Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu HuyếtChương 26
*Xưng hô giữa Bé Giản và anh Thiết tui thay đổi linh hoạt nha mấy sốp, bình thường là anh-tôi, cậu-tôi, lúc bé Giản xưng Thao Thiết đại nhân thì tui sẽ đổi thành ngài, lúc cà chớn thì hênh xui.
-----
Lăn lộn một hồi như vậy, chờ đến khi Giản Vân Lam về nhà thì đã gần 10 giờ tối.
Mệt quá đi.
Một ngày nay cậu bày quán hai lần, sáng một lần tối một lần, cho dù có buff thần lực trời sinh thì bây giờ Giản Vân Lam cũng kiệt sức đến mức muốn xỉu.
Mệt, nhưng mà vui vẻ!
Trên đời này không có bất kỳ chuyện gì vui hơn bày quán!
Giản Vân Lam ngân nga tiểu khúc trở lại biệt thự rồi ngồi xuống sô pha, thoải mái dễ chịu mà nghiêng người sang một bên--
Sau đó nghiêng trúng một cái vai cứng ngắc.
Thao Thiết đang mặc đồ ở nhà, tóc bạc tùy tiện buộc thành búi nhỏ sau đầu, cả người lười nhác ngồi xếp bằng trên sô pha, kim đồng nửa mở. Trong phòng khách chỉ còn lại một chiếc đèn bàn nhỏ, ánh sáng lờ mờ.
Thao Thiết chẳng những không tránh mà ngược lại còn hứng thú dạt dào nhìn Giản Vân Lam: "Ngươi đang sàm sỡ bổn tọa?"
"Bổn tọa anh tuấn như vậy, ngươi có dục vọng với bổn tọa cũng là nhân chi thường tình.”
Dứt lời, Thao Thiết làm bộ muốn cởi cúc áo ra, để lộ một phần lồng ngực rắn chắc. Làn da màu đồng cổ, sợi tóc phiếm bạc rối bời buông xuống……
Giản Vân Lam: "…Anh mặc đồ vào ngay!"
Cởi thêm tí nữa là không thể qua kiểm duyệt được!
Giản Vân Lam không biết lôi từ đâu ra một cái áo lông vũ, trực tiếp tròng lên trên người Thao Thiết, hơn nữa còn kéo khóa lên đến tận cổ.
Vậy là mỹ nam tóc bạc da ngăm phong tình vạn chủng chỉ trong nháy mắt đã biến thành một ông chồng tốt ấm áp giản dị lại đàng hoàng.
Thao Thiết: "……"
"Không thú vị gì cả."
Y hừ lạnh một tiếng.
—Mấy ngày nay Thao Thiết vẫn luôn thử tìm kiếm sơ hở của Giản Vân Lam.
Chỉ cần để y nắm được sơ hở của Giản Vân Lam, bắt được nhược điểm của cậu, y nhất định có thể đảo khách thành chủ mà giành lại quyền chủ động.
Đến lúc đó, y muốn ăn cái gì, nhân loại này đều phải cung cung kính kính ngoan ngoãn nấu cho y!
Nhưng đáng tiếc chính là, đã mấy ngày trôi qua, Giản Vân Lam vẫn không hề có chút kẽ hở.
Cậu không hề quan tâm tiền tài, quyền lực và danh vọng, thậm chí ngay cả khi Thao Thiết buông bỏ tôn nghiêm dùng chiêu mỹ nam kế, cậu vẫn thờ ơ.
Trong mắt cậu, chỉ có cái quán ăn vặt tồi tàn kia!
Tại sao lại có nhân loại như thế này. Thao Thiết quả thực không thể hiểu nổi.
Y chính là Thao Thiết, là hung thú thượng cổ.
Chỉ một hơi thở của y cũng có thể hủy diệt cả một thành trì, chỉ cần một cái mở miệng của y cũng có thể nuốt chửng cả một vương quốc.
Thế gian không biết có bao nhiêu quân vương tướng sĩ dốc hết tâm huyết, dùng đủ loại thủ đoạn hiến tế cầu xin chỉ để được y rủ lòng thương ban cho một ánh mắt.
Có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ Giản Vân Lam vì có thể trở thành chủ nhân của Thao Thiết, nhưng cậu đã làm gì?
Cậu bắt đường đường là Thao Thiết đại nhân đi mua đồ ăn, đi bày quán, đi duy trì trật tự xếp hàng của thực khách!
Còn bắt y đeo cả xích chó!
“Khinh người quá đáng.” Thao Thiết cả giận nói.
Nhân loại ngốc ở thời đại hòa bình lâu quá cho nên bây giờ đều dám không để Thao Thiết đại nhân vào mắt!
Giản Vân Lam như vậy, những nhân loại khác cũng thế.
Ngu xuẩn đến cực điểm!
Thao Thiết cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ.
Thấy thế, Giản Vân Lam cũng có chút tò mò, thò đầu lại gần xem hình ảnh trên điện thoại của đối phương—
Trên màn hình là một bộ phim tiên hiệp đang hot dạo gần đây. Minh Nhược Côi đóng vai Cửu Thiên Thần Nữ, hợp tác với một tiểu sinh đang nổi khác.
Nguyên nhân Thao Thiết xem bộ phim này là bởi vì quản gia nói trong đây có một nhân vật rất quan trọng là Thao Thiết.
Vì thế, sau khi Thao Thiết có được điện thoại, hứng thú bừng bừng đi xem.
Sau đó phát hiện---
Đều là xuyên tạc!
Trong phim, Thao Thiết ban đầu là một hung thú oai chấn tứ phương, nhưng chỉ vì nữ chính lên sân khấu, nữ chính đưa cho Thao Thiết một cái màn thầu đã thu phục được Thao Thiết. Thao Thiết cam tâm tình nguyện gia nhập đoàn đội của nhân vật chính, còn trở thành tọa kỵ cho bọn họ!
Tọa kỵ?!
Đúng là vô cùng nhục nhã!
"Bổn tọa chỉ cần búng tay một cái đã có thể hủy diệt vị diện này, toàn bộ thế giới đều phải phủ phục dưới chân bổn tọa!” Thao Thiết cực kỳ phẫn nộ, giận đùng đùng phẩy tay áo một cái: "Vậy mà nơi này lại dám bịa chuyện, một cái màn thầu là có thể thu phục bổn tọa?! Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"
Giản Vân Lam: "Nói mới nhớ, trưa nay tôi có nướng chút màn thầu rắc thì là, anh có ăn không?"
Thao Thiết lập tức thay đổi sắc mặt.
Giữa trưa lúc Giản Vân Lam nướng màn thầu, y đã đợi rất lâu. Từng cái màn thầu nhỏ vàng óng bóng loáng, mang theo chút giòn rụm vừa mới nướng xong, nóng hổi, lại rắc đầy thì là và bột ớt cay đỏ……
Kim đồng vô cùng tôn quý lấp lánh ánh sáng mong đợi.
Thao Thiết nhìn Giản Vân Lam đầy vui vẻ: "Đừng nói nhảm nữa, nhân loại, mau dâng lên cho bổn tọa.”
Giản Vân Lam hơi hơi mỉm cười: "Gọi tôi một tiếng chủ nhân."
Thao Thiết không hề do dự, nhanh chóng nói: “Chủ nhân.”
Vô cùng co được dãn được.
Trên đỉnh đầu y thậm chí còn ló ra hai cái lỗ tai lông xù xù màu bạc, bởi vì quá mong chờ đồ ăn mà mà khẽ run lên.
Giản Vân Lam: "……"
Cậu nhìn dáng vẻ ôm lấy một mâm tràn đầy màn thầu nướng, một ngụm là một cái vào miệng, vô ưu vô lự hạnh phúc nhai nuốt của Thao Thiết.
Vừa nãy là ai nói, một cái màn thầu muốn thu phục đường đường Thao Thiết, nằm mơ giữa ban ngày?
Thao Thiết: "Nhai nhai nhai."
Giản Vân Lam: "Thao Thiết đại nhân, vậy kế hoạch to lớn chinh phục thế giới nhân loại của ngài đâu? Đã nói là muốn để nhân loại nhìn thấy uy lực của ngài, muốn nhân loại phải run rẩy trước lực lượng khổng lồ của ngài cơ mà?"
Thao Thiết: "Ăn xong rồi tính."
Mấy chuyện nhỏ nhặt đó, có gì đáng nói đâu?
Ăn cơm quan trọng nhất!
Giản vân lam: Về chuyện tôi dùng một mâm màn thầu nướng cứu vớt thế giới nhân loại.
-----
Hôm sau, rạng sáng bốn giờ.
Lại đến thời gian đi mua nguyên liệu nấu ăn vui vẻ.
Giản Vân Lam mặc áo ngủ, ngáp một cái rồi ngồi dậy từ trên giường, chậm rì rì tự hỏi: Hôm nay nên đi đâu mua đồ ăn nhỉ?
Cơm chiên trứng chân giò hun khói vắt chanh tối qua đã cho câu một ý tưởng.
Hôm nay, cậu muốn làm một món cơm chiên gia đình vừa đơn giản vừa ngon miệng: Cơm chiên lạp xưởng.
Nguyên liệu làm cơm chiên lạp xưởng rất đơn giản, hành, gừng, tỏi, cùng với lạp xưởng, tùy khẩu vị mà có thể tự do lựa chọn thêm khoai tây, nấm hương hoặc các loại rau dưa khác.
Nhưng lạp xưởng lại làm khó Giản Vân Lam.
Lạp xưởng Tứ Xuyên cũng có thể dùng làm cơm chiên lạp xưởng, nhưng kiểu chế biến này khá kén người ăn. Hơn nữa, lạp xưởng Tứ Xuyên có vị cay rát rất nồng, ăn ngon thì ăn ngon, nhưng lại dễ giọng khách lấn giọng chủ làm át đi toàn bộ hương vị của cơm chiên.
Cho nên, lạp xưởng Quảng Đông mặn mặn ngọt thanh lại trở thành lựa chọn lý tưởng nhất.
Nhắc đến lạp xưởng Quảng Đông, Giản Vân Lam lập tức không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Hồi còn học ở vùng phía Nam Quảng Đông, cậu đã ăn hết gần như các loại lạp xưởng ở đó. Cái ngon nhất chính là của một cửa hàng nhỏ nằm trong con hẻm nhỏ gần làng đại học của cậu, đó là một cửa tiệm gia truyền trăm năm, không bán sỉ, tất cả lạp xưởng đều được chế biến thủ công, ngon không thể tả.
Nhưng mà thế giới khác biệt, không biết ở vị diện hiện tại, cửa tiệm kia có tồn tại hay không.
Hơn nữa, cho dù cửa tiệm nhà họ vẫn còn ở địa chỉ mà cậu nhớ thì cậu cũng không thể nào bay qua hơn nửa cái Hoa Quốc để đến đó ngay lập tức được!
Giản Vân Lam bắt đầu buồn rầu.
Sau khi cậu kể cái buồn rầu này với Thao Thiết, đối phương chỉ ngáp một cái rồi nói: “Chuyện này không phải rất đơn giản à?”
Y vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng chạm vào giữa trán Giản Vân Lam một chút.
Giản Vân Lam chỉ cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên gia tốc, có một loại mất trọng lực rất nhỏ đánh úp tới, như thể đang ngồi trên máy bay.
Giây tiếp theo, cậu đã đứng trước cửa hàng tên là "Lạp Xưởng Trần Ký" kia.
Tấm biển lớn nền đỏ chữ vàng, người ra ra vào vào tấp nập. Đúng lúc sáng sớm, chủ cửa hàng vừa mới mở quán.
Giản Vân Lam: "?"
Khoan đã, có phải cậu vừa xuyên không không vậy?!
Ông chủ Trần, chủ cửa hàng Trần Ký đi ra, nhìn thấy Giản Vân Lam liền vô cùng kinh hỉ nói: “Ôi chao, lâu quá không gặp anh bạn trẻ! Cậu về đây du lịch đấy à?”
Sau khi tốt nghiệp, Giản Vân Lam đã đi phương Bắc làm việc. Nhưng lúc trước cậu cũng từng là khách quen của hàng lạp xưởng nên ông chủ vẫn còn nhớ cậu thanh niên tuấn tú này.
“Ông chủ Trần, đã lâu không gặp.” Giản Vân Lam vô cùng cảm khái, cậu không biết cơ thể mình đang ở thời không nào, quá khứ? Hay vẫn là cùng tuyến thời gian với thế giới nguyên bản cậu từng sống?
Nhưng bây giờ không kịp ôn chuyện, mua đồ ăn quan trọng hơn.
"Ông chủ Trần, cháu muốn mua lạp xưởng!"
Ông chủ Trần bật sáng đèn lớn trước mặt tiền cửa hàng lên, quạt trần trên đầu chậm rãi xoay tròn, cười nói: “Tự cậu chọn đi, khách quen ghé lại, chú sẽ ưu đãi cho cậu."
Dãy lạp xưởng đang treo trên quầy, mỗi cái đều có màu sắc tươi sáng, phần nạc ánh lên sắc mận chín tự nhiên, lớp mỡ trắng muốt phân bố đều đặn, tỏa ra một hương thơm đậm đà của thịt. Mùi hương này rất khó miêu tả, vừa có vị ngọt thanh của thịt ướp rượu đặc trưng của Quảng Đông, lại vừa thơm nồng thuần khiết.
Mà dưới nhãn quan của Trù Thần, toàn bộ lạp xưởng đều trực tiếp sáng lên rực rỡ, một quầng sáng màu tím nhạt bao phủ xung quanh, phía trên lạp xưởng bay phấp phới một dòng chữ nhỏ:
【Chất lượng tốt—Đỉnh cấp 】
Lạp xưởng này không chỉ là cấp bậc chất lượng tốt, mà còn là chất lượng tốt nhất trong các loại chất lượng tốt.
Giản Vân Lam tâm hoa nộ phóng, ngay lập tức lựa chọn, chọn đủ phân lượng để nấu một trăm phần cơm chiên xong thì túi cũng đã đựng không nổi, ông chủ Trần trực tiếp đưa cho cậu cầm một cái hộp để bỏ vào.
"Mua nhiều vậy làm gì thế?" Ông chủ Trần cũng có chút bất ngờ. Trước đây mỗi lần Giản Vân Lam ghé qua thì nhiều nhất cũng chỉ mua khoảng một cân để dành tự mình ăn dần.
Giản Vân Lam tự hào ưỡn ngực: “Hiện tại cháu là ông chủ một quầy ăn vặt!”
Ông chủ Trần: "…… Chúc mừng cậu?"
Đối với người trẻ tuổi bây giờ, đây là một chuyện rất đáng chúc mừng à?
Ông chủ Trần có chút mê mang.
Nhưng cũng may, Giản Vân Lam không rối rắm nhiều như vậy.
Cậu nói cảm ơn, sau đó lưu loát quét mã thanh toán. Vừa chuẩn bị đi ra ngoài thì ông chủ Trần đã gọi cậu lại: “Chỗ của chú còn một chút nấm hương, cậu cầm lấy luôn đi, không tính tiền đâu!"
Nói rồi ông chủ Trần nhét vào tay Giản Vân Lam một túi nấm hương đầy.
Hồi trước khi Giản Vân Lam còn đi học ở đây, cậu cũng thường xuyên mua nấm hương từ chỗ ông chủ Trần. Nhưng lần cuối cùng cậu ghé qua trước khi tốt nghiệp, nấm hương vừa lúc đã bán hết.
Sau khi tốt nghiệp, rời khỏi vùng Nam Quảng Đông thì không còn quay lại lần nào nữa.
“Coi như là một chút tâm ý của chú.” Ông chủ Trần gãi gãi đầu, cười nói: “Lần sau cậu quay lại bên này cũng không biết là khi nào nữa.”
Giản Vân Lam cảm động đến rối tinh rối mù.
Không ngờ tới, nhiều năm trôi qua như vậy, ông chủ Trầ vẫn còn nhớ chuyện lúc trước cậu không mua được nấm hương!
Cậu nhận lấy nấm hương: “Cảm ơn chú Trần ạ, chúc chú Trần buôn may bán đắt.”
Ông chủ Trần phất tay: “Cậu cũng vậy, người trẻ tuổi, sống thật tốt, thoải mái vui vẻ!”
Ông chủ Trần nhìn theo bóng lưng Giản Vân Lam bước ra khỏi cửa rồi dần khuất xa.
Ông cầm lấy bình giữ nhiệt đặt trên bàn.
Thanh niên tên Giản Vân Lam này, ông vẫn còn nhớ rõ, hơn nữa có ấn tượng rất sâu sắc.
Trước kia khi Giản Vân Lam còn học ở đây, thành tích rất tốt, cũng rất chăm chỉ siêng năng, giành được cơ hội vào làm ở một công ty lớn mà ai ai cũng ngưỡng mộ ngay từ sớm. Nhưng khi đó, ông chủ Trần vẫn nhớ như in, trên mặt đối phương chưa từng có lấy một tia vui vẻ.
Rõ ràng tuổi trẻ anh tuấn như vậy, thế nhưng cả người lại luôn có vẻ buồn bực không vui, bộ dáng giống như bị cuộc sống đè nén đến mức còng cả lưng.
Nhưng lần này Giản Vân Lam trở lại, cả người đã hoàn toàn khác trước. Nghe cậu nói, bây giờ đang mở một quán ăn vặt? Vậy chắc hẳn cậu rất thích công việc hiện tại.
Giản Vân Lam thoạt nhìn rất vui vẻ, rất hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn.
Thật tốt!
Người trẻ tuổi thì nên như vậy. Bị cuộc sống đè ép đến mức còng lưng, chuyện đó cứ để đám người già và trung niên bọn họ gánh là được rồi.
Ông chủ Trần nhấp một ngụm trà trong chiếc ly sứ men xanh, lộ ra một nụ cười vui mừng.
Bên kia.
Giản Vân Lam vừa mới bước ra khỏi cửa hàng đã trực tiếp đi vào biệt thự Giản gia, vô cùng thần kỳ, giống như hai thế giới hoàn toàn khác biệt bị cưỡng ép ghép lại với nhau. Nhưng khi quay đầu nhìn lại, tấm biển ‘Lạp Xưởng Trần Ký’ chiêu bài đã biến mất biến mất lúc nào không hay.
Thao Thiết đã về phòng ngủ, dường như không có ý định giải thích rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Giản Vân Lam lẩm bẩm một tiếng: “Thật đúng là làm theo ý mình mà.”
Nhưng mà…… Giản Vân Lam lại nghĩ, loại pháp thuật xuyên qua thời không như vậy có lẽ sẽ cũng tiêu hao rất nhiều tinh lực? Cho nên Thao Thiết mới cần ngủ bù?
Không suy nghĩ nhiều nữa, cậu xách theo lạp xưởng và nấm hương, vừa ngân nga một giai điệu vừa đi vào bếp.
Lâu lắm rồi cậu mới mua được lạp xưởng của chú Trần, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu hưng phấn, cậu tin tưởng, mỹ vị này cho dù có vượt qua thời không cũng có thể đem đến cho thực khách một niềm vui bất ngờ!
Giản Vân Lam rửa nấm hương sạch sẽ, ngâm nước ấm, sau đó lại bắt đầu quá trình tỉ mỉ rửa rau, thái rau.
Mặc dù cơm chiên là món nấu ngay tại chỗ, nhưng tất cả nguyên liệu cần thiết đều phải được sơ chế trước, như vậy lúc bày quán mới không lãng phí thời gian.
Giản Vân Lam cắt lạp xưởng thành lát nhỏ, cũng thái nấm hương và hành tây thành miếng, sắp xếp gọn gàng, phân loại đâu ra đấy.
Chớp mắt, thời gian đã đến 8 giờ 30 sáng.
Đã đến lúc, bày quán!
9 giờ sáng, Giản Vân Lam đúng giờ có mặt dưới tòa nhà tập đoàn Viễn Châu.
Vị trí bày hàng của cậu đã có một hàng dài đang đợi. Trong số đó có nhóm nhân viên của Tập Đoàn Viễn Châu, Lâm Thiên Thu và đồng nghiệp gần đây dù bận rộn nhưng vẫn thân tàn chí kiên, bản thân Lâm Thiên Thu thậm chí còn bưng theo laptop cố chấp vừa làm PPT vừa xếp hàng, khiến người ta không khỏi kính nể.
Những ông chủ bà chủ quầy ăn vặt khác cũng đều có mặt trong hàng ngũ, thực khách của bọn họ cũng đều biết rõ, trong khoảng 9 giờ đến 9 giờ rưỡi nhóm quán chủ đều không buôn bán, thời gian này hoàn toàn bị cơm chiên của Giản Vân Lam lũng đoạn.
Thấy Giản Vân Lam đã đến, các thực khách lập tức cao hứng phấn chấn nhảy cẫng lên, hận không thể duỗi tay túm xe cậu:
“Ông chủ tới rồi!”
“Không chờ nổi nữa! Tôi muốn ăn cơm chiên ngay bây giờ! Hôm nay là vị gì thế?”
“Ba nuôi ba nuôi, ngày hôm qua ba nói sẽ để dành riêng cho hai tụi con hai phần, ba vẫn còn nhớ chứ QAQ”
Hai người lên tiếng cuối cùng là Bối Thi và Trương Mặc đang nắm tay nhau. Trên đầu Bối Thi còn cố ý cài một dải lụa trắng, định lấy cái này để nhắc nhở Giản Vân, hứa hẹn 'quà tân hôn' của cậu ngày hôm qua vẫn chưa có thực hiện đâu.
“Nhớ rõ, nhớ rõ, nhưng đừng gọi tôi là ba nuôi.” Giản Vân Lam nói: “Hai ngươi không cần xếp hàng, đứng qua một bên chờ đi, tôi chiên cơm cho hai người trước.”
Lập tức, vô số ánh mắt hâm mộ ghen tị hạn bay về phía hai người.
Kẻ may mắn đáng ghét!
Minh Nhược Côi cũng đang xếp hàng trong đội ngũ.
Ngày hôm qua vốn dĩ cô đã sớm tới xếp hàng, nhưng lâm thời lại bị kêu đi chạy thông cáo. Đến khi cô hoạt động xong vội vàng đuổi tới dưới lầu Tập đoàn Viễn Châu cũng đã hơn 10 giờ.
Ông chủ Giản đã sớm bán xong một trăm phần cơm chiên, đi rồi.
Hôm nay, Minh Nhược Côi rút kinh nghiệm xương m.áu, sắp xếp xong tất cả mọi lịch trình buổi sáng của mình, sau khi xác định không còn bất kỳ thứ gì có thể quấy rầy cô ăn cơm chiên mới lặng lẽ lái chiếc xe ít gây chú ý nhất của mình đến đây một cách kín đáo.
Nhìn thấy Bối Thi và Trương Mặc bởi vì tân hôn mà được ưu tiên, Minh Nếu Côi xem đến hai mắt đều đỏ lên.
Cũng không phải vì ghen tị với tình yêu của bọn họ, mà là ghen tị cơm chiên của bọn họ. Tình yêu gì đó cô không cần, nhưng mà cơm chiên……
Cơm chiên chính là mạng sống của cô!
Bối Thi, thế mà dám ở sau lưng cô tự bỏ thêm cho mình cái buff như vậy! Tình nghĩa nâng đỡ cho nhau nhiều năm của bọn họ, đều cho chó ăn rồi!
“Hôm nay là cơm chiên lạp xưởng nấm hương, một phần 50 tệ.”
“Vẫn chỉ bán một trăm phần như cũ, mỗi người giới hạn mua một phần, cảm ơn mọi người đã ủng hộ!”
Dứt lời, Giản Vân Lam bật bếp thêm dầu, bắt đầu nấu phần cơm chiên đầu tiên.
Hôm nay, cách xào cơm chiên cũng không giống với những lần trước.
Trước tiên, Giản Vân Lam bật lửa vừa, cho hành tây nửa trong suốt đã được thái vụn vào chảo. Hương cay nồng đặc trưng của hành tây lan tỏa theo hơi nóng, thơm phức đến tê dại cả khứu giác.
Chẳng mấy chốc, cậu lại cho thêm nấm hương và lạp xưởng vào, những lát lạp xưởng dưới đáy nồi đỏ hồng quyến rũ, nạc mỡ đan xen, khi gặp nhiệt độ cao lập tức chảy ra một lớp dầu óng ánh, nhẹ nhàng lăn tăn trong chảo nóng, sôi sục, mỡ chảy ra như đang nhảy múa giữa những đợt khí nóng.
Sau đó, cậu đổ phần nước sốt đã pha chế sẵn vào. Nước cốt sánh đậm thuần khiết dần dần thấm vào từng lát lạp xưởng và nấm hương, bao bọc lấy chúng, lúc này lại thêm phần cơm tơi xốp vào, để chúng từ từ hút trọn phần nước cốt, chuyển thành màu nâu óng ánh.
Chảo chiên tràn đầy được bọc mỡ bóng, lạp xưởng ngậy béo, nấm hương thanh đạm, nước sốt đậm đà, cơm thấm đẫm gia vị, tất cả quyện vào nhau, hương thơm lan toả.
Thực sự có thể khiến người ta chếc vì thèm mất!
Phần cơm chiên đầu tiên là dành cho Bối Thi và Trương Mặc.
Chuyện này đối với những thực khách không thể ăn ngay lập tức đúng là một loại tr.a t.ấn.
Minh Nhược Côi nhìn chằm chằm đáy nồi, hai mắt cũng sắp bắn ra lục quang.
Rất nhanh, phần cơm chiên thứ hai cũng ra lò, Giản Vân Lam dùng xẻng múc cơm lên, không biết lấy từ đâu ra hai chiếc hộp đựng hình trái tim, cậu dàn cơm chiên đều đều trên mặt hộp.
“Chúc hai người tân hôn vui vẻ, vĩnh kết đồng tâm!”
Bối Thơ và Trương Mặc cực kỳ kinh hỉ, tay trong tay nhận lấy cơm chiên, cảm động đến mức rơi nước mắt.
Cậu ấy chu đáo quá!
Cậu ấy còn cố ý chuẩn bị hộp đựng hình trái tim!
Nhóm quần chúng lúc này đã hâm mộ đến mức sắp phát điên rồi. Đặc biệt là Ngô Thu Hà, nàng hận không thể đánh bản thân một trận, tại sao lại kết hôn sớm như vậy, để lỡ mất một dịp tốt thế này?!
Làm một choá độc thân từ trong bụng mẹ, Lâm Thiên Thu cũng cực kỳ đỏ mắt, đáng giận, trước đây ngày nào hắn ta cũng ồn ào la lối sợ khủng hoảng kết hôn.
Nhưng…… Nếu như có thể được ưu tiên ăn cơm chiên trước…… Hình như cũng không phải là không được
Tuy biết rõ đây là một cái bẫy, nhưng hắn ta vẫn tình nguyện nhảy vào!
“Ông chủ Giản, cậu nhất định phải giấu kỹ bản thân nha!" Lâm Thiên Thu nước mắt lưng tròng mà lay lay xe ba bánh của Giản Vân Lam: "Đừng để tổ chương trình Xuân Vãn phát hiện, nếu không bọn họ chắc chắn sẽ mời cậu đi diễn mấy tiểu phẩm tuyên truyền sinh con thứ ba đấy!”
Văn phòng kiểm soát sinh sản thực sự có thể làm được điều này đó.
Giản Vân Lam: “……”
Có khoa trương đến mức này không?
Mà bên còn lại, Minh Nhược Côi cũng dùng ánh mắt khao khát nhìn chằm chằm hai phần cơm chiên vừa mới ra lò kia.
Ghen ghét khiến cô hoàn toàn thay đổi.
Vì không muốn bị người khác chú ý, cô đeo khẩu trang mang kính râm, mặc trang phục vô cùng điệu thấp, khoác một chiếc áo gió màu đen, ngay cả một đầu tóc dài cuộn sóng rong biển đặc trưng của cô cũng được cẩn thận cột thành một búi tròn.
Minh Nhược Côi tự cho là bản thân đã ngụy trang rất hoàn hảo, nhưng một thân khí tràng của cô lại là rất khó che giấu, hơn nữa……
Người bình thường, ai lại đi võ trang toàn thân thành như vậy vào sáng sớm chứ, đeo khẩu trang mang kính râm còn mặc một thân áo gió thần bí.
Trên cơ bản chẳng khác nào viết mấy chữ ‘Tôi là nhân vật quan trọng’ ở trên mặt!
Những người xếp hàng xung quanh đều không ngừng trộm liếc nhìn cô, lúc này cô lại bởi vì quá mức ghen ghét, cảm xúc mất khống chế nên không cẩn thận gỡ kính râm xuống, đôi mắt phượng đặc trưng lập tức bị lộ ra.
Nữ nhân viên văn phòng xếp hàng trước mặt cô ‘quào’ một tiếng, xoay người lại, đỏ mặt nói: “Chị, chị là Minh Nhược Côi đúng không? Minh tỷ minh tỷ, em là fans trung thực của chị đấy!”
Không ngờ nhanh như vậy đã bị nhận ra, Minh Nhược Côi có hơi khẩn trương, đeo kính râm lại: “Suỵt, tôi không phải Minh Nhược Côi.”
Minh Nhược Côi liếc nhìn trái phải xung quanh.
Những người đang nhìn trộm cô đều lập tức dời tầm mắt.
Xác nhận rằng tạm thời vẫn chưa thu hút quá nhiều sự chú ý, Minh Nhược Côi vỗ vỗ lên vai nữ nhân viên văn phòng kia, hạ giọng nói:
“Nếu, tôi chỉ nói là nếu thôi nha…… Nếu như tôi thật sự là Minh Nhược Côi, tôi có thể ký tên chụp ảnh chung với em, đổi lại, em có thể nhường vị trí của mình cho tôi không?”
Xếp hàng trước 1 chỗ có nghĩa là có thể được ăn cơm chiên sớm hơn một chút.
Minh Nhược Côi ánh mắt đầy mong chờ nhìn nữ nhân viên văn phòng kia.
Cô gái xúc động đến mức suýt bật khóc:
“Minh tỷ, em cực kỳ thích chị, em đã bắt đầu xem phim của chị từ hồi còn đại học.” Nữ nhân viên văn phòng vô cùng cảm động, sau đó từ chối đối phương: “Nhưng đổi vị trí thì thôi vậy.”
“Minh tỷ, em sẽ mãi mãi yêu thương ủng hộ chị ở trong lòng.”
“Trong lòng” chứ không phải "trong hành động”.
Bởi vì… đây chính là cơm chiên của ông chủ Giản đó!!!
Theo đuổi thần tượng thì theo đuổi, nhưng nguyên tắc nặng nhẹ cô vẫn phân rõ.
Minh Nhược Côi: “……”
Đúng là fans plastic huhuhu.
Nữ nhân viên văn phòng kia vẫn không ngờ được mình có thể tiếp xúc với thần tượng gần như vậy, cô thật sự không được kiềm chế được hưng phấn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lúc trước nghe bọn họ nói ở có thể gặp Minh tỷ ở quán ăn vặt này, em còn không tin, không ngờ đều là sự thật!”
“Paparazzi đều nói chị đến tìm Cố tổng, nhưng em liếc mắt một cái là đoán ra ngay, chắc chắn chị đến tìm ông chủ Giản. Ai có thể cưỡng lại được cơm chiên của cậu ấy chứ?”
Nữ nhân viên văn phòng tò mò hỏi: “Minh tỷ, bọn họ nói chị từng quỳ xuống dập đầu cầu xin ông chủ Giản tới làm đầu bếp tư nhân của mình, có phải thật không?”
Minh Nhược Côi: “?”
Cô thừa nhận, cô đã từng khóc lóc thảm thiết ôm đùi Giản Vân Lam cầu xin cậu ấy.
Nhưng mà cô đâu có quỳ xuống dập đầu đâu.
Bịa đặt! Tất cả đều là tin đồn bịa đặt!
Minh Nhược Côi ho khan một chút: "Thứ nhất, tôi không phải là Minh Nhược Côi."
"Thứ hai, Minh Nhược Côi chưa từng dập đầu cầu xin ông chủ Giản. Minh Nhược Côi chẳng qua là quá đau lòng mà ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ, dịu dàng lại xinh đẹp mời ông chủ Giản đến nhà cô ấy làm đầu bếp tư nhân mà thôi."
Nữ nhân viên văn phòng: "……"
Cái gì thế này? Sao đoạn miêu tả này lại có nhiều chi tiết rườm rà và kính lọc vữ vậy?
Cách đó không xa, ngõ nhỏ dưới lầu tập đoàn Viễn Châu.
Một chiếc camera lặng lẽ được dựng lên.
Paparazzi Tiểu Hầu ngồi xổm sau camera, điều chỉnh ống kính để nó nhắm thẳng vào Minh Nhược Côi đang cải trang giả dạng.
Lỗ tai Tiểu Hầu đeo tai nghe, vừa điều chỉnh góc quay vừa thấp giọng nói vào micro: “Mọi người tin tôi đi, hôm nay thật sự có tin sốt dẻo đó, là một nữ minh tinh đỉnh lưu tên ba chữ trong bộ phim tiên hiệp siêu hot gần đây…… Cô ấy đang bí mật yêu đương với tổng tài của tập đoàn nào đó tên hai chữ, hiện tại tôi đang bám theo đây!"
"Sắp có bằng chứng xác thực rồi!"
Phòng livestream này chỉ trong vòng ngắn ngủn mười phút đã có năm sáu vạn người xem ồ ạt tràn vào, tất cả đều bị tiêu đề ‘Nữ minh tinh đỉnh lưu tên ba chữ bí mật gặp gỡ tổng tài tập đoàn nào đó' thu hút mà vào.
Đây không phải chính là Minh Nhược Côi và Cố Hành Chu đang bị đồn thổi dữ dội gần đây sao?
Lúc trước Tiểu Hầu đã tình cờ bắt gặp Minh Nhược Côi xuất hiện dưới toà nhà tập đoàn Viễn Châu, gã lập tức nhận ra đây chính là một cơ hội vàng.
Minh Nhược Côi đến tập đoàn Viễn Châu làm gì?
Chắc chắn là để gặp lén Cố Hành Chu!
【Lỡ như, Minh tỷ thật sự chỉ đến ăn cơm chiên thì sao?】Một làn đạn yếu ớt xẹt qua.
Tiểu Hầu nhìn làn đạn kia, lắc đầu.
Đừng có đùa!
Nếu Minh Nhược Côi muốn ăn cơm chiên, chẳng lẽ nhà hàng Michelin không có chắc? Sao phải chạy đến ăn ở quán ven đường?
Quán ven đường sao có thể có mị lực lớn như vậy được?!
"Hầu Miên Bảo tôi hôm nay cứ để lời này ở đây! Nếu Minh Nhược Côi đến đây thật sự chỉ để mua cơm chiên, tôi, tôi—"
"Tôi livestream ăn @##!%¥¥!"
0 Nhận xét