỉ cần tận hưởng lạc thú của việc nhảy dù là được, hòn đá nhỏ.”
Lời còn chưa dứt, hắn liền dẫn đầu bước ra khỏi cửa khoang, đón lấy gió lớn dữ dội như gào thét bên tai mà rơi xuống, dang rộng hai tay như muốn ôm lấy bầu trời xanh thẳm.
Cảm giác không trọng lực đột ngột ập đến, một hơi của Sở Thời Thời nhấc lên tới cổ họng, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không thể nhịn được, hét lên một tiếng chói tai.
Phong Bất Yếm ở trong gió vui vẻ cười to: “Hòn đá nhỏ! Cảm giác thế nào! Có phải đặc biệt kích thích không!”
Người mini trong túi của hắn liên tục thét chói tai, hai tay nhỏ gắt gao nắm chặt lớp vải lót: “Kích-- kích! Kích thích quá - mức - rồi!!!”
Phong Bất Yếm cười ha ha, tiếng cười nghe càng thêm càn rỡ.
Chờ sau khi tiếng thét chói tai thoáng dịu xuống, hắn gân cổ lên hỏi: “Có muốn nhìn xem cảnh sắc bên ngoài không!”
Tiếng thét chói tai hơi hơi dừng lại, Sở Thời Thời thở dốc, lớn tiếng hỏi: “Nhìn thế nào!”
Gió mạnh như vậy, tốc độ nhanh thế kia, chỉ sợ là cậu vừa ló đầu ra từ trong túi sẽ trực tiếp bị thổi bay ra từ trên người Phong Bất Yếm.
“Nếu muốn nhìn thì cứ nhìn đi! Còn lại giao cho tôi!” Phong Bất Yếm điều chỉnh phi hành khí trên người, một cái tay khác nhẹ nhàng bao trùm túi áo nhỏ trước ngực trái.
“Nhìn đi! Yên tâm, tôi sẽ không để cậu rơi ra ngoài đâu!”
Sở Thời Thời nuốt nuốt nước miếng, chờ mong và tò mò cuối cùng cũng đánh bại một chút nhút nhát kia. Cậu hít sâu một hơi, kéo khoá túi Phong Bất Yếm ra.
Cơn gió gào thét lập tức thổi vào trong túi, người mini lung lay hỗn độn trong gió.
Ngay lúc Sở Thời Thời cho rằng mình sắp bị gió cuốn bay đi, một bàn tay to đã kịp thời giữ lấy cơ thể cậu, chặt chẽ mà cố định cả người cậu trong túi, chỉ để lộ một đầu nhỏ và nửa bên bả vai ở bên ngoài.
Cơn gió thổi một đầu tóc vàng của cậu đến rối tung tùy tiện, Sở Thời Thời nâng cánh tay không bị cố định lên, vuốt hết toàn bộ tóc ra sau đầu, tầm nhìn trước mặt lập tức trở nên trống trải hơn bao giờ hết.
--- Cậu chưa từng được gần bầu trời như thế bao giờ.
Tiếng chim bay vui sướng kêu to gần như vang lên bên tai, ngay cả tiếng gió điên cuồng cũng không lấn át được bản nhạc vui sướng của chúng nó.
Sở Thời Thời ngẩng đầu nhìn không trung, lại cúi đầu nhìn tinh cầu dưới chân.
Những nơi có thể nhìn thấy trước mặt đều bao kín một tầng xanh thẳm của đại dương, mặt trời nơi xa xa như sắp rơi xuống mặt nước, ráng chiều buổi hoàng hôn trên không trung giống như một nét bút pha loãng, phủ sắc vàng đỏ rực rỡ trên mặt biển.
Xinh đẹp đến mức khiến người khác không thể dời mắt, Sở Thời Thời thậm chí không thể tìm được từ nào càng hay hơn để diễn tả cảnh sắc này.
Trước đây cậu bởi vì đủ loại nguyên nhân mà kháng cự ra ngoài, cự tuyệt đi đến bất cứ nơi nào đông người. Tuy rằng sau khi làm như vậy, trong sinh hoạt của cậu quả thật bớt đi rất nhiều thứ cậu cho là phiền toái và khó xử lý, nhưng cũng vì vậy mà đa bỏ lỡ quá nhiều quá nhiều cảnh đẹp như thế.
Mãi đến tận giờ này khắc này, được tận mắt chứng kiến cảnh sắc như vậy, được nghe thấy từng tế bào trong cơ thể hưng phấn hò reo, Sở Thời Thời mới nhận ra một cách rõ ràng, dường như cậu cũng không bài xích tất cả thứ xa lạ không rõ thậm chí hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân như cậu vẫn tưởng.
Âm thanh của Phong Bất Yếm từ trên đỉnh đầu vang lên: “Thế nào? Có hài lòng với cảnh sắc mà cậu thấy không!”
Sở Thời Thời nghe vậy liền ngẩng đầu lên.
Từ góc độ này của cậu chỉ có thể nhìn thấy một đoạn cổ lộ ra bên ngoài của của Phong Bất Yếm, yết hầu khẽ chuyển động theo từng lời nói, ánh sáng hoàng hôn rơi xuống trên khuyên tai có chút lấp lánh, cùng với đường nét quai hàm sắc sảo vô cùng nổi bật.
Dường như đối phương đã nhận ra ánh mắt chăm chú của cậu, hơi hơi cúi đầu xuống nhìn lại, đồng tử đen nhánh phía sau kính bảo hộ rơi xuống người cậu, chớp chớp mắt một cái, độ cong khóe môi dưới cơn gió chiều trông vô cùng tùy ý lại thong dong.
Thình thịch. Thình thịch.
Sở Thời Thời nghe thấy tiếng trái tim đang đập mãnh liệt trong lồng ngực mình rất rõ ràng.
Phong cảnh đẹp như vậy, khuôn mặt đẹp như vậy---
Người mini tóc vàng ngẩn ngơ trong chớp mắt, sau đó vèo một cái nhanh chóng cúi đầu xuống, gắt gao cắn chặt môi dưới, nhưng vành tai trắng nõn mượt mà lại nhiễm lên một tầng hồng nhạt.
Hệt như dấu vết ái muội mà ánh hoàng hôn nhẹ nhàng vuốt ve lưu lại.
Sở Thời Thời lắp bắp trong đầu : “Hắn, hắn hắn---”
“Tui biết!” Linh linh Bá nối tiếp câu nói mà đối phương lắp bắp nửa ngày cũng chưa hoàn chỉnh: “Hắn lại đang dụ dỗ cậu, đúng không!”
Sở Thời Thời không hé răng.
Lại qua một lúc lâu, Sở Thời Thời ngẩng đầu lên lặng lẽ liếc mắt nhìn Phong Bất Yếm một cái. Đối phương đã thu hồi ánh mắt dừng trên người cậu, giống như cũng không phát hiện phản ứng dị thường trong một cái chớp mắt kia.
Sở Thời Thời nhẹ nhàng thở phào, nhịp tim cũng dần dần trở lại bình thường.
Dưới chân bọn họ là một hòn đảo nhỏ phủ màu xanh biếc bạt ngàn, đảo nhỏ bị đại dương bao quanh, trôi nổi lẻ loi trên mặt nước.
“Thấy hòn đảo nhỏ kia không?” Phong Bất Yếm hỏi: “Đó chính là điểm dừng chân hôm nay của chúng ta.”
Sở Thời Thời theo bản năng gật đầu, gật xong mới nhớ tới Phong Bất Yếm không nhìn thấy, vì thế bổ sung thêm một câu: “Thấy rùi.”
Bàn tay đang che chắn cho đối phương của Phong Bất Yếm hơi giật giật, đầu ngón tay trỏ nhẹ nhàng cọ cọ qua cái trán bị gió biển thổi đến lạnh buốt của người mini.
“Lạnh không?” Hắn hỏi.
Người mini tóc vàng lắc lắc đầu: “Không lạnh.”
Gió biển buổi hoàng hôn mang theo chút hơi lạnh, nhưng không thể át nổi dòng máu giống như đang sôi trào trong người Sở Thời Thời. Cộng thêm độ ấm truyền tới từ lồng ngực phía sau, lúc này toàn thân cậu đều bị thiêu đến nóng hừng hực.
Phong Bất Yếm thu hồi đầu ngón tay đang dừng lại trên người mini, lực đạo che chở đối phương lại tăng lên vài phần: “Chuẩn bị nhé, chúng ta sắp hạ cánh rồi.”
Sở Thời Thời hơi rụt rụt người vào trong túi áo, nhưng đôi đồng tử xanh biếc vẫn hứng thú bừng bừng nhìn ra bên ngoài như cũ.
Kỹ thuật phi hành của Phong Bất Yếm quả thực rất tốt. Sau khi phi hành khí thăm dò được khu vực thích hợp để đáp xuống ở phía dưới, hắn liền điều chỉnh phi hành khí sang chế độ hạ cánh thủ công.
Khoảnh khắc tiếp đất, Sở Thời Thời đang nằm gọn trong túi áo của đối phương gần như không hề cảm nhận được một chút cảm giác chấn động nào.
Phong Bất Yếm thu phi hành khí lại, trước tiên kiểm tra trạng thái của người mini trong túi áo.
Sau khi nhìn thấy người mini tóc vàng ngoại trừ tóc có hơi rối một chút thì không còn vấn đề nào khác, hắn cong cong mắt hỏi: “Thế nào? Có thích cảm giác này không?”
Sở Thời Thời thành thật gật đầu: “Thích.”
“Có muốn thử thêm lần nữa không?” Phong Bất Yếm cười tủm tỉm hỏi.
Người mini tóc vàng ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, ngay khi Phong Bất Yếm nghĩ rằng mình sẽ bị từ chối, đối phương lại hơi hơi rụt rụt cổ lại, một chút vành tai lộ ra bên dưới mái tóc vàng hơi ửng đỏ.
“Muốn.” Giọng nói nhỏ xíu như muỗi kêu vang lên: “Lần sau… cũng có thể cùng với anh chứ?”
“Nói cái gì mà ngốc thế.” Phong Bất Yếm bật cười, lòng bàn tay dùng sức xoa loạn một đầu tóc vàng mềm mại của đối phương: “Ngoại trừ cùng tôi thì cậu còn muốn cùng với ai khác nữa? Khó mà làm được, người khác tôi không yên tâm.”
Sở Thời Thời bị Phong Bất Yếm xoa đến ngã trái ngã phải, không thể không gắt gao bám chặt lấy khóa kéo của túi áo, mới không đến mức lăn lông lốc thành một đoàn trong đó.
Một chút cảm giác vui sướng từ nơi bị lòng bàn tay của đối phương xoa nắn truyền đến, chậm rãi lan ra khắp cơ thể.
Sở Thời Thời nhịn một hồi, cuối cùng vẫn là không nhịn được: “Ê hê hê.”
Đúng thật là không thể nào vui hơn được nữa!
Phong Bất Yếm là người đầu tiên trong đội nhảy dù, tất nhiên cũng là người đầu tiên đáp xuống đảo nhỏ.
Hắn gửi định vị tọa độ của mình cho những người còn lại, không bao lâu, trên bầu trời dần dần xuất hiện những chấm đen nhỏ thưa thớt lác đác, sau đó một người tiếp một người lần lượt hạ xuống khu vực đất trống xung quanh.
Một đội viên đáp xuống cuối cùng đi đến bên cạnh Phong Bất Yếm, đưa nút cơ giáp được siết chặt trong lòng bàn tay cho hắn.
“Đội trưởng, tinh hạm đã được thu hồi hoàn tất.”
Phong Bất Yếm gật đầu với đối phương: “Vất vả rồi.”
Đội viên kia trông còn khá trẻ tuổi, nghe vậy thì có hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, cười cười với Phong Bất Yếm, nhưng ánh mắt lại đột nhiên bị chiếc túi trước ngực đối phương thu hút.
Khóa kéo của chiếc túi kia hơi mở rộng, một sợi mảnh màu vàng kim trông giống như sợi tóc lộ ra ở ngoài không khí.
Dường như nhận ra ánh mắt chăm chú của anh ta, một bàn tay nhỏ đột ngột thăm dò thò ra từ trong túi, nhanh chóng kéo mấy sợi tóc không chịu nghe lời kia vào lại bên trong.
Đội viên: “…”
Đồng tử chấn động.jpg
Giây tiếp theo, Phong Bất Yếm nâng tay lên, không biết là vô tình hay cố ý mà vừa vặn che khuất túi áo trước ngực.
Hắn cười tủm tỉm hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Đội viên đờ đẫn nói: “Không, không còn.”
“Vậy được rồi.” Phong Bất Yếm gật gật đầu: “Cùng đi dựng nơi ở tạm thời với những người khác đi, hai ngày tiếp theo chúng ta sẽ phải ở lại trên hòn đảo nhỏ này.”
Đội viên đáp một tiếng, rồi nhảy nhót chạy xa, nhưng vẫn là không nhịn được mà quay đầu lại, cố gắng nhìn tay nhỏ một thoáng kinh hồng kia thêm một lần nữa.
Mấy tiểu đội mà Phong Bất Yếm dẫn theo đều là những tay già đời trong nhiệm vụ thăm dò, vô cùng thành thạo với việc dựng doanh trại tạm thời, hoàn toàn không cần hắn phải ở bên cạnh kiểm tra nhắc nhở.
Nhiệm vụ dựng nơi ở tạm thời giao cho các đội viên, còn bốn người Long Nham, Cửu Tùng thì phụ trách thăm dò những khu vực xung quanh vị trí dừng chân trên đảo nhỏ, đồng thời rải một ít thuốc bột xua đuổi dã thú dọc bên đường.
Phong Bất Yếm tạm thời không có việc gì làm, bèn mang theo người mini trong túi đi ngắm biển.
Vị trí bọn họ hạ cánh cách bờ biển cũng không xa, chỉ cần đi xuyên qua khu rừng rậm rạp xanh um tươi tốt là đã đến bãi cát nối tiếp đại dương.
Lúc này mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lặn khuất, một nửa vành thái dương còn lơ lửng ở đường chân trời, ánh sáng rực rỡ nhuộm nước biển thành một tầng sương mỏng.
Phong Bất Yếm đi về phía bờ biển, đột nhiên a một tiếng: “Hình như có cá với cua.”
Hắn nói, bước chân cũng nhanh hơn vài phần, rồi đột nhiên khom lưng bắt được một một con cua lớn đang bò ngang qua chân mình.
“Buổi tối muốn ăn cua không?” Phong Bất Yếm hỏi: “Cua hấp, còn có cá nướng, vừa mới vớt từ dưới biển lên, đảm bảo tươi ngon.”
Hai mắt Sở Thời Thời sáng bừng: “Muốn ăn!”
Phong Bất Yếm lấy từ nút không gian ra một thùng nước nhỏ, sau đó lại lấy thêm một chiếc vợt lưới bắt cá: “Đợi, bữa tối hôm nay có thêm cơm!”
Sở Thời Thời bám vào bên ngoài túi áo, kh.iếp sợ nhìn Phong Bất Yếm móc công cụ bắt cá từ trong nút không gian ra.
Nút không gian này sao lại giống như hộp bách bảo thế, cái gì cũng có hết?
Cá ở khu vực ven bờ biển cũng không nhiều lắm, nhưng không chịu nổi tay nghề đánh bắt quá xuất sắc của Phong Bất Yếm. Chẳng mấy chốc đã bắt đầy một thùng cá, thậm chí còn lấy thêm một thùng nữa ra ngoài, đựng đầy ắp cua lớn.
Phong Bất Yếm một tay xách cá một tay xách cua, giọng điệu vui sướng hỏi: “Như vậy đã đủ chưa?”
Người mini tóc vàng vội vàng gật đầu: “Đủ rồi, đủ rồi!”
Cá biển và cua biển tươi mới! Cậu đã lâu lắm rồi chưa được ăn!
Chờ khi Phong Bất Yếm mang theo hai thùng nguyên liệu nấu ăn tràn đầy vừa thu hoạch trở lại nơi ở, các đội viên đã dựng xong lều trại, thậm chí còn có mùi thơm của cơm chín thoang thoảng phiêu đãng trong không khí.
Long Nham vẫy vẫy tay với hắn: “Lão đại! Bên này! Bọn tôi vừa bắt được mấy con thỏ hoang, đang nướng thịt!”
“Trùng hợp thật, tôi cũng bắt được cá với cua, tối nay thêm cơm cho mọi người.”
Phong Bất Yếm nâng hai thùng nhỏ trong tay lên một chút, Long Nham lập tức hiểu ý, nhanh chóng nhận lấy.
Năm người ngồi bên cạnh nhau, để lại một phần cá và cua chuẩn bị nướng ăn, số còn lại toàn bộ giao hết cho vị đội viên phụ trách nấu nướng trong đội.
Ba con thỏ rừng đã được nướng gần chín, Long Nham da dày thịt béo không sợ nóng, thịt thỏ vừa mới chín đã bị hắn ta nhanh chóng xé chân ra chia cho mỗi người một phần.
Còn một cái chân thỏ lẻ loi treo lủng lẳng bên bếp lửa, Phong Bất Yếm cúi đầu hỏi: “Hòn đá nhỏ, có muốn ăn không?”
Người mini trong túi dường như khẽ cựa quậy: “Muốn!”
Phong Bất Yếm xé hai tờ giấy bọc quanh phía dưới chân thỏ, đưa tới trước túi áo trên ngực trái: “Cầm lấy, muốn ăn bao nhiêu cũng được, ăn không hết cũng không sao.”
Thỏ rừng do Long Nham bọn họ săn được có khá lớn, chỉ riêng một cái chân này thôi đã to hơn cả người Sở Thời Thời.
Hai cánh tay nhỏ từ trong túi áo thò ra, dường như định nhận lấy chân thỏ, nhưng vừa mới duỗi ra một nửa đã rụt về.
Phong Bất Yếm: “Hòn đá nhỏ?”
“Có dầu.” Sở Thời Thời nói.
“Không sao, tôi không để ý.” Phong Bất Yếm nói: “Hay để tôi xé nhỏ ra giúp cậu?”
“Không, không cần!” Sở Thời Thời trốn trong túi, nhắm mắt lại hít sâu mấy hơi.
--- Chỉ là ra ngoài cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi, sớm hay muộn gì cũng phải chính thức gặp mặt, không phải việc gì to tát.
Sở Thời Thời liên tục nói thầm mấy lần trong lòng, cuối cùng thở một hơi thật dài, bám vào mép túi, thò đầu ra ngoài.
“Phong Bất Yếm.” Cậu nhỏ giọng nói: “Tui vẫn nên ra ngoài ăn thì hơn.”
Bốn người Long Nham nghe thấy giọng nói của cậu, không hẹn mà cùng đồng loạt nhìn chằm chằm người mini vừa ló đầu nhỏ ra khỏi túi áo.
An Tư trừng lớn mắt, miệng không tiếng động lại nhanh chóng mấp máy hai lần, dường như đang nói “Cậu ấy đáng yêu quá”, “Nhìn như vậy còn đáng yêu hơn” vân vân.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người dừng lại trên người mình, Sở Thời Thời theo bản năng trở nên cứng đờ.
“Ra ngoài ăn?” Phong Bất Yếm nâng bàn tay không cầm đùi thỏ lên trước túi áo: “Muốn ngồi nơi nào ăn?”
Sở Thời Thời không hé răng, cậu đang chuẩn bị tâm lý.
Giây tiếp theo, độ ấm của đầu ngón tay quen thuộc đã dừng lại trên đỉnh đầu cậu, mang theo hơi ấm và lực độ khiến người an tâm.
Giống như mang theo một loại ma lực nào đó, sự căng thẳng trong lòng Sở Thời Thời trong nháy mắt lập tức tan biến.
--- Hình như, cũng không có đáng sợ giống như cậu nghĩ.
Sở Thời Thời mím môi, tay chân cùng sử dụng mà bò ra khỏi túi, đứng vững trong lòng bàn tay Phong Bất Yếm.
Còn không đợi cậu nói muốn ngồi ở đâu ăn, bàn tay đang đỡ cậu đã nâng lên phía trước, đặt cậu lên một bên bờ vai rộng lớn.
“Ngồi đây ăn, có được không?” Giọng Phong Bất Yếm vang lên bên tai, trầm thấp lại dịu dàng, từ tính, nghe đến mức vành tai Sở Thời Thời cảm thấy ngưa ngứa, thậm chí vây tai thiếu chút nữa đã không kiểm soát được mà lộ ra ngoài.
Ngồi trên vai Phong Bất Yếm ăn cơm, có ai nhìn mà không nói một câu càn rỡ?
Sở Thời Thời có chút kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn vẫn là chờ mong: “…… Được.”
Cậu bò lên trên đầu vai Phong Bất Yếm, vừa mới ngồi vững, một cái chân thỏ căng bóng dầu thơm nức mũi đã được đưa đến trước mặt.
Phong Bất Yếm dặn dò nói: “Cẩn thận nóng.”
Người mini tóc vàng gật gật đầu, nhận lấy chân thỏ còn lớn hơn cả người mình. Chân thỏ được nướng đến bên ngoài giòn bên trong mềm, vừa thơm vừa đậm đà.
Sở Thời Thời ăn đến mức miệng bóng nhẫy, ăn rất vui vẻ, còn đánh bạo ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Long Nham cách đó không xa đang nhìn mình, cong cong đôi mắt màu xanh lam cười một cái.
Chỉ cần bước được bước đầu tiên, con đường phía sau hình như cũng không khó đi như cậu nghĩ.
Có điều…
Cũng có khả năng là bởi vì, ở bên cạnh luôn có một người cho cậu cảm giác an toàn, khiến cậu cảm thấy những chuyện vốn rất đáng sợ, hiện tại đã trở nên không phải không thể tiếp nhận như lúc trước.
Sau khi bữa tối kết thúc, còn một lúc nữa mới đến thời gian nghỉ ngơi bình thường của bọn họ.
Vì thế Phong Bất Yếm mang theo Sở Thời Thời cùng ra bờ biển tản bộ tiêu thực, hắn đi rất chậm rãi, dường như cố ý thả chậm bước chân, muốn cảm thụ gió biển ban đêm dịu dàng quấn quýt.
Sở Thời Thời ăn uống no đủ ngồi trên vai Phong Bất Yếm, hai bàn chân nhỏ xíu mang dép lào đi biển thả lỏng rơi xuống, khẽ đong đưa theo từng bước chân của Phong Bất Yếm.
“Phong Bất Yếm.” Người mini tóc vàng vẫn luôn an an tĩnh tĩnh đột nhiên mở miệng: “Tui muốn xuống biển bơi một lát, được không?”
Phong Bất Yếm khẽ cười một tiếng: "Sao lại không được."
Hắn đi gần về phía bờ biển một chút, nâng tay nhấc người mini đang ngồi trên vai xuống dưới. Từ sau khi biết hòn đá nhỏ là một sinh vật nào đó sống dưới nước, Phong Bất Yếm vẫn luôn đoán bao giờ đối phương sẽ nhắc đến chuyện xuống biển chơi đùa.
“Đừng bơi quá xa, nhất định phải ở trong tầm mắt của tôi.” Hắn dặn dò.
Nơi này dù sao cũng là hải vực trên một tinh cầu xa lạ, tuy rằng mặt ngoài gió êm biển lặng, nhưng dưới đáy nước có lẽ sẽ tiềm tàng những mối nguy hiểm nào đó.
Chỉ khi nào đối phương bơi trong tầm mắt, hoặc ít nhất vẫn còn nằm trong phạm vi tinh thần lực hắn có thể cảm giác được, Phong Bất Yếm mới có thể thời khắc đảm bảo an toàn cho đối phương.
Sở Thời Thời đã hưng phấn đến không chịu được, vội vàng ‘ừm ừm’ hai tiếng ý bảo chính mình đã biết.
Trước khi nhảy xuống nước, cậu bỏ đôi dép lào xỏ ngón bé xíu dưới chân ra, nghiêm túc dặn dò: “Giữ giúp tui đôi dép này một chút.”
Đây là cậu dùng tích phân mới có được, mất tiền, tuyệt đối không thể làm mất, mất thì đau lòng lắm.
Đôi dép nhỏ xíu của người mini thật sự quá mức đáng yêu, Phong Bất Yếm chặn lại ý cười trong cổ họng, cũng cố gắng nghiêm túc nói: “Được, yên tâm đi.”
Người mini tóc vàng lúc này mới vừa lòng gật đầu, biểu cảm nhỏ như thể đang nói: Giao cho anh, tui yên tâm rùi.jpg
Một tiếng “bì bõm” rất nhỏ vang lên, người mini tóc vàng nhảy vào bên trong nước biển.
Độ cao mực nước biển nơi này kỳ thật chỉ đến đầu gối Phong Bất Yếm, nhưng đối với người mini thân hình chỉ có khoảng mười mấy centimet như Sở Thời Thời mà nói, đây đã là một mảnh đại dương mênh mông có thể tha hồ bơi lội.
Không biết đã bao lâu rồi Sở Thời Thời mới một lần nữa được về tới ôm ấp của biển cả như thế này.
Nhiệt độ của nước biển về đêm có hơi thấp, nhưng Sở Thời Thời lại một chút cũng không hề cảm thấy lạnh, chỉ biết toàn thân đang được nước biển quen thuộc bao bọc lấy, mọi giác quan đều tràn ngập hương vị và hơi thở khiến cả người thoải mái.
Cảm giác được biển cả tràn đầy vây quanh khiến người vô cùng thỏa mãn, có Phong Bất Yếm trông chừng an toàn, cậu ở trong nước càng thêm to gan táo bạo mà thử đủ kiểu bơi lội, toàn bộ mọi tế bào trong cơ thể đều vì vậy mà hoan hô nhảy nhót lên.
Thật sự là quá thoải mái, Sở Thời Thời nghĩ thầm.
Phong Bất Yếm nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ xíu kia một lúc, sau đó dứt khoát cởi áo khoác ra, thu vào nút không gian rồi ngồi bệt xuống bãi cát.
Đợi đến khi tầm mắt hắn lần nữa tìm được một mảnh kim sắc kia, trong nước biển đột nhiên lóe lên một vệt lưu quang xanh biếc lấp lánh khác hẳn màu nước biển, chỉ trong nháy mắt liền biến mất.
Đó là…… Cái gì?
Đuôi cá?
Phong Bất Yếm tập trung nhìn lại, nhưng không còn nhìn thấy vệt lưu quang xanh lam kia nữa mà chỉ có một đôi chân thon dài trắng nõn khẽ lướt qua mặt nước.
Hoa mắt ư? Phong Bất Yếm không quá xác định.
Nhưng mà…
Một đôi chân thon dài trắng nõn?
Hòn đá nhỏ nhà hắn không phải đang mặc một chiếc quần short bãi biển siêu rộng không vừa người sao? Quần đâu?
Đang suy tư, người mini đang bơi lội vô cùng vui sướng trong biển đột nhiên "bì bõm" một tiếng ló đầu lên khỏi mặt nước, hai tay liều mạng dùng sức giữ chặt vạt áo.
Cho dù là trong đêm tối, một mảnh đỏ ửng trên mặt đối phương vẫn hiện lên vô cùng rõ ràng.
“Có thể giúp tui một chút không?” Giọng nói người mini tóc vàng run run, Phong Bất Yếm thậm chí còn nghe được một tia tuyệt vọng xen lẫn bất lực bên trong.
Sở Thời Thời hít hít cái mũi, quả thực muốn khóc ra tiếng: “Tui, tui, tui,…… Tui làm rớt quần rồi, anh có thể tìm giúp tui một chút không QAQ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Thời Thời: Có vài người nhìn như còn sống, nhưng thực ra đã chớt. [cá cá rơi lệ.jpg]
-----
Ơi tui có đính kèm ảnh nè, nhìn dễ thương ha kkk. Chương sau cũng có ảnh như này, nhưng mà dễ thương hơn nữa hí.
0 Nhận xét