Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 28
May mắn là trong những tấm thẻ cấp R còn dư lại vẫn có mấy tấm có thể sử dụng được, chẳng hạn như thẻ mở khoá một lần thường thấy, hay thẻ ẩn thanh dùng một lần,...
Chân muỗi dù nhỏ cũng là thịt, tiết kiệm thêm một chút tích phân để đổi mấy tấm thẻ kỹ năng cấp R, cậu hẳn là có thể tích cóp đủ gia sản để sau này đổi thẻ dược tề có thể trị liệu cho Phong Bất Yếm.
Ít nhất vẫn có thể sử dụng được, tiểu nhân ngư nghĩ thầm, cũng không tính là quá lỗ.
Cùng lúc đó, Phong Bất Yếm đang chuẩn bị triệu tập mấy người Cửu Tùng đến phòng hội nghị cùng liên lạc với phân bộ Thợ Săn Cơ Giáp để lấy cơ giáp Bạch Kình cấp S vào tay.
Nhưng ngay lúc này, điện thoại của phân bộ Thợ Săn Cơ Giáp lại đánh tới thiết bị đầu cuối của hắn trước.
Phong Bất Yếm nhìn thoáng qua quả trứng đang nằm an an tĩnh tĩnh nằm trên bàn, trứng đã có một khoảng thời gian không có động tĩnh.
Có lẽ là đã ngủ rồi, hắn nghĩ thầm, cầm đầu cuối đi vào phòng tắm, lúc này mới mở máy lên. Khiến hắn có chút bất ngờ chính là, người điện báo cũng không phải Thác Đạt Đặc mà là bộ trưởng phân bộ Cơ Giáp.
Chỉ là ý đồ của đối phương cũng không khiến Phong Bất Yếm cảm thấy ngoài ý muốn, bộ trưởng phân bộ Cơ Giáp hàn huyên vài câu, chúc mừng Phong Bất Yếm đạt được quyền ưu tiên mua sắm, sau đó đã nhanh chóng đi thẳng vào chủ đề chính của cuộc gọi lần này.
Đối phương biết vị cơ giáp sư đã tiến hành sửa chữa và cải tạo Tiểu Bạch Kình là ai muốn từ chỗ Phong Bất Yếm.
“Phương thức và tư duy cải tạo như vậy, tôi làm ở bộ phận Thợ Săn Cơ Giáp hơn nửa đời rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.” Bộ trưởng không chút nào che giấu sự thưởng thức trong lời nói: “Đối phương hẳn là chưa vào Hiệp Hội Thợ Săn đúng không? Nếu tôi đã từng nhìn thấy loại thủ pháp này thì tuyệt đối sẽ không thể nào quên được. Phong đội, cậu đào đâu ra bảo tàng như thế này vậy? Cũng giới thiệu cho bộ phận Cơ Giáp chúng tôi làm quen một chút đi!”
“Sự khen ngợi của ngài, lần sau gặp mặt cậu ấy tôi sẽ chuyển lời lại.” Phong Bất Yếm nói: “Nhưng mà… Nói thật, tôi cũng không biết thân phận thật sự của cậu ấy. Toàn bộ liên lạc của chúng tôi với cậu ấy đều thông qua khu vực ẩn danh trên Tinh Võng thực tế ảo, thậm chí ngay cả phương thức liên lạc cũng không có.”
Lời này đương nhiên là nói dối, nhưng việc có muốn giao thoa cùng nhóm thợ săn máy móc hay không, quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay hòn đá nhỏ của hắn, Phong Bất Yếm không thể, cũng sẽ không tự tiện quyết định thay đối phương.
Giọng nói bộ trưởng có chút tiếc nuối: “Vậy làm phiền cậu chuyển lời một chút nhé, Phong đội biết phương thức liên hệ của tôi mà đúng không? Lần tới nếu có liên lạc với vị cơ giáp sư kia, nhờ cậu gửi số liên lạc của phân bộ Cơ Giáp chúng tôi, không, gửi số liên lạc cá nhân của tôi cho đối phương, xin cậu ấy nhất định phải kịp thời liên hệ với chúng tôi.”
Phong Bất Yếm lên tiếng: “Ừm, tôi sẽ làm vậy.”
Điện thoại cắt đứt, Phong Bất Yếm ở trong lòng chậc một tiếng. Hòn đá nhỏ của hắn còn được tranh giành hơn hắn nghĩ, hiện tại chỉ mới xuất hiện một lần đã nhanh chóng bị người khác mơ ước như vậy.
Chờ khi Phong Bất Yếm rời khỏi phòng tắm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy quả trứng trên bàn đang nâng phần vỏ phía trên lên, một cánh tay nhỏ quen thuộc mò ra, đang gian nan vất vả lôi kéo một tờ giấy ăn ở bên cạnh.
Hình như là nghe thấy âm thanh mở cửa phòng tắm, cánh tay kia khựng lại ở giữa không trung một chút rồi biu một cái nhanh chóng rụt về bên trong vỏ trứng.
Phong Bất Yếm tiến lên hai bước, gấp tờ giấy thành mảnh nhỏ rồi đưa đến bên cạnh khe hở của vỏ trứng: “Hòn đá nhỏ?”
Vỏ trứng thật cẩn thận mà nâng lên một chút, một bàn tay nho nhỏ nhanh chóng nắm khăn giấy rồi rụt trở về: “Cảm ơn.”
“Đã nói không cần khách sáo với ta mà.” Phong Bất Yếm cong cong mắt, đầu ngón tay rũ xuống còn mang theo một chút hơi lạnh, là xúc cảm lưu lại do tay nhỏ của đối phương cọ qua.
……Lạnh như vậy, chẳng lẽ hòn đá nhỏ của hắn thật sự là một loại sinh vật thủy sinh?
-----
Cùng thời gian, Lệ Niên cũng nhận được thông báo kết quả cuối cùng của ‘Trận chiến sửa chữa’.
“...Quyền ưu tiên mua sắm đã rơi vào tay Phong Bất Yếm?” Gã nhìn kết quả, đồng tử màu đỏ tối tăm không rõ: “Tiểu Bạch Kình sửa chữa thành công, thậm chí còn đưa ra phương án cải tiến…… Từ khi nào bên cạnh Phong Bất Yếm lại xuất hiện một cơ giáp sư như vậy?”
Các thuộc hạ bên cạnh đều cúi đầu, không ai có thể trả lời câu hỏi này của gã.
Trước đó, Lệ Niên gần như đã coi Bạch Kình trở thành vật trong túi của mình. Thậm chí thời điểm đệ trình Tiểu Bạch Kình, gián điệp của gã ở bộ phận Cơ Giáp cũng báo lại, hiện tại bài thi của gã là tối ưu nhất.
Lệ Niên đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ cho kế hoạch cải tạo Bạch Kình, chỉ chờ Bạch Kình vừa đến tay liền động thủ, biến nó trở thành ‘Huyết Sa’ càng thích hợp với gã hơn.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, chỉ trong thời gian mấy ngày cuối cùng như vậy lại đột nhiên xuất hiện một tên trình giảo kim.
Vật nắm chắc trong lòng bàn tay đã bị kẻ khác cướp đi, kẻ cướp còn là Phong Bất Yếm bị gã coi là cái đinh trong mắt, hiện tại tâm trạng Lệ Niên tất nhiên không hề dễ chịu.
Gã lạnh lùng phất tay để cho mọi người lui xuống, trong phòng lập tức chỉ còn lại một mình gã.
Lệ Niên theo bản năng cầm thiết bị đầu cuối lên, muốn liên lạc cơ giáp gián điệp mà gã cài bên người Phong Bất Yếm, dò hỏi xem rốt cuộc mấy ngày nay Phong Bất Yếm đã làm cái gì.
Nhưng mà, linh quang chợt lóe, gã đột nhiên nhớ lại chuyện mấy hôm trước ---
Phong Bất Yếm có lẽ không phải là không thể mượn sức, mà là do gã tìm không đúng cách. Lệ Niên nheo mắt lại, trong đồng tử màu đỏ tươi xẹt qua một tia ý vị không rõ.
Nếu đã như vậy, liền thử lại một lần cuối cùng xem sao.
Lệ Niên trầm tư một lát, cuối cùng vẫn rời khỏi giao diện liên lạc với cơ giáp gián điệp, click mở khung chat trên Tinh Võng của Phong Bất Yếm.
Lần liên lạc gần nhất của gã và Phong Bất Yếm vẫn còn dừng lại ở lần trao đổi về một nhiệm vụ đặc thù vào mấy tháng trước.
Ngón tay Lệ Niên treo trên màn hình, do dự một lát mới gõ xuống tin nhắn đầu tiên:【Phong đội, có đó không?】
Một lát sau, Phong Bất Yếm:【Không ở.】
Ngón tay đang gõ chữ của Lệ Niên hơi hơi khựng lại, trong lúc nhất thời không biết nên tiếp tục nhắn thế nào.
Phong Bất Yếm:【Đùa một chút thôi, đừng để ý [cười mỉm.jpg]】
Tâm tình Lệ Niên có chút phức tạp, ngữ khí đối phương rõ ràng rất nhẹ nhàng, thậm chí còn gửi thêm một biểu tượng cảm xúc mỉm cười, nhưng mà…… Sao gã cứ cảm thấy cái đầu đậu nành đang mỉm cười này rất không vừa mắt?
Giống như là đang chế giễu gã?
Phong Bất Yếm:【Lệ đội có chuyện gì không?】
Lệ Niên:【Nghe nói Phong đội đã giành được quyền ưu tiên mua sắm Bạch Kình? Chúc mừng nhé.】
Phong Bất Yếm:【Không cần chúc mừng.】
【Đó là thứ tôi nên có được.】
【Đầu đậu nành đeo kính râm.jpg】
Lệ Niên: “……”
Hôm nay có phải có chút khó tiếp tục nói chuyện hay không?
Gã đột nhiên có hơi hối hận vì đã nhắn tin cho Phong Bất Yếm, nhưng việc đã đến nước này, bỏ dở giữa chừng hình như lại có vẻ như gã đã rơi xuống thế hạ phong.
Lệ Niên hít sâu một hơi, cố gắng kéo đoạn nói chuyện phiếm trở lại sự khống chế của mình:【Phong đội chuẩn bị đổi cơ giáp mới sao? Bruno của anh đã là cơ giáp cấp S đứng đầu rồi mà.】
Phong Bất Yếm:【Tạm thời không có ý định đổi cơ giáp nga.】
Lệ Niên trong lòng vui vẻ, đối phương không có ý định đổi cơ giáp, có nghĩa là vẫn còn khả năng thương lượng.
Lệ Niên:【Vậy không biết Phong đội có thể từ bỏ thứ yêu thích được không?】
Lệ Niên:【Nghe nói Phong đội thích mấy hòn đá tương đối hi hữu hiếm thấy, tôi tình cờ thu thập không ít, nếu Phong đội có coi trọng thì cứ việc cầm đi.】
Lệ Niên: [Các loại cục đá kỳ kỳ quái quái.jpg] xN
Phong Bất Yếm: “……?”
Hắn nhìn một bức ảnh tiếp một bức ảnh liên tục nhảy ra trên màn hình, trên mỗi bức ảnh đều là một viên đá, đặc điểm chung của chúng chính là… xấu đến không thể tả.
Một cục càng xấu hơn một cục, xấu đến mức chấn động đất trời, xấu đến mức thần thấy thần cạn lời hoa thấy hoa điêu tàn.
Lệ Niên:【Thế nào, có vừa ý những viên đá này không?】
Phong Bất Yếm: “…”
Không hài lòng.
Thậm chí còn có cảm giác hai mắt có chút đau đau.
Phong Bất Yếm:【Những viên đá này thật xinh đẹp.】
Nhìn thấy tin nhắn này, Lệ Niên vừa lòng gật đầu, thầm nghĩ quả nhiên, gu thẩm mỹ của Phong Bất Yếm đúng là không thể dùng tiêu chuẩn của người bình thường thường để phán đoán.
Phong Bất Yếm:【Nhưng mà thật đáng tiếc, tôi là một người rất chung thủy.】
Lệ Niên: “……?”
Chung thủy?
Chung thủy cái gì?
Phong Bất Yếm:【Trong một khoảng thời gian, tôi chỉ biết thích một viên đá. Hiện tại tôi đã có một viên đá chân ái, tôi sẽ không lừa dối bảo bối cục đá của tôi mà lén lút đi tìm viên đá khác.】
Lệ Niên nghẹn nghẹn, nhưng không nghẹn lại được, trên đầu nhảy ra một dấu chấm hỏi to đùng.
Phong Bất Yếm:【Loại chuyện phản bội như thế này, tôi tuyệt đối sẽ không làm [kiên định thề.jpg]】
Lệ Niên: “……”
Đây xem như là tự vác đá đập vào chân mình ư?
Dù sao, ‘chân ái’ hiện tại của Phong Bất Yếm là so chính tay gã đưa đến bên cạnh đối phương.
Phong Bất Yếm:【Thật xin lỗi, thứ cho tôi không thể đồng ý với giao dịch này.】
Phong Bất Yếm:【Nhưng mà những viên đá này thật sự rất xinh đẹp, xin anh nhất định phải đối xử tử tế với chúng nó, mỗi một viên đá đều là trân bảo rơi xuống thế gian.】
Phong Bất Yếm:【Có rất ít có người có thể hiểu được sở thích của tôi, nói chuyện phiếm với Lệ đội rất vui vẻ, chờ mong lần gặp mặt tới của chúng ta.】
Phong Bất Yếm: [đá xấu bắn tim.jpg]
Lệ Niên: “……”
Đối xử tử tế với cái gì? Đối xử tử tế với cục đá?
Trông gã giống kiểu người sẽ đi ngược đãi một đống đá à?!!
Còn nữa, cái gói biểu tượng đá xấu bắn tim kia, rốt cuộc Phong Bất Yếm tìm ở đâu ra vậy hả?!
Lệ Niên bang một tiếng buông thiết bị đầu cuối xuống, đau khổ vạn phần mà nhắm mắt lại, cảm thấy sau khi lựa chọn xong nhiều cục đá xấu như kia, hai mắt đã không còn là hai mắt của gã nữa.
Đầu cuối lại lần nữa phát ra âm thanh nhắc nhở tích tích, Lệ Niên hít sâu một hơi, nhìn về phía màn hình.
Phong Bất Yếm:【Đúng rồi, tôi nghe nói trên vài tiểu tinh cầu thỉnh thoảng sẽ có triển lãm đá, nếu có thời gian thì……】
Lệ Niên:【Không, không có thời gian, tôi rất bận, nhận rất nhiều nhiệm vụ. 】
Lệ Niên:【Cảm ơn ý tốt.】
Sợ Phong Bất Yếm lại gửi thêm tin nhắn kỳ kỳ quái quái gì đó qua đây, Lệ Niên vội vàng nói gặp lại sau, kết thúc cuộc đối thoại lần này.
Lệ Niên tắt thiết bị đầu cuối, cảm thấy bản thân trong thời gian ngắn sẽ không có dũng khí tiếp tục đối mặt với Phong Bất Yếm.
Bị cướp đi vật vốn dĩ nằm trong lòng bàn tay không lấy về được thì thôi, lại còn phải trải qua một đợt công kích tinh thần dữ dội như vậy, Lệ Niên xoa xoa huyệt thái dương có chút co rút đau đớn, lần đầu cảm thấy thế giới này vớ vẩn quá mức như vậy.
Mà bên kia, sau khi kết thúc đối thoại với Lệ Niên, Phong Bất Yếm hừ cười một tiếng, nhanh chóng lưu lại toàn bộ đống ảnh đá xấu đồ sộ mà Lệ Niên đã gửi qua.
Hắn không phải Long Nham, không hề cảm thấy hứng thú với những viên đá kỳ kỳ quái quái như thế này, đương nhiên, hòn đá nhỏ của hắn là ngoại lệ.
Lưu lại tất cả những tấm hình này chỉ đơn giản là bởi vì, có lẽ về sau sẽ còn có cơ hội có thể ghê tởm lại Lệ Niên một phen.
Phong Bất Yếm tắt đầu cuối, duỗi tay ôm quả trứng trên bàn vào lồng ngực, dưới lòng bàn tay cảm nhận được xúc cảm bóng loáng, rốt cuộc linh hồn bị ô nhiễm bởi vì nói chuyện với Lệ Niên cũng được gột rửa.
Nhưng mà…
Hẳn là Lệ Niên càng khó chịu hơn hắn nhiều.
Nếu có cơ hội, hắn thật ra cũng rất hy vọng những cuộc nói chuyện như vậy có thể nhiều thêm vài lần, vì cơ hội có thể đả kích Lệ Niên cũng không nhiều lắm, công kích tinh thần lại càng hiếm có.
Tiểu nhân ngư bên trong vỏ trứng ngẩng đầu, nhạy bén bắt được tia vui sướng trong mắt Phong Bất Yếm.
“Hắn làm sao thế?” Sở Thời Thời nhỏ giọng hỏi: “Sao đột nhiên lại…… trông có vẻ thỏa mãn như vậy? Gặp được chuyện gì tốt à?”
Linh Linh Bá khó hiểu lắc đầu: “Không biết đâu.”
Sở Thời Thời quơ quơ chóp đuôi, bên tai đột nhiên vang lên tiếng thông báo nhắc nhở đặc biệt: “Gâu gâu gâu! Gâu gâu!”
Quang cầu hệ thống lắc lắc: “Ký chủ, tin nhắn từ Lịch Niên.”
Tiểu nhân ngư trở mình, lập tức lên tinh thần: “Mau nhìn xem Lệ cẩu lại giở trò gì.”
Bị mất quyền ưu tiên mua Bạch Kình, Lệ Niên hiện tại chắc chắn khó chịu muốn ch.ết đi? Sở Thời Thời ở trong lòng cười hai tiếng, thôi để cậu nghĩ cách an ủi gã một chút vậy.
He he =w=
Lệ Niên:【Gần đây Phong Bất Yếm có gì bất thường không?】
Sở Thời Thời:【Phong Bất Yếm gần đây rất thích ăn cá khô, để nhà bếp trên tinh hạm làm một đống cá khô nhỏ.】
Lệ Niên thuần thục lọc ra nội dung tin nhắn cần đọc từ trong một đống loạn mã, trên đầu lại lại lại nhảy ra một dấu chấm hỏi to đùng.
Cảm giác cơ giáp gián điệp hình như càng hư hao nghiêm trọng hơn, sao đến cả trọng điểm điều tra cũng không nắm bắt nổi.
Lệ Niên hơi hơi thở dài trong lòng, nghĩ đến việc Phong Bất Yếm yêu sâu sắc ‘cơ giáp gián điệp’ này, cả người gã liền trở nên không dễ chịu.
Nếu không phải cơ giáp gián điệp là gã tự tay chế tác, gã cũng đã hoài nghi có phải cơ giáp này đã thức tỉnh dị năng kỳ quái hoặc là đã đút cho Phong Bất Yếm canh mê hồn gì đó hay không.
Sao lại có người mê muội một viên đá thành như vậy?
Lệ Niên:【Ta hỏi chính là, gần đây bên cạnh Phong Bất Yếm có xuất hiện gương mặt mới nào hay không?】
Gương mặt mới?
Tiểu nhân ngư hơi hơi mờ mịt: “Lệ Niên có ý gì? Gương mặt mới nhất xuất hiện bên cạnh Phong Bất Yếm không phải là tui à?”
Âm thanh máy móc của hệ thống cũng mờ mịt: “Không biết đâu.”
Sở Thời Thời:【 Không có mà.】
Sở Thời Thời:【Phong Bất Yếm vẫn luôn ở trên tinh hạm, không có lén lút ra ngoài trộm cặp kè với người khác sau lưng tôi đâu.】
Lệ Niên: “……”
Gã cũng đâu có hỏi cái này.
Lệ Niên nhéo nhéo giữa mày, cảm thấy có chút đau đầu.
Trong khoảng thời gian này cơ giáp gián điệp vẫn luôn đi theo bên người Phong Bất Yếm, Phong Bất Yếm đi chỗ nào cũng sẽ mang nó theo. Tình huống bên cạnh Phong Bất Yếm, cơ giáp gián điệp tất nhiên rõ ràng nhất.
Nếu cơ giáp gián điệp nói không nhìn thấy ai, hơn nữa Phong Bất Yếm trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở trên tinh hạm, không có điều kiện ra ngoài, vậy chứng minh---
Lệ Niên nheo mắt, chẳng lẽ Phong Bất Yếm cùng vị cơ giáp sư thần bí kia liên hệ với nhau thông qua Tinh Võng thực tế ảo?
Nếu vậy thì có chút khó khăn.
Nếu không có biện pháp lấy lại quyền mua Bạch Kình, Lệ Niên liền lui mà cầu tiếp theo, quyết định chuyển sang xây dựng mối quan hệ với vị cơ giáp sư kia.
Đối với gã, giá trị của một vị cơ giáp sư có thực lực tất nhiên còn cao hơn một cơ giáp cấp S rất nhiều.
Không có thể lấy được tin tức hữu dụng từ chỗ cơ giáp gián điệp, Lệ Niên có chút tiếc nuối.
Lệ Niên:【Tiếp tục theo dõi Phong Bất Yếm, nếu bên cạnh hắn hư hư thực thực xuất hiện một gương mặt mới có khả năng là cơ giáp sư, lập tức liên lạc ta.】
Lệ Niên nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu:【Nếu trong lúc hắn nói chuyện với người khác trên thiết bị đầu cuối có nhắc tới cơ giáp Bạch Kình cấp S cũng phải lập tức liên lạc với ta. 】
Sở Thời Thời hơi hơi sửng sốt: “Bạch Kình? Sao Phong Bất Yếm lại dính dáng đến Bạch Kình?”
Tiểu nhân ngư đuôi xanh tò mò đến mức lòng dạ ngứa ngáy, nhưng lại không dám đề cập thắc mắc của mình với Lệ Niên, cơ giáp gián điệp sẽ không làm loại chuyện này.
Cũng may sau đó Lệ Niên đã nói thêm:【Sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, Phong Bất Yếm chắc hẳn sẽ mang cơ giáp Bạch Kình trở về căn cứ.】
Lệ Niên:【Ngươi tìm cơ hội sử dụng tần số nội bộ của cơ giáp, xâm nhập vào bên trong hệ thống của Bạch Kình sau đó sao chép một bản số liệu của Bạch Kình cho ta.】
Lượng tin tức trong mấy câu này có chút lớn.
Tiểu nhân ngư khiếp sợ trợn tròn mắt: “Bạch Kình sẽ bị Phong Bất Yếm mang về căn cứ? Nhưng mà không phải quyền ưu tiên mua sắm của Bạch Kình đã bị cố vấn đặc biệt của ông chủ tui bắt được rồi sao? Sao Phong Bất Yếm ---”
Cậu còn chưa nói xong đã đột nhiên khựng lại.
Không lẽ vị cố vấn đặc biệt kia...... Thật ra chính là Phong Bất Yếm? Tiểu nhân ngư đờ đẫn mà há to miệng, sẽ không trùng hợp như vậy đâu nhỉ?
Nhưng có một tầng liên kết như vậy, các chi tiết khác liền có thể giải thích được.
Chẳng hạn như dáng người của Tiểu Hắc Đại ông chủ cửa hàng sửa chữa Sơn Thạch, so sánh một chút, rõ ràng chính là một phiên bản copy màu đen thui của Long Nham. Cũng chẳng hạn như lúc trước cậu đã nhận thấy được, Tiểu Hắc Đại mỗi lần gặp chuyện lưỡng lự đều sẽ nhìn về phía cố vấn đặc biệt, đây không phải là thói quen của Long Nham hay sao.
Hơn nữa, có lần cậu cảm thấy cố vấn đặc biệt đi hơi chậm, hôm đó vừa lúc là ngày đầu tiên sau khi Phong Bất Yếm phát tác huyết mạch bạo động, cơ thể và tinh thần đều trở nên suy yếu, hình thái giả thuyết trên Tinh Võng thực tế ảo là do tinh thần lực khống chế nên tốc độ trở nên chậm chạp cũng không kỳ quái.
Sơn Thạch Sơn Thạch, kết hợp lại còn không phải là ‘Nham’ trong Long Nham sao?
*“Long Nham” (龙岩); “Sơn Thạch” (山石) =>> 山 (Sơn) và 石 (Thạch) khi ghép lại tạo thành cụm từ “núi đá”, có cùng ý nghĩa với từ “Nham” trong Long Nham (岩).
Ngày đó cậu còn thầm oán trách kẻ nào mới sáng sớm tinh mơ đã bắt bệnh nhân lên Tinh Võng thực tế ảo làm việc… Hoá ra đầu sỏ gây tội lại chính là bản thân.
Sở Thời Thời hít vào một hơi thật sâu, nhanh chóng xâu chuỗi tất cả mọi chi tiết lại.
Rất tốt, phá án.
Khó trách thỉnh thoảng cậu lại cảm thấy, tây trang đầu đậu nành có khi sẽ cho cậu một loại cảm giác rất quen thuộc.
Có thể không quen thuộc mới là lạ! Dù sao thì hai người bọn bọ cũng đã chung chăn chung gối (gạch bỏ) ở chung lâu như vậy rồi mà!
Trên kênh liên lạc chiếu trên màn hình, Lệ Niên lại dặn dò thêm vài câu, nhắc nhở cơ giáp gián điệp không được để lộ sự tồn tại của mình, vâng vâng và mây mây...
Sở Thời Thời trả lời:【Tuân lệnh, công chúa điện hạ của tôi.jpg】
Lệ Niên ở phía bên kia: “...?”
Cái gì của cái gì cơ!!!
Sau khi kết thúc đoạn trò chuyện, tiểu nhân ngư đuôi xanh vùi mặt vào trong nước, vui vẻ ùng ục ùng ục phun bọt bong bóng.
Mục tiêu ban đầu của cậu khi giúp mấy người cố vấn đặc biệt cải tạo Tiểu Bạch Kình chỉ đơn giản là vì không để cho Lệ Niên lấy được Bạch Kình mà thôi. Trăm triệu lần không ngờ tới mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, cuối cùng người lấy được Bạch Kình lại chính là Phong Bất Yếm.
Quả thực chính là niềm vui nhân đôi.
Tiểu nhân ngư không nhịn được, hì hì cười một tiếng.
Phong Bất Yếm bên ngoài vỏ trứng nghe thấy động tĩnh: “Hòn đá nhỏ?” Hắn dùng lòng bàn tay xoa xoa vỏ trứng một chút hỏi: “Vừa nãy là mày cười sao?”
Hì hì một tiếng, quá đáng yêu, Phong Bất Yếm nghĩ thầm.
Sở Thời Thời: “...”
Đáng ghét.
Lỡ quên phải cười với Linh Linh Bá, lại bị nghe thấy rồi.
Trong trứng vang lên âm thanh: “Không có, anh nghe nhầm.”
Phong Bất Yếm nheo mắt lại, ý cười trong hai đồng tử đen nhánh càng sâu hơn: “Ừm, được rồi, là ta nghe nhầm.”
Hòn đá nhỏ nói như thế nào thì chính là như vậy đi.
---
Trưa hôm đó, Sở Thời Thời nhận được thông báo của cửa hàng sửa chữa Sơn Thạch.
Tiểu Hắc Tứ bảo cậu đăng nhập vào Tinh Võng thực tế ảo sau đó ghé qua cửa hàng sửa chữa Sơn Thạch một chuyến, nói là ông chủ bọn họ có việc tìm cậu.
Sở Thời Thời nghĩ nghĩ một lúc, chống người lên vỏ trứng nhìn thoáng ra bên ngoài. Phong Bất Yếm đang dựa lưng vào ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần nhưng màn hình ánh sáng của thiết bị đầu cuối trên cổ tay vẫn lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, rõ ràng cũng không phải là thật sự ngủ.
---
Cửa hàng sửa chữa Sơn Thạch nhìn qua không có gì khác biệt so với thường ngày, thẳng cho đến khi Tiểu Hắc Tứ dẫn theo cậu đi vào phòng họp. Trong nháy mắt vừa đẩy cửa tiến vào, một chùm pháo giấy phụt một tiếng bay lên trần nhà, những mảnh giấy đủ loại màu sắc sặc sỡ rơi xuống đầy đầu và người Sở Thời Thời.
Mình dưa hấu đầu gấu trúc trong nháy mắt liền biến thành mình dưa hấu đầu gấu trúc bảy màu loè loẹt siêu ngầu.
Sở Thời Thời vẫn còn giữ tư thế mở cửa, hoàn toàn không ngờ tới chào đón mình sẽ là cảnh tượng như thế này. Cả người phải sửng sốt mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại.
Người bắn pháo giấy vào cậu chính là Lão Hắc Tam và một Tiểu Hắc Nhị chưa từng gặp qua. Tiểu Hắc Đại to con và tây trang đầu đậu nành đang ngồi bên cạnh bàn hội nghị, trên bàn bày đầy một đống thứ hoa hòe loè loẹt.
Đầu đậu nành vẫy tay chào cậu: “Chà, đại công thần của chúng ta tới rồi!”
Đầu gấu trúc nhảy tới nhảy lui một hồi, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh: Úi, mọi người đều ở đây à.jpg
“Chuyện gì thế này?” Sở Thời Thời hỏi: “Tôi tưởng chúng ta bàn chuyện công việc?”
“Đúng là chuyện công việc mà.” Đầu đậu nành kéo ghế dựa bên người ra, ý bảo đầu gấu trúc ngồi xuống bên cạnh mình: “Lúc trước cậu cải tạo Tiểu Bạch Kình đã giúp chúng tôi một việc rất lớn, cho nên đây là một buổi tiệc chúc mừng dành riêng cho cậu.”
Sở Thời Thời ở trong lòng ôi chao một tiếng: “Như vậy thì ngại quá.”
Đầu gấu trúc lại đồng bộ mà chuyển thành: Motto motto (Muốn nữa muốn nữa).jpg
Phong Bất Yếm dưới đầu đậu nành thấy thế, khóe mắt đuôi lông mày đều không giấu nổi ý cười. Hòn đá nhỏ đội khăn trùm đầu gấu trúc lên quả nhiên thật sự rất phóng khoáng.
……Nếu vạch trần thân phận thật của cậu, có lẽ đầu gấu trúc sẽ ngay lập tức biến thành hòn đá nhỏ ở ngoài hiện thực, vừa ngượng ngùng lại vừa nội liễm nhỉ?
Phong Bất Yếm ở trong lòng cân nhắc nghĩ, quả nhiên vẫn là không thể vạch trần thân phận của hòn đá nhỏ quá nhanh.
Không nghĩ tới, đầu gấu trúc trước mặt hắn cũng đang thất thần nghĩ chuyện tương tự.
Rõ ràng giọng điệu khi nói chuyện giống Phong Bất Yếm như vậy, trước kia cậu vậy mà hoàn toàn không phát hiện ra điều này. Sở Thời Thời lại một lần cảm khái trong lòng, khu vực ẩn danh trên Tinh Võng thực tế ảo tuyệt đối là phát minh vĩ đại nhất trên thế giới.
Cậu thật sự thích cảm giác làm bất kỳ chuyện gì cũng không cần phải băn khoăn muốn ch.ết.
Sau khi Sở Thời Thời ngồi vào bên cạnh bàn hội nghị, đầu đậu nành chỉ chỉ vào một chồng tấm card trên bàn hội nghị rồi nói: “Tới rút thăm trúng thưởng đi.”
Động tác đầu gấu trúc hơi khựng lại.
Nghe được hai chữ rút thăm trúng thưởng, cậu gần như lập tức nghĩ tới mười lượt rút không lâu trước đây ở chỗ của Linh Linh Bá.
Quá xui xẻo.
Xui đến mức không nỡ nhìn thẳng.
Thấy cậu chậm chạp không nhúc nhích, đầu đậu nành hỏi: “Sao thế, không muốn rút thăm trúng thưởng?”
“Có một chút.” Sở Thời Thời thở dài, “Mấy người biết người châu Phi là cái gì đúng không? Đó chính là tui, vận may quá đen, rút không được đồ tốt đâu.”
Tiểu Hắc Đại cười ha ha: “Sợ cái gì, lần rút thăm trúng thưởng này chính là do đầu…… Cố vấn đặc biệt của tôi đã chuẩn bị riêng cho cậu, yên tâm đi, bên trong đều là đồ tốt.”
Sở Thời Thời: “Vậy tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Biểu cảm trên đầu gấu trúc nhảy nhảy: [Vận đen biến đi! Biến! Biến! Biến!.jpg]
Sở Thời Thời nhanh chóng rút ra một tấm thẻ, lật thẻ lên liền nhìn thấy: “……Cơ giáp Bạch Kình cấp S?”
Trong phòng lập tức vang lên tiếng hoan hô đến mức gần như đâm thủng cả trần nhà: “Chúc mừng chúc mừng! Chúc mừng đại sư đầu gấu trúc đã rút trúng giải đặc biệt!!!”
Sở Thời Thời có chút ngơ ngác: “Là mô hình tỉ lệ 1:1 với cơ giáp Bạch Kình cấp S sao?”
“Nghĩ gì vậy, cậu cảm thấy tôi là loại người keo kiệt bủn xỉn như vậy sao?” Đầu đậu nành chậc một tiếng, thu lại toàn bộ các tấm thẻ còn thừa: “Đương nhiên là bản chính của Bạch Kình.”
Động tác của hắn rất nhanh, vì vậy Sở Thời Thời cũng không có chú ý tới, nội dung trên một chồng tấm thẻ còn lại cùng tấm thẻ mà cậu rút trúng, giống nhau như đúc.
Một chồng thẻ đều ghi mấy chữ ‘cơ giáp Bạch Kình cấp S’.
“Đây là phần thưởng đáng giá nhất trong tất cả các thẻ.” Tây trang đầu đậu nành gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: “Sao, cảm giác thoát Phi nhập Âu thế nào?”
“……Quả thực quá tuyệt vời.” Sở Thời Thời nhẹ giọng lẩm bẩm, âm thanh giống như đang lơ lửng trên không trung: “Đây chính là cơ giáp cấp S, sao anh có thể nói tặng liền tặng như thế được?”
“Cơ giáp cấp S mà thôi, tôi lại không thiếu.” Ngữ khí đầu đậu nành vô cùng hào phóng: “Nếu đã rút trúng, vậy Bạch Kình đã chú định chính là của cậu, cậu không thể từ chối đâu nhé.”
Sở Thời Thời: “… Được thôi.”
Phong ca của cậu đúng là quá rất hào phóng thật, vui vẻ.
Quan trọng hơn nữa là, Phong ca còn không biết thân phận của cậu, cậu vẫn có thể tiếp tục đội đầu gấu trúc ở chỗ này tiếp tục tự tung tự tác, càng vui vẻ.
Sau một lúc lâu, cậu thật sự không nhịn được mà cười hê hê: “Hì hì hì =w=.”
Dưới đầu đậu nành, Phong Bất Yếm khẽ nhếch môi.
Quả nhiên vẫn là hòn đá nhỏ mà hắn quen thuộc.
Thật đáng yêu.
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Bất Yếm: Thật đáng yêu, muốn cưng quá đi [Hì hì hì.jpg]
Sở Thời Thời: Anh đừng có mà lại đây! [Cá cá hoảng sợ.jpg]
-----
0 Nhận xét