Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 30
Cánh ve khẽ run rẩy, da thịt trắng nõn hơi phiếm hồng và những mảnh vảy xanh mịn màng lộ ra bên ngoài quá mức nổi bật. Ánh mắt Phong Bất Yếm có chút không chịu khống chế mà dán chặt vào nơi này, không sao dời đi được.
Phản ứng này… Quá mức đáng yêu rồi, Phong Bất Yếm thầm nghĩ.
Người mini tóc vàng bị hắn nhìn chằm chằm dường như cảm thấy rất không được tự nhiên, mảnh vảy màu lam đột ngột xuất hiện cũng giống như ‘cánh ve’, đồng thời biu một cái, nhẹ nhàng nổ tung, theo hô hấp nhanh chóng rung động, thoạt nhìn càng khiến người khác khó dời mắt.
Sở Thời Thời che lại vây tai, nhưng không che được những mảnh vảy vô thức nổi lên, thấy ánh mắt Phong Bất Yếm vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào vây tai của mình, máu trong người càng là như dồn hết lên não.
“Anh, anh……” Cậu lắp bắp mở miệng, mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói: “Anh đừng có nhìn nữa!”
Phong Bất Yếm đột nhiên lấy lại tinh thần.
Phản ứng của người mini tóc vàng dường như có hơi lớn, hắn thầm cân nhắc trong lòng.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nhìn nữa.” Phong Bất Yếm đẩy đẩy tay đang đỡ người mini tóc vàng về phía vỏ trứng, chu đáo quay đầu đi, còn nhắm cả hai mắt lại.
Một tay khác của hắn thả lỏng bên người, ngón cái lại không dấu vết mà xoa nhẹ lòng bàn tay ngón trỏ một chút, vừa rồi chính là lòng bàn tay ngón trỏ không cẩn thận chạm vào cặp ‘lỗ tai’ đáng yêu kia.
Đáng tiếc, Phong Bất Yếm ở trong lòng thở dài một tiếng, thời gian chạm vào quá ngắn, hắn vẫn chưa kịp cảm nhận cảm giác chạm vào phần ‘cánh ve’ đáng yêu kia là như thế nào.
Sở Thời Thời cũng không biết Phong Bất Yếm đang ‘tiếc nuối’, thấy đối phương dời mắt đi, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhiệt ý trên mặt thoáng tan bớt, Sở Thời Thời xoa xoa hai má, nhịp tim dần dần ổn định lại, những mảnh vảy xanh lam không chịu khống chế nổi lên chậm rãi biến mất, vây tai cũng khôi phục lại hình thái lỗ tai của nhân loại.
Cậu lại lần nữa xác nhận hai mắt Phong Bất Yếm đã nhắm chặt, không có lén lút quan sát, sau đó mới nhanh chóng giãy giụa thoát ra khỏi khăn lông đã cuộn thành cục, chui về trong vỏ trứng.
Sau một tiếng lạch cạch rất khẽ, giọng nói rầu rĩ của hòn đá nhỏ vang lên: “Tui xong rồi.”
Phong Bất Yếm mở mắt, vỏ trứng quen thuộc đang quơ quơ theo một tần suất quen thuộc về phía hắn.
Hòn đá nhỏ quá thẹn thùng cũng không phải là chuyện tốt. Hắn nghĩ thầm, tuy rằng rất đáng yêu, nhưng lại giảm đi rất rất nhiều cơ hội để hắn có thể đối diện trực tiếp với hòn đá nhỏ.
Tắm rửa xong thì thời gian cũng không còn sớm, sau khi trở về vỏ trứng Sở Thời Thời đã biến lại thành hình thái tiểu nhân ngư, bình ổn tâm tình có chút kích động xong, không bao lâu liền nặng nề ngủ.
Chờ Phong Bất Yếm dọn dẹp rồi ra khỏi phòng tắm, quả trứng được hắn đặt trên tủ đầu giường đã nằm yên yên lặng lặng không còn động tĩnh gì.
“Ngủ nhanh thật.” Hắn nhỏ giọng lầu bầu, trong giọng nói mang theo chút ý cười.
Quả trứng đột nhiên uốn éo nhẹ một chút, như thể nghe thấy lời hắn nói, hoặc cũng có thể là sinh vật nhỏ bên trong đang trở mình trong lúc mơ màng.
Phong Bất Yếm ôm quả trứng từ trên tủ đầu giường xuống, đặt lên một chiếc gối không trên giường, động tác của hắn vô cùng khẽ khàng, một chút cũng không làm kinh động đến sinh vật nhỏ bên trong.
Trong khoảng thời gian gần đây, cái gối trống này đã trở thành giường nhỏ chuyên chúc của quả trứng, vừa mềm mại lại ấm áp, thoải mái hơn không biết bao nhiêu lần so với tủ đầu giường.
Sau khi làm xong mọi việc, Phong Bất Yếm cũng lên giường, nhưng nằm thật lâu cũng không cảm thấy buồn ngủ.
Trong đầu hắn thỉnh thoảng hiện lên bộ dáng của người mini tóc vàng, đặc biệt là hai mảnh ‘cánh ve’ mà hắn làm thế nào cũng không thể tìm thấy thông tin.
...Hòn đá nhỏ của hắn, rốt cuộc là chủng tộc nào đây?
Phong Bất Yếm hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên thân quả trứng đang ngủ yên bình bên cạnh.
Một lát sau, hắn kéo chăn ngồi dậy, mở màn hình trắng của thiết bị đầu cuối ra, tay cầm cầm bút ánh sáng ảo bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
Không bao lâu, hai mảnh ‘cánh ve’ xuất hiện trên quầng sáng, sinh động như thật, thoạt nhìn giống y như đúc với mảnh ‘cánh ve’ hai bên thái dương của người mini tóc vàng.
Phong Bất Yếm nhìn chằm chằm tác phẩm của mình một lát, dường như có chút không hài lòng, lại tiếp tục chỉnh sửa một vài chi tiết rồi tô thêm màu sắc cho chúng.
Không biết đã qua bao lâu, Phong Bất Yếm khẽ chậc lưỡi một tiếng, bút ánh sáng ảo trong tay nháy mắt tiêu tán.
Hắn không thể phục khắc được màu sắc ‘vành tai’ của hòn đá nhỏ.
Hai lần gặp mặt ngắn ngủn, tuy hắn biết rõ cặp ‘vành tai’ kia là màu xanh biển xinh đẹp, nhưng thời điểm thật sự đặt bút thì làm thế nào cũng không thể tái hiện lại sắc thái nguyên bản của chúng.
Như thể màu xanh lam kia chỉ thuộc về riêng hòn đá nhỏ, cho dù dùng bút vẽ như thế nào cũng kém một chút.
Vẽ không được tác phẩm hài lòng, Phong Bất Yếm theo bản năng định xóa đi. Nhưng đầu ngón tay dừng trên nút xoá bỏ một lúc, hắn đột nhiên đổi ý nhấn nút lưu lại, sau đó mở Tinh Võng ra.
Hắn quét bức hoạ chỉ vẽ duy nhất một đôi ‘cánh ve’ này lên, muốn xem thử một chút trên kho cơ sở dữ liệu của Tinh Võng có thể tìm được thông tin hữu ích nào hay không.
Phong Bất Yếm cũng không có bao nhiêu hy vọng, dù sao trước đó hắn đã tự mình rà soát toàn bộ “những chủng tộc có hình người trong Tinh Tế hiện nay”, nhưng cũng không tìm thấy chủng tộc đặc thù nào phù hợp.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, thông tin tìm kiếm đầu tiên mà cơ sở dữ liệu trên Tinh Võng đưa ra lại là một bức ảnh được phục chế với độ nét cao, đó là ảnh chụp của tộc nhân ngư từ mấy ngàn năm trước.
Bên trong ảnh chụp là một nhân ngư thành niên ngồi trên tảng đá ngầm, đuôi cá màu bạc, mái tóc ướt đẫm rủ xuống, một đôi vây tai màu bạc tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, vô cùng bắt mắt.
Phong Bất Yếm hơi hơi sửng sốt.
Ngoại trừ màu sắc, kích thước và một số chi tiết nhỏ có chút khác biệt, ‘vành tai’ của hòn đá nhỏ và vây tai của nhân ngư trong ảnh, gần như là giống nhau như đúc.
Sau khi có mục tiêu rõ ràng, Phong Bất Yếm trực tiếp tìm kiếm thông tin của nhân ngư trên khung tìm kiếm của Tinh Võng, xem hết tất cả mọi bức ảnh hiện tại còn bảo lưu về chủng tộc này.
Đều không có ngoại lệ, trong mọi bức ảnh, tất cả các nhân ngư ở hình thái nguyên bản đều có một đôi vây tai xinh đẹp.
Không khó hiểu vì sao trước đây hắn không tìm được gì trong “những chủng tộc có hình người trong Tinh Tế hiện nay”, Phong Bất Yếm nghĩ thầm. Dù sao tộc nhân ngư đã sớm tuyệt diệt từ lâu, không còn trong danh sách những loài hiện có.
Chẳng lẽ... Thật ra hòn đá nhỏ của hắn là một tiểu nhân ngư?
Trong đầu Phong Bất Yếm lướt qua một suy đoán như vậy, nhưng giây tiếp theo đã bị hắn do do dự dự phủ nhận.
Hẳn là không quá có khả năng đâu?
Tộc nhân ngư đã sớm tuyệt diệt từ hàng trăm thế kỷ trước, toàn vũ trụ đã hơn ngàn năm không xuất hiện bất kỳ tung tích nào của họ.
Hơn nữa, hình thể hòn đá nhỏ của hắn cũng không khớp với tộc nhân ngư.
Hình thể của nhân ngư, đặc biệt là nhân ngư hóa thành hình người hoàn toàn không khác gì bề ngoài của một nhân loại bình thường.
Nhưng hòn đá nhỏ thì không giống, hình thể của hòn đá nhỏ quá bé, rõ ràng là dáng vẻ của người trưởng thành lại chỉ cao bằng bàn tay của hắn, nhìn thế nào cũng không phải là hình thể của một nhân loại bình thường.
Chẳng lẽ hòn đá nhỏ là tiểu nhân ngư biến dị?
Hay vẫn là nói, thật ra hòn đá nhỏ là một chủng tộc nào đó chưa từng được phát hiện, một chủng tộc mới tương tự với tộc nhân ngư?
Phong Bất Yếm xoa xoa trán, cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn.
Chân tướng thế nào, có lẽ chỉ có hòn đá nhỏ của hắn mới biết rõ.
Phong Bất Yếm không thể suy nghĩ thông suốt cũng không thể đoán ra đáp án chính xác, liền dứt khoát tắt thiết bị đầu cuối, một lần nữa nằm xuống giường, trước khi nhắm mắt ngủ còn không quên duỗi tay sờ sờ quả trứng bên cạnh.
“Ngủ ngon, hòn đá nhỏ.” Hắn nhẹ giọng nói: “Hy vọng một ngày nào đó cậu sẽ tiết lộ chân tướng cho tôi.”
------
Một đêm ngủ ngon.
Thời gian tinh hạm đi đến tinh cầu thần bí, chỉ còn lại vài giờ cuối cùng, mọi người trên tinh hạm mắt thường có thể nhìn thấy được mà trở nên càng sinh động hơn so với lúc trước.
Tất cả mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị bắt đầu chính thức thực hiện nhiệm vụ, Phong Bất Yếm cũng không ngoại lệ.
Quả trứng được Phong Bất Yếm đặt trên bàn ở đại sảnh, Sở Thời Thời ôm cá khô ngồi trong vỏ trứng, đầu nhỏ kim sắc theo Phong Bất Yếm đi đi lại lại mà đong đưa.
Trong sảnh có không ít người, các đội viên tò mò với quả trứng mà đội trưởng không rời nửa bước này đến không chịu nổi, nhưng mọi người đều vô cùng có chừng mực, thời điểm đi lướt qua tuy sẽ không nhịn được mà hơi dừng lại, nhưng phàn lớn chỉ nhìn nhìn một chút liền rời đi.
Thỉnh thoảng cũng có vài người lá gan lớn một chút sẽ nán lại lâu hơn, nhưng bọn họ đều nhớ kỹ lời Phong Bất Yếm, không có một ai dám tiến lên chạm tay vào quả trứng này.
Linh Linh Bá cảm khái nói: “Đội của Phong Bất Yếm thực sự rất nghe lời hắn nhỉ.”
“Đương nhiên, tất cả đội viên trên tinh hạm này đều là những người đã từng đi theo Phong ca vào sinh ra tử.” Tiểu nhân ngư vẫy vẫy đuôi: “Không phải đội viên bình thường nào cũng có thể so sánh được đâu, mọi người với Phong ca đều là quan hệ phó thác cả tính mạng cho nhau.”
Quang cầu hệ thống quơ quơ tỏ vẻ đồng ý, chỉ là, tuy nói là nói như vậy, nhưng……
Cậu đang tự hào cái gì vậy kí chủ?
Linh Linh Bá có chút xúc động muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ dò hỏi.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh, đứng trên tinh hạm đã có thể nhìn thấy hình dáng của tinh cầu thần bí kia. Lúc này Phong Bất Yếm cũng đã vội xong, mang theo quả trứng đi lên tầng thượng của đài quan sát.
“Nhìn thấy viên tinh cầu màu xám kia không?” Phong Bất Yếm chỉ tay về phía trước: “Thêm nửa tiếng nữa, tinh hạm sẽ hạ cánh tại đó.”
Nghe vậy, tiểu nhân ngư trong vỏ trứng ngẩng đầu, nhìn theo hướng Phong Bất Yếm chỉ.
Ở một nơi còn cách đây rất xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chấm màu xám rất nhỏ, nằm lẫn trong không gian ảm đạm vô cùng khó nhận ra.
Sở Thời Thời có chút lo lắng: "Tinh cầu chỉ có một màu xám? Sao lại có loại tinh cầu có màu sắc kỳ lạ như thế này?”
Âm thanh máy móc của Linh Linh Bá âm nghe cũng có chút lo lắng: “Đúng vậy, màu sắc này vừa nhìn liền thấy rất kỳ lạ.”
Thế nhưng thoạt nhìn Phong Bất Yếm giống như một chút cũng không hề khẩn trương, không biết có phải đã nhận ra sự bất an của sinh vật nhỏ bên trong quả trứng, hắn dùng ngón tay cọ cọ nhẹ vào vỏ trứng, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Tinh cầu màu xám, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.”
Hắn khẽ cười một tiếng: “Trước đây tôi đã từng đi qua tinh cầu màu đỏ và màu trắng. Trên tinh cầu màu đỏ hàng năm phủ đầy sương đỏ dày đặc có chứa kịch độc, nếu không mặc đồng phục phòng hộ thì gần như không thể đi lại trên hồng tinh này.”
“Mà tinh cầu màu trắng kia thì…” Hắn dừng lại một chút, ý cười trong giọng nói càng rõ ràng hơn: “Đó là một hành tinh phủ đầy tuyết, nhiệt độ cực thấp, gần như tất cả mọi nơi đều bị bao phủ bởi một tầng tuyết trắng hoặc băng lạnh dày đặc. Tuy rằng rất rét buốt, nhưng đó là một tinh cầu cực kỳ cực kỳ xinh đẹp.”
Nếu không phải vì có nhiệt độ khắc nghiệt mà người bình thường không thể nào chịu đựng được, tinh cầu phủ đầy tuyết trắng đó nói không chừng đã có thể trở thành một điểm đến check-in nổi tiếng trên mạng.
Tiểu nhân ngư trong vỏ trứng run lập cập, cũng không có được hắn an ủi, ngược lại cảm thấy càng thêm bất an.
“Nghe thôi đã thấy nguy hiểm rồi.” Sở Thời Thời nhỏ giọng nói thầm: “Sao cứ chỗ nào nguy hiểm thì lại lao vào vậy chứ?”
Những lời này Sở Thời Thời cũng không có nói với Linh Linh Bá, bởi vậy Phong Bất Yếm bên ngoài vỏ trứng cũng nghe được. Hắn cười nhạt: “Bởi vì nguy hiểm thường sẽ mang lại lợi ích lớn hơn.”
Lời này quả thật không sai, làm thợ săn, đặc biệt là thợ săn tiền thưởng nhiệm vụ gì cũng đều dám nhận, sao có thể sợ hãi gặp phải nguy hiểm đây?
Huống hồ, Phong Bất Yếm cũng nổi tiếng có lá gan lớn trong giới thợ săn. Nếu không phải bởi vì như vậy, hắn cũng không có khả năng có thể trở thành thợ săn cấp S trẻ tuổi nhất của Hiệp Hội Thợ Săn.
“Hơn nữa…” Phong Bất Yếm hơi ngừng lại: “Những thứ bí ẩn từ trước đến nay đều khiến người khác mê muội.”
Âm thanh của hắn rất thấp, khiến Sở Sở nhất thời không phân biệt được đối phương đang nói chuyện với cậu hay chỉ đơn thuần là tự mình lẩm bẩm.
Chấm nhỏ màu xám trong tầm mắt của bọn họ càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng rõ ràng.
Khi viên tinh cầu thuần xám kia lớn khoảng bằng mặt trăng trên bầu trời, Phong Bất Yếm cuối cùng cũng đứng lên nói: “Đi thôi, cần thực hiện bước chuẩn bị cuối cùng rồi.”
Bước chuẩn bị cuối cùng, thật ra cũng không có gì nhiều.
Phong Bất Yếm quay lại phòng, lại nhét thêm không ít khăn lông sạch và vật dụng hàng ngày vào nút không gian, không lâu sau đã nhận được thông báo từ tinh hạm, rằng bọn họ đã tiến vào bên trong lĩnh vực của tinh cầu thần bí.
Phong Bất Yếm mang theo quả trứng lần nữa quay lại tầng quan sát, viên tinh cầu màu xám kia đã ở ngay trước mặt. Cảm giác đè nén áp bách giống như một con quái vật khổng lồ ập vào trước mặt, khiến tiểu nhân ngư trong vỏ trứng theo bản năng thả chậm hô hấp, trái tim cũng đập lỡ nửa nhịp.
Khi tinh hạm càng tiến gần đến lĩnh vực của tinh cầu, lớp màu xám kỳ lạ xung quanh tinh hạm trong nháy mắt đã trở nên càng thêm nồng đậm.
Như thể có thứ gì đó đang ngăn cản bọn họ tiến vào.
Cảnh tượng như vậy vốn hẳn là phải càng thêm rùng rợn hơn so với lúc trước, nhưng Sở Thời Thời lại đột nhiên mở to hai mắt, toàn bộ cá đều bám sát vào trên vỏ trứng.
Trong nháy mắt vừa rồi, chóp mũi cậu đột nhiên thoáng ngửi được một mùi vị ẩm mặn quen thuộc, đó là hương vị của đại dương.
Không đợi Sở Thời Thời cảm nhận kỹ hơn, hơi ẩm mặn kia đã biến mất.
“Viên tinh cầu này……” Phong Bất Yếm đột nhiên lên tiếng: “Nó đã…… tự có ý thức?”
Tự có ý thức? Sở Thời Thời ngẩng đầu, cảm thấy có chút mờ mịt. Phong Bất Yếm chẳng lẽ là đang nói, viên tinh cầu này đã sinh ra một chút ý thức riêng sao?
Mấy người Cửu Tùng không biết khi nào đã đi lên tầng quan sát, cũng kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau một cái.
Phong Bất Yếm xoay người rời đi, tiến vào khoang điều khiển lần đầu tiên kể từ khi lên tinh hạm đến nay, bốn người Long Nham đi theo phía sau hắn, bước chân đều rất vội vàng.
Tinh hạm vẫn luôn mở chế độ điều khiển tự động, lúc này trong khoang điều khiển không một bóng người, chỉ có duy nhất màn hình ánh sáng lớn đang hiển thị cảnh tượng phía trước tinh hạm.
Nhìn từ góc độ này, mảnh sương màu xám đặc kia có vẻ càng thêm rợn người.
Phong Bất Yếm đứng trước bảng điều khiển chính, ngón tay thon dài nhanh chóng lướt trên màn hình thao tác, click mở quầng sáng. Một lát sau, hắn mở miệng nói: “Xin chào, chúng tôi là những người thăm dò đến từ Thợ Săn Tinh.”
Lời nói của hắn được thu vào bảng điều khiển, chuyển hóa thành chuỗi năng lượng dữ liệu mà Sở Thời Thời xem không hiểu, sau đó truyền ra bên ngoài.
“Chúng tôi không có ác ý.” Phong Bất Yếm tiếp tục nói: “Nếu cảm thấy phiền tới sự hiện diện của chúng tôi, xin hãy phản hồi, chúng tôi sẽ lập tức rời đi.”
Sở Thời Thời lặng lẽ đẩy vỏ trứng hé ra một cái khe, đồng tử xanh lam nhìn thoáng qua màn hình ánh sáng khổng lồ, rồi lại lần nữa khép vỏ trứng lại.
Mảnh màu xám đặc kia vẫn cuồn cuộn đầy nguy hiểm, giống như không hề có ý định để ý tới cành ôliu Phong Bất Yếm đưa ra.
Cửu Tùng mở đôi mắt xanh lục ra: “Phiền phức rồi…”
An Tư cau mày hỏi: “Đội trưởng, làm sao bây giờ? Trở về đường cũ sao?”
Phong Bất Yếm nhìn chằm chằm vào màn hình: “Chờ một lát.”
Tinh hạm đã ngừng lại, lơ lửng trong hư không, chờ đợi phản hồi từ tinh cầu.
Không biết qua bao lâu, mảnh sương xám nồng đậm kia bắt đầu tản ra hai bên, phía trước tinh hạm xuất hiện một con đường đủ lớn để tiếp tục tiến lên.
Thấy vậy, mọi người trong khoang điều khiển đều nhẹ nhàng thở ra.
Phong Bất Yếm gật gật đầu với mấy người Long Nham nói: "Các cậu tiếp tục đi chuẩn bị, nơi này để tôi nhìn."
Bốn người lần lượt rời đi, Phong Bất Yếm ngồi vào ghế điều khiển chính, chuyển chế độ điều khiển tự động sang điều khiển thủ công.
Tinh cầu màu xám đã đồng ý bọn họ tùy ý ghé thăm, nhưng ai cũng không biết liệu đối phương có đổi ý hay không. Một tinh cầu tự sinh ra ý thức cũng giống như một đứa trẻ ngây thơ, không ai có thể đoán trước được hỉ nộ ai nhạc của nó.
Hầu hết thời gian Phong Bất Yếm đều ngẩng đầu nhìn màn hình lớn, cẩn thận quan sát mọi chuyển động phía trước, hai tay đặt trên bảng thao tác điều khiển, mười ngón tay nhanh chóng hoạt động, một khắc cũng không ngừng nghỉ.
Sở Thời Thời len lén nâng một bên vỏ trứng lên, đồng tử xanh lam nhìn ra phía bên ngoài.
Nam nhân trong lúc làm việc luôn đặc biệt có mị lực, mà lời này với Phong Bất Yếm lại cực kỳ đúng.
Không biết có phải đã nhận ra tiểu nhân ngư đang rình coi hay không, trong lúc bận rộn, Phong Bất Yếm đột nhiên nghiêng đầu, đồng tử đen nhánh như hắc tinh thạch ngay lập tức bắt được cặp mắt xanh lam kia.
Vỏ trứng lạch cạch một tiếng khép lại, nhưng không đợi Phong Bất Yếm cảm thấy tiếc nuối, khe nứt kia lại hé mở một chút, lộ ra một đầu nhỏ vàng óng như ẩn như hiện, đôi mắt xanh lam cũng cong cong lên, giống như đang cười với hắn.
Phong Bất Yếm nhướng mày, cũng đáp lại đối phương bằng một nụ cười.
Lá gan dường như lớn hơn một chút rồi, hắn thầm nghĩ.
Một đường tiếp theo di chuyển vô cùng thuận lợi, càng tiến sâu vào bên trong lĩnh vực của tinh cầu, mảnh màu xám quỷ dị kia càng trở nên mỏng dần, thẳng đến cuối cùng đã hoàn toàn biến mất không thấy.
Sau khi mảnh màu xám kia biến mất, tinh cầu trước mặt như lắc mình biến hoá, trở thành một tinh cầu xanh biếc.
Hơi ẩm mang theo vị mặn quen thuộc lại truyền đến, trong vỏ trứng, Sở Thời Thời mở to mắt, vui sướng phát hiện tảng lớn tảng lớn màu xanh nước biển kia chính là đại dương mà cậu yêu nhất.
Đây là một hành tinh nước với toàn bộ bề mặt gần như được bao phủ bởi đại dương, liếc mắt nhìn lại một cái, những nơi có thể nhìn đến đều là sắc xanh lam cảnh đẹp ý vui.
Trên mặt biển là vài hòn đảo nhỏ lác đác xanh ngắt, điểm tô giữa không gian biển rộng xanh thẳm, vô cùng xinh đẹp.
Mảnh sương mù màu xám trước đó chỉ là một tầng ô dù của tinh cầu này, sau khi lớp ô dù được dỡ bỏ, vẻ đẹp nơi đây vượt xa sức tưởng tượng của mọi người.
Phong Bất Yếm lần nữa điều chỉnh tinh hạm trở về chế độ điều khiển tự động, hắn click mở kênh liên lạc trên tinh hạm: “Thông báo toàn đội, chuẩn bị nhảy dù đơn bằng phi hành khí xuống dưới.”
Diện tích mặt nước bao trùm của tinh cầu này quá lớn, cây cối trên những hòn đảo nhỏ lác đác lại rất dày đặc, không phù hợp để tinh hạm khổng lồ tiến hành hạ cánh.
Phong Bất Yếm ôm quả trứng đứng dậy, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hỏi: “Hòn đá nhỏ, vỏ trứng của cậu có đủ rắn chắc không?”
Sở Thời Thời ngẩng đầu, nhất thời không hiểu vì sao đối phương lại hỏi vấn đề này.
“Cho dù là rơi tự do hay dùng phi hành khí, tốc độ đều rất nhanh.” Phong Bất Yếm nói: “Quá trình hạ tốc nhanh chóng sẽ dẫn tới áp suất không khí xung quanh thay đổi, có khả năng sẽ tạo thành tổn thương nhất định đến vỏ trứng.”
Nếu bên ngoài vỏ trứng lúc này còn có một tầng xác đá, Phong Bất Yếm sẽ không lo lắng tới vấn đề này. Lớp xác đá kia đã được kiểm tra, vô cùng rắn chắc, nhưng chỉ có phần vỏ trứng thì khó mà nói trước được.
Vỏ trứng thoạt nhìn mỏng manh như vậy, nếu như thật sự hỏng rồi, hòn đá nhỏ của hắn lại yêu thích vỏ trứng này như vậy, chẳng phải là sẽ rất đau lòng sao?
Sở Thời Thời sửng sốt, vội vàng nhỏ giọng hỏi Linh Linh Bá: “Tiểu Bá, vỏ trứng này có đủ rắn chắc không?”
Linh Linh Bá do dự nói: “Vỏ trứng sau khi cải tạo chắc chắn vô cùng rắn chắc, nhưng mà hiện tại ký chủ vẫn chưa tiến hành cải tạo với vỏ trứng……”
Sở Thời Thời: “……”
Có nghĩa là hiện tại cũng không đủ rắn chắc đúng không.
Cậu có chút phiền muộn vẫy vẫy đuôi, rối rắm hồi lâu giữa việc từ bỏ vỏ trứng và khắc phục chứng xã khủng mà tự mình xuất hiện, sau đó đột nhiên nhìn thấy túi nhỏ trên quần áo của Phong Bất Yếm.
Sở Thời Thời hít sâu một hơi, giọng nói như quyết tâm hy sinh vì nghĩa lớn: “Anh chờ tui một chút.”
Cậu hỏi Linh Linh Bá: “Tiểu Bá, trong Thương Thành hệ thống có thể mua quần áo mini không?”
Quang cầu hệ thống mờ mịt: “Quần áo mini?”
Sở Thời Thời khoa tay múa chân ước lượng kích cỡ một chút: “Chính là loại quần áo kiểu nhỏ nhỏ như này dành cho búp bê í.”
Linh Linh Bá tìm kiếm một lúc rồi nói: “Có quần áo dành cho búp bê cao khoảng hai mươi cm.”
Trên màn hình hệ thống hiện ra hàng loạt sản phẩm cần tìm, một dãy quần áo tràn đầy màu sắc rực rỡ và đủ loại kiểu dáng khác nhau.
Quần áo dành cho búp bê hai mươi cm vẫn là hơi lớn một chút, nhưng trong loại tình huống như này, Sở Thời Thời không có lựa chọn nào khác, trực tiếp mua một bộ bốn món rẻ nhất.
Phong Bất Yếm kiên nhẫn chờ đợi, người mini trong vỏ trứng không biết đang làm gì, chỉ mơ hồ truyền ra một chút âm thanh sột soạt sột soạt.
Một lát sau, vỏ trứng bị hé mở ra một khe hở, đầu nhỏ kim sắc từ giữa khe hở cẩn thận ló đầu ra: “Tui sắp ra ngoài đây.”
Phong Bất Yếm xòe một bàn tay khác ở bên cạnh vỏ trứng, Sở Thời Thời đẩy vỏ trứng ra, nhảy một cái lọt thẳng vào trong lòng bàn tay đối phương.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của người mini tóc vàng, Phong Bất Yếm hơi hơi sửng sốt.
Không còn là trạng thái trần trụi như lúc trước, người mini tóc vàng không biết tìm đâu ra một bộ quần áo tròng lên trên người.
Nửa trên là một chiếc áo T-shirt trắng bình thường, trước sau đều in hình đầu gấu trúc đen trắng quen thuộc.
Nửa dưới là quần short đi biển màu đỏ xanh vàng xen kẽ, quần có vẻ lớn hơn mấy size, mặc trên người người mini có chút lỏng lẻo, độ dài vốn chỉ tới đầu gối lại trực tiếp rơi xuống tận bắp chân.
Tầm mắt Phong Bất Yếm hạ xuống quan sát, nhìn thấy đôi chân nhỏ xíu trắng nõn kia đang xỏ một đôi dép lào đi biển.
Tổng thể trông có vẻ vô cùng đậm chất biển cả, thật ra lại hoàn toàn phù hợp với tinh cầu tràn ngập biển xanh này.
Nhưng điều khiến Phong Bất Yếm cảm thấy kinh ngạc chính là…… Không còn nhìn thấy hai ‘vành tai’ trông giống như vây cá của nhân ngư kia nữa?
Thay vào đó là một đôi tai giống như đúc với con người, vành tai trắng nõn mượt mà giấu giữa mái tóc vàng như ẩn như hiện, nhìn vô cùng đáng yêu.
Sở Thời Thời kéo kéo áo trên rộng thùng thình, chứng xã khủng theo bản năng trỗi dậy, nhưng lại cảm thấy đã quen thân với Phong ca như vậy, giống như cũng không cần phải xấu hổ.
Cậu lấy hết dũng khí, ngẩng đầu ưỡn ngực, vỗ vỗ đầu gấu trúc trước người: “Thế nào, có phải cũng không tệ lắm đúng không?”
Đầu gấu trúc đen trắng giơ ngón tay cái, cười vô cùng rạng rỡ chân thành với Phong Bất Yếm: Anh thiệt là thật tuyệt vời.jpg
“Đâu chỉ là không tệ.” Phong Bất Yếm cười nói: “Quả thực là vô cùng tuyệt vời! Cậu chính là hòn đá nhỏ đáng yêu nhất toàn tinh tế!”
Sở Thời Thời được hắn khen đến mức hai tai nóng bừng.
Này này này, cái này có phải có hơi quá lời không zậy?
Cậu ngượng ngùng túm chặt góc áo, ấp a ấp úng: “Cho thể cho tui mượn dùng túi của anh một xíu được không?”
Nghe vậy, Phong Bất Yếm theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình.
Hắn mặc một thân đồ tác chiến màu đen, trước sườn áo có tổng cộng bốn túi, ở phía dưới là hai túi to không có khóa kéo, hai túi có khóa kéo ở trên, nhỏ hơn một chút.
Hắn nhướng mày hỏi: “Cậu muốn dùng cái nào?”
Sở Thời Thời ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Túi trên.”
Phong Bất Yếm liền nâng người mini tóc vàng đang đứng trên lòng bàn tay mình lên túi áo trước ngực trái.
Không biết có phải do tốc độ nâng tay của hắn quá nhanh hay không mà người mini tóc vàng có chút loạng choạng, bẹp một cái ngã ngồi xuống lòng bàn tay hắn.
Động tác Phong Bất Yếm khựng lại.
Đáng yêu.
Muốn làm lại lần nữa!
Hắn khẽ ho nhẹ một tiếng để đè nén suy nghĩ hơi biến thái của mình, thấp giọng nói: “Xin lỗi xin lỗi.”
Người mini tóc vàng lắc đầu: “Không sao.”
Cậu đứng dậy, đi hai bước về phía túi áo, chuẩn bị chui vào trong túi thì nghe Phong Bất Yếm hỏi: “Vỏ trứng thì sao? Có cần tôi thu lại giúp cậu không?”
Sở Thời Thời nghĩ nghĩ rồi nói: "Không cần đâu."
Cậu duỗi duỗi tay về phía vỏ trứng, Phong Bất Yếm lập tức hiểu ý, cũng nâng vỏ trứng tới bên cạnh cậu.
Người mini tóc vàng dán lòng bàn tay vào trên vỏ trứng, giây tiếp theo, vỏ trứng nứt thành hai nửa liền biến mất không thấy.
Sở Thời Thời đã để Linh Linh Bá đang giấu trong biển ý thức của cậu thu hồi vỏ trứng vào không gian hệ thống.
Thấy vậy, Phong Bất Yếm khẽ nhướng mày, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Xem ra bí mật mà hòn đá nhỏ của hắn giữ còn nhiều hơn hắn nghĩ. Nhưng mà… đối phương dường như cũng không có ý định che giấu những bí mật này trước mặt hắn.
Đây là đang thể hiện sự tín nhiệm với hắn sao?
Phong Bất Yếm hơi hơi nhếch môi, cảm thấy tâm trạng rất không tồi.
Sau khi thu hồi vỏ trứng xong, Sở Thời Thời kéo khóa túi áo bên ngực trái của Phong Bất Yếm ra, nhanh chóng tự mình chui vào trong.
Độ lớn của túi áo vừa khít, Sở Thời Thời ở bên trong vươn tay thử duỗi duỗi một chút, cũng không có cảm giác chật chội, ngược lại thấy ấm áp dễ chịu vô cùng thoải mái.
Cậu ngẩng đầu mỉm cười với Phong Bất Yếm một chút, sau đó rụt rụt vào sâu hơn trong túi áo, còn giơ tay cố gắng kéo khóa túi lại.
Nhưng mà kéo được một nửa, khóa kéo lại đột nhiên bị kẹt.
Sở Thời Thời: “…… Phong Bất Yếm.”
Phong Bất Yếm rũ mắt hỏi: “Làm sao vậy?”
“Có thể giúp tui một chút được không?” Giọng nói của người mini tóc vàng nghe có vẻ vô cùng yếu ớt lại bất lực: “Khóa kéo kẹt tóc rồi QAQ.”
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Thời Thời: Hôm nay cũng trên đường xã chết một đi không trở lại nè [cá cá rơi lệ.jpg]
Các tình iu Nguyên Đán vui bẻ! Một năm mới, hy vọng mọi người đều có thể thuận buồm xuôi gió phát tài phát lộc!!!
-----
Dô, tui sửa 'lỗ tai' của nhân ngư thành 'vành tai' nho, nghe cho bớt phèn, kkk.
0 Nhận xét