Máy Bắt Nhóc Đáng Yêu Của Đại Lão: Chương 5

 Máy Bắt Nhóc Đáng Yêu Của Đại Lão
Chương 5


Trên con đường rộng lớn sạch sẽ, người người qua qua lại lại khoác lên mình bộ trang phục rực rỡ, trên gương mặt là sự nhẹ nhõm, thỉnh thoảng lại xen lẫn một chút phàn nàn về công việc. Nhưng không hề có cảm giác nặng nề đến mức kiệt quệ như những cư dân ở khu hỗn loạn, nơi chỉ cần tồn tại thôi cũng đã là một gánh nặng.

Tiếng chim ríu rít hót vang vọng, ánh nắng buổi trưa xuyên qua những tán cây râm mát tạo thành từng vệt sáng nhảy nhót trên mặt đất, một chiếc taxi màu xanh nhạt dừng lại trước cổng bệnh viện Áo Phỉ.

Ân Tranh ở trên lầu nhận được thông báo từ thiết bị đầu cuối, một tay bế Tiểu Tinh đang ngồi trên giường bệnh, một tay xách theo hành lý đã sớm chuẩn bị tốt, xoay người xuống lầu.

Sáng nay, Tiểu Tinh đã thực hiện thêm một lần kiểm tra phổi, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, bác sĩ liền cho phép xuất viện.

Lúc nhận được thông báo chính thức có thể xuất viện, Ân Tranh đã nhanh chóng hoàn tất thủ tục, sau đó thu dọn tốt hành lý rồi đặt một chiếc taxi qua Thiên Võng.

Trên đường ra khỏi bệnh viện, các bác sĩ và y tá gặp được Tiểu Tinh đều mỉm cười chào hỏi.

“Tiểu Tinh xuất viện rồi à.”

“Hôm nay mặc đồ dễ thương quá.”

“Sau khi xuất viện ra ngoài nhớ đừng để sinh bệnh nhé, nếu không lại phải bị tiêm đấy.”

Tiểu Tinh ghé vào trên vai Ân Tranh mở to đôi mắt đen nhánh ngây thơ nhìn các nàng. Tuy không hiểu rõ lời họ nói nhưng vẫn cảm nhận được thiện ý, vì thế nhóc con từ từ cong cong hai mắt mỉm cười.

Nhóm hộ lý biết rõ tình huống nhìn bộ dáng này của đứa nhỏ ở trong mắt, cảm thấy yêu thương đến chịu không nổi.

Chờ sau khi ngồi ổn định vào taxi, hai tay nhỏ của Tiểu Tinh đã nhét đầy kẹo.

Tay của nhóc con nhỏ xíu, hai viên kẹo gần như đã nhét đầy một nắm tay, nhưng nhóc vẫn nỗ lực níu được tận năm viên.

Trong xe taxi, Tiểu Tinh đặt hết đống kẹo lên bụng nhỏ của mình, sau đó kéo tay Ân Tranh ở một bên ra, bắt đầu chia của.

Ba ba một viên, nhóc con một viên, sau hai lần như vậy, cuối cùng vẫn còn dư lại một viên.

Tiểu Tinh nhéo viên kẹo trái cây màu sắc rực rỡ còn dư lại, nhìn nhìn một chút sau đó đặt nó vào lòng bàn tay Ân Tranh.

Năm viên kẹo, Ân Tranh đang cầm ba viên, trong tay nhóc lại chỉ có hai viên.

Xe chạy qua đoạn đường với những tán cây rợp bóng, ánh nắng mặt trời và bóng râm của các gốc cổ thụ giao nhau chiếu vào từ cửa sổ. Dưới các tia sáng đan xen luân chuyển, bàn tay to thô ráp với khớp xương đầy vết chai sần của Ân Tranh đang nắm ba viên kẹo màu sắc lòe loẹt không tương thích.

Dựa lưng vào ghế ngồi, Ân Tranh cúi đầu nhìn những viên kẹo trong tay. Chiếc taxi vừa vặn đi qua đoạn đường có nhiều gốc cây. Mảnh lớn bóng râm đổ lên khuôn mặt hắn, tựa như một bút phác họa, khiến những đường nét trên ngũ quan càng thêm sâu sắc, cảm xúc trong mắt cũng trở nên rõ ràng hơn.

Đối với việc nhóc con đặt viên kẹo cuối cùng vào trong tay mình, Ân Tranh có chút ngẩn ngơ và khó hiểu.

Tiểu Tinh ngồi một bên nghiêng nghiêng đầu nhìn ba ba, sau đó chậm rãi giơ tay nhỏ lên nắm lấy ngón tay đối phương, từng chút từng chút một khép bàn tay đang mở thành lại, giữ chặt viên kẹo trong lòng bàn tay.

Khi bàn tay hoàn toàn siết chặt lấy viên kẹo, một cảm giác như bị bỏng nhẹ lan đến từng ngón tay khiến Ân Tranh vô thức run lên, nắm luôn cả tay nhỏ chưa kịp rụt về của Tiểu Tinh trong lòng bàn tay.

Tay nhỏ bị nắm lại trắng nõn sạch sẽ, ngấn tay còn có chút phơn phớt hồng. Dưới sự tương phản này, những vết sẹo cũ mờ mờ trên các khớp ngón tay của Ân Tranh lại càng thêm rõ ràng và dữ tợn. Khi đặt cạnh bàn tay chỉ có vài vết xanh tím do kim tiêm để lại kia, không hề phù hợp chút nào.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, Ân Tranh đã theo bản năng buông tay ra, như thể phải từ bỏ một đồ vật không thuộc về mình. Nhưng mà tay nhỏ của Tiểu Tinh vẫn kiên trì níu lấy ngón trỏ của hắn, tựa như đang giữ chặt một cái gì đó vô cùng quan trọng.

Ánh mắt Ân Tranh khẽ động, dừng lại trên bàn tay thịt đang níu lấy tay hắn, rồi nhìn lên đầu nhỏ lông xù xù không ngừng lắc lư ở trước mặt.

Tiểu Tinh ngồi trong xe vui vẻ mà lắc lư đầu nhỏ, nghĩ rằng vừa rồi là ba ba đang chơi đùa với mình.

Nhóc con dùng tay phải nắm chặt bàn tay vừa mở ra của Ân Tranh, sau đó dùng tay kia đẩy từng ngón tay của hắn trở lại vị trí cũ, giữ chặt tay nhỏ đang nắm lấy ngón trỏ của ba ba và kẹo trong lòng bàn tay của đối phương.

Chiếc taxi chạy ra khỏi đoạn đường rợp bóng cây, ánh sáng mặt trời rực rỡ từ bên ngoài chiếu xuyên qua cửa sổ khiến mái tóc đen xù xù của Tiểu Tinh vựng sáng, đôi mi dài cong như cánh quạ để lại bóng mờ trên bầu má. Hai mắt đen nhánh rực rỡ ngước nhìn hắn, tựa như những viên ngọc trai đen dưới ánh nắng, yếu ớt lại trân quý.

Cảnh tượng đặc biệt mãnh liệt này khiến trái tim Ân Tranh hơi thắt lại, một cảm giác muốn che chở bảo vệ nhàn nhạt từng đợt từng đợt mà len lỏi vào trong lồng ngực, dần dần cuốn chặt lấy trái tim hắn theo từng nhịp đập, càng lúc càng sâu đậm.

Chiếc taxi dừng lại bên ngoài khu hỗn loạn, dường như sợ bị dính mác là cư dân khu ổ chuột nên không chịu tiến vào trong.

Sau khi xe dừng, Ân Tranh bước xuống trước, sau đó cúi người bế Tiểu Tinh đang loay hoay nhích nhích từ trên ghế ra ngoài, rồi vòng ra sau lấy hành lý.

Phía trên không trung, một chiếc xe huyền phù bay lướt qua. Tiểu Tinh chen ở trong lòng ngực Ân Tranh ngẩng đầu tò mò nhìn theo.

Phát hiện một màn này, Ân Tranh đưa tay sờ sờ gáy nhóc con, giọng khàn khàn: “Muốn?”

Xe huyền phù giá cả rất đắt đỏ, hơn nữa tư cách mua cũng hữu hạn.

Chính vì thế cho nên xe huyền phù rất hiếm xuất hiện ở khu ngoại ô, ở nội thành mới có thể thỉnh thoảng thấy hai ba chiếc. Nghe nói ở trung tâm thành, xe huyền phù còn nhiều hơn cả xe trên mặt đất, hơn nữa có cả đường riêng trên không dành cho xe huyền phù.

Nghe được giọng hắn, Tiểu Tinh ngơ ngác quay đầu lại nhìn. Đối diện với đôi mắt đầy vẻ mờ mịt của nhóc con, Ân Tranh cứng họng, rõ ràng đứa nhỏ này cũng không biết đó là cái gì, ngẩng đầu nhìn xem cũng chỉ đơn giản là vì tò mò.

Vào khu hỗn loạn chưa được bao lâu, hai người đã đi đến đường Vĩnh Hạng.

Bước chân của Ân Tranh rất nhanh, quãng đường người khác phải đi mười phút, thì chỉ mất khoảng ba phút với hắn. Tốc độ này cho dù vừa bế Tiểu Tinh vừa xách theo hành lý cũng không hề bị ảnh hưởng, thậm chí nhóc con ngồi trên cánh tay hắn còn chẳng cảm nhận được chút xóc nảy.

Sau khi tiến vào Vĩnh Hạng, đi thêm năm phút nữa là tới nơi ở của Ân Tranh ở khu hỗn loạn. Trước mặt là một căn nhà nhỏ độc lập, bên ngoài còn có một khoảng sân không lớn lắm.

Mở cửa vào nhà, Ân Tranh đặt Tiểu Tinh xuống, sau đó bắt đầu thu dọn bảy tám túi đồ trên tay. Không chút nào khoa trương khi nói rằng tất cả đều là đồ của Tiểu Tinh.

Bên trong ngoại trừ quần áo còn có rất nhiều đồ dùng cho trẻ em, từ sữa tắm, dầu gội đầu, sữa dưỡng thể, kem dưỡng da cho trẻ em cho đến hai hộp sữa bột.

Ân Tranh nhớ rõ mỗi lần đứa nhỏ đi nhặt chai, trên lưng đều cõng theo một bình sữa, đoán rằng nhóc con thích uống sữa bột nên đã mua hai hộp về.

Trong hai ngày này ở bệnh viện, hắn cũng bớt chút thời gian tranh thủ quay về khu hỗn loạn. Trước khi tìm được cha mẹ nuôi đáng tin cậy cho Tiểu Tinh thì hắn sẽ phải chăm sóc đứa nhỏ.

Cho nên hắn thừa dịp khoảng mười hai giờ đêm, khi mà trẻ con thường không dễ dàng tỉnh dậy để trở về nhà ở khu hỗn loạn một chuyến, chuẩn bị một số đồ vật như tủ quần áo nhỏ và giường nhỏ cho Tiểu Tinh.

Khi trở về còn tiện tay lấy lại bình sữa mà Tiểu Tinh thích mang trên lưng từ nhà của cặp vợ chồng bệnh chốc đầu. 

Bình này lớn hơn bình sữa thông thường không ít, gần như cao đến vai Tiểu Tinh, rõ ràng không phải dùng để uống sữa, nhưng đối với Ân Tranh mà nói, những thứ mà đứa nhỏ kia thích thì đương nhiên đều phải mang về.

Trong lúc Ân Tranh đang sắp xếp lại đồ đạc, Tiểu Tinh liền đi tới thò tay lấy bình sữa đặt trên bàn ở phòng khách và đeo lên lưng, sau đó nhắm mắt theo đuôi lẽo đẽo phía sau Ân Tranh.

Khi Tiểu Tinh vừa đi theo, Ân Tranh đã nhận ra ngay lập tức. Hắn liếc nhìn cái bình sữa cõng trên lưng đứa nhỏ rồi thu hồi tầm mắt lại, sau đói tiếp tục treo những bộ quần áo nhỏ xíu của nhóc con vào tủ quần áo mới mua.

Đối diện với tủ quần áo là một chiếc giường có tông màu ấm áp. Ân Tranh đã tra cứu trên mạng về loại giường dành cho trẻ em, đó là loại giường nhỏ có lan can hai bên để ngăn chúng lăn ngã xuống.

Suy bụng ta ra bụng người, Ân Tranh cảm thấy giường nhỏ như vậy không đủ thoải mái, nếu đứa nhỏ muốn lăn lộn thì cũng không lăn được 2 vòng. Vì vậy, hắn đã mua một chiếc giường cho người lớn, sau đó tự mình ra tay lắp lan can cho giường.

Không chỉ hai bên, hắn còn lắp thêm thanh chắn ở bốn phía của giường để tránh trường hợp nhóc con ngủ không yên phóng thẳng xuống đất từ đuôi giường.

Mặc dù đã ở chung trong hai ngày này ở bệnh viện, hắn biết tư thế ngủ của Tiểu Tinh không hề lộn xộn, ngược lại còn rất ngoan ngoãn, nhưng vẫn phải phòng ngừa vạn nhất.

Khi mọi thứ đều được sắp xếp xong xuôi thì trời đã vào chiều. Ân Tranh xách Tiểu Tinh đang theo đuôi sau lưng mình lên, đặt lên ghế sofa trong phòng khách, dặn dò nhóc ngoan ngoãn ngồi yên.

Sau đó đi vào bếp, dựa theo tỷ lệ pha một bình sữa bột, đi ra đưa cho Tiểu Tinh đang ngoan ngoãn ngồi trên sofa.

Tiểu Tinh ôm bình sữa, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bình sữa trong tay rồi lại quay đầu nhìn cái bình mà mình đang cõng trên lưng.

Giống nhau như đúc lun nè~!

Nhóc kinh ngạc chớp chớp mắt, cúi đầu nếm thử chút sữa trong bình. Khi hương vị thơm ngon tràn vào cổ họng, Tiểu Tinh vui vẻ quơ quơ hai cái chân ngắn ngủn của mình.

Ân Tranh đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, liếc nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi uống sữa trên sofa một chút, sau đó thu hồi tầm mắt rồi lại tập trung vào công thức nấu ăn.

Hắn đã quen với cuộc sống sinh hoạt một người đơn giản, chỉ cần có thể xuống bụng thì ăn bất kỳ thứ gì cũng được, cho dù là bánh nén khô cho đến thịt dị chủng nướng cháy đều không thành vấn đề.

Hiện tại bắt đầu nuôi dưỡng một đứa nhỏ thì phải bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về phương diện ẩm thực. Ân Tranh không thể nói là khó khăn hay phiền phức, dù sao hắn cũng không cảm thấy chán.

Tiểu Tinh đang ngồi uống sữa trên sofa nhìn nhìn vào bình sữa trong tay mình, lại cúi đầu phồng quai hàm nhấp một ngụm lớn. Sau đó ôm bình sữa còn lại hơn một nữa trượt xuống ghế sofa. Vung hai cái chân ngắn ngủn bẹp bẹp chạy vào phòng bếp, ngẩng cao khuôn mặt ngỏ trắng nõn, đưa bình sữa trong tay lên: “Ba ba a~”

Ân Tranh đang xào rau: “…”

Nhất định phải thay đổi thói quen này của nhóc con!

Trong khói lửa mịt mù vừa xào rau vừa ngậm bình sữa, Ân Tranh trầm mặc thầm nghĩ.

Một bữa cơm này Ân Tranh làm một tiếng rưỡi, các món ăn có đủ vị chua ngọt cay đắng khác nhau.

Cuối cùng, Ân Tranh ôm Tiểu Tinh ăn đến nước mắt lưng tròng nhưng vẫn còn liên tục bập bẹ gọi “Ba ba a~” lên, quay trở lại phòng bếp một lần nữa để nấu thêm một nồi cháo trắng.

Ánh trăng ban đêm rải rác xuống sân vườn, hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang ngồi xổm ở cửa, ôm bát cháo trắng có mùi khét khét vùi đầu uống.

Đến lúc rửa bát sau bữa tối, Tiểu Tinh liên tục muốn giúp đỡ. Ân Tranh vội vàng rửa chén đã xách nhóc con ra ngoài ba lần, nhưng đứa nhỏ vẫn có thể bước chân ngắn ngủn chạy về tới.

Rơi vào đường cùng, Ân Tranh chỉ có thể đưa cho đứa nhỏ một miếng khăn khô, để nhóc ta đứng lên ghế cao, lau sạch những chiếc bát đĩa đã rửa sạch.

Được giao nhiệm vụ, đôi mắt Tiểu Tinh sáng lấp lánh, xắn tay áo lên, hì hà hì hục, chăm chỉ lau chùi hăng say đến mức chén đĩa phát ra tiếng kêu két két.

Trong tràng cảnh két két đầy chói tai, Ân Tranh nhẹ chậc một tiếng, nhưng ánh mắt bên phải lại không hề có chút không kiên nhẫn nào, thậm chí còn luôn chú ý đến Tiểu Tinh đứng trên ghế cao đang lau chùi hăng say, phòng trường hợp xảy ra bất trắc thì vẫn có thể kịp thời tiếp được.

Sau khi rửa bát xong thì trời đã muộn. Lẽ ra giờ này phải chuẩn bị tắm rửa đi ngủ nhưng khi tầm mắt nhìn thấy tay chân tái nhợt gầy gò của Tiểu Tinh, Ân Tranh quyết định bỏ qua hành động yêu cầu cao này.

Trong nhà vệ sinh, Ân Tranh đặc biệt lắp đặt một bồn rửa mặt nhỏ bên cạnh bồn rửa lớn cho Tiểu Tinh. Bồn rửa vừa vặn thích hợp với chiều cao của đứa nhỏ; không cần nhón chân vẫn có thể rửa tay đánh răng được, còn có một mặt gương để nhóc soi mặt.

Tiểu Tinh chưa biết đánh răng, Ân Tranh kiên nhẫn cầm bàn chải của mình ngồi xổm trên mặt đất làm mẫu cho nhóc, để nhóc học theo động tác của mình.

Hiểu được ý của hắn, Tiểu Tinh cầm bàn chải nhỏ, bắt chước động tác của ba ba ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu nhét bàn chải đánh răng vào trong miệng.

“…………”

Nhìn nhóc con ngồi xổm trước mặt thành một cục nhỏ, vì cố gắng ngửa đầu học cách đánh răng của hắn mà suýt chút nữa thì té nhào ịn mông xuống đất, Ân Tranh im lặng rất lâu.

Sau khi gian nan khó khăn đánh răng xong xuôi, Ân Tranh bắt đầu dạy nhóc cách rửa mặt.

Rửa mặt ---

Khó được lần hiểu ý của hắn, Tiểu Tinh dùng tay nhỏ làm động tác rửa mặt: “Ba ba, Tiểu Tinh a~”

Ân Tranh đang đi lấy khăn lông quay đầu xem đứa nhỏ. Sau đó liền nhìn thấy nhóc con mở vòi nước ra rồi dùng tay thịt hứng nước rồi hất thẳng lên mặt mình.

Nhìn thấy cảnh tượng bọt nước văng tung tóe như vậy, Ân Tranh trong lúc nhất thời không phân rõ rốt cuộc là nhóc con đang rửa mặt hay là đang rửa đầu?

Ân Tranh nhanh chóng duỗi tay đóng vòi nước lại, lấy khăn làm một trận xoa nắn lau khô cho đứa nhỏ. Sau khi đã lau sạch nước trên mặt và đầu xong thì xách cổ áo của nhóc đưa về phòng để thay đồ.

Sau khi mặc xong đồ ngủ, Tiểu Tinh bị xách lên giường có lan can bao vây tứ phía, ngoan ngoãn nằm xuống đắp chăn nhỏ lên người.

Trước khi Ân Tranh ra ngoài tắt đèn còn vẫy vẫy tay thịt bé bé: “Ba ba a~”

“Ừm, ngủ ngon.”

Ân Tranh đáp lại câu chúc ngủ ngon rồi tắt đèn, khép hờ cửa lại rồi xoay người rời đi.

Giữa đêm khuya tĩnh mịch, chỉ có ánh trăng nhẹ nhàng len lỏi vào từ cửa sổ, trong căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Cảm thấy buồn tiểu, Tiểu Tinh từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh lại. Nhóc dụi dụi hai mắt rồi dùng cả tay lẫn chân mò mẫm bò dậy từ trên giường. Nệm giường quá mức mềm mại khiến bước đi của nhóc có hơi loạng choạng.

Nương theo ánh trăng chiếu sáng, Tiểu Tinh thành công đi đến phía cuối đuôi giường, sau đó nhóc phát hiện mình bị chắn lại không thể ra ngoài được.

Nhóc con nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn lan can trước mặt, sau đó tiến tới nhón chân cố gắng bám vào phần trên của lan can, nhưng vẫn không đủ cao.

Có kinh nghiệm trong việc này, Tiểu Tinh vận dụng chiêu thức khi đi móc rác của mình, nghẹn đủ sức mạnh rồi nhảy lên thật cao, sau đó vô cùng may mắn đã với tới được rồi.

Khi bắt được lan can rồi thì nhóc bắt đầu quơ quơ hai chân ngắn nhỏ cố gắng trèo qua, vừa không giữ thăng bằng một cái liền té nhào xuống đất theo kiểu úp mặt xuống trước.

Trong một căn phòng khác, Ân Tranh đang ngủ say sau khi nghe thấy tiếng "thịch" như vật nặng rơi xuống đất, lập tức mở to mắt, ánh mắt sắc bén hoàn toàn không giống dáng vẻ vừa tỉnh dậy.

Hắn nhanh chóng đứng dậy khỏi giường và bước nhanh sang phòng bên cạnh. Vừa đẩy cửa ra, dưới ánh trăng chiếu rọi liền nhìn thấy Tiểu Tinh đang ngồi dưới đất rơi nước mắt.

Quên mất không để lại khoảng trống giữa các thanh lan can, Ân Tranh: “…”

Trong phòng khách, ánh đèn sáng rực rơi xuống vầng trán nhỏ trắng nõn của Tiểu Tinh, trên đó xuất hiện một cục u đỏ lớn gần như chiếm hết nửa trán của nhóc.

Hốc mắt hồng hồng mà dựa vào lồng ngực Ân Tranh, Tiểu Tinh dùng tay nhỏ gắt gao nắm chặt lấy quần áo của đối phương. Mím môi không khóc cũng không kêu, chỉ liên tục rơi nước mắt.

Kiểu khóc thút thít ẩn nhẫn không tiếng động này khiến Ân Tranh đang dùng khăn lạnh nhẹ nhàng áp lên trán nhóc nhíu chặt mày, trong lòng cảm thấy rất buồn bực.


Chương Trước

Mục Lục

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét