Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết: Chương 24

Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 24

Cố Thiên Thành để người hầu dắt từng đứa con cưng lông xù của mình ra ngoài Trong mắt tràn đầy kiêu ngạo, giới thiệu từng đứa một: “Đại Hắc năm nay sáu tuổi, trước đây từng là cảnh khuyển dự bị, lần trước cậu cũng đã gặp qua rồi.”

“Đại Hắc, chắp tay chào Giản tiên sinh đi!”

Đại Hắc rất có linh tính, nó chắp hai chân trước lại, cúi đầu chào một cách ngây thơ ngoan ngoãn.

“Dễ thương quá!” Giản Vân Lan ngồi xổm xuống, xoa xoa vành tai Đại Hắc, tâm hoa nộ phóng.

Thật ra Giản Vân Lam cũng rất thích chó.

Nhưng vị kia trong nhà cậu mỗi ngày đều chỉ nhớ thương ăn ăn uống uống, thỉnh thoảng còn phá hoại đồ đạc, có khi còn lạnh lẽo nhìn cậu chằm chằm……

Quả nhiên, chó thì nên giống như Đại Hắc, vô ưu vô lự, đơn thuần ngoan ngoãn, trung thành đáng yêu!

Cố Thiên Thừa cười tủm tỉm, sờ sờ đầu chó của Đại Hắc, tiếp tục giới thiệu:

"Đây là con gái cưng của tôi, Tuyết Tuyết." Tuyết Tuyết ưu nhã cúi người, làm một cái cúi chào kiểu công chúa. Trên đầu nó còn đội một chiếc vương miện nhỏ trang trí.

“Còn có nhóc bướng bỉnh nhà tôi, Tiểu Thất.” Husky Tiểu Thất ngậm lấy đĩa bay, chạy vèo qua một vòng như điên.

“Tính tình tốt nhất, cũng là áo bông nhỏ tri kỷ của ba ba, Nhạc Nhạc.” Nhạc Nhạc lông vàng ngoan ngoãn dán dán vào người Cố Thiên Thừa rồi ngồi xuống.

“Còn có Đóa Đóa, Alaska”

“Đây là A Phúc”

“À đúng rồi, còn chưa giới thiệu Tiểu Thiên”……

Đầy mặt tươi cười mà giới thiệu xong hết đàn chó một lượt, Cố Thiên Thừa lúc này mới đi đến bên cạnh Cố Hành Chu.

Sau đó, ông thay đổi sắc mặt nhanh như gió cuốn.

Hoàn toàn không còn bộ dáng tự hào khoe khoang lúc nãy, Cố Thiên Thừa nhíu chặt mày, thở dài:

“Đây là nghịch tử Cố Hành Chu, gia môn bất hạnh, lão phu dạy con không nghiêm, để Giản tiên sinh chê cười rồi.”

Cố Hành Chu: "..."

Giản Vân Lam nhìn Cố Hành Chu một chút, sắc mặt có chút vi diệu.

Dạy con không nghiêm? Chê cười?

Nam nhân trước mặt tuy rằng thoạt nhìn khí chất có chút âm trầm, không giống nhân vật chính diện cho lắm, nhưng vẻ ngoài lại vô cùng xuất sắc. Hắn vai rộng chân dài, ngũ quan thâm thúy, khuôn mặt anh tuấn, cả người có một loại khí chất tùy tiện mà phóng túng.

Giản Vân Lam: “Cố lão tiên sinh quá khiêm tốn rồi. Cố tiên sinh tuấn tú lịch sự, khí chất xuất chúng, diện mạo cũng……”

Vốn từ của Giản Vân Lam có chút nghèo nàn, sau khi bới móc trong đầu một hồi lâu mới chậm rãi nghẹn ra một câu: “…Cũng bắt đầu giống như con người rồi.”

Cố Hành Chu: "..."

Cậu mới bắt đầu giống như con người, cả nhà cậu đều mới bắt đầu giống như con người!

Cố Hành Chu vươn tay, bắt tay với Giản Vân Lam, nặn ra một nụ cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giản tiên sinh, hạnh ngộ.”

Cố Thiên Thừa nhìn dáng vẻ mỉm cười tự nhiên hào phóng Giản Vân Lam, lại quay sang nhìn vẻ mặt âm trầm tính kế của Cố Hành Chu, càng nhìn càng phiền lòng.

Thật sự, đúng là chỗ nào cũng kém hơn so với Tiểu Giản người ta.

Bữa tối vô cùng phong phú.

Giản Vân Lam và Cố Thiên Thừa nói chuyện với nhau rất hợp ý, chỉ có Cố Hành Chu là không mở miệng nói câu nào, bộ dạng kiêu căng.

Sau bữa cơm, Cố Thiên Thừa khẽ thở dài một hơi thật sâu, giống như đang do dự cái gì.

Giản Vân Lam nhận ra, hỏi: "Ngài đang buồn rầu chuyện gì à?”

Cố Thiên Thừa nâng chén trà nhấp một ngụm, gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Giản Vân Lam:

"Tiểu Giản à, thật ra hôm nay mời cậu đến đây, lão phu da mặt dày, muốn nhờ cậu một chuyện."

Giản Vân Lam nói: "Chuyện gì? Nếu trong khả năng tôi có thể giúp được, ngài cứ việc mở miệng.”

Cố Thiên Thừa vẻ mặt mỏi mệt, nói: “Tiểu Giản, cậu có thể nghĩ ra cách nào đó để mài giũa tính tình Cố Hành Chu một chút được không?"

“Thằng nhóc này hiện tại làm việc nóng nảy xốc nổi, hơn nữa còn ỷ vào đặc quyền mà gây sự khắp nơi, lão phu thật sự không yên tâm giao Tập Đoàn Viễn Châu vào trong tay nó.”

Cũng là một tấm lòng cha mẹ đáng thương trong thiên hạ.

Cho dù Cố Hành Chu có không nên thân thế nào đi nữa, Cố Thiên Thừa cũng không trực tiếp từ bỏ hắn mà là muốn lấy kinh nghiệm từ chỗ Giản Vân Lam.

Đời trước, kể từ khi còn nhỏ, cha mẹ Giản Vân Lam đều đã qua đời, cậu lớn lên ở viện phúc lợi, cũng chưa từng cảm nhận được tình thương của cha mẹ. Cậu có chút xúc động, nói: “Để cháu ngẫm lại.”

Có chuyện gì có thể mài giũa thể xác và tinh thần một người, chứng minh một ý chí của một người, đồng thời còn có cảm giác thành tựu……

Giản Vân Lam linh quang chợt lóe.

Đáp án, không phải đã rất rõ ràng sao?

Giản Vân Lam: “Nếu không thì ngài để hắn đi bày quán bán đồ ăn vặt đi!”

Bày quán ăn vặt, chính là dục niệm chi hỏa của cậu!

Toàn bộ giá trị nhân sinh và ý nghĩa cuộc đời của cậu đều được lần lượt được tìm thấy trong lúc bày quán!

Cố Thiên Thừa: "?"

Ngay từ đầu Cố Thiên Thừa còn cảm thấy đề xuất này có hơi vớ vẩn.

Nhưng mà ông sờ sờ cằm, cẩn thận suy tư một lát, càng nghĩ càng thấy……

Hình như có chút đạo lý?

Bản thân việc bày quán ăn vặt chính là một công việc lao động chân tay vất vả, không chỉ thử thách thể lực mà còn là một khảo nghiệm đối với tinh thần. Cần phải khiêm tốn cẩn thận, phải biết cách giao tiếp tốt với khách hàng, phải ghi nhớ đơn hàng của họ, còn phải có kỹ năng quản lý thời gian tinh vi.

Quan trọng nhất chính là, Cố Hành Chu đời này sống trong nhung lụa quá lâu, để hắn đi làm công việc mà hắn 'khinh thường nhìn lại’ này, quả thực đúng là có thể để mài giũa tâm tính của hắn!

Giản Vân Lam và Cố Thiên Thừa cẩn thận thảo luận một lát, dần dần vạch ra một kế hoạch hoàn chỉnh.

“……”

Cố Thiên Thừa thông báo quyết định này cho Cố Hành Chu.

Nghe vậy, đôi mắt đen láy của Cố Hành Chu hơi trầm xuống, cười nhạo một tiếng: “Con? Bày quán?”

Hắn chính là tổng tài của tập đoàn Viễn Châu, là người thừa kế của Cố Thiên Thừa.

Cố Thiên Thừa có phải đã già đến hồ đồ rồi hay không? Tại sao lại bắt hắn đi học cách bày quán?

“Đúng vậy, chính là anh.” Cố Thiên Thừa lạnh lùng nhìn hắn, giọng uy nghiêm: “Ngay cả một quán ăn vặt cũng không bày được cho tốt thì làm sao có năng lực quản lý một tập đoàn lớn như Viễn Châu ?”

Gần đây, Cố Thiên Thừa càng ngày càng hoài nghi mắt nhìn người của chính mình.

Lúc trước ông nghĩ thế nào mà lại cảm thấy Cố Hành Chu có đủ tư cách kế thừa Viễn Châu Tập Đoàn chứ?

Nó bất hảo, không học vấn không nghề nghiệp, tính tình phóng túng, chẳng có chút trầm ổn, thậm chí ngay cả công việc cũng không chuyên tâm.

Cố Thiên Thừa đã quyết định.

Đề nghị bày quán của Tiểu Giản quả thật là cơ hội tuyệt vời. Có thể coi đây như là một khảo nghiệm của ông với Cố Hành Chu, nếu ngay cả việc bày quán mà Cố Hành Chu cũng không thể toàn tâm toàn ý làm cho tốt, vậy thì cũng không cần thiết tiếp tục bồi dưỡng hắn thừa kế tập đoàn Viễn Châu nữa.

Cố Thiên Thừa cho dù có liều cái bộ xương già này làm việc đến tám mươi tuổi sau đó lại bồi dưỡng một người thừa kế khác cũng tuyệt đối không để tâm huyết cả đời mình bị phá hư trong tay tên phá gia chi tử này.

Ánh mắt Cố Hành Chu tràn đầy trào phúng, như thể vừa nghe thấy chuyện nực cười, cà lơ phất phơ vắt chân ngồi trên sô pha.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt của Cố Thiên Thừa, trong lòng hắn cả kinh.

Cố Thiên Thừa đang nghiêm túc.

Cái này cũng quá vớ vẩn rồi?!

Hắn đường đường là tổng tài của Tập đoàn Viễn Châu, giờ lại bắt hắn đi bày quán ở vỉa hè?

Từ trước đến nay hắn luôn chướng mắt những người bán đồ ăn vặt ở vỉa hè, đối với hắn, đó chỉ là đám kiến hôi ở dưới đáy xã hội, vừa bẩn vừa mệt, đồ ăn thì mất vệ sinh. Đời này của hắn ngay cả một lần ăn ở quán ăn vặt cũng chưa từng ăn qua, càng miễn bàn tự mình đi bày quán.

Cố Thiên Thừa nói: “Dụng cụ bày quán và nguyên liệu nấu ăn, lão phu đều đã chuẩn bị xong.”

Trong lúc nói chuyện, quản gia đẩy một chiếc xe ba bánh ra từ bên cạnh, phía trên bày đầy đủ các loại đồ dùng và nguyên liệu nấu ăn, tất cả đều được chuẩn bị theo đúng thực đơn mà Giản Vân Lam dùng để bày quán ngày hôm nay.

“Về phần anh.” Cố Thiên Thừa nhìn sang Cố Hành Chu: “Tối nay đi ra ngoài bày quán, bán đủ ba tiếng đồng hồ.”

“Nếu ngay cả chút khổ này mà anh cũng không chịu được, tất nhiên cũng không có tư cách kế thừa Tập đoàn Viễn Châu.”

“Hơn nữa, Giản tiên sinh sẽ là trọng tài trong lần khiêu chiến bày quán này. Chỉ khi cậu ấy công nhận anh đủ tư cách, anh mới có thể vượt qua thử thách.”

Bên cạnh, Giản Vân Lam cười tủm tỉm, vẫy vẫy tay chào: “Hế nhô.”

Có hơi không đứng đắn.

Cố Hành Chu nghiến răng, chỉ cảm thấy máu trong người như đang sôi trào, chạy thẳng lên não.

Đây chính là đang sỉ nhục hắn!

Hắn tuyệt đối không đời nào hạ mình làm loại chuyện này!

— Nửa tiếng sau —

Cố Hành Chu con ngươi sâu thẳm, môi mỏng mím chặt, sắc mặt vô cùng khó lường ngồi trên một chiếc xe ba bánh đi tới khu chợ đêm.

Những chủ quán ăn vặt xung quanh sôi nổi ghé mắt.

Thời buổi này lớn lên đẹp trai như vậy cũng đi bày quán à?

Thế đạo đúng là ngày càng khó lường. Mọi người thầm cảm khái.

Cố Hành Chu đứng sau quầy ăn vặt, từng cái giơ tay nhấc chân đều toát ra khí thế khó có thể che giấu. Môi mỏng của hắn khẽ mở, giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên:

“Cơm chiên, cơm chiên thơm ngào ngạt, hai mươi tệ một phần……” (~70k)

Trong giọng nói mang theo một chút khuất nhục.

Gió thu chậm rãi thổi qua.

Bên cạnh, giọng nói chủ quán bán đồ nướng vang vọng, thu hút hết sự chú ý của mọi người qua: “Nào nào! Cánh gà quay mới ra lò, chân gà quay, xúc xích nướng! Vừa thơm vừa cay, ăn siêu ngon! Mau đến mua một xiên đi!”

Âm thanh của Cố Hành Chu lập tức bị lấn át.

Cố Hành Chu: “…”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Gần nửa tiếng sau, các quầy hàng xung quanh đều tấp nập người mua, duy chỉ có quầy của Cố Hành Chu là giống như ở một chiều không gian khác, vẫn vắng như chùa bà Đanh. Cho dù thỉnh thoảng có khách hàng tò mò nhìn qua đều bị biểu cảm âm u của Cố Hành Chu doạ lui.

Âm thanh Cố Hành Chu mang theo một tia lạnh lẽo, khiến người không rét mà run, hắn nhìn một người qua đường đi ngang qua, nói: “Nữ nhân, mua cơm chiên của tôi.”

Một tiểu cô nương đi ngang qua trực tiếp bị dọa đến bật khóc.

“Mẹ ơi, bên kia có quỷ!! Hu hu hu!”

“Đừng sợ đừng sợ, chúng ta về nhà ngay.” Mẹ cô bé vừa dỗ con trừng mắt nhìn Cố Hành Chu một cái: “Giả thần giả quỷ, bệnh thần kinh à!”

Cố Hành Chu: “…”

Ch.ết tiệt!

Không thể tiếp tục thế này được.

Sau khi trầm tư một lát, trong đồng tử thâm thúy của Cố Hành Chu loé lên một tia lạnh lùng, hắn cong cong môi, cầm lấy nồi sạn giống như đang cầm lấy mạch máu kinh tế toàn cầu.

Chỉ cần bật bếp, mùi hương của cơm chiên tất nhiên sẽ thu hút khách hàng tới. Cố Hành Chu tự tin nghĩ.

Hắn chính là thiên tài trong giới kinh doanh.

Cố Hành Chu trực tiếp đổ thẳng cơm vào trong chảo, động tác dứt khoát, khí thế khiếp người, ánh mắt sắc bén, sạn trong tay đảo qua đảo lại không chút do dự.

Rất nhanh, dưới đáy chảo cơm chuyển thành màu đen, bốc lên khói đen.

Cố Hành Chu: “?”

Rốt cuộc là sai ở bước nào?

Các chủ quán ăn vặt ở bên cạnh: “?”

Hắn đến đây để diễn hài à?

Thậm chí ngay cả chim nhỏ bay ngang qua, định sà xuống mổ vài hạt gạo trên quầy, lại bị khói đen xông vào mặt đến phun ra, hùng hùng hổ hổ bay đi, vừa bay vừa phát ra âm thanh: “Baka-- baka--”

Cố Hành Chu: “……”

Lúc này, ông chủ quán nướng bên cạnh đi tới.

“Cậu không phải người ăn chén cơm này, không có thiên phú kia.” Chủ quán quán nướng đang trong thời gian nghỉ ngơi hút thuốc, ông vỗ vỗ vai Cố Hành Chu: “Người trẻ tuổi à, nghe chú khuyên một câu, nhân lúc còn sớm thì từ bỏ đi, chuyển qua xưởng sản xuất dây chuyền điện tử bên cạnh tìm một lớp học nghề còn kịp đấy.”

Đúng là một sự sỉ nhục to lớn!

Cố Hành Chu không thể nhịn được nữa, ném luôn nồi sạn xuống.

Cả đời này hắn còn chưa bao giờ chịu oan ức như vậy.

---Vừa xoay người, liền đối diện với đôi mắt sáng ngời có thần của Cố Thiên Thừa đang đứng bàng quan cách đó không xa.

Trong tay Cố Thiên Thừa còn đang cầm một tờ đơn sa thải, nội dung trên đó trình bày rõ ràng nguyên nhân Cố Hành Chu bị miễn nhiệm chức tổng tài Tập đoàn Viễn Châu.

Tờ đơn này sa thải này, bất cứ lúc nào cũng có khả năng trở thành sự thật.

Sau khi cứng đờ một lát, Cố Hành Chu lạnh lùng cười.

A, cả đời hắn hành sự ngông cuồng tùy ý, vô câu vô thúc, còn chưa từng sợ ai bao giờ.

Một phần đơn sa thải cũng muốn ép hắn khuất phục?

Năm phút sau.

Trước quán ăn vặt, hai mắt Cố Hành Chu đen thẫm, khí tràng quanh thân cường thế mà bá đạo. Hắn nâng chảo sắt bằng lực tay vững vàng, cầm lấy miếng cọ sắt, bắt đầu chà mạnh vào đáy nồi đã cháy khét.

Sau khi làm sạch đáy nồi, khóe môi Cố Hành Chu khẽ nhếch lên, trong giọng nói mang theo một sự uy hiếp khiến người khác không thể từ chối:

“Cơm chiên, cơm chiên đây, mười tệ một phần, đi ngang qua đi dọc qua đừng nên bỏ lỡ!”

Giọng nói của hắn dần dần trở nên to lớn và vang dội hơn một ít.

Hiển nhiên, Cố Hành Chu bắt đầu nóng nảy.

Không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn tung ngay một đòn sát thủ-- giảm giá!

Đúng là một chiến lược kinh doanh vô cùng xuất sắc.

Dân cư ở phố phường này, tiền lương cả năm còn không đủ mua một chiếc đồng hồ của Cố Hành Chu, nghĩ đến, có khi còn chẳng đủ tiền ăn một bữa cơm chiên xa xỉ. Cho nên, Cố Hành Chu quyết định đại phát từ bi, hạ giá xuống chỉ còn mười tệ một phần, vừa để thể hiện sức mạnh kinh tế hùng hậu của mình, vừa chứng tỏ sự quan tâm đến dân sinh.

Cố Hành Chu nở một nụ cười đầy tự tin.

Hắn không thể tưởng tượng nổi, đã như thế này sao có thể thất bại được nữa?

Quả nhiên, rất nhanh đã có khách hàng dừng lại trước quán, là hai nữ sinh viên trang điểm kỹ lưỡng, bọn họ thật cẩn thận mà đứng trước quán cơm chiên rụt rè hỏi: “Chào anh…”

Có khách hàng tới cửa!

Cố Hành Chu lập tức quét ánh mắt sắc bén về phía họ, giơ tay nhấc chân đều tản ra quý khí, hệt như trời sinh đã đứng trên đỉnh quyền lực. Hắn ngạo mạn hỏi: “Cơm chiên, mười tệ một phần, các cô muốn bao nhiêu phần?”

Hai nữ sinh viên thật cẩn thận nói: “Thật ngại quá, bọn em chỉ muốn xin một chút khăn giấy.”

Dứt lời, hai cô nhanh chóng rút hai tờ khăn giấy từ trên quầy, rồi chạy biến đi như thỏ. Vừa chạy vừa lí nhí bàn tán:

“Sợ quá đi mất!”

“Chỉ xin có tờ khăn giấy thôi mà, ông chủ đó mặt mày tối sầm lại, đúng là keo kiệt. Chẳng trách một khách hàng cũng không có.”

“Liệu hắn có đuổi theo ép chúng ta mua cơm chiên của hắn không? Chạy mau chạy mau! Đừng để bị bám theo!”

Cố Hành Chu mặt đen như đáy nồi.

Có chút tan vỡ.

Tại vì sao! Không có ai! Mua cơm chiên của hắn!

Đám phàm phu tục tử không có chút thưởng thức này!

—Cách đó không xa, bên trong một chiếc xe đậu trong góc tối, Giản Vân Lam và Cố Thiên Thừa xuyên qua cửa sổ xe quan sát tình hình bày quán.

Sau một hồi cẩn thận quan sát, Giản Vân Lam lắc lắc đầu: “Cố tiên sinh không có thiên phú bày quán cũng không có nghị lực bày quán, càng không có thái độ phục vụ. Tổng kết lại, không quá ổn.”

Vấn đề lớn nhất của Cố Hành Chu chính là, hắn căn bản không để khách hàng vào trong mắt. Trong mắt hắn, các thực khách chỉ là đám ‘dân đen’, ‘hạng vô danh’, thậm chí là ‘con kiến’. Với thái độ đó của hắn, có thể mời chào được khách hàng mới là lạ.

Mà lọt vào tai Cố Thiên Thừa, câu nói đó biến thành:

—Cố Hành Chu, vô dụng.

Không cứu nữa, chỉ còn nước đào hố chôn luôn.

Cố Thiên Thừa cũng đã sớm đoán được kết cục này từ lâu, chỉ thở dài thật sâu: “Cảm ơn Tiểu Giản, lão phu đã hiểu mình nên làm gì.”

Tập đoàn Viễn Châu, đã đến lúc đổi trời.

“Khoan đã, Cố lão tiên sinh.” Giản Vân Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh đèn chợ đêm rực rỡ tấp nập, đột nhiên cảm thấy cơn nghiện bày quán đột nhiên hơi hơi phát tác.

Nghĩ đến việc bày quán ở chợ đêm, nghĩ đến chiếc nồi nóng hổi, nghĩ đến ánh mắt chờ mong của thực khách, nghĩ đến âm thanh vui sướng phát ra khi họ được mỹ thực chữa khỏi… Giản Vân Lam đột nhiên hưng phấn.

Giản Vân Lam ngăn Cố Thiên Thừa lại: “Cố lão tiên sinh, dù sao Cố Hành Chu cũng chưa từng bày quán bao giờ, không có kinh nghiệm liên quan, cứ như vậy mà đưa ra kết luận cũng không quá công bằng.”

“Để cháu đi bày quán thử trong một lúc, làm mẫu cho hắn xem, coi như làm trợ thủ cho hắn.”

Cố Thiên Thừa cảm động sâu sắc trước hành động vĩ đại hy sinh vì nghĩa lớn của Giản Vân Lam, ông nhìn Giản Vân Lam, trong mắt hiện lên vẻ kính nể: “Tiểu Giản, cậu đúng là người trẻ tuổi vừa có cốt khí lại có tình nghĩa!”

Dù Cố Hành Chu đã vô dụng như thế, Tiểu Giản vẫn không có từ bỏ nó, thậm chí còn chủ động lấy thân nhập cục, muốn cho Cố Hành Chu thêm một cơ hội.

Nếu Giản Vân Lam có thể nghe được tiếng lòng của Cố Thiên Thừa, chắc chắn sẽ muốn làm rõ một chuyện:

Cậu căn bản không để ý đến Cố Hành Chu hay gì đó, chỉ là đơn thuần muốn bày quán mà thôi.

Hì hì.

Giản Vân Lam xắn cổ tay áo sơ mi lên, vuốt ngược toàn bộ phần tóc mái ra sau để lộ phần trán trơn bóng. Gương mặt cậu vốn đã cực kỳ xinh đẹp đến mức tựa như tượng thần vô bi vô hỉ đạm mạc trong điện thờ tuyết sơn. Nhưng chỉ qua vài bước chân ngắn ngủn đã trở nên sống động, dịu dàng lại nhiệt tình, trở thành một ông chủ hàng ăn vặt, dung nhập vào pháo hoa nhân gian.

Giản Vân Lam đi đến trước quầy ăn vặt, đeo tạp dề vào:

“Cố Hành Chu, nhìn kỹ một chút, bày quán là phải làm như thế này!”

Cố Hành Chu nhìn cậu với ánh mắt không thể tin nổi, tức đến bật cười: “Cậu dám dạy tôi cách làm việc?”

Vốn dĩ ở cái quầy hàng này ăn mệt một hồi như vậy, Cố Hành Chu cũng đã cố nén cơn giận, vậy mà bây giờ lại bị đến một tên vô danh tiểu tốt muốn dạy bảo hắn— Đường đường là tổng tài tập đoàn Viễn Châu— cách làm việc?

Cố Hành Chu tức giận đến mức suýt thì ngất xỉu.

Nhưng Giản Vân Lam căn bản không dài dòng với đối phương, thậm chí còn không thèm để ý đến Cố Hành Chu. Vừa bước vào quầy ăn vặt, cậu liền lập tức tiến vào chế độ quán chủ, động tác cả người lưu sướng mà ưu nhã, làm việc vô cùng nhanh nhẹn.

Trước tiên, cậu mở chiếc đèn lớn ở trên cao nhất của quán. Ánh sáng ấm áp màu vàng vừa bật lên đã lập tức hấp dẫn không ít tầm mắt cả mọi người.

Quầy ăn vặt nằm ở một góc khuất bên ngoài khu chợ đêm, nơi này vốn dĩ tối tăm lạnh lẽo, giờ lại đột nhiên rực sáng, ánh đèn dầu ấm áp như rót thêm chút nhân khí vào nơi đây.

“Hoá ra bên kia còn có một quán ăn vặt nè?”

Không ít thực khách cũng là lúc này mới mới phát hiện, có chút hiếm lạ.

Cố Hành Chu khoanh tay đứng một bên, trong lòng đầy bất mãn.

Hắn ngược lại muốn xem xem cái tên này có thể làm được trò trống gì.

—Trong suốt hai tiếng bày quán thất bại vừa rồi, Cố Hành Chu đã tổng kết ra được một nguyên nhân quan trọng.

Vị trí của quầy hàng này không tốt, khoảng cách đến chợ đêm xa, hơn nữa bên trong chợ đêm còn có rất nhiều hàng quán cạnh tranh. Xung quanh toàn là gà rán, BBQ nướng, lẩu cay, toàn những món khẩu vị nặng. Giữa một nơi như vậy, cơm chiên quá đơn giản và nhạt nhẽo, căn bản không hề có sức cạnh tranh.

Cái quán này ngay từ lúc bắt đầu đã định sẵn là thất bại, thần tiên cũng khó cứu nổi.

Cho dù trù nghệ của Giản Vân Lam có lợi hại thì có thể thế nào? Khách hàng căn bản không tới, nói gì đến chuyện ngon dở.

Huống hồ, Giản Vân Lam không hề rao hàng cũng chẳng hề đưa ra chiêu bài. Cậu chỉ là lặng lẽ làm nóng chảo, đổ dầu vào.

Bốn quả trứng gà được đập vào chảo, sôi sùng sục trong dầu nóng, hương thơm của trứng rán lập tức lan tỏa khắp nơi.

Đừng nói chứ, nhìn qua thật sự có chút chuyên nghiệp.

Cố Hành Chu liếc mắt nhìn, vẻ mặt đầy khinh thường, nhưng lại không nhịn được nhìn trứng gà kia thêm mấy lần nữa.

Cũng chính vào lúc này, Giản Vân Lam liếc nhìn hắn một cái, mở miệng: “Gọi đi.”

Cố Hành Chu: "?"

"Rao hàng đi, mời chào khách hàng." Giản Vân Lam nói: "Ngay cả chuyện này cũng không biết làm?"

Cố Hành Chu tức đến bật cười: "Dựa vào cái gì—"

Lại chạm phả tầm mắt Cố Thiên Thừa cách đó không xa.

Cố Thiên Thừa khí định thần nhàn phất phất tờ đơn sa thải trong tay một chút.

Khuôn mặt Cố Hành Chu cứng đờ, một lát sau, cuối cùng vẫn là khuất nhục mở miệng, âm thanh rất nhỏ: "Cơm chiên, cơm chiên đây, mười tệ một phần..."

Giản Vân Lam: “Anh chưa ăn cơm?”

Cố Hành Chu: "......"

Cố Hành Chu: “Cơm chiên, mười tệ một phần!”

Âm lượng giọng nói bình thường, nhưng vẫn không thể lấn át được tiếng nghị luận xôn xao của chợ đêm.

“Người trẻ tuổi, túng dục quá độ.” Giản Vân Lam dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn: “Có phải thận hư rồi không?”

Cố Hành Chu nghẹn lại.

Sao lại thế này...

Sao lại có người, dám có gan nghi ngờ thận của một tổng tài bá đạo trong truyện đam mỹ cổ điển?!

To gan lớn mật!

Cố Hành Chu nghiến răng nghiến lợi, một lát sau, ánh mắt trở nên áp bách mười phần, dồn khí đan điền:

"CƠM CHIÊN! CƠM CHIÊN THƠM NGON NGÀO NGẠT! MƯỜI TỆ MỘT PHẦN! ĐỪNG ĐI NGANG QUA ĐI DỌC QUA ĐỪNG BỎ—LỠ!!!"

Cả đời này của Cố Hành Chu chưa từng nói chuyện lớn tiếng như vậy, gần như là gào rống ra tiếng. Mặc dù vì gào quá sức mà âm cuối hơi vỡ giọng, có chút buồn cười.

Nhưng một tiếng này tràn đầy khí thế, quả thực vang dội cả khu chợ đêm, thậm chí còn át cả tiếng rao hàng thuần thục của mấy ông chủ quán đồ nướng bên cạnh.

Không ít người kinh ngạc quay đầu nhìn.

—Bán cơm chiên ở chợ đêm lại rao hàng thảm thiết như vậy, đúng là hiếm thấy.

Có phải nếu cơm chiên này không bán được thì sẽ mất việc? Hay là bị dí sang Campuchia chích điện?

Tuy rằng âm thanh có chút thê thảm, nhưng quả thật đã thu hút được sự chú ý của mọi người, không ít người nhìn về phía quán cơm chiên, đồng thời chóp mũi cũng ngửi được một mùi hương cơm đặc biệt.

Bên kia, Giản Vân Lam nhanh tay rắc một lớp tỏi nghiền lên chảo, để dầu nóng làm dậy mùi thơm, sau đó cho chân giò hun khói vào. Miếng thịt tươi rói bị dầu nóng chiên đến cháy xém vàng giòn hai mặt, cơm cũng được đảo đều, từng hạt cơm được bọc một lớp trứng vàng óng ánh, hương thơm bốn phía.

Nhưng vẫn còn thiếu một chút.

Nhìn thấy không ít người bị tiếng rao hàng của Cố Hành Chu thanh hấp dẫn ánh mắt, Giản Vân Lam ý thức được, chính là lúc này!

Cậu cầm lấy đĩa gia vị, vắt tràn đầy nước cốt của một lát chanh lớn lên chảo, hương chanh chua chua thanh mát thoải mái bùng lên dưới dầu nóng, vô cùng nồng đậm mà khuếch tán, mang theo mùi thơm của tỏi, của tiêu, mùi khói thoang thoảng của thịt nướng, được gió đêm thoang thoảng nâng đỡ len lỏi vào khứu giác của từng người đi qua...


Cố Hành Chu dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên nhìn đối phương.

Cơm chiên mà cho chanh?! Cậu ta điên rồi?!

Đây là món ăn kinh hoàng gì vậy?!

Thực ra, ngày thường Giản Vân Lam quả thật sẽ không cho chanh vào cơm chiên. Nhưng hôm nay khác, đây là chợ đêm cạnh tranh khốc liệt, muốn tồn tại thì phải điều chỉnh chiến lược phù hợp, binh hành hiểm chiêu, nguy hiểm càng lớn, tiền lời lại càng lớn.

Mùi chanh chua tươi mát đặc biệt giữa những loại đồ ăn khẩu vị cay nặng như BBQ nướng, lẩu cay, thịt xiên là, ch.ém gi.ết ra một cái đường m.áu.

Trong chợ đêm, rất nhiều người dần dần không di chuyển nổi.

Văn Mạt Lị chính là một trong số đó.

Nửa tiếng trước, dưới sự đề nghị của các đồng nghiệp sau khi tan tầm, mọi người cùng nhau sang chợ đêm bên này ăn uống một chầu, vừa ăn vừa đi dạo, thả lỏng một chút, Văn Mạt Lị cũng vui vẻ đồng ý.

Ai biết, đến nơi mới phát hiện, chợ đêm quả thật rất lớn, quầy ăn vặt cũng quả thật rất nhiều, nhưng phần lớn đều là đồ ăn khẩu vị nặng. Đương nhiên, khu vực cạnh tranh kịch liệt như chợ đêm, đồ ăn vặt khẩu vị nặng mới có thể hấp dẫn càng nhiều người, có thể hiểu được.

Nhưng mà, vấn đề là, Văn Mạt Lị không ăn cay được!

Từ nhỏ lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam, khẩu vị của cô thiên về thanh đạm, tuy đã từng thử ăn cay nhưng mỗi lần ăn xong kiểu gì cũng sẽ bị tiêu chảy, vô cùng đau khổ.

Nửa tiếng trôi qua, các đồng nghiệp vừa đi vừa ăn no căng bụng, chỉ có Văn Mạt Lị là còn bị đói.

Đúng lúc này, một hương chanh dìu dịu đón gió mà đến……

Hương chanh ấy nhẹ nhàng mà sảng khoái vô cùng, trong khu chợ đêm nơi nơi đều là dầu mỡ cay nồng này, như một làn gió mới, hấp dẫn ánh mắt không ít người.

Văn Mạt Lị nhìn thoáng qua quán cơm chiên trong góc kia.

Quán cơm chiên kia vô cùng quạnh quẽ, không có một mống khách, chỉ có quán chủ đang nấu cơm chiên, còn có một người có vẻ là trợ thủ, chán chường tẻ nhạt đứng bên cạnh.

Nhìn thế nào cũng rất khả nghi.

Giữa chợ đêm náo nhiệt như vậy, quán cơm chiên lại không có nổi một khách hàng nào, chắc chắn có vấn đề. Hoặc là cơm chiên quá dở tệ, hoặc là giá cả quá đắt muốn ch.ặt ch.ém khách, dù sao cũng chắn chắn là có hố to.

Nhưng mà...

Bụng Văn Mạt Lị ùng ục kêu lên.

Cô chính là đói bụng làm quần quật cả một ngày, lúc nghỉ ngơi chỉ gặm mấy miếng bánh quy, vốn dĩ nghĩ đến chợ đêm có thể ăn một bữa thật no nê, ai biết được, đi dạo một vòng quanh chợ đêm lâu như vậy, càng dạo càng đói.

Hiện tại cho dù đưa cho cô một con trâu, cô cũng có thể gặm sạch.

Không quan tâm được nhiều như vậy!

Đón lấy ánh mắt của lo lắng mọi người, Văn Mạt Lị đi tới bên cạnh quầy cơm chiên:

"Ông chủ, cho tôi một phần cơm chiên!"

“Được.” Giản Vân Lam hơi hơi mỉm cười, động tác trên tay không hề dừng lại: “Một phần mười tệ.” (~35k)

Rẻ thế?!

Một phần lẩu cay trong chợ đêm cũng phải mười lăm tệ lận, vậy mà cơm chiên này chỉ có mười tệ, xem ra không phải ch.ém giá khách hàng. (~52k)

Nhìn cơm chiên đang quay cuồng trong nồi, hạt nào ra hạt nấy, óng ánh mê người, mơ hồ có thể thấy được chân giò hun khói nướng bị chiên đến ngoài giòn trong mềm, những hạt bắp vàng nhạt, cà rốt đỏ tươi, còn có hành xanh lá biếc, các loại hương thơm theo lửa lớn chiên đều không ngừng tản ra xung quanh, cổ tay Giản Vân Lam run lên, chính là một lần đảo chảo vô cùng hoàn mỹ!

“Oa!”

Đảo chảo thật là lợi hại, giống hệt như động tác trong manga anime luôn!

Rất nhanh, lại có thêm hai ba người bị thu hút đến đây, đứng bên cạnh quan sát.

Văn Mạt Lị quét mã thanh toán, sau đó đứng cạnh chờ đợi, trong mắt cô chỉ còn lại cơm chiên kia, hạt cơm vàng óng ánh, tỏa ra hương thơm nức mũi…

Văn Mạt Lị nuốt nuốt nước miếng.

Những thực khách khác ở xung quanh cũng nuốt nuốt nước miếng.

Cố Hành Chu đứng bên cạnh không thể tin nổi mà nhìn cảnh tượng này.

—Giản Vân Lam mới tiếp quản mười phút mà đã có nhiều khách hàng như vậy.

Vậy hai tiếng bày quán trước đó của hắn tính là cái gì chứ??!!

Chương Trước 

Mục Lục

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét