Máy Bắt Nhóc Đáng Yêu Của Đại Lão
Chương 7
Đảo mắt, một tuần đã trôi qua. Ân Tranh rất ít khi không đi săn trong khoảng thời gian dài như vậy. Bởi vì săn dị chủng chính là nguồn thu nhập chủ yếu của hắn.
Trừ điểm này ra, lý do hắn thường xuyên tiến vào rừng Vô Tận là vì muốn thông qua những trận chiến cấp cao để duy trì trạng thái chiến đấu của cơ thể và ý thức ở mức đỉnh cao.
Việc này gần như đã trở thành thói quen khắc vào bản năng của hắn, không nói rõ cũng chẳng thể giải thích được. Nhưng nhiều năm như vậy, Ân Tranh vẫn luôn có ý thức mà tiến sâu vào rừng Vô Tận.
Rừng Vô Tận còn được gọi là Biển Vô Tận. Sau cuộc biến đổi khổng lồ của Lam Tinh, con người không thể nào biết được mọi thứ về rừng Vô Tận, giống hệt như phần hải vực mà đến nay nhân loại vẫn không có cách nào hoàn toàn nghiên cứu hết, vì vậy bọn họ thống nhất gọi nó là “biển”, biển Vô Tận màu xanh lục.
Bảy trăm năm trước, Lam Tinh đã trải qua một hồi phản ứng nhiệt hạch xưa này chưa từng có. Diện tích của toàn bộ hành tinh đột ngột tăng lên, mở rộng gấp bốn năm lần so với trước kia. Đồng thời khí hậu và thực vật trên Lam Tinh cũng biến đổi mạnh mẽ.
Sông suối mở rộng, thảm thực vật trong rừng rậm bành trướng nhanh chóng, lãnh thổ lục địa mà con người sinh tồn chỉ còn chiếm một bộ phận rất nhỏ trên Lam Tinh.
Không chỉ thực vật và đại dương thay đổi mà các loài động vật sinh tồn trên hành tinh cũng xảy ra biến hóa, chúng bắt đầu trở nên vô cùng to lớn, hơn nữa còn sinh ra những năng lực không thể tưởng tượng được, thậm chí còn sở hữu trí tuệ mỏng manh – đó chính là dị chủng.
Kể từ khi dị chủng xuất hiện, chúng đã trở thành kẻ thù tự nhiên của con người. Dị chủng đẳng cấp cao có năng lực chi phối tuyệt đối với dị chủng cấp thấp.
Cho nên các đợt dị chủng triều quy mô lớn bắt đầu tập kích vào các thành trì của loài người.
Trong suốt bảy trăm năm qua, nhân loại không phải không cố gắng thiết lập liên hệ với dị chủng, nhưng dường như sự thù ghét và kh.át má.u của dị chủng đối với con người đã bị một tồn tại vô hình tối cao nào đó khắc sâu vào gen của chúng, không có cách nào thay đổi.
Trong tràng phản ứng nhiệt hạch kia, nhân loại như thể bị Lam Tinh lãng quên, hoặc có một cách giải thích khác càng điên rồ hơn, loài người đang bị Lam Tinh cố ý xóa sổ.
Cho dù là khí hậu xảy ra phản ứng nhiệt hạch, phóng xạ gây hại cho con người lan tràn khắp nơi hay sự xuất hiện đột ngột của dị chủng, tất cả không thể nghi ngờ đều là những tồn tại bất lợi đối với nhân loại.
Nhưng bọn họ vẫn tồn tại. Nhân loại vứt bỏ hết thảy, bắt đầu dồn tất cả tài nguyên có được vào khoa học kỹ thuật, và cũng chính nhờ vào khoa học kỹ thuật mà đi từng bước một gian nan lại ngoan cường sống sót qua cuộc biến đổi kịch liệt này.
Cho đến hôm nay, khoa học kỹ thuật của nhân loại đã phát triển đến một trình độ rất cao, đồng thời trong suốt 700 năm qua, nhân loại cũng đã thất lạc rất nhiều thứ.
Chẳng hạn như y học, ngoại trừ phẫu thuật ngoại khoa phát triển vượt bậc nhờ vào những cuộc chiến tranh trong suốt bảy trăm năm nay, các lĩnh vực y học khác đều tụt hậu, kém rất nhiều so với những gì được ghi lại trong sách sử trước kia.
Không chỉ có y học mà nhiều thứ khác cũng đã bị cuốn trôi theo dòng chảy của thời gian. Tinh lực của nhân loại là hữu hạn, trong hoàn cảnh như vậy, chỉ sinh tồn thôi cũng đã hoàn toàn kiệt sức.
Đương nhiên, trong 700 năm qua, ngoài khoa học kỹ thuật, bản thân loài người cũng có tiến hóa, cũng từ trong đó diễn sinh thêm vài loại chức nghiệp mới.
Một trong số đó là chính Thợ Săn, bọn họ chủ yếu là những người có thể chất vượt trội, chỉ cần dựa vào năng lực cá nhân cũng có thể tiêu diệt dị chủng cấp một. Kẻ lợi hại hơn còn có thể săn gi.ết dị chủng cấp hai, cấp ba, đỉnh cao có thể đối phó với dị chủng cấp bốn.
Nhưng cũng chỉ giới hạn ở đó mà thôi, vì dị với chủng cao cấp hơn, chỉ đơn thuần dựa vào tố chất thân thể cường hãn là không đủ để gi.ết chúng.
Vì thế, còn có một chức nghiệp khác song hành với Thợ Săn, gọi là Thần Săn giả. “Thần” ở đây chính là sức mạnh tinh thần.
Thịt của dị chủng có thể nâng cao thể chất, mà dị hạch trong đầu của chúng lại có thể tăng cường sức mạnh tinh thần.
Sau bảy trăm năm thăm dò tra xét, nhân loại đã sớm nghiên cứu ra một con đường không giống bình thường liên quan đến phương diện tinh thần lực này.
Con người đều có tinh thần lực, hay nói cách khác, chỉ cần là tồn tại có trí tuệ đều có tinh thần lực, mà hiện tại con người đã phát hiện ra rất nhiều tác dụng của tinh thần lực.
Trong đó phổ biến nhất là sử dụng tinh thần lực như một lưỡi dao vô hình, đâ.m thẳng vào dị hạch bên trong não của dị chủng, đây là một thủ pháp săn mồi ưu nhã sạch sẽ không hề nhiễm huyết tinh.
Thần Săn giả tối cao có thể đạt tới cấp năm, nhưng dị chủng vượt qua cấp này, ngay cả những Thần Săn giả xuất sắc nhất cũng không thể làm gì.
So với Thợ Săn, Thần Săn giả càng được hoan nghênh cũng càng khó gặp hơn, dù sao những thứ như tinh thần lực, nếu không có thiên phú khác người thường thì không thể lĩnh ngộ được.
Nhưng Thần Săn giả không chỉ được hoan nghênh vì phong cách gi.ết ch.óc ưu nhã thong dong, mà những người có tinh thần lực cường đại ngoại trừ să.n gi.ết dị chủng cũng càng dễ dàng nổi bật hơn trong các lĩnh vực khác.
Chẳng hạn như rất nhiều chỉ huy quân sự đều là Thần Săn giả.
Nhưng nếu nói được ưa chuộng nhất, thì vẫn là Cơ Giáp sư.
Khoa học kỹ phát triển đến trình độ nhất định, cơ giáp liền đúng thời cơ ra đời. Mà những người có thể điều khiển chúng được gọi là Cơ Giáp sư.
Không giống với 400 năm trước, khi tất cả Thợ Săn đều có thể điều khiển cơ giáp. Hiện nay, cơ giáp không chỉ yêu cầu thể chất vô cùng cao mà còn đòi hỏi một sức mạnh tinh thần lực cường đại, tương ứng, sức chiến đấu cũng đã tăng lên rất nhiều.
Thợ săn, Thần Săn giả, Cơ Giáp sư và dị chủng đều được chia thành mười cấp.
Hiện tại, thợ săn cao cấp nhất là Ngải Phi, đã đạt đến bậc tám. Đỉnh cấp Thần Săn giả là Cơ Tang, quan chỉ huy của quân đoàn đệ tam, cũng ở cấp tám.
Đỉnh cấp Cơ Giáp sư phân biệt là Corot của quân đoàn đệ nhất, Khương Trà của quân đoàn đệ nhị, Cố Vực của quân đoàn đệ tam và Clo Forde của quân đoàn đệ tứ, tất cả đều là Cơ Giáp sư cấp 8.
Thợ săn đỉnh cấp bát cấp chỉ có thể đối phó với dị chủng cấp bốn, nhưng Cơ Giáp sư đỉnh cấp có thể một mình đấu với dị chủng cấp tám, đây chính là sự khác biệt.
Cơ Giáp sư cấp ba điều khiển Cơ Giáp cấp ba, nếu phát huy tốt còn có thể tiêu diệt dị chủng từ cấp hai đến cấp năm.
Cho nên, trong thời đại này, Cơ Giáp sư là lực lượng chủ yếu, nhưng đào tạo một cơ giáp sư thật sự tiêu tốn rất nhiều tiền, vì vậy, người dân bình thường tiếp xúc nhiều nhất vẫn là Thợ Săn.
Ân Tranh không giống với Thợ Săn bình thường, hắn có khả năng cân bằng giữa sức mạnh thể chất và tinh thần lực, cho nên có thể tiến sâu vào rừng Vô Tận mà không gặp nhiều trở ngại.
Rất nhiều thời điểm, Ân Tranh khó hiểu mà sinh ra một loại cảm giác quen thuộc rất mơ hồ, chính là khi lật xem lịch sử của thế giới này, có những thứ cảm thấy rất quen, như thể hắn đã từng sinh tồn trong một thế giới khác, nơi mà mọi thứ có sự tương đồng nhưng lại hoàn toàn khác biệt với nơi này.
Mỗi khi suy nghĩ này xuất hiện, hắn liền cảm thấy bản thân trong nháy mắt đã bị tách biệt ra khỏi thành thị phồn hoa náo nhiệt, lần nữa chìm vào cảm giác lạc lõng, không có bất kỳ phản ứng gì với hết thảy mọi thứ ở thế giới bên ngoài.
Đối với việc lần nữa quay lại rừng Vô Tận, Ân Tranh đã cân nhắc rất lâu, trong khoảng thời gian ngắn hắn ước chừng khó có thể tìm được gia đình thích hợp để chăm sóc cho Kiểu Kiểu. Điều này đồng nghĩa với việc trong khoảng thời gian sắp tới, hắn sẽ tự mình nuôi dưỡng đứa nhỏ.
Vì vậy, tiến vào biển Vô Tận trở thành chuyện rất cần thiết. Ngoài việc duy trì ý thức chiến đấu ở trạng thái đỉnh cao, hắn càng muốn tìm thịt dị chủng thích hợp để Kiểu Kiểu ăn, cải thiện một chút thể chất của nhóc con.
Trong mắt Ân Tranh, Kiểu Kiểu quá mức nhỏ bé và yếu ớt. Ngoài việc tìm kiếm cha mẹ nuôi đáng tin cậy để chăm sóc nhóc con, việc cải thiện thể chất của đứa nhỏ cũng vô cùng quan trọng.
Ban đầu, Ân Tranh tính toán nhân lúc đêm khuya, khi Kiểu Kiểu đã ngủ say sẽ tiến vào biển Vô Tận. Nhưng sau khi chứng kiến bộ dáng bất ổn của nhóc con vào buổi tối, hắn đã từ bỏ quyết định này.
Đêm tối quá nguy hiểm, đặc biệt với một đứa trẻ nhỏ xíu như Kiểu Kiểu. Để nhãi con ở nhà một mình tiềm ẩn quá nhiều rủi ro.
Nghĩ đến đây, Ân Tranh khẽ liếc qua cánh cửa phòng bếp, nhìn về phía Kiểu Kiểu đang ngoan ngoãn ngồi trên sofa ôm bình sữa uống từng ngụm nhỏ, tầm mắt dừng lại trên vết bầm tím nhàn nhạt trên trán đứa nhỏ, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác đi đâu cũng không dám buông tay.
Kiểu Kiểu uống được non nửa bình sữa thì tụt xuống khỏi sofa, ôm nửa bình còn lại lon ton chạy vào bếp, ngẩng đầu, chìa tay đưa bình sữa ra, giọng nói mềm mụp như kẹo bông:
“Ba ba, uống.”
Ân Tranh đang chiên trứng gà bớt chút thời gian cúi người ngậm lấy bình sữa, ngậm bình sữa cũng không ảnh hưởng nói chuyện, hắn dùng giọng khàn khàn nói: “Ra ngoài chờ, bữa sáng lập tức xong ngay.”
“Dạ.” Kiểu Kiểu trả lời, sau đó lẹp bẹp chạy ra khỏi phòng bếp, ngoan ngoãn đứng bên cạnh ghế em bé của mình, chờ ba ba tới ôm lên.
Chẳng mấy chốc, Ân Tranh đã từ phòng bếp ra ngoài, đặt bữa sáng mới làm xong lên bàn, còn tiện tay xách Kiểu Kiểu lên đặt vào ghế em bé.
Bữa sáng vẫn là cháo trắng và trứng gà chiên quen thuộc, nhưng hôm nay còn có thêm non nửa bát trứng hấp nhỏ.
Kiểu Kiểu ngồi trên ghế em bé hai tay bưng chén vùi đầu vào uống cháo, sau đó thỉnh thoảng lại ngước lên ăn một ngụm trứng chiên hoặc là trứng hấp. Nhóc con vẫn chưa biết cách dùng muỗng, chủ yếu là vì người lớn nào đó đã nghiện đút ăn nên chưa cho nhóc cơ hội học.
Kiểu Kiểu ăn xong bữa sáng thì lấy giấy khô lau miệng sạch sẽ, sau đó ngồi trên ghế nghiêng đầu, đôi mắt đen láy tròn xoe chăm chú nhìn ba ba ăn cơm.
Nhìn nhìn một lúc, nhóc con đột nhiên duỗi tay níu lấy cái muỗng và đĩa đựng trứng chiên, đôi mắt đen láy như quả nho nhìn Ân Tranh mềm mại nói: “Ba ba, Kiểu Kiểu đút.”
“…”
Động tác uống cháo của Ấn Tranh khả nghi mà khựng lại một chút, vẻ mặt thoáng chút mất tự nhiên. Sau đó, hắn dứt khoát một ngụm uống sạch bát cháo, gắp hai miếng trứng chiên còn dư lại trên đĩa nhét hết vào trong miệng.
Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai giải quyết xong bữa sáng, Ân Tranh sạch sẽ lưu loát mà dùng cách này chặn đứng mọi khả năng bị Kiểu Kiểu đút ăn.
Nhìn đĩa trứng rán ngay trước mặt chỉ trong chớp mắt liền biến mất, Kiểu Kiểu vô thức há há miệng nhỏ, nghiêng đầu nhìn Ân Tranh, ngón tay bé xíu chỉ vào cái đĩa: “Ba ba, a ngưỡng không a ~”
“Ừm.” Ân Tranh mặt không đổi sắc gật đầu, duỗi tay bế nhóc con từ trên ghế em bé đặt xuống sofa, sau đó nhanh chóng dọn dẹp chén đũa rồi thuận tay mang vào phòng bếp rửa sạch.
Từ trong phòng bếp bước ra, Ân Tranh nhìn Kiểu Kiểu đang ngoan ngoãn ngồi trên sofa, bỗng nhiên ý thức được nên mua ít đồ chơi cho nhóc con. Miễn cho đứa nhỏ mỗi khi hắn có việc làm thì chỉ có thể nhàm chán ngồi ngây ngốc trên sofa đợi.
“Ba ba.” Kiểu Kiểu ngồi trên ghế vừa nhìn thấy Ân Tranh xuất hiện, hai mắt lập tức liền sáng lên, vươn tay về phía hắn.
Ân Tranh cũng không có ôm đứa nhỏ mà đi đến trước ghế sofa ngồi xuống. Thấy vậy, Kiểu Kiểu nhanh chóng mon men bò lại đây, chen vào ngồi trong lòng hắn.
Dựa lưng vào sofa, Ân Tranh cúi đầu nhìn đứa nhỏ bé xíu ngồi xếp bằng trong lồng ngực mình, tầm mắt rơi xuống phần gáy mỏng manh yếu ớt đến mức giống như chỉ cần chạm nhẹ là gãy kia. Con mắt phải còn lại của hắn thoáng tối sầm, bàn tay vốn đang xoa đầu nhỏ tròn trịa của Kiểu Kiểu trượt xuống, nhẹ nhàng vuốt vuốt phần sau cổ nhóc con. Cố gắng thả chậm từng chữ một mà nói: “Ta sẽ phải đi ra ngoài một đoạn thời gian, nhóc ở nhà ngoan ngoãn một chút.”
Kiểu Kiểu đang níu lấy tay ba ba chơi trò mở ra đóng lại nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn lên. Trong đồng tử đen láy trong veo phản chiếu đôi mắt khác người thường của Ân Tranh và vết sẹo dữ tợn xuyên qua cả một nửa bên trái khuôn mặt hắn.
Ân Tranh mi cốt sắc bén, thuộc kiểu người có đường nét khuôn mặt lạnh lùng, nhìn qua cực kỳ có tính công kích, hơn nữa vết sẹo hung hãn chạy dài từ xương mày kéo dài xuống cằm kết hợp với đôi mắt giả màu bạc và sự dữ dằn ngấm sâu từ các trận chiến, chính là loại diện mạo có thể khiến trẻ con chỉ cần nhìn liền òa khóc.
Mà quả thật, thời điểm đi làm việc ở ngoại thành, Ân Tranh đã từng dọa khóc không ít trẻ con, tuy rằng lúc đó hắn đã cực lực kìm nén hơi thở hung hãn trên người của mình, chỉ là dường như không có chút tác dụng mấy.
Kỳ thật, đừng nói là trẻ con, ngay cả người trưởng thành lần đầu nhìn thấy hắn cũng đều nhịn không được mà sợ hãi.
Nhưng Kiểu Kiểu lại không hề. Ngược lại, nhóc con còn cực kỳ quấn quýt thân cận.
Ân Tranh chọc chọc lên hai má non mềm của đứa nhỏ, chậm rãi nói từng từ một: “Nhóc ngoan một chút, không khóc, trở về sẽ mua đồ chơi cho nhóc.”
Kiểu Kiểu chớp chớp đôi mắt ngây thơ, tuy rằng không hiểu “đồ chơi” là gì nhưng nhóc vẫn mềm mại trả lời: “Ba ba đi, Kiểu Kiểu chờ về.”
Nghe vậy, Ân Tranh đổi từ chọc thành nhéo: “Không khóc?”
“Không nha~” Kiểu Kiểu bị nhéo mặt có phần ngọng nghịu trả lời.
Ân Tranh ban đầu cứ nghĩ đứa nhỏ sẽ khóc, giờ thấy nhóc thực sự không khóc, trong lòng vừa thở phào vừa có chút hụt hẫng.
Trước khi ra cửa, Ân Tranh vừa nói vừa khoa tay múa chân dặn dò Kiểu Kiểu rất nhiều chuyện, còn chuẩn bị sẵn thức ăn và nước uống đặt lên trên bàn trà thấp để đứa nhỏ dễ lấy.
Mà chính bản thân hắn thì cái gì cũng không mang theo, tay không đi ra ngoài cửa.
Trước khi rời khỏi, hắn quay đầu lại nhìn bóng dáng nhỏ xíu đang đứng bám vào cửa dùng hai mắt to tròn trông mong dõi theo mình, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác không phải rất dễ chịu, khiến hắn khó hiểu mà thấy có chút bực bội.
---
Rừng ở Vô Tận Hải phần lớn là những gốc cây to và cao, con người đứng dưới tán cây trông rất nhỏ bé. Vừa ra khỏi ngoại thành, Ân Tranh liền thuần thục mà chọn một hướng sau đó đi thẳng.
Mục tiêu săn thú lần này của hắn chính là một loài dị chủng cấp bốn tên là Cưu Cưu. Loại dị chủng này có thân hình nhỏ bé, sức phòng ngự cao, tốc độ cực nhanh lại rất khó phát hiện, nó có móng vuốt sắc bén có thể dễ dàng cắt đứt hợp kim, tiếng kêu còn có khả năng mê hoặc thần trí.
Những Thợ Săn thông thường chẳng bao giờ dám động tới chúng, vì tinh thần lực của bọn họ không giống như Thần Săn giả, vừa mạnh mẽ vừa không dễ dàng bị tiếng kêu mê hoặc. Một khi mất cảnh giác trước mặt loại dị chủng này, kết cục chờ đợi bọn họ chỉ có thể là t.ử v.ong.
Tuy nhiên, chất thịt của Cưu Cưu lại vô cùng mềm ngọt, rất thích hợp với Kiểu Kiểu.
Nghĩ đến Kiểu Kiểu đang ở trong nhà, Ân Tranh không khỏi tăng nhanh tốc độ.
-----
Ở một góc phố Vĩnh Hạng thuộc khu hỗn loạn, một thân ảnh bê bết má.u bất ngờ lật qua tường rào, rơi xuống trong sân nhà Ân Tranh.
Sau khi rơi vào sân, người này liền tựa lưng vào tường từ từ trượt xuống, Rowan Dulux mệt mỏi cố gắng thở dốc hai hơi, đến sức để ngồi thẳng cũng không có.
Đây là nhà ở của quái vật Ân Tranh. Đám người kia hẳn là không có can đảm đuổi vào đây. Cũng chính là vì vậy anh ta mới dám đánh cược mà mạo hiểm trèo vào, còn vừa trèo vừa cầu nguyện Ân Tranh không có nhà, bằng không anh ta hoặc là sẽ chết trong tay đối phương, hoặc là sẽ trực tiếp bị quẳng ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Rowan Dulux cảnh giác mà ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, sau đó lập tức đối diện với ánh mắt tròn xoe ngây thơ đầy tò mò của Kiểu Kiểu đang ngồi xổm ở cửa chờ ba ba về.
“?!?!”
Đứa nhỏ này là ai?
Anh ta trèo nhầm tường rồi à?
Trong lúc nhất thời Rowan Dulux có loại xúc động muốn nhảy ra ngoài rồi trèo vào lại lần nữa, nhưng cơ thể trọng thương không cho phép anh ta làm như vậy.
“Này, nhóc con.” Anh ta toét miệng hữu khí vô lực mà kêu, tính toán lừa gạt đứa nhỏ này lại gần, nắm trong bàn tay giữ làm con tin trước khi người lớn trong nhà trở về.
Ở sâu trong Vô Tận Hải, Ân Tranh xách theo hai con Cưu Cưu đang trên đường trở về.
-----
*Hồi trước đọc truyện toi hay thắc mắc tại sao cứ thời đại tinh tế hay thế giới tương lai là y như rằng sẽ thất lạc công thức ẩm thực hay y học gì đó. Thì nếu ai có suy nghĩ như toi, mọi người cứ thử nghĩ, từ thời cổ đại tới nay, chiến tranh nè, không có người kế thừa nè,... Mấy ngàn năm mình cũng thất lạc 7749 thứ. Yên lành ở trên TĐ còn mất quá trời đừng nói tới di chuyển tới hành tinh khác kkk.
0 Nhận xét