Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu HuyếtChương 25
Lớp trứng vàng óng mịn màng bao trùm bề mặt cơm chiên, từng hạt cơm tơi xốp rõ ràng ánh sắc vàng mê người. Hòa lẫn với hương thơm nồng nàn của cơm chiên là mùi thanh mát chua chua đầy kích thích của chanh.
Những viên thịt băm nhỏ được chiên giòn vừa đủ, xen lẫn trong lớp cơm chiên, điểm xuyết thêm xanh nhạt của hành lá, chút vàng óng của vỏ chanh bào vụn…
Hơi nóng theo bề mặt cơm chiên bốc lên nghi ngút, Văn Mạt Lị cảm thấy nước miếng trong khoang miệng đang không ngừng phân bố. Cuối cùng, cô không nhịn được nữa, xúc một muỗng cơm chiên thật đầy đưa vào miệng.
Từng hạt cơm được chiên đến gãi đúng chỗ ngứa, mềm xốp, bao bọc trọn vẹn hương thơm ngào ngạt của trứng. Trứng chiên béo ngậy hòa quyện cùng hương cơm nồng nàn khiến người ta vô cùng thỏa mãn. Những viên thịt được chiên trên lửa lớn có lớp vỏ ngoài giòn rụm nóng bỏng, bên trong lại mềm mọng tươi mới, vị ngọt của mỡ lợn hòa lẫn cơm chảy xuôi trong từng lần nhấm nháp, nhưng lại được cân bằng hoàn hảo nhờ vị chua dịu nhẹ của chanh và vị ngọt thanh của bắp.
Văn Mạt Lị chưa bao giờ ăn cơm chiên có thêm chanh, lúc trước thậm chí còn nghi ngờ đây có phải là một món ăn "hắc ám" hay không. Nhưng không nghĩ tới, một chút chanh hoà lẫn trong chén cơm chiên này, quả thực là nét chấm phá thần kỳ.
Vị chanh tươi mát khiến người khác có cảm giác thanh khiết tươi mới, hòa tan chút ngấy của cơm chiên, còn làm nổi bật hơn vị đậm đà của thịt xông khói. Tăng thêm một chút vẽ rồng điểm mắt trong cái béo ngậy thơm nồng của cơm chiên, vừa chua nhẹ vừa thơm mát, vừa đậm đà lại tươi mới, cơm chiên nóng hổi, chanh chua thoải mái, kết hợp với nhau khiến hương vị trở nên hài hòa đến khó tin. Càng ăn càng ghiền, không thể dừng lại được!
Văn Mạt Lị: “Ngon quá, ăn ngon quá huhuhu!!!”
Bụng đói kêu gào rột rột suốt một ngày, giờ phút này hoàn toàn được xoa dịu. Mỗi một lần nhai nuốt, cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
Văn Mạt Lị từng ngụm từng ngụm mà ăn cơm chiên, chẳng còn để ý đến hình tượng, ăn đến quên trời quên đất.
Những thực khách xung quanh còn đang do dự, nhìn thấy chén cơm chiên vô cùng hấp dẫn kia, lại nhìn phản ứng của Văn Mạt Lị, lập tức không do dự thêm nữa, nhanh chóng quyết định:
“Ông chủ, tôi cũng muốn một phần cơm chiên!”
“Mùi chanh thơm quá, tôi cũng muốn một phần, cho thêm nhiều chanh vào nhé!”
“Tôi với con gái tôi mỗi người một phần, cảm ơn ông chủ~!”
Đơn đặt hàng bay tới tấp như tuyết rơi. Quán cơm chiên vốn dĩ vắng tanh lạnh lẽo đột nhiên trở nên náo nhiệt hẳn lên, thậm chí còn bắt đầu có hàng dài đang chờ!
Chủ các quầy hàng ăn vặt xung quanh đều sôi nổi ghé mắt sang.
Xem ra ông chủ quầy vừa mới đổi người, đây là cứu tinh tới giúp?
Có lẽ cũng không phải là cứu tinh bình thường mà là một cứu tinh có thể trong vòng mười phút khởi tử hồi sinh một quán ăn vặt.
Sợ là thiên binh thiên tướng hạ phàm thì có!
Sắc mặt Cố Hành Chu đứng đó cực kỳ khó coi.
Hắn không thể chấp nhận nổi, bản thân đã cố gắng suốt hai tiếng đồng hồ vậy mà còn không bằng mười phút của Giản Vân Lam.
Cố Hành Chu nhìn nhóm khách hàng nhiệt tình kia, lại nhìn cơm chiên thơm ngào ngạt đang quay cuồng trong nồi, chau mày.
…Chẳng phải chỉ là một quán ăn vặt lề đường thôi sao?
Có cần phải khoa trương như vậy không?
Đột nhiên, giọng nói của Giản Vân Lam vang lên.
Cậu liếc mắt nhìn Cố Hành Chu một cái, vô cùng tự nhiên mà phân phó:
“Ngây người làm gì? Mau tiếp đón khách hàng đi. Phát giấy ăn cho mọi người, nhớ giữ trật tự xếp hàng, đừng để lộn xộn.”
Cố Hành Chu theo bản năng muốn từ chối.
Giản Vân Lam có thân phận gì, dám ra lệnh cho hắn?!
Nhưng, nhìn ánh mắt chờ đợi của các thực khách đang xếp hàng. Nhiều người như vậy, nam nữ già trẻ đủ loại tuổi tác, kiểu ăn mặc nào cũng có, nhưng trên mặt mọi người không ngoại lệ, đều chứa đầy tươi cười và mong chờ với mỹ thực.
Từng gương mặt sinh động hạnh phúc và ánh mắt sáng lấp lánh hoà cùng pháo hoa nhân gian ở chợ đêm, khiến người cảm nhận được hạnh phúc tốt đẹp lại đơn giản nhất trong cõi tạm.
Trong lòng Cố Hành Chu đột nhiên có một cảm giác rất kỳ quái, đến mức chính hắn cũng không diễn tả được.
“Đại ca ca, có thể cho em và mẹ một tờ giấy ăn được không ạ?” Một bé gái tóc tết bím hỏi.
Chính là cô bé lúc nãy bị Cố Hành Chu dọa khóc.
Nhưng trước dụ hoặc của mỹ thực, cô bé cũng không sợ hãi, lấy hết can đảm hỏi Cố Hành Chu xin giấy ăn.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Cố Hành Chu vươn tay, cầm lấy giấy ăn trên bàn, đưa cho đối phương.
“Cảm ơn anh trai!” Bé con nở một nụ cười ngọt ngào.
Càng ngày càng nhiều người nhìn về phía Cố Hành Chu, hỏi hắn xin giấy ăn.
Nhiều người như vậy, nhiều đôi mắt như vậy, đều tha thiết mong chờ mà nhìn hắn.
Cố Hành Chu không kịp nghĩ nhiều, cơ thể đã tự mình hành động, phát giấy ăn, đưa số thứ tự, hỗ trợ Giản Vân Lam, thậm chí còn đóng hộp, gói hàng, mời chào khách…
Một tiếng sau, đến khi Cố Hành Chu nhận ra thì.
—Chính hắn đã xắn cao cổ tay áo, mặc tạp dề chỉnh tề, mồ hôi đầy đầu khí thế ngất trời mà vội vàng trước quán cơm chiên, hoàn toàn chẳng khác gì những 'dân đen' mà hắn đã từng khinh thường nhất.
Cố Hành Chu: “?”
Là ai yểm bùa hắn?
Cố Hành Chu trầm mặt, trên người bắt đầu tản ra khí thế tự tin bình tĩnh nói một không hai, dùng giọng điệu bá đạo khống chế toàn cục mà nói: “Tôi không—” không làm!
Thật nực cười!
“Anh trai nhỏ, tôi muốn hai tờ giấy ăn, thêm một đôi đũa nữa, cảm ơn nhé!” Một dì bên cạnh nghiêng người gọi.
Cố Hành Chu một giây thoát vai, trên mặt treo lên nụ cười chân thành của người bán hàng: “Được ạ, ngài đợi chút nhé.”
Cố Hành Chu: “???”
Hắn bị đoạt xá?!
Rõ ràng là cơ thể tự động phản ứng!
Cố Hành Chu nhìn đám đông vô cùng náo nhiệt trước mặt.
Liên tiếp có khách hàng nhận được cơm chiên nóng hôi hổi vừa mới ra lò, đứng ngay tại chỗ ăn luôn, ăn ngấu nghiến, ăn đến mức mồ hôi đầy đầu, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh hạnh phúc:
“Ăn ngon, quá chữa lành, ấm cả dạ dày lun.”
“Tiểu Bảo, con đi mua thêm một phần cho ông nội đi, hiếm khi ông ấy cảm thấy hứng thú với đồ quà vặt ngoài đường như thế này đấy, ha ha.”
“Chị ơi, cho em ăn thử một miếng đi, mau mau mau, đói quá rồi nè!”
Có vài học sinh cao trung tụ lại ở một góc cười đùa bàn luận chuyện thi cử, chuyện yêu đương và chuyện gia đình. Mỗi người đều cầm một phần cơm chiên ăn, thỉnh thoảng còn muốn cướp vài muỗng trong chén của bạn mình, ồn ào nhốn nháo, thoải mái lại vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian thanh xuân vội vã mà quý giá.
Có một đôi vợ chồng già, ông lão chống gậy, bà cụ mang răng giả, hai người đứng trong gió đêm dịu dàng nâng đỡ nhau, đầu dựa gần đầu, yên bình mà hạnh phúc cùng nhau chia sẻ cơm chiên, tình yêu dệt theo năm tháng cùng lắng đọng lại.
Còn có một đôi mẹ con, người mẹ ôm con gái vào trong lòng, đứa nhỏ vùi đầu ăn cơm chiên, hai mắt cong cong, cười hệt như vầng trăng non, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn mẹ một cái, bưng cơm chiên lên nói: “Mẹ ơi, mẹ ăn đi, ngon lắm luôn!” Người mẹ cũng mỉm cười, chạm nhẹ vào chóp mũi con gái, rồi giúp cô bé lau hạt cơm dính bên miệng.
Nhìn từng cảnh tượng trước mắt, nội tâm Cố Hành Chu chấn động, nói không nên lời.
Sau một hồi lâu, hắn nhớ tới mẹ mình.
Những ký ức về mẹ của hắn rất ít rất ít, vì bà rời đi quá sớm, hắn cũng bị ép phải trưởng thành quá nhanh, phải trưởng thành sớm để có thể tự mình đảm đương một phía, giúp trợ ba mình trong công ty. Nhưng trong những ký ức không nhiều lắm về mẹ, hắn nhớ về một buổi hoàng hôn bình dị nào đó, căn nhà tràn ngập hương thơm của đồ ăn, bà cười dịu dàng, quét nhẹ chóp mũi hắn, nói hắn là “mèo con tham ăn”.
Sau đó, nàng rời đi, năm tháng lưu chuyển, Cố Hành Chu rời xa mái nhà ấm áp từ sớm, mười tuổi đã bắt đầu theo ba xuất hiện tại các buổi tiệc xã giao.
Suốt hơn hai mươi năm qua, Cố Hành Chu đã tham gia vô số yến tiệc, tiếp xúc đều là những tinh anh xã hội, đại nhân vật có uy tín danh dự cao. Mọi người khoác tây trang giày da, đi siêu xe, đeo đồng hồ đắt tiền. Những lời nói ra đều đã được sắp đặt chỉn chu không có bất kỳ một sơ hở nào, các phương diện đều vô cùng thoả đáng, trên mặt luôn treo nụ cười khách sáo, hoàn mỹ đến mức khó lòng bắt bẻ.
Nhưng trong số những thứ mà Cố Hành Chu từng nhìn thấy, không có nụ cười nào làm cho hắn xúc động, không có nụ cười nào thuần túy và hạnh phúc như nhóm người thường trước mắt hắn.
Mà giữa những tiếng cười tràn ngập hạnh phúc này, Giản Vân Lam bị ánh mắt nóng bỏng của mọi người vây quanh, cầm muôi đảo cơm, chuyên tâm lại nghiêm túc nấu một phần lại một phần cơm chiên nóng hổi thơm ngon, mang lại niềm vui cho càng nhiều người.
Cố Hành Chu không thể không thừa nhận, cơm chiên của Giản Vân Lam hẳn là thực sự ăn rất ngon, nếu không mọi người cũng sẽ không nhiệt tình truy phủng như vậy, mua hết phần này lại mua thêm phần khác, càng sẽ không lộ ra loại biểu cảm vô cùng thỏa mãn đến mức như đang đắm chìm trong mỹ thực như vậy.
Khi Cố Hành Chu dần dần ý thức được, tươi cười của đám đông kia cũng có một phần công lao của mình, hắn đột nhiên cảm thấy một niềm vui vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Dù gì thì… hắn cũng chỉ là một con người bình thường mà.
…Khoan đã, hắn là Cố Hành Chu, hắn là một người bình thường ư?
Không, không phải. Hắn là tổng tài Tập đoàn Viễn Châu, là kẻ cao cao tại thượng đứng trên vạn người.
Trong đầu hắn có hai loại âm thanh liên tục đấu tranh, Cố Hành Chu đột nhiên có một loại không khỏe, hắn thậm chí còn có cảm giác như linh hồn mình đang bị rút ra—
Cảm giác kia tới một cách không thể nào hiểu được
……Tại sao hắn phải cưỡng ép Ninh Sanh, dùng tiền áp chế em ấy, thậm chí còn muốn hủy hoại sự nghiệp của em ấy?
Cố Hành Chu có hơi không thể tin nổi mà nhớ tới những chuyện trong quá khứ do chính hắn làm ra.
Đó thật sự là hắn sao?
Trong khoảnh khắc hoảng hốt, Cố Hành Chu dường như nhìn thấy một cuốn sách, trên bìa sách viết bốn chữ《Cố Chấp Độc Chiếm》Mà từ bên trong cuốn sách phát ra một loại ý chí tối cao cực kỳ cường liệt, ý chí tối cao đó hóa thành một giọng nói vang lên bên tai hắn:
“Vì có được Ninh Sanh, ngươi phải bất chấp mọi thủ đoạn, cưỡng ép cậu ấy, độc chiếm cậu ấy, cho dù cái giá phải trả là hủy hoại cả cuộc đời cậu ấy.”
Còn có vô số âm thanh ồn ào khác vang vọng: “A a a tra quá đi, nhưng mà cũng ngược sảng quá đi, như này mới đúng nè!” “Hắn càng cố chấp bệnh kiều, độc giả mới có thể càng vui vẻ, tin tôi đi~” “Đọc truyện cẩu huyết còn không phải bởi vì thích như vậy sao!”
Vô số lời nói đó hóa thành những sợi chỉ mỏng, trói lấy hắn, kéo hắn đi về phía trước, đẩy một sinh mệnh vô tội xuống vực sâu, cùng nhau hủy diệt, liều chết dây dưa.
Cố Hành Chu đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
“Anh không sao chứ?”
Bên tai vang lên một giọng nói ôn nhuận, kéo hắn trở về hiện thực.
Cái lạnh lẽo kia chợt biến mất, thay vào đó là hơi thở ấm áp của phố xá sầm uất, còn có hương thơm ngào ngạt của đồ ăn.
Tầm mắt mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.
Cố Hành Chu nhìn kỹ lại, trước mắt là khuôn mặt tuyệt mỹ của Giản Vân Lam, đồng tử cậu đen nhánh đến mức ánh lên sắc xanh lam nhạt, đang tràn đầy nghi hoặc mà nhìn chăm chú vào hắn.
“Tôi… tôi không sao.” Cố Hành Chu thất thần đáp.
Vừa rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn đã nhìn thấy cái gì, đã nghe được cái gì?
Giống như có một bí mật sâu thẳm nào đó bị hắn chạm tới, nhưng lại nhanh chóng bị một bàn tay vô hình vùi lấp vào trong bóng tối, không còn thấy rõ nữa.
Hắn vừa suy nghĩ... cái gì?
Hắn chỉ nhớ mang máng mình đang nghĩ đến bầu không khí ấm áp và náo nhiệt hạnh phúc ở khu chợ đêm. Nhưng càng nhiều hơn thì... không nhớ rõ.
“Không có chuyện gì thì tiếp tục làm đi.” Giản Vân Lam ánh mắt khiển trách nhìn Cố Hành Chu đang đứng yên một chỗ không chịu làm việc.
Lao động là vinh quang, không làm mà đòi hưởng thụ là đáng hổ thẹn nhất!
Cố Hành Chu: “……”
“Đúng rồi, còn nữa, tôi thấy nguyên liệu nấu ăn cũng không còn nhiều lắm, chắc chỉ đủ để làm thêm hai phần thôi.” Giản Vân Lam nhìn nhìn hộp nguyên liệu rồi quay sang hỏi Cố Hành Chu: “Anh có muốn một phần cơm chiên không?”
Cố Hành Chu vừa nhìn liền biết là kiểu người ngày thường không hay lao động chân tay vào việc nặng nhọc, chỉ mới hỗ trợ hai tiếng mà mồ hôi đầy đầu, quần áo ướt sũng.
Nhưng Giản Vân Lam thì khác, bởi vì có kinh nghiệm bày quán dày dặn cộng thêm thần lực trời sinh, đến bây giờ mặt không đỏ thở không loạn, chỉ là có hơi hơi lấm tấm đôi chút mồ hôi.
Với tư cách một ông chủ vô cùng thiện lương, Giản Vân Lam tất nhiên sẽ không trả tiền lương cho Cố Hành Chu. Nhưng nếu hắn đói bụng, vậy thì mình có thể “miễn cưỡng” làm cho đối phương một phần cơm chiên.
Mình đúng là một ông chủ vĩ đại mà, hoàn toàn không có chút lòng dạ hiểm độc nào! Giản Vân Lam tự thả like cho bản thân một cái.
Trong lúc nói chuyện, lại có thêm một phần cơm chiên vừa ra lò.
“Anh có muốn ăn không? Nếu muốn thì phần này cho anh.” Giản Vân Lam hỏi.
Dưới ánh đèn đường, những hạt cơm vàng óng ánh quyện trong hương thơm béo ngậy, mang theo chút mùi chanh nhàn nhạt, chân giò xông khói thì giòn tan. Cả chén cơm chiên lấp lánh rực rỡ như một truyền thuyết.
Cố Hành Chu gắt gao nhìn chằm chằm chén cơm chiên kia.
Ngay cả chính hắn cũng không nhận ra được, bản thân đã vô thức nuốt nước miếng một chút.
Bao nhiêu người ăn ngon như vậy, ai cũng ăn đến xuýt xoa, chứng tỏ cơm chiên trứng này thật sự rất mỹ vị nhỉ?
Nhưng mà…
Cố Hành Thuyền khép hờ mắt.
Ha, thú vị.
Đến cả sự tự chủ hắn lấy làm tự hào cũng suýt chút nữa bị lay động.
Nhưng, hắn chính là Cố Hành Chu, là nam nhân nắm giữ mạch m.áu kinh tế toàn cầu!
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, ánh mắt bá đạo mà lạnh lùng kia đã tràn đầy vẻ khinh miệt và kháng cự. Hắn từ trên cao nhìn xuống nói: “Đồ ăn vặt vỉa hè? Hừ. Đời này của tôi, chỉ có thể ăn của A Sanh---”
Bên cạnh có một nam sinh nhìn thấy phần cơm chiên nóng hổi vừa mới ra lò này, lập tức vô cùng phấn khích hỏi: “Ông chủ, phần cơm chiên này hắn không cần đúng không? Vậy có thể bán cho em không?”
“Tất nhiên rồi.”
Giản Vân Lam đưa phần cơm chiên qua, nam sinh vui vẻ nhanh chóng quét mã trả tiền rồi ôm lấy bát cơm như báu vật, ngồi xổm xuống ở một bên bắt đầu ăn.
Cố Hành Chu: “……”
Nhìn phần cơm chiên vốn thuộc về mình lúc này đã nằm trong miệng người khác, khóe mắt hắn như muốn nứt ra.
Hắn dồn hết toàn bộ sự tự chủ mà mình tự hào nhất mới khống chế được bản thân không xông lên giật lại phần cơm chiên từ trong tay nam sinh kia.
Nó, rõ ràng nó phải là của hắn!
Trong mắt Cố Hành Chu bùng lên ngọn lửa chiếm hữu dục dữ dội lại mãnh liệt. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm.. chén cơm chiên đang trong tay nam sinh.
Nam sinh hơi hơi run rẩy, vội vàng ôm chặt ché cơm chiên vào trong ngực, hai ba miếng đã ăn sạch sành sanh một chén đầy, sau đó thỏa mãn ợ một cái: “Ợ.”
Cố Hành Chu: “……”
Sau một hồi trầm mặc không nói gì, hắn bày ra vẻ mặt lạnh lùng nói:
“Tôi vốn dĩ khinh thường động đến cái loại đồ ăn vặt lề đường như thế này. Mấy trò mèo cỏn con mà thôi, căn bản không thể làm tổn thương tôi.”
Vết thương chí mạng cỏn con, không đáng nhắc đến.
Cố Hành Chu cắn chặt răng, gần như đã nếm được mùi m.áu tươi ở trong cổ họng.
Một phần cơm chiên cuối cùng cũng thành công bán ra ngoài, Giản Vân Lam giơ đáy chảo trống không lên, cúi chào mọi người: “Cơm chiên hôm nay bán hết rồi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ!”
Trong đám đông bất ngờ vang lên một tràng pháo tay.
“Ăn ngon quá, huhuhu, ông chủ ơi, cậu đúng là thần tiên hạ phàm!”
“Ngày mai cậu cũng sẽ bán chứ? Cầu xin cầu xin cầu xin!”
“Cảm ơn đồ ăn ngon của ông chủ đã mang lại một đoạn thời gian vui vẻ cho tôi và gia đình…”
Trong ánh mắt lưu luyến không rời của mọi người, Giản Vân Lam đạp xe ba bánh, ưu nhã xuống sân khấu.
Cố Hành Chu ngồi trên ghế sau của xe ba bánh, bộ dạng chật vật, không còn chút dáng vẻ của một tổng tài, mặt xám mày tro, thất tha thất thiểu bị xe ba bánh chở đi xa.
Cơm chiên…
Cơm chiên kia, dầu mỡ, nhìn qua đã biết không thể ăn nổi!
Chắc chắn không thể nào ngon bằng cơm chiên A Sanh từng làm cho hắn!
Cố Hành Thuyền chỉ có thể cưỡng ép bản thân nghĩ như vậy.
---
Phòng phát sóng trực tiếp Vạn giới.
【……】
【????】
【Mọi người có biết chuyện gì đang xảy ra không vậy?!】
【Nhân thiết của Cố Hành Chu là cái dạng này hả??! Aaaaa, có ai ra giải thích giùm đi? Cốt truyện có phải có bug rồi không!!!】
【Ông chủ Giản làm tốt lắm ~】
【Tui đã sớm nói với mấy người rồi mà, Giản thần tùy ý sắp xếp, tất cả đều nằm trong kế hoạch của cậu ấy! (Mỉm cười thần bí cao thâm khó đoán)】
【Người dùng [Matthew Thích Ăn Thịt] đã tặng chủ bá [Giản Vân Lam] một chiếc trực thăng x1】
【Matthew tỷ tỷ, chị đến rồi!】
【Vãi, không chỉ có Matthew tỷ tỷ, fans của Ninh Sanh cũng bắt đầu điên cuồng rải tiền! Các nàng thật sự giàu có quá đi mất, hâm mộ ghê! Trên đời này có nhiều phú bà như vậy, thêm tui nữa thì có sao đâu QAQ… âm u bò sát】
Từ sau khi Giản Vân Lam đưa ra đề nghị táo bạo lại sắc sảo 'Để Cố Hành Chu đi bày quán', cốt truyện đột nhiên giống như ngựa hoang thoát cương, phóng nhanh như bay theo một hướng mà không ai có thể đoán trước nổi.
Cái người tên Cố Hành Chu này có còn là vị bá đạo tổng tài kiêu ngạo ngang ngược nói một là một kia không?!
Bá đạo tổng tài nhà ai lại chạy đến trước quán ăn vặt khí thế ngút trời mà bận rộn suốt đêm chứ!
Bá đạo tổng tài nhà ai sẽ nở nụ cười chân thành của một chủ quầy buôn bán, còn phát khăn giấy cho khách chứ?!
Bá đạo tổng tài nhà ai sẽ nhìn chằm chằm một chén cơm chiên không ăn được đến mức hai mắt sáng rực như phát lục quang chứ?!
Fans của Cố Hành Chu hộc m.áu tập thể.
Trong phòng phát sóng trực tiếp của các chủ bá khác, Cố Hành Chu vẫn là bá đạo tổng tài nắm giữ mạch m.áu kinh tế toàn cầu, trên môi lúc nào cũng treo nụ cười thần bí. Một câu nói của hắn cũng có thể khiến vài công ty nháy mắt phá sản.
Mà các chủ bá khác cũng phải hao tổn vô số tâm huyết và nỗ lực mới có thể gian nan tiến vào tầm mắt Cố Hành Chu, dốc sức trở thành tâm phúc, bạn bè, thuộc hạ của hắn… từ đó ảnh hưởng đến hướng đi của cốt truyện nguyên tác.
Nhưng mà Giản Vân Lam…
Cậu ấy và cái xe ba bánh tồi tàn kia của cậu ấy, rốt cuộc là có có ma lực thần kỳ gì thế a a a!!!
Lúc trước trong bọn họ còn có người mở kèo đặt cược “Giản Vân Lam vs Cố Hành Chu”, ai sẽ là người chiến thắng. Kết quả, tất cả những người đặt cược vào Cố Hành Chu bây giờ đều thua đến mức quần lót cũng không còn, đang gào khóc thảm thiết trên sân thượng…
Bởi vì hướng đi thần kỳ này, phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam một đường như thế chẻ tre, trực tiếp xông thẳng vào trước top 10 trên bảng xếp hạng “Tiến độ phá giải cốt truyện”!
Mà đỉnh cao nhất chính là, có fans của Giản Vân Lam cắt nối biên tập đoạn phát sóng trực tiếp thành một video ngắn, đặt tiêu đề là “Bá đạo tổng tài bị sỉ nhục cưỡng ép! Làm đến mồ hôi đầm đìa, mặt mày đỏ bừng…”, rồi tung lên mạng.
Tiêu đề vô cùng gây sốc này ngay lập tức thu hút một lượng lớn dân hóng chuyện 18+ kích động click vào xem.
Click vào, sau đó bọn họ phát hiện---
Cái gọi là “Bị khuất nhục cưỡng ép” ý chỉ bị cưỡng ép đi bày quán ăn vặt.
Cái gọi là “Làm đến mồ hôi đầm đìa, mặt mày đỏ bừng” ý chỉ hỗ trợ tiếp khách, bưng bê đồ ăn đến mức đổ mồ hôi như tắm.
【Mọi người đều rất bận, không cần lúc nào cũng truyền bá tin tức sai lệch đâu, cảm ơn (mỉm cười) (mỉm cười)】
【Cố Hành Chu?! Chính tổng tài tối tăm điên rồ trong《 Cố Chấp Độc Chiếm》thật hả?!】
【Nhìn thấy quỷk】
【Chủ bá nào vậy mấy mom? Để tui vào đánh giá một chút thử xem, khà khà khà】
Mà nhóm fans của Giản Vân Lam cũng kịp thời đuổi tới:
【ID phòng 6666, Giản giản đơn đơn, trời xanh mây trắng, cùng nhau đồng hành! Soái ca chủ bá đang (tình yêu) phá (tình yêu) giải (tình yêu) cốt truyện (tình yêu), tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, lực hấp dẫn max, nhấn follow để không lạc đường!】
【Mây thật nhẹ, gió thật xanh, quán ăn vặt vô cùng đơn giản, chữa lành cả ngày mệt mỏi của mọi người! Hạnh phúc, chính là đơn giản như vậy~】
【Chúng tôi là một đại gia đình vô cùng thân thiện! Tân thủ mới đến, ngàn vạn lần đừng sợ, mau vào đi nào, khà khà khà khà……】
Dưới sự hoan nghênh đầy nhiệt tình như vậy, rất nhiều người xem mới ngây thơ click vào phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam.
Mà fans đoàn của Giản Vân Lam--- lấy phái trừu tượng với trạng thái tinh thần duyên dáng làm chủ, và một trường phái do Matthew dẫn đầu tin tưởng tuyệt đối vào thần chỉ ‘đều nằm trong kế hoạch của Giản Thần' là phụ, họ ngồi phía sau màn hình, từ ái mà mỉm cười, nhìn chăm chú vào nhóm người xem mới đơn thuần vô tri này.
——Chào mừng đến với hành trình tiến hóa vinh quang!
....
Ở một bên khác, ngay khi Giản Vân Lam vừa kết thúc lần bày quán ở chợ đêm hôm nay.
Trên Douyin, một video cầu hôn lặng lẽ hot.
Trong thời gian rảnh trong giờ tự học buổi tối, Lữ Thu Thu lén lút cầm điện thoại lướt Douyin rồi tình cờ thấy video này.
Video được quay từ góc nhìn của người đứng ngoài quan sát. Trong video, chú rể quỳ một gối xuống đất, tay trái cầm nhẫn kim cương, tay phải cầm một chén cơm chiên?!
Khoan đã, tay phải cầm cơm chiên?
Lữ Thu Thu vốn dĩ đã lướt qua rồi, lại nhịn không được lướt trở về, xoa xoa hai mắt để xác nhận mình không nhìn lầm.
Nhà ai cầu hôn lại cầm theo cơm chiên vậy trời?!
Không phải bình thường đều là hoa hồng gấu bông hay mấy món quà lãng mạng linh tinh gì đó hã? Sao cô dâu này không trực tiếp trở mặt bỏ của chạy lấy người luôn hay dữ?
Không ngờ tới chính là, cô dâu không những không trở mặt bỏ của chạy lấy người, ngược lại còn vô cùng cảm động mà đồng ý lời cầu hôn, quần chúng vây xem xung quanh cũng cảm động rối tinh rối mù, hít hít mũi nói:
“Anh ấy yêu cô ấy quá!”
“Đây chính là hình thái tối cao nhất của tình yêu đúng không!”
“Tui cũng muốn kết hôn~”
Video kết thúc bằng cảnh cặp vợ chồng nhỏ đuổi theo ông chủ xe ba bánh, vừa chạy vừa gọi với theo: “Ba nuôi! Ba nuôi ơi! Nguyện vọng tân hôn của hai bọn tôi chính là được ăn nhiều thêm một chén cơm chiên!!”
Sau đó, video này nhanh chóng tăng lên mấy vạn lượt chia sẻ , bình luận đều là ha ha ha, còn bị cắt ghép vào đủ thể loại "tuyển tập các kiểu cầu hôn dở khóc dở cười". Mà câu nói “Sau này cơm chiên đều để cho em ăn” cũng trở thành hot trend trong ngày, rất nhiều blogger couple đều thi đua cover thổ lộ lẫn nhau.
Lữ Thu Thu chấn kinh rồi.
Rốt cuộc là cô có vấn đề hay là những người khác có vấn đề, vì sao cứ có cảm giác là thế giới này có chút huyền huyễn?
Nhưng mà nhìn kỹ lại, chén cơm chiên trên tay chú rể trong video thật sự rất hấp dẫn, màu sắc lại mê người, chảy nước miếng chảy nước miếng, chỉ nhìn thôi đã thấy ngon rồi!
Khu bình luận cũng có không ít người đang hỏi:【Trong vòng ba phút, tôi muốn toàn bộ thông tin về món cơm chiên này!】
【Cơm chiên ngon như vậy mua ở đâu dị mấy mom ơiiiii】
【Dưa chua nhìn ngon quá à (chảy nước miếng)】
Lữ Thu Thu quay sang vỗ vỗ vai Đồng Linh cùng bàn, gọi đối phương: “Cậu xem cái video này đi! Lạ ghê á! Cơm chiên dưa chua kia thật sự ăn ngon như vậy à?”
Đồng Linh là học sinh giỏi xếp hạng nhất bảng xếp hạng của ban, nhưng không giống Lữ Thu Thu, cô ấy thậm chí còn không có nổi một chiếc điện thoại thông minh. Bởi vì hoàn cảnh nghèo khó, mỗi ngày vào lúc trời còn chưa hửng sáng, Đồng Linh đã phải phụ giúp ông ra chợ bán đồ ăn. Sau khi dọn hàng xong lại lập tức đạp xe đạp đến trường học. Ngay cả như vậy, cô vẫn luôn giữ được vị trí trước top 10 trong khối, đúng là một nhân tài hiếm có.
Nhưng hoàn cảnh nhà Đồng Linh thật sự rất khó khăn, ngay cả đồng phục mới cũng không mua nổi. Mấy năm nay cô đều mặc bộ đồng phục cũ vá chằng chịt, đôi giày bung keo vẫn phải đi tiếp. Ai cũng cảm thấy xót xa cho cô.
Đồng Linh nhìn thoáng qua video, thấy trong góc có một chiếc xe ba bánh chợt lóe mà qua, cười: “Là xe ba bánh của ông chủ Giản.”
Lữ Thu Thu: “Quào, cậu quen biết ông chủ quầy cơm chiên hả? Toàn mạng xã hội đều đang sốt sắng tìm mua món cơm chiên dưa chua này của ảnh đó!”
“Không chỉ là quen biết.” Đồng Linh tự hào nói: “Dưa chua trong món cơm chiên đó đều là nhà tớ muối.”
Nhìn thấy dưa chua nhà mình được ông chủ Giản chế biến thành một món ăn ngon, còn được nhiều người thích như vậy, trong lòng Đồng Linh miễn bàn có bao nhiêu cao hứng.
Lữ Thu Thu nhìn video, lại nhìn Đồng Linh, đột nhiên trong lòng nhảy ra một ý tưởng: “Này, nếu như cậu đi tuyên truyền một chút, nói dưa chua của món cơm chiên này đều là nhà cậu muối, sau đó lại mở một cửa hàng online nhỏ, vậy chẳng phải có thể một bước lên mây sao!”
Đồng Linh cũng sáng rực hai mắt, nhưng lại nhanh chóng ảm đạm, cô xua tay: “Tớ không biết làm mấy cái đó…”
Ngay cả điện thoại cô còn mua không nổi, không giống như Lữ Thu Thu bọn họ, có thể dễ dàng nắm bắt mọi thứ trên internet, nhưng Đồng Linh không được.
Đồng Linh chỉ biết học tập, chỉ cần bản thân vẫn luôn học tập thật tốt, tương lai thi đỗ một trường đại học thật tốt, có lẽ, cuộc sống của cô sẽ thay đổi thôi.
Lữ Thu Thu lại đẩy cô một cái: “Sợ gì chứ! Cậu không biết nhưng tớ biết nè, tớ giúp cậu!”
Nói là làm, Lữ Thu Thu lấy từ chỗ Đồng Linh vài tấm ảnh chụp dưa chua rồi đăng lên mạng xã hội.
Bọn họ vốn tưởng rằng phải đợi rất lâu, mới có thể có khách hàng đầu tiên, không ngờ rất nhanh đã có người nhắn tin hỏi mua:
【Dưa chua này thật sự là loại mà ông chủ Giản nhập hàng sao? Tôi ăn một lần rồi mà nhớ mãi không quên, vẫn luôn muốn ăn lại lần nữa!】
Đồng Linh lập tức trả lời:【Đảm bảo hàng thật!】
Vị khách đầu tiên mua được dưa chua cùng ngày liền chạy ra chợ để lấy một bình. Sau khi ăn thử thì cực kỳ hài lòng.
Dù trù nghệ của mình không tốt bằng ông chủ Giản, nhưng dưa chua lại muối rất tốt, vừa thơm ngon thuần khiết, chua nhưng lại cực kỳ kích thích vị giác!
Sau khi vị khách nọ giới thiệu cho bạn bè, càng ngày càng nhiều khách hàng tìm đến mua.
Nhìn số tiền trong tài khoản ngày càng tăng lên, Lữ Thu Thu và Đồng Linh trợn tròn mắt kh.iếp sợ.
Đồng Linh thậm chí còn xúc động đến bật khóc.
Cô phụ giúp ông nội bán đồ ăn ở chợ một tháng cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy. Tiền thuê nhà tháng sau, tiền thuốc của ông nội, còn có tiền ăn uống, tất cả đều đủ lo rồi!
“Thu Thu, cảm ơn cậu.” Đồng Linh lau nước mắt: “Tớ thật sự không biết phải báo đáp cậu thế nào.”
“Đều là bạn bè cả, cảm ơn cái gì.” Có thể giúp được Đồng Linh, Lữ Thu Thu cũng rất vui vẻ.
Đồng Linh lại nghĩ đến ông chủ Giản.
Nếu không có cơm chiên của ông chủ Giản quảng bá, cô sẽ không có được ngày hôm nay.
Lần sau gặp lại ông chủ Giản ở chợ, cô nhất định sẽ cảm ơn cậu ấy đàng hoàng, còn muốn tặng thêm cho cậu ấy một vài món ăn như cà chua, ớt cựa gà, dưa chua đồ chua gì đó,…
Đúng lúc này, tài khoản shop online rung lên một chút, thông báo có đơn hàng mới.
Đồng Linh vội vàng cầm lấy điện thoại.
Khách hàng vừa mới đặt một bình dưa chua, đồng thời còn nhắn thêm một câu:
【Xin chào, cho hỏi bạn có quen biết ông chủ Giản bán cơm chiên không?】
Ảnh đại diện của khách hàng mới hiện lên, avt Wechat của đối phương là một tấm ảnh chụp chung của hai mẹ con. Trong ảnh, người mẹ dịu dàng hiền từ, vẻ ngoài của cậu con trai thì trông cực kỳ bắt mắt, thanh lãnh tuấn mỹ, khóe mắt còn có một nốt lệ chí. So với minh tinh còn đẹp hơn!
Đồng Linh ‘oa’ một tiếng, mắt phát sáng.
Đẹp trai quá!
Cô trả lời lại:
【Không thể nói là quen biết, nhưng ông chủ Giản từng đến chỗ tôi mua đồ ăn mấy lần.】
Đối phương im lặng một lúc rồi lại gửi thêm tin nhắn tới:
【Xin lỗi nếu đường đột…】
【Nhưng bạn có biết, gần đây cậu ấy bày quán ở đâu không?】
Cùng lúc đó, trong ký túc xá Kinh Đại.
Từ sau khi ông chủ Giản không còn đến cổng nam bày quán nữa, trạng thái tinh thần của Lý Minh Hi và bạn cùng phòng tụt dốc không phanh. Không chỉ bọn họ, mà toàn bộ khu ký túc nam cứ đến 7 giờ tối lại vang lên những tiếng khóc não nề, nghe thảm thiết như vong hồn lang thang:
“Hoành thánh… tôi muốn ăn hoành thánh hức hức hức…”
“Tôi hận… Tôi, tôi rất hận…”
“Nam nhân phụ bạc kia! Nam nhân đã đánh cắp trái tim tôi… rốt cuộc cậu ấy đã đi đâu?”
Ninh Sanh đặt điện thoại xuống, trong lòng khẽ thở dài một hơi.
Dày vò trong lòng cậu ấy cũng không hề ít hơn so với các bạn học khác. Mấy ngày nay cậu đã lùng sục khắp các khu ẩm thực ở phụ cận và tất cả những nơi có thể bày quán nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của ông chủ Giản.
Hàng mi đen như lông quạ của Ninh Sanh khẽ cụp xuống, gương mặt vốn lạnh nhạt hờ hững nay lại thấp thoáng chút u sầu.
---Đã bốn ngày không được ăn hoành thánh.
Ông chủ Giản, đói đói, cơm cơm……
0 Nhận xét