Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế: Chương 27

 Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế

 Chương 27


Chờ khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, đã là hơn mười phút sau.

Phong Bất Yếm đưa tay gõ gõ cửa dò hỏi: "Hòn đá nhỏ, mày đã xong chưa?"

Trong phòng tắm, Sở Thời Thời vừa mới rửa mặt xong, thậm chí còn dùng nước vòi nước làm vòi sen đơn giản mà tắm qua một cái, toàn bộ cá thần thanh khí sảng vô cùng vui sướng.

Nghe được tiếng dò hỏi ngoài cửa, bàn tay người mini tóc vàng đang lau tóc hơi run lên, khăn lông thật lớn lập tức che khuất tầm nhìn, thậm chí còn suýt chút nữa đè luôn trên cả người cậu.

"Chờ một chút!"

Âm thanh của cậu vọng ra từ dưới khăn lông, nghe có chút rầu rĩ, cũng có chút hoảng hốt, như thể sợ người ngoài cửa giây tiếp theo sẽ đột nhiên đẩy cửa đi vào.

Người mini tóc vàng hoảng loạn đẩy đẩy khăn lông khổng lồ, một lúc lâu sau mới tự cứu vớt mình ra khỏi dưới khăn, vội vàng tay chân cùng sử dụng mà leo lại vào trong vỏ trứng.

Phong Bất Yếm kiên nhẫn đợi thêm một lát, không bao lâu sau, một tiếng lạch cạch rất nhỏ vang lên từ bên trong cánh cửa, giọng nói trong trẻo cũng theo sát vang lên: "Xong rồi."

"Vậy ta tiến vào nhé?" Nhận được câu trả lời khẳng định, Phong Bất Yếm đẩy cửa ra, vừa liếc mắt đã nhìn thấy một quả trứng đang hơi chao đảo không ổn định trên bồn rửa mặt.

Tiếng lạch cạch vừa rồi có lẽ là âm thanh hòn đá nhỏ trở lại vỏ trứng, Phong Bất Yếm gần như có thể tưởng tượng ra bộ dáng nhóc con tóc vàng nhỏ xíu luống cuống tay chân.

Hắn hỏi: “Còn có yêu cầu gì không?”

“Tạm thời không có.” Sở Thời Thời nghĩ nghĩ một chút, vẫn nhịn không được mà mở miệng: “Cá khô nhỏ.”

Giọng nói nghe có vẻ không khác gì so với lúc trước, nhưng Phong Bất Yếm vẫn bắt giữ được một tia chờ mong từ bên trong.

Phong Bất Yếm cười nói: “Thích ăn cá khô nhỏ như vậy à?”

Vỏ trứng quơ quơ một chút, tuy rằng không nói chuyện, nhưng trong tần suất lay động không hề che giấu ý thúc giục.

Hắn tiến lên hai bước nâng quả trứng lên, kéo một chiếc khăn lông khô lau sạch vết nước bắn tung tóe ở trên vỏ trứng.

----

Người trong nhà ăn của tinh hạm chưa bao giờ tới đầy đủ như thế, ngay cả Phong Bất Yếm, thời điểm ôm quả trứng bước vào nhà ăn cũng bị động tác nhất trí nhìn qua của mọi người làm cho bước chân hơi khựng lại.

Tiểu nhân ngư trong vỏ trứng theo bản năng lùi lại, sau lưng dán chặt vào vách trong của vỏ trứng.

“Đáng… đáng sợ quá!” Sở Thời Thời đồng tử động đất: “Bọn họ cứ như muốn ăn thịt tui luôn!”

Phong Bất Yếm híp híp mắt, đưa tay che lại vỏ trứng, chặn đi không ít tầm mắt giúp nhóc con trong vỏ trứng.

Hắn ho nhẹ một tiếng, ánh mắt sâu thẳm quét từ trái sang phải, những người bị hắn nhìn đến gần như lập tức quay mặt đi, không dám tiếp tục trắng trợn táo bạo mà nhìn chằm chằm về phía hắn.

Tiểu nhân ngư chui cả người cá vào trong nước, không nhịn được mà xoa xoa cánh tay, cố gắng ép những sợi lông tơ đang dựng đứng xuống. 

Bốn người Cửu Tùng cũng khó được mà đi tới nhà ăn cùng thời gian với mọi người.

Long Nham vẫy vẫy tay với Phong Bất Yếm: “Đầu nhi! Chỗ này!”

Bốn người ngồi ở vị trí bọn họ thường ngồi, ngoại trừ những món ăn yêu thích ngày thường, Sở Thời Thời liếc mắt một cái liền nhìn thấy vài đĩa đựng cá khô nhỏ.

Đuôi cá màu lam không khống chế được mà hơi quơ quơ, không cẩn thận quất lên vách trong của vỏ trứng, phát ra một tiếng bang nhỏ.

Phong Bất Yếm đặt vỏ trứng đặt lên bàn trước người, lấy một chiếc đĩa trống, gắp một ít cá khô nhỏ chủng loại khác nhau bỏ vào.

“Thích ăn loại nào thì tự chọn.” Hắn nói: “Trước khi xuất phát không mang theo nhiều loại cá tươi lắm, nếu không đặc biệt thích loại nào thì đợi sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, trở lại Thợ Săn Tinh ta sẽ dẫn mày đi cửa hàng chọn.”

“Không kén chọn.” Vỏ trứng vui sướng mà lắc lắc, âm thanh nhỏ xíu đáp lại hắn: “Chỉ cần là cá khô nhỏ, tui đều thích.”

Bốn người ngồi bên cạnh động tác vô cùng nhất trí mà ngừng lại.

Long Nham kh.iếp sợ mà lẩm bẩm: “Biết… biết nói chuyện --- ngao!” Mấy chữ còn lại đã bị một cái nhéo mạnh của An Tư đánh gãy.

Phong Bất Yếm ngẩng đầu, cười như không cười mà liếc mắt nhìn bọn họ một cái, bốn người liền lập tức cúi đầu, từng người hoàn mỹ bày ra bộ dáng đang tập trung với bữa sáng trước mặt.

Tiểu nhân ngư đuôi xanh trong lòng nhẹ nhàng thở phào.

Tuy rằng đã ở chung với mấy người Cửu Tùng nhiều ngày như vậy, nhưng bọn họ vẫn hoàn toàn chưa từng trực tiếp nói chuyện, huống chi hiện tại cậu đã phá xác.

Vòng bảo hộ xã khủng của cậu đã tan nát, lại bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, tuy rằng biết bọn họ thật ra không nhìn thấy mình nhưng Sở Thời Thời vẫn theo bản năng có chút kháng cự.

Phong Bất Yếm trấn an sờ sờ vỏ trứng, sau đó cũng cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

Thấy mọi người xung quanh đều vùi đầu ăn cơm, vỏ trứng vẫn luôn an an tĩnh tĩnh đột nhiên quơ quơ, phần vỏ phía trên thoáng nâng lên một chút, một cánh tay nhỏ thật cẩn thận thăm dò ló ra từ giữa khe hở.


Cánh tay kia bé xíu lại trắng nõn không khác gì gấu bông, nỗ lực mò mò về phía đĩa cá khô nhỏ đặt bên cạnh vỏ trứng, tay nhỏ mini múa may lung tung trong không trung một lát, nhưng bởi vì khe hở của vỏ trứng quá cao, mà đĩa đồ ăn lại quá thấp nên làm sao cũng không với tới được.

Một lát sau, cánh tay kia biu một chút rụt trở về, vỏ trứng lạch cạch một tiếng rồi khép lại.

Động tác ăn cơm của Phong Bất Yếm khựng lại một chút, mấy người còn lại cũng thoáng cứng đờ trong nháy mắt.

Tay cầm muỗng của Long Nham run rẩy, dường như có chút buồn cười nhưng lại không dám cười, cả khuôn mặt đều nghẹn đỏ.

Tuy rằng thoạt nhìn đều đang tập trung ăn cơm, nhưng mọi người không hẹn mà đều dùng dư quang khóe mắt liên tục chú ý đến quả trứng, tất nhiên cũng đều thu vào trong mắt nhất cử nhất động của cánh tay kia.

Phong Bất Yếm ho nhẹ một tiếng, trong cổ họng đè nặng chút ý cười, sau đó lại lấy một cái chén không lật úp lại lót ở phía dưới đĩa cá khô.

Lúc này, độ cao của đĩa cá khô gần như đã ngang bằng với khe hở của vỏ trứng.

Sở Thời Thời: “……”

Bọn họ đều thấy rồi đúng không? Chắc chắn đều thấy hết rồi đúng không!!!

QAQ.jpg

Tiểu nhân ngư đuôi xanh vẫy vẫy cái đuôi, lấy tốc độ khiến người khác kinh ngạc cảm thán hoàn thành một loạt động tác mở vỏ trứng ra, lấy cá khô nhỏ, rút tay trở về, khép lại vỏ trứng.

Sở Thời Thời hóa bi phẫn thành cảm giác thèm ăn, két két rùm rụm mà cắn mạnh con cá khô nhỏ gần như lớn bằng nửa thân mình.

Không thể không thừa nhận, hương vị và kết cấu của cá khô thực sự rất tuyệt vời, không thô cứng cũng không dầu mỡ, vừa giòn vừa thơm nhưng vẫn giữ được một chút vị ngọt tươi của cá.

Sở Thời Thời đã thèm cá khô nhỏ từ lâu, một miếng như vậy nuốt xuống chỉ cảm thấy toàn bộ cá được chữa khỏi trong nháy mắt, ngay cả cảm giác xấu hổ vừa mới xã chớt mang lại cũng phai nhạt không ít.

Quả nhiên, đồ ăn ngon có thể chữa khỏi tất cả những chuyện không vui, tiểu nhân ngư thỏa mãn nghĩ thầm.

Quả trứng trên bàn lung lay liên tục, dường như sinh vật bên trong đang thật sự ăn rất vui vẻ. Mấy người Long Nham trên bàn cơm một bên không nhịn được trộm nhìn trứng, một bên lén lút dùng thiết bị đầu cuối nhắn tin dưới bàn.

Trong nhóm nhỏ tên là “Tinh Tế Ngũ Tiện Khách”.

Long Có Tiền:【Cánh tay cậu ấy thoạt nhìn còn mảnh hơn cả cọng tóc của tôi.】

Thanh Âm:【@Long Có Tiền, lớn hơn cọng tóc của cậu.】

Long Có Tiền:【Phóng đại! Có biết không hả! Phóng đại để nhấn mạnh ấy!!!】

An Tư Đầu Meo Meo:【Cậu ấy đáng yêu ghê [hì hì hì.jpg].】

Long Có Tiền:【Mấy người có nhìn ra được cậu ấy thuộc loài gì không? Tôi chỉ nhớ tóc vàng và mắt xanh, còn lại thì cái gì cũng không thấy rõ.】

Thanh Âm:【Không thấy rõ +1.】

An Tư Đầu Meo Meo:【Chưa thấy bao giờ, có thể là một giống loài nào đó rất ít xuất hiện trước công chúng?】

An Tư Đầu Meo Meo:【Với lại, giọng của cậu ấy thật là dễ nghe [đầu gấu trúc thẹn thùng.jpg]】

Long Có Tiền:【Sao cậu cũng bắt đầu dùng đầu gấu trúc thế hả?! [đầu long long hoảng sợ.jpg]】

Long Có Tiền:【Cậu ấy nhỏ xíu như vậy, chắc không phải là Thumbelina chứ? 】

(Thumbelina: *Cô bé ngón cái)

An Tư Đầu Meo Meo:【Thumbelina là truyện cổ tích! Làm gì có chủng tộc đó! Mà cho dù có thì cậu ấy cũng không phải Thumbelina mà là Thumbelino !!! [Giựt tóc (gạch bỏ) vảy của cậu.jpg]】

(*Thumbelino: Cậu bé ngón cái)

Thanh Âm:【Cậu bé ngón cái……?】

Cửu Đầu Gỗ:【Các cậu thật sự không định thu liễm một chút sao?】

Cửu Đầu Gỗ:【Đội trưởng hình như đang nhìn các cậu đấy [hồ ly híp mắt cười.jpg].】

Phong Bất Yếm:【Chà, náo nhiệt quá nhỉ [đầu gấu trúc thăm dò.jpg]】

Nhóm nhỏ đang không ngừng gửi tin nhắn đột nhiên trở nên cứng đờ, ngay sau đó, hàng loạt tin nhắn vừa rồi một tin tiếp một tin bị thu hồi về, cuối cùng chỉ còn duy nhất một câu nhắn trước nhất “Cánh tay cậu ấy còn mảnh hơn cả cọng tóc của tôi” của Long Nham, bởi vì vượt quá thời gian nên không thể thu hồi.

Long Nham: “…”

Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Phong Bất Yếm, liền thấy đối phương vừa lúc cũng đang nhìn mình, trong đôi mắt đen nhánh mang theo một chút ý cười như không cười.

Long Nham run lên một cái, lập tức cúi đầu vùi mặt vào bát mì điên cuồng ăn lấy ăn để.

May mà Phong Bất Yếm dường như cũng không có ý định truy cứu, duỗi tay lấy một bát cháo trắng thanh đạm, vừa ăn vừa suy nghĩ cái gì.

Hắn cũng rất tò mò, không biết hòn đá nhỏ của mình rốt cuộc là loài gì.

Nếu chỉ xét về bề ngoài, ngoại trừ kích thước nhỏ hơn nhân loại bình thường rất nhiều thì hòn đá nhỏ dường như cũng không khác gì con người bình thường.

Điểm khác biệt duy nhất, có lẽ chính là cặp ‘phụ kiện’ màu xanh biển mà chỉ mình hắn nhìn thấy được.

Phong Bất Yếm không thể xác định kia rốt cuộc là đồ trang trí, hay vẫn là một bộ phận cấu tạo cơ thể của hòn đá nhỏ.

Nhưng trong thời gian mười phút ngắn ngủi lúc hòn đá nhỏ rửa mặt, hắn đã tìm kiếm tất cả các hình ảnh tư liệu của những giống loài có hình người trong Tinh Tế hiện nay trên Tinh Võng, cũng không tìm được loài nào có cấu tạo cơ thể tương tự.

Lẽ nào đó thật sự chỉ là phụ kiện trang trí? Xét theo vị trí của nó… là một loại khuyên tai đặc biệt sao?

Phong Bất Yếm nhìn về phía quả trứng, vừa vặn thấy nửa phần phía trên của vỏ trứng bị nhấc lên một chút, cánh tay bé xíu tinh tế kia nhanh chóng chui ra rồi vớt một miếng cá khô nhỏ vào.

Cá…?

Phong Bất Yếm ngẩn ra, trong đầu bắt đầu tỉ mỉ nhớ lại hình ảnh đôi ‘khuyên tai’ kia, đột nhiên cảm thấy hình dạng và chất liệu của chúng… dường như có một chút giống vây cá?

Lẽ nào hòn đá nhỏ thuộc loài sinh vật thủy sinh nào đó? Phong Bất Yếm rơi vào trầm tư.

Tiểu nhân ngư trong vỏ trứng hoàn toàn không biết suy đoán của mọi người xung quanh. Sau khi xử lý gọn hai miếng cá khô trong một hơi, Sở Thời Thời cuối cùng cũng ăn không nổi nữa, toàn bộ cá lười biếng nằm liệt trên mặt nước, chóp đuôi nhòn nhọn thỏa mãn khẽ đong đưa.

Linh Linh Bá lượn lờ bên người Sở Thời Thời: “Ký chủ, chúng ta tiết kiệm tiền.”

“Đúng vậy, tận năm trăm tích phân!” Sở Thời Thời nhỏ giọng trả lời: “Nhưng cậu không sợ bị bọn họ nghe thấy cậu nói chuyện sao?”

Hệ thống tự hào trả lời: “Bọn họ không nghe được đâu, nếu ký chủ nói chuyện với tui, bọn họ cũng sẽ không nghe thấy âm thanh của ký chủ.”

Sở Thời Thời gật gật đầu, tầm mắt xuyên qua lớp vỏ trứng trong suốt dừng lại ở đĩa cá khô nhỏ bên ngoài.

Hiện tại cậu hình thể nhỏ, không thể ăn được nhiều lắm, hai miếng cá khô nhỏ cũng đã là cực hạn, nhưng bên ngoài còn cá khô như vậy……

Sở Thời Thời do dự không đến một giây: “Phong Bất Yếm.”

Ánh mắt của Phong Bất Yếm lập tức dừng lại trên người vỏ trứng: “Sao thế?”

“Cá khô nhỏ có thể đóng gói mang đi được không?” Giọng nói trong trẻo êm tai xen lẫn một chút ngại ngùng và chờ mong: “Thật sự ăn ngon lắm luôn.”

“Đóng gói……?” Đây vẫn là lần đầu tiên Phong Bất Yếm nghe khái niệm đóng gói đồ ăn trong tinh hạm nhà mình, cảm thấy có chút mới lạ: “Tất nhiên là được.”

Phòng bếp của tinh hạm không có hộp đựng đồ ăn dùng một lần, Phong Bất Yếm dứt khoát lấy một cái chén giữ nhiệt sạch sẽ, gom hết toàn bộ cá khô nhỏ còn dư lại trên bàn cho vào.

“Như vậy đã đủ chưa?”

Quả trứng uốn éo đầy vui vẻ: “Đủ rồi, đủ rồi!”

Sau khi dùng cơm xong, Phong Bất Yếm lại mang theo quả trứng trở về phòng.

Di chứng của huyết mạch bạo động vẫn chưa biến mất, cơ thể hắn vẫn rất suy yếu, cũng không có khẩu vị ăn uống, chỉ miễn cưỡng nuốt xuống một chút cháo trắng.

Phong Bất Yếm dựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, lòng bàn tay chút có chút không nhẹ nhàng xoa xoa vỏ trứng bóng loáng.

Thật sự không phải là ảo giác, hắn nghĩ thầm. Thời điểm chạm vào quả trứng, tuy rằng vô cùng vô cùng nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được sự vô lực mệt mỏi trong cơ thể đang từ từ biến mất.

Tốc độ hồi phục của cơ thể sau cơn bạo động nhanh hơn bình thường rất nhiều, nếu cứ tiếp tục như thế này, có lẽ không đến ba ngày nữa, hắn có thể trở lại trạng thái đỉnh cao.

Nhưng hòn đá nhỏ dường như hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả.

Phong Bất Yếm dựa vào sô pha nghỉ ngơi một lát, đột nhiên mở mắt hỏi: “Hòn đá nhỏ, có muốn tham gia vào nhóm chat của chúng ta không.”

Tiểu nhân ngư ăn no căng đang nằm liệt nổi lềnh bềnh trên mặt nước sửng sốt, nhóm chat? Nhóm chat gì?

Phong Bất Yếm bổ sung: “Nhóm chat năm người của ta và Cửu Tùng bọn họ.”

Trong khoảng thời gian ở chung gần đây, hắn đã thăm dò được đại khái tính cách và thói quen của hòn đá nhỏ.

Nếu trực tiếp đối mặt với người khác, tính cách của cậu sẽ trở nên rất ngại ngùng cũng rất dè dặt, nhưng nếu là qua tin nhắn hay trên Tinh Võng thực tế ảo……

Nghĩ đến hàng loạt gói meme đầu gấu trúc một cái tiếp một cái có thể loé mù mắt người được gửi trước đó, Phong Bất Yếm cảm thấy, nói không chừng có lẽ phương thức giao tiếp chính xác nhất với hòn đá nhỏ chính là nhắn tin thông qua các nền tảng nói chuyện phiếm không cần phải tiếp xúc trực tiếp như thế này.

Sở Thời Thời trong vỏ trứng có chút do dự, cũng có chút kinh ngạc: “Nhóm chat năm người của bọn họ…… sao lại muốn kéo tui vào?”

Linh Linh Bá cũng không hiểu: “Không biết nữa.”

Tiểu nhân ngư chống người dậy, sờ cằm, rơi vào trầm tư: “Đây là ý muốn kéo tui vào vòng bạn tốt của hắn sao?”

“Không biết nữa.” Hệ thống lóe lóe ánh sáng nghi hoặc: “Nhưng tham gia vào nhóm chat của bọn họ có lẽ sẽ có lợi cho nhiệm vụ của chúng ta, chúng ta có thể căn cứ vào đoạn nói chuyện phiếm của bọn họ để đoán hướng phát triển của các sự kiện vận mệnh tiếp theo.”

Lời này nghe rất hợp lý, hơn nữa Sở Thời Thời cũng không bài xích hình thức giao tiếp không cần tiếp xúc trực tiếp như thế này.

Sau khi hỏi xong, Phong Bất Yếm cũng không tiếp tục hối thúc, an tĩnh chờ đợi vỏ trứng đáp lại.

Không bao lâu sau, âm thanh của hòn đá nhỏ liền truyền ra: “Được thôi.”

…Quả nhiên.

Phong Bất Yếm cong cong khóe môi, click mở giao diện nhóm chat trên quang bình thiết bị đầu cuối.

Bên trong nhóm chat ‘Tinh Tế Ngũ Tiện Khách’, lịch sử trò chuyện cuối cùng vẫn còn dừng lại ở câu “Náo nhiệt quá nhỉ” mà hắn đã gửi trước đó.

Phong Bất Yếm:【Đều ở đây chứ?】

Phong Bất Yếm:【Tôi kéo thêm một người vào.】

An Tư Đầu Meo Meo:【Thêm người? Ai thế? Chúng tôi có quen không?】

Thanh:【Tinh Tế Ngũ Tiện Khách sắp biến thành Tinh Tế Lục Tiện Khách rồi sao?】

Long Có Tiền: [Long long đầu hoảng sợ.jpg]

Long Có Tiền:【Đầu nhi, anh lén chúng tôi có người khác ở bên ngoài ư? [Nước mắt phun trào.jpg]】

Cửu Đầu Gỗ:【Long Nham, nếu cậu không muốn bị đội trưởng thanh toán, tốt nhất nên thu hồi câu vừa nãy lại [Hồ ly uống trà.jpg]】

Phong Bất Yếm: [híp mắt cười.jpg]

【Thông báo nhóm: Thành viên ‘Long Có Tiền’ đã thu hồi một tin nhắn.】

Phong Bất Yếm: [Đầu gấu trúc: mấy người đoán thử đii.jpg]

Phong Bất Yếm:【Cậu ấy có hơi thẹn thùng, mọi người kiềm chế một chút, đừng làm cậu ấy sợ.】

Cửu Đầu Gỗ:【Có hơi thẹn thùng? Chẳng lẽ là… [Hồ ly đột nhiên hiểu rõ.jpg]】

An Tư Đầu Meo Meo:【Chẳng lẽ là cái gì? Cửu Tùng, cậu moẹ nó đừng có mà nói nửa chừng như thế!!!】

【Thông báo nhóm: Chủ nhóm ‘Phong Bất Yếm’ đã mời ‘Đầu Gấu Trúc Của Tui Đâu’ vào nhóm.】

【Thông báo nhóm: Quản trị viên ‘Cửu Đầu Gỗ’ đã đổi tên nhóm thành ‘Tinh Tế Lục Tiện Khách’.】

Thanh:【Chào mừng người mới.】

An Tư Đầu Meo Meo:【Chào mừng người mới!】

Long Có Tiền:【Chào mừng chào mừng [Long long đầu, trợn tròn mắt như chuông đồng.jpg]】

Cửu Đầu Gỗ:【Chào mừng~ [Hồ ly kéo băng rôn.jpg]】

Đầu Gấu Trúc Của Tui Đâu:【Cảm ơn mọi người [Đầu Gấu trúc: Đến đây, cùng bhau vui sướng nào.jpg]】

Trong một căn phòng khác, An Tư hơi hơi sửng sốt: “... Có hơi thẹn thùng á?”

Thanh Âm có chút mờ mịt mà nghiêng đầu: “Trông cậu ấy... không giống người thẹn thùng cho lắm.”

Long Nham gãi gãi đầu: “Kỳ lạ, sao cứ cảm thấy cậu ấy cho tôi cảm giác có chút quen thuộc?”

Rõ ràng chỉ là một gói biểu cảm đầu gấu trúc phổ biến… thôi mà?

Khóe môi Cửu Tùng cong lên một chút, như thể đã nhìn thấu mọi thứ.

Long Có Tiền:【Người mới, xin tự khai báo thân phận [Mặt long long nghiêm túc.jpg]】

An Tư Đầu Meo Meo: [Đầu mèo nhìn lén.jpg]

Đầu Gấu Trúc Của Tui Đâu: [Là cục cưng của các cậu nè.jpg]

Phong Bất Yếm: [Là cục cưng của các cậu (gạch bỏ) của tôi nè.jpg]

Bên ngoài nhóm chat, An Tư lập tức hiểu ra ý nghĩa gói biểu cảm “cục cưng”, nàng kh.iếp sợ hít một hơi khí lạnh: “Vãi thật!”

Long Nham và Thanh Âm vẫn chưa phản ứng kịp.

Long Nham ngây ngốc hỏi: “Vãi thật cái gì cơ? Gói meme đó có vấn đề gì à?”

An Tư ngẩng đầu lên nhìn về phía Cửu Tùng, hai tai mèo trên mũ lông nhung đều dựng đứng hết cả lên: “Có phải là cục cưng mà tôi đang nghĩ đến không?”

Cửu Tùng híp mắt cười: “Cậu nói xem?”

Tính cách của Phong Bất Yếm, bốn người bọn họ đều hiểu vô cùng rõ. Trong nhóm chat nhỏ năm người của bọn họ, anh ấy tuyệt đối sẽ không thêm người mà bọn họ không quen biết vào.

Mà đột nhiên kéo vào nhóm chat đúng lúc này, chỉ có thể là...

Long Nham cuối cùng cũng phản ứng lại đây, một đôi mắt rồng gần như có thể phun ra ánh sáng: “Vãi nồi! Là cục đá trứng??!”

Thanh Âm trừng lớn mắt, ánh bạc trong mắt chợt lóe lên một tia khiếp sợ.

Cửu Tùng vỗ tay: “Chúc mừng các cậu, cuối cùng cũng đoán được đáp án chính xác.”

-----

Sở Thời Thời đã có một khoảng thời gian nói chuyện phiếm vui vẻ trong nhóm chat.

Phương thức giao lưu quen thuộc khiến cậu nhanh chóng thả lỏng, hơn nữa tính cách đám người Long Nham vốn rất dễ ở chung, Sở Thời Thời rất nhanh đã hòa nhập thành một cục với bọn họ.

Quang cầu hệ thống tấm tắc bảo lạ: “Chẳng lẽ tác dụng của Tinh Võng cũng giống như vỏ trứng sao?”

Sở Thời Thời đồng tình gật đầu: “Đúng vậy.”

Tinh Võng kết hợp với đầu gấu trúc, trên thế giới này có bao nhiêu xã khủng có thể cản được sự quyến rũ như vậy?

Dù sao cậu cũng không thể.

Thời gian trên tinh hạm trôi qua thật sự rất nhanh, chẳng mấy chốc, khoảng cách của bọn họ với tinh vực Z4469 cũng chỉ còn lại ba ngày lộ trình cuối cùng.

Giá trị sinh mệnh của Phong Bất Yếm đã ổn định ở khu vực an toàn màu xanh, chuyện này khiến cho Sở Thời Thời cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm.

Cũng chính là vào ngay lúc này, hệ thống lần đầu tiên vang lên âm thanh nhắc nhở ‘tích tích’.

Sở Thời Thời đang gặm gặm cá khô nhỏ làm đồ ăn vặt sửng sốt, ngơ ngác nhìn về phía quang cầu hệ thống: “Cậu kêu cái gì thế?”

Linh Linh Bá cũng mờ mịt, một lát sau mừng rỡ nói: “Ký chủ! Thanh tiến độ nhiệm vụ tăng lên rồi!”

Tiểu nhân ngư run run vây tai, chợt phản ứng lại đây: “Là cơ giáp Bạch Kình cấp S kia? Quyền ưu tiên mua sắm cuối cùng hẳn là đã được xác định rồi nhỉ?”

Quang cầu hệ thống lóe lóe ánh sáng bảy sắc cầu vồng đầy vui sướng: “Có lẽ vậy! Thanh tiến độ nhiệm vụ chính của Phong Bất Yếm tăng 5%! Thanh tiến độ nhiệm vụ chi nhánh của Bruno tăng 30%!”

Cùng lúc đó, Phong Bất Yếm cũng nhận được một bưu kiện do tổng bộ Hiệp Hội Thợ Săn gửi tới.

【Chúc mừng thợ săn Phong Bất Yếm đã đạt được quyền ưu tiên mua sắm cơ giáp Bạch Kình cấp S. Nếu ngài có nhu cầu mua, vui lòng liên hệ với phân bộ Thợ Săn Cơ Giáp trong vòng 10 ngày và thanh toán đầy đủ chi phí trong một lần. Nếu ngài muốn chuyển nhượng quyền mua sắm, vui lòng tiến hành xử lý thủ tục chuyển nhượng trong thời hạn trên…】

Phong Bất Yếm hơi hơi nhướng mày, kết quả này cũng không nằm ngoài dự đoán.

Trong vỏ trứng, âm thanh máy móc của hệ thống còn đang hưng phấn mà líu ra líu ríu: “Chúc mừng ký chủ nhận được năm vạn tích phân cùng với một lượt rút thẻ mười lần miễn phí! Tích phân đã được thêm vào tài khoản hệ thống của ký chủ, lượt rút một lần mười thẻ chắc chắn sẽ xuất hiệp thẻ SR quý hiếm, xin hỏi ký chủ có muốn sử dụng cơ hội rút thẻ ngay bây giờ hay không?”

“Rút 10 thẻ một lần? Cơ chế thế nào?” Sở Thời Thời có chút kinh ngạc: “Trong đó có những thẻ gì?”

“Đều là một ít thẻ công cụ kỹ năng.” Linh Linh Bá vừa nói vừa chiếu hình ảnh của các thẻ bên trong kho lên trên màn hình hệ thống.

Các thẻ trong kho chia thành ba loại: SSR, SR và R. Thẻ R cấp bậc thấp nhất, SSR cấp bậc cao nhất, nhưng cho dù là thẻ bài trong cùng một cấp, cũng sẽ bởi vì chức năng khác nhau mà phân thành thẻ mạnh và thẻ rác.

Sau khi nghe xong đối phương giới thiệu, phản ứng đầu tiên của Sở Thời Thời chính là: “Có thẻ trị liệu có thể chữa khỏi huyết mạch bạo động của Phong Bất Yếm trong đó không?”

Âm thanh máy móc của hệ thống hơi hơi nghẹn lại: “Xin lỗi ký chủ, thẻ trị liệu cấp bậc cao hơn SSR, là thẻ đặc biệt không nằm trong kho thẻ.”

Tiểu nhân ngư tức khắc ỉu xìu, thở dài nói: “Vậy thì mấy thẻ này còn có tác dụng gì.”

Thứ bọn họ cần nhất cũng khó lấy được nhất chính là thẻ trị liệu có thể chữa khỏi tất cả mọi loại bệnh tật kia.

Linh Linh Bá nhỏ giọng lí nhí: “Cũng có tác dụng mà, thẻ trị liệu dùng một lần trị giá một vạn tích phân cũng có trong đó đấy, là một tấm thẻ cấp SR.”

Không có thẻ trị liệu có thể hoàn toàn chữa khỏi, vậy lấy thẻ trị liệu dùng một lần cũng có thể miễn cưỡng cứu nguy.

Sở Thời Thời gật đầu nói: “Vậy rút đi.”

Trên quầng sáng xuất hiện một nút rút thẻ, sau khi hiệu ứng rút thẻ kết thúc, mười tấm thẻ bài lơ lửng xuất hiện trước mặt Sở Thời Thời.

Trong đó có chín tấm thẻ hiện lên bạch quang ảm đạm, Sở Thời Thời nhìn về phía tấm thẻ duy nhất phát ra ánh sáng tím, duỗi tay lật mặt tấm thẻ cấp SR này lên.

【Thẻ SR - Sự Quyến Rũ của Nhân Ngư: Sau khi sử dụng thẻ, người sử dụng sẽ lập tức sở hữu kỹ năng đặc biệt của tộc nhân ngư, bao gồm giọng ca quyến rũ của nhân ngư, ánh mắt quyến rũ của nhân ngư…

Thời gian hiệu lực: 10 phút.

Đối tượng quyến rũ: Người đối diện.

Ghi chú: Không giới hạn đối tượng sử dụng thẻ.】

Sở Thời Thời: “……”

Linh Linh Bá: “……”

Tiểu nhân ngư đuôi xanh cảm thấy có chút hoang đường: “Tiểu Bá, cậu nghĩ tui là kiểu người cần tấm thẻ cấp SR này ư?”

Giọng nói Linh Linh Bá nghe có chút chột dạ: “Không giới hạn đối tượng sử dụng thẻ, ký chủ không cần thì có thể cho người khác sử dụng cũng được mà……”

Sở Thời Thời run run vây tai: “Chẳng hạn như?”

Quang cầu hệ thống quơ quơ: “Chẳng hạn như Phong Bất Yếm?”

Sở Thời Thời: “……?”

Linh Linh Bá cảm giác bầu không khí có chút không ổn, vội vàng chữa cháy: “Hoặc cho Lệ Niên dùng cũng không phải là không được.”

Sở Thời Thời: “……”

Tui khuyên cậu đừng có mà vớ vẩn.jpg

Tác giả có lời muốn nói: 

Sau này, Phong Bất Yếm biết được sự tồn tại của tấm thẻ bài kia: Trong một vài trường hợp nào đó, cũng không phải là không thể dùng [sờ cằm.jpg]

Sở Thời Thời: Anh đang nghĩ cái gì! Mau dừng lại cho tuii! [Cá cá hoảng sợ.jpg]

-----

Mục Lục Edit:  Bé cá sau khi ăn không ngồi rồi trong vỏ trứng một tháng kiểu:

Chương Trước

Mục Lục

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét