Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế
Chương 1
Cậu khẽ nhíu mày, dành một chút thời gian cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Đơn giản mà nói, cậu ẹo, nhưng sau đó đã trói định với một hệ thống, cho nên sống lại.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hiện tại cậu hẳn là đang ở trong thế giới mục tiêu theo như lời của hệ thống Linh Linh Bá --- Một cuốn tiểu thuyết tên là <<Bá chủ Tinh tế>>.
Mà nhiệm vụ của cậu chính là thay đổi kết cục của nhân vật phản diện Phong Bất Yếm.
Sở Thời Thời khẽ giật giật vây cá trên vành tai rồi từ từ duỗi tay ra hai bên người quơ quơ một chút. Dòng nước ấm áp nhẹ nhàng xuyên qua khe hở giữa các ngón tay, tạo thành chút gợn sóng.
Có vẻ như hiện tại cậu đang ở trong một hồ nước nhỏ nhiệt độ vừa phải, rất thích hợp với thói quen ngâm đuôi trong quá khứ, khiến cậu vô thức thả lỏng cơ thể, để mình trôi theo dòng nước.
Cậu lắc lắc đuôi một chút, đưa tay sờ sờ vây tai, không ngoài ý muốn mà chạm phải một vết sẹo nhỏ.
Xem ra thứ tự xưng là hệ thống kia không lừa cậu, cậu thực sự đã dùng cơ thể của mình để xuyên đến thế giới mới.
Sở Thời Thời cảm thấy rất hài lòng với việc này. Chỉ là, vẫn còn một thứ khiến cậu có chút băn khoăn.
"Hệ thống, có ở đây không?" Cậu hỏi.
Một giọng nói máy móc bình tĩnh vang lên bên cạnh: "Có đây."
Sở Thời Thời hơi hơi cuộn nắm tay rồi mở ra, thậm chí còn vẫy vẫy vài cái trước mặt nhưng hai mắt vẫn tối đen như cũ: "Tui bị mù à?"
Giọng nói máy móc hơi dừng một lát rồi trả lời: "...Không có."
Ngay sau đó, không gian tối tăm xung quanh cậu bừng sáng lên.
Ồ, hóa ra không phải bị mù, chỉ là chưa có bật đèn =))
Một quả cầu ánh sáng nho nhỏ bay đến bên cạnh Sở Thời Thời, giọng nói máy móc vui vẻ thông báo: "Bóng đèn của hệ thống thông minh Linh Linh Bá, vì ngài phục vụ~"
Quả cầu ánh sáng chiếu rọi một vùng u ám, khiến cho nhân ngư nhỏ vẫn luôn bị ẩn giấu trong bóng tối lộ ra toàn bộ hình dáng.
Nhân ngư nhỏ đuôi xanh chỉ lớn bằng bàn tay người trưởng thành đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, ánh đèn rơi xuống mái tóc vàng óng mềm mại, tựa như mạ lên một tầng kim sắc nhu hòa.
Sau khi Sở Thời Thời dần thích ứng với ánh sáng mới bắt đầu quan sát xung quanh.
Không gian bao quanh cậu rất hẹp, một nửa trống rỗng, nửa còn lại chính là nơi mà cậu cho là hồ nhỏ, cũng chỉ miễn cưỡng đủ cho cậu lăn lăn vài vòng.
Sở Thời Thời cong ngón tay lại, gõ gõ nhẹ vào 'bức tường' bao quanh: "Có thể nói cho tui biết đây là cái gì không?"
Linh Linh Bá trả lời: "Vỏ trứng."
Sở Thời Thời ngẩn người: "Hiện tại tui chỉ là một quả trứng à?"
Linh Linh Bá đưa ra câu trả lời khẳng định.
Sở Thời Thời nhanh chóng nhớ lại cốt truyện của <<Bá Chủ Tinh Tế>> một lần trong đầu.
Đây là một quyển sảng văn Long Ngạo Thiên, vai chính Lệ Niên là Thợ săn ở Tinh Tế, toàn bộ cuốn tiểu thuyết đều xoay quanh hành trình xưng bá toàn Tinh Tế của gã ta.
Sở Thời Thời chỉ có một đánh giá duy nhất với cuốn tiểu thuyết này, đó là 'tam quan bất chính'.
Sở Thời Thời thậm chí còn từng phun tào rằng cuốn tiểu thuyết này có thể đổi tên thành <<Tinh Tế Đại Loạn Sát>> luôn là vừa, vai chính Long Ngạo Thiên Lệ Niên không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, những người gã ta nhìn không thuận mắt đều bị loại bỏ sạch sẽ, có thể nói là kẻ ngang ngược nhất toàn Tinh Tế.
Mà mục tiêu nhiệm vụ của Sở Thời Thời là Phong Bất Yếm, nhân vật phản diện lớn nhất trong <<Bá Chủ Tinh Tế>>.
Phong Bất Yếm cũng không phải là người làm chuyện gì thương thiên hại lí, hắn chỉ là có hy vọng đạt được danh hiệu Thợ Săn mạnh nhất hơn vai chính Lệ Niên. Cho nên bị Lệ Niên âm thầm nhắm vào, cuối cùng rơi vào kết cục thân bại danh liệt ch.ết thảm trong ngục tù đầy đau đớn.
Mà bởi vì đã vạch trần ‘bộ mặt thật’ của Phong Bất Yếm, danh vọng của Lệ Niên trong Tinh Tế như nước lên thì thuyền lên, cuối cùng thành công đoạt được danh hiệu mạnh nhất.
Có thể nói đây là một tác phẩm điên rồ, ngoại trừ vai chính Long Ngạo Thiên thì tất cả nhân vật khác đều là người công cụ.
Trong khi Sở Thời Thời đang cố nhớ lại cốt truyện thì vỏ trứng của cậu bỗng nhiên chấn động, rồi lại chấn động.
Tần suất rung lắc càng lúc càng dữ dội, Sở Thời Thời cố gắng duỗi tay ra bám chặt vào vỏ, nhưng vẫn bị say trứng đến mức choáng váng: “Tiểu Bá, thương thành hệ thống có tặng người mới tích phân ban đầu không?”
Linh Linh Bá: “Tặng mười điểm.”
Nhức đầu quá đi, nhân ngư nhỏ đuôi xanh choáng váng nghĩ, sau đó hỏi: "Thương thành có bán thuốc say xe không? Bao nhiêu tích phân?"
Linh Linh Bá: “Có bán, mỗi chai một tích phân.”
Linh Linh Bá mở giao diện thương thành ra, đèn màn hình của hệ thống nhấp nháy trong vỏ trứng.
Sở Thời Thời do dự không đến một giây giữa tiết kiệm tích phân và yêu thương bản thân, sau đó quyết đoán chọn cái sau, nhanh chóng đổi thuốc say xe rồi ăn vào.
Thuốc say xe của hệ thống có tác dụng cực nhanh, đầu óc hỗn loạn như sắp trở thành nồi cháo sôi của Sở Thời Thời cuối cùng cũng bình thường trở lại.
“Bên ngoài đang xảy ra chuyện gì thế?” Cậu hỏi.
Ngay giây tiếp theo, vỏ trứng trước mặt Sở Thời Thời xuất hiện những gợn sóng nhỏ rồi từ từ lan ra bốn phía xung quanh, vách trong vỏ trứng vốn có màu trắng như tuyết được chiếu sáng bằng ánh đèn dần dần biến mất, để lộ tình huống của thế giới bên ngoài.
Cùng lúc đó, âm thanh từ ngoài vỏ trứng cũng được truyền vào.
“Được được, chúng tôi lập tức đến liền ---Tất nhiên sẽ cẩn thận, đây là đồ vật Phong ca muốn mà... Cậu cứ yên tâm đi!”
Cơ thể Sở Thời Thời cứng đờ, vô thức rụt rụt người về sau.
Mãi cho đến khi lưng chạm vào vách trong ấm áp của vỏ trứng, cậu mới nhận ra vỏ trứng vẫn còn đó, chỉ là đã trở nên trong suốt.
“Tiểu Bá.” Sở Thời Thời hơi khẩn trương hỏi: “Hiện tại người bên ngoài có thể nhìn thấy chúng ta không?”
“Không thấy.” Linh Linh Bá không nhận ra sự căng thẳng trong giọng nói của cậu: “Đây là trứng một chiều.”
Sở Thời Thời không dấu vết mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu quan sát tình huống bên ngoài thông qua vỏ trứng.
Ánh sáng bên ngoài cũng không tốt lắm, quả trứng dường như đang ở trong một phương tiện vận chuyển nào đó, xung quanh chất đống rất nhiều khối đá đủ hình dáng và kích cỡ khác nhau.
Dựa vào lời người bên ngoài vừa nói, Sở Thời Thời đoán rằng cậu và chiếc xe đầy đá này đều là đồ vật của 'Phong ca'.
Mà 'Phong ca' là ai, Sở Thời Thời chỉ cần dùng đuôi để nghĩ cũng biết đó là Phong Bất Yếm.
Ơ khoan đã ---
Một xe chở khoáng thạch và quả trứng bị giấu trong cục đá....?
Cái giả thuyết này hình như hơi quen quen, Sở Thời Thời nghĩ, có lẽ cậu chính là đồ vật mà Long Ngạo Thiên bí mật đưa đến bên cạnh Phong Bất Yếm để làm tai mắt --- Một quả trứng giả.
Suy đoán này cũng được hệ thống xác nhận.
Nguyên văn cũng có nhắc tới, sau khi Long Ngạo Thiên Lệ Niên coi Phong Bất Yếm như cái gai trong mắt, tuy ngoài mặt vẫn chị chị em em với đối phương, nhưng trên thực tế gã đã bắt đầu âm thầm làm chút hành động.
‘Quả trứng’ được ngụy trang thành khoáng thạch này chính là tai mắt đầu tiên mà Lệ Niên đưa đến bên người Phong Bất Yếm.
Bề ngoài của quả trứng này trông giống như một khối khoáng thạch, nhưng thực chất bên trong che giấu một cỗ cơ giáp đặc thù được định chế dạng mini do Lệ Niên cố ý thiết kế, chuyên dùng cho các hoạt động tra xét tình báo bí mật.
Để tránh bị phát hiện, Lệ Niên thậm chí đã tốn rất nhiều công sức mà kiến tạo thêm một lớp vỏ trứng nhân tạo giữa cục đá và cơ giáp, ngụy trang thành một quả trứng bị khoáng thạch hóa, tương đương với lớp ngụy trang kép.
Mà hiện tại Sở Thời Thời đã thay thế vị trí cơ giáp mini và trở thành quả trứng đó.
Lô quặng này tuy nhìn không có gì nổi bật nhưng lại là quặng tinh hiếm, được Phong Bất Yếm thu mua về phân phát cho các thành viên trong tiểu đội Thợ Săn.
Linh Linh Bá nói: “Dựa theo cốt truyện, tiếp theo ký chủ sẽ bị phân đến tay của Long Nham.”
Long Nham là một trong những đội viên của Phong Bất Yếm, bản thể là một con rồng khổng lồ, bình thường thích nhất là thu thập các loại khoáng thạch kỳ kỳ quái quái.
"Long Nham sẽ đặt ký chủ vào trong khoang thuyền. Mục tiêu giai đoạn đầu tiên của ký chủ chính là nỗ lực hấp thụ năng lượng xung quanh và phá xác!"
Trong âm thanh máy móc của Linh Linh Bá có hơi phấn khích, hiển nhiên là có chút gấp gáp không chờ nổi.
Sở Thời Thời liếc mắt nhìn nó một cái, ngăn lại xúc động có chút muốn nói lại thôi. Cậu biết Linh Linh Bá là hệ thống mới vào nghề, đây cũng là công tác đầu tiên của nó.
Những xã xúc mới vào nghề nhìn chung đều ôm nhiệt huyết rất lớn với công việc, hóa ra lý thuyết này cũng áp dụng cho cả hệ thống.
Linh Linh Bá vẫn còn đang nói liên phanh không dứt: “Chờ sau khi ký chủ phá xác, chúng ta sẽ có thể bước vào giai đoạn thứ hai của nhiệm vụ.”
Sở Thời Thời vung vẩy đuôi cá, giơ tay xin phát biểu: “Có thể không phá xác được không?”
Âm thanh máy móc đầy hưng phấn đột nhiên im bặt, trong giọng nói có chút nghi hoặc: “Không phá xác?”
Sở Thời Thời giải thích: “Có biết chứng xã khủng không?”
Linh Linh Bá phát huy triệt để ưu thế của hệ thống, nhanh chóng chạy vào Tinh Võng thu thập thông tin liên quan: “Hiện tại đã biết.”
Nhân ngư nhỏ đuôi xanh hơi ngượng ngùng thỏ thẻ: “Thật không khéo, đó chính là tui.”
Giọng nói máy móc hơi nghi ngờ: “Ký chủ, biểu hiện của cậu cũng không giống như một xã khủng.”
Sở Thời Thời đúng tình hợp lý, rất tự tin trả lời: “Bởi vì Tiểu Bá cậu không phải là người.”
Không phải người thì sẽ không phát tác chứng xã khủng, Linh Linh Bá vậy mà lại cảm thấy có hơi hợp lý.
Nhân ngư đầy chờ mong mà ngẩng đầu: “Cái vỏ trứng này khiến tui có cảm giác rất an toàn, tui sẵn sàng đánh đổi mọi thứ chỉ để có cơ hội được sống trong vỏ trứng đến hết cuộc đời.”
Linh Linh Bá vô tình nói: “Nhưng ký chủ, cậu hiện tại chỉ có hai bàn tay trắng.”
Sở Thời Thời nghiêm túc nói: “Không, tui vẫn còn một tấm lòng tràn đầy nhiệt huyết.”
Linh Linh Bá: "...?"
Ánh đèn đỏ của Linh Linh Bá hơi nhấp nháy, quyết định giả bộ như ghe không hiểu: “Chờ sau khi phá xác, việc đầu tiên ký chủ phải làm chính là lấy được lòng tin của mục tiêu.”
Sở Thời Thời phàn nàn: “Người có đầu óc bình thường sẽ không đi tin tưởng một con cá lạ không rõ nguồn gốc mà?”
Cậu hơi suy nghĩ một lúc: “Phong Bất Yếm thích cơ giáp, Tiểu Bá, nếu bây giờ cậu biến tui thành một người máy nhỏ thì có khả năng hắn sẽ liếc nhìn tui thêm một cái.”
Linh Linh Bá tràn đầy tự tin: “Lạc quan lên ký chủ, cậu chính là nhân ngư duy nhất trong toàn vũ trụ, sẽ không có ai không thích cậu đâu.”
Nó thậm chí còn như nhấn mạnh mà lặp lại mấy lần: "Chính là duy nhất! Duy nhất đó!"
Nhân ngư đã tuyệt diệt sạch từ hàng nghìn năm trước, nói là nhân ngư duy nhất trên toàn vũ trụ cũng không sai.
Dù rằng nhân ngư nhỏ bé này hiện tại chỉ là một quả trứng giả trang cục đá mà thôi.
Sở Thời Thời lần nữa sinh ra xúc động muốn nói lại thôi, lặng lẽ lại dè dặt chấp nhận suy luận đầy tự tin của Linh Linh Bá.
Trong lúc một cá một thống nói chuyện, chiếc xe vận chuyển cũng đã đến nơi.
Tài xế nhảy xuống xe, vừa liếc mắt đã nhìn thấy một thanh niên tóc xanh đang đứng chờ trước cổng căn cứ: "Phương ca, hàng đều ở đây cả."
Chàng trai tóc xanh tên là Phương Luật, trợ lý của Phong Bất Yếm.
Phương Luật mở cửa sau xe nhìn thoáng qua một lần, sau khi xác nhận hàng hóa không có gì nhầm lẫn mới nói: “Vất vả rồi.”
Xe tinh quặng hiếm này khá đặc biệt, để vào nút không gian sẽ có nguy cơ bị hư hại, nên chỉ có thể tiến hành vận chuyển bằng nhân công.
Sở Thời Thời trong vỏ trứng hơi chớp chớp mắt, lông xanh ở dưới ánh nắng sẽ sáng rực lên, thiếu chút nữa đã lóe mù mắt cá của cậu rồi.
Ngoài xe, Phương Luật đang gọi điện cho Phong Bất Yếm, Linh Linh Bá đã tăng âm lượng cuộc trò chuyện của hai người họ lên, như thể có một cái loa nhỏ được gắn vào trong vỏ trứng, ồn ào đến mức vây cá của Sở Thời Thời muốn nổ tung.
Phương Luật: “Phong đội, tinh quặng đã đến rồi.”
Một giọng nói khác phát ra từ thiết bị đầu cuối của Phương Luật, nghe có vẻ hơi mơ hồ không quá rõ ràng, nhưng vẫn mang theo một chút từ tính đầy quyến rũ: “Tinh quặng?”
Sở - thanh khống - Thời Thời hơi hơi mở to mắt, vây tai run rẩy nhẹ.
Phương Luật: “Vâng, là quặng lúc trước anh đã mua.”
Phía đối diện im lặng vài giây: “Ồ, tôi nhớ rồi.”
Phương Luật: “Hiện tại đem qua cho anh được không?”
“Không, không cần.” Phong Bất Yếm ở bên kia trả lời: “Đưa đến khu phế thải.”
Phương Luật: “Được, vậy tôi sẽ đưa đế... Vâng?? Khu phế thải sao?!”
Phong Bất Yếm ừ một tiếng: “Ừ, khu phế thải, xử lý đi.”
Điện thoại cắt đứt, Phương Luật nhìn thiết bị đầu cuối với vẻ mặt mờ mịt, nhân ngư nhỏ trong vỏ trứng và hệ thống cũng đồng dạng bối rối.
Nhân ngư nhỏ xíu chỉ cỡ bàn tay hơi nghiêng nghiêng đầu, đuôi tóc vàng hơi dựng lên cũng lộ ra vẻ mờ mịt: “Xử lý đi? Chính là cái kiểu xử lý mà tui biết đúng không?”
Linh Linh Bá: “…”
Sở Thời Thời: “… Khoang thuyền? Hấp thụ năng lượng? Phá xác?”
Linh Linh Bá phát ra một loạt âm thanh điện từ đầy hỗn loạn: “Cái này, cái này, cái này, cái này ---”
“Đừng nói đến chuyện phá xác.” Sở Thời Thời phun tào: “Có khi ngay cả mặt trời ngày mai chúng ta còn không thấy được đâu.”
Giọng nói máy móc hoảng sợ đến mức mắc kẹt: "Tôi, tôi, tôi, tôi sẽ đi kiểm tra thanh đo lường dị thường--"
“Tiểu Bá, tui đã giúp cậu nghĩ xong nên viết báo cáo công việc lần này như thế nào rồi.”
Nhân ngư nhỏ đuôi xanh buồn bã vuốt đuôi: “Chớt đi, sống lại, chớt thêm lần nữa, đây là toàn bộ cuộc đời sau khi xuyên qua của ký chủ số hiệu 01 đã trói định với hệ thống Linh Linh Bá.”
Linh Linh Bá: “… QAQ!”
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Thời Thời: Đang sưu tầm quan tài vỏ sò, vô cùng biết ơn [Nằm yên chờ ẹo. jpg]
-----
0 Nhận xét