Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Cẩu HuyếtChương 29
Cả người gã giống như bị thứ gì đó bám vào, làm chuyện gì cũng cảm thấy sau lưng lạnh buốt, thậm chí lúc đi ngủ cũng liên tục gặp cùng một cái ác mộng:
Đôi thú đồng ám kim sắc gắt gao nhìn chằm chằm gã, khát m.áu lại tàn nhẫn.
Cảnh trong mơ luôn luôn xuất hiện một cái miệng to như bồn m.á.u khiến gã sợ hãi run rẩy, theo bản năng muốn trốn đi, nhưng cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể nào thoát được!
“A!”
Toàn thân đẫm mồ hôi lạnh mà bật dậy khỏi giường, Hầu Miên Bảo sắc mặt xám như tro tàn.
Thật kỳ quái.
Rốt cuộc tại sao lúc trước gã lại bị mỡ heo che mờ mắt, muốn đi đào bới tin nóng tình ái của Minh Nhược Côi và Cố Hành Chu?
Không, tua ngược lại thêm một chút.
……Rốt cuộc tại sao lúc trước gã lại muốn làm paparazzi chứ?
Nguyên nhân cụ thể đã dần trở nên mơ hồ không rõ, Hầu Miên Bảo chỉ nhớ rõ lần đầu tiên gã quay được scandal của minh tinh nào đó rồi đăng lên mạng, cái loại cảm giác được vạn người truy phủng kia, cái loại cảm giác tự hào khi bản thân nắm trong tay thanh kiếm chính nghĩa kia khiến gã muốn ngừng mà không được.
Vốn dĩ gã chỉ làm một công việc sáng đi chiều về bình thường, nhưng sau lần đó gã đã phát hiện cách ra kiếm tiền trong ngành này, từ đây liền lao đầu vào thế giới paparazzi không thể nào bước ra.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là đồng nghiệp Lão Mã gọi đến: “Alo, Tiểu Hầu à, bên này của bọn tao đang theo dõi một cái dưa lớn, mày có muốn tham gia không?”
Nghe được hai chữ ‘dưa lớn’, trước kia Hầu Miên Bảo đều sẽ cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
Nhưng hôm nay, mấy từ này lại khiến gã co rúm người lại một chút, cảm giác như cặp đồng tử kim sắc kia lại hiện lên trong đầu.
Hít sâu một hơi, cố gắng trấn định tâm trạng một chút, Tiểu Hầu mới run rẩy hỏi:
“Dưa, dưa lớn gì ? Ở đâu vậy?”
“Là dưa của một tiểu sinh đang hồng, mẹ cậu ta không phải đang bệnh ung thư à, bọn tao muốn đến bệnh viện nằm vùng chụp ảnh, thử xem có thể đào được tin nóng nào hay không.” Lão Mã hưng phấn nói: “Mẹ cậu ta bị ung thư cổ tử cung, biết đâu là do sinh hoạt cá nhân quá hỗn loạn…”
Ngoài dự đoán chính là, Hầu Miên Bảo cảm thấy vô cùng không thoải mái, thậm chí còn lên tiếng phản đối: “Ung thư cổ tử cung thì liên quan gì đến sinh hoạt cá nhân hỗn loạn? Mấy người không định bịa đặt đấy chứ?”
Thế này cũng quá vô đạo đức rồi!
Lão Mã sửng sốt.
“Tiểu Hầu, mày thay đổi rồi.” Lão Mã nói: “Chẳng phải đây chính là công việc của chúng ta sao? Chúng ta còn không phải là dựa vào cái này để kiếm tiền à?”
“Mày nói chính nghĩa lẫm liệt như vậy, bản thân mày lúc trước lại dám livestream ngay trong linh đường phụ thân của ảnh đế, một chút tôn trọng người chết cũng không có.”
Đúng vậy.
Hầu Miên Bảo cầm di động, ngẩn người suy nghĩ.
Tung tin đồn, bịa đặt dựng chuyện từ không thành có, xâm phạm đời tư người khác bằng mọi cách có thể, chẳng phải đó là việc gã vẫn làm bấy lâu nay hay sao?
Vậy tại sao hôm nay lại đột nhiên cảm thấy không thoải mái?
Không, so với nói là không thoải mái, càng như là… sợ hãi.
Giống như cho dù gã ta làm gì đi nữa, cặp đồng tử kim sắc kia vẫn nhìn chằm chằm gã, biếng nhác không chút để ý, như thể chỉ chờ gã lộ sơ hở, chờ gã đi sai một bước liền sẽ đạp gã nát thành từng mảnh vụn.
Hầu Miên Bảo thất hồn lạc phách cúp điện thoại, bước chân vô định đi lang thang trên đường.
Chính gã cũng không biết mình muốn đi đâu.
Rất nhiều người qua lại trên đường nhìn thấy gương mặt trống rỗng của gã, ai nấy đều nhanh chóng tránh xa, còn khe khẽ thầm thì:
“Người này nhìn kỳ lạ ghê, có cần báo cánh sát không không?” “Chắc là bệnh tâm thần đấy.” “Tuổi còn trẻ vậy mà bị điên rồi, thật là đáng thương.”
Hầu Miên Bảo mất mát mà cười cười.
Điên rồi? Trong mắt người khác, có lẽ đúng là như vậy.
Đột nhiên, bên tai gã vang lên một giọng nói trong trẻo lại non nớt:
“Vị bằng hữu này, bần đạo thấy ấn đường của ngươi đã biến thành màu đen, giống như bị bám vào.”
Ai… ai đang nói chuyện?
Hầu Miên Bảo chớp chớp mắt, tầm nhìn quét xung quanh nhưng trước mặt hoàn toàn trống rỗng không một bóng người. Sau đó, gã cảm giác có ai kéo kéo góc áo mình, gã cúi đầu nhìn xuống—
Là một tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp.
Cô bé có diện mạo cực kỳ tinh xảo, hệt như một con búp bê sứ trưng trong tủ kính, đôi mắt to tròn lấp lánh nước, phiếm ánh sáng trong suốt tựa lưu ly.
Nhưng không hợp với dáng vẻ đáng yêu này chính là, trên người đối phương khoác một thân đạo bào màu xanh nhạt, bên trên thêu đầy hoa văn mây tinh xảo và Thái Cực Bát Quái. Mái tóc đen nhánh mượt mà được buộc thành hai búi nhỏ bằng dây tơ hồng, sau lưng còn ra hình ra dáng mà cõng một thanh kiếm gỗ đào.
"Ngươi bị bám vào rồi." Thấy Hầu Miên Bảo không nói lời nào, cô bé trong trẻo lặp lại lời vừa nói một lần nữa. Đôi mắt to của cô bé nhìn chằm chằm vào gã: “Muốn để bần đạo xem thử cho ngươi không?”
Hầu Miên Bảo chỉ chỉ vào chính mình: "Ai? Tôi á?"
Gã vừa định bật cười, nghĩ thầm đây là con cái nhà ai chạy ra ngoài chơi trò sắm vai đạo sĩ bắt yêu.
Nhưng câu nói tiếp theo của cô bé khiến gã hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Cô bé nhích sát lại gần gã, một tay nhẹ nhàng chạm vào cổ tay Hầu Miên Bảo một chút, nhắm mắt ngưng thần, trong miệng lẩm bẩm gì đó… Một lát sau, đứa nhỏ đột nhiên mở bừng mắt, trong đồng tử thoáng lóe một tia hồng quang.
Nhóc nhìn về phía Hầu Miên Bảo:
"Có phải ngươi thường xuyên nhìn thấy một đôi đồng tử vàng kim, còn có cảm giác bị một cái miệng thật lớn lởm chởm răng cưa đuổi theo mình không?"
Hầu Miên Bảo: "!!!"
Hầu Miên Bảo lập tức lộ ra biểu cảm như đang gặp qu.ỷ: “Làm sao nhóc biết được?!”
Cô bé cười đầy thần bí.
Nụ cười này có vài phần trưởng thành không hợp với gương mặt non nớt của nàng, thậm chí còn xen lẫn chút mị hoặc yêu dị, khiến người không tự chủ được mà tin tưởng những lời nàng nói.
"Ngươi bị Thao Thiết bám vào rồi."
Cô bé khẽ bấm ngón tay niệm quyết, nhỏ giọng nói: "Cũng do ngươi xui xẻo thôi, vị kia vốn chỉ định dọa ngươi một chút, ai ngờ ngươi lại từng làm nhiều chuyện tổn hại âm đức như vậy, cho nêm trực tiếp bị diệt sạch Tam Hỏa..."
Nói đến cái từ ‘Thao Thiết’ này, ngay cả chính nàng cũng run lên một chút, trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi xen lẫn chút phẫn nộ.
Hầu Miên Bảo nghe không hiểu hết lời của cô bé, chỉ chút được chút không.
Nhưng mấy chữ "tổn hại âm đức" thì gã nghe hiểu.
Nói thật, cái này chẳng sai một chút nào!
Làm paparazzi nhiều năm như vậy, gã kiếm được không ít tiền, nhưng chuyện thiếu đạo đức thì cũng chẳng thiếu. Ở linh đường nhà người livestream lén, đứng trước cửa bệnh viện chặn xe cứu thương, bịa đặt scandal bôi nhọ chôn vùi chức nghiệp của người khác…
“Đại sư, vậy tôi phải làm sao bây giờ?” Hầu Miên Bảo khóc lóc thảm thiết quỳ xuống, trong lòng ngập tràn hối hận.
Hoá ra là do gã làm quá nhiều chuyện xấu cho nên gặp báo ứng!
Ai ngờ, tiểu cô nương lại lắc lắc đầu, thở dài: “Haizz, nhưng mà đã muộn rồi."
Mặt Hầu Miên Bảo ngay tức khắc tái nhợt.
Gã, không thể cứu nổi rồi ư?
“Đại sư, đã muộn rồi…… Là có ý gì?”
Cô bé xoa xoa bụng nhỏ trống rỗng, mếu máo: “Sao ngươi lại đến tìm bần đạo trễ như vậy, bần đạo đói bụng rồi, phải đi tìm chỗ ăn cơm tối, không có rảnh giúp ngươi.”
Hầu Miên Bảo: “……”
Không cần học bừa cái thành ngữ rồi dùng loạn a a a!!!
Hầu Miên Bảo nào dám chậm trễ, lập tức móc ví tiền ra: "Đại sư! Tôi mời ngài ăn cơm! Ăn ở nhà hàng Đường Yến đắt nhất thành phố, ngài tùy tiện gọi món!"
Nữ hài lại cười càng thần bí: "Đây chính là ngươi nói đó nha."
......
Một giờ sau.
Nhà hàng Đường Yến, ghế lô khách quý, trước mặt tiểu cô nương chồng một đống bát đĩa như một ngọn núi nhỏ, hơn hai mươi mấy món ăn cứng từ cá sóc, thịt kho tàu đến sườn xào chua ngọt… tất cả đều bị nàng quét sạch.
Cô bé vuốt cái bụng no căng, đánh giá: "Cũng tàm tạm, không ngon như ta tưởng."
Lúc trước nàng lướt qua ký ức của nhân loại này thấy được gần đây gã đã ăn mỹ vị đỉnh cấp. Sao bây giờ lại dẫn nàng đến tiệm cơm bình thường như vậy?
Chẳng lẽ… gã che giấu gì đó?
Tiểu cô nương híp mắt, ánh mắt đầy dò xét quét qua Hầu Miên Bảo một cái.
Mà Hầu Miên Bảo thì sắc mặt sợ hãi nhìn lại đối phương.
Đây là cái dạ dày gì vậy?! Có thể nhét được từng này đồ ăn?!
Hơn nữa, nàng rốt cuộc đã nhịn đói bao nhiêu ngày rồi thế?!
Chầu này trực tiếp vét sạch tiền tiết kiệm sáu con số của gã, vậy mà đứa nhỏ này chỉ đánh giá hai chữ 'tạm tạm’.
Hầu Miên Bảo đau lòng ôm chặt ví tiền.
Không biết có phải ảo giác của gã hay không, nhưng mỗi khi gã nhìn về phía đứa nhỏ, thỉnh thoảng lại cảm giác như nhìn thấy sau lưng nàng có một cái miệng răng nanh sắc bén, còn có vài chiếc đuôi lông xù xù màu vàng kim.
Nhưng gần đây trạng thái tinh thần của gã không ổn, thường xuyên sinh ra ảo giác, Cho nên gã cũng không có lộ ra.
“Đại sư, bây giờ ngài có thể chỉ giáo một chút chưa, tôi nên làm gì đây?” Thấy đứa nhỏ ăn cơm xong rồi, Hầu Miên Bảo thật cẩn thận hỏi: “Tôi không cầu cái gì, chỉ cần giữ được cái mạng chó là được rồi.”
“Ngươi chờ một lát.”
Cô bé uống cạn một lon Coca đầy vào miệng, ợ một cái.
Sau đó, nàng hít sâu một hơi, rút kiếm gỗ đào ra, bắt đầu múa may với Hầu Miên Bảo: “Thiên địa chi gian, quỷ thần chi quân, âm ty chi tử, chiếu chỉ như pháp, tru tà trừ túy… cấp tốc nghe lệnh!”
Hầu Miên Bảo vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn nàng.
Năm phút sau, tiểu cô nương buông kiếm gỗ đào, trên trán trượt xuống một giọt mồ hôi:
"Ha ha… hoàn toàn không có tác dụng gì cả."
Nàng nói một cách khó khăn, cầm lấy khăn lông lau lau cái trán.
Hầu Miên Bảo: “....”
“Cũng may.” Tiểu cô nương phất phất tay: “Bần đạo nghiền ngẫm một phen, vị đại nhân kia hẳn là không có ác ý với ngươi, ngươi chỉ cần biết sai mà sửa, hẳn là không đến mức bỏ mạng.”
“Biết sai mà sửa?” Hầu Miên Bảo sửng sốt.
Cô bé gật gật đầu: “Đúng vậy. Lúc trước ngươi làm quá nhiều chuyện thiếu đạo đức, kiếm đồng tiền bẩn lòng dạ hiểm độc, tất cả phải trả về hết, oan có đầu nợ có chủ, bịa đặt từ không thành có bôi đen người khác, đều phải xin lỗi rồi cầu xin tha thứ…… Cơ bản là mấy cái này.”
Câu nói này như thể khai sáng cả cuộc đời Hầu Miên Bảo.
Đồng tiền lòng dạ hiểm độc khi gã làm paparazzi kiếm được từ việc buôn bán thông tin riêng tư của người khác đều phải trả lại cho họ, hoặc là dùng hình thức lấy quyên lạc quyên trả lại, lúc trước gã bịa đặt chuyện của người khác cũng phải công khai xin lỗi, nói rõ chân tướng.
Sương mù trước mắt như bị đẩy ra, Hầu Miên Bảo trong lòng hiểu rõ, liên tục cảm tạ tiểu cô nương: “Cảm ơn đại sư, tôi biết phải làm thế nào rồi! Cảm ơn đại sư!”
"Ngươi biết phải làm thế nào rồi, vậy bần đạo đi trước đây, còn có việc gấp.”
Tiểu cô nương vừa dứt lời, Hầu Miên Bảo chỉ thấy trước mắt kim quang chợt lóe, giống như có một luồng gió mát thoảng qua, lá trúc bay xuống.
Trong nháy mắt, trước mặt đã trống rỗng, nào còn bóng dáng của ai, chỉ còn lại một bàn chén đĩa trống không.
Cả người Hầu Miên Bảo run lên.
—Gã đã gặp được thần tiên thật sự!
Hầu Miên Bảo lập tức cuống quýt quỳ xuống đối diện vị trí tiểu cô nương vừa đứng, dập đầu liên tiếp mấy cái.
Thần tiên phù hộ, gã nhất định sẽ thay đổi triệt để, một lần nữa làm người!
.........
Paparazzi Hầu Miên Bảo đột nhiên nổi điên, đăng đàn bóc trần đủ loại bí mật và scandal của đồng nghiệp trong giới trên mạng, hơn nữa còn công khai xin lỗi tất cả những minh tinh mà gã từng theo dõi bịa chuyện, nhấc lên một trận mưa to gió lớn cho giới giải trí trong nước.
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, gần như đã vạch trần hết toàn bộ gốc gác của đại bộ phận paparazzi trong giới, ngành sản xuất chó săn giới giải trí cũng nghênh đón một lần thanh trừng mới.
Ngoài ra, còn có một số minh tinh từng vì bị bôi nhọ bịa đặt mà bị toàn mạng mắng chửi, thậm chí đến mức lui vòng rốt cuộc được trầm oan giải tội, dưới tiếng ngàn hô vạn gọi của vô số fans hâm mộ mà tái xuất, quay trở lại tầm mắt của công chúng…
Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới.
【Tên paparazzi này bị làm sao vậy? Gã gặp phải cái gì thế?! Sao đột nhiên lại thay đổi triệt để dữ dị.】
【Bị Thao Thiết đại nhân dọa sợ rồi chứ gì hahaha, vị diện Sơn Hải, ai mà không biết uy danh của Thao Thiết】
【Khoan đã, mấy mom có phát hiện ra cái gì khom】
【Vãi ò (=口=) Thành tựu huy chương mới???? 】
Trên bảng phá giải cốt truyện, kể từ lần trước phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam một đường thế như chẻ tre xông vào trước top 10, mức độ phá giải cốt truyện của cậu vẫn luôn không thay đổi mà giữ nguyên ở 45%.
Nhưng 45% đã là rất cao rồi. Phải biết rằng, đạt 60% nghĩa là cơ bản đã phá giải tuyến công lược của một vị diện. Mà《Cố Chấp Độc Chiếm》chưa bao giờ được công lược hoàn toàn, nói cách khác, chưa từng có một chủ bá nào vượt qua mốc 60% này.
Vì vậy, phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam luôn trụ vững trước top 10, không bị đẩy xuống, nhưng cũng không tiếp tục bay lên.
Thế nhưng lúc này, phòng phát sóng trực tiếp của cậu lại một lần nữa thu hút vô số sự chú ý. Nguyên nhân là bởi vì…
Bên cạnh huy chương thành tựu ‘Nhân vật [Ninh Sanh]: tiến độ phá giải cốt truyện 75%’, góc trên bên phải phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam lại đột nhiên xuất hiện thêm một huy chương có màu lam nhạt khác:
‘Mở khóa vị diện chi nhánh cùng hệ liệt của tác giả.’
Màu lam nhạt có nghĩa đây là một huy chương ẩn, hơn nữa còn là lần đầu tiên được mở khóa. Trước đó, chưa từng có bất kỳ chủ bá nào khiêu chiến《Cố Chấp Độc Chiếm》có thể mở ra được huy chương này.
【‘Mở khóa vị diện chi nhánh cùng hệ liệt của tác giả’ là có ý gì? 】
【Hay lắm, toi vừa đi điều tra xong rồi quay lại nè, kiểu như này nhó: Ngôi sao ca nhạc thiên tài từng bị paparazzi Hầu Miên Bảo bịa đặt scandal mà lui vòng, thật ra là một trong những vai chính của quyển tiểu thuyết khác do tác giả《Cố Chấp Độc Chiếm》viết hồi xưa, thuộc cùng hệ liệt! Bộ truyện kia có tên là《Trọng Sinh Chi Tinh Tú Rực Rỡ》. Paparazzi Hầu Miên Bảo đột nhiên phản bội, tiết lộ chân tướng, trực tiếp phơi bày toàn bộ cốt truyện của《Trọng Sinh Chi Tinh Tú Rực Rỡ》trước thời hạn.】
【Chuyện này có phải có hơi quá trùng hợp không?!】
Đúng vậy, ai nhìn vào cũng không thể không cảm thán một câu trùng hợp.
Trong《Cố Chấp Độc Chiếm》, chuyện Hầu Miên Bảo bịa đặt khiến một ngôi sao ca nhạc nào đó phải rời khỏi giới giải trí gần như chỉ được nhắc một câu thoáng qua trong phần mô tả bối cảnh. Nhưng ai mà ngờ được, người bị hãm hại lại chính là nhân vật chính của một bộ truyện khác cùng hệ liệt chứ!
Mà cho dù có thể nghĩ đến, ai lại có thể vừa lúc khiến cho Hầu Miên Bảo thay đổi triệt để, đột nhiên hối cải, từ đó kích hoạt nhánh cốt truyện của cả hệ liệt đâu…
Nhưng những fan kỳ cựu lấy Matthew dẫn đầu lại cực kỳ vui vẻ.
“Bọn tôi đã nói từ lâu rồi! Giản thần đều có an bài ~”
“Tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Giản thần!!!”
“Đám phàm nhân vô tri các ngươi, mau chóng gia nhập giáo phái của ta, cùng nhau quỳ bái Giản thần đi!”
Những người xem khác: “……”
Thần thần bí bí.
So với những chuyện này, người xem bình thường càng chú ý đến một sự kiện khác hơn.
Chuyện này cũng đã trực tiếp châm ngòi cho sự phấn khích của người xem cũ, khiến nhiều người không thể ngồi yên:
Mà chuyện này chính là---
【AAAAA! Các học bá Kinh Đại cuối cùng cũng phát hiện ra quán mới của Ông chủ Giản rồi!!】
【Điều này có nghĩa là Ninh Sanh sẽ đến xếp hàng mua cơm chiên… dưới lầu Tập đoàn Viễn Châu… Mà… Cố Cẩu ngày hôm qua không ăn được cơm chiên, hôm nay có lẽ cũng sẽ đến xếp hàng?】
【……】
【Bọn họ chắc sẽ không chạm mặt nhau ngay tại quán cơm chiên đâu nhỉ?!】
【Cảm giác này có, có chút kích thích.】
Nói cũng lạ.
Ở phòng phát sóng trực tiếp của các chủ bá khác, vai chính công thụ, Ninh Sanh và Cố Hành Chu ít nhiều gì cũng đã chạm mặt nhau rất nhiều lần. Bởi nhiệm vụ hàng đầu của chủ bá chính là đẩy tiến độ cốt truyện! Mà muốn đẩy cốt truyện của một bộ đam mỹ cẩu huyết cổ điển thì phải làm sao?
Đương nhiên là phải cho công thụ chính gặp nhau nhiều hơn, cải thiện quan hệ, nỗ lực hướng tới cái kết HE tương lai xán lạn đó!
Trên đây, là mạch não bình thường của các chủ bá đẩy tuyến cốt truyện.
Nhưng Giản Vân Lam thì khác.
Nhiệm vụ hàng đầu của cậu là, bày quán.
Bởi vì bày quán, trời xui đất khiến mà cản trở rất nhiều tình tiết cốt truyện vốn nên xảy ra. Mà cameras chủ yếu theo sát thị giác của chủ bá, cho nên trong phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam, khán giả mỗi ngày nhìn thấy chính là, mua đồ ăn, nấu nướng, bày quán……
Ở trong cái phòng phát sóng trực tiếp này, công thụ chính chưa từng chạm mặt lần nào!
Nhưng dựa theo tình hình này, vì ăn được cơm chiên của Ông chủ Giản, Ninh Sanh chủ động chạy đến xếp hàng dưới toà nhà Tập đoàn Viễn Châu, mà Cố Hành Chu tất nhiên cũng muốn rửa sạch mối nhục xưa, quyết tâm ăn bằng được phần cơm chiên hôm qua bị cha mình cướp mất.
Theo đà phát triển này… Hai người bọn họ hình như sẽ đứng chung một khung hình?
Khán giả cực kỳ hưng phấn.
Không biết lần này, trước quán ăn vặt của Ông chủ Giản, công thụ chính sẽ có màn va chạm kịch tính kịch liệt, ái hận dây dưa thế nào đây?
【Fan đam mỹ cẩu huyết tới rồi đây! Ngồi xổm chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng sắp được xem tình tiết cẩu huyết mà tui yêu thích nhất! AAAA, tui mong chờ ngày này lâu lắm rồi đó! (Lau nước mắt)】
【Bọn họ yêu nhau sâu đậm như vậy, lại hận nhau khắc cốt ghi tâm đến thế. Lần này gặp lại, nhất định sẽ có rất nhiều tình tiết kích thích và gút mắc dây dưa nhỉ, khà khà khà~~】
【Hế hế, sao tự dưng thấy có hơi kích thích vậy cà…】
Bị phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam dẫn chạy quá lâu, rất nhiều người thậm chí đã quên mất, ban đầu bọn họ chú ý đến khiêu chiến xuyên thử giả《Cố Chấp Độc Chiếm》chính là để xem loại cẩu huyết tràn ngập cảm giác sung sướng này!
Ở phòng phát sóng trực tiếp của các chủ bá khác, cái gì có thể không có, nhưng cẩu huyết ngược sảng thì chắc chắn không thiếu.
Nhưng mà trong phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam, đừng nói đến cẩu huyết, ngay cả chuyện đơn giản như công thụ chạm mặt nhau một lần, cũng chưa bao giờ xảy ra……
Thật là đao đớn quá đi!
【Nhưng dù thế nào đi nữa, rốt cuộc chúng ta cũng xem như thoát khổ.】
【Sau khi Ninh Sanh và Cố Hành Chu gặp nhau, cốt truyện mà chúng ta mong đợi trông ngóng bấy lâu cũng sẽ đến, đúng không……】
【Đúng……】
Khán giả nhìn chằm chằm màn hình.
Nhớ lại từng chuyện đã xảy ra trước đây, đột nhiên, có chút linh cảm không ổn.
Giản Vân Lam… có khi nào sẽ làm chệch hướng luôn lần chạm mặt này không?
Đừng màaaa!!
---
Vị diện《Cố Chấp Độc Chiếm》.
Rạng sáng bốn giờ, Giản Vân Lam tỉnh lại trong tiếng chuông đồng hồ báo thức.
Âm thanh mưa rơi tí tách tí tách gõ vào cửa sổ.
…Trời mưa.
Có hơi lo lắng.
Giản Vân Lam tự mình bày quán là gió mặc gió mưa mặc mưa, một chút mưa như vậy cũng không thể ngăn cản cậu. Cậu lo lắng chính là, nguyên liệu trong chợ thức ăn sẽ giảm rất nhiều.
Thời gian bày quán dưới toà nhà Tập đoàn Viễn Châu, chỉ còn hai ngày nữa.
Tuy rằng chỉ còn hai ngày nữa, nhưng cậu cũng muốn dốc hết toàn lực ứng phó, mang đến cho thực khách những món ngon nhất!
Giản Vân Lam phủ vải che mưa lên xe ba bánh, cưỡi xe ra cửa, định đến chợ xem hôm nay có thể mua được những nguyên liệu gì, rồi mới quyết định hôm nay sẽ làm loại cơm chiên nào.
Còn chưa kịp ra cửa, quản gia đã đột nhiên tiến vào nói với cậu: “Thiếu gia, Ninh nữ sĩ đến đưa tương ớt cho cậu.”
Giản Vân Lam: “!”
“Mau mời dì ấy vào.” Giản Vân Lam cực kỳ vui vẻ, mấy ngày nay dì Ninh vẫn luôn không đưa tương ớt đến, nghe nói là bởi vì phải chăm sóc mẹ nằm viện. Mãi đến hai ngày trước, bà cụ xuất viện bình an, nàng mới có thời gian rảnh.
Chỉ là không nghĩ tới, dì Ninh lại đến sớm thế này, còn đội mưa mà đến.
Giản Vân Lam thực sự rất cảm động.
“Ông chủ Giản.” Ninh Mộng Liên đứng trước cửa cởi áo mưa, đưa một vại ớt bột lớn qua, còn có một vại dầu ớt lớn. Hai thứ này đều là những món trước đây Giản Vân Lam từng nhắc muốn mua với nàng.
Giản Vân Lam dùng Trù Thần chi nhãn nhìn lướt qua.
Bột ớt và dầu ớt kia, giữa ánh sáng tím nhàn nhạt còn mơ hồ lộ ra một chút kim sắc.
Tương ớt bình thường mà Ninh Mộng Liên làm trước đó đã là loại có màu tím chất lượng tốt nhất rồi, nhưng phẩm chất của hai vại này lại càng tốt hơn hơn so với tất cả những loại tương ớt trước đó!
Ninh Mộng Liên mỉm cười nói: “Dì nghĩ có lẽ cậu sẽ đi bày quán sớm, sợ không kịp cho nên đưa tới trước một chút. Không làm phiền cậu chứ?”
“Sao lại là làm phiền được.” Giản Vân Lam nhận lấy vại dầu ớt, nhìn trái nhìn phải, vui mừng khôn xiết. Cậu chân thành nói: “Cảm ơn dì, tới quá đúng lúc, con nhất định sẽ không phụ lòng---”
Ninh Mộng Liên liên tục xua xua tay: “Ôi chao, cậu không cần phải khách khí như vậy~”
“---Sẽ không phụ lòng hai vại tương ớt ngon tuyệt này, chắc chắn phải làm ra món cơm chiên ngon nhất!” Giản Vân Lam nói tiếp nửa câu sau.
Ninh Mộng Liên: “……”
Nàng còn tưởng Giản Vân Lam định nói sẽ không phụ lòng nàng dụng tâm lương khổ chứ.
Hóa ra là sẽ không phụ lòng tương ớt.
…Cậu ấy rốt cuộc yêu tương ớt đến mức nào vậy!
Ninh Mộng Liên dở khóc dở cười.
Giản Vân Lam ôm chặt hai vại tương ớt, hận không thể hôn hai cái, nói: “Quản gia, giúp con tính tiền cho dì Ninh.”
Quản gia vừa định tiến lên đưa chi phiếu qua, Ninh Mộng Liên lại vội vàng xua tay, trong nghiêm túc mang theo chút ngượng ngùng nói: “Hai vại này cứ xem như dì tặng cho cậu đi, Giản tiên sinh, cậu thật sự đã giúp đỡ nhà dì rất nhiều……”
Ngày thứ hai sau khi chuyển nhà, Ninh Mộng Liên nhìn thấy tin tức khu phố cũ mà nàng từng sinh sống, trên con đường mà nàng đi làm nhất định phải băng qua xảy ra tai nạn vì vật rơi từ trên cao xuống trong lúc thi công.
Nếu không kịp thời chuyển đi, hậu quả sẽ ra sao, Ninh Mộng Liên không dám tưởng tượng.
Nếu gạch rơi trúng nàng thì còn may, nhưng lỡ như rơi trúng mẹ nàng thì sao? Rơi trúng A Sanh thì sao? Chỉ nghĩ đến những khả năng này thôi cũng khiến toàn thân nàng toát mồ hôi lạnh.
Vậy nên, Giản Vân Lam giúp bọn họ chuyển nhà, nói là ân nhân cứu mạng của cả nhà bọn họ cũng không quá.
Hơn nữa, ngay cả Ninh Sanh trước giờ vẫn luôn rầu rĩ không vui, gần đây cũng thường xuyên nở nụ cười, quan hệ với bạn học cũng trở nên tốt hơn, còn kết giao được không ít bạn bè, trên người cũng không còn mang theo vết thương chồng chất như trước nữa.
Ninh Mộng Liên hỏi ra mới biết, là bởi vì hoành thánh của ông chủ Giản.
Đối với Giản Vân Lam, Ninh Mộng Liên có quá nhiều điều muốn cảm tạ.
“Nhà của dì nghèo, không có gì khác để báo đáp cậu. Hai vại tương ớt này cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, cậu cứ nhận đi.” Ninh Mộng Liên nói.
Thấy thái độ nàng kiên quyết, Giản Vân Lam cũng không miễn cưỡng nữa, nghiêm túc cảm ơn nàng: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, cảm ơn dì Ninh.”
“Quản gia, chú giúp con gọi xe, đưa dì Ninh về nhà.” Giản Vân Lam nói, trong mắt tràn đầy lo lắng. “Hôm nay mưa lớn như vậy, lần sau nếu dì Ninh muốn đưa tương ớt tới cứ báo trước cho con một tiếng là được rồi, con sẽ phái xe đến đón dì, tránh cho trên đường gặp nguy hiểm……”
Ninh Mộng Liên vô cùng cảm động, không ngờ Giản Vân Lam lại chu đáo như vậy. Nàng có chút ngượng ngùng nói: “Ôi chao, dì không sao đâu, dì da dày thịt béo, không sợ té ngã—”
Nhưng khi thấy rõ sự lo lắng chân thành trong mắt Giản Vân Lam, Ninh Mộng Liên đột nhiên mắc kẹt.
Nàng nhảy số, những ký ức đã từng chợt ùa về trong đầu, nàng đột nhiên ý thức được:
Giản Vân Lam đâu phải lo lắng cho nàng.
Cậu ấy là lo lắng tương ớt gặp nguy hiểm!
Ninh Mộng Liên đỡ trán cười khổ: “Giản tiên sinh, cậu yên tâm đi, dì nhất định sẽ bảo vệ tốt tương ớt.”
Giản Vân Lam vui vẻ cười rạng rỡ, thần sắc cũng trở nên nhẹ nhõm: “Đương nhiên, dì cũng phải tự bảo vệ mình nữa.”
Ninh Mộng Liên: “……”
Quả nhiên.
Dì cảm ơn cậu nhiều nghen.
Trong ánh mắt nhìn theo đầy cảm kích pha chút bất lực cạn lời của Ninh Mộng Liên, Giản Vân Lam cưỡi xe ba bánh rời khỏi biệt thự, hướng về phía chợ thực phẩm.
Tương ớt của Ninh Mộng Liên khiến Giản Vân Lam đã quyết định được hôm nay sẽ nấu cơm chiên gì.
Làm món cơm chiên khoai tây sốt cay thôi!
0 Nhận xét