Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết: Chương 23

Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu Huyết
Chương 23


Cố Hành Chu bắt đầu nghi ngờ lỗ tai của mình.

Cái gì gọi là, cái ghế này không bằng đổi cho cậu ấy tới ngồi?

"Cậu ấy" là ai ?

Chủ quán cơm chiên?

Có hơi nực cười.

Nực cười, nhưng lại khiến người khác không thể không nghi ngờ, Cố Thiên Thừa thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.

Hắn là con một của Cố gia. Sau khi mẹ hắn mất vì bệnh từ hơn mười năm mấy trước, ba hắn không tái hôn nữa, nhưng cũng không hữu cầu tất ứng với độc đinh của mình giống như ngoại giới tưởng tượng.

Ngược lại, Cố Thiên Thừa đặt ra yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với hắn.

Nhưng càng bị quản chặt, Cố Hành Chu lại càng phản nghịch.

Từ trong xương cốt hắn chính là ngang tàng thích làm theo ý mình, không muốn bị quản giáo, chuyện khác người gì cũng dám làm.

Mười năm trước, Cố Hành Chu nhất thời đắc ý vênh váo, thua một khoản tiền giá chín chữ số trong sòng bạc, thậm chí thiếu chút nữa bị người ch.ặt ngón tay. Lúc đó, Cố Thiên Thừa trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ cha con với Cố Hành Chu, đuổi hắn ra khỏi nhà, chọn một đứa con từ chi thứ để bồi dưỡng thành người thừa kế.

Nếu không phải gặp được Ninh Sanh, khi đó, Cố Hành Chu thật sự sẽ đói ch·ết ở đầu đường.

Về phần sau này hắn trở về Cố gia như thế nào, nhẫn nhục chịu đựng để nhận được sự tán thành của Cố Thiên Thừa rồi cuối cùng ngồi lên vị trí người thừa kế như thế nào, lại là một câu chuyện xưa khúc chiết khác.

Cố Thiên Thừa nhìn Cố Hành Chu, lại nhìn đống phi tiêu của hắn và ảnh chụp văn kiện lộn xộn trên bàn, càng nhìn càng thấy chướng mắt.

Ông nhớ đến nụ cười của người vợ quá cố, nhịn không được thở dài, A Nguyệt à, đời này hai chúng ta tích đức hành thiện, đến cùng đã tạo cái nghiệp gì, lại sinh ra đứa con như quỷ đòi nợ thế này!

“Đúng năm giờ chiều nay anh lập tức về nhà cũ cho tôi, tôi mời một vị khách quý tới nhà dùng cơm, để cậu ấy dạy dỗ lại anh cách đối nhân xử thế một chút.” Cố Thiên Thừa vươn tay, chỉ vào Cố Hành Chu, tức giận nói: “Không được đi làm những chuyện linh tinh không đứng đắn khác.”

Cố Hành Chu chậc một tiếng, ánh mắt nặng nề: “Ba, con có việc, hôm khác đi.”

Hắn muốn đi gặp Ninh Sanh.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, hắn phải cho A Sanh… một cái ‘kinh hỉ’.

Nghĩ đến biểu cảm của Ninh Sanh lúc đó, khóe môi Cố Hành Chu cong lên, lộ ra một nụ cười hứng thú dạt dào.

“Đang suy nghĩ cái trò quỷ gì thế hả ” Cố Thiên Thừa vung tay đập lên đầu hắn một cái thật mạnh: “Mày cái đồ yêu nghiệt hại đời!”

Cố Hành Chu bị đánh đến giật mình: “……”

Cố Thiên Thừa hạ tối hậu thư: “Hôm nay 5 giờ, nếu như không về nhà, vậy ngày mai mày lập tức đến công ty dọn đồ cút đi!”

Nói xong, Cố Thiên Thừa xoay người ra cửa, nghênh ngang rời đi.

Mà dư uy của câu nói kia vẫn còn văng vẳng bên tai.

Cố Hành Chu không thể tin nổi nhìn theo bóng lưng rời đi của đối phương.

“Ba…”

Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới

【Ha ha ha ha ha!】

【Mày cái đồ yêu nghiệt hại đời!!! Đỉnh cao giác ngộ, nghe đã tai vãi! 】

【Cố đổng vẫn phong độ ngời ngời, gừng càng già càng cay! (Đánh call) (Đánh call)】

【Tin vui: Cố cẩu đã bốn ngày không đi quấy rầy Ninh Bảo. Ninh Bảo mỗi ngày đều rất vui vẻ!】

【Fans phú bà của Ninh Sanh sao mà giàu quá dị, điên cuồng đập tiền! Ông chủ Giản đúng là hoàn toàn dùng vàng thật bạc thật để đập ra địa vị!】

【Tui mặc kệ, Ninh Bảo yêu mỹ thực của ông chủ Giản, sao có thể không tính là tình yêu ~】

【Như này cũng được hả (lật bàn) thực sự khiến người ta hoài nghi nhân sinh, ý nghĩa mỗi ngày ngồi xổm ở phòng phát sóng trực tiếp của tui chỉ để xem ông chủ Giản đi tuyến cốt truyện theo những cách không ai tưởng tượng nổi……】

Bởi vì hai ngày nay cốt truyện phát triển thần tốc, không chỉ Minh Nhược Côi, hiện tại ngay cả Cố đổng cũng bị cơm chiên của Giản Vân Lam chinh phục, mọi người đều bị cốt truyện thần kỳ này lóe m.ù mắt chó.

Tuy rằng bởi vì chưa chính thức "công lược" Cố Hành Chu, tiến độ phá giải cốt truyện mới chỉ tăng lên khoảng 8%, nhưng chừng đó cũng đủ để phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam hoàn toàn trổ hết tài năng trong vô số phòng phát sóng trực tiếp khác, như diều gặp gió mà trực tiếp xông lên top 20!

Lại có thêm ba bốn ngàn người xem bị hấp dẫn, ào ào đổ xô vào phòng phát sóng trực tiếp.

Fans của Ninh Sanh mừng rỡ tới mức nở hoa, liên tục ném xuống các loại lễ vật giống như không cần tiền, Cố Hành Chu càng ăn hành, bọn họ càng vui vẻ!

Đương nhiên, các fans của Cố Hành Chu cũng kêu trời không ngớt.

---Chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy rất vô lý!

Một chén cơm chiên lại có thể trực tiếp chinh phục Cố đổng, đến mức ông ấy thậm chí còn muốn kéo Cố Hành Chu xuống khỏi vị trí tổng tài, đổi cho Giản Vân Lam ngồi!

Cốt truyện, chắc chắn có bug!

Làm fans của Cố Hành Chu, bọn họ từng bị mắng, từng bị bôi đen, nhưng chưa bao giờ cảm thấy nghẹn khuất như bây giờ!

Bọn họ muốn xem Cố Hành Chu bị ngược là bởi vì muốn thấy hắn truy thê hỏa táng tràng, muốn thấy hắn phát điên, cầu mà không được, hắc hóa cưỡng chế yêu…… Chứ không phải muốn nhìn hắn ăn hành, bị phụ huynh mắng, còn bị một ông chủ quán ăn vặt đe dọa cái ghế tổng tài địa vị mà!

Nếu lời Cố đổng nói là sự thật thì cốt truyện《Cố Chấp Độc Chiếm 》còn có thể tiếp tục được không?

Tổng tài bá đạo cưỡng chế yêu, mọi người ai cũng thích xem.

Nhưng nếu đổi thành dân thất nghiệp lang thang bá đạo cưỡng chế yêu……

Nghe là thấy hơi mệt mệt trong người 

【Cố cẩu chắc chắn sẽ không dễ dàng nhận thua! Các người đợi đấy, hắn nhất định sẽ cho ông chủ Giản nếm mùi đau khổ huhuhu】

【Mấy người cứ nói thế, nhưng mà tự mình có tin nổi không? (Đốt thuốc)】

【Tối nay Cố đổng mời Giản lão bản tới nhà làm khách, còn bắt ép Cố Hành Chu cũng phải có mặt. Rửa mắt mong chờ nhe! Ai sẽ thắng đây~】

【Bắt đầu đặt cược! Tỷ lệ thắng thua có sẵn, nhanh tay mua liền!】

Fans của Cố Hành Chu:

…… Mấy kẻ hóng drama mấy người đúng là không chê lớn chuyện!

-----

Dưới lầu Tập Đoàn Viễn Châu, quán ăn vặt.

Trương Mặc cùng Bối Thi tâm sự nặng nề đứng trong đội ngũ xếp hàng, vẻ mặt cả hai đều có chút xấu hổ

Xấu hổ của Trương Mặc là vì bi thương và tan nát cõi lòng.

Hắn ta cho rằng, thái độ dịu dàng khác thường của Bối Thi là bởi vì bọn họ tâm ý tương thông, bởi vì Bối Thi cũng muốn hứa hẹn trọn đời với hắn.

…Ai ngờ cô ấy chỉ để ý đến cơm chiên trứng của ông chủ Giản aaa!

Mà xấu hổ của Bối Thi càng rõ ràng hơn.

Phần cơm chiên trứng ngày hôm qua cô mua được đã bị Minh Nhược Côi ăn mất ngay tại chỗ. Một ngày không có cơm chiên, Bối Thi quả thực đứng ngồi không yên, mất ăn mất ngủ. Rạng sáng 5 giờ cô liền mở bừng mắt, hạ quyết tâm bất kể thế nào, hôm nay cũng nhất định phải ăn được cơm chiên trứng!

Vì thế cô tắm rửa dâng hương, thay quần áo rồi trang điểm thật đẹp chỉ để có thể dùng trạng thái tốt nhất chào đón cơm chiên trứng!

Ai mà ngờ được, Trương Mặc lại hiểu lầm.

Không chỉ hiểu lầm, còn trực tiếp quỳ một gối xuống đất, móc ra một chiếc nhẫn.

Còn có màn cầu hôn nào xấu hổ hơn thế này không?

Chỉ cần nhớ lại, Bối Thi đã xấu hổ muốn độn thổ, cảm giác ngón chân mình có thể moi ra một tòa lâu đài Baby trong mộng.

Rõ ràng tới rất sớm, lại bởi vì màn cầu hôn của Trương Mặc chậm trễ, kết quả là hai người không thể xếp hàng sớm, lúc này đã đợi một tiếng đồng hồ.

Thật vất vả cũng đợi đến lượt mình, Trương Mặc thở dài, nói: “Ông chủ, cho tôi một phần cơm chiên dưa chua.”

Thôi vậy, tới cũng tới rồi, vẫn nên ăn cái đã.

Tuy cầu hôn không thành công, nhưng cơm thì vẫn phải ăn, nhìn mấy người xung quanh đều ăn đến thơm ngào ngạt, Trương Mặc cũng bắt đầu thấy có chút đói bụng.

“Được.”

Giản Vân Lam bắt đầu làm nóng chảo, thêm dầu, xào thịt bằm, cho dưa chua vào, lửa lớn bùng lên, hương đậm đà của cơm chiên dưa chua nháy mắt nổ tung.

Rất nhanh, một phần cơm chiên dưa chua nóng hổi được đưa tới trong tay Trương Mặc .

---Từng hạt cơm rời rạc được chiên đến vàng giòn bóng bẩy, quyện với nước sốt béo ngậy. Từng mảnh thịt heo vụn tươi ngon thấm đều trong mỗi hạt cơm, nước thịt lan toả vào từng ngóc ngách, ánh lên màu sắc mê người. Đặc biệt là dưa chua vàng nhạt tràn đầy được thái thành sợi mỏng, tỏa ra hương chua nồng đậm đặc trưng, hơi nóng bốc lên quyện cùng với mùi thơm nồng nàn không ngừng xông vào chóp mũi, khiến khoang miệng không ngừng tiết nước bọt.

Trương Mặc tròn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào dưa chua: “Vãi thật...”

Nếu một ngụm vào miệng, cảm giác vui sướng hạnh phúc chẳng khác nào một đứa nhỏ!

Nhìn đã Trương Mặc đã mua được cơm chiên, trong lòng Bối Thi miễn bàn có bao nhiêu hâm mộ.

Cô nhìn về phía Giản Vân Lam, hai mắt sáng rực: “Ông chủ, tôi cũng muốn một phần cơm chiên dưa chua!”

Nhưng mà đời không như là mơ.

Giản Vân Lam mở nắp nồi đồ ăn trống rỗng, tiếc nuối thông báo:

“100 suất cơm chiên của hôm nay đã bán hết, cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Hẹn gặp lại vào 9 giờ sáng ngày mai!”

Đám đông lập tức bùng nổ một trận quỷ khóc sói gào.

“Không, đừng mà, cậu mau nói đây không phải sự thật đi, cậu mau nói đi mà!”

“Tôi xếp hàng một tiếng đồng hồ, Một tiếng đó! Mỗi ngày trợn mắt nhắm mắt tưởng đều chỉ nghĩ đến cơm chiên!”

“Tôi mặc kệ, ông chủ cậu đừng đi huhuhu, cậu đi rồi tôi cũng không sống nổi, cầu xin cậu, cơm chiên bán hết thì cùng lắm cho tôi liếm đáy nồi cũng được……”

Không những thế, bên cạnh còn có một một cặp vợ chồng trẻ, hai người chỉ mua được một phần, lúc này đang cãi nhau túi bụi: “Đây là cơm chiên của tôi!”

“Đều là người một nhà, nói cái gì mà tôi anh, chia sẻ chia sẻ đi.”

“Không được, cơm chiên của tôi, một miếng anh cũng không được chạm vào……”

Nhìn cặp vợ chồng kia, mọi người không khỏi cảm khái, phu thê vốn là chim cùng rừng, gặp được cơm chiên thì mạnh ai nấy bay.

Chưa hết, các thực khách xếp hàng nãy giờ có 7,8 phần là xã súc trạng thái tinh thần không quá ổn định, mọi người như hỏng mất mà múa may vung vẩy hai tay, âm u bò sát trên mặt đất, vừa bò miệng vừa không ngừng lẩm bẩm: “ông chủ” “Chiên, cơm chiên” “Ha ha, được thôi, dù sao cũng không muốn sống nữa”.

Quả thực chẳng khác cảnh tượng tang thi vây thành.

Bối Thi ngơ ngác đứng ở tại chỗ, môi run rẩy.

Tại sao cố tình lúc đến lượt cô thì cơm chiên lại bán hết rồi?

Không, chuyện này không thể là thật!

Bối Thi vừa cười vừa khóc, lẩm bẩm bằng giọng điệu thê lương:

“Mình thật khờ, thật sự, nếu biết trước thì sáng sớm 5 giờ thức dậy đã có thể tới xếp hàng sớm một chút rồi, chỉ là không biết cơm chiên lại bán hết nhanh như vậy, cũng không biết có nhiều người mua cơm chiên như vậy… Cả thế giới có biết bao người qua lại, nhưng, cơm chiên của tôi… cơm chiên của tôi cuối cùng đã không còn tung tích… Chỉ còn lại chút mùi dưa chua vương vấn mà thôi…”

Trương Mặc: “……”

Là người may mắn mua được một phần cơm chiên cuối cùng, Trương Mặc bị vô số ánh mắt hâm mộ ghen tị hận ghim chặt.

Hắn cầm muỗng lên, đang chuẩn bị múc một muỗng đầy ắp đưa vào miệng, lại nghe thấy Bối Thi lầm bầm lầm bầm lặp đi lặp lại mấy câu.

—Làm sao bây giờ, bạn gái hình như hỏng rồi.

Trương Mặc cúi đầu, nhìn chén cơm chiên bóng loáng tỏa ra hơi nóng trong tay, hương thơm thoang thoảng tứ phía.

Rồi lại ngẩng đầu, nhìn Bối Thi thất hồn lạc phách hai mắt trống rỗng trước mặt.

Hai tay Trương Mặc cũng bắt đầu run rẩy.

Quyết định này, đối với một người đã đói suốt đêm như hắn mà nói, quả thực quá gian nan, quá thống khổ, nhưng mà……

Tình yêu có thể xoa dịu nỗi đau, đúng không?

“Bối Thi.” Trương Mặc hít sâu một hơi, giọng điệu có chút bi tráng.

Hắn lại lần nữa quỳ một gối xuống đất, một tay bưng cơm chiên, một tay kia cầm nhẫn: “Nhiều năm qua, anh vẫn luôn giấu một câu trong lòng, muốn nói với em.”

“Em có nguyện ý cùng anh đi hết quãng đời còn lại không?”

Trương Mặc nói: “Sau này, tất cả cơm chiên có được, đều nhường cho em.”


Sau khi sững sờ trong giây lát.

Trong đám người vang lên tiếng thét chói tai và tiếng vỗ tay vang trời!

“Vãi ò vãi ò, hắn thật sự tình nguyện nhường ra chén cơm chiên đã tới tay! Cặp vợ chồng nhỏ ở bên kia lúc này còn vì cơm chiên mà vung tay đánh nhau đấy!”

“Mẹ ơi, con lại tin vào tình yêu rồi huhuhu!”

“Đó là một phần cơm chiên dưa chua cuối cùng của ông chủ Giản đó! Trời ạ, là tui tui cũng muốn gả cho hắn ~”

Nói chuyện chính là một tráng hán cơ bắp cao 1m9, tráng hán vừa nói vừa thẹn thùng bụm mặt.

Mọi người: “……”

Có người rút điện thoại ra, giúp đôi tình nhân nhỏ hạnh phúc ghi lại khoảnh khắc vô cùng quý giá ngọt ngào này.

Bối Thi không thể tin nổi, đưa tay che miệng.

Nước mắt nóng hổi trào ra, trong mắt cô tràn đầy vui sướng và hạnh phúc, Bối Thi nghẹn ngào nói:

“Em, em nguyện ý!”

Trên đời này còn có màn cầu hôn nào càng lãng mạn hơn nữa ư?

Trương Mặc cũng kích động đến mức hốc mắt ươn ướt. Bối Thi vươn tay, Trương Mặc hạnh phúc trao nhẫn qua. Bối Thi sốt ruột muốn đeo nhẫn vào như vậy, hắn rất vui vẻ……

Bối Thi vươn tay... Vội vàng lướt qua chiếc nhẫn, chụp lấy phần cơm chiên kia.

Cô cúi đầu ăn ngấu nghiến.

Nhân thịt heo nạc mỡ đan xen lại tươi rói hòa quyện vào lớp cơm mềm dẻo vẫn giữ được độ dai. Thịt heo đậm đà, cơm chiên thơm lừng, dưa chua giòn tan sảng khoái. Mỗi một lần nhấm nuốt, dưa chua sần sật vang trong miệng, nước sốt chua cay nồng đậm nóng bỏng tràn ngập khắp khoang miệng tỏa.

Ngon, quá ngon!

Bối Thi một bên bị cay tê đến mức hít hà, một bên há miệng ăn từng muỗng lớn: "A! Tê! Chít chít! Chi chi! Ngon quá đi mất!"

Trương Mặc: “……”

Mọi người: “……”

Thấy cảnh này, Giản Vân Lam cũng không khỏi cảm thấy vô cùng cảm động.

Mỹ thực cậu nấu vậy mà còn có thể thúc đẩy một mối lương duyên, đúng là một chuyện khiến người vui vẻ.

Giản Vân Lam vốn dĩ đã dọn dẹp chuẩn bị đóng quán xong, lúc này lại dẫm lên xe ba bánh trở về, nói:

“Chúc mừng, hai người nhất định phải hạnh phúc nhé!”

“Để chúc mừng, ngày mai tôi sẽ để dành hai phần cơm chiên, hai người không cần xếp hàng, cứ trực tiếp tới tìm tôi.”

Nghe vậy, ánh mắt quần chúng xung quanh càng thêm hâm mộ.

Tráng hán mới nói đồng ý gả cho Trương Mặc nắm tay một tráng hán khác, hai người ngượng ngùng xoắn xít đỏ mặt nói: “Ông chủ, bọn tui, bọn tui cũng chuẩn bị kết hôn, có thể cũng để lại bọn tui hai phần luôn không?”

Người xung quanh lập tức chọc thủng bọn họ: “Vương Tiểu Song, Vương Đại Song, hai người các anh không phải anh em ruột sao?"

"Vì ăn cơm chiên mà giả vờ yêu đương, chơi bẩn, ông chủ cậu đừng để bị mê hoặc.”

"Đúng là không biết xấu hổ!"

Hai tráng hán: “……”

Rồi sao! Anh em ruột thì không thể kết hôn à!

Khoa chỉnh hình đó, chưa từng nghe qua à.

Hơi bị thịnh hành luôn!

...

Ở bên kia, chỉ trong nháy mắt như vậy, Bối Thi đã ăn sạch sành sanh một chén cơm chiên đầy. Cô và Trương Mặc ăn ý nhìn nhìn nhau, cảm động vô cùng, nước mắt lưng tròng, nhìn Giản Vân Lam nói: “Ông chủ, cậu đúng thật là người tốt—”

"Sau này con của bọn tôi có thể nhận cậu làm cha nuôi không?”

Trong lòng Bối Thi và Trương Mặc đã tính toán xong xuôi.

Nếu con của bọn họ có thể nhận Giản Vân Lam làm cha nuôi, có một tầng quan hệ này, vậy chẳng phải sau này có thế ăn cơm chiên thoải mái sao?

Không thể không nói, hai người đúng thật là trời sinh một đôi, nháy mắt liền có suy nghĩ giống y hệt nhau.

Kết hôn, đối với những người khác mà nói là lời thề lãng mạn, nhưng đối với Bối Thi và Trương Mặc mà nói, đây chính là liên hôn lợi ích vì cơm chiên .

Giản Vân Lam: "?"

Con của bọn họ nhận cậu làm cha nuôi?

Có hơi thái quá.

“Cái này không cần lắm.” Giản Vân Lam uyển chuyển từ chối: “Nếu không còn gì nữa thì tôi đi trước đây, ngày mai gặp!”

Nhìn bóng lưng Giản Vân Lam dần dần đi xa, Bối Thi và Trương Mặc nóng nảy, hai người một bên đuổi theo, một bên gọi với lại:

"Ông chủ, chuyện này vẫn có thể thương lượng mà, nếu không thì---!"

"Nếu không thì... thì để bọn tôi nhận cậu làm cha nuôi cũng được, cha! Cha ơi!"

"Chi chi! Chít chít! Ông chủ, ước nguyện tân hôn của chúng tôi chính là được ăn nhiều thêm một bát cơm chiên của cậu... À không, cha nuôi!"

Bên bờ sông, vang vọng tiếng gió...

Mọi người: "..."

Thôi thì cứ chúc phúc cho đôi tân nhân này đi.

...

Sau khi dẹp quán về nhà, thời gian vẫn còn sớm, Giản Vân Lam thoải mái dễ chịu mà đánh một giấc ngủ trưa.

Hôm nay trời nắng nhẹ, gió thổi hiu hiu, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất rơi trên cơ thể, toàn thân đều ấm áp dễ chịu.

Giản Vân Lam trở mình trên giường lớn, đột nhiên cảm thấy sống lưng chợt lạnh toát, như thể đang bị mãnh thú nào đó nhìn chằm chằm.

Cậu mở bừng mắt.

Chỉ thấy Thao Thiết mặc áo thun rộng thùng thình, tóc bạc tùy ý xõa trên vai, đôi đồng tử kim sắc đang sâu kín mà nhìn cậu chằm chằm.

Giản Vân Lam sởn tóc gáy, đột nhiên bật dậy từ trên giường: “Vãi bíp!”

Có một đại soái ca đứng bên mép giường nhìn mình chằm chằm, nghe thì có vẻ là một chuyện tốt đấy, nhưng ánh mắt kia của Thao Thiết nhìn thế nào cũng thấy rất đáng sợ.

“Thao Thiết đại nhân, đừng dọa tôi vậy chứ.” Giản Vân Lam cười gượng hai tiếng, “Ngài, ngài muốn cái gì? Đói bụng sao?”

Thao Thiết không nói lời nào.

Bị y nhìn đến mức cả người tê dại, Giản Vân Lam có hơi hỏng mất, thật cẩn thận hỏi: “Tiểu nhân chọc giận ngài chỗ nào ư?”

Thao Thiết vẫn là không nói lời nào.

Sau một lúc lâu, Giản Vân Lam lại nói: “Lão đông tây, nói chuyện.”

Thao Thiết: "?"

Thao Thiết cuối cùng cũng có phản ứng, y trừng mắt: “Cậu gọi ai là 'lão đông tây'?!”

Giản Vân Lam: "Ha ha, xin lỗi, tôi còn tưởng ngài đang 'rớt mạng'."

Trong lòng lại nghĩ, Thao Thiết này, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.

Thao Thiết sắc mặt nặng nề, môi mỏng hơi nhấp: “Bổn tọa năm nay chỉ mới có 3 vạn 8512 tuổi.”

Ở vị diện Sơn Hải mà nói, rất trẻ tuổi.

“Đúng vậy đúng vậy, mới gần 38.512 tuổi, ngài vẫn còn là một em bé mà.” Giản Vân Lam dùng ngữ khí kính cẩn vâng lời nói.

Thao Thiết: "..."

Nghe có vẻ hơi sai sai.

Thôi vậy.

Đường đường là Thao Thiết đại nhân khoan hồng độ lượng, không chấp nhặt mấy chuyện vặt vảnh này.

“Cho nên, Thao Thiết đại nhân, ngài tới tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?” Giản Vân Lam ngáp một cái, Thao Thiết chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đứng bên cạnh mép giường nhìn chằm chằm cậu.

Thao Thiết do dự mãi, vậy mà lại có vẻ có chút ngượng ngùng.

"Nhân loại, bổn tọa muốn xem 'TV'."

“Pháp bảo nhân gian, tuy cũng không có gì hiếm lạ, nhưng bổn tọa pháp lực vô biên, có trách nhiệm tìm hiểu biết tình hình nhân gian..."

“Tóm lại, mau lấy pháp bảo gọi là ‘TV' ra đây!”

Giản Vân Lam hỏi mới biết được, hoá ra là quản gia lỡ miệng nói gần đây có một bộ phim tiên hiệp đang chiếu rất hot lấy Thao Thiết làm nhân vật chính, Thao Thiết vô cùng tò mò, muốn biết bản thân mình trong lòng quần chúng ở tiểu vị diện có hình tượng như thế nào.

Nhưng cái TV trước đó đã bị chính Thao Thiết nhai nát.

Không ngon lắm.

Sau khi nghe quản gia giải thích, Thao Thiết mới biết được, hóa ra pháp bảo tên 'TV' kia không phải dùng để ăn mà là để xem, giống như Vân Hoa kính, có thể ngưng tụ thành hư ảnh.

"..."

“…… Chỉ có chuyện này thôi đúng không?” Giản Vân Lam có chút cạn lời, không nghĩ tới Thao Thiết đánh thức cậu chỉ vì muốn xem TV: “Để tôi bảo làm quản gia mua cho ngài một cái điện thoại di động."

Điện thoại không chỉ có thể xem TV, còn có thể nói chuyện phiếm và chơi game.

Quản gia nhanh chóng mua một chiếc điện thoại Apple đời mới nhất từ bên ngoài rồi trở về.

Điện thoại kia vừa khởi động lên, thân máy rung nhẹ, phát ra âm nhạc và ánh sáng.

Thao Thiết sắc mặt nặng nề, như lâm đại địch, tóc bạc không gió tự động, lòng bàn tay ngưng tụ khói lửa:

"Yêu vật phương nào! Nhân loại, mau tránh sau lưng bổn tọa, bổn tọa tới đối phó nó!”

Chờ khi ý thức được đó chỉ là tiếng nhạc khi điện thoại khởi động, Thao Thiết: “……”

Lặng lẽ dời mắt, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Rất nhanh, Thao Thiết đã ôm điện thoại chơi vô cùng vui vẻ.

Khoa học kỹ thuật của nhân loại , ngay cả lão tổ tông hơn ba vạn tuổi cũng không thể nào cưỡng lại được.

Nhìn y hết sức chăm chú ấn điện thoại chơi game xếp hình Tetris, Giản Vân Lam không khỏi cảm khái.

Thao Thiết cũng quá dễ lừa gạt rồi!

Bỗng nhiên, điện thoại của Giản Vân Lam rung lên, là thông báo từ app Thực Thần:

【Ngài đã thành công trang bị thiết bị hỗ trợ thông tin cá nhân cho công nhân số một~ hoàn thành bước đầu tiên để chuyển biến từ ông chủ lòng dạ hiểm độc chuyển sang ông chủ có lương tâm~】

Giản Vân Lam: Mấy người nói ai là ông chủ lòng dạ hiểm độc hả!

【Độ hảo cảm độ của Thao Thiết +15】

【Ngài đã đạt được thành tựu độ hảo cảm cá nhân, có thể nhận được phần thưởng là blind box tương ứng. Xin hãy tiếp tục cố gắng nha~ Nhắc nhở ấm áp: Có thể kiểm tra độ hảo cảm trong “Danh sách công nhân”】

Còn có cả hệ thống độ hảo cảm nữa? Giản Vân Lam nhất thời hứng khởi, click mở [Danh sách công nhân], nhưng bên trong chỉ hiển thị đúng một mục:

【Công nhân số 1】

Tên thật: ???

Chủng tộc: Thao Thiết (Vị diện Sơn Hải)

Tuổi: 38.512 tuổi

Chức vụ: Đang chờ phân công

Kỹ năng: Gi.ết ch.óc (Lv.9999), Cắn nuốt (Lv. 9999), Uy h.i.ếp (Lv.9999), Sử dụng điện thoại thông minh (Lv.1), ???, ???, (Đang chờ mở khóa)

Pháp khí bản mạng: Tham Sân Si Vọng Kích (Đang chờ mở khóa)

....

Độ hảo cảm đối với ngài: ???

Giản Vân Lam: “……”

Danh sách thuộc tính cơ bản này… tại sao lại có quá nhiều dấu chấm hỏi và 'đang chờ mở khoá' như vậy?!. Ngay cả độ hảo cảm đối với cậu, vẫn là dấu chấm hỏi luôn?!

Không phải nói là có thể xem được à?!

Cái hệ thống "Trù Thần" này chắc chắn có bug!

Giản Vân Lam có hơi cạn lời, thở phì phì thoát khỏi khỏi app Trù Thần hệ thống.

Cũng đúng lúc này, chuông báo thức trên điện thoại di động cũng vang lên.

Bất tri bất giác đã đến 5 giờ chiều.

Cố Thiên Thừa hẹn cậu 6 giờ đến nhà làm khách.

“Thiếu gia, cậu muốn ra ngoài sao?” Quản gia cung kính hỏi: “Có cần chuẩn bị xe không?”

Giản Vân Lam vừa định nói không cần, cậu có thể cưỡi xe ba bánh, nhưng nghĩ lại một chút… Biệt thự Cố gia chắc chắn rất xa hoa khí thế, hơn nữa cậu cũng không phải muốn đi bày quán, không cần cưỡi xe ba bánh.

“Được.” Giản Vân Lam gật gật đầu.

Quản gia lập tức phấn khởi: “Thiếu gia đã lâu rồi chưa lái Maserati, Lamborghini, Lincoln, Maybach và Ferrari… Tiểu Bạch, Tiểu Hồng, A Tử, Chu Sa bọn chúng đều rất tịch mịch.”

Làm một quản gia tận chức tận trách, ông đã đặt tên cho mỗi một chiếc xe trong gara.

Giản Vân Lam: “……”

— Một giờ sau —

Sau khi xuống xe, Giản Vân Lam được quản gia Cố gia nghênh đón vào cửa. Cố Thiên Thừa mặt mày hớn hở bước ra, nắm lấy tay cậu: “Tiểu Giản, chờ cậu đã lâu rồi, mau tiến vào mau tiến vào.”

Cố Thiên Thừa giống một vị trưởng bối nhiệt tình lại tận chức tận trách, vừa kéo Giản Vân Lam đi vào trong, vừa phân phó quản gia và người hầu:

“Lão Trương, mau châm trà cho Giản tiên sinh!”

“Thanh niên trẻ như mấy cậu đều thích ăn điểm tâm ngọt, tôi đã để đầu bếp chuẩn bị một chút, không biết có hợp khẩu vị cậu không, ha ha.”

“Đi đường vất vả lắm đúng không? Có đói bụng không? Trên đường có bị kẹt xe không?”

Ánh mắt những người hầu trong nhà nhìn về phía Giản Vân Lam đã trở nên không giống nhau.

Lão gia lại đối xử thanh niên này tốt như vậy! Còn cố ý mời đầu bếp đứng đầu từ Đường Yến bên kia về chỉ để nấu bữa cơm cho bữa tối nay…

Đây chính là đãi ngộ mà ngay cả đại thiếu gia cũng chưa từng có đấy!

Giản Vân Lam cũng có chút thụ sủng nhược kinh: “Cố lão tiên sinh, ngài quá khách khí rồi! Cháu cũng chưa chuẩn bị lễ vật gì, chỉ mang theo ít hoành thánh tự làm, coi như một chút tấm lòng……”

Cậu lần này tới vội vàng, cũng không kịp mang theo lễ vật gì nên làm lại nghề cũ, bao một ít hoành thánh đem sang, hy vọng Cố Thiên Thừa sẽ thích.

Cố Thiên Thừa đúng thật là thích đến không chịu nổi.

Ông từng nếm thử tay nghề nấu ăn của Giản Vân Lam, chỉ nhìn miếng hoành thánh được bao cẩn thận da mỏng nhân đầy này thôi cũng đủ biết ăn ngon.

Cố Thiên Thừa kích động đến mức tay run rẩy, đưa hoành thánh cho quản gia: “Đi, mang hộp hoành thánh này cất vào trong két sắt bảo mật ngay lập tức, không cho phép bất kỳ ai động vào!”

Giản Vân Lam: “……”

Có hơi khoa trương nhe.

Cố Thiên Thừa xua xua tay, kéo Giản Vân Lam vào đại sảnh, vui sướng nói:

“Đúng rồi, Tiểu Giản, nhân cơ hội này, tôi muốn giới thiệu với cậu một chút thành viên quan trọng nhất trong gia đình tôi—”

Cố Hành Chu đã sớm chờ ở bên cạnh hít sâu một hơi, sắc mặt lãnh đạm đứng dậy, chuẩn bị thể hiện thái độ.

Hắn cũng đang muốn gặp ông chủ quán cơm chiên này một lần, muốn nhìn thử đối phương có năng lực gì, vậy mà có thể lừa ba hắn như xoay chong chóng như vậy.

Cố Thiên Thừa vô cùng tự hào nói hết nửa câu sau:

“---Con trai bảo bối của tôi, Đại Hắc!”

Ngay lập tức, một con chó chăn cừu Đức thân hình mạnh mẽ phóng ra, một thân lông xù đen bóng mềm mượt, mỡ phì thể tráng. Đại Hắc vui vẻ hớn hở chạy vòng quanh Giản Vân Lam một vòng, liếm liếm tay cậu.

Cố Hành Chu đang chuẩn bị bắt tay với khách: “???”

Khoan đã…

Đại Hắc là “con trai bảo bối” của Cố Thiên Thừa, vậy hắn là cái gì?

Hắn là chó hả???!!






Chương Trước

Mục Lục

Chương Sau

Đăng nhận xét

0 Nhận xét