Máy Bắt Nhóc Đáng Yêu Của Đại Lão
Chương 6
Sau khi chườm đá cho nhóc con một lúc, Ân Tranh cuối cùng cũng từ trong tiếng kêu “Ba ba aaa~” và động tác liên tục kéo quần hiểu ra, đứa nhỏ là muốn đi vệ sinh.
Hắn bế người vào nhà vệ sinh, nhãi con cũng không cần giúp cởi quần mà giơ hai tay nhỏ ra tự làm.
Trong nhà vệ sinh, bên cạnh bồn cầu dành cho người lớn còn có một bồn cầu phiên bản mini nhỏ xíu.
Đây là do Ân Tranh tìm người đặc chế riêng cho Kiểu Kiểu. Không còn cách nào khác, nhóc con thật sự quá nhỏ, có thể là vì bị suy dinh dưỡng lâu dài, nên dù đã ba tuổi mà chỉ trông như mới hai tuổi.
Cả người chỉ cao đến tầm bắp chân của hắn, bồn cầu người lớn đối với đứa nhỏ mà nói là quá cao, cho nên làm một cái bồn cầu nhỏ như thế này là vô cùng cần thiết.
Sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý xong xuôi, Kiểu Kiểu tự kéo quần quần lên, đi tới bồn rửa mini ở một bên rửa rửa tay nhỏ. Sau đó mới đi tới trước mặt Ân Tranh mở hai tay bé xíu ra, đòi ôm: “Ba ba.”
Kiểu Kiểu ngẩng đầu, hai tay thịt giơ lên cao đòi ôm một cái, trên khuôn mặt còn vương chút đỏ ửng, đôi đồng tử được nước mắt rửa qua lấp lánh như những quả nho đen bóng sau cơn mưa. Đứa nhỏ cứ như vậy nhìn chằm chằm đầy trông mong, rất ít người có thể cứng lòng.
Nhưng không khéo, Ân Tranh chính là một trong số nhỏ những người có thể cứng lòng, ít nhất thì trong suy nghĩ của hắn là như thế. Chỉ là khi ánh mắt từ từ rơi xuống cục u đỏ sưng tấy đang dần chuyển sang màu đen tím trên cái trán của đứa nhỏ, hắn vẫn là cúi người xuống túm nhóc con lên ôm vào trong ngực.
Đối với Ân Tranh, người không lúc nào không nghĩ về việc tìm một gia đình nuôi dưỡng cho đứa nhỏ mà nói, việc giữ khoảng cách không tiếp xúc quá gần gũi với nhóc con là điều rất cần thiết.
Bởi vì một khi rời đi, nhãi con này sẽ rất khổ sở, tính cách nhóc vốn dĩ đã rất thích khóc, đến lúc đó cũng không biết sẽ khóc thành cái dạng gì nữa.
Ân Tranh không muốn đứa nhỏ khóc, hoặc nói đúng hơn là không thích nhìn nhóc khóc. Nhãi con này khóc lên liền không buồn hé răng, chỉ lặng lẽ rơi rớt từng giọt nước mắt to tròn, cơ thể nhỏ nhỏ gầy gầy ủn ủn vào trong lồng ngực hắn, khiến hắn khó hiểu mà cảm thấy trái tim mình cũng không dễ chịu theo.
Lúc trước khi hắn bị đuổi ra ngoại thành, một mình sinh tồn trong rừng rậm Vô Tận, trong lòng cũng chẳng đau đớn thế này.
Nghĩ đến điều đó, Ân Tranh ôm Kiểu Kiểu trở về phòng, bỏ xuống giường. Sau khi thấy đứa nhỏ ngoan ngoãn nằm yên và đắp chăn cẩn thận mới tắt đèn rời đi. Trước khi đi còn dùng ánh mắt lạnh lùng liếc qua lan can ở cuối giường, tính toán ngày mai sẽ tháo nó ra.
Trở lại phòng, Ân Tranh nằm xuống giường, nhưng chẳng ngủ được bao lâu đã ngồi dậy.
Không có biện pháp, trong đầu hắn chỉ toàn là cảnh tượng đứa nhỏ ngã xuống từ lan can trên giường. Mặc dù không tận mắt thấy nhìn thấy nhóc con ngã thế nào, nhưng không ảnh hưởng hắn không thể không ngừng tưởng tượng.
Trái phải cũng không ngủ nổi, Ân Tranh lặng lẽ không một tiếng động đi vào phòng của Kiểu Kiểu, ngồi xổm ở mép giường lẳng lặng nhìn gương mặt bé xíu đang ngủ đến đỏ bừng của nhóc con.
Cuối cùng thì cảnh tượng đứa nhỏ ngã từ trên lan can giường xuống đất vẫn luôn liên tục lặp lại trong đầu kia cũng ngừng lại.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, đứa nhỏ ngủ đến thơm ngọt, khuôn mặt nhỏ không có bao nhiêu thịt bị gối đầu ép ra chút độ cong mũm mĩm, nhìn qua khiến người khác ngo ngoe rục rịch có chút xúc động muốn... nhéo thử một cái.
Ân Tranh chỉ nhìn liếc qua một lần rồi nhanh chóng rời mắt, nhưng chẳng bao lâu ánh mắt lại dừng trên đường cong kia. Hắn nhăn nhăn mày, lần nữa thu hồi tầm nhìn.
Cuối cùng, Ân Tranh vẫn là không thể kìm nén được chút ngo ngoe rục rịch hiếm thấy trong lòng. Hắn trưng khuôn mặt lạnh lùng hung hãn ra, đứng dậy, cúi người, duỗi cánh tay dài lướt qua lan can giường, rất nhẹ nhàng nhéo nhéo chút thịt bị ép ra độ cong trên má nhỏ.
Mềm mềm, mịn mịn, còn mang theo chút ấm áp. Rõ ràng là nhéo lên mặt đứa nhỏ, nhưng Ân Tranh lại có cảm giác như tim mình cũng bị nhéo một cái.
Hắn nhìn bộ dáng ngủ đến miệng nhỏ khẽ hé ra hít thở đều đều kia, ánh mắt cũng dần mềm mại hơn. Đứa nhỏ thật ngoan.
Nhéo xong khuôn mặt của nhóc con, Ân Tranh lại tiếp tục ngồi xổm bên mép giường, ánh mắt nặng nề sắc mặt nghiêm túc, khiến người khác cảm thấy như hành động trộm nhéo khuôn mặt của đứa nhỏ khi nãy của hắn chỉ là ảo giác.
Nhìn nhìn một hồi, ánh mắt của Ân Tranh lại rơi vào vết sưng tím trên trán của Kiểu Kiểu, khó hiểu mà cảm thấy nó vô cùng chướng mắt.
Cảm nhận được cảm xúc của chính mình, hắn cũng thấy rất kỳ lạ, không hiểu tại sao mình lại đối xử khác biệt với đứa nhỏ này như vậy. Bản thân hắn vốn là loại người tình cảm rất đạm bạc, hoặc đổi cách nói khác, chính là một kẻ gần như không có tình cảm.
Loại không hề có tình cảm này thể hiện ở chỗ, từ khi năm tuổi, bị mẹ kế và người ngoài cấu kết lại bắt cóc, trong lúc bị ném ra khỏi trung tâm thành ở nơi gần như tiếp cận biên giới xa xôi của ngoại thành Tát Lạp, tâm trạng hắn vẫn rất bình thản. Không hề có chút gợn sóng, cũng không có một chút oán hận nào, thậm chí sau khi lớn lên, dù vẫn nhớ rõ nhà mình ở đâu, hơn nữa dưới tình huống có đủ năng lực để trở lại, cũng không có một chút ý niệm muốn quay về nào.
Lúc nhỏ, thời điểm ở ngoại thành, lưu lạc đến khu hỗn loạn, vì cầu sinh hắn thậm chí từng đánh hắc quyền. Gần như là một loại bản năng bẩm sinh, hắn biết rõ điểm yếu của cơ thể người ở đâu, biết công kích vào nơi nào có thể khiến đối thủ mất hết khả năng hành động ngay lập tức, cũng biết mức cực hạn để giữ mạng.
Giả vờ yếu thế để dụ địch đưa ra phán đoán sai lầm, tạo ra điều kiện có lợi cho bản thân, hắn chơi trò này rất thành thạo, huống chi lúc năm tuổi cũng chẳng cần giả vờ, bởi vì bản thân hắn đã rất yếu.
*Giả vờ yếu đuối, bản gốc là "kỳ địch dĩ nhược" (奇敵以弱), tức là dùng sự yếu thế để thắng địch mạnh, nhưng đưa vào thì không thuận miệng lắm nên toi tự đổi lại như trên.
Một người không có sợ hãi, không hề hoảng loạn, lại sở hữu bản năng chiến đấu cực kỳ nhạy bén, dù cho chỉ là một đứa trẻ cũng đủ khiến người khác phải rùng mình.
Huống chi, đứa trẻ này còn cao hơn hẳn những người cùng trang lứa ước chừng hai ba cái đầu, đôi mắt đen láy đầy vô cảm.
Không hề vui sướng khi chiến thắng, không hề có cảm giác nghĩ mà sợ khi vừa tìm đường sống trong chỗ chết, cũng chẳng có chút run rẩy nào khi lần đầu tiên nhìn thấy máu. Hắn đứng ở trên đài, một thân má.u tươi đầm đìa và đầy rẫy vết thư.ơng, trong đôi mắt đen nhánh chỉ có một cơn lốc xoáy vô tận, hệt như một con quái vật không có cảm xúc, khiến những người chứng kiến cảnh này vô cớ cảm thấy lạnh sống lưng.
Tốc độ trưởng thành của Ân Tranh rất nhanh, nhanh đến mức khiến những kẻ để mắt đến hắn phải rùng mình. Cho nên khi hắn vừa mới sáu tuổi rưỡi đã nghĩ cách lừa gạt, trục xuất hắn ra khỏi ngoại thành, vứt bỏ trong rừng Vô Tận.
Khi bị lừa trục xuất ra khỏi ngoại thành, trong lòng Ân Tranh thật ra cũng không phẫn nộ. Mà nguyên nhân khiến sau này hắn nổi giận đến mức tìm cơ hội ẩn giấu trở lại ngoại thành và gi.ết ch.ết những kẻ này, là bởi vì khoảng thời gian ở trong rừng vô tận, hắn đã phải nhiều lần đối mặt với lằn ranh tử vong.
Khi sinh mạng triệt triệt để để bị đe dọa lại hiếm thấy mà khiến sự phẫn nộ được khắc sâu vào trong gen của hắn bùng phát.
Trong mười năm trước khi trưởng thành của mình, khi mạng sống bị đe dọa, Ân Tranh gần như không có bất kỳ phản ứng nào với ngoại vật.
Vì thế, dù năm nay đã hai mươi tư tuổi, hắn tuy rằng không đến mức thờ ơ với mọi thứ bên ngoài như lúc nhỏ, nhưng tóm lại cảm xúc của hắn với thế giới vẫn rất hữu hạn lại đạm bạc.
Sự xuất hiện của Kiểu Kiểu mang cho hắn một cảm giác rất mới lạ. Trong nhận thức của Ân Tranh, đây là một tồn tại có thể dễ dàng khiến cảm xúc của hắn dao động, vừa hiếm hoi vừa trân quý, còn vô cùng yếu ớt, cần phải được giấu đi, phải được bảo vệ chặt chẽ.
Trên cao, vầng trăng đã nhẹ nhàng vươn tới đỉnh trời, rồi bắt đầu chuyến du hành trầm mặc về phía tây, nương theo lối cũ nơi dấu chân mặt trời từng bước qua trong ngày. Khi ánh trăng trong trẻo hoàn toàn biến mất, một hiện hữu khác càng rực rỡ và huy hoàng hơn thay chỗ cho màn đêm, đảo mắt, bầu trời đã chìm trong ánh dương lộng lẫy.
Tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu rọi vào góc phòng, hàng mi đen dài mềm mại như lông quạ của Kiểu Kiểu đang ngủ say trên giường hơi rung động. Chẳng bao lâu, mi mắt liền mở ra, để lộ đôi đồng tử đen nhánh ngây thơ.
Kiểu Kiểu vừa tỉnh dậy, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ân Tranh đang ngồi xổm bên cạnh giường. Nhóc đầu tiên là mờ mịt chớp chớp mắt một lúc, sau khi phản ứng lại liền lập tức tay chân cùng sử dụng mà bò dậy từ trên giường, loạng choạng đi đến trước mặt đối phương, thuần thục nâng tay, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Ba ba ~”
Ân Tranh nhìn đứa nhỏ, đứng dậy cúi người duỗi tay ôm nhóc từ trong giường lan can ra ngoài, đặt xuống đất, xỏ đôi dép lê hình vịt con vào, sau đó dắt nhóc con đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt.
Đánh răng xong, Ân Tranh ngăn cản hành động vốc nước tạt lên mặt của Kiểu Kiểu, kiên nhẫn dạy nhãi con cách thấm ướt khăn lông, sau đó vắt cho ráo một chút rồi mới lau lau lên mặt nhỏ.
Để cho nhóc con dễ vắt khăn, Ân Tranh đã cố ý mua một chiếc khăn lông rất nhỏ.
Kiểu Kiểu cầm khăn lông cẩn thận từng bước một, làm theo động tác mẫu của ba ba. Sau khi nhóc lau mặt xong lại nhúng khăn lông vào nước vắt khô thêm lần nữa, sau đó giơ khăn lên, muốn lau mặt mặt cho ba ba.
Nhìn Kiểu Kiểu nhón chân giơ cao khăn “a a” đòi lau mặt cho mình, Ân Tranh xem như hiểu rõ, chỉ cần là thứ đứa nhỏ có mà mình không có, thì nhóc ta liền rất cố chấp, nhất định phải chia cho hắn một nửa, hơn nữa còn là loại cố chấp dỗ như thế nào cũng không chịu từ bỏ.
Loại chuyện như nhượng bộ này, có lần một liền sẽ có lần hai. Sau khi trải qua việc ngậm bình sữa nấu cơm, lúc này Ân Tranh đã ngồi xổm xuống trên mặt đất, tận lực cúi thấp người tùy ý Kiểu Kiểu lung tung lau mặt cho mình.
Không thể phủ nhận, đây là một loại cảm giác kỳ lạ, nhưng lại dễ dàng khiến người ta thấy nghiện.
Khiến người thân ở trong cuộc nhịn không được muốn dung túng cho đứa nhỏ đã đem đến cảm giác này.
Trong bếp, Ân Tranh lần nữa ngậm bình sữa làm bữa sáng thuần thục mà lật mặt trứng chiên.
So với cơm tối, bữa sáng càng đơn giản hơn nhiều. Vừa bưng hai đĩa trứng chiên hơi cháy cùng bát cháo trắng không có vị từ trong bếp ra, Ân Tranh vừa nghĩ thầm.
Chỗ bàn ăn, Kiểu Kiểu ngồi trên ghế ăn đặc chế riêng cho trẻ em dùng hai tay ôm bát cháo trắng, cúi đầu húp một ngụm cháo, sau đó ngước mặt lên há miệng ùm một miếng trứng ba ba đút cho, vui vẻ đến mức hai mắt cũng cong cong.
Trong lúc đút ăn, Ân Tranh cũng cảm nhận được chút niềm vui nho nhỏ. Sau khi đút hết một cái trứng chiên, hắn mặt không biểu cảm đặt đũa xuống. Suốt quá trình còn nhiều lần liếc nhìn bụng của Kiểu Kiểu, như thể không hài lòng vì cái bụng nhỏ kia chỉ chứa được chút xíu thức ăn này.
Sự thật chứng minh, đút cho một đứa nhỏ ngoan ngoãn mềm mại thơm tho, hơn nữa trong mắt đều là mình ăn là có thể gây nghiện.
Sau khi giải quyết bữa sáng và tiêu thực xong, Ân Tranh liền bắt đầu làm một việc mà hắn đã muốn làm từ lâu, đó là dạy Kiểu Kiểu nói chuyện.
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ tràn vào, trong phòng khách sáng rực rỡ, một nam nhân cao lớn nhìn qua rất nguy hiểm đang ngồi trên ghế sofa, bàn tay to thô ráp cầm cuốn sách có tựa đề “Làm thế nào để trở thành một ông bố bỉm sữa toàn thời gian giỏi” không tương thích. Hắn vừa đọc vừa dùng âm thanh khàn khàn kiên nhẫn dạy cho đứa nhỏ trắng nõn ngồi xếp bằng trên ghế sofa nói chuyện.
Kiểu Kiểu học rất nhanh. Một từ chỉ cần lặp lại đọc lên bốn năm lần là đã có thể nói được khá ổn, dù đôi khi vẫn hơi vấp.
Thấy vậy, Ân Tranh đặt cuốn sách trong tay xuống, giơ tay chỉ chỉ vào mình, dạy Kiểu Kiểu gọi tên hắn: “Ân Tranh.”
Kiểu Kiểu nhìn hắn, nghiêng nghiêng đầu, dùng giọng sữa non nớt đáp: “Ba ba.”
Ân Tranh nhíu mày, tiếp tục chỉ chỉ vào mình nói: “Ân Tranh.”
Đôi mắt đen láy của Kiểu Kiểu nhìn hắn, vô cùng khẳng định mà nói: “Ba ba.”
“Ân Tranh.”
“Ba ba.”
“Ân Tranh.”
“Ba ba.”
Kiểu Kiểu hô một lần lại càng kiên định vang dội hơn một lần, hô đến mức Ân Tranh cũng bắt đầu cảm thấy có chút hoang mang.
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Rõ ràng vừa nãy còn học rất tốt mà?
Thời gian đảo mắt đã đến buổi tối. Giường của Kiểu Kiểu đã sớm được Ân Tranh cải tạo lại thêm một lần vào buổi chiều. Thanh chắn ở cuối giường bị tháo ra, độ cao của giường cũng được điều chỉnh thấp đến mức Kiểu Kiểu có thể tự mình uốn éo leo lên trên.
Bò lên trên giường, đắp xong chăn nhỏ, Kiểu Kiểu vẫy vẫy tay với Ân Tranh đang đứng ở bên cửa, dùng từ nhóc vừa mới học được hôm nay mềm mại nói: “Ba ba, ngủ ngon.”
“Ừm, ngủ ngon.” Ân Tranh gật gật đầu, tắt đèn rời đi.
...
Đêm khuya, Ân Tranh đang ngủ say lần nữa bị đánh thức bởi một tiếng "bịch" rất khẽ. Hắn lưu loát từ trên giường xoay người xuống dưới, mở cửa, nhanh chóng đi ra ngoài.
Từ trong phòng đi ra, còn chưa kịp bước vào phòng Kiểu Kiểu, hắn đã nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi thành một cục trước bức tường bên trái phòng khách.
Mò mẫm sờ soạng ra để đi vệ sinh, đập đầu vào tường rồi té ngã dập mông - Kiểu Kiểu ngồi trên mặt đất đỏ hoe hốc mắt, rớt nước mắt.
Nghe thấy tiếng động, quay đầu lại liền nhìn thấy Ân Tranh bật đèn phòng khách đang bước tới, Kiểu Kiểu lập tức oan oan ức ức duỗi tay, giọng nói mang theo chút mếu máo nghẹn ngào hô: “Ba ba, ôm.”
Ánh mắt Ân Tranh dừng lại trên cái cục u lớn vừa mới “mọc” ra trên trán nhóc con.
“…”
Trong lúc nhất thời, người không bao giờ tin vào những điều mê tín lưu truyền qua sông dài lịch sử như Ân Tranh cũng nhịn không được nghĩ, trán của đứa nhỏ đáng thương này dính phải bùa ngải gì à?
Sáng sớm hôm sau, Ân Tranh liền mã bất đình đề* mà lắp đèn cảm ứng dọc theo đoạn đường từ phòng Kiểu Kiểu đến nhà vệ sinh.
*"Mã bất đình đề" (馬不停蹄): ngựa không dừng vó, thành ngữ này được sử dụng để chỉ việc liên tục làm việc không ngừng nghỉ.
Chờ đến buổi tối khi đi ngủ, Ân Tranh liền ngồi trong phòng khách không lên giường, chuẩn bị nhìn xem nhóc con đáng thương này tối nay còn xảy ra tình huống gì nữa.
Đêm khuya, Kiểu Kiểu đang buồn ngủ lại mơ mơ mơ màng mò ra ngoài, thuận lợi đi vệ sinh xong, trên đường về lại xảy ra chuyện, nhóc ta đi tới đi tới đi một hồi liền bẻ lái nhầm hướng, một đường đâm thẳng vào phòng bếp.
Ân Tranh đi theo phía sau đứa nhỏ trầm mặc nhìn nhóc con chuẩn bị nằm bẹp xuống dưới sàn, tay mắt lanh lẹ nắm lấy sau cổ đứa nhỏ, thở dài một hơi rồi bất đắc dĩ xách người về phòng của mình.
Thôi vậy, trong sách chẳng phải nói trước năm tuổi tốt nhất không nên ngủ riêng sao?
Nằm trên giường, Ân Tranh nhìn Kiểu Kiểu cảm nhận được nguồn nhiệt liền tự động lăn vào lòng ngực mình, duỗi tay chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nhãi con.
Lần đầu tiên đi ngủ mà bên người có thêm một sinh vật sống đang thở cũng không phải là không thể tiếp thu như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại cảm giác có một cục mềm mại ủn vào trong ngực lại khiến hắn có chút sung sướng. Chỉ là còn cần phải chú ý đừng đè dẹp lép cục bông nhỏ này.
0 Nhận xét