Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 29

Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế

Chương 29


-----

Niềm vui bất ngờ xảy ra gần như khiến đầu óc Sở Thời Thời choáng váng. Mũ trùm đầu gấu trúc cảm nhận được niềm vui sướng mãnh liệt lại phức tạp của cậu, bắt đầu chuyển đổi qua lại lung tung hàng loạt gói biểu cảm vui vẻ.

Qua hồi lâu, Sở Thời Thời mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Đầu đậu nành ở bên tai cậu hỏi: “…… Thế nào?”

Sở Thời Thời lấy lại tinh thần: “Sao cơ?”

Đầu đậu nành hơi hơi dừng lại, xem ra là không nghe thấy mấy câu hắn vừa nói.

Đầu đậu nành bèn lặp lại: “Cậu cải tạo Tiểu Bạch Kình giúp chúng tôi bắt được quyền ưu tiên mua sắm của Bạch Kình. Có điều hiện tại Bạch Kình không ở chỗ tôi, bản thể cơ giáp phải chờ thêm một thời gian nữa mới có thể tới tay.”

“Không sao, tôi không vội.” Sở Thời Thời vô cùng chân thành nói: “Cố vấn tiên sinh, thật sự cảm ơn anh rất nhiều.”

Đây chính là cơ giáp cấp S hàng thật giá thật đó! Mặc dù Sở Thời Thời biết Phong Bất Yếm thật sự không thiếu cơ giáp cấp S, nhưng đồ vật quý trọng như vậy, đối phương nói tặng liền tặng ---

Sở Thời Thời vẫn cảm thấy thực sự không thể tin được, cậu làm cơ giáp sư từng ấy năm cho tới bây giờ, đây vẫn là lần đầu tiên có được một cơ giáp của chính mình.

“Cũng không thể để Phong Bất Yếm thực sự phá sản được.” Sở Thời Thời nghiêm túc nói trong ý thức hải.

Linh Linh Bá cũng nghiêm túc lên: “Cậu nói đúng.”

Biểu cảm trên mũ trùm đầu gấu trúc cuối cùng cũng dừng lại ở hình ảnh: Huynh đệ, anh đúng là người tốt.jpg.

Đầu đậu nành ho nhẹ một tiếng, nghe âm thanh giống như có chút buồn cười: “Không cần khách sáo.”

Hắn vừa nói vừa duỗi tay kéo thêm mấy chồng thẻ rút thăm trúng thưởng ở bên cạnh tới: “Mở đầu may mắn là dấu hiệu tốt, nếu đã như vậy, có muốn tiếp tục hay không?”

Đầu gấu trúc có vẻ rất kh.iếp sợ: “Những thứ này cũng đều là phần thưởng sao?”

Đầu đậu nành cười một tiếng: “Đương nhiên.”

Tiểu Hắc Tứ chống tay lên bàn thò đầu qua, có vẻ gấp không chờ nổi: “Đại sư cậu mau rút đi! Bên trong đều là đồ tốt cả!”

Sở Thời Thời ở trong lòng cảm khái một tiếng, không hổ là cửa hàng do Phong ca của cậu và đại gia Long cùng nhau mở, độ hào phóng không hề tầm thường.

Cậu tiện tay rút hai tấm thẻ, một tấm là 50 vạn tinh tệ, tấm còn lại là một viên khoáng thạch hiếm có giá trị 1 triệu tinh tệ.

Tuy rằng không thể so với giá trị của cơ giáp cấp S, nhưng bất kỳ một tấm thẻ rút thăm trúng thưởng nào lấy ra ngoài cũng có thể khiến cho vô số người làm công hâm mộ.

……Quả thật là kiếm tiền nhanh hơn so với cậu làm nhiệm vụ nhiều.

Sở Thời Thời nhất thời cảm thấy tâm tình có chút phức tạp, vừa vui vẻ lại vừa cảm kích, còn không khỏi có một chút kinh ngạc cảm thán với độ ra tay hào phóng của kẻ có tiền.

Cửa hàng sửa chữa Sơn Thạch đã chuẩn bị ước chừng mười tập thẻ rút thưởng cho Sở Thời Thời, trong đó thậm chí còn có một tấm vé vào thị trường cơ giáp cấp S.

Không thể không nói, những quà tặng rút thăm trúng thưởng này một cái so một cái đều chọc vào tâm khảm của Sở Thời Thời.

Sau khi kết thúc phân đoạn rút thăm trúng thưởng kịch tính nhất, Tiểu Hắc Đại cuối cùng cũng lấy ra phong thái của chủ cửa hàng, phấn khích đạp một chân lên ghế, hô lớn: “Mọi người cùng nhau chụp chung một tấm ảnh kỷ niệm đi!”

Tiểu Hắc Tứ giơ hai tay hoan hô: “Được đó!”

Dưa hấu đầu gấu trúc và tây trang đầu đậu nành bị mọi người đẩy tới trung tâm, không biết dẫm phải cái gì, Sở Thời Thời dưới chân vừa trượt, cả người lảo đảo một chút, được đầu đậu nành kịp thời duỗi tay đỡ lại.

“Cẩn thận.” Giọng nói của đầu đậu nành gần như vang lên ngay bên tai Sở Thời Thời: “Đừng ngã.”

Giọng nói đã được hệ thống âm thanh tự động của thực tế ảo thay đổi, cũng không giống với thanh tuyến của bản thân Phong Bất Yếm, nhưng trong đầu Sở Thời Thời lại vô thức tự chuyển đổi thành giọng của đối phương.

Vành tai cậu khó hiểu mà nóng lên, nếu đây là thế giới hiện thực, có lẽ tai cậu đã không khống chế được mà biến thành vây cá rồi.

Sở Thời Thời vội vàng đứng thẳng người dậy, nói: “Được, cảm ơn.”

Tiểu Hắc Đại điều chỉnh lại vị trí của camera thực tế ảo một chút: “Mọi người đều sẵn sàng chưa?”

“Sẵn sàng rồi!” Giọng Tiểu Hắc Tứ vô cùng hưng phấn.

Tiểu Hắc Đại: “Được, vậy tôi sẽ---”

“Chờ một chút.” Âm thanh của hắn ta bị đầu đậu nành cắt ngang: “Đợi tôi nửa phút, lập tức quay lại.”

Đầu đậu nành nói xong liền đột nhiên biến mất tại chỗ, hình như đã tiến vào hậu trường thế giới thực tế ảo. Mười mấy giây sau, thân ảnh của hắn lại lần nữa xuất hiện ở chỗ cũ.

Thấy rõ bộ dáng lúc này của đối phương, Sở Thời Thời hơi hơi sửng sốt.

Đối phương vẫn mặc một thân tây trang như cũ, nhưng đầu đậu nành tròn tròn vàng tươi đã thay đổi thành đầu gấu trúc như lúc bọn họ gặp nhau lần đầu tiên trên Tinh Võng.

Đúng vậy, không sai, chính là cái giống y hệt đầu gấu trúc mà hiện tại Sở Thời Thời đang đội.

“Đều nhìn tôi làm gì.” Tây trang đầu gấu trúc chỉnh lại cà vạt một chút: “Nhìn ống kính đi.”

Mọi người lấy lại tinh thần, Tiểu Hắc Tứ thúc giục: “Được rồi, được rồi, mau bắt đầu chụp ảnh đi!”

“Đến đây!” Tiểu Hắc Đại nhanh chóng điều chỉnh lại chế độ chụp hẹn giờ trên camera: “Đếm ngược năm giây, 5, 4---”

Lúc này tây trang đầu gấu trúc đột nhiên mở miệng, hạ giọng thì thầm bên tai Sở Thời Thời: “Lâm Gian, cùng nhau làm một động tác không?”

Hắn nói, một tay đặt lên trên vai Sở Thời Thời, thoạt nhìn giống như huynh đệ tốt kề vai sát cánh với nhau, một tay khác vươn lên đặt giữa hai người.

Tiểu hắc đại còn đang đếm ngược: “3, 2 ---”

Sở Thời Thời đầu óc nóng lên, không kịp nhìn xem động tác khoa tay múa chân của Phong Bất Yếm là gì, theo bản năng nâng tay lên, tạo thành nửa hình trái tim hướng về phía ống kính.

Răng rắc một tiếng, ảnh chụp đã được lưu lại.

Tiểu Hắc Đại nhìn lướt qua thành phẩm: “Tấm ảnh này…”

Tây trang đầu gấu trúc nhìn thoáng qua, không biết vì sao lại im lặng hai giây, sau đó mới cười nói: “Chụp không tồi, lấy tấm này đi.”

Nói rồi hắn nhường ra chỗ trống để một cái đầu gấu trúc khác ở bên cạnh cũng có thể nhìn thấy ảnh chụp: “Cậu thấy như thế nào?”

Sở Thời Thời nhìn thoáng qua, trong ảnh chụp có bốn tiểu hắc thân hình khác nhau, trung tâm đứng hai đầu gấu trúc đặc biệt bắt mắt.

Dưa hấu đầu gấu trúc nâng tay phải tạo hình một nửa trái tim, tây trang đầu gấu trúc nâng tay trái, giơ ngón tay cái, biểu cảm trên đầu gấu trúc của hai người một bên là ‘huynh đệ tốt.jpg’, một bên là ‘ăn ý.jpg’, nhìn vừa buồn cười vừa kỳ lạ.

--- Đúng là một loại “ăn ý” kỳ lạ.

Sở Thời Thời không nhịn được, phụt một tiếng cười rất vui vẻ: “Được, lấy tấm này đi.”

Bữa tiệc chúc mừng kết thúc một cách trọn vẹn, Sở Thời Thời thu được một túi tiền phình phình đầy ắp, sau khi xuống mạng vẫn không nhịn được bật ảnh chụp lên trên màn hình nhỏ, xem đi xem lại mấy lần.

Quang cầu hệ thống lượn lờ bên người cậu: “Bức ảnh này… nhìn ngớ ngẩn ghê.”

“Cậu thì biết cái gì.” Sở Thời Thời duỗi tay chọc chọc vào hai cái đầu gấu trúc đang ghé sát vào nhau: “Người thích đầu gấu trúc đều là anh em tốt.”

Hơn nữa...

Cảm giác có người có thể hiểu được sở thích kỳ kỳ quái quái của cậu, thậm chí còn cùng cậu cười cười nháo nháo, thật sự rất tốt.

Tiểu nhân ngư đuôi xanh tâm trạng vui vẻ, chóp đuôi nhòn nhọn ở trong nước vẫy ra một mảnh gợn sóng vui sướng.

Một lúc sau, cậu vẫn là không nhịn được: “Ê hê hê.”

Phong Bất Yếm bên ngoài vỏ trứng nghe thấy tiếng cười này, khóe môi vô thức cong lên, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ vách ngoài bóng loáng của quả trứng.

“Tâm trạng tốt như vậy?” Hắn trêu chọc: “Nghĩ đến chuyện gì tốt à?”

Đáp lại hắn là cái cọ cọ thân mật của quả trứng: “Phong Bất Yếm, bữa khuya tối nay ăn cá khô nhỏ đi!”

-----

Thời gian mấy ngày thoáng chốc trôi qua.

Tinh hạm thuận lợi tiến vào tinh vực Z4469, khoảng cách của bọn họ tới đích đến - tinh cầu thần bí vừa được phát hiện, chỉ còn lại không đến một ngày lộ trình cuối cùng.

Có lẽ suy đoán lúc trước của Linh Linh Bá là đúng, kể từ khi vỏ trứng nứt ra, triệu chứng say tàu của Sở Thời Thời cũng tốt lên không ít.

Dẫn đến việc dùng bữa cũng ngon hơn hẳn, ăn gì cũng thấy ngon, một chút cũng không kén chọn.

Vị trí của tinh vực Z4469 tương đối xa xôi, nhưng lại có một địa điểm check-in của nhiều võng hồng nổi tiếng và rất nhiều người khác.

Trước đây, khi làm nhiệm vụ, Phong Bất Yếm cũng đã từng đi đến tinh vực Z4469. Nhưng rất không khéo, lộ tuyến của tinh hạm lần đó cách địa điểm check-in rất rất xa. Chỉ vì một lần check-in không đáng để đi đường vòng, bởi vậy cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng được tận mắt nhìn vùng biển sao nghe nói là vô cùng xinh đẹp kia.

Chỉ là lần này, vị trí của biển sao vừa lúc trùng khớp với lộ tuyến của bọn họ.

Sau bữa tối, Phong Bất Yếm cũng giống như thường lệ đóng gói một ít cá khô nhỏ cùng vài món điểm tâm khác, bắt đầu đi lên tầng cao nhất của tinh hạm.

Sở Thời Thời trong vỏ trứng nhận ra hướng đi của hắn không đúng, tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”

“Dẫn cậu đi ngắm biển sao.” Phong Bất Yếm nói.

Từ sau khi không cần đến khoang dinh dưỡng, túi lông nhung đầu gấu trúc lúc trước lại được hắn trưng dụng. Hiện tại, quả trứng mượt mà oánh nhuận đang nằm gọn trong túi lông mềm mại, thoạt nhìn vô cùng an nhàn thoải mái.

Phong Bất Yếm mang theo quả trứng đi lên tầng cao nhất của tinh hạm. Cấu tạo của tầng này có hai hình thức, bình thường là tầng quan sát toàn cảnh bên ngoài vũ trụ, nếu gặp được tình huống đột ngột phát sinh có thể nhanh chóng chuyển thành một khẩu pháo khổng lồ.

Mà hiện tại, vách tường trong suốt bên ngoài tầng quan sát đã trở thành đài ngắm sao tốt nhất.

Tầng quan sát không có bàn ghế để nghỉ ngơi, Phong Bất Yếm liền chọn một vị trí gần với vách tường trong suốt, khoanh chân ngồi xuống.

Túi lông nhung bị hắn đặt vào chỗ lõm giữa cặp chân dài đang co lên, túi nhung mềm mại trượt xuống tạo thành một tầng chồng chất lên nhau.

Phong Bất Yếm nhìn thời gian: “Còn khoảng năm phút nữa mới có thể nhìn thấy biển sao, cậu có thể ăn trước một chút đồ ăn vật để gi.ết thời gian.”

Sở Thời Thời ngó ra bên ngoài tinh hạm, chỉ thấy được một vùng tối đen mờ mịt, lập tức không còn hứng thú, tiếp tục ôm cá khô nhỏ gặm gặm.

Vài phút sau, âm thanh của Phong Bất Yếm lại lần nữa vang lên: “Hòn đá nhỏ, ngẩng đầu lên.”

Sở Thời Thời gặm con cá khô chỉ còn lại một cái đuôi, nghe được giọng Phong Bất Yếm liền theo bản năng ngẩng đầu lên, giây tiếp theo, đuôi cá khô bị cậu ngậm trong miệng liền bộp một tiếng rớt xuống.

Tiểu nhân ngư đuôi xanh mặt đầy kinh diễm: “Oa!”

Trước mắt họ là một vùng biển sao vô cùng xinh đẹp, vô số tinh cầu lớn lớn bé bé du đãng trong hư không toả sáng, lúc thì rực rỡ lúc thì ảm đạm. Phủ màu vũ trụ không phải sắc đen nhánh hay xanh thẫm thường thấy mà là một dải tông màu ấm dần chuyển sắc một cách kỳ lạ.

Liếc mắt nhìn qua một cái, cả vũ trụ tựa như những tầng sắc màu tan chảy rơi xuống, ở giữa không trung hoạ nên một bức tranh tuyệt mỹ.

Ánh sáng ấm áp xuyên qua vỏ trứng trong suốt, chiếu sáng toàn bộ không gian nho nhỏ bên trong vỏ trứng đến rực rỡ, tựa như lò sưởi âm tường giữa mùa đông lạnh lẽo, cảm giác ấm áp rất dễ chịu.

Một mảnh ánh sáng ấm áp này cũng đồng thời dừng lại trên mặt Phong Bất Yếm, hắn hơi hơi nheo mắt lại, như thể bị ánh sáng chiếu đến có chút lóa mắt, trong âm thanh cũng mang theo một tia ý vị lười biếng.

“Thế nào, có phải rất đẹp không?”

Quả trứng đang nằm trên chân hắn không trả lời mà lại đột nhiên lay động. Một tiếng lạch cạch rất nhỏ vang lên, nửa trên của vỏ trứng bị nhẹ nhàng đẩy lên từ bên trong.

Phong Bất Yếm từ trên nhìn xuống, vừa lúc thấy được một mảnh kim sắc ở trong khe hở của vỏ trứng đang cẩn thận ló ra ngoài.

Đầu nho nhỏ màu vàng lấp ló một nửa ra khỏi vỏ trứng. Ánh sáng ấm áp dường như đặc biệt thiên vị màu sắc rực rỡ này, không hề giữ lại mà bao phủ lên trên đầu nhỏ, khiến mạt kim sắc kia càng thêm phần rực rỡ lóa mắt.

Trong âm thanh thanh thúy êm tai tràn ngập tán thưởng: “Thật đẹp!”

Phong Bất Yếm khẽ nhếch môi, trong lòng có chút ngứa ngáy, muốn nhìn chính diện gương mặt hòn đá nhỏ dưới ánh sáng ấm áp một chút.


--- Chỉ là một đỉnh đầu đã xinh đẹp như vậy, nếu đôi mắt xanh thẳm như đại dương kia đựng đầy sắc màu ấm áp của tinh quang, nhất định sẽ càng xinh đẹp hơn đúng không?

Nhưng ngay khi hắn cúi đầu chuẩn bị nhìn lại, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói vô cùng phá đám.

“Đầu nhi! Quả nhiên các anh đang ở đây!”

Giây tiếp theo, quả trứng giữa hai chân hắn phát ra một tiếng lạch cạch nhỏ, như thể bị âm thanh đột ngột vang lên doạ tới rồi, khe hở trên vỏ trứng lại lần nữa khép chặt.

Ánh mắt muốn đâm một người là không thể giấu được.jpg

Hắn quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh, biểu cảm cười như không cười, đôi mắt đen nhánh lóe lên tia sáng vô cùng lạnh lẽo.

“Trùng hợp thật.” Phong Bất Yếm cười tủm tỉm mở miệng: “Các cậu cũng tới đây à.”

Bước chân bốn người lấy Long Nham dẫn đầu đồng loạt khựng lại.

Long Nham theo bản năng lùi về sau một bước: “Mẹ nó.” Hắn ta nhỏ giọng mở miệng: “Sao lại thế này, sao tôi cứ có cảm giác tâm trạng của đầu nhi không được tốt cho lắm nhỉ?”

An Tư nuốt nuốt nước bọt: “Không phải ảo giác của cậu đâu.”

Cửu Tùng cũng có chút nhút nhát, ho nhẹ một tiếng, nói: “Đúng là trùng hợp, chúng tôi cũng tới ngắm biển sao.”

Cậu ta nói xong liền xoay người đi thẳng về hướng ngược lại với Phong Bất Yếm, ba người khác cũng đi theo bước chân cậu ta, cuối cùng dừng lại ở phía bên kia tầng quan sát.

Long Nham nghĩ mà sợ, vỗ vỗ ngực: “Chuyện gì thế này, sao đột nhiên đầu nhi lại---”

Cửu Tùng giống như đang suy nghĩ gì đó: “Nhìn dáng vẻ này, có lẽ như là bị chúng ta làm phiền.”

“Làm phiền? Đầu nhi không phải một mình… À, còn có quả trứng.” Long Nham lẩm nhẩm lầm nhầm: “Đáng giận, đầu nhi đây là có trứng liền quên anh em ư?”

An Tư ho khan hai tiếng: “Long đại ngốc, cậu có phải đã quên đội trưởng của chúng ta là huyết tộc rồi không?”

Thanh Âm nghiêng đầu hỏi: “Huyết tộc thì sao vậy?”

An Tư nói: "Huyết tộc nổi tiếng là có ngũ giác cực kỳ nhạy bén."

Hô hấp Long Nham cứng lại, theo bản năng nhìn về phía Phong Bất Yếm, ở phía đối diện, người kia đang nở một nụ cười càng ngày càng ngang tàng.

Long Nham: “……”

Cười càng vui vẻ có nghĩa là càng tức giận.

Xong đời.jpg

Chờ sau khi bốn người đi xa, Phong Bất Yếm lại cúi đầu nhìn quả trứng trước mặt. Quả trứng lắc lư giữa hai chân hắn, hòn đá nhỏ bên trong vỏ trứng dường như đã không định tiếp tục ló đầu ra nữa.

Phong Bất Yếm ở trong lòng khẽ chậc một tiếng, thầm nghĩ đáng tiếc.

Cơ hội tốt như vậy, lần sau không biết còn phải chờ đến khi nào mới có thể xuất hiện.

-----

Tốc độ di chuyển của tinh hạm rất nhanh, không bao lâu đã rời khỏi khu vực có thể thấy được phiến tinh hải kia.

Chờ khi xem xong biển sao trở về phòng, đã là gần mười một giờ đêm.

"Trước giữa trưa ngày mai chúng ta sẽ đi đến tinh cầu mục tiêu." Phong Bất Yếm nói: "Đến lúc đó, có khả năng phần lớn thời gian chúng ta đều phải sinh hoạt ngoài trời. Trước khi rời khỏi tinh hạm, nếu cậu cần chuẩn bị thứ gì thì có thể tranh thủ chuẩn bị trước."

Tiểu nhân ngư trong vỏ trứng vẫn còn đang đắm chìm trong cảnh đẹp vừa nhìn thấy, nghe vậy liền khẽ quơ quơ chóp đuôi: "Chuẩn bị gì cơ?"

"Chẳng hạn như thực phẩm không tiện chế biến ở bên ngoài." Phong Bất Yếm nói: "Cá khô nhỏ đã giúp cậu chuẩn bị tốt, đủ để ăn trong non nửa tháng."

Sở Thời Thời nghĩ nghĩ, ngoại trừ cá khô nhỏ, hình như cậu không đặc biệt muốn thứ gì, ngoại trừ…

Phong Bất Yếm kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc lâu sau, trong vỏ trứng mới truyền ra một giọng nói nho nhỏ: “Tui muốn tắm rửa một chút.”

Phong Bất Yếm hơi hơi sửng sốt.

Quả trứng trong lòng ngực khẽ quơ quơ, nhỏ giọng hỏi: “Muốn tắm rửa, có thể không?”

Từ sau khi vỏ trứng nứt, cậu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn được chân chính tắm rửa một lần, nhưng tiếc là cậu da mặt mỏng, vẫn luôn ngượng ngùng mở miệng, cho nên cứ kéo dài cho tới tận bây giờ.

Chờ ngày mai đi đến tinh cầu mục tiêu, bước vào hình thức sinh tồn dã ngoại, nếu muốn tắm nước nóng có lẽ cũng càng khó khăn hơn.

“Chuyện này có gì mà không được chứ?.” Phong Bất Yếm cười nói: “Trước đây không nghe cậu nhắc tới, tôi còn tưởng rằng cậu không có nhu cầu về phương diện này chứ.”

Tiểu nhân ngư đuôi xanh run run vây tai.

Nhu cầu về mặt thân thể thì đúng là không cần, dù sao hiệu quả của thẻ thanh khiết mà hệ thống cung cấp cũng rất tốt, nhưng nếu phải nói thì đây là nhu cầu về mặt tinh thần của cá nhân cậu.

Không có nước, không có sữa tắm, không có bồn để tắm rửa ngâm mình… Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không dễ chịu.

Phong Bất Yếm đặt quả trứng lên trên giường: “Ở chỗ này đợi tôi một chút.”

Hắn đứng dậy đi vào phòng tắm, không biết mân mê cái gì, một lát sau mới quay lại đây.

“Đã giúp cậu điều chỉnh nhiệt độ nước xong rồi.” Phong Bất Yếm khom lưng bế quả trứng lên: “Sữa tắm và dầu gội đều bỏ vào trong bình nhỏ, còn có một viên thả bồn tắm dùng để tạo bọt.”

Trong bồn rửa tay nhỏ đã mở sẵn nước, bên cạnh còn đặt khăn lông sạch sẽ và một hàng chai chai lọ lọ, nắp cũng đã mở sẵn.

“Đã giúp cậu điều chỉnh tốt nhiệt độ nước.” Phong Bất Yếm nói: “Nếu cảm thấy không thích hợp thì có thể tự mình mở vòi nước điều chỉnh lại.”

Trên bồn rửa tay đã để đầy đồ vật, thật sự không còn chỗ đặt quả trứng, vì thế Phong Bất Yếm đành đặt nó ở trên phía trên đài của bồn rửa tay.

“Tôi đi ra ngoài đây.” Phong Bất Yếm vẫy vẫy tay: “Cần gì thì cứ gọi.”

Quả trứng giống như đang trả lời mà lắn lư, tần suất có vẻ rất vui vẻ.

Sau khi cửa phòng tắm đóng lại, Sở Thời Thời đẩy vỏ trứng ra, hai mắt sáng rực nhìn về phía dưới bồn rửa mặt.

Cậu ước lượng khoảng cách giữa vỏ trứng và hồ nước một chút, hai tay chống vỏ trứng dùng sức nhảy ra bên ngoài, toàn bộ cá bì bõm một cái rơi thẳng xuống hồ nước.

Nhiệt độ nước vừa phải, không nóng cũng không lạnh, cực kỳ thoải mái.

Tiểu nhân ngư đuôi xanh phun một chuỗi bong bóng nước, hưng phấn bơi tới bơi lui vài vòng trong một hơi rồi mới thò đầu lên khỏi mặt nước.

Mặc dù trong vỏ trứng có nước nhưng không gian quá chật chội, cậu đã rất lâu rất lâu rất lâu không được thoải mái bơi lội trong nước như thế này!

Sở Thời Thời thoải mái dựa vào thành bồn rửa tay bằng sứ, đuôi cá ở trong mặt nước trong suốt tạo thành một vệt lam sắc xinh đẹp.

Phong Bất Yếm phục vụ khá chu đáo, những thứ cần đến trong lúc tắm rửa đều đã được chuẩn bị sẵn, đặt ở vị trí Sở Thời Thời duỗi tay ra là có thể chạm tới.

Sữa tắm và dầu gội đầu là mùi muối biển bạc hà thoải mái sảng khoái, thoang thoảng mang theo hơi thở của đại dương, là hương vị mà Sở Thời Thời thích.

Một lần tắm rửa này Sở Thời Thời tắm ước chừng nửa tiếng đồng hồ, thẳng cho đến khi thể xác và tinh thần được hoàn toàn thoả mãn, cậu mới từ trong hồ leo lên bồn rửa tay, bọc bản thân vào khăn lông sạch sẽ.

Hơi nước trên người được khăn khô ráo thấm hết, đuôi cá của cậu có chút không thích ứng với trạng thái quá khô ráo, Sở Thời Thời liền dứt khoát biến nó thành hai chân, tiếp tục thoải mái cuộn tròn trong khăn lông mềm mại.

Nhưng mà chuyện ngoài ý muốn lại bất ngờ xảy ra vào lúc này.

Người mini tóc vàng vui sướng lăn lộn nhất thời không chú ý, khăn lông kéo đổ một bình nhỏ trên bồn rửa tay.

Cái bình lộc cộc lộc cộc lăn hai vòng, suýt soát mà lăn về phía bên cạnh bồn rửa tay, phần miệng chai vô tình móc vào một góc khăn lông, soạt một cái kéo luôn toàn bộ khăn lông xuống, người mini đang quấn trong khăn lông cũng cùng nhau lăn xuống dưới mặt đất.

Cảm giác mất trọng lực bất thình lình dọa Sở Thời Thời sợ nhảy dựng, cũng may có khăn lông êm dày làm đệm chắn, một cái té rớt này cũng không có bị thương, chỉ là mông hơi hơi đau.

Phong Bất Yếm chờ ở ngoài cửa nghe được động tĩnh: “Hòn đá nhỏ?”

Người mini tóc vàng té xong có chút ngơ ngác, một lát sau mới đáp lại: “Tui không, không sao!”

Cậu chui ra khỏi đống khăn lông lộn xộn, ngửa đầu nhìn về phía bồn rửa tay cao vời vợi, còn có vỏ trứng đặt ở vị trí còn cao hơn bồn rửa một chút.

Sở Thời Thời: "…"

Không, không xong.

Đường ra ngoài thì dễ, đường về thì bể gánh ai ơi.jpg

Người mini tóc vàng quấn chặt khăn lông lên người, xoay xung quanh bồn rửa tay vài vòng, cả người ghé vào bên ống dẫn cố gắng bò lên trên, cuối cùng đều lấy kết cục thất bại tụt xuống dưới kết thúc.

Sở Thời Thời: “……”

Cậu uể oải thở dài, quấn chặt khăn lông có hơi lỏng ra lại một chút, sau đó mở miệng: “Phong Bất Yếm!”

Phong Bất Yếm đứng trước cửa hỏi: "Sao thế?"

Sở Thời Thời mím môi, trên vành tai tròn trịa nhiễm một tầng hồng nhạt, giây tiếp theo, đôi tai vốn không khác gì nhân loại của cậu khẽ run rẩy, bởi vì cảm xúc dao động quá lớn, hoàn toàn không thể khống chế mà biu một chút biến thành vây tai của nhân ngư.

“Có thể tiến vào giúp tui một việc không?” Sở Thời Thời siết chặt khăn tắm, trong giọng nói giống như mang theo một chút khẩn trương và run rẩy: “Tui, tui rơi xuống rồi.”

Rơi, rơi xuống rồi?

Phong Bất Yếm ngẩn người trong một chớp mắt, sau đó đẩy cửa bước vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một chiếc khăn lông ở phía dưới dưới bồn rửa tay, cùng với người mini tóc vàng bọc người kín mít đang đứng giữa đống khăn lông.

Người mini tóc vàng thoạt nhìn có chút khẩn trương và thẹn thùng, bàn tay nhỏ xíu gắt gao siết chặt khăn lông trên người, mái tóc vàng ướt dầm dề xõa tung sau người, trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo nổi hai rạng mây đỏ, một đôi mắt xanh lam ngước nhìn hắn, khi thấy hắn sắp nhìn qua lại giống như có chút ngượng ngùng mà cúi thấp đầu.

“Sao lại rơi xuống?” Phong Bất Yếm vội vàng tiến lên hai bước, nâng người mini cùng với khăn lông lên: “Có rơi bị thương không?”

Sở Thời Thời há miệng thở dốc, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Có khăn lông đệm, không có bị thương.”

Giống như là sợ Phong Bất Yếm không tin, người mini duỗi duỗi cánh tay, lại dùng sức đạp đạp chân ở trong khăn lông, dẫm đến lòng bàn tay Phong Bất Yếm hơi ngưa ngứa.

Phong Bất Yếm hơi hơi an tâm, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn không ít: "Có phải ngâm nước chán quá đúng không? Định chơi nhảy bungee trợ hứng?"

Sở Thời Thời ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi lại nhanh chóng cúi xuống, vây tai càng run mạnh hơn.

Ánh mắt Phong Bất Yếm không tự chủ được mà dừng lại trên vây tai của Sở Thời Thời.

Lần này, hắn càng nhìn thấy rõ ràng hơn.

Là màu xanh dương, giống hệt với màu đôi mắt của hòn đá nhỏ, có vẻ rất mỏng manh yếu ớt, theo hô hấp mà khẽ run run, thoạt nhìn rất là đáng yêu.

……Vị trí này, hình như là vị trí lỗ tai của nhân loại. Nói như vậy, hắn đúng là không thấy tai của hòn đá nhỏ ở đâu.

Phong Bất Yếm vừa nghĩ thầm vừa đứng dậy ôm khăn lông bọc người mini tới bên cạnh vỏ trứng.

"Có cần tôi giúp đỡ không?" Hắn theo bản năng thả nhẹ giọng nói: "Có thể tự mình trở về không?"

Sở Thời Thời vội vàng gật đầu: “Không cần giúp đỡ, tui có thể tự làm.”

Cậu vừa nói vừa kéo kéo khăn lông trên người, kéo được một nửa thì giống như nghĩ đến cái gì, lại ngẩng đầu nhìn Phong Bất Yếm.

Đồng tử lam sắc như ẩn chứa cả đại dương dường như muốn nói: Anh đừng nhìn tui nữa nhe.

Phong Bất Yếm ho nhẹ một tiếng, bị nhìn chằm chằm đến mức ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được duỗi tay sờ sờ mái tóc vàng ướt sũng của người mini.

"Được rồi, tôi không nhìn nữa."

Hắn vừa mới chuẩn bị quay đầu lại đột nhiên cảm giác được người mini tóc vàng trên lòng bàn tay hơi run rẩy, phát ra một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Pi!”

Phong Bất Yếm cúi đầu, lúc này mới phát hiện đầu ngón tay của mình không cẩn thận chạm phải phần nhọn của vật thể màu lam bị nghi ngờ là lỗ tai.

Hai mảnh ‘lỗ tai’ mỏng như cánh ve màu lam biu một cái nổ tung, một chuỗi vảy tinh mịn màu xanh biển xuất hiện ở phía sau, trên da thịt trắng nõn có vẻ rất nổi bật.

Sở Thời Thời che vây tai lại, đồng tử lam sắc xinh đẹp hung hăng trừng mắt nhìn Phong Bất Yếm một cái.

Những nơi giống như vây tai, sao có thể tùy tiện chạm vào được!

Phong Bất Yếm: “……”

Ch.ết tiệc.

Thật sự quá đáng yêu.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Thời Thời: Cái này ai mà chịu cho nổi [che vây tai lại.jpg]

Phong Bất Yếm: Cái này ai mà chịu cho nổi [che chóp mũi lại.jpg]

Nhìn thấy có vài cục cưng hỏi tại sao không biến lớn, này có liên quan đến một thiết lập nhỏ hiện tại chưa được nhắc đến trong chính văn, nếu muốn biết tại sao không thể biến lớn thì có thể đọc phần giải thích này (không ảnh hưởng nhiều đến trải nghiệm đọc truyện kế tiếp), các cục cưng không muốn bị spoil nhẹ có thể không xem nội dung phía dưới nha.

[Giải thích dưới đây có spoil nội dung nhẹ.]

Giả thiết biến lớn hay thu nhỏ đều cần tiêu hao năng lượng, mà năng lượng này đến từ thức ăn.

Trong khoảng thời gian này cá con vẫn luôn ở trong hình thái mini, ăn uống rất ít nên năng lượng tích trữ trong cơ thể không nhiều lắm. Bởi vậy sau khi biến lớn, năng lượng sẽ bị tiêu hao hết. Trước khi chưa bổ sung lại đủ năng lượng từ thức ăn, cá con sẽ không thể biến lại thành hình thái mini.

Cho nên, nếu trong phòng tắm cá con chọn biến lớn, tiếp theo sẽ không thể không lấy hình thái của nhân loại bình thường - trần tr.uồng từ trên xuống dưới (éc) đối mặt với Phong Bất Yếm. Với một xã khủng mà nói sẽ là xấu hổ tới mức xã chớt, cho nên cá con mới chọn cách trực tiếp nhờ giúp đỡ thay vì biến lớn.





---

Chương Trước

Mục Lục

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét