Máy Bắt Nhóc Đáng Yêu Của Đại Lão
Chương 8
Ở chương trước có dịch là Cưu Cưu (鳩鳩) theo google dịch thì có nghĩa là chim bồ câu, nhưng nó dị chủng mà, thôi dịch Cưu Cưu nghe cho oách…
Mà mấy chương này không nhắc tới bình sữa, cũng hơi nhớ nên nhét ảnh vào cho vui chứ không liên quan đến chương truyện đâu kaka.
-----
Kiểu Kiểu ngồi xổm trước cửa, hai tay nhỏ ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, sau khi nghe thấy đối phương lên tiếng liền nghiêng nghiêng đầu, dùng giọng sữa đáp lại: “Không, không phải nhóc con mà.”
Rowan Dulux nằm ở góc tường miễn cưỡng ngẩng đầu lên, đánh giá trên dưới một cục nhỏ đang ngồi cách đó không xa.
Đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi xổm ở cửa mặc áo ngắn tay màu xanh nhạt, quần trắng, dưới mái tóc đen mềm mại lông xù xù là đôi mắt to tròn đen láy, làn da trắng nõn, miệng nhỏ hồng hào. Ngoại trừ cánh tay hơi gầy gò nhợt nhạt quá mức thì một chút cũng không hề giống như đứa trẻ sống ở khu hỗn loạn.
“Nhóc không phải nhóc con thì là cái gì?” Anh ta hữu khí vô lực hỏi.
Kiểu Kiểu lắc lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Ba ba không cho nói a~”
Ồ, còn rất nghe lời.
Rowan Dulux nghĩ thầm, cố sức mà giơ tay vẫy vẫy: “Lại đây, chú có đồ ăn ngon này.”
“Không âu, Kiểu Kiểu chờ ba ba mà.” Nhóc con nghiêm túc banh mặt nhỏ từ chối.
Chân Chân?
* 1. Kiểu Kiểu (皎皎 - Jiǎojiǎo): Tên của Kiểu Kiểu, có nghĩa là trong sáng, các chương sau sẽ nhắc tới.
* 2. Chân chân (腳腳 -Jiǎojiǎo): Đây là từ mà Rowan Dulux nghe. “腳” có nghĩa là “chân” và khi lặp lại thành “腳腳” giống như cách gọi đáng yêu của chân, thậm chí có thể bị liên tưởng đến một thứ có mùi (chẳng hạn như mùi chân). Suỵt, ai đọc bộ Lĩnh chủ hoa hồng tui edit chắc cũng sẽ biết chữ này ha kkk.
Cái tên này hình như nghe hơi có mùi… một chút? Rốt cuộc nhà này suy nghĩ cái gì mà lại đặt cho đứa nhỏ cái tên như vậy?
“Ba ba quan trọng hơn hay đồ ăn ngon quan trọng hơn?” Anh ta không tin có đứa trẻ có thể từ chối được mị lực của đồ ăn ngon.
“Ba ba a nha ~”
“...” Đứa nhỏ này, còn rất không màng dục vọng ăn uống.
“Nhóc có thể qua đây ăn ngon trước, rồi lại qua kia đợi ba ba được không?” Anh ta vô cùng thiện ý mà đề nghị.
Hoàn toàn nghe không hiểu một câu dài như vậy, Kiểu Kiểu ngơ ngác nhìn anh ta.
Đối diện với tia mờ mịt trong mắt của đứa nhỏ, Rowan Dulux chợt có dự cảm không lành. Anh ta thử nhắc lại câu vừa nói lần nữa, khi nhìn thấy chút mờ mịt kia vẫn không thay đổi, suýt chút nữa đã tan vỡ.
Đứa nhỏ nhìn cũng khoảng chừng hơn hai tuổi rồi? Sao ngay cả câu nói bình thường như thế này cũng nghe không hiểu? Chẳng lẽ là chỉ số thông minh có vấn đề?
Một lớn một nhỏ bốn mắt nhìn nhau thật lâu, không ai nói chuyện.
Thật lâu sau, Rowan Dulux nằm yên buông xuôi, từ bỏ ý định lừa đứa nhỏ qua đây làm con tin.
Đứa nhóc tên là Chân Chân này khả năng cao có chút vấn đề gì đó về nhận thức. Không những không nghe hiểu lời anh ta nói mà còn rất cố chấp tuân thủ lời dặn của “ba ba” kia. Hai thứ này cộng lại với nhau, không có cách nào lừa được. Thay vì phí công vô ích thì chi bằng từ bỏ để nghỉ ngơi dưỡng sức còn hơn.
Thời gian trôi qua từng chút một, ánh nắng càng lúc càng gay gắt. Rowan Dulux đang nghỉ ngơi dưỡng sức, ngược lại bị phơi đến có chút mất nước, đầu óc choáng váng, căng não cố gắng dịch vào trong góc tường.
Nhưng đúng vào lúc giữa trưa, trong sân không hề có chút bóng râm, dù anh ta có cố di chuyển như thế nào cũng không thể tránh được ánh mặt trời gay gắt, ngược lại bởi vì mất sức nên tình trạng càng tệ hơn.
Theo thời gian, cơ thể dần mất má.u và phải phơi ngoài nắng, Rowan Dulux chẳng khác nào một con cá mặn sắp bị phơi khô đến héo hon. Ý thức ngày càng mơ hồ, cơn đau khắp toàn thân càng thêm dữ dội, trong khoang miệng cũng càng khát khô đến mức bắt đầu nếm được vị tanh của má.u.
Không nghĩ tới kết cục cuối cùng của bản thân vậy mà là bị phơi nắng đến chế.t. Trong cơn mơ hồ, anh ta tự giễu mà nghĩ.
Khi cảm giác được làn nước mát lạnh rơi vào miệng, Rowan Dulux thậm chí còn cho rằng đó là ảo giác lúc sắp đi đời.
Kiểu Kiểu không biết từ khi nào đã ngồi xổm trước mặt anh ta, lúc này đang chìa một ngón trỏ nhỏ xíu ra, thật cẩn thận chọc chọc vào đôi môi khô nứt nẻ của anh.
Nhóc con biết đây là dấu hiệu của cơn khát. Mỗi khi cậu rất khát nước, môi cũng sẽ trở thành như vậy.
Sau khi chọc chọc miệng Rowan Dulux xong, Kiểu Kiểu lại nâng ly nước trong tay lên, cố gắng nhón chân đổ nước vào miệng đối phương.
Nước xối hết cả lên mặt lẫn mũi, Rowan Dulux bị loại cảm giác như sắp hít thở không thông ép phải mở đôi mắt xanh biếc ra, nhìn về phía đứa nhỏ trước mặt đang có ý đồ dùng nước dìm chế.t mình.
Anh ta cố sức nghiêng đầu, hất hết nước ra khỏi mũi, thanh âm nghẹn ngào nói: “Nhóc là ngốc thật hay chỉ đang cố ý giả ngu, định nhân cơ hội dìm chớt ta vậy hả?”
Nghe thấy đối phương nói chuyện, Kiểu Kiểu mờ mịt mà chớp chớp mắt, hiển nhiên là căn bản nghe không hiểu anh ta nói gì. Thấy vậy, Rowan Dulux chỉ thấy tức ngực, đứa nhỏ ngốc này đúng là quá đáng giận.
Ánh mắt Kiểu Kiểu rơi xuống hàng mày nhíu chặt của anh ta, nhóc con nghiêng nghiêng đầu, ôm ly nước không ngồi xuống đất, vùi đầu bắt đầu lục lọi đồ đạc trong túi nhỏ trước bụng.
Sau khi móc ra ba phiến lá cây, hai mẩu gỗ nhỏ, một cái núm v.ú cao su và ba miếng giấy gói kẹo, nhóc con rốt cuộc cũng moi được một viên kẹo.
Sau khi tìm được viên kẹo mà mình muốn, Kiểu Kiểu lần lượt cất lá cây, khối gỗ, núm v.ú cao su và giấy gói kẹo thả vào lại trong túi, sau đó mới dùng hai tay chống xuống đất đứng dậy.
Kiểu Kiểu đứng lên bóc lớp giấy bọc kẹo trong tay ra, nhét cái vỏ năm màu vào trong túi, rồi nhón chân bỏ viên kẹo vào miệng Rowan Dulux.
Rowan Dulux phơi nắng đến mức chóng mặt nhức đầu trực tiếp nằm yên, cũng mặc kệ nhóc đưa cho mình cái gì, há miệng liền ngậm vào.
Khi vị ngọt nhè nhẹ của đường từ từ tan ra trong miệng, một mảnh hỗn loạn trong đầu anh ta đột nhiên tỉnh táo hơn một chút. Anh ta mở đôi mắt màu xanh biếc ra, nhìn nhóc con trước mặt nhón chân, tay nhỏ trắng nõn đang xoa xoa lên giữa trán mình.
Kiểu Kiểu một bên xoa, một bên mềm mụp nói: “À không a~”
Cũng không hiểu sao, lần này Rowan Dulux lại đột nhiên hiểu được những lời này của đứa nhỏ.
Nhóc con đang nói, không khó chịu.
Trong thế giới của Kiểu Kiểu, nhíu mày là một loại biểu hiệu vô cùng khó chịu.
A.
Rowan Dulux khẽ cười một tiếng trong lòng, đầu lưỡi khẽ đẩy viên kẹo trong miệng.
Đứa nhỏ này thật ra cũng không ngốc lắm, còn rất biết cách lấy lòng người khác, quan trọng là nhóc ta còn lấy lòng đúng người rồi.
Chờ sau khi giải quyết xong chuyện lần này, chỉ cần có anh ta ở, nhóc con ít nhất có thể đi ngang ở ngoại thành này.
Sau khi đút kẹo và nước xong, Kiểu Kiểu lại ôm cốc quay lại cửa, ngồi xổm xuống tiếp tục chờ ba ba.
Thái dương dần ngả về trời tây. Trong khoảng thời gian này, Kiểu Kiểu không biết đã mang nước cho Rowan Dulux bao nhiêu lần. Cốc nước do nhóc lấy từ đống đồ trên bàn trà nhỏ mà ba ba để lại, nước là rót từ vòi rửa mặt trong nhà vệ sinh.
Đến lần thứ tư đi ngang qua phòng khách, Kiểu Kiểu mới nhìn thấy máy lọc nước ở bên cạnh. Nhóc con nhìn chằm chằm máy lọc nước trước mặt, nghiêng nghiêng đầu, ngẫm nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra ba ba từng nói, nước uống thì phải lấy từ đó.
Nhóc nhìn nhìn cốc nước trong tay mình lại nhìn nhìn máy lọc nước, xoay người lon ton chạy vào nhà vệ sinh đổ sạch nước, sau đó quay lại bên cạnh máy lọc, leo lên ghế nhỏ nhón chân lấy nước.
Nước lần này khác với những lần trước, có một chút vị ngọt nhàn nhạt.
Thoáng có chút sức lực để ngồi dậy, Rowan Dulux nhìn cốc nước trong tay nghĩ.
Kiểu Kiểu ngoan ngoãn đứng ở một bên, đợi anh ta uống xong mới từ trong tay đối phương bưng cốc nước rỗng, về phòng khách rót đầy một cốc khác rồi quay lại chỗ cửa, ngồi xổm chờ.
Ánh sáng hoàng hôn chiếu rọi từ chân trời. Dẫm lên tia nắng cuối ngày trở về, Ân Tranh vừa bước vào ngõ Vĩnh Hạng đã ngửi thấy mùi tanh của m.áu tươi trong không khí, nhẹ đến gần như không thể nhận ra. Sắc mặt hắn ngay lập tức trở nên khó coi đến mức khiến người khác sợ hãi, lập tức tăng nhanh bước chân chạy về chỗ ở.
Trong nháy mắt bước vào sân, ánh mắt của Ân Tranh đã ngay lập tức khóa chặt vào Rowan Dulux ở góc tường. Sát ý trong mắt như đao, sắc bén đến mức khiến Rowan Dulux bị hắn nhìn gần như không thở nổi.
Trong khoảnh khắc đó, bóng ma tử thần lại một lần nữa bao trùm lên đầu anh.
Kiểu Kiểu đang ngồi xổm ở cửa nhìn thấy ba ba trở về, lập tức bưng cốc nước tràn đầy ở bên cạnh lên, chạy lon ton về phía hắn. Giọng nói non nớt mềm mại pha chút vui sướng: “Ba ba uống nước.”
Nghe thấy giọng nói của đứa nhỏ, Ân Tranh đè nén nỗi sợ hãi đang cuộn trào trong lòng, cong lưng cẩn thận quan sát ánh mắt đang ngước nhìn mình của Kiểu Kiểu.
Ánh vào trong đồng tử của hắn là một đôi mắt đen láy sáng ngời, tràn đầy niềm vui rõ ràng, không hề có chút sợ hãi hay oan ức nào.
Sau khi xác nhận điều này, Ân Tranh mới thu liễm sát khí bạo trướng khắp người, đưa tay nhận lấy cốc nước còn đầy một nửa từ trong tay Kiểu Kiểu, ngửa đầu uống cạn.
Thấy ba ba uống xong, Kiểu Kiểu cúi người nhìn quần áo ướt nhẹp vì bị nước trong ly văng trúng của mình.
Nhóc vươn tay nhỏ vỗ vỗ vài cái, không thèm để ý mà móc bình sữa từ túi trước bụng ra, đưa cho Ân Tranh: “Ba ba, uống.”
Đây là khẩu phần sữa trưa nay của Kiểu Kiểu, nhóc vẫn nhớ để dành một nửa cho ba ba.
Ân Tranh khom lưng cúi đầu, thuần thục ngậm lấy bình sữa từ trong tay nhóc, còn duỗi tay xoa xoa phía sau ót đứa nhỏ.
Nhận được khích lệ, Kiểu Kiểu mi mắt cong cong mà ôm cẳng chân Ân Tranh, ngửa đầu nói: “Ba ba, Kiểu Kiểu ngoan.”
“Ừ.” Ân Tranh trầm giọng đáp ứng, đặt ly nước vào trong tay nhóc con, vừa ngậm bình sữa vừa nói cắn từng chữ chậm rãi nói: “Đặt lại ly nước về chỗ cũ đi.”
“Dạ.” Kiểu Kiểu lên tiếng, hai tay ôm ly nước chạy vào trong nhà.
Sau khi Kiểu Kiểu rời đi, ánh mắt Ân Tranh dừng lại trên người Rowan Dulux.
Hắn vốn đã có thể trở về từ lâu, chỉ là trên đường rời khỏi Vô Tận Hải thì nhìn thấy hai thiếu niên sắp bị dị chủng gi.ết ch.ết. Trong đó một thiếu niên có đôi mắt vừa đen vừa tròn không hiểu sao khiến hắn bất giác nghĩ đến Kiểu Kiểu đang ở nhà, liền tiện tay cứu một chút.
Đương nhiên, cũng không phải là cứu không công. Trong đống tạ lễ sang quý, hắn chọn một cơ giáp trí năng hình con gấu có lông nhung cao khoảng chừng Kiểu Kiểu, mang về cho đứa nhỏ chơi.
Nghe hai thiếu niên nói đây là đồ chơi họ mang về cho em gái ở trong nhà, Ân Tranh liền không chút khách sáo mà chiếm làm của riêng.
Rowan Dulux bị Ân Tranh nhìn chằm chằm, cảm thấy vô cùng giày vò. Theo lẽ thường, với loại tình huống như hiện tại, đáng lẽ anh ta nên cố gắng bày ra giá trị của bản thân để đàm phán với Ân Tranh, tranh thủ nâng cao tỷ lệ giữ được mạng sống. Hoặc ít nhất cũng giải thích một chút chính mình hoàn toàn không cố ý xuất hiện ở đây, cũng không hề có bất kỳ ý định gây bất lợi cho đứa nhỏ kia.
Dù sao thì người sáng suốt đều có thể nhận ra sự coi trọng của Ân Tranh đối với nhóc con. Càng đừng nói đứa nhỏ đó vậy mà còn gọi đối phương là “ba ba”?!
Nhưng mà Rowan Dulux không thể nói, cũng không dám mở miệng. Thật ra cũng không phải vì ngại mặt mũi sĩ diện hay gì đó, chủ yếu là anh ta sợ chính mình vừa mở miệng liền phá lên cười.
Bởi vì trước mặt anh ta là Ân Tranh vẻ mặt không tốt, ánh mắt sắc bén, khiến người khác có cảm giác vô cùng áp bách, trong miệng lại đang ngậm một… bình sữa.
Ai có thể hiểu được sự giày vò mà anh phải chịu đựng chứ? Cảm giác giống hệt như nhìn thấy một con sói đầu đàn hung hãn đang ngậm một bình sữa đi săn.
OOC rồi! Biết không? Huynh đệ, anh OOC rồi!!!
Cuối cùng, Rowan Dulux không há mồm tranh thủ biện minh cho mình bị Ân Tranh xách lên, ném thẳng qua bức tường.
Ân Tranh vốn dĩ định giải quyết anh ta, nhưng cuối cùng hắn lại không làm như vậy. Thứ nhất là bởi vì hắn chưa chắc chắn trước đó người này có tiết lộ sự tồn tại của Kiểu Kiểu cho bên ngoài hoặc đã có sắp xếp gì đó trong bóng tối hay chưa.
Thứ hai là người này trông không đơn giản, nếu giải quyết anh ta, Ân Tranh không thể đảm bảo trong tương lai liệu có kẻ khác tìm đến trả thù hay không.
Nếu là trước đây, Ân Tranh cũng sẽ không bận tâm những thứ này. Nhưng bây giờ đã có Kiểu Kiểu, hắn không thể không cẩn trọng một chút.
Bên ngoài tường, Rowan Dulux lấy mặt tiếp đất nhe răng trợn mắt mà phun ra một ngụm má.u, anh thở hổn hển từ trên mặt đất bò dậy, dựa lưng vào tường nhếch miệng cười cười.
Trời biết khi nghe đứa nhỏ kia gọi Ân Tranh là “ba ba”, anh đã khiếp sợ đến mức nào.
Cho đến bây giờ Rowan Dulux vẫn còn có chút hoảng hốt. Quái vật Ân Tranh kia vậy mà lại có con?! Hơn nữa còn là một đứa nhỏ đáng yêu như vậy, tuy rằng hơi ngốc, nhưng không thể phủ nhận nhóc con thật sự rất đáng yêu.
Huống hồ, Ân Tranh - quái thai từ năm năm tuổi đã lên võ đài đánh hắc quyền, không hề biết sợ hãi, không có tình cảm hay thương hại lại ngậm bình sữa uống?!
Đây là một sự thật còn chấn động không thua kém gì dị chủng triều tập thành!
Nhưng mà nếu là hắn thì việc đặt cho đứa trẻ cái tên “Chân Chân” thế này cũng hoàn toàn hợp lý.
Dù sao, đó cũng chính là một kẻ không hiểu nhân tình!
---
Trong nhà, sau khi đặt ly nước vào chỗ cũ, Kiểu Kiểu nhìn ra sân vườn trống rỗng, giơ tay chỉ vào chỗ lúc trước Rowan Dulux nằm: “Ba ba, a nha~”
Ân Tranh lấy bình sữa trong miệng xuống, xách theo Kiểu Kiểu vào phòng thay đồ sạch sẽ, sau đó mới đặt gấu nhỏ xuống trước mặt cậu: “Hắn đi rồi.”
“Ồ.” Kiểu Kiểu gật gật đầu, ánh mắt ngay lập tức dán vào gấu nhỏ gần như cao bằng mình ở trước mặt.
Nhóc chỉ vào con gấu, ngửa đầu hỏi ba ba: “Kiểu Kiểu?”
Thấy Ân Tranh gật đầu, Kiểu Kiểu cười rạng rỡ, nghiêm túc nói: “Ba ba tốt.”
Ân Tranh duỗi tay chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của đứa nhỏ: “Ta đi nấu cơm, nhóc tự mình chơi.”
“Ưm ưm.”
---
Trong phòng bếp, Ân Tranh nhìn hai con Cưu cưu đã được xử lý sạch sẽ, bắt đầu lên mạng tra cách nấu ăn.
Cách chế biến được ưa chuộng nhất trên mạng là “Cưu cưu om vàng”, nghe nói làm như vậy sẽ giúp thịt mềm ngọt, thích hợp cho cả người già lẫn trẻ nhỏ. Nước om dư lại còn có thể trộn lên ăn với hai bát cơm.
Chọn được món ăn, Ân Tranh vô cùng cẩn thận mà làm theo từng bước một theo công thức trên mạng, vừa làm vừa nghĩ đến chuyện nâng cấp hệ thống phòng thủ trong sân.
Lực sát thương của bản thân hắn rất mạnh, chưa bao giờ sợ người khác gây chuyện, mà cũng rất ít người dám động đến trên đầu hắn. Cho nên nơi ở của hắn chưa từng có bất kỳ tầng phòng ngự nào.
Hiện tại đã có thêm Kiểu Kiểu nhưng thói quen này của hắn vẫn tiếp tục duy trì, không hề tạo một tầng phòng ngự.
May mắn là hôm nay kẻ đột nhập vào vì một số nguyên nhân mà không làm hại Kiểu Kiểu. Nhưng lần sau thì sao? Ai có thể đảm bảo rằng kẻ tiếp theo xông vào sẽ không thương tổn đứa nhỏ?
Cho đến bây giờ, cảm giác nghĩ mà sợ trong lòng Ân Tranh vẫn chưa hoàn toàn tan đi.
-----
Trong phòng khách, Kiểu Kiểu đang chạy quanh gấu nhỏ, tay thịt tò mò sờ sờ lỗ tai cùng cái mũi của nó, vuốt vuốt một hồi cũng không biết chạm vào đâu, gấu nhỏ lông xù xù trước mặt đột nhiên đi về phía trước hai bước, cúi đầu húc vào Kiểu Kiểu.
Đột nhiên bị húc ngã ngồi đặt mông xuống đất, Kiểu Kiểu sững người. Mắt thấy con gấu tiếp tục cúi đầu giống như còn muốn lao tới, nhóc lập tức luống cuống, tay chân cùng sử dụng bò dậy từ trên đất, chạy thẳng vào trong phòng bếp: “Ba ba, ba ba, tiểu a a~”
Ân Tranh nghe động tĩnh từ trong phòng bếp lao ra, liền nhìn thấy Kiểu Kiểu đang bị con gấu bông cao bằng mình đuổi theo chạy tán loạn.
“…”
Hắn khom lưng tiếp được đứa nhỏ đang thất tha thất thiểu chạy trốn, vừa mới bế nhóc lên, gấu nhỏ từ phía sau đuổi tới liền húc thẳng đầu vào đùi Ân Tranh.
“Ba ba, a a a~!” Kiểu Kiểu bị dọa không nhẹ, hốc mắt phiếm hồng ngồi trên cánh tay ba ba. Vô cùng đáng thương duỗi tay chỉ vào con gấu trên mặt đất liên tục đâm vào đùi Ân Tranh, a a a cáo trạng, gấp đến mức nói không rõ.
-----
Ánh mắt của Ân Tranh lướt qua gấu nhỏ trên sàn, nhớ lại biểu cảm ấp úng của hai thiếu niên khi thấy hắn lấy món đồ chơi này.
Hai người kia sợ rằng không phải chỉ muốn mua đồ chơi tặng em gái mà còn mang theo chút ý tứ đùa dai.
Lẳng lặng nghe xong Kiểu Kiểu cáo trạng, Ân Tranh cúi người ấn một cái nút sau lưng gấu nhỏ. Con gấu vốn đang không ngừng đâm vào chân hắn lập tức an tĩnh lại, trở về bộ dáng không nhúc nhích như lúc đầu.
Kiểu Kiểu từ trong lồng ngực ba ba nhảy xuống, mím môi, nhìn nhìn mắt Ân Tranh rồi nhìn nhìn gấu bông, tay nhỏ níu lấy ống quần của Ân Tranh mới lấy hết can đảm tiến lên đẩy gấu bông ngã.
Đẩy xong, Kiểu Kiểu ngẩng đầu nhìn Ân Tranh, nghiêm túc giải thích: “Nó hỏng.”
“Ừm, nó hỏng.” Ân Tranh phối hợp gật đầu, tiện tay nhặt gấu bông lên để sang một bên. Sau đó, bế Kiểu Kiểu đặt trên sofa, xoa xoa đầu đứa nhỏ: “Ta sẽ cho nhóc một lần nữa, mua cho nhóc món đồ chơi khác.”
An ủi đứa nhỏ xong, Ân Tranh trở lại phòng bếp. Khi mở nắp nồi ra, đập vào mắt là một mảnh đen xì hắc ám, nhìn không rõ hình dạng ban đầu.
“...”
Hắn bang một tiếng ụp nắp nồi lại, vẻ mặt vô cảm quay đầu nhìn về phía con cưu cưu cuối cùng đang ở trên thớt cách đó không xa.
Cuối cùng, bưng lên bàn ăn vẫn là một nồi cháo. Khác biệt duy nhất là trong nồi cháo này có nhiều thêm mảnh thịt vụn so với thường ngày.
Trên bàn cơm, Ân Tranh liếc nhìn Kiểu Kiểu đang cắm đầu ăn ngon lành, trong lòng nho nhỏ mà thở phào một hơi.
Rất tốt, đứa nhỏ một chút cũng không hề kén ăn, vô cùng dễ nuôi!
Chương Sau
0 Nhận xét